Chương 65: Ngụy Sâm bị cảm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời Ngũ Tử Khang vừa nói xong, cửa cũng mở ra, nhưng người đi vào lại không phải là Ngụy Sâm, mà là một người mà Ngũ Tử Khang chưa từng gặp bao giờ, hơi lớn tuổi, đeo một cặp kính, vẻ mặt nghiêm túc.
"Xin hỏi, Trần Thanh có ở trong này không?" Người kia hỏi Ngũ Tử Khang.
"Chú là?" Sao Ngụy Sâm không tới, Ngũ Tử Khang nghi ngờ trong lòng.
"Tôi là thầy giáo ở B Đại, có người nói với tôi Trần Thanh uống say trong quán rượu này, bảo tôi tới đón em ấy về trường học." Người nọ đẩy mắt kính trên chóp mũi, nói.
Ngũ Tử Khang đần ra, "Ai nói với chú vậy?"
"Ngụy Sâm." Người nọ trả lời luôn, "Thế nên giờ Trần Thanh có ở trong này không?"
Trong lòng Ngũ Tử Khang đã có đáp án, nhưng lúc chính tai nghe được vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc, trước kia cho dù Ngụy Sâm có bận gì đi chăng nữa, chỉ cần một cuộc điện thoại tới nói Trần Thanh có chuyện, Ngụy Sâm sẽ mặc kệ chuyện quan trọng gì trên tay, cũng không để ý tới chuyện của Trần Thanh có gấp hay không cũng lập tức bỏ việc trên tay mà chạy tới, song, lần này, Ngụy Sâm không chỉ không tới mà còn bảo một kẻ không quen biết gì tới đón Trần Thanh.
Ngũ Tử Khang tức giận, lấy điện thoại ra hình như gọi điện thoại cho Ngụy Sâm.
"Choang!"
Một tiếng vang giòn tan vọng trong phòng bao, ly chân dài trong tay Trần Thanh bị hắn vung lên, lúc rơi xuống đất, rượu đỏ và thủy tinh vươn vãi trên mặt đất, sắc mặt Trần Thanh tái xanh, bàn tay rủ xuống hai bên người đang run rẩy, ánh mắt nhuộm huyết sắc nhàn nhạt.
Ngũ Tử Khang cầm điện thoại sững sờ nhìn Trần Thanh, ấn lên số điện thoại của Ngụy Sâm, nhưng cuối cùng cũng không gọi đi.
"Trần Thanh, anh không say à?" Người tới đón Trần Thanh không nhìn thấy Trần Thanh như thế này, biết Trần Thanh cũng không uống rượu, nhưng vì sao Ngụy Sâm lại gọi điện thoại cho chú, bảo chú đi đón Trần Thanh về trường.
Trần Thanh nhìn lướt qua giáo viên của mình, lửa giận trong lòng càng lớn, đạp mạnh lên trên bàn, rượu trưng trên bàn lảo đảo ngã xuống, có chai lăn xuống gầm bàn, leng keng lổn cổn một trận.
"A Thanh, em...." Ngũ Tử Khang muốn nói mấy câu an ủi Trần Thanh một chút, kết quả nhìn vào hai mắt Trần Thanh, Ngũ Tử Khang cũng không biết phải nói cái gì.
Trần Thanh cũng không biết mình đang giận cái gì, lý trí cảm thấy mình không cần phải tức giận, nhưng lửa giận trong lòng lại bốc lên không khống chế được, đang có xu hướng không kiềm chế được.
Một hồi lâu sau, Trần Thanh đã kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, đi đến cạnh giáo viên và nói: "Không phải nói về sao?"
Đôi mắt dưới gọng kính híp lại, giáo viên B Đại nói: "Mặc dù em đã trưởng thành, nhưng tôi hy vọng những dịp như vậy em bớt đi lại một chút thì tốt hơn. " Nói xong, ra vẻ chê bai với tầng dưới xa hoa truỵ lạc.
