Chương 54: Tự làm tự chịu
Sao mà Ngụy Sâm không nghe ra ý trong lời của Ngũ Tử Khang cho được, y lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngũ Tử Khang, coi như là cảnh cáo Ngũ Tử Khang.
Ngũ Tử Khang bị Ngụy Sâm nhìn chòng chọc đến lạnh sống lưng, chỉ tưởng là Ngụy Sâm bị mình đạp trúng chỗ đau nên có hơi thẹn quá thành giận, trong lòng không khỏi hớn hở, rồi sau đó liền chủ động tiến đến trước mặt của Trần Lê, không kềm chế được mà cười nói: "Chào cậu nhá, tôi là bạn thân của A Sâm, tôi tên Ngũ Tử Khang. Nếu cậu kết hôn với A Sâm rồi vậy cậu cũng là bạn tốt của tôi." Ngũ Tử Khang thầm nghĩ, Ngụy Sâm không hài lòng về hôn sự của y và Trần Lê, vậy gã cũng có thể cậy chuyện trước mặt Ngụy Sâm, mặc dù không gây ra hậu quả gì nhưng có thể chặn họng Ngụy Sâm thì cũng ngon rồi.
Nhưng mà Ngũ Tử Khang chưa vui được bao lâu thì một chén canh ấm bay ào tới tạt vào mặt gã, bị canh tạt đầy mặt, kiểu tóc dùng gel cố định cũng bị chén canh này làm cho ướt nhẹp, mất đi hình dáng ban đầu, nằm chèm bẹp xuống đầu của Ngũ Tử Khang, còn đang nhiễu nước xuống, trông nhếch nhác vô cùng.
Thì ra lúc ấy Trần Lê đang bưng canh uống, thấy có người lại gần mình, theo bản năng trốn về sau, chén canh trên tay Trần Lê theo động tác của cậu mà văng ra, đúng lúc hạ cánh lên mặt của Ngũ Tử Khang.
Ngón tay của Ngũ Tử Khang siết chặt vang tiếng rốp rốp, đây là lần đầu tiên gã bị người ta giội cho nhếch nhác như vậy, lúc muốn dạy cho Trần Lê một bài học, lại phát hiện Trần Lê đã co rút lại sát bên người Ngụy Sâm, vẻ mặt lúc trước vốn còn có hơi đờ đẫn bây giờ lại tràn đầy sự cảnh giác và sợ hãi. (TH: Ôi con tôi:>)
EXM*! Người bị tạt canh đầy mặt là gã mà nhở? Sao thằng ngốc này trông lại càng giống như người bị hại là sao?
*Excuse me: Làm ơn giùm cái (Được dịch bởi Thị, chỉ mang tính chất tham khảo cho phù hợp với ngữ cảnh:)))
Nhưng mà làm cho Ngũ Tử Khang cảm thấy khó tin hơn là thái độ của Ngụy Sâm đối với Trần Lê.
Rõ ràng là Trần Lê tạt canh đầy mặt gã mà Ngụy Sâm lại che chở Trần Lê ở sau người, thật giống như là phòng gã làm hại Trần Lê vậy. Thậm chí cũng không thèm nhìn tới gã nhếch nhác cả người đứng đó mà nắm lấy tay của Trần Lê, thấp giọng nói gì đó với cậu, nét sợ hãi trên mặt Trần Lê mới dần rút đi, rồi nhanh chóng ngồi xuống sát Ngụy Sâm, giống như Ngũ Tử Khang gã là hung thần ác sát vậy.
Ngũ Tử Khang có hơi tức giận, trong đầu bỗng hiện ra câu nói mà hôm qua Trần Thanh nói với gã -- "Trong lòng anh ấy bây giờ toàn là thằng vợ ngốc kia, nào có còn tâm tư khác."
Lúc ấy gã còn không coi lời nói của Trần Thanh ra gì, nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ cũng có lí.
