Chương 49: Ngũ Tử Khang à
Ngũ Tử Khang, đây đối với Ngụy Sâm mà nói có thể nói là từ nhỏ đã mặc cùng một cái quần lớn lên, là người bạn thân mà Ngụy Sâm móc tim móc phổi toàn tâm đối xử. Nhưng mà, ở kiếp trước của Ngụy Sâm, chính là một "Bạn thân nhất" liên thủ với Trần Thanh, cho Ngụy Sâm một kích trí mạng nhất.
Từ lúc Ngụy Sâm sống lại đến bây giờ, đã gần hơn hai tháng rồi, hai tháng này, Ngụy Sâm chưa bao giờ chủ động liên lạc với Ngũ Tử Khang, y sợ mình sẽ không khống chế được lửa giận trong lòng, làm ra việc mà y sẽ hối hận.
Ngược lại không phải là Ngụy Sâm sợ xúc phạm tới Ngũ Tử Khang, mà là Ngụy Sâm luôn cảm thấy từ lúc y xảy ra tai nạn giao thông cho tới lúc chết đi, sau lưng chắc thể nào cũng có một đôi tay đang yên lặng thúc đẩy mọi chuyện xảy ra. Mà bất luận là Trần Thanh hay là Ngũ Tử Khang, cũng chỉ là một con cờ trong tay của người đứng sau màn.
Sống lại trở về, Ngụy Sâm sẽ không vì lửa giận nhất thời mà hoàn toàn trở mặt với Ngũ Tử Khang, y còn muốn từ con đường thông qua Ngũ Tử Khang, mà tìm ra bàn tay tội ác muốn đẩy y vào chỗ chết của kiếp trước.
Mặc dù sống lại, nhưng Ngụy Sâm cũng không muốn mình kiếp trước chết không minh bạch.
Chuông điện thoại di động vẫn còn tiếp tục vang, có lẽ là Trần Lê cảm nhận được cảm xúc thay đổi của Ngụy Sâm, lại đưa tay ngắt điện thoại.
Động tác của Trần Lê làm cho Ngụy Sâm tỉnh hồn, y nhìn nhìn điện thoại bị ngắt, liếc nhìn Trần Lê, Trần Lê cũng nhìn y, trong mắt không có cảm xúc gì, nhưng Ngụy Sâm lại lập tức biết được ý của Trần Lê.
Mặt mày của y không khỏi toát lên ý cười, dịu dàng nói: "Được, anh không vui, nên anh sẽ không nhận."
Trần Lê mới chịu thu hồi ánh mắt, cúi đầu, tiếp tục nhìn mũi chân của mình.
Bởi vì biểu hiện vừa rồi của Trần Lê, cảm xúc không tốt vì Ngũ Tử Khang của Ngụy Sâm lập tức liền tốt lên, bây giờ tâm tình của y rất tốt.
Bên này xe taxi còn đang chạy tới đích, trùng hợp gặp phải giờ cao điểm của Đế Đô, xe taxi màu vàng tầm thường thành một trong số những xe rồng, thong thả đi về phía trước.
Mà bên kia, đèn chưa lên, trong quán bar vắng vẻ, Ngũ Tử Khang cất điện thoại di động, hơi nghi hoặc vì sao Ngụy Sâm lại ngắt điện thoại của gã.
"Sao thế? Ngụy Sâm không nhận điện thoại của anh?" Trần Thanh ngồi ở trong quầy bar, vẻ mặt nghiêm túc pha chế rượu, thấy Ngũ Tử Khang đi tới, liền đưa ly cocktail vừa pha chế xong cho Ngũ Tử Khang, thuận miệng nói.
"Đúng vậy, chắc là đang bận, y cúp rồi." Ngũ Tử Khang nhấp một ngụm rượu, nói.
Trần Thanh lắc lắc bình pha rượu, vang lên tiếng lách cách, "Bây giờ tim gan của anh ta đều đặt vào người thằng vợ ngốc kia của anh ta, nào có còn suy nghĩ gì nữa." Trong lời nói của Trần Thanh có chút khinh thường.
Ngũ Tử Khang không tiếp tục đề tài này nữa, nhìn thấy động tác dứt khoát của Trần Thanh huýt sáo một tiếng, "Trần Thanh, bằng không thì em vào quán bar làm đi? Em xem em pha rượu tốt thế này? Không qua bên này làm thật sự là đáng tiếc."
"Thôi đi." Trần Thanh thả bình pha rượu xuống, rót rượu trong suốt bên trong vào trong ly, "Ông già nhà em nếu biết em làm ở quán bar, còn không bắt em về Ma Đô mới lạ?"
Ngũ Tử Khang chẹp miệng, cũng biết lời vừa để Trần Thanh đến bar làm bartender trăm phần trăm là không thể nào. Không giống với gã chỉ là một công tử bột không được gia đình coi trọng, Trần Thanh chính là con độc đinh của Trần gia, nếu công tử bột này mà có mệnh hệ gì, Trần gia sẽ gấp đến nổ. Mà mình là người "làm hư" Trần Thanh, có lẽ cũng mất cuộc sống tự do luôn~, còn phải nhận sự oán trách trong nhà nữa.
"Anh chờ một chút xem anh ta có gọi lại cho anh không, giờ này chắc anh ta đã tới Đế Đô rồi." Trần Thanh đổ cocktail đã pha chế vào ly trước mặt Ngũ Tử Khang, nói.
Ngũ Tử Khang cầm ly cocktail, có hơi hiếu kỳ nói: "Em thích pha chế rượu như thế, vì sao lại không uống rượu mà em pha chế ra chứ?"
Trần Thanh cười cười, "Em thích hưởng thụ quá trình pha rượu."
Từ lúc Ngụy Sâm sống lại đến bây giờ, đã gần hơn hai tháng rồi, hai tháng này, Ngụy Sâm chưa bao giờ chủ động liên lạc với Ngũ Tử Khang, y sợ mình sẽ không khống chế được lửa giận trong lòng, làm ra việc mà y sẽ hối hận.
Ngược lại không phải là Ngụy Sâm sợ xúc phạm tới Ngũ Tử Khang, mà là Ngụy Sâm luôn cảm thấy từ lúc y xảy ra tai nạn giao thông cho tới lúc chết đi, sau lưng chắc thể nào cũng có một đôi tay đang yên lặng thúc đẩy mọi chuyện xảy ra. Mà bất luận là Trần Thanh hay là Ngũ Tử Khang, cũng chỉ là một con cờ trong tay của người đứng sau màn.
Sống lại trở về, Ngụy Sâm sẽ không vì lửa giận nhất thời mà hoàn toàn trở mặt với Ngũ Tử Khang, y còn muốn từ con đường thông qua Ngũ Tử Khang, mà tìm ra bàn tay tội ác muốn đẩy y vào chỗ chết của kiếp trước.
Mặc dù sống lại, nhưng Ngụy Sâm cũng không muốn mình kiếp trước chết không minh bạch.
Chuông điện thoại di động vẫn còn tiếp tục vang, có lẽ là Trần Lê cảm nhận được cảm xúc thay đổi của Ngụy Sâm, lại đưa tay ngắt điện thoại.
Động tác của Trần Lê làm cho Ngụy Sâm tỉnh hồn, y nhìn nhìn điện thoại bị ngắt, liếc nhìn Trần Lê, Trần Lê cũng nhìn y, trong mắt không có cảm xúc gì, nhưng Ngụy Sâm lại lập tức biết được ý của Trần Lê.
Mặt mày của y không khỏi toát lên ý cười, dịu dàng nói: "Được, anh không vui, nên anh sẽ không nhận."
Trần Lê mới chịu thu hồi ánh mắt, cúi đầu, tiếp tục nhìn mũi chân của mình.
Bởi vì biểu hiện vừa rồi của Trần Lê, cảm xúc không tốt vì Ngũ Tử Khang của Ngụy Sâm lập tức liền tốt lên, bây giờ tâm tình của y rất tốt.
Bên này xe taxi còn đang chạy tới đích, trùng hợp gặp phải giờ cao điểm của Đế Đô, xe taxi màu vàng tầm thường thành một trong số những xe rồng, thong thả đi về phía trước.
Mà bên kia, đèn chưa lên, trong quán bar vắng vẻ, Ngũ Tử Khang cất điện thoại di động, hơi nghi hoặc vì sao Ngụy Sâm lại ngắt điện thoại của gã.
"Sao thế? Ngụy Sâm không nhận điện thoại của anh?" Trần Thanh ngồi ở trong quầy bar, vẻ mặt nghiêm túc pha chế rượu, thấy Ngũ Tử Khang đi tới, liền đưa ly cocktail vừa pha chế xong cho Ngũ Tử Khang, thuận miệng nói.
"Đúng vậy, chắc là đang bận, y cúp rồi." Ngũ Tử Khang nhấp một ngụm rượu, nói.
Trần Thanh lắc lắc bình pha rượu, vang lên tiếng lách cách, "Bây giờ tim gan của anh ta đều đặt vào người thằng vợ ngốc kia của anh ta, nào có còn suy nghĩ gì nữa." Trong lời nói của Trần Thanh có chút khinh thường.
Ngũ Tử Khang không tiếp tục đề tài này nữa, nhìn thấy động tác dứt khoát của Trần Thanh huýt sáo một tiếng, "Trần Thanh, bằng không thì em vào quán bar làm đi? Em xem em pha rượu tốt thế này? Không qua bên này làm thật sự là đáng tiếc."
"Thôi đi." Trần Thanh thả bình pha rượu xuống, rót rượu trong suốt bên trong vào trong ly, "Ông già nhà em nếu biết em làm ở quán bar, còn không bắt em về Ma Đô mới lạ?"
Ngũ Tử Khang chẹp miệng, cũng biết lời vừa để Trần Thanh đến bar làm bartender trăm phần trăm là không thể nào. Không giống với gã chỉ là một công tử bột không được gia đình coi trọng, Trần Thanh chính là con độc đinh của Trần gia, nếu công tử bột này mà có mệnh hệ gì, Trần gia sẽ gấp đến nổ. Mà mình là người "làm hư" Trần Thanh, có lẽ cũng mất cuộc sống tự do luôn~, còn phải nhận sự oán trách trong nhà nữa.
"Anh chờ một chút xem anh ta có gọi lại cho anh không, giờ này chắc anh ta đã tới Đế Đô rồi." Trần Thanh đổ cocktail đã pha chế vào ly trước mặt Ngũ Tử Khang, nói.
Ngũ Tử Khang cầm ly cocktail, có hơi hiếu kỳ nói: "Em thích pha chế rượu như thế, vì sao lại không uống rượu mà em pha chế ra chứ?"
Trần Thanh cười cười, "Em thích hưởng thụ quá trình pha rượu."