"Câm miệng đi!" Tâm trạng Trần Thanh vốn không tốt, người này lại lải nhải bên cạnh mình, ngọn lửa lại dâng lên, trực tiếp trút giận vào giáo viên này, "Nếu thầy nhìn không quen, có thể nói cho ba tôi biết, đừng có mà đánh rắm trước mặt tôi." Hắn vẫn chưa biết rằng giáo viên này đã nhận hối lộ của ba hắn, để giám sát hắn.
Ra khỏi quán bar ồn ào, tiếng mưa bên ngoài lẫn với tiếng sấm đùng đùng, Trần Thanh cũng không che dù, đi vào trong màn mưa. Hắn của hôm nay, cũng không thể hiểu nổi mình.
Giáo viên lắc đầu, đứng ở cửa quán bar mưa không tới chỗ đợi Trần Thanh.
Trần Thanh lập tức bị mưa làm ướt, nước mưa lạnh lẽo táp vào người, khiến đầu Trần Thanh bị lửa giận chiếm cứ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cảm giác mất mát trong lòng bị lửa giận vùi lấp cũng càng thêm rõ.
Trong phòng bao bên trong bar, Ngũ Tử Khang ngẫm lại vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngụy Sâm không đúng lắm, Trần Thanh cũng không đúng lắm.
Sau khi Ngụy Sâm từ Ma Đô về lại Đế Đô, mọi thứ đều trở nên không ổn, nhưng gã lại không thể nói ra được là sai ở chỗ nào.
Ngũ Tử Khang ngơ ngác một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Ngụy Sâm.
Lần này Ngụy Sâm nhanh chóng bắt máy, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
"A Sâm, vừa rồi sao cậu không tới đón Trần Thanh, cứ giao Trần Thanh cho một người xa lạ như vậy sao? Cậu không sợ Trần Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Điện thoại vừa kết nối, Ngũ Tử Khang liền mở miệng quở trách Ngụy Sâm.
Đầu bên kia của điện thoại im lặng một lúc lâu, mới truyền đến giọng nói của Ngụy Sâm, "Chú ấy là bạn học của bác trai."
Không giải thích tại sao mình không đến, chỉ nói rằng người đến đón Trần Thanh không phải là người lạ, sẽ không hại Trần Thanh.
"Tớ không quan tâm ông ta là ai, tớ chỉ hỏi tại sao cậu không đến đón Trần Thanh?" Lúc này Ngũ Tử Khang có ý chơi xấu.
Ngụy Sâm không chút do dự nói: "Cậu ta không phải là trách nhiệm của tôi."
"Cái gì gọi là em ấy không phải là trách nhiệm của cậu, A Sâm, tớ không thích nghe cậu nói những lời này." Cảm giác không đúng trong lòng Ngũ Tử Khang càng ngày càng rõ, "A Sâm, rốt cuộc gần đây cậu bị sao vậy? Ngày càng khó ở, tớ ta cảm thấy dáng vẻ như vậy mệt chết đi được!"
(Ổng bị conditinhyeu quật rồi chứ đâu mà ổn với không ổn hả cha nội:>)
"Vậy sao?" Giọng Ngụy Sâm vẫn lạnh như băng, "Không có việc gì thì tôi cúp đây."
"Ngụy Sâm, gần đây cậu có bị gì không!" Ngũ Tử Khang khó chịu, song, lần này trả lời gã lại là tiếng bận tút tút, Ngụy Sâm cúp điện thoại thật.
"Đồ khùng!" Ngũ Tử Khang ném điện thoại lên sofa, tức giận không thôi.
Cảm giác này như một con thú cưng cứ dựa dẫm vào mình mặc mình la lối chửi rủa, đột nhiên có một ngày lại không nghe lời mình, không chỉ tức giận, mà còn khó thở.
"Ha ha."
