Chương : 16
Lại là sáng sớm còn đọng sương, Sơ Vân mang phụ trọng, chạy đến hoa viên nhỏ tập luyện. Vì không muốn ảnh hưởng thời gian luyện trống hàng chiều, mấy ngày nay cậu đều lợi dụng khoảng thời gian nhàn rỗi buổi sáng để luyện nhu đạo, cũng đã có chút hiệu quả, ít nhất viết xong toàn bộ 50 âm tiết, cũng không còn thở phì phì như trâu.
“Cậu đang vận động kì quái gì vậy?” Một giọng nói lười biếng quen thuộc lại vang lên lần nữa trên bờ tường.
Sơ Vân ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Lãnh Tuyệt Dật. Sau lần trước cùng ăn cơm trưa, đã liên tục vài ngày chưa thấy hắn, không biết đàn anh ác bá trường học này chạy tới đâu nhàn rỗi, nhìn bộ dáng của hắn, rõ ràng lại ra ngoài cả đêm mới trở về.
“Ừm ~ nhìn tư thế rất quái lạ, chả lẽ Đầu súng kíp dạy cậu?” Lãnh Tuyệt Dật giạng chân trên tường, một tay chống hàm dưới, có chút hăng hái nhìn Sơ Vân.
“Ai cần ngươi lo.” Sơ Vân liếc mắt nhìn hắn.
“Hừm hừm, mấy ngày không thấy, tính tình thay đổi sao ~” Lãnh Tuyệt Dật lưu loát nhảy xuống, hai tay ôm ngực tựa tường, khiêu mi, vẻ mặt giống như cười mà không cười.
Tựa hồ vài ngày không gặp, tên nhóc này có chút thay đổi, bén nhọn khiến người ta đau đầu, giống như con nhím, nhìn thấy kẻ thù liền lộ ra gai nhọn!
Sơ Vân khẽ hừ một tiếng, không để ý đến hắn, đổi phương hướng tiếp tục luyện. Chính là —
Lãnh Tuyệt Dật tựa trên tường, hai mắt nhìn chằm chằm vào eo mông của Sơ Vân, còn cố ý phát ra một ít quái thanh.
Sơ Vân bị hắn chọc giận tới đen mặt, quay người ném túi cát nhỏ trong tay về phía tên chết tiệt rảnh rỗi Lãnh Tuyệt Dật.
Lãnh Tuyệt Dật dùng tay bắt được, cười toe toét, “Ha ha, giận thật à! Nên như thế chứ, làm gì mà khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như tờ giấy, giống hệt ông cụ non, rõ ràng mới chỉ là tên nhóc.”
Tên chết tiệt này! Sơ Vân không biết còn nên mắng Lãnh Tuyệt Dật cái gì, sáng sớm, liền khiến cậu nổi sung.
“Xem xem, biểu lộ đẹp mắt nhiều hơn, con mắt cũng sống động, không giống hai hố đen như trước, quá dọa người.” Lãnh Tuyệt Dật tung tung bao cát trong tay, đến gần Sơ Vân, “Này, trả lại cậu, tôi phải về phòng ngủ bù, cậu luyện từ từ.” Nói xong, ném trả bao cát cho Sơ Vân, phất phất tay, vừa ngáp vừa rời đi.
Lần đầu tiên Sơ Vân tức giận không có chỗ phát, cảm giác nghẹn ứ thật khó chịu. Nắm chặt tay quơ quơ hướng bóng lưng Lãnh Tuyệt Dật, vẫn cảm thấy bực bội.
Sau nửa ngày, cậu đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mắt, hóa ra, cậu khiến người khác có cảm giác như vậy ư? Không khí trầm lặng?
Cho rằng buổi sáng chỉ là ngẫu nhiên gặp lại, kế tiếp sẽ là mấy ngày không thấy, nhưng, tình cảnh trước mắt nói cho Sơ Vân, cậu sai mười phần.
Buổi chiều hết giờ, Sơ Vân trở lại ký túc xá thay quần áo, đang định ra ngoài, ai ngờ Lãnh Tuyệt Dật đã ngủ đủ “Vô cùng trùng hợp” tìm tới cửa, kéo cậu đi, sau đó, bị dẫn tới nơi này.
Đây là đâu? Vì sao dẫn tôi tới đây?
Sơ Vân liếc xéo hắn, cầu thang trước mắt rõ ràng đi thông xuống mặt đất, đại khái chỉ ba bốn mét liền trở nên tối tăm, căn bản thấy không rõ bên trong là thế giới gì.
Lãnh Tuyệt Dật nhe răng cười, nắm chặt tay Sơ Vân, “Yên tâm đi, sẽ không bán cậu.”