Chỉ là Ngũ Tử Khang vẫn hơi không hiểu, lúc trước khi Ngụy Sâm mới vừa nghe được tin y phải kết hôn với Trần Lê, dáng vẻ cũng không giống như bây giờ, sao sau khi từ Ma Đô về lại thay đổi lớn tới như vậy?
Là diễn xuất của Ngụy Sâm quá tốt, ngụy trang không lộ sơ hở? Hay là đã chấp nhận sự thật này, quyết tâm ở chung với Trần Lê?
Ngũ Tử Khang đánh giá Ngụy Sâm, định từ trong động tác chăm sóc Trần Lê của Ngụy Sâm nhìn ra một chút xíu không tình nguyện, cuối cùng không biết có nhìn ra không tình nguyện hay không mà nước canh trên tóc nó chảy vào mắt của gã rồi.
"A Sâm, tớ về trước." Ngũ Tử Khang tùy tiện lấy khăn tay trên bàn lau lau nước canh trên đầu và trên mặt, gã biết hôm nay có Ngụy Sâm ở đây, gã không làm gì được Trần Lê, cả thân nước canh này cũng đủ để khiến cho gã khó chịu, bây giờ chờ một khắc cũng không được.
Ngũ Tử Khang làm sao cũng sẽ không ngờ tới, gã đi sang đây xem náo nhiệt của Ngụy Sâm, kết quả náo nhiệt xem không được cũng không nói, còn khiến cho mình nhếch nhác cả người nữa!
Ngũ Tử Khang không làm sao để nuốt trôi cục tức này, cuối cùng xô cửa đi mất.
Ngụy Sâm không giữ Ngũ Tử Khang lại, thậm chí sau khi Ngũ Tử Khang mở cửa rời đi, thì giơ ngón tay cái lên với Trần Lê, khích lệ nói: "Lê Lê, em giỏi lắm!"
Trần Lê ngơ ngác, nhìn Ngụy Sâm, mặt vẫn ngây ra như cũ.
Ngụy Sâm lại nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc Trần Lê, tâm trạng hơi vui sướng.
Ngũ Tử Khang bị Ngụy Sâm nhìn chòng chọc đến lạnh sống lưng, chỉ tưởng là Ngụy Sâm bị mình đạp trúng chỗ đau nên có hơi thẹn quá thành giận, trong lòng không khỏi hớn hở, rồi sau đó liền chủ động tiến đến trước mặt của Trần Lê, không kềm chế được mà cười nói: "Chào cậu nhá, tôi là bạn thân của A Sâm, tôi tên Ngũ Tử Khang. Nếu cậu kết hôn với A Sâm rồi vậy cậu cũng là bạn tốt của tôi." Ngũ Tử Khang thầm nghĩ, Ngụy Sâm không hài lòng về hôn sự của y và Trần Lê, vậy gã cũng có thể cậy chuyện trước mặt Ngụy Sâm, mặc dù không gây ra hậu quả gì nhưng có thể chặn họng Ngụy Sâm thì cũng ngon rồi.
Nhưng mà Ngũ Tử Khang chưa vui được bao lâu thì một chén canh ấm bay ào tới tạt vào mặt gã, bị canh tạt đầy mặt, kiểu tóc dùng gel cố định cũng bị chén canh này làm cho ướt nhẹp, mất đi hình dáng ban đầu, nằm chèm bẹp xuống đầu của Ngũ Tử Khang, còn đang nhiễu nước xuống, trông nhếch nhác vô cùng.
Thì ra lúc ấy Trần Lê đang bưng canh uống, thấy có người lại gần mình, theo bản năng trốn về sau, chén canh trên tay Trần Lê theo động tác của cậu mà văng ra, đúng lúc hạ cánh lên mặt của Ngũ Tử Khang.