Ngụy Sâm đặt điện thoại lên bàn, miệng phát ra một tiếng cười khẽ, không biết thật sự cười nhạo mình ngu ngốc của kiếp trước, hay là đang cười nhạo Ngũ Tử Khang và Trần Thanh.
Ngụy Sâm không nhớ rõ kiếp trước mình đã bỏ Trần Lê bao nhiêu đêm, cũng chỉ vì một câu có chuyện của Trần Thanh, bây giờ ngẫm lại, khi đó mình, thật sự ngốc đến cảnh giới rồi, mới có thể mặc cho hai người kia đùa giỡn như khỉ.
Bóng đêm càng dày, nhưng Ngụy Sâm lại không buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng kiếp trước, liền cảm thấy máu chảy đầm đìa.
Kể từ khi ngủ chung giường với Trần Lê, y đã không còn gặp ác mộng về kiếp trước nữa, nhưng hôm nay, cơn ác mộng này lại tới tra tấn y ngay khi y còn tỉnh.
Một bàn tay hơi lạnh lẽo dán lên trán Ngụy Sâm, Ngụy Sâm từ trong ký ức đau đớn kiếp trước ngẩng đầu lên, Trần Lê đã tỉnh lại tự lúc nào, lúc này đang đứng trước mặt y, ngơ ngác nhìn Ngụy Sâm.
"Anh đánh thức em dậy sao?" Ngụy Sâm nhẹ giọng hỏi, giọng có hơi khàn khàn.
Trần Lê lắc đầu, dùng ánh mắt hỏi Ngụy Sâm vì sao không đi ngủ.
"Vừa mới nhận được một cuộc gọi, đi ngủ ngay bây giờ đây, ngủ đi." Ngụy Sâm nói xong, nắm chặt tay Trần Lê đang đặt trên trán mình, xúc cảm lạnh lẽo, ánh mắt của Ngụy Sâm lập tức đông lại, " Có phải em lại đá chăn nữa không?"
Trần Lê cúi đầu nhìn mũi chân, không đáp lại.
Ngụy Sâm ôm tay Trần Lê làm ấm lên, dắt Trần Lê trở về phòng, "Ngủ đi, không được đá chăn nữa."
Mặc dù là mùa hè, nhưng ban đêm bật điều hòa, nếu không có đắp chăn mỏng thì không thể tránh khỏi cảm lạnh.
Trần Lê nghe lời nằm trở lại giường, đắp chăn, nhìn Ngụy Sâm, chờ Ngụy Sâm ngủ cùng.
Ngụy Sâm cầm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa rồi mới nằm xuống.
Vừa nằm xuống, Trần Lê liền lăn vào lòng Ngụy Sâm, tay chân lập tức chiếm chỗ trên người Ngụy Sâm, sau đó mới nhắm mắt ngủ, Ngụy Sâm mặt nhu hòa, ôm Trần Lê, cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Đến sau nửa đêm, mưa dần dần nhỏ hơn, sấm sét cũng dần dần bớt lại, chờ đến khi trời sáng, mưa đã tạnh.
Sau một đêm mưa cọ rửa như thác đổ, cả thế giới lại có một cảm giác tươi mới rạng rỡ, lá trong công viên trở nên rậm rạp hơn, có hạt mưa còn đọng lại trên đầu lá, được ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào phản xạ ra ánh sáng vàng.
Một ngày mới bắt đầu, mà Ngụy Sâm thì bị cảm.
Ngày thường, Ngụy Sâm dậy sớm hơn Trần Lê, nhưng hôm nay vì cảm lạnh mà Trần Lê tỉnh lại rồi mà Ngụy Sâm vẫn còn mơ mơ màng màng nằm trên giường.
Trần Lê đứng lên cũng không quấy rầy Ngụy Sâm, tự mình vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo, chờ cậu xử lý xong, Ngụy Sâm vẫn nằm trên giường.
