Chương 52: Cùng nhau đối mặt
Ngụy Sâm biết tình trạng thân thể của Trần Lê, cũng không nóng lòng cầu thành, liền dẫn Trần Lê chạy trên đường nhỏ, tốc độ thật sự rất chậm, lại bị người chạy bộ vượt mặt một lần nữa, Ngụy Sâm cũng không gấp, vẫn từ từ dẫn Trần Lê chạy chậm, còn quan sát tình trạng của Trần Lê sát nhiếp, phát hiện Trần Lê thở gấp quá, lại thả chậm tốc độ nện bước.
Chạy như thế gần nửa tiếng, Ngụy Sâm mới mang theo Trần Lê chạy một vòng nhỏ vòng quanh công viên, chờ đến khi dừng lại, Trần Lê đã ướt đẫm mồ hôi, thở cũng gấp hơn.
"Giỏi quá." Ngụy Sâm thấy Trần Lê gắng chạy hết đoạn đường này, không hô ngừng cũng không than mệt, đến lúc lau mồ hôi cho Trần Lê liền không nhịn được mà khích lệ.
Trần Lê thở phì phò, ngoan ngoãn để cho Ngụy Sâm lau mồ hôi.
Vừa lúc có mấy nữ sinh mặc đồng phục học sinh đi qua, nhìn hỗ động của hai người, liền vừa nói vừa cười đi lướt qua, mà ánh mắt của Trần Lê lại rơi vào trên người mấy nữ sinh, Ngụy Sâm cũng chú ý thấy nơi ánh mắt Trần Lê dừng, cũng ghi nhớ.
Sau khi hai người dạo một vòng dọc theo bờ sông, ăn sáng trong một quán nhỏ, mới đan mười ngón tay vào nhau đi về nhà.
Khi tới nhà rồi, ánh mắt của Trần Lê liền dính lên người Ngụy Sâm, ý cực kì rõ ràng.
Ngụy Sâm thấy Trần Lê vội như thế nên bảo Trần Lê lấy sách ra, sách này là sách ngữ văn tiểu học lớp 1, chỉ toàn dạy ghép vần đơn giản thôi, Ngụy Sâm không biết căn bản của Trần Lê ra sao, nên cũng chỉ có thể bắt đầu dạy từ những thứ đơn giản nhất.
Nhưng rất nhanh sau Ngụy Sâm liền gặp phải vấn đề, Trần Lê không nói lời nào, y dạy xong cũng không biết rốt cuộc Trần Lê có học được không, hỏi Trần Lê có hiểu chưa thì cậu cũng chỉ nhìn y mà không nói lời nào.
Nếu như không phải ở đời trước, ngay khoảnh khắc nguy cấp nghe Trần Lê mở miệng nói chuyện, thì Ngụy Sâm thật sự vẫn tưởng là Trần Lê không nói được, cũng chính vì ngày ấy của đời trước mà Ngụy Sâm biết Trần Lê biết nói chuyện, chỉ chống cự việc nói chuyện thôi.
Hiện tại Ngụy Sâm ý thức được vấn đề này, nên khép sách lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Trần Lê, nói: "Lê Lê, em biết nói đúng không?"
Ánh mắt vốn đang dừng trên người Ngụy Sâm, sau khi nghe được lời Ngụy Sâm nói, ánh mắt của Trần Lê liền tránh khỏi người Ngụy Sâm, hiển nhiên không muốn đối mặt với vấn đề này.
Lúc này Ngụy Sâm mới dám chắc là Trần Lê thật sự kháng cự việc nói chuyện, nhưng cũng không ép Trần Lê nói, tiếp tục mở sách, bắt đầu dạy tiếp từ aoe.
Trần Lê nghiêm túc nghe, chờ học xong, liền đặt tay lên sách, bảo Ngụy Sâm lật sang trang kế.
Ngoại trừ việc không hé miệng nói chuyện thì Trần Lê vẫn là một học trò rất nghe lời, dạy tới đâu hiểu tới đó, hơn nửa ngày Trần Lê đã học ghép vần được hơn nửa.
Trong nháy mắt, mặt trời lên cao, đã tới giữa trưa, buổi sáng đã trôi qua. Ngụy Sâm khép sách ngữ văn lại, nói: "Được rồi, buổi sáng tới đây thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Trần Lê không muốn dời mắt ra khỏi cuốn sách, đi ra cửa theo Ngụy Sâm.
Chờ Trần Lê ngồi lên xe rồi, lúc Ngụy Sâm cúi người thắt dây an toàn cho Trần Lê, nhẹ giọng nói bên tai Trần Lê: "Lê Lê, em đừng sợ, có anh ở đây, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt."
Trần Lê không phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chân mình, không nhúc nhích.
Ngụy Sâm nhấc mặt Trần Lê lên, cúi đầu khẽ hôn lên cái trán sáng loáng của Trần Lê, trong nháy mắt khi môi tiếp xúc với da thịt, Ngụy Sâm cảm thấy tim mình muốn vọt từ cổ họng ra ngoài.
"Lê Lê, anh sẽ chờ em."
Chờ một ngày em hoàn toàn mở lòng phòng bị của em cho anh.
