Chương 43: Không phải người ngốc
Ngụy Sâm biết bức họa mình vừa mới vẽ kia có bao nhiêu cay mắt, tuy là nói Trần Lê vẽ, nhưng đường nét dưới ngòi bút của y hợp lại, là thành một đống đường loạn xì ngầu, rõ ràng là vẽ hoa quả và đĩa đựng trái cây, cuối cùng dưới ngòi bút của y liền thành ra một mớ màu đen đen đến nỗi không nói nên lời, ngay cả chính Ngụy Sâm cũng không đành lòng nhìn thẳng, một lòng muốn hủy bản vẽ này.
Nhưng mà bản vẽ này bị Trần Lê lấy, cậu cầm cọ vẽ trên giấy, một tấm giấy vẽ toàn màu đen, trong chớp mắt liền hóa một tác phẩm hoàn mỹ.
Ngụy Sâm khen thiệt tình, kinh ngạc trong mắt cũng không trộn một tia tạp chất, lấy sự mẫn cảm của Trần Lê, đương nhiên có thể cảm giác được, ánh mắt đờ đẫn ban đầu lại có chút sáng lên.
Ngụy Sâm vẫn chú ý Trần Lê, lúc này một chút cảm xúc của Trần Lê lộ ra bị Ngụy Sâm tinh chuẩn thấy được, y nhịn không được đưa tay xoa tóc Trần Lê, nói lần nữa: "Lê Lê, em thực sự rất giỏi."
Trần Lê nhìn Ngụy Sâm, trong mắt tựa hồ có một tia sáng.
"Cho nên, Lê Lê, em không phải kẻ ngốc, em càng không phải gánh nặng của anh." Giây kế tiếp, giọng của Ngụy Sâm trở nên nghiêm túc vô cùng, y chống lại hai mắt của Trần Lê, ánh mắt chăm chú trước nay từng chưa có.
Con ngươi Trần Lê hơi co lại, hiển nhiên hơi nghi hoặc những lời Ngụy Sâm nói.
"Lê Lê, em không tin anh sao?" Ánh mắt Ngụy Sâm chân thành nhìn Trần Lê, "Chúng ta làm trắc nghiệm nhé."
Nói xong, Ngụy Sâm tự mình lấy ra một quyển sách từ giá sách bên cạnh, nhìn kỹ thì ra là một quyển sách giáo khoa ngữ văn tiểu học, cũng không biết Ngụy Sâm tìm được ở đâu.
"Em có thời gian thì xem quyển sách này, đợi tối mai, anh sẽ lấy một phần bên trong ra, xem xem em có thể vẽ nội dung bên trong nội dung bên trong ra được hay không, ừm, không được nhìn tranh vẽ."
Trần Lê không trả lời, lại tự tay nhận lấy sách Ngụy Sâm đưa tới, nhìn đăm đăm bìa sách, qua thật lâu, mới cẩn thận mở bìa ra.
Ngụy Sâm nhìn Trần Lê, ánh mắt không khỏi trở nên dịu dàng, hình như có ánh sáng lóe ra.
...
Làm một người từ khi còn bé đã bị người khác xem thành kẻ ngốc, cho dù đi đến nơi nào, cái mác kẻ ngốc vẫn luôn đi theo cậu, Trần Lê chính là loại tình huống này, cậu đã thành thói quen mà coi mình là kẻ ngốc, cũng quen làm 'Kẻ ngốc' trong miệng người khác rồi. Trước đây cậu sống trong một thế giới khép kín, bên ngoài không có bao nhiêu ảnh hưởng với cậu.
Mà bây giờ, cửa lòng của cậu lặng lẽ mở ra một chỗ cho Ngụy Sâm, cậu muốn cho Ngụy Sâm vào ở. Vì vậy cậu quan tâm suy nghĩ của Ngụy Sâm, cho nên khi người kia nói cậu là đồ ngốc, là gánh nặng của Ngụy Sâm, phản ứng của Trần Lê mới có thể lớn như vậy.
Trước khi nói Trần Lê đang chống cự Ngụy Sâm, còn không bằng nói Trần Lê đang chống cự chính mình, chống cự mình là 'kẻ ngốc'.
Ngụy Sâm qua một buổi chiều suy nghĩ, cũng nghĩ đến việc này, Ngụy Ngạn nói, hắn cũng không phải biết hết, nhưng có một câu nhắc nhở y, y đối đãi với Trần Lê như một người bệnh tự kỉ, Trần Lê nhạy cảm, suy nghĩ như vậy của mình quả thực đã truyền cho Trần Lê, khiến Trần Lê một lần lại một lần cho rằng cậu chính là một người mắc bệnh tự kỉ thật sự. Bất kể là hoàn cảnh lớn lên của Trần Lê, hay là cách nhìn của là người ngoài đối với Trần Lê, Trần Lê đều đã mặc định cho rằng, người bệnh tự kỷ chính là người ngốc, chính là thiểu năng.
Cũng vì vậy, khi bạn thân của Chu Trác Nhiên nói kẻ ngốc là gánh nặng của Ngụy Sâm, Trần Lê bùng nổ.
Ngụy Sâm có thể chưa từng học qua tâm lý học, gần đây tuy là đợi nước tới trôn mới nhảy nhìn rất nhiều tri thức liên quan tới phương diện bệnh tự kỷ, nhưng Ngụy Sâm hoàn toàn chính là một tay mới trong phương diện tâm lí, nhưng với chuyện của Trần Lê, y rất dụng tâm, cho nên có thể đoán ra ý lòng của Trần Lê.
Mà bây giờ, Ngụy Sâm cần phải làm là thay đổi quan niệm vốn có của Trần Lê, để cho Trần Lê biết, bệnh tự kỷ không phải người ngốc, chỉ là một loại bệnh, bệnh có thể trị.
Nhưng mà bản vẽ này bị Trần Lê lấy, cậu cầm cọ vẽ trên giấy, một tấm giấy vẽ toàn màu đen, trong chớp mắt liền hóa một tác phẩm hoàn mỹ.
Ngụy Sâm khen thiệt tình, kinh ngạc trong mắt cũng không trộn một tia tạp chất, lấy sự mẫn cảm của Trần Lê, đương nhiên có thể cảm giác được, ánh mắt đờ đẫn ban đầu lại có chút sáng lên.
Ngụy Sâm vẫn chú ý Trần Lê, lúc này một chút cảm xúc của Trần Lê lộ ra bị Ngụy Sâm tinh chuẩn thấy được, y nhịn không được đưa tay xoa tóc Trần Lê, nói lần nữa: "Lê Lê, em thực sự rất giỏi."
Trần Lê nhìn Ngụy Sâm, trong mắt tựa hồ có một tia sáng.
"Cho nên, Lê Lê, em không phải kẻ ngốc, em càng không phải gánh nặng của anh." Giây kế tiếp, giọng của Ngụy Sâm trở nên nghiêm túc vô cùng, y chống lại hai mắt của Trần Lê, ánh mắt chăm chú trước nay từng chưa có.
Con ngươi Trần Lê hơi co lại, hiển nhiên hơi nghi hoặc những lời Ngụy Sâm nói.
"Lê Lê, em không tin anh sao?" Ánh mắt Ngụy Sâm chân thành nhìn Trần Lê, "Chúng ta làm trắc nghiệm nhé."
Nói xong, Ngụy Sâm tự mình lấy ra một quyển sách từ giá sách bên cạnh, nhìn kỹ thì ra là một quyển sách giáo khoa ngữ văn tiểu học, cũng không biết Ngụy Sâm tìm được ở đâu.
"Em có thời gian thì xem quyển sách này, đợi tối mai, anh sẽ lấy một phần bên trong ra, xem xem em có thể vẽ nội dung bên trong nội dung bên trong ra được hay không, ừm, không được nhìn tranh vẽ."
Trần Lê không trả lời, lại tự tay nhận lấy sách Ngụy Sâm đưa tới, nhìn đăm đăm bìa sách, qua thật lâu, mới cẩn thận mở bìa ra.
Ngụy Sâm nhìn Trần Lê, ánh mắt không khỏi trở nên dịu dàng, hình như có ánh sáng lóe ra.
...
Làm một người từ khi còn bé đã bị người khác xem thành kẻ ngốc, cho dù đi đến nơi nào, cái mác kẻ ngốc vẫn luôn đi theo cậu, Trần Lê chính là loại tình huống này, cậu đã thành thói quen mà coi mình là kẻ ngốc, cũng quen làm 'Kẻ ngốc' trong miệng người khác rồi. Trước đây cậu sống trong một thế giới khép kín, bên ngoài không có bao nhiêu ảnh hưởng với cậu.
Mà bây giờ, cửa lòng của cậu lặng lẽ mở ra một chỗ cho Ngụy Sâm, cậu muốn cho Ngụy Sâm vào ở. Vì vậy cậu quan tâm suy nghĩ của Ngụy Sâm, cho nên khi người kia nói cậu là đồ ngốc, là gánh nặng của Ngụy Sâm, phản ứng của Trần Lê mới có thể lớn như vậy.
Trước khi nói Trần Lê đang chống cự Ngụy Sâm, còn không bằng nói Trần Lê đang chống cự chính mình, chống cự mình là 'kẻ ngốc'.
Ngụy Sâm qua một buổi chiều suy nghĩ, cũng nghĩ đến việc này, Ngụy Ngạn nói, hắn cũng không phải biết hết, nhưng có một câu nhắc nhở y, y đối đãi với Trần Lê như một người bệnh tự kỉ, Trần Lê nhạy cảm, suy nghĩ như vậy của mình quả thực đã truyền cho Trần Lê, khiến Trần Lê một lần lại một lần cho rằng cậu chính là một người mắc bệnh tự kỉ thật sự. Bất kể là hoàn cảnh lớn lên của Trần Lê, hay là cách nhìn của là người ngoài đối với Trần Lê, Trần Lê đều đã mặc định cho rằng, người bệnh tự kỷ chính là người ngốc, chính là thiểu năng.
Cũng vì vậy, khi bạn thân của Chu Trác Nhiên nói kẻ ngốc là gánh nặng của Ngụy Sâm, Trần Lê bùng nổ.
Ngụy Sâm có thể chưa từng học qua tâm lý học, gần đây tuy là đợi nước tới trôn mới nhảy nhìn rất nhiều tri thức liên quan tới phương diện bệnh tự kỷ, nhưng Ngụy Sâm hoàn toàn chính là một tay mới trong phương diện tâm lí, nhưng với chuyện của Trần Lê, y rất dụng tâm, cho nên có thể đoán ra ý lòng của Trần Lê.
Mà bây giờ, Ngụy Sâm cần phải làm là thay đổi quan niệm vốn có của Trần Lê, để cho Trần Lê biết, bệnh tự kỷ không phải người ngốc, chỉ là một loại bệnh, bệnh có thể trị.