“Buổi tối mỗi ngày cậu ở đây quậy phá đến hừng đông ư?” Sơ Vân Tưởng muốn tránh khỏi tay Lãnh Tuyệt Dật, nhưng lực của người này không nhỏ, giãy dụa mãi cũng không thoát được, đơn giản đành mặc hắn.
“Này này, Sơ Sơ đừng dùng từ khó nghe như thế nha, cái gì gọi là quậy phá đến hừng đông? Tôi không có quậy phá.” Lãnh Tuyệt Dật lắc lắc ngón trỏ, “Đi thôi, có lẽ bọn họ đã tới trước.” Thành thạo dẫn Sơ Vân xuống cầu thang, không quên nhắc nhở, “Có hơi tối, cẩn thận một chút.”
“Đừng gọi tôi là Sơ Sơ.” Khó nghe muốn chết! Sơ Vân âm thầm đảo hai mắt trắng dã.
Cuối cùng cậu cũng biết rõ mọi chuyện từ Quản Đạc, vì sao Lãnh Tuyệt Dật kiêu ngạo như vậy, làm trái nội quy trường học cũng không bị đuổi, bởi vì, ông nội của người này là chủ tịch của học viên Y Phong, cha hắn là hiệu trưởng kiêm nhiệm, cho nên, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở với con cháu của mình, chỉ cần hắn đừng làm ra chuyện quá oanh động là được.
“Vì sao chứ, rất êm tai a!” Lãnh Tuyệt Dật cười nói.
Đi hết cầu thang và hành lang không quá ngắn, cân xứng hai bên có vài cánh cửa, nhìn một cánh cửa dày hơn so với bình thường, hình như là trang bị cách âm.
Lúc Lãnh Tuyệt Dật đẩy cánh cửa kia ra, Sơ Vân biết mình không đoán sai, bởi vì âm nhạc quen thuộc bị phóng đại gấp mấy lần, đánh vào màng tai, là thanh âm Beth/Bass cậu thường xuyên nghe được ở chỗ Ly Diên, đương nhiên trong đó cũng có tiếng trống cậu yêu thích.
Hóa ra Lãnh Tuyệt Dật chơi nhạc rock? Thật không nghĩ tới. Sơ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, liền đối diện với ánh mắt nhu hòa.
Mà thấy cậu ngẩng đầu, Lãnh Tuyệt Dật nhẹ nhàng cười.
————
Chứng kiến Lãnh Tuyệt Dật đứng cạnh cửa, ba người đang luyện tập bên trong đều ngừng lại, nhìn về phía Sơ Vân bị Lãnh Tuyệt Dật nắm tay, sau đó bắt đầu — ồn ào!
“Nha nha, tôi nói A Dật, cậu bắt được siêu cấp mỹ thiếu niên từ đâu vậy?” Một nam sinh tóc ngắn nhuộm màu hồng phấn lên tiếng hỏi, còn hướng về phía Sơ Vân chớp chớp mắt, trong lòng hắn ôm một cây Ghita Bass trắng.
“Đúng vậy, đúng vậy, A Dật, cuối cùng cậu cũng muốn khai trai sao?” Nam sinh tóc dài đến eo, nhuộm màu đỏ rực, vóc dáng cao gầy càng táo bạo, mở lời thô tục, còn kém không trực tiếp hỏi Lãnh Tuyệt Dật có phải đã đem người lên giường!
“Hai người các cậu, đối với người ta như vậy, thật không có lễ phép!” Tay trống buộc tóc đuôi ngựa đứng lên, đi đến trước mặt Sơ Vân, ưu nhã khẽ cong thân: “Tiểu mỹ nhân, xin hỏi A Dật đã thượng ngươi chưa?”
“Đi chết đi, cậu nói càng quá lố.” Đằng sau, hai người giơ chân, đá tay trống đá sang một bên.
“Ba người các cậu, tất cả im miệng cho tôi.” Trán Lãnh Tuyệt Dật nổi gân xanh, ba tên chết tiệt.
“Hì hì, chỉ đùa một chút thôi, ai bảo lần đầu tiên A Dật dẫn người tới nơi này!” Beth/Bass tóc phấn hồng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, A Dật, không giới thiệu cho bọn tôi một chút?” Tay trống bò tới hỏi.
Sơ Vân nhìn ba người, tuy lời nói hành động của bọn họ có chút lỗ mãng, nhưng, kỳ lạ, cậu lại không chán ghét, bởi vì cậu không cảm nhận được ác ý. Cái này chỉ là bọn họ vui đùa mà thôi, bởi vậy với cậu, loại cảm giác này vô cùng mới mẻ.