Có một số lòng phòng bị một khi đã dựng lên rồi thì không phải dễ mở ra. Ngụy Sâm biết rõ điều này, cho nên cũng không ép Trần Lê. Nhưng Ngụy Sâm tin rằng mây mờ thì trăng sẽ tỏ, một ngày nào đó, Trần Lê sẽ hoàn toàn mở cửa lòng với y.
Chạy như thế gần nửa tiếng, Ngụy Sâm mới mang theo Trần Lê chạy một vòng nhỏ vòng quanh công viên, chờ đến khi dừng lại, Trần Lê đã ướt đẫm mồ hôi, thở cũng gấp hơn.
"Giỏi quá." Ngụy Sâm thấy Trần Lê gắng chạy hết đoạn đường này, không hô ngừng cũng không than mệt, đến lúc lau mồ hôi cho Trần Lê liền không nhịn được mà khích lệ.
Trần Lê thở phì phò, ngoan ngoãn để cho Ngụy Sâm lau mồ hôi.
Vừa lúc có mấy nữ sinh mặc đồng phục học sinh đi qua, nhìn hỗ động của hai người, liền vừa nói vừa cười đi lướt qua, mà ánh mắt của Trần Lê lại rơi vào trên người mấy nữ sinh, Ngụy Sâm cũng chú ý thấy nơi ánh mắt Trần Lê dừng, cũng ghi nhớ.
Sau khi hai người dạo một vòng dọc theo bờ sông, ăn sáng trong một quán nhỏ, mới đan mười ngón tay vào nhau đi về nhà.
Khi tới nhà rồi, ánh mắt của Trần Lê liền dính lên người Ngụy Sâm, ý cực kì rõ ràng.
Ngụy Sâm thấy Trần Lê vội như thế nên bảo Trần Lê lấy sách ra, sách này là sách ngữ văn tiểu học lớp 1, chỉ toàn dạy ghép vần đơn giản thôi, Ngụy Sâm không biết căn bản của Trần Lê ra sao, nên cũng chỉ có thể bắt đầu dạy từ những thứ đơn giản nhất.
Nhưng rất nhanh sau Ngụy Sâm liền gặp phải vấn đề, Trần Lê không nói lời nào, y dạy xong cũng không biết rốt cuộc Trần Lê có học được không, hỏi Trần Lê có hiểu chưa thì cậu cũng chỉ nhìn y mà không nói lời nào.
Nếu như không phải ở đời trước, ngay khoảnh khắc nguy cấp nghe Trần Lê mở miệng nói chuyện, thì Ngụy Sâm thật sự vẫn tưởng là Trần Lê không nói được, cũng chính vì ngày ấy của đời trước mà Ngụy Sâm biết Trần Lê biết nói chuyện, chỉ chống cự việc nói chuyện thôi.
Hiện tại Ngụy Sâm ý thức được vấn đề này, nên khép sách lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Trần Lê, nói: "Lê Lê, em biết nói đúng không?"
Ánh mắt vốn đang dừng trên người Ngụy Sâm, sau khi nghe được lời Ngụy Sâm nói, ánh mắt của Trần Lê liền tránh khỏi người Ngụy Sâm, hiển nhiên không muốn đối mặt với vấn đề này.
Lúc này Ngụy Sâm mới dám chắc là Trần Lê thật sự kháng cự việc nói chuyện, nhưng cũng không ép Trần Lê nói, tiếp tục mở sách, bắt đầu dạy tiếp từ aoe.
Trần Lê nghiêm túc nghe, chờ học xong, liền đặt tay lên sách, bảo Ngụy Sâm lật sang trang kế.
Ngoại trừ việc không hé miệng nói chuyện thì Trần Lê vẫn là một học trò rất nghe lời, dạy tới đâu hiểu tới đó, hơn nửa ngày Trần Lê đã học ghép vần được hơn nửa.
Trong nháy mắt, mặt trời lên cao, đã tới giữa trưa, buổi sáng đã trôi qua. Ngụy Sâm khép sách ngữ văn lại, nói: "Được rồi, buổi sáng tới đây thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Trần Lê không muốn dời mắt ra khỏi cuốn sách, đi ra cửa theo Ngụy Sâm.
Chờ Trần Lê ngồi lên xe rồi, lúc Ngụy Sâm cúi người thắt dây an toàn cho Trần Lê, nhẹ giọng nói bên tai Trần Lê: "Lê Lê, em đừng sợ, có anh ở đây, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt."
Trần Lê không phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chân mình, không nhúc nhích.
Ngụy Sâm nhấc mặt Trần Lê lên, cúi đầu khẽ hôn lên cái trán sáng loáng của Trần Lê, trong nháy mắt khi môi tiếp xúc với da thịt, Ngụy Sâm cảm thấy tim mình muốn vọt từ cổ họng ra ngoài.
"Lê Lê, anh sẽ chờ em."
Chờ một ngày em hoàn toàn mở lòng phòng bị của em cho anh.
Có một số lòng phòng bị một khi đã dựng lên rồi thì không phải dễ mở ra. Ngụy Sâm biết rõ điều này, cho nên cũng không ép Trần Lê. Nhưng Ngụy Sâm tin rằng mây mờ thì trăng sẽ tỏ, một ngày nào đó, Trần Lê sẽ hoàn toàn mở cửa lòng với y.