Ngón tay của Ngũ Tử Khang siết chặt vang tiếng rốp rốp, đây là lần đầu tiên gã bị người ta giội cho nhếch nhác như vậy, lúc muốn dạy cho Trần Lê một bài học, lại phát hiện Trần Lê đã co rút lại sát bên người Ngụy Sâm, vẻ mặt lúc trước vốn còn có hơi đờ đẫn bây giờ lại tràn đầy sự cảnh giác và sợ hãi. (TH: Ôi con tôi:>)
EXM*! Người bị tạt canh đầy mặt là gã mà nhở? Sao thằng ngốc này trông lại càng giống như người bị hại là sao?
*Excuse me: Làm ơn giùm cái (Được dịch bởi Thị, chỉ mang tính chất tham khảo cho phù hợp với ngữ cảnh:)))
Nhưng mà làm cho Ngũ Tử Khang cảm thấy khó tin hơn là thái độ của Ngụy Sâm đối với Trần Lê.
Rõ ràng là Trần Lê tạt canh đầy mặt gã mà Ngụy Sâm lại che chở Trần Lê ở sau người, thật giống như là phòng gã làm hại Trần Lê vậy. Thậm chí cũng không thèm nhìn tới gã nhếch nhác cả người đứng đó mà nắm lấy tay của Trần Lê, thấp giọng nói gì đó với cậu, nét sợ hãi trên mặt Trần Lê mới dần rút đi, rồi nhanh chóng ngồi xuống sát Ngụy Sâm, giống như Ngũ Tử Khang gã là hung thần ác sát vậy.
Ngũ Tử Khang có hơi tức giận, trong đầu bỗng hiện ra câu nói mà hôm qua Trần Thanh nói với gã -- "Trong lòng anh ấy bây giờ toàn là thằng vợ ngốc kia, nào có còn tâm tư khác."
Lúc ấy gã còn không coi lời nói của Trần Thanh ra gì, nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ cũng có lí.
Chỉ là Ngũ Tử Khang vẫn hơi không hiểu, lúc trước khi Ngụy Sâm mới vừa nghe được tin y phải kết hôn với Trần Lê, dáng vẻ cũng không giống như bây giờ, sao sau khi từ Ma Đô về lại thay đổi lớn tới như vậy?
Là diễn xuất của Ngụy Sâm quá tốt, ngụy trang không lộ sơ hở? Hay là đã chấp nhận sự thật này, quyết tâm ở chung với Trần Lê?
Ngũ Tử Khang đánh giá Ngụy Sâm, định từ trong động tác chăm sóc Trần Lê của Ngụy Sâm nhìn ra một chút xíu không tình nguyện, cuối cùng không biết có nhìn ra không tình nguyện hay không mà nước canh trên tóc nó chảy vào mắt của gã rồi.
"A Sâm, tớ về trước." Ngũ Tử Khang tùy tiện lấy khăn tay trên bàn lau lau nước canh trên đầu và trên mặt, gã biết hôm nay có Ngụy Sâm ở đây, gã không làm gì được Trần Lê, cả thân nước canh này cũng đủ để khiến cho gã khó chịu, bây giờ chờ một khắc cũng không được.
Ngũ Tử Khang làm sao cũng sẽ không ngờ tới, gã đi sang đây xem náo nhiệt của Ngụy Sâm, kết quả náo nhiệt xem không được cũng không nói, còn khiến cho mình nhếch nhác cả người nữa!
Ngũ Tử Khang không làm sao để nuốt trôi cục tức này, cuối cùng xô cửa đi mất.
Ngụy Sâm không giữ Ngũ Tử Khang lại, thậm chí sau khi Ngũ Tử Khang mở cửa rời đi, thì giơ ngón tay cái lên với Trần Lê, khích lệ nói: "Lê Lê, em giỏi lắm!"
Trần Lê ngơ ngác, nhìn Ngụy Sâm, mặt vẫn ngây ra như cũ.
Ngụy Sâm lại nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc Trần Lê, tâm trạng hơi vui sướng.