“Thiệu Sơ Vân, đàn em của tôi.” Lãnh Tuyệt Dật nhìn Sơ Vân, đang muốn giới thiệu bạn của mình với cậu, kết quả ba người kia liền chen lên, sau đó bắt đầu tự giới thiệu.
“Tiểu mỹ nhân, xin chào xin chào, tôi là Trì Thanh Giáo, gọi tôi là gì cũng được, tôi là tay Ghita Bass!” Nam sinh đầu phấn hồng lại lần nữa cướp được quyền lên tiếng đầu tiên, nhưng hắn vừa mới giới thiệu xong, đã bị hai người khác ném ra sau.
“Đúng rồi, tôi là cao trung năm nhất!” Hắn quỳ rạp trên mặt đất, lại bổ sung một câu.
“Đừng để ý tới tên kia, tôi là tay Ghita, Sở Tấn, cao nhị.” Nam sinh tóc dài cầm Sơ Vân, muốn đưa lên hôn, Lãnh Tuyệt Dật nhanh chóng kéo Sơ Vân qua, kịp thời tránh khỏi. Kết quả, rước lấy mấy người hắc hắc cười gian.
“Tôi là tay trống Tịch Nguy, cũng là cao nhị, tiểu mỹ nhân, vô cùng vinh hạnh có thể quen biết cậu.” Tay trống cũng mô phỏng động tác vừa rồi của Sở Tấn, đúng lúc cầm mu bàn tay Sơ Vân đến bên môi, lại bị Lãnh Tuyệt Dật đá văng.
“Giới thiệu thì giới thiệu, đừng động tay động chân, đám chết tiệt các người!” Lãnh Tuyệt Dật vô cùng khó chịu.
Sơ Vân mỉm cười, “Tôi là Thiệu Sơ Vân, mọi người hảo.”
Ba người sững sờ, sau đó —
“Oa a, thanh âm của cậu thật đặc biệt, vô cùng hợp giọng thấp Ghita Bass.” Bởi Trì Thanh Giáo.
“Tiểu Sơ Vân, cậu có thể rống thêm vài tiếng không?” Bởi Tịch Nguy.
“Cảm giác rất có phong cách Rock and Roll, thật sự là thiên tài a!” Bởi Sở Tấn.
Sơ Vân có chút dở khóc dở cười, mấy người này quả nhiên khác thường.
“Cổ họng của cậu ấy bị thương, còn chưa khỏe, không thể nói nhiều.” Lãnh Tuyệt Dật kéo một chiếc ghế đến, để Sơ Vân ngồi xuống, sau đó mới nói với nhóm người: “Được rồi, bắt đầu luyện tập.”
“Là thế sao? Thật đáng tiếc.” Trì Thanh Giáo nhún nhún vai, trở về vị trí của mình.
……
Luyện tập bắt đầu.
Lần đầu tiên Sơ Vân chứng kiến Lãnh Tuyệt Dật chói mắt như vậy, tuy thời gian bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều.
Đứng trước Micro, Lãnh Tuyệt Dật đảm nhiệm hát chính, toàn thân như phát ra ánh sáng rực rỡ, trong suốt chói lọi, mà ngay cả tầng mồ hơi hơi mỏng đều sáng lên, âm nhạc sống động mười phần, tiếng ca khàn khàn, khiến Sơ Vân cảm thấy hiện tại cậu đang thưởng thực một buổi biểu diễn vô cùng sôi động.
Hóa ra, cái này khiến Lãnh Tuyệt Dật cả đêm không về ngủ ư?
Sơ Vân mặt không biểu tình, nhưng trong nội tâm có chút kích động, lòng bàn tay cũng thấm ra mồ hôi. Kiếp trước, cậu không theo đuổi điều gì, ngoại trừ đoạn tình cảm vô vọng, nhưng hiện nay, cậu sống lại, vậy cậu có thể tìm được điều giúp cậu dễ dàng từ bỏ tình cảm kia không?
Trong túi áo trên truyền đến rung động, là tin nhắn. Sơ Vân khẽ giật mình, biết rõ số điện thoại này, ngoại trừ Thiệu Mục Vân, còn có Tả Khiêm Lẫm. Lần trước không cẩn thận bị hắn thấy được, liền bị lấy số. Sẽ là ai?
Mở ra nhìn, là…… Thiệu Mục Vân.
[Đang làm gì vậy, có thích ứng cuộc sống ở trường học không?]
Sơ Vân thở nhẹ, trả lời, [Đang đọc sách, khá tốt], nếu không trả lời, cậu e rằng Thiệu Mục Vân sẽ trực tiếp chạy tới.
Rất nhanh, Thiệu Mục Vân lại nhắ, [Vậy là tốt rồi, tuần này ta phải đi công tác, cuối tuần không thể đón con trở lại.]
Vậy càng tốt, Sơ Vân thầm nghĩ, lại chỉ đáp một chữ, [Ừm].
[Thế nhé, cẩn thận chăm sóc mình, tạm biệt] Thiệu Mục Vân nhắn tới điều cuối cùng.
[Tạm biệt] Sơ Vân cất điện thoại, cảm thấy tâm trạng thoáng kích động đã vì tin nhắn của Thiệu Mục Vân mà trở nên bình tĩnh, xem ra, dù thay đổi thân thể, cậu vẫn bị người đàn ông kia ảnh hưởng quá sâu.
Nhìn bốn người đang luyện tập phía trước, cậu hít sâu một hơi, quyết định không suy nghĩ nhiều nữa.
……
“Thế nào, Sơ Sơ?” Xong hai bài, Lãnh Tuyệt Dật đi đến, khom người ghé sát vào cậu hỏi, khóe mắt đều hiện rõ sung sướng.
“Rất tuyệt.” Sơ Vân gật đầu, đây là lời thật tâm.
“Ha ha, tôi liền biết rõ. Hai bài này chúng tôi cố gắng thật lâu mới hoàn thành, sửa lại rất nhiều lần.” Nói đến âm nhạc mình thích, Lãnh Tuyệt Dật như thay đổi thành một người khác, thiếu vẻ bất cần đời ngày thường, nhiều hơn là sự chăm chú cùng háo hức, hoàn toàn là một thiếu niên thanh xuân đầy nhiệt huyết.
“Không sai không sai, thiếu chút nữa tóc đều bạc.” Trì Thanh Giáo cũng nhảy tới, thuận tay kéo ghế, đặt mông ngồi lên.
“Cho nên người mới nhuộm tóc thành màu buồn nôn này sao.” Tịch Nguy ngồi xuống một ghế với Trì Thanh Giáo, còn dùng lực đảo loạn mái tóc phấn hồng. Trì Thanh Giáo đáng thương bị chen lấn, cả người kề sát ghế dựa, kéo dài hơi tàn.
Sơ Vân bị bọn họ chọc cười, lập tức khiến vài nam sinh sững sờ, Tịch Nguy còn lưu mang huýt sáo hai tiếng.
“Lần đầu tiên tôi thấy cậu cười.” Lãnh Tuyệt Dật cảm thấy có chút khó chịu, Sơ Vân chưa từng cười qua với hắn.
Sơ Vân lập tức thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn Lãnh Tuyệt Dật.
“Chậc chậc, hôm nay tôi mới biết được cái gì gọi là cười khuynh quốc khuynh thành.” Sở Tấn cảm khái thở dài, giọng điệu như ông cụ non.
“Đúng vậy đúng vậy, cảm giác bị sét đánh trúng!” Tịch Nguy đè xuống lưng Trì Thanh Giáo, ôm lấy lồng ngực của mình, hồn nhiên chưa phát giác mình xem Trì Thanh Giáo như cái bàn.
Lời này cũng quá nghiêm trọng a? Trán Sơ Vân hắc tuyến, cậu đâu phải đại mỹ nữ người ta thấy liền yêu, những người này thật khoa trương, bất quá, cảm giác rất thú vị.
Khuôn mặt tuấn tú Lãnh Tuyệt Dật lạnh như tiền, đưa cho Sơ Vân một chai nước, hận không thể đá mấy người bạn qua một bên.
“Các ngươi làm cái này đã lâu rồi ư?” Sơ Vân nhẹ giọng hỏi, hướng Lãnh Tuyệt Dật nói cảm ơn, mở nắp bình, uống hai miếng.
“Từ hai năm trước.” Sở Tấn tiện tay kéo hai cái ghế, đưa cho Lãnh Tuyệt Dật một cái.
“Tôi và người này quen nhau đầu tiên.” Tịch Nguy vuốt ve tóc Trì Thanh Giáo ngồi phía trước, “Sau đó lại quen A Tấn, liền tụ một chỗ, về sau gặp được A Dật đang biểu diễn tại một nhà Pub, liền kéo hắn nhập bọn, bởi vì vừa vặn thiếu hát chính.”
“Nhưng trình độ của chúng tôi rất kém cỏi, gần đây mới tìm được một chút cảm giác.” Sở Tấn thực sự cầu thị.
Lãnh Tuyệt Dật không nói chuyện, chỉ rót nước, ánh mắt luôn đặt trên người Sơ Vân.
Kỳ thật, hắn cũng không biết vì sao mình không muốn thấy khuôn mặt vô cảm của Sơ Vân, rõ ràng nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng lại cảm giác như đã trải qua nhiều tang thương, có khi lại chứng kiến trên người cậu tràn ra đau khổ, cho nên, hắn liền muốn trêu chọc cậu, làm cậu cười.
Loại cảm tình này, là lo lắng ư? Với hắn mà nói, vô cùng lạ lẫm.
“Mọi người cũng là học sinh Y Phong sao?” Sơ Vân có chút tò mò, chẳng lẽ học sinh Y Phong đều tự do như vậy, xem nội quy trường học như không tồn tại?
“Tôi không phải, tôi là học sinh Vinh Cao gần đây, hai tên này thì đúng.” Sở Tấn chỉ chỉ hai người đang chen chúc trên một cái ghế phía trước.
“Chết tiệt, cậu muốn đè tôi chết sao?” Trì Thanh Giáo dung hết sức lực thúc về phía sau, khiến Tịch Nguy đụng vào thành ghế, “Muốn ngồi thì tự tìm ghế ngồi!”
“Hai người ngồi chung mới ấm áp.” Tịch Nguy lại lần nữa dán sát, hai tay ôm chặt eo Trì Thanh Giáo.
“Trong phòng rất nóng.” Trì Thanh Giáo quay đầu lại trừng hắn, tên chết tiệt này, dám bắt nạt mình.
“Thật sao? Tôi rất lạnh.” Nói gì thì nói, Tịch Nguy vẫn không chịu rời.
“Vậy cậu về nhà mà quấn chăn bông.” Trì Thanh Giáo ngửa đầu về phía sau, muốn dùng cái ót của mình chống đối Tịch Nguy, nhưng bị hắn lưu loát né tránh.
“Chăn bông nào có ấm áp như cậu.” Tịch Nguy cười hì hì, lại nắm thật chặt cánh tay, ghìm Trì Thanh Giáo không thở được.
“Chết tiệt, buông tay, tôi sắp chết ~~” Mặt Trì Thanh Giáo đỏ lên, tên chết tiệt này, chắc chắn phải tìm thời cơ đánh cho hắn một trận bầm dập.
Mấy người ngồi xem cười to, không chút nào đồng tình Trì Thanh Giáo đáng thương.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục.” Sở Tấn hô to, “Hôm nay cố gắng thu phục Beth/Bass [Anh là ánh mặt trời của em] lần trước không hoàn thành.”
“Lát nữa lại trò chuyện, Tiểu Sơ Vân.” Tịch Nguy mang Trì Thanh Giáo đứng dậy, tay ôm eo hắn, kết quả trúng một đạp, ngã xuống đất ai ai kêu đau.
“Tôi qua đó, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Lãnh Tuyệt Dật nắm tay Sơ Vân một chút, sau đó nhập nhóm luyện tập.
Sơ Vân cúi đầu nhìn tay bị Lãnh Tuyệt Dật nắm, tựa hồ, không còn bài xích hắn đụng chạm. Cái này, giống lời Tả Khiêm Lẫm nói phải không, thói quen?
Nghĩ đến Tả Khiêm Lẫm, Sơ Vân nhíu nhíu mày, người đàn ông kia, khiến người ta không có cơ hội nói lời từ chối, khí thế rất mạnh.
Âm nhạc lại lần nữa vang lên, lần này không sục sôi như trước, là bài hát trữ tình, nhưng thoáng cái liền bắt được tâm Sơ Vân, [Anh là ánh mặt trời của em], vừa rồi, Sở Tấn nói như vậy a?
Nghe nhạc khúc, Sơ Vân lâm vào thất thần. Cậu đã từng có ánh mặt trời, tuy nó bị thu hồi một cách tàn nhẫn, vứt bỏ hết thảy, không ngờ cậu sống lại, ai sẽ cho cậu ánh mặt trời ấm áp lần nữa, hay là nói, cậu sẽ cô đơn hết cuộc đời này ư?
Ca khúc đột nhiên dừng lại.
“Sơ Sơ, sao cậu khóc?” Lãnh Tuyệt Dật ngồi xổm trước mặt Sơ Vân, hoảng sợ nhìn những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm giác thật sâu bi thương lại lần nữa bao phủ thân hình nhỏ gầy.
“Tôi…… Khóc?” Sơ Vân lấy lại tinh thần, đưa tay chùi chùi gò má, dính vào một tay ẩm ướt, lúc này mới phát hiện mình thật sự khóc.
“Sơ Sơ……” Lãnh Tuyệt Dật nhăn mày, nhìn Sơ Vân, rốt cuộc trong nội tâm nhóc con này cất giấu bao nhiêu bí mật?
“Tiểu Sơ Vân……” Ba người khác cũng chân tay luống cuống, không biết bọn họ làm gì lại khiến Sơ Vân khóc.
“Thực xin lỗi, bởi vì bài hát của mọi người nghe quá cảm động.” Sơ Vân tìm cái cớ sứt sẹo, vội vàng lấy tay lau nước mắt, cậu không thể nói thật a?
…… Nói dối!
Mấy người im lặng.
Lãnh Tuyệt Dật cầm hai tay Sơ Vân, dùng sức nhéo nhéo, sau đó có vẻ thô lỗ giúp cậu lau đi nước mắt, trách mắng: “Đừng khóc nữa!”
Nhóm Tịch Nguy rất muốn đá Lãnh Tuyệt Dật, người này có biết an ủi không chứ? Bất quá, bọn họ thật sự chưa thấy qua Lãnh Tuyệt Dật dỗ dành ai đó, Tiểu Sơ Vân là người đầu tiên.
“Cái kia, cái kia, Tiểu Sơ Vân, có muốn thử Ghita Bass không?” Trì Thanh Giáo tìm không được ý tưởng khác, đành phải ngốc ngốc nói.
Nghe vậy, mắt Sở Tấn và Tịch Nguy cũng sáng ngời, vội hỏi: “Đúng rồi, có muốn thử một chút không? Ghita hay trống cũng được.” Ừm, đề tài này tương đối an toàn, hai người âm thầm đá đá Trì Thanh Giáo, tỏ vẻ tán thưởng.
“Thực xin lỗi.” Sơ Vân xin lỗi, “Khiến mọi người lo lắng, tôi thật sự không sao.”
Lãnh Tuyệt Dật nhìn Sơ Vân, không nói, chỉ nắm chặt tay cậu.
“Đến đây đến đây, chơi đùa, loại nào cũng được.” Trì Thanh Giáo ôm Ghita Bass, bộ dáng đùa giỡn khiến người khác buồn cười.
Sơ Vân cũng mỉm cười.
Thấy cậu cười, mọi người âm thầm thở phào, quyết định lần sau không luyện tập bài hát kia trước mặt Sơ Vân.
“Cậu đang vận động kì quái gì vậy?” Một giọng nói lười biếng quen thuộc lại vang lên lần nữa trên bờ tường.
Sơ Vân ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Lãnh Tuyệt Dật. Sau lần trước cùng ăn cơm trưa, đã liên tục vài ngày chưa thấy hắn, không biết đàn anh ác bá trường học này chạy tới đâu nhàn rỗi, nhìn bộ dáng của hắn, rõ ràng lại ra ngoài cả đêm mới trở về.
“Ừm ~ nhìn tư thế rất quái lạ, chả lẽ Đầu súng kíp dạy cậu?” Lãnh Tuyệt Dật giạng chân trên tường, một tay chống hàm dưới, có chút hăng hái nhìn Sơ Vân.
“Ai cần ngươi lo.” Sơ Vân liếc mắt nhìn hắn.
“Hừm hừm, mấy ngày không thấy, tính tình thay đổi sao ~” Lãnh Tuyệt Dật lưu loát nhảy xuống, hai tay ôm ngực tựa tường, khiêu mi, vẻ mặt giống như cười mà không cười.
Tựa hồ vài ngày không gặp, tên nhóc này có chút thay đổi, bén nhọn khiến người ta đau đầu, giống như con nhím, nhìn thấy kẻ thù liền lộ ra gai nhọn!
Sơ Vân khẽ hừ một tiếng, không để ý đến hắn, đổi phương hướng tiếp tục luyện. Chính là —
Lãnh Tuyệt Dật tựa trên tường, hai mắt nhìn chằm chằm vào eo mông của Sơ Vân, còn cố ý phát ra một ít quái thanh.
Sơ Vân bị hắn chọc giận tới đen mặt, quay người ném túi cát nhỏ trong tay về phía tên chết tiệt rảnh rỗi Lãnh Tuyệt Dật.
Lãnh Tuyệt Dật dùng tay bắt được, cười toe toét, “Ha ha, giận thật à! Nên như thế chứ, làm gì mà khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như tờ giấy, giống hệt ông cụ non, rõ ràng mới chỉ là tên nhóc.”
Tên chết tiệt này! Sơ Vân không biết còn nên mắng Lãnh Tuyệt Dật cái gì, sáng sớm, liền khiến cậu nổi sung.
“Xem xem, biểu lộ đẹp mắt nhiều hơn, con mắt cũng sống động, không giống hai hố đen như trước, quá dọa người.” Lãnh Tuyệt Dật tung tung bao cát trong tay, đến gần Sơ Vân, “Này, trả lại cậu, tôi phải về phòng ngủ bù, cậu luyện từ từ.” Nói xong, ném trả bao cát cho Sơ Vân, phất phất tay, vừa ngáp vừa rời đi.
Lần đầu tiên Sơ Vân tức giận không có chỗ phát, cảm giác nghẹn ứ thật khó chịu. Nắm chặt tay quơ quơ hướng bóng lưng Lãnh Tuyệt Dật, vẫn cảm thấy bực bội.
Sau nửa ngày, cậu đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mắt, hóa ra, cậu khiến người khác có cảm giác như vậy ư? Không khí trầm lặng?
Cho rằng buổi sáng chỉ là ngẫu nhiên gặp lại, kế tiếp sẽ là mấy ngày không thấy, nhưng, tình cảnh trước mắt nói cho Sơ Vân, cậu sai mười phần.
Buổi chiều hết giờ, Sơ Vân trở lại ký túc xá thay quần áo, đang định ra ngoài, ai ngờ Lãnh Tuyệt Dật đã ngủ đủ “Vô cùng trùng hợp” tìm tới cửa, kéo cậu đi, sau đó, bị dẫn tới nơi này.
Đây là đâu? Vì sao dẫn tôi tới đây?
Sơ Vân liếc xéo hắn, cầu thang trước mắt rõ ràng đi thông xuống mặt đất, đại khái chỉ ba bốn mét liền trở nên tối tăm, căn bản thấy không rõ bên trong là thế giới gì.
Lãnh Tuyệt Dật nhe răng cười, nắm chặt tay Sơ Vân, “Yên tâm đi, sẽ không bán cậu.”
“Buổi tối mỗi ngày cậu ở đây quậy phá đến hừng đông ư?” Sơ Vân Tưởng muốn tránh khỏi tay Lãnh Tuyệt Dật, nhưng lực của người này không nhỏ, giãy dụa mãi cũng không thoát được, đơn giản đành mặc hắn.
“Này này, Sơ Sơ đừng dùng từ khó nghe như thế nha, cái gì gọi là quậy phá đến hừng đông? Tôi không có quậy phá.” Lãnh Tuyệt Dật lắc lắc ngón trỏ, “Đi thôi, có lẽ bọn họ đã tới trước.” Thành thạo dẫn Sơ Vân xuống cầu thang, không quên nhắc nhở, “Có hơi tối, cẩn thận một chút.”
“Đừng gọi tôi là Sơ Sơ.” Khó nghe muốn chết! Sơ Vân âm thầm đảo hai mắt trắng dã.
Cuối cùng cậu cũng biết rõ mọi chuyện từ Quản Đạc, vì sao Lãnh Tuyệt Dật kiêu ngạo như vậy, làm trái nội quy trường học cũng không bị đuổi, bởi vì, ông nội của người này là chủ tịch của học viên Y Phong, cha hắn là hiệu trưởng kiêm nhiệm, cho nên, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở với con cháu của mình, chỉ cần hắn đừng làm ra chuyện quá oanh động là được.
“Vì sao chứ, rất êm tai a!” Lãnh Tuyệt Dật cười nói.
Đi hết cầu thang và hành lang không quá ngắn, cân xứng hai bên có vài cánh cửa, nhìn một cánh cửa dày hơn so với bình thường, hình như là trang bị cách âm.
Lúc Lãnh Tuyệt Dật đẩy cánh cửa kia ra, Sơ Vân biết mình không đoán sai, bởi vì âm nhạc quen thuộc bị phóng đại gấp mấy lần, đánh vào màng tai, là thanh âm Beth/Bass cậu thường xuyên nghe được ở chỗ Ly Diên, đương nhiên trong đó cũng có tiếng trống cậu yêu thích.
Hóa ra Lãnh Tuyệt Dật chơi nhạc rock? Thật không nghĩ tới. Sơ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, liền đối diện với ánh mắt nhu hòa.
Mà thấy cậu ngẩng đầu, Lãnh Tuyệt Dật nhẹ nhàng cười.
————
Chứng kiến Lãnh Tuyệt Dật đứng cạnh cửa, ba người đang luyện tập bên trong đều ngừng lại, nhìn về phía Sơ Vân bị Lãnh Tuyệt Dật nắm tay, sau đó bắt đầu — ồn ào!
“Nha nha, tôi nói A Dật, cậu bắt được siêu cấp mỹ thiếu niên từ đâu vậy?” Một nam sinh tóc ngắn nhuộm màu hồng phấn lên tiếng hỏi, còn hướng về phía Sơ Vân chớp chớp mắt, trong lòng hắn ôm một cây Ghita Bass trắng.
“Đúng vậy, đúng vậy, A Dật, cuối cùng cậu cũng muốn khai trai sao?” Nam sinh tóc dài đến eo, nhuộm màu đỏ rực, vóc dáng cao gầy càng táo bạo, mở lời thô tục, còn kém không trực tiếp hỏi Lãnh Tuyệt Dật có phải đã đem người lên giường!
“Hai người các cậu, đối với người ta như vậy, thật không có lễ phép!” Tay trống buộc tóc đuôi ngựa đứng lên, đi đến trước mặt Sơ Vân, ưu nhã khẽ cong thân: “Tiểu mỹ nhân, xin hỏi A Dật đã thượng ngươi chưa?”
“Đi chết đi, cậu nói càng quá lố.” Đằng sau, hai người giơ chân, đá tay trống đá sang một bên.
“Ba người các cậu, tất cả im miệng cho tôi.” Trán Lãnh Tuyệt Dật nổi gân xanh, ba tên chết tiệt.
“Hì hì, chỉ đùa một chút thôi, ai bảo lần đầu tiên A Dật dẫn người tới nơi này!” Beth/Bass tóc phấn hồng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, A Dật, không giới thiệu cho bọn tôi một chút?” Tay trống bò tới hỏi.
Sơ Vân nhìn ba người, tuy lời nói hành động của bọn họ có chút lỗ mãng, nhưng, kỳ lạ, cậu lại không chán ghét, bởi vì cậu không cảm nhận được ác ý. Cái này chỉ là bọn họ vui đùa mà thôi, bởi vậy với cậu, loại cảm giác này vô cùng mới mẻ.
“Thiệu Sơ Vân, đàn em của tôi.” Lãnh Tuyệt Dật nhìn Sơ Vân, đang muốn giới thiệu bạn của mình với cậu, kết quả ba người kia liền chen lên, sau đó bắt đầu tự giới thiệu.
“Tiểu mỹ nhân, xin chào xin chào, tôi là Trì Thanh Giáo, gọi tôi là gì cũng được, tôi là tay Ghita Bass!” Nam sinh đầu phấn hồng lại lần nữa cướp được quyền lên tiếng đầu tiên, nhưng hắn vừa mới giới thiệu xong, đã bị hai người khác ném ra sau.
“Đúng rồi, tôi là cao trung năm nhất!” Hắn quỳ rạp trên mặt đất, lại bổ sung một câu.
“Đừng để ý tới tên kia, tôi là tay Ghita, Sở Tấn, cao nhị.” Nam sinh tóc dài cầm Sơ Vân, muốn đưa lên hôn, Lãnh Tuyệt Dật nhanh chóng kéo Sơ Vân qua, kịp thời tránh khỏi. Kết quả, rước lấy mấy người hắc hắc cười gian.
“Tôi là tay trống Tịch Nguy, cũng là cao nhị, tiểu mỹ nhân, vô cùng vinh hạnh có thể quen biết cậu.” Tay trống cũng mô phỏng động tác vừa rồi của Sở Tấn, đúng lúc cầm mu bàn tay Sơ Vân đến bên môi, lại bị Lãnh Tuyệt Dật đá văng.
“Giới thiệu thì giới thiệu, đừng động tay động chân, đám chết tiệt các người!” Lãnh Tuyệt Dật vô cùng khó chịu.
Sơ Vân mỉm cười, “Tôi là Thiệu Sơ Vân, mọi người hảo.”
Ba người sững sờ, sau đó —
“Oa a, thanh âm của cậu thật đặc biệt, vô cùng hợp giọng thấp Ghita Bass.” Bởi Trì Thanh Giáo.
“Tiểu Sơ Vân, cậu có thể rống thêm vài tiếng không?” Bởi Tịch Nguy.
“Cảm giác rất có phong cách Rock and Roll, thật sự là thiên tài a!” Bởi Sở Tấn.
Sơ Vân có chút dở khóc dở cười, mấy người này quả nhiên khác thường.
“Cổ họng của cậu ấy bị thương, còn chưa khỏe, không thể nói nhiều.” Lãnh Tuyệt Dật kéo một chiếc ghế đến, để Sơ Vân ngồi xuống, sau đó mới nói với nhóm người: “Được rồi, bắt đầu luyện tập.”
“Là thế sao? Thật đáng tiếc.” Trì Thanh Giáo nhún nhún vai, trở về vị trí của mình.
……
Luyện tập bắt đầu.
Lần đầu tiên Sơ Vân chứng kiến Lãnh Tuyệt Dật chói mắt như vậy, tuy thời gian bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều.
Đứng trước Micro, Lãnh Tuyệt Dật đảm nhiệm hát chính, toàn thân như phát ra ánh sáng rực rỡ, trong suốt chói lọi, mà ngay cả tầng mồ hơi hơi mỏng đều sáng lên, âm nhạc sống động mười phần, tiếng ca khàn khàn, khiến Sơ Vân cảm thấy hiện tại cậu đang thưởng thực một buổi biểu diễn vô cùng sôi động.
Hóa ra, cái này khiến Lãnh Tuyệt Dật cