Chương 9: Mẹ ơi, con yêu mẹ
Bạch Nhất Hàm thật ra không quá để ý, cậu nâng khuôn mặt bị ánh nắng đốt cháy có chút đỏ, nhàn nhạt nói:
"Không có việc gì, cũng không lâu lắm - một lát, đi thôi."
Nói rồi, cậu kéo cửa xe ghế sau ra, thấp người ngồi xuống.
Trịnh Tân có chút phát ngốc, như vậy liền...... Qua ải? Hắn phát động ô tô thấy mình như lọt vào trong sương mù, hỏi:
"Tiểu thiếu gia muốn đi đâu?"
Bạch Nhất Hàm nói thẳng:
"Về nhà."
Trịnh Tân từ kính chiếu hậu trộm liếc nhìn Bạch Nhất Hàm đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần một cái, đáp "Vâng", rồi đánh tay lái, xe đi vào giữa dòng xe cộ.
Bảo tiêu Giáp Ất Bính:
"...... Tiểu thiếu gia hôm nay là bị làm sao vậy? Tự nhiên dễ nói chuyện như vậy? Tài xế lặn mất hại cậu ta ở ven đường đợi hơn mười phút, mười! Mấy! Phút! Đồng hồ! Mặt đều bị cháy đến đỏ! Tiểu tổ tông này thế nhưng lại ngoan ngoãn đứng chờ ở ven đường?! Còn không có nổi giận?! Mặt Trời mọc đằng Tây sao? Cảm giác hôm nay quá hảo huyền huyễn, giống như toàn bộ hành trình đều chỉ có"...... Hảo thuyết.
Bất quá, tiểu thiếu gia ngoan ngoãn như vậy giống như lại càng đáng yêu, cảm giác thật manh manh hóa! Chỉ là cậu ngoan đến làm người đau lòng, tên Trịnh Tân này! Chờ trở về nhất định phải nói cho Bạch phu nhân! Đuổi hắn, quyết không lưu tình!
Ba người liếc nhau, thật mạnh gật gật đầu.
Về tới Bạch gia, sau khi Bạch Nhất Hàm xuống xe thì bị Trịnh Tân gọi lại:
"Tiểu thiếu gia, xin đợi một chút......, "
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại.
Trịnh Tân xoa xoa tay, ngượng ngùng nói:
"Chuyện kia, thiếu gia, sự việc hôm nay...... Ngài có thể hay không đừng nói cho Bạch phu nhân biết? Bà chủ nhất định sẽ sa thải tôi, ngài biết đấy, tôi chỉ là một tên nghèo, thực sự rất cần công việc này."
Bạch Nhất Hàm khí hiểu nói:
"Hôm nay có chuyện gì? "
Trịnh Tân rùng mình, nghĩ thầm tới rồi, ta nói hèn gì dễ nói chuyện như vậy, thì ra là muốn chờ tới đây, ở trước cửa nhà nhục nhã mình một trận xong mới đem mình đuổi đi?
Nhưng biết sao được, hắn thật sự cần công việc này, dù là 1 trên phần nghìn cơ hội cũng muốn tranh thủ, chỉ có thể căng da đầu nói:
"Chính là...... Việc tôi về trễ, làm ngài chờ."
Bạch Nhất Hàm xua xua tay nói:
"À, chuyện này sao?! tôi đều đã nói không có việc gì mà"
Cậu nói xong liền tiếp tục đi đến cửa, Trịnh Tân sau lưng lại kêu:
"tiểu thiếu gia! Vậy Bạch phu nhân bên kia......"
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, nếu mẹ mình mà biết hắn làm mình đợi hơn mười phút, nói không chừng thật sự sẽ sa thải hắn. Cậu cũng là trải qua quá vì một phần công tác cầu gia gia cáo nãi nãi người, vốn dĩ cũng không muốn vì như vậy một chuyện nhỏ mà làm khó xử Tiểu Trịnh, liền nói:
"Anh yên tâm, tôi không nói cho mẹ tôi biết đâu."
Trịnh Tân lập tức cảm kích nói:
"Cảm ơn tiểu thiếu gia! Ngài thật tốt!"
Hắn không nghĩ tới, tiểu thiếu gia tự nhiên lại thật sự dễ nói chuyện như vậy. Bạch Nhất Hàm mới vừa vừa vào cửa, Bạch mẫu liền đi đến đón, cười tủm tỉm hỏi:
"Hàm Hàm, hôm nay đi đâu chơi vậy? Sao về sớm thế?Là chơi không vui sao?"
Bạch Nhất Hàm giơ lên gương mặt tươi cười nói:
"Mẹ, con chỉ tùy tiện đi dạo, rất cao hứng."
Mẹ Bạch vừa thấy gương mặt tươi cười của con trai, tâm đều hóa mềm, tươi cười trên mặt càng sâu, nhịn không được nói:
"Hàm Hàm của mẹ cao hứng liền tốt, cao hứng liền tốt, con cũng mệt rồi đi? Mau lên lầu tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi một lát, tới giờ cơm chiều mẹ lại gọi con"
Bạch Nhất Hàm nhìn mẹ mình bởi vì một câu "Cao hứng" mà cười thành một đóa hoa, đôi mắt lại có chút lên men, cậu nhịn không được tiến lên ôm lấy mẹ Bạch, bên tai bà thấp giọng nói:
"Mẹ ơi, con yêu mẹ "
Mẹ Bạch:
"...... Một! Nhát! Xuyên! Tim!Cảnh báo! Cảnh báo! Thanh máu đã cạn!
Vì sợ mẹ thấy vòng mắt đỏ bừng của mình lại muốn lo lắng, Bạch Nhất Hàm buông mẹ Bạch ra, bước nhanh lên lầu, lưu lại mẹ Bạch một người ngốc ngốc đứng tại chỗ......
"Không có việc gì, cũng không lâu lắm - một lát, đi thôi."
Nói rồi, cậu kéo cửa xe ghế sau ra, thấp người ngồi xuống.
Trịnh Tân có chút phát ngốc, như vậy liền...... Qua ải? Hắn phát động ô tô thấy mình như lọt vào trong sương mù, hỏi:
"Tiểu thiếu gia muốn đi đâu?"
Bạch Nhất Hàm nói thẳng:
"Về nhà."
Trịnh Tân từ kính chiếu hậu trộm liếc nhìn Bạch Nhất Hàm đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần một cái, đáp "Vâng", rồi đánh tay lái, xe đi vào giữa dòng xe cộ.
Bảo tiêu Giáp Ất Bính:
"...... Tiểu thiếu gia hôm nay là bị làm sao vậy? Tự nhiên dễ nói chuyện như vậy? Tài xế lặn mất hại cậu ta ở ven đường đợi hơn mười phút, mười! Mấy! Phút! Đồng hồ! Mặt đều bị cháy đến đỏ! Tiểu tổ tông này thế nhưng lại ngoan ngoãn đứng chờ ở ven đường?! Còn không có nổi giận?! Mặt Trời mọc đằng Tây sao? Cảm giác hôm nay quá hảo huyền huyễn, giống như toàn bộ hành trình đều chỉ có"...... Hảo thuyết.
Bất quá, tiểu thiếu gia ngoan ngoãn như vậy giống như lại càng đáng yêu, cảm giác thật manh manh hóa! Chỉ là cậu ngoan đến làm người đau lòng, tên Trịnh Tân này! Chờ trở về nhất định phải nói cho Bạch phu nhân! Đuổi hắn, quyết không lưu tình!
Ba người liếc nhau, thật mạnh gật gật đầu.
Về tới Bạch gia, sau khi Bạch Nhất Hàm xuống xe thì bị Trịnh Tân gọi lại:
"Tiểu thiếu gia, xin đợi một chút......, "
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại.
Trịnh Tân xoa xoa tay, ngượng ngùng nói:
"Chuyện kia, thiếu gia, sự việc hôm nay...... Ngài có thể hay không đừng nói cho Bạch phu nhân biết? Bà chủ nhất định sẽ sa thải tôi, ngài biết đấy, tôi chỉ là một tên nghèo, thực sự rất cần công việc này."
Bạch Nhất Hàm khí hiểu nói:
"Hôm nay có chuyện gì? "
Trịnh Tân rùng mình, nghĩ thầm tới rồi, ta nói hèn gì dễ nói chuyện như vậy, thì ra là muốn chờ tới đây, ở trước cửa nhà nhục nhã mình một trận xong mới đem mình đuổi đi?
Nhưng biết sao được, hắn thật sự cần công việc này, dù là 1 trên phần nghìn cơ hội cũng muốn tranh thủ, chỉ có thể căng da đầu nói:
"Chính là...... Việc tôi về trễ, làm ngài chờ."
Bạch Nhất Hàm xua xua tay nói:
"À, chuyện này sao?! tôi đều đã nói không có việc gì mà"
Cậu nói xong liền tiếp tục đi đến cửa, Trịnh Tân sau lưng lại kêu:
"tiểu thiếu gia! Vậy Bạch phu nhân bên kia......"
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, nếu mẹ mình mà biết hắn làm mình đợi hơn mười phút, nói không chừng thật sự sẽ sa thải hắn. Cậu cũng là trải qua quá vì một phần công tác cầu gia gia cáo nãi nãi người, vốn dĩ cũng không muốn vì như vậy một chuyện nhỏ mà làm khó xử Tiểu Trịnh, liền nói:
"Anh yên tâm, tôi không nói cho mẹ tôi biết đâu."
Trịnh Tân lập tức cảm kích nói:
"Cảm ơn tiểu thiếu gia! Ngài thật tốt!"
Hắn không nghĩ tới, tiểu thiếu gia tự nhiên lại thật sự dễ nói chuyện như vậy. Bạch Nhất Hàm mới vừa vừa vào cửa, Bạch mẫu liền đi đến đón, cười tủm tỉm hỏi:
"Hàm Hàm, hôm nay đi đâu chơi vậy? Sao về sớm thế?Là chơi không vui sao?"
Bạch Nhất Hàm giơ lên gương mặt tươi cười nói:
"Mẹ, con chỉ tùy tiện đi dạo, rất cao hứng."
Mẹ Bạch vừa thấy gương mặt tươi cười của con trai, tâm đều hóa mềm, tươi cười trên mặt càng sâu, nhịn không được nói:
"Hàm Hàm của mẹ cao hứng liền tốt, cao hứng liền tốt, con cũng mệt rồi đi? Mau lên lầu tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi một lát, tới giờ cơm chiều mẹ lại gọi con"
Bạch Nhất Hàm nhìn mẹ mình bởi vì một câu "Cao hứng" mà cười thành một đóa hoa, đôi mắt lại có chút lên men, cậu nhịn không được tiến lên ôm lấy mẹ Bạch, bên tai bà thấp giọng nói:
"Mẹ ơi, con yêu mẹ "
Mẹ Bạch:
"...... Một! Nhát! Xuyên! Tim!Cảnh báo! Cảnh báo! Thanh máu đã cạn!
Vì sợ mẹ thấy vòng mắt đỏ bừng của mình lại muốn lo lắng, Bạch Nhất Hàm buông mẹ Bạch ra, bước nhanh lên lầu, lưu lại mẹ Bạch một người ngốc ngốc đứng tại chỗ......