Chương 46: Con của tôi
Ngụy Sâm mới rời khỏi phòng bếp không bao lâu, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên khắp phòng bếp.
Ngụy Nguy người mặc một bộ tây trang nhỏ đứng ở đầu cầu thang, khuôn mặt nhỏ nhắn bĩu môi, trong đôi mắt tràn đầy ác ý, không giống như là ánh mắt mà một đứa bé ngây thơ hồn nhiên nên có, nhưng lúc này lại chân chân thực thực xuất hiện ở trong mắt Ngụy Nguy.
Đi theo phía sau Ngụy Nguy là Ngụy Chấn Hùng và Phương Vận, đối với câu vô lễ mà Ngụy Nguy nói, hai người bọn họ làm cha mẹ giống như là không có nghe thấy, với họ mà nói, Ngụy Nguy làm như vậy, giống như là bản tính tự do, mà không phải đang làm một việc sai trái, cũng không cần thiết phải can thiệp.
Không ai ngăn cản, không người khuyên, đương nhiên Ngụy Nguy sẽ không ý thức được sai lầm của mình, thì càng thêm được voi đòi tiên, nó nghiêm mặt đi tới bên Trần Lê, chán ghét trên mặt rõ ràng, nó nhón chân lên đưa tay hất chén cháo trắng trước mặt Trần Lê đi, vênh váo hống hách nói rằng: "Ai cho mày ăn đồ ăn của nhà tao?"
Hôm nay cháo trắng nấu hơi ít, bị Ngụy Nguy hất đi rồi, tung tóe đầy bàn, cũng đổ lên đồ của Trần Lê, đồ mùa hè vốn mỏng, cháo trắng hất một cái lập tức dính vào trên đồ của Trần Lê, cũng may cháo trắng đã nguội không ít, nếu không không chừng Trần Lê sẽ bị bỏng.
"Ngụy Nguy!" Ngụy Ngạn lên tiếng ngăn lại nhưng không còn kịp rồi, cháo trắng cả đêm đã đổ hết.
Trần Lê rũ mắt thấy Ngụy Nguy liếc mắt, cũng không có phản ứng gì khác.
Lúc này Ngụy Ngạn chạy tới bên cạnh Ngụy Nguy, định ôm nó đi, vừa may lúc này Phương Vận đi tới, thản nhiên liếc Ngụy Ngạn, tay Ngụy Ngạn đưa tới định ôm Ngụy Nguy hơi chậm lại, lại rút về, ánh mắt có chút phức tạp ngồi trở lại vị trí của mình.
"Ngụy Nguy, qua đây ăn sáng, ăn xong mình sẽ đi học." Phương Vận tìm một chỗ ngồi xuống, nhẹ giọng dịu dàng nói với Ngụy Nguy.
"Con không! Con không ăn cơm chung với thằng ngốc này đâu!" Ngụy Nguy lắc đầu từ chối, còn muốn tự tay hất hết những món khác trên bàn, tựa như không lật úp đồ trước mặt Trần Lê liền thề không bỏ qua.
Ngụy Ngạn ở một bên muốn nói lại thôi, Ngụy Chấn Hùng đi tới nói với người hầu: "Mời cậuTrần đi cho. Nếu cậu ta chưa no, thì chuẩn bị một phần bữa sáng đưa đến phòng của cậu Trần đi."
Ngụy Chấn Hùng cũng đã lên tiếng, người hầu Ngụy gia không có khả năng không nghe, đi đến bên người Trần Lê, giọng nói không có bao nhiêu cung kính, "Cậu Trần, cậu đi trước đi."
Tất cả ác ý từ bên ngoài hóa thành một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào người của Trần Lê, tuy rằng trên mặt Trần Lê vẫn khô khan như trước, nhưng bất lực và cảnh giác đã từ từ dâng lên trong mắt, cậu ngây ngốc nhìn thẳng vào mũi chân của mình, xung quanh đã sắp tạo nên một bức tường, mong muốn thông qua cách này mà ngăn cách thương tổn từ bên ngoài.
Người hầu thấy Trần Lê không phản ứng, liền chuẩn bị động thủ, ngay tại lúc tay của người hầu sắp chạm tới Trần Lê, Ngụy Sâm liền trở lại, thấy cảnh tượng trong phòng ăn, tâm trạng liền trầm xuống, như là bị người khác nên một quyền vậy, trong lòng dâng lên một ý niệm, mang Trần Lê rời đi, rời đi cái chỗ phiền lòng này.
Ngụy Sâm đi thẳng tới cạnh Trần Lê, gạt cánh tay của người hầu ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm người hầu có ý đồ đuổi Trần Lê đi, lạnh giọng nói: "Ông muốn làm gì?"
Người hầu lúng ta lúng túng cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng của Ngụy Sâm khiến lưng gã xuất một lớp mồ hôi lạnh.
"Tôi...Cậu chủ...Tôi..." Người hầu mở miệng biện giải cho mình, "Là ông chủ bảo tôi mời...mời cậu Trần đi về..."
Ngụy Sâm nghe vậy ngược lại lại nhìn về phía Ngụy Chấn Hùng, Ngụy Chấn Hùng bình tĩnh ngồi ở trên ghế, trong tay còn cầm một tờ báo, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt lạnh như băng quét qua tất cả moitj người trong phòng ăn, cuối cùng lúc dừng lại trên người Trần Lê, Ngụy Sâm đã nén tất cả lửa giận, trong mắt toàn là sự đau lòng, cũng chính lúc này, Ngụy Sâm mới nhìn thấy cháo dính trên người Trần Lê, mau chóng chộp lấy khăn tay trên bàn, lau cho Trần Lê.
"Lê Lê, đừng sợ, anh về rồi." Cảm thấy Trần Lê cứng cả người, Ngụy Sâm một bên lau một bên dỗ dành.
Khi Trần Lê thấy Ngụy Sâm vào, phòng bị trong mắt như tìm được ánh sáng, cả người đều được soi sáng, lúc này ngồi im, cơ thể căng thẳng từ từ bình thường lại.
Đợi khi xử lí xong vết bẩn trên người Trần Lê, Ngụy Sâm mới đưa ánh mắt tới trên người Ngụy Nguy, lúc mở miệng, giọng như hầm băng lạnh buốt, "Là em làm đổ cháo đúng không?"
Trải qua lần trước, Ngụy Nguy có hơi sợ Ngụy Sâm, lúc này vì cái nhìn của Ngụy Sâm mà Ngụy Nguy liền sợ hãi theo bản năng lui về sau, cũng không dám thừa nhận việc mình mới vừa làm.
Ngụy Sâm vừa thấy, biết tỏng hết, đưa tay kéo Ngụy Nguy đến trước mặt của Trần Lê, nói: "Giải thích đi."
Ngụy Nguy cắn môi, nước mắt ứa ngay khóe mắt, oan ức mà nhìn về phía Phương Vận.
Sao mà Phương Vận nỡ để con trai bảo bối của mình chịu oan ức như thế, mắng Ngụy Sâm: "Ngụy Sâm, con có ý gì?"
Ngụy Sâm nghe như không nghe, lúc nhìn Ngụy Nguy, lại nhấn mạnh, "Giải thích!"
Cuối cùng Ngụy Nguy chịu không nổi sợ hãi, lớn tiếng khóc òa.
Phương Vận đi nhanh tới, muốn ôm Ngụy Nguy từ chỗ Ngụy Sâm trở về, Ngụy Sâm lại xoay người một cái, chặn Phương Vận lại, đè Ngụy Nguy ở trước mặt của Trần Lê, "Em giải thích cho anh."
Ngụy Nguy không nghe lọt lời Ngụy Sâm nói, vẫn ráng khóc hu hu hu, một tiếng còn sắc bén hơn một tiếng, một tiếng lại càng đáng thương hơn một tiếng.
Phương Vận lòng đau như cắt, bắt đầu động thủ véo Ngụy Sâm, Ngụy Sâm cũng không để ý tới bà, một tay nắm Ngụy Nguy, bốp một tiếng, bốp một cái mạnh lên mông của Ngụy Nguy.
"Cái này, cho em không biết tôn trọng." Lời vừa dứt, một cái bốp khác lại nện lên mông Ngụy Nguy,"Cái này cho em không biết hối cải!"
Ngụy Nguy bị đánh cho choáng váng, nó mới chín tuổi, sao có người nỡ đánh nó? Ngụy Sâm chắc chắn là người đầu tiên, đầu tiên là nó ngây ngẩn cả người, ủy khuất hít hít mũi, đang định mở miệng khóc lớn, Ngụy Sâm lại đánh cho nó một cái nữa.
Ngụy Nguy không dám khóc, giả vờ đáng thương gọi "Mẹ ơi", "Cha ơi", hy vọng có thể thoát khỏi ma chưởng của Ngụy Sâm.
Phương Vận bị tiếng gọi của Ngụy Nguy làm đau lòng, cũng không biết lấy sức đâu ra, kéo mạnh tay Ngụy Sâm một cái, liều mạng tát lên mặt Ngụy Sâm một cái thật mạnh, "Chát!", vang lên khắp cả phòng ăn.
"Ngụy Sâm! Mày dựa vào cái gì mà dám dạy dỗ con của tao?" Sau khi Phương Vận tát Ngụy Sâm một cái, hung hăng trừng mắt Ngụy Sâm chất vấn.
Ngụy Chấn Hùng thả tờ báo ra, ánh mắt thản nhiên, tựa như tất cả ông nhìn thấy, là một trò hề.
Ngụy Ngạn muốn mở miệng nói gì đó, há miệng thở dốc, lời nói tới cửa rồi lại nuốt xuống, ánh mắt hơi phức tạp.
Trần Lê đứng phắt dậy, trong nháy mắt đó, trong đầu Trần Lê cũng không biết đang suy nghĩ gì, trực tiếp đứng ở trước mặt của Ngụy Sâm, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như cũ, chỉ là cơ thể thẳng tắp kia lại cho biết sóng ngầm của Trần Lê.
Cái tát ban nãy của Phương Vận rất mạnh, mặt của Ngụy Sâm đỏ ngay tắp lự, nhưng do thần kinh suy nhược nên cũng không cảm thấy đau bao nhiêu, nhưng bốn chữ cuối của Phương Vận "con của tao" kia, bỗng chốc lại hóa thành một thanh đao sắc bén, đâm vào nơi yếu ớt nhất của Ngụy Sâm, máu me đầm đìa.
Dù cho không hề hy vọng xa vời, nhưng khi lời nói từ miệng Phương Vận mà ra, cảm xúc của Ngụy Sâm sẽ dao động không thể kìm nén, cũng sẽ không nhịn được mà đau đớn.
Cũng may, lúc này Trần Lê đứng ra, Trần Lê đứng ở trước mặt của Ngụy Sâm, giống như muốn lấy cơ thể mình ngăn trở tất cả thương tổn cho Ngụy Sâm, dũng cảm như vậy, nghĩa vô phản cố* như vậy.
*Làm việc nghĩa không chùn bước.
Bóng lưng ưỡn thẳng của Trần Lê khiến cả người Ngụy Sâm hóa thành một dòng nước ấm, từ tứ chi bách hài, cuối cùng tụ lại chỗ yếu ớt nhất, chữa lành nơi vừa vô tình bị thương.
Ngụy Sâm không có tư cách gì để ồn ào tranh cãi với Phương Vận, mà vẫn bốp vào mông Ngụy Nguy, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, "Cái này, cho em không coi người lớn ra gì."
Ngụy Nguy thấy mẹ đứng ra đánh Ngụy Sâm, mà Ngụy Sâm vẫn còn dám đánh nó, liền biết bây giờ nó gọi ai cũng vô dụng, thút thít ngưng khóc, chỉ hung tợn trừng Ngụy Sâm, tựa như Ngụy Sâm có thâm cừu đại hận gì với nó vậy.
Ngụy Sâm có một nắm chắc mức độ, thấy đỡ thì thôi, thấy Ngụy Nguy có vẻ giận mà không dám nói, liền thả Ngụy Nguy ra, nói lần nữa: "Giải thích."
Ngụy Nguy vốn muốn cự tuyệt, bị ánh mắt lạnh của Ngụy Sâm đảo qua, bất đắc dĩ nói với Trần Lê: "Thành thật xin lỗi." rồi thút tha thút thít, trông rất oan ức.
Chiếm được kết quả mình mong muốn, lúc này Ngụy Sâm mới tha cho Ngụy Nguy, nắm tay của Trần Lê, dắt Trần Lê đi khỏi đó.
Ngụy Nguy thoát khỏi "ma trảo" của Ngụy Sâm, lập tức bổ nhào vào lòng Phương Vận, miệng mếu máo, trong mắt chứa hơi nước đong đầy, nhìn qua như có thể vỡ òa bất cứ lúc nào. Chính là lúc này, Ngụy Sâm đi lướt qua nó, lạnh lùng liếc nó một cái, Ngụy Nguy vừa mới mở miệng lại ngậm lại, tiếng khóc sắp ra tới cửa, bị nó nuốt trở về.
Cho tới khi bóng của Ngụy Sâm biến mất chỗ gấp khúc trên cầu thang, Ngụy Nguy mới thút tha thút thít khóc ra tiếng, nhưng cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ dẫn đại ma vương Ngụy Sâm xuống nữa.
Phương Vận đau lòng vỗ lưng của Ngụy Nguy, ôn ngôn nhuyễn ngữ an ủi, ánh mắt nhìn tới chỗ Ngụy Sâm đi khỏi, lại trầm xuống.
...
Lúc này, trong phòng của Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm đóng cửa phòng lại, liền đưa tay ôm Trần Lê vào ngực mình, hai tay ôm chặt hông của Trần Lê, dúi đầu vào trong cổ của Trần Lê.
"Lê Lê, để anh ôm em một lát thôi." Ngụy Sâm nói, giọng nói u ám trầm thấp.
Trần Lê không hề động, cứng người để Ngụy Sâm ôm.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngụy Sâm mới buông Trần Lê ra, trong con ngươi đen láy đã không còn cảm xúc như ban nãy, đưa tay xoa xoa tóc mềm mại của Trần Lê, nói: "Lê Lê, cảm ơn em."
Trần Lê vẫn không đáp lại, tay lại chậm rãi nâng lên, đặt lên chỗ dấu tay trên mặt của Ngụy Sâm, chỉ nhẹ lướt qua, như thể tựa hồ đang Ngụy Sâm, có đau hay không.
Ngụy Sâm cầm tay của Trần Lê, lắc đầu, "Không đau, em đừng lo."
Giờ khắc này, lòng của Ngụy Sâm đã được làn nước ấm chữa lành, có thể làm cho Trần Lê vụng về tỏ vẻ lo lắng, Ngụy Sâm cảm thấy y ăn tát cũng không uổng phí.
Ngụy Nguy người mặc một bộ tây trang nhỏ đứng ở đầu cầu thang, khuôn mặt nhỏ nhắn bĩu môi, trong đôi mắt tràn đầy ác ý, không giống như là ánh mắt mà một đứa bé ngây thơ hồn nhiên nên có, nhưng lúc này lại chân chân thực thực xuất hiện ở trong mắt Ngụy Nguy.
Đi theo phía sau Ngụy Nguy là Ngụy Chấn Hùng và Phương Vận, đối với câu vô lễ mà Ngụy Nguy nói, hai người bọn họ làm cha mẹ giống như là không có nghe thấy, với họ mà nói, Ngụy Nguy làm như vậy, giống như là bản tính tự do, mà không phải đang làm một việc sai trái, cũng không cần thiết phải can thiệp.
Không ai ngăn cản, không người khuyên, đương nhiên Ngụy Nguy sẽ không ý thức được sai lầm của mình, thì càng thêm được voi đòi tiên, nó nghiêm mặt đi tới bên Trần Lê, chán ghét trên mặt rõ ràng, nó nhón chân lên đưa tay hất chén cháo trắng trước mặt Trần Lê đi, vênh váo hống hách nói rằng: "Ai cho mày ăn đồ ăn của nhà tao?"
Hôm nay cháo trắng nấu hơi ít, bị Ngụy Nguy hất đi rồi, tung tóe đầy bàn, cũng đổ lên đồ của Trần Lê, đồ mùa hè vốn mỏng, cháo trắng hất một cái lập tức dính vào trên đồ của Trần Lê, cũng may cháo trắng đã nguội không ít, nếu không không chừng Trần Lê sẽ bị bỏng.
"Ngụy Nguy!" Ngụy Ngạn lên tiếng ngăn lại nhưng không còn kịp rồi, cháo trắng cả đêm đã đổ hết.
Trần Lê rũ mắt thấy Ngụy Nguy liếc mắt, cũng không có phản ứng gì khác.
Lúc này Ngụy Ngạn chạy tới bên cạnh Ngụy Nguy, định ôm nó đi, vừa may lúc này Phương Vận đi tới, thản nhiên liếc Ngụy Ngạn, tay Ngụy Ngạn đưa tới định ôm Ngụy Nguy hơi chậm lại, lại rút về, ánh mắt có chút phức tạp ngồi trở lại vị trí của mình.
"Ngụy Nguy, qua đây ăn sáng, ăn xong mình sẽ đi học." Phương Vận tìm một chỗ ngồi xuống, nhẹ giọng dịu dàng nói với Ngụy Nguy.
"Con không! Con không ăn cơm chung với thằng ngốc này đâu!" Ngụy Nguy lắc đầu từ chối, còn muốn tự tay hất hết những món khác trên bàn, tựa như không lật úp đồ trước mặt Trần Lê liền thề không bỏ qua.
Ngụy Ngạn ở một bên muốn nói lại thôi, Ngụy Chấn Hùng đi tới nói với người hầu: "Mời cậuTrần đi cho. Nếu cậu ta chưa no, thì chuẩn bị một phần bữa sáng đưa đến phòng của cậu Trần đi."
Ngụy Chấn Hùng cũng đã lên tiếng, người hầu Ngụy gia không có khả năng không nghe, đi đến bên người Trần Lê, giọng nói không có bao nhiêu cung kính, "Cậu Trần, cậu đi trước đi."
Tất cả ác ý từ bên ngoài hóa thành một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào người của Trần Lê, tuy rằng trên mặt Trần Lê vẫn khô khan như trước, nhưng bất lực và cảnh giác đã từ từ dâng lên trong mắt, cậu ngây ngốc nhìn thẳng vào mũi chân của mình, xung quanh đã sắp tạo nên một bức tường, mong muốn thông qua cách này mà ngăn cách thương tổn từ bên ngoài.
Người hầu thấy Trần Lê không phản ứng, liền chuẩn bị động thủ, ngay tại lúc tay của người hầu sắp chạm tới Trần Lê, Ngụy Sâm liền trở lại, thấy cảnh tượng trong phòng ăn, tâm trạng liền trầm xuống, như là bị người khác nên một quyền vậy, trong lòng dâng lên một ý niệm, mang Trần Lê rời đi, rời đi cái chỗ phiền lòng này.
Ngụy Sâm đi thẳng tới cạnh Trần Lê, gạt cánh tay của người hầu ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm người hầu có ý đồ đuổi Trần Lê đi, lạnh giọng nói: "Ông muốn làm gì?"
Người hầu lúng ta lúng túng cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng của Ngụy Sâm khiến lưng gã xuất một lớp mồ hôi lạnh.
"Tôi...Cậu chủ...Tôi..." Người hầu mở miệng biện giải cho mình, "Là ông chủ bảo tôi mời...mời cậu Trần đi về..."
Ngụy Sâm nghe vậy ngược lại lại nhìn về phía Ngụy Chấn Hùng, Ngụy Chấn Hùng bình tĩnh ngồi ở trên ghế, trong tay còn cầm một tờ báo, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt lạnh như băng quét qua tất cả moitj người trong phòng ăn, cuối cùng lúc dừng lại trên người Trần Lê, Ngụy Sâm đã nén tất cả lửa giận, trong mắt toàn là sự đau lòng, cũng chính lúc này, Ngụy Sâm mới nhìn thấy cháo dính trên người Trần Lê, mau chóng chộp lấy khăn tay trên bàn, lau cho Trần Lê.
"Lê Lê, đừng sợ, anh về rồi." Cảm thấy Trần Lê cứng cả người, Ngụy Sâm một bên lau một bên dỗ dành.
Khi Trần Lê thấy Ngụy Sâm vào, phòng bị trong mắt như tìm được ánh sáng, cả người đều được soi sáng, lúc này ngồi im, cơ thể căng thẳng từ từ bình thường lại.
Đợi khi xử lí xong vết bẩn trên người Trần Lê, Ngụy Sâm mới đưa ánh mắt tới trên người Ngụy Nguy, lúc mở miệng, giọng như hầm băng lạnh buốt, "Là em làm đổ cháo đúng không?"
Trải qua lần trước, Ngụy Nguy có hơi sợ Ngụy Sâm, lúc này vì cái nhìn của Ngụy Sâm mà Ngụy Nguy liền sợ hãi theo bản năng lui về sau, cũng không dám thừa nhận việc mình mới vừa làm.
Ngụy Sâm vừa thấy, biết tỏng hết, đưa tay kéo Ngụy Nguy đến trước mặt của Trần Lê, nói: "Giải thích đi."
Ngụy Nguy cắn môi, nước mắt ứa ngay khóe mắt, oan ức mà nhìn về phía Phương Vận.
Sao mà Phương Vận nỡ để con trai bảo bối của mình chịu oan ức như thế, mắng Ngụy Sâm: "Ngụy Sâm, con có ý gì?"
Ngụy Sâm nghe như không nghe, lúc nhìn Ngụy Nguy, lại nhấn mạnh, "Giải thích!"
Cuối cùng Ngụy Nguy chịu không nổi sợ hãi, lớn tiếng khóc òa.
Phương Vận đi nhanh tới, muốn ôm Ngụy Nguy từ chỗ Ngụy Sâm trở về, Ngụy Sâm lại xoay người một cái, chặn Phương Vận lại, đè Ngụy Nguy ở trước mặt của Trần Lê, "Em giải thích cho anh."
Ngụy Nguy không nghe lọt lời Ngụy Sâm nói, vẫn ráng khóc hu hu hu, một tiếng còn sắc bén hơn một tiếng, một tiếng lại càng đáng thương hơn một tiếng.
Phương Vận lòng đau như cắt, bắt đầu động thủ véo Ngụy Sâm, Ngụy Sâm cũng không để ý tới bà, một tay nắm Ngụy Nguy, bốp một tiếng, bốp một cái mạnh lên mông của Ngụy Nguy.
"Cái này, cho em không biết tôn trọng." Lời vừa dứt, một cái bốp khác lại nện lên mông Ngụy Nguy,"Cái này cho em không biết hối cải!"
Ngụy Nguy bị đánh cho choáng váng, nó mới chín tuổi, sao có người nỡ đánh nó? Ngụy Sâm chắc chắn là người đầu tiên, đầu tiên là nó ngây ngẩn cả người, ủy khuất hít hít mũi, đang định mở miệng khóc lớn, Ngụy Sâm lại đánh cho nó một cái nữa.
Ngụy Nguy không dám khóc, giả vờ đáng thương gọi "Mẹ ơi", "Cha ơi", hy vọng có thể thoát khỏi ma chưởng của Ngụy Sâm.
Phương Vận bị tiếng gọi của Ngụy Nguy làm đau lòng, cũng không biết lấy sức đâu ra, kéo mạnh tay Ngụy Sâm một cái, liều mạng tát lên mặt Ngụy Sâm một cái thật mạnh, "Chát!", vang lên khắp cả phòng ăn.
"Ngụy Sâm! Mày dựa vào cái gì mà dám dạy dỗ con của tao?" Sau khi Phương Vận tát Ngụy Sâm một cái, hung hăng trừng mắt Ngụy Sâm chất vấn.
Ngụy Chấn Hùng thả tờ báo ra, ánh mắt thản nhiên, tựa như tất cả ông nhìn thấy, là một trò hề.
Ngụy Ngạn muốn mở miệng nói gì đó, há miệng thở dốc, lời nói tới cửa rồi lại nuốt xuống, ánh mắt hơi phức tạp.
Trần Lê đứng phắt dậy, trong nháy mắt đó, trong đầu Trần Lê cũng không biết đang suy nghĩ gì, trực tiếp đứng ở trước mặt của Ngụy Sâm, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như cũ, chỉ là cơ thể thẳng tắp kia lại cho biết sóng ngầm của Trần Lê.
Cái tát ban nãy của Phương Vận rất mạnh, mặt của Ngụy Sâm đỏ ngay tắp lự, nhưng do thần kinh suy nhược nên cũng không cảm thấy đau bao nhiêu, nhưng bốn chữ cuối của Phương Vận "con của tao" kia, bỗng chốc lại hóa thành một thanh đao sắc bén, đâm vào nơi yếu ớt nhất của Ngụy Sâm, máu me đầm đìa.
Dù cho không hề hy vọng xa vời, nhưng khi lời nói từ miệng Phương Vận mà ra, cảm xúc của Ngụy Sâm sẽ dao động không thể kìm nén, cũng sẽ không nhịn được mà đau đớn.
Cũng may, lúc này Trần Lê đứng ra, Trần Lê đứng ở trước mặt của Ngụy Sâm, giống như muốn lấy cơ thể mình ngăn trở tất cả thương tổn cho Ngụy Sâm, dũng cảm như vậy, nghĩa vô phản cố* như vậy.
*Làm việc nghĩa không chùn bước.
Bóng lưng ưỡn thẳng của Trần Lê khiến cả người Ngụy Sâm hóa thành một dòng nước ấm, từ tứ chi bách hài, cuối cùng tụ lại chỗ yếu ớt nhất, chữa lành nơi vừa vô tình bị thương.
Ngụy Sâm không có tư cách gì để ồn ào tranh cãi với Phương Vận, mà vẫn bốp vào mông Ngụy Nguy, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, "Cái này, cho em không coi người lớn ra gì."
Ngụy Nguy thấy mẹ đứng ra đánh Ngụy Sâm, mà Ngụy Sâm vẫn còn dám đánh nó, liền biết bây giờ nó gọi ai cũng vô dụng, thút thít ngưng khóc, chỉ hung tợn trừng Ngụy Sâm, tựa như Ngụy Sâm có thâm cừu đại hận gì với nó vậy.
Ngụy Sâm có một nắm chắc mức độ, thấy đỡ thì thôi, thấy Ngụy Nguy có vẻ giận mà không dám nói, liền thả Ngụy Nguy ra, nói lần nữa: "Giải thích."
Ngụy Nguy vốn muốn cự tuyệt, bị ánh mắt lạnh của Ngụy Sâm đảo qua, bất đắc dĩ nói với Trần Lê: "Thành thật xin lỗi." rồi thút tha thút thít, trông rất oan ức.
Chiếm được kết quả mình mong muốn, lúc này Ngụy Sâm mới tha cho Ngụy Nguy, nắm tay của Trần Lê, dắt Trần Lê đi khỏi đó.
Ngụy Nguy thoát khỏi "ma trảo" của Ngụy Sâm, lập tức bổ nhào vào lòng Phương Vận, miệng mếu máo, trong mắt chứa hơi nước đong đầy, nhìn qua như có thể vỡ òa bất cứ lúc nào. Chính là lúc này, Ngụy Sâm đi lướt qua nó, lạnh lùng liếc nó một cái, Ngụy Nguy vừa mới mở miệng lại ngậm lại, tiếng khóc sắp ra tới cửa, bị nó nuốt trở về.
Cho tới khi bóng của Ngụy Sâm biến mất chỗ gấp khúc trên cầu thang, Ngụy Nguy mới thút tha thút thít khóc ra tiếng, nhưng cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ dẫn đại ma vương Ngụy Sâm xuống nữa.
Phương Vận đau lòng vỗ lưng của Ngụy Nguy, ôn ngôn nhuyễn ngữ an ủi, ánh mắt nhìn tới chỗ Ngụy Sâm đi khỏi, lại trầm xuống.
...
Lúc này, trong phòng của Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm đóng cửa phòng lại, liền đưa tay ôm Trần Lê vào ngực mình, hai tay ôm chặt hông của Trần Lê, dúi đầu vào trong cổ của Trần Lê.
"Lê Lê, để anh ôm em một lát thôi." Ngụy Sâm nói, giọng nói u ám trầm thấp.
Trần Lê không hề động, cứng người để Ngụy Sâm ôm.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngụy Sâm mới buông Trần Lê ra, trong con ngươi đen láy đã không còn cảm xúc như ban nãy, đưa tay xoa xoa tóc mềm mại của Trần Lê, nói: "Lê Lê, cảm ơn em."
Trần Lê vẫn không đáp lại, tay lại chậm rãi nâng lên, đặt lên chỗ dấu tay trên mặt của Ngụy Sâm, chỉ nhẹ lướt qua, như thể tựa hồ đang Ngụy Sâm, có đau hay không.
Ngụy Sâm cầm tay của Trần Lê, lắc đầu, "Không đau, em đừng lo."
Giờ khắc này, lòng của Ngụy Sâm đã được làn nước ấm chữa lành, có thể làm cho Trần Lê vụng về tỏ vẻ lo lắng, Ngụy Sâm cảm thấy y ăn tát cũng không uổng phí.