Trần Lê đi đến bên giường, cũng không có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng nhìn Ngụy Sâm.
Không bao lâu sau, Ngụy Sâm tỉnh lại, nhưng cảm giác đầu nặng chân nhẹ, mũi như bị người ta nhét hai cục bông gòn, hô hấp không thông, toàn thân còn mỏi nhừ vô lực.
"Chào buổi sáng." Ngụy Sâm ngồi dậy, lúc đầu, giọng nói khàn khàn, đầy giọng mũi.
Trần Lê đến gần Ngụy Sâm, muốn nhìn tình trạng của Ngụy Sâm, cậu phát hiện có gì đó không ổn.
"Lê Lê, đừng đến gần anh." Ngụy Sâm lùi lại một chút, nói: "Anh bị cảm lạnh, tránh lây cho em."
Trần Lê không nghe, áp sát Ngụy Sâm, dùng trán mình đo nhiệt độ trên trán Ngụy Sâm.
Khi Trần Lê đến gần mình, đầu Ngụy Sâm vốn như cục hoành thánh lại xoắn đến đần, y mở to mắt nhìn đôi môi Trần Lê gần trong gang tấc, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Trần Lê không phát hiện sự khác thường của Ngụy Sâm, cảm thấy nhiệt độ trên trán không quá nóng, Trần Lê mới yên tâm lui ra.
Ngụy Sâm hoàn hồn, có hơi bất đắc dĩ, "Chỉ cảm lạnh xíu thôi, không sốt." Nói xong thì đứng lên, y vẫn chưa yếu đuối đến mức mà chỉ một cơn cảm lạnh nho nhỏ có thể đánh bại y.
Trần Lê thật sự lo cho Ngụy Sâm, sáng nay Ngụy Sâm đi đến đâu thì Trần Lê cũng đi theo Ngụy Sâm như một chiếc đuôi nhỏ, Ngụy Sâm muốn đánh răng, Trần Lê giúp y vắt kem đánh răng bưng nước, Ngụy Sâm muốn rửa mặt, Trần Lê giúp y vắt khô khăn mặt. Chăm sóc Ngụy Sâm cẩn thận, giống như Ngụy Sâm chăm sóc cậu.
Trong nhà có chuẩn bị thuốc, sau khi Ngụy Sâm ăn một ít bánh mì lót bụng, thì ngâm một gói cảm mạo linh* uống, phỏng chừng là bị lạnh, canh gừng hôm qua còn chưa uống xong, Ngụy Sâm lấy nồi hâm nóng một chút.
*Cảm mạo linh
Trong lúc đó Trần Lê tranh đòi canh gừng nóng, Ngụy Sâm không nhường, Trần Lê chưa từng tiếp xúc với nấu cơm đồ nên Ngụy Sâm lo cậu sẽ tự làm mình bị thương.
Uống thuốc cảm, uống canh gừng, Ngụy Sâm có hơi buồn ngủ, trong cái nhìn đăm đăm đầy lo lắng của Trần Lê, nằm lên giường, mơ mơ màng màng lại ngủ.
Lúc Ngụy Sâm tỉnh lại, đã là giữa trưa, Trần Lê ngồi bên giường đọc sách, có lẽ trong khoảng thời gian y ngủ, Trần Lê chưa từng rời đi.
Một cơn ấm áp tụ vào tim Ngụy Sâm, mặt Ngụy Sâm không khỏi dịu đi mấy phần.
Trần Lê phát hiện Ngụy Sâm tỉnh lại, buông sách xuống, dán trán lên trán Ngụy Sâm, cảm thấy nhiệt độ không khác gì nhiệt độ trên trán mình, mới đứng dậy.
"Anh đã ổn rồi, đừng lo lắng." Ngụy Sâm đứng lên, cảm thấy trạng thái thân thể quả thật đã tốt hơn ban sáng rất nhiều, mũi cũng không nghẹt, đầu không đau, mắt không hoa, đúng là trạng thái hết cảm.
Lời Ngũ Tử Khang vừa nói xong, cửa cũng mở ra, nhưng người đi vào lại không phải là Ngụy Sâm, mà là một người mà Ngũ Tử Khang chưa từng gặp bao giờ, hơi lớn tuổi, đeo một cặp kính, vẻ mặt nghiêm túc.
"Xin hỏi, Trần Thanh có ở trong này không?" Người kia hỏi Ngũ Tử Khang.
"Chú là?" Sao Ngụy Sâm không tới, Ngũ Tử Khang nghi ngờ trong lòng.
"Tôi là thầy giáo ở B Đại, có người nói với tôi Trần Thanh uống say trong quán rượu này, bảo tôi tới đón em ấy về trường học." Người nọ đẩy mắt kính trên chóp mũi, nói.
Ngũ Tử Khang đần ra, "Ai nói với chú vậy?"
"Ngụy Sâm." Người nọ trả lời luôn, "Thế nên giờ Trần Thanh có ở trong này không?"
Trong lòng Ngũ Tử Khang đã có đáp án, nhưng lúc chính tai nghe được vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc, trước kia cho dù Ngụy Sâm có bận gì đi chăng nữa, chỉ cần một cuộc điện thoại tới nói Trần Thanh có chuyện, Ngụy Sâm sẽ mặc kệ chuyện quan trọng gì trên tay, cũng không để ý tới chuyện của Trần Thanh có gấp hay không cũng lập tức bỏ việc trên tay mà chạy tới, song, lần này, Ngụy Sâm không chỉ không tới mà còn bảo một kẻ không quen biết gì tới đón Trần Thanh.
Ngũ Tử Khang tức giận, lấy điện thoại ra hình như gọi điện thoại cho Ngụy Sâm.
"Choang!"
Một tiếng vang giòn tan vọng trong phòng bao, ly chân dài trong tay Trần Thanh bị hắn vung lên, lúc rơi xuống đất, rượu đỏ và thủy tinh vươn vãi trên mặt đất, sắc mặt Trần Thanh tái xanh, bàn tay rủ xuống hai bên người đang run rẩy, ánh mắt nhuộm huyết sắc nhàn nhạt.
Ngũ Tử Khang cầm điện thoại sững sờ nhìn Trần Thanh, ấn lên số điện thoại của Ngụy Sâm, nhưng cuối cùng cũng không gọi đi.
"Trần Thanh, anh không say à?" Người tới đón Trần Thanh không nhìn thấy Trần Thanh như thế này, biết Trần Thanh cũng không uống rượu, nhưng vì sao Ngụy Sâm lại gọi điện thoại cho chú, bảo chú đi đón Trần Thanh về trường.
Trần Thanh nhìn lướt qua giáo viên của mình, lửa giận trong lòng càng lớn, đạp mạnh lên trên bàn, rượu trưng trên bàn lảo đảo ngã xuống, có chai lăn xuống gầm bàn, leng keng lổn cổn một trận.
"A Thanh, em...." Ngũ Tử Khang muốn nói mấy câu an ủi Trần Thanh một chút, kết quả nhìn vào hai mắt Trần Thanh, Ngũ Tử Khang cũng không biết phải nói cái gì.
Trần Thanh cũng không biết mình đang giận cái gì, lý trí cảm thấy mình không cần phải tức giận, nhưng lửa giận trong lòng lại bốc lên không khống chế được, đang có xu hướng không kiềm chế được.
Một hồi lâu sau, Trần Thanh đã kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, đi đến cạnh giáo viên và nói: "Không phải nói về sao?"
Đôi mắt dưới gọng kính híp lại, giáo viên B Đại nói: "Mặc dù em đã trưởng thành, nhưng tôi hy vọng những dịp như vậy em bớt đi lại một chút thì tốt hơn. " Nói xong, ra vẻ chê bai với tầng dưới xa hoa truỵ lạc.
"Câm miệng đi!" Tâm trạng Trần Thanh vốn không tốt, người này lại lải nhải bên cạnh mình, ngọn lửa lại dâng lên, trực tiếp trút giận vào giáo viên này, "Nếu thầy nhìn không quen, có thể nói cho ba tôi biết, đừng có mà đánh rắm trước mặt tôi." Hắn vẫn chưa biết rằng giáo viên này đã nhận hối lộ của ba hắn, để giám sát hắn.
Ra khỏi quán bar ồn ào, tiếng mưa bên ngoài lẫn với tiếng sấm đùng đùng, Trần Thanh cũng không che dù, đi vào trong màn mưa. Hắn của hôm nay, cũng không thể hiểu nổi mình.
Giáo viên lắc đầu, đứng ở cửa quán bar mưa không tới chỗ đợi Trần Thanh.
Trần Thanh lập tức bị mưa làm ướt, nước mưa lạnh lẽo táp vào người, khiến đầu Trần Thanh bị lửa giận chiếm cứ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cảm giác mất mát trong lòng bị lửa giận vùi lấp cũng càng thêm rõ.
Trong phòng bao bên trong bar, Ngũ Tử Khang ngẫm lại vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngụy Sâm không đúng lắm, Trần Thanh cũng không đúng lắm.
Sau khi Ngụy Sâm từ Ma Đô về lại Đế Đô, mọi thứ đều trở nên không ổn, nhưng gã lại không thể nói ra được là sai ở chỗ nào.
Ngũ Tử Khang ngơ ngác một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Ngụy Sâm.
Lần này Ngụy Sâm nhanh chóng bắt máy, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
"A Sâm, vừa rồi sao cậu không tới đón Trần Thanh, cứ giao Trần Thanh cho một người xa lạ như vậy sao? Cậu không sợ Trần Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Điện thoại vừa kết nối, Ngũ Tử Khang liền mở miệng quở trách Ngụy Sâm.
Đầu bên kia của điện thoại im lặng một lúc lâu, mới truyền đến giọng nói của Ngụy Sâm, "Chú ấy là bạn học của bác trai."
Không giải thích tại sao mình không đến, chỉ nói rằng người đến đón Trần Thanh không phải là người lạ, sẽ không hại Trần Thanh.
"Tớ không quan tâm ông ta là ai, tớ chỉ hỏi tại sao cậu không đến đón Trần Thanh?" Lúc này Ngũ Tử Khang có ý chơi xấu.
Ngụy Sâm không chút do dự nói: "Cậu ta không phải là trách nhiệm của tôi."
"Cái gì gọi là em ấy không phải là trách nhiệm của cậu, A Sâm, tớ không thích nghe cậu nói những lời này." Cảm giác không đúng trong lòng Ngũ Tử Khang càng ngày càng rõ, "A Sâm, rốt cuộc gần đây cậu bị sao vậy? Ngày càng khó ở, tớ ta cảm thấy dáng vẻ như vậy mệt chết đi được!"
(Ổng bị conditinhyeu quật rồi chứ đâu mà ổn với không ổn hả cha nội:>)
"Vậy sao?" Giọng Ngụy Sâm vẫn lạnh như băng, "Không có việc gì thì tôi cúp đây."
"Ngụy Sâm, gần đây cậu có bị gì không!" Ngũ Tử Khang khó chịu, song, lần này trả lời gã lại là tiếng bận tút tút, Ngụy Sâm cúp điện thoại thật.
"Đồ khùng!" Ngũ Tử Khang ném điện thoại lên sofa, tức giận không thôi.
Cảm giác này như một con thú cưng cứ dựa dẫm vào mình mặc mình la lối chửi rủa, đột nhiên có một ngày lại không nghe lời mình, không chỉ tức giận, mà còn khó thở.
"Ha ha."
Ngụy Sâm đặt điện thoại lên bàn, miệng phát ra một tiếng cười khẽ, không biết thật sự cười nhạo mình ngu ngốc của kiếp trước, hay là đang cười nhạo Ngũ Tử Khang và Trần Thanh.
Ngụy Sâm không nhớ rõ kiếp trước mình đã bỏ Trần Lê bao nhiêu đêm, cũng chỉ vì một câu có chuyện của Trần Thanh, bây giờ ngẫm lại, khi đó mình, thật sự ngốc đến cảnh giới rồi, mới có thể mặc cho hai người kia đùa giỡn như khỉ.
Bóng đêm càng dày, nhưng Ngụy Sâm lại không buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng kiếp trước, liền cảm thấy máu chảy đầm đìa.
Kể từ khi ngủ chung giường với Trần Lê, y đã không còn gặp ác mộng về kiếp trước nữa, nhưng hôm nay, cơn ác mộng này lại tới tra tấn y ngay khi y còn tỉnh.
Một bàn tay hơi lạnh lẽo dán lên trán Ngụy Sâm, Ngụy Sâm từ trong ký ức đau đớn kiếp trước ngẩng đầu lên, Trần Lê đã tỉnh lại tự lúc nào, lúc này đang đứng trước mặt y, ngơ ngác nhìn Ngụy Sâm.
"Anh đánh thức em dậy sao?" Ngụy Sâm nhẹ giọng hỏi, giọng có hơi khàn khàn.
Trần Lê lắc đầu, dùng ánh mắt hỏi Ngụy Sâm vì sao không đi ngủ.
"Vừa mới nhận được một cuộc gọi, đi ngủ ngay bây giờ đây, ngủ đi." Ngụy Sâm nói xong, nắm chặt tay Trần Lê đang đặt trên trán mình, xúc cảm lạnh lẽo, ánh mắt của Ngụy Sâm lập tức đông lại, " Có phải em lại đá chăn nữa không?"
Trần Lê cúi đầu nhìn mũi chân, không đáp lại.
Ngụy Sâm ôm tay Trần Lê làm ấm lên, dắt Trần Lê trở về phòng, "Ngủ đi, không được đá chăn nữa."
Mặc dù là mùa hè, nhưng ban đêm bật điều hòa, nếu không có đắp chăn mỏng thì không thể tránh khỏi cảm lạnh.
Trần Lê nghe lời nằm trở lại giường, đắp chăn, nhìn Ngụy Sâm, chờ Ngụy Sâm ngủ cùng.
Ngụy Sâm cầm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa rồi mới nằm xuống.
Vừa nằm xuống, Trần Lê liền lăn vào lòng Ngụy Sâm, tay chân lập tức chiếm chỗ trên người Ngụy Sâm, sau đó mới nhắm mắt ngủ, Ngụy Sâm mặt nhu hòa, ôm Trần Lê, cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Đến sau nửa đêm, mưa dần dần nhỏ hơn, sấm sét cũng dần dần bớt lại, chờ đến khi trời sáng, mưa đã tạnh.
Sau một đêm mưa cọ rửa như thác đổ, cả thế giới lại có một cảm giác tươi mới rạng rỡ, lá trong công viên trở nên rậm rạp hơn, có hạt mưa còn đọng lại trên đầu lá, được ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào phản xạ ra ánh sáng vàng.
Một ngày mới bắt đầu, mà Ngụy Sâm thì bị cảm.
Ngày thường, Ngụy Sâm dậy sớm hơn Trần Lê, nhưng hôm nay vì cảm lạnh mà Trần Lê tỉnh lại rồi mà Ngụy Sâm vẫn còn mơ mơ màng màng nằm trên giường.
Trần Lê đứng lên cũng không quấy rầy Ngụy Sâm, tự mình vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo, chờ cậu xử lý xong, Ngụy Sâm vẫn nằm trên giường.
Trần Lê đi đến bên giường, cũng không có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng nhìn Ngụy Sâm.
Không bao lâu sau, Ngụy Sâm tỉnh lại, nhưng cảm giác đầu nặng chân nhẹ, mũi như bị người ta nhét hai cục bông gòn, hô hấp không thông, toàn thân còn mỏi nhừ vô lực.
"Chào buổi sáng." Ngụy Sâm ngồi dậy, lúc đầu, giọng nói khàn khàn, đầy giọng mũi.
Trần Lê đến gần Ngụy Sâm, muốn nhìn tình trạng của Ngụy Sâm, cậu phát hiện có gì đó không ổn.
"Lê Lê, đừng đến gần anh." Ngụy Sâm lùi lại một chút, nói: "Anh bị cảm lạnh, tránh lây cho em."
Trần Lê không nghe, áp sát Ngụy Sâm, dùng trán mình đo nhiệt độ trên trán Ngụy Sâm.
Khi Trần Lê đến gần mình, đầu Ngụy Sâm vốn như cục hoành thánh lại xoắn đến đần, y mở to mắt nhìn đôi môi Trần Lê gần trong gang tấc, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Trần Lê không phát hiện sự khác thường của Ngụy Sâm, cảm thấy nhiệt độ trên trán không quá nóng, Trần Lê mới yên tâm lui ra.
Ngụy Sâm hoàn hồn, có hơi bất đắc dĩ, "Chỉ cảm lạnh xíu thôi, không sốt." Nói xong thì đứng lên, y vẫn chưa yếu đuối đến mức mà chỉ một cơn cảm lạnh nho nhỏ có thể đánh bại y.
Trần Lê thật sự lo cho Ngụy Sâm, sáng nay Ngụy Sâm đi đến đâu thì Trần Lê cũng đi theo Ngụy Sâm như một chiếc đuôi nhỏ, Ngụy Sâm muốn đánh răng, Trần Lê giúp y vắt kem đánh răng bưng nước, Ngụy Sâm muốn rửa mặt, Trần Lê giúp y vắt khô khăn mặt. Chăm sóc Ngụy Sâm cẩn thận, giống như Ngụy Sâm chăm sóc cậu.
Trong nhà có chuẩn bị thuốc, sau khi Ngụy Sâm ăn một ít bánh mì lót bụng, thì ngâm một gói cảm mạo linh* uống, phỏng chừng là bị lạnh, canh gừng hôm qua còn chưa uống xong, Ngụy Sâm lấy nồi hâm nóng một chút.
*Cảm mạo linh
Trong lúc đó Trần Lê tranh đòi canh gừng nóng, Ngụy Sâm không nhường, Trần Lê chưa từng tiếp xúc với nấu cơm đồ nên Ngụy Sâm lo cậu sẽ tự làm mình bị thương.
Uống thuốc cảm, uống canh gừng, Ngụy Sâm có hơi buồn ngủ, trong cái nhìn đăm đăm đầy lo lắng của Trần Lê, nằm lên giường, mơ mơ màng màng lại ngủ.
Lúc Ngụy Sâm tỉnh lại, đã là giữa trưa, Trần Lê ngồi bên giường đọc sách, có lẽ trong khoảng thời gian y ngủ, Trần Lê chưa từng rời đi.
Một cơn ấm áp tụ vào tim Ngụy Sâm, mặt Ngụy Sâm không khỏi dịu đi mấy phần.
Trần Lê phát hiện Ngụy Sâm tỉnh lại, buông sách xuống, dán trán lên trán Ngụy Sâm, cảm thấy nhiệt độ không khác gì nhiệt độ trên trán mình, mới đứng dậy.
"Anh đã ổn rồi, đừng lo lắng." Ngụy Sâm đứng lên, cảm thấy trạng thái thân thể quả thật đã tốt hơn ban sáng rất nhiều, mũi cũng không nghẹt, đầu không đau, mắt không hoa, đúng là trạng thái hết cảm.