Chương : 22
Đây là một gian phòng bố trí giản lược lịch sự tao nhã, tràn ngập sắc lam u buồn.
Gia cụ màu thủy lam, bức màn màu thủy lam, ga giường màu thủy lam, cùng với đèn tường đầu giường màu thủy lam.
Thiệu Mục Vân ngồi trên sofa đơn trước cửa sổ, vẻ mặt có chút đờ đẫn, sa mỏng lam nhạt che khuất thân hình hắn.
Ngoài cửa sổ, mưa lạnh lẽo tí tách rơi, sắc trời u ám.
Trong phòng rất yên tĩnh, phảng phất như mặt hồ, chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng đá lạnh va vào thành ly rượu.
Trên bàn nhỏ cạnh sofa đặt vài chai rượu, hơn phân nửa đã trống rỗng. Trong chén rượu, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh hòa lẫn với đá lạnh, lộ ra tia sáng ấm áp kì dị.
Thiệu Mục Vân thu hồi tầm mắt, có chút hoảng hốt nhấc ly lên, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, cầm chai rượu qua, lại lần nữa rót đầy.
Hắn lừa Sơ Vân mình đi công tác, nhưng thực tế lại trở về nơi cũ, trốn ở đây.
Hôm nay, là sinh nhật Liêu Y Phàm, mà gian phòng này, là gian phòng Liêu Y Phàm ở khi còn sống, hắn luôn cẩn thận gìn giữ, mảy may không xê xích, bảo trì nguyên dạng như trước. Mà bộ lịch cũ treo đầu giường, cũng còn dừng lại tại ngày 14 tháng 10, ngày chủ nhân gian phòng này biến mất.
Thiệu Mục Vân dùng sức nhắm mắt lại, hương rượu ngon, lúc này lại cảm giác vô cùng đắng chát, cơ hồ sắp theo mắt trào ra.
Hắn rất muốn say, như vậy có thể quên rất nhiều chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng tỉnh táo, thậm chí có thể nhớ rõ ràng từng chuyện xảy ra……
……
Trong thư phòng, hắn thoáng nhìn cánh cửa khép hờ, bóng người kia cẩn thận đứng nơi đó, vừa nghĩ tới chuyện cậu cùng người đàn ông khác quấn quýt một đêm, dù xuất phát từ yêu cầu của mình, nhưng hắn vẫn cực độ tức giận cùng ghen ghét, liền ma xui quỷ khiến nói ra một câu: Thân thể dơ bẩn kia sao xứng có được tình yêu của ta!
Nhưng, lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, nhìn bóng lưng mảnh khảnh lảo đảo rời đi, hắn thiếu chút nữa liền đuổi theo, ôm chặt cậu vào lòng, chỉ là, chỉ là “Thiếu chút nữa”, mà không phải thật sự đuổi theo.
Càng khiến hắn hối hận chính là, từ khe cửa nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia, đúng là vĩnh biệt!
Hai ngày sau, hắn nhận được điện thoại của cục cảnh sát, trong phòng lạnh tại nhà tang lễ, hắn chứng kiến người kia toàn thân tràn đầy vết thương, tựa như bị nghiền nát, hắn lâm vào mờ mịt.
Kỳ lạ, hắn không cảm thấy đau đớn, chỉ không ngừng nghĩ, hắn sau này…… Có phải là…… Sẽ không còn gặp lại người kia?
Người kia lẳng lặng nằm ở chỗ đó, sắc mặt tái nhợt, thần thái dị thường an tường, mặc dù má trái bị một vết thương dữ tợn, gương mặt có chút sưng vù, nhưng trong mắt hắn, không chút ào ảnh hưởng tới vẻ đẹp tinh xảo của cậu.
Chỉ là…… Đang ngủ a!
Lúc ấy hắn nghĩ như vậy, đần độn nghĩ, mê man nhìn nhân viên nhà tang lễ đem thân hình đang ngủ say vào lò thiêu.
Mà khi lò lửa ầm ầm nhảy lên, trái tim hắn mới đột nhiên co rút lại, đau đớn bén nhọn, bất tri bất giác, có chất lỏng lành lạnh dần dần làm ướt áo trước ngực.
Tang lễ, chỉ có mình hắn tham gia.
Mộ, cũng chỉ hắn mới biết được.
Như vậy, tế điện, chỉ hắn mới có thể.
……
Mọi thứ, hoảng hốt, giống như vừa mới xảy ra.
Thiệu Mục Vân xoa xoa ngực, lại lần nữa uống cạn rượu trong ly, sau đó cầm lấy chai rượu trực tiếp rót vào miệng.
Muốn say, rồi hết lần này tới lần khác không say!
Nhìn mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, Thiệu Mục Vân đứng dậy, ra khỏi phòng, cầm áo khoác muốn rời đi.
Đẩy cửa, liền gặp một thiếu niên xinh đẹp đướng dưới hiên, tay cầm ô màu lam nhạt, trong mắt tràn đầy chờ mong nhìn hắn, dưới chân thấm ướt nói rõ, người này đứng ở đó đã lâu.
Trong nháy mắt Thiệu Mục Vân có ảo giác, hắn như lại thấy được thiếu niên năm đó mỉm cười thản nhiên với hắn. Nhưng nhắm mắt định thần, không phải.
Bởi vì, người kia, đã mất!
“Sao cậu lại tới đây, tôi đã nói không muốn gặp ai hôm nay mà?” Thiệu Mục Vân lãnh đạm liếc thiếu niên, bước qua hắn, đi đến ga ra.
“Mục Vân……” Thiếu niên đuổi theo, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, “Mục Vân, đã lâu em không gặp anh, em làm sai cái gì ư?”
“Không có, chỉ là hôm nay tôi không muốn gặp ai, cậu trở về đi.” Thiệu Mục Vân mở cửa ga ra, không quay đầu nhìn vẻ mặt ai oán của thiếu niên.
“Mục Vân, anh uống rượu? Còn muốn lái xe ư? Không được, quá nguy hiểm!” Thiếu niên ngửi được một thân mùi rượu của Thiệu Mục Vân, thấy hắn muốn lái xe, vội vàng ngăn cản.
Cuối cùng Thiệu Mục Vân quay đầu lại nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, giống như cười mà không phải cười nói:
“Cậu cho cậu là ai, muốn trông nom tôi sao? Đừng tưởng rằng chỉ thượng giường mấy lần là có thể khoa tay múa chân với tôi, bên cạnh tôi không thiếu người, cậu chỉ có đôi mắt đẹp chút mà thôi.” Nói xong, hắn không hề để ý tới thiếu niên, ngồi vào xe, mở của ga ra, lưu loát chạy nhanh ra ngoài.
Thiếu niên nhìn xe đi xa, gắt gao cắn môi, không để mình khóc lên. Hắn đưa tay sờ sờ mắt của mình, cảm thấy đắng chát, hắn biết rõ, luôn rõ, mình chỉ là vật thay thế.
Phải nói, những thiếu niên đi theo Thiệu Mục Vân, đều là vật thay thế. Bởi vì, diện mạo của bọn họ, luôn luôn có một bộ phận giốngngười kia, ví dụ như hắn, chính là đôi mắt giống người kia, người được Thiệu Mục Vân quý trọng tận đáy lòng!
Hắn luôn biết.
Mộ địa rất xa xôi quạnh quẽ, cũng không phải tiết tảo mộ, cho nên trong mưa mùa đông lạnh lẽo, càng thêm tịch liêu.
Thiệu Mục Vân không mang ô, chỉ mặc áo gió đi vào mộ, rất nhanh, liền tìm được mộ người kia. Ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt một bó hồng lam sắc trước mộ.
Hoa hồng lam, là hoa Liêu Y Phàm thích nhất, chỉ là, chỉ là hắn chưa từng tặng cậu.
Thiệu Mục Vân nâng mắt, dừng ở ảnh chụp trên bia mộ.
Liêu Y Phàm không thích chụp ảnh, cho nên gần như không có ảnh lưu lại, cái này là ảnh chân dung lúc cậu chụp khi nhập trường đại học, nhìn có chút mộc mạc, mặt không biểu tình, ngay cả cười cũng không, trầm tĩnh, như là đầm sâu u tối.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp lạnh buốt, Thiệu Mục Vân hoảng hốt nghĩ, hắn rất ít thấy Liêu Y Phàm cười.
Lúc đầu, còn có mỉm cười thản nhiên, nhưng từ lúc giúp hắn “Công tác”, liền không thấy cậu cười qua, chỉ ngẫu nhiên nhẹ dương khóe môi!
Thiệu Mục Vân chậm rãi tựa đầu vào bia mộ lạnh băng, nhắm mắt lại.
Hắn xác định mình yêu Liêu Y Phàm, thầm nghĩ muốn độc chiếm cậu, nhưng tâm lý thích sạch sẽ lại khiến hắn không cách nào tiếp nhận Liêu Y Phàm đã từng nằm dưới thân nam nhân.
Muốn thương cậu, rồi lại không thể thương cậu.
Ghét bỏ quá khứ dơ bẩn của cậu, lại tự tay đẩy cậu vào lòng nhiều gã đàn ông khác, khiến cậu nhiễm hương vị của càng nhiều người.
Muốn dục vọng hung hăng thiêu đốt, nhưng tình cảm và lý trí thích sạch sẽ lại khiến hắn không cách nào đi ôm, xung đột giữa hai người càng ngày càng kịch liệt, đã gần thành bệnh trạng, cũng bức bách hắn tới chân tường.
Ngẫu nhiên gặp Sơ Vân mới mười tuổi, lập tức hắn tìm được con đường phát tiết loại bệnh trạng này, vì vậy hắn thu dưỡng Sơ Vân, cũng đổi tên là Luyến Y, không để bất kì ai biết rõ, nhất là Liêu Y Phàm.
Hắn biết mình làm loại chuyện này là rất tàn nhẫn, nhưng, hắn đã sắp không thể khống chế bản thân! Nếu hắn không làm gì, hắn chỉ sợ mình sẽ làm ra chuyện khinh khủng hơn.
Sau đó, một ngày, Liêu Y Phàm đột nhiên biến mất, triệt để biến mất khỏi thế giới này.
Một khắc đó, hắn mới hiểu được, mình dần dần trở nên điên cuồng, sẽ có một ngày nhẫn nhịn không được, mà tự tay giết Liêu Y Phàm!
Bởi vì, đó là người hắn cực độ muốn rồi lại không chiếm được, đã không chiếm được, còn không bằng tự tay hủy, để người khác cũng không gặp được, như vậy, cậu liền hoàn toàn chỉ thuộc về riêng hắn!
……
Thiệu Mục Vân chậm rãi đứng thẳng người, nhìn ảnh chụp, người bên trong cũng lẳng lặng nhìn hắn, hai mắt sâu thẳm, không lộ ra một tia tình cảm.
“Em lúc này, đang suy nghĩ gì?” Thiệu Mục Vân kề sát mặt, nhẹ nhàng hôn xuống ảnh chụp lạnh băng, “Anh biết rõ em không muốn nói, bây giờ nghĩ lại, tựa hồ đã thật lâu chưa từng nghe thanh âm của em……”
“……” Thiệu Mục Vân lại lẳng lặng đứng trong chốc lát, mới nói nhỏ: “Anh đi, lần sau trở lại thăm em, còn có……” Hắn cúi người hôn hôn mộ bia, nói nhỏ, “Anh yêu em!”
Lúc Liêu Y Phàm còn sống, hắn không cách nào nói yêu, mà bây giờ, hắn cũng chỉ có thể nói những lời này.
Rời nghĩa trang, bất tri bất giác, lại đi tới ký túc xá học viện Y Phong.
Nằm ở trên tay lái, nhìn tòa nhà trắng trong mưa, Thiệu Mục Vân suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng không đi vào, mà khẽ thở dài, lái xe rời đi.
Hắn lúc này, không dám đối mặt Sơ Vân có khuôn mặt giống hệt Liêu Y Phàm, hắn sợ mình khống chế không nổi, sẽ làm chuyện không thể nào vãn hồi với Sơ Vân, như vậy, hắn triệt để mất đi tất cả.
Cho nên, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi, tránh mà không gặp.
Bất quá, hắn không ngờ tới, lúc này, Sơ Vân không tại ký túc xá, ước chừng nửa giờ sau, mới được Tả Khiêm Lẫm đưa về.
Về đến nhà, thiếu niên trước đó đã đi, vào phòng, Thiệu Mục Vân đổ mình lên sofa, mỏi mệt xoa mi tâm.
Quần áo mắc mưa sũng nước, hắn cần tắm nước nóng xua đi lạnh lẽo, chính là, động cũng không muốn động. Đầu có chút đau nhức, không biết do cảm giác say, hay vì nguyên nhân gì khác.
Căn nhà lớn, rất lạnh lẽo, không có bất kỳ thanh âm.
Thiệu Mục Vân đột nhiên cảm thấy tịch mịch, trong lòng cũng dâng lên đắng chát. Trước kia có Liêu Y Phàm, dù cậu không nói lời nào, nhưng luôn có tiếng động vụn vặt, chứng tỏ nhà này có hai người sống. Nhưng hôm nay, chỉ có mình hắn.
Thả tay xuống, tầm mắt rời vào Piano đặt trong góc, như thể còn thấy người tinh xảo kia đang ưu nhã đàn cho hắn nghe, âm sắc rất đẹp, như là tiếng trời.
Sau này, nó…… Sẽ không còn xảy ra!
Tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, Thiệu Mục Vân chậm rãi đưa tay che mắt, thân thể lệch ra khỏi sofa, chậm rãi đứng dậy, run nhè nhẹ.
Ngoài cửa sổ, mưa tí tách rơi xuống như trước, tựa hồ, là ông trời dùng nước mắt tế điện……
Gia cụ màu thủy lam, bức màn màu thủy lam, ga giường màu thủy lam, cùng với đèn tường đầu giường màu thủy lam.
Thiệu Mục Vân ngồi trên sofa đơn trước cửa sổ, vẻ mặt có chút đờ đẫn, sa mỏng lam nhạt che khuất thân hình hắn.
Ngoài cửa sổ, mưa lạnh lẽo tí tách rơi, sắc trời u ám.
Trong phòng rất yên tĩnh, phảng phất như mặt hồ, chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng đá lạnh va vào thành ly rượu.
Trên bàn nhỏ cạnh sofa đặt vài chai rượu, hơn phân nửa đã trống rỗng. Trong chén rượu, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh hòa lẫn với đá lạnh, lộ ra tia sáng ấm áp kì dị.
Thiệu Mục Vân thu hồi tầm mắt, có chút hoảng hốt nhấc ly lên, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, cầm chai rượu qua, lại lần nữa rót đầy.
Hắn lừa Sơ Vân mình đi công tác, nhưng thực tế lại trở về nơi cũ, trốn ở đây.
Hôm nay, là sinh nhật Liêu Y Phàm, mà gian phòng này, là gian phòng Liêu Y Phàm ở khi còn sống, hắn luôn cẩn thận gìn giữ, mảy may không xê xích, bảo trì nguyên dạng như trước. Mà bộ lịch cũ treo đầu giường, cũng còn dừng lại tại ngày 14 tháng 10, ngày chủ nhân gian phòng này biến mất.
Thiệu Mục Vân dùng sức nhắm mắt lại, hương rượu ngon, lúc này lại cảm giác vô cùng đắng chát, cơ hồ sắp theo mắt trào ra.
Hắn rất muốn say, như vậy có thể quên rất nhiều chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng tỉnh táo, thậm chí có thể nhớ rõ ràng từng chuyện xảy ra……
……
Trong thư phòng, hắn thoáng nhìn cánh cửa khép hờ, bóng người kia cẩn thận đứng nơi đó, vừa nghĩ tới chuyện cậu cùng người đàn ông khác quấn quýt một đêm, dù xuất phát từ yêu cầu của mình, nhưng hắn vẫn cực độ tức giận cùng ghen ghét, liền ma xui quỷ khiến nói ra một câu: Thân thể dơ bẩn kia sao xứng có được tình yêu của ta!
Nhưng, lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, nhìn bóng lưng mảnh khảnh lảo đảo rời đi, hắn thiếu chút nữa liền đuổi theo, ôm chặt cậu vào lòng, chỉ là, chỉ là “Thiếu chút nữa”, mà không phải thật sự đuổi theo.
Càng khiến hắn hối hận chính là, từ khe cửa nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia, đúng là vĩnh biệt!
Hai ngày sau, hắn nhận được điện thoại của cục cảnh sát, trong phòng lạnh tại nhà tang lễ, hắn chứng kiến người kia toàn thân tràn đầy vết thương, tựa như bị nghiền nát, hắn lâm vào mờ mịt.
Kỳ lạ, hắn không cảm thấy đau đớn, chỉ không ngừng nghĩ, hắn sau này…… Có phải là…… Sẽ không còn gặp lại người kia?
Người kia lẳng lặng nằm ở chỗ đó, sắc mặt tái nhợt, thần thái dị thường an tường, mặc dù má trái bị một vết thương dữ tợn, gương mặt có chút sưng vù, nhưng trong mắt hắn, không chút ào ảnh hưởng tới vẻ đẹp tinh xảo của cậu.
Chỉ là…… Đang ngủ a!
Lúc ấy hắn nghĩ như vậy, đần độn nghĩ, mê man nhìn nhân viên nhà tang lễ đem thân hình đang ngủ say vào lò thiêu.
Mà khi lò lửa ầm ầm nhảy lên, trái tim hắn mới đột nhiên co rút lại, đau đớn bén nhọn, bất tri bất giác, có chất lỏng lành lạnh dần dần làm ướt áo trước ngực.
Tang lễ, chỉ có mình hắn tham gia.
Mộ, cũng chỉ hắn mới biết được.
Như vậy, tế điện, chỉ hắn mới có thể.
……
Mọi thứ, hoảng hốt, giống như vừa mới xảy ra.
Thiệu Mục Vân xoa xoa ngực, lại lần nữa uống cạn rượu trong ly, sau đó cầm lấy chai rượu trực tiếp rót vào miệng.
Muốn say, rồi hết lần này tới lần khác không say!
Nhìn mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, Thiệu Mục Vân đứng dậy, ra khỏi phòng, cầm áo khoác muốn rời đi.
Đẩy cửa, liền gặp một thiếu niên xinh đẹp đướng dưới hiên, tay cầm ô màu lam nhạt, trong mắt tràn đầy chờ mong nhìn hắn, dưới chân thấm ướt nói rõ, người này đứng ở đó đã lâu.
Trong nháy mắt Thiệu Mục Vân có ảo giác, hắn như lại thấy được thiếu niên năm đó mỉm cười thản nhiên với hắn. Nhưng nhắm mắt định thần, không phải.
Bởi vì, người kia, đã mất!
“Sao cậu lại tới đây, tôi đã nói không muốn gặp ai hôm nay mà?” Thiệu Mục Vân lãnh đạm liếc thiếu niên, bước qua hắn, đi đến ga ra.
“Mục Vân……” Thiếu niên đuổi theo, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, “Mục Vân, đã lâu em không gặp anh, em làm sai cái gì ư?”
“Không có, chỉ là hôm nay tôi không muốn gặp ai, cậu trở về đi.” Thiệu Mục Vân mở cửa ga ra, không quay đầu nhìn vẻ mặt ai oán của thiếu niên.
“Mục Vân, anh uống rượu? Còn muốn lái xe ư? Không được, quá nguy hiểm!” Thiếu niên ngửi được một thân mùi rượu của Thiệu Mục Vân, thấy hắn muốn lái xe, vội vàng ngăn cản.
Cuối cùng Thiệu Mục Vân quay đầu lại nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, giống như cười mà không phải cười nói:
“Cậu cho cậu là ai, muốn trông nom tôi sao? Đừng tưởng rằng chỉ thượng giường mấy lần là có thể khoa tay múa chân với tôi, bên cạnh tôi không thiếu người, cậu chỉ có đôi mắt đẹp chút mà thôi.” Nói xong, hắn không hề để ý tới thiếu niên, ngồi vào xe, mở của ga ra, lưu loát chạy nhanh ra ngoài.
Thiếu niên nhìn xe đi xa, gắt gao cắn môi, không để mình khóc lên. Hắn đưa tay sờ sờ mắt của mình, cảm thấy đắng chát, hắn biết rõ, luôn rõ, mình chỉ là vật thay thế.
Phải nói, những thiếu niên đi theo Thiệu Mục Vân, đều là vật thay thế. Bởi vì, diện mạo của bọn họ, luôn luôn có một bộ phận giốngngười kia, ví dụ như hắn, chính là đôi mắt giống người kia, người được Thiệu Mục Vân quý trọng tận đáy lòng!
Hắn luôn biết.
Mộ địa rất xa xôi quạnh quẽ, cũng không phải tiết tảo mộ, cho nên trong mưa mùa đông lạnh lẽo, càng thêm tịch liêu.
Thiệu Mục Vân không mang ô, chỉ mặc áo gió đi vào mộ, rất nhanh, liền tìm được mộ người kia. Ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt một bó hồng lam sắc trước mộ.
Hoa hồng lam, là hoa Liêu Y Phàm thích nhất, chỉ là, chỉ là hắn chưa từng tặng cậu.
Thiệu Mục Vân nâng mắt, dừng ở ảnh chụp trên bia mộ.
Liêu Y Phàm không thích chụp ảnh, cho nên gần như không có ảnh lưu lại, cái này là ảnh chân dung lúc cậu chụp khi nhập trường đại học, nhìn có chút mộc mạc, mặt không biểu tình, ngay cả cười cũng không, trầm tĩnh, như là đầm sâu u tối.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp lạnh buốt, Thiệu Mục Vân hoảng hốt nghĩ, hắn rất ít thấy Liêu Y Phàm cười.
Lúc đầu, còn có mỉm cười thản nhiên, nhưng từ lúc giúp hắn “Công tác”, liền không thấy cậu cười qua, chỉ ngẫu nhiên nhẹ dương khóe môi!
Thiệu Mục Vân chậm rãi tựa đầu vào bia mộ lạnh băng, nhắm mắt lại.
Hắn xác định mình yêu Liêu Y Phàm, thầm nghĩ muốn độc chiếm cậu, nhưng tâm lý thích sạch sẽ lại khiến hắn không cách nào tiếp nhận Liêu Y Phàm đã từng nằm dưới thân nam nhân.
Muốn thương cậu, rồi lại không thể thương cậu.
Ghét bỏ quá khứ dơ bẩn của cậu, lại tự tay đẩy cậu vào lòng nhiều gã đàn ông khác, khiến cậu nhiễm hương vị của càng nhiều người.
Muốn dục vọng hung hăng thiêu đốt, nhưng tình cảm và lý trí thích sạch sẽ lại khiến hắn không cách nào đi ôm, xung đột giữa hai người càng ngày càng kịch liệt, đã gần thành bệnh trạng, cũng bức bách hắn tới chân tường.
Ngẫu nhiên gặp Sơ Vân mới mười tuổi, lập tức hắn tìm được con đường phát tiết loại bệnh trạng này, vì vậy hắn thu dưỡng Sơ Vân, cũng đổi tên là Luyến Y, không để bất kì ai biết rõ, nhất là Liêu Y Phàm.
Hắn biết mình làm loại chuyện này là rất tàn nhẫn, nhưng, hắn đã sắp không thể khống chế bản thân! Nếu hắn không làm gì, hắn chỉ sợ mình sẽ làm ra chuyện khinh khủng hơn.
Sau đó, một ngày, Liêu Y Phàm đột nhiên biến mất, triệt để biến mất khỏi thế giới này.
Một khắc đó, hắn mới hiểu được, mình dần dần trở nên điên cuồng, sẽ có một ngày nhẫn nhịn không được, mà tự tay giết Liêu Y Phàm!
Bởi vì, đó là người hắn cực độ muốn rồi lại không chiếm được, đã không chiếm được, còn không bằng tự tay hủy, để người khác cũng không gặp được, như vậy, cậu liền hoàn toàn chỉ thuộc về riêng hắn!
……
Thiệu Mục Vân chậm rãi đứng thẳng người, nhìn ảnh chụp, người bên trong cũng lẳng lặng nhìn hắn, hai mắt sâu thẳm, không lộ ra một tia tình cảm.
“Em lúc này, đang suy nghĩ gì?” Thiệu Mục Vân kề sát mặt, nhẹ nhàng hôn xuống ảnh chụp lạnh băng, “Anh biết rõ em không muốn nói, bây giờ nghĩ lại, tựa hồ đã thật lâu chưa từng nghe thanh âm của em……”
“……” Thiệu Mục Vân lại lẳng lặng đứng trong chốc lát, mới nói nhỏ: “Anh đi, lần sau trở lại thăm em, còn có……” Hắn cúi người hôn hôn mộ bia, nói nhỏ, “Anh yêu em!”
Lúc Liêu Y Phàm còn sống, hắn không cách nào nói yêu, mà bây giờ, hắn cũng chỉ có thể nói những lời này.
Rời nghĩa trang, bất tri bất giác, lại đi tới ký túc xá học viện Y Phong.
Nằm ở trên tay lái, nhìn tòa nhà trắng trong mưa, Thiệu Mục Vân suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng không đi vào, mà khẽ thở dài, lái xe rời đi.
Hắn lúc này, không dám đối mặt Sơ Vân có khuôn mặt giống hệt Liêu Y Phàm, hắn sợ mình khống chế không nổi, sẽ làm chuyện không thể nào vãn hồi với Sơ Vân, như vậy, hắn triệt để mất đi tất cả.
Cho nên, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi, tránh mà không gặp.
Bất quá, hắn không ngờ tới, lúc này, Sơ Vân không tại ký túc xá, ước chừng nửa giờ sau, mới được Tả Khiêm Lẫm đưa về.
Về đến nhà, thiếu niên trước đó đã đi, vào phòng, Thiệu Mục Vân đổ mình lên sofa, mỏi mệt xoa mi tâm.
Quần áo mắc mưa sũng nước, hắn cần tắm nước nóng xua đi lạnh lẽo, chính là, động cũng không muốn động. Đầu có chút đau nhức, không biết do cảm giác say, hay vì nguyên nhân gì khác.
Căn nhà lớn, rất lạnh lẽo, không có bất kỳ thanh âm.
Thiệu Mục Vân đột nhiên cảm thấy tịch mịch, trong lòng cũng dâng lên đắng chát. Trước kia có Liêu Y Phàm, dù cậu không nói lời nào, nhưng luôn có tiếng động vụn vặt, chứng tỏ nhà này có hai người sống. Nhưng hôm nay, chỉ có mình hắn.
Thả tay xuống, tầm mắt rời vào Piano đặt trong góc, như thể còn thấy người tinh xảo kia đang ưu nhã đàn cho hắn nghe, âm sắc rất đẹp, như là tiếng trời.
Sau này, nó…… Sẽ không còn xảy ra!
Tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, Thiệu Mục Vân chậm rãi đưa tay che mắt, thân thể lệch ra khỏi sofa, chậm rãi đứng dậy, run nhè nhẹ.
Ngoài cửa sổ, mưa tí tách rơi xuống như trước, tựa hồ, là ông trời dùng nước mắt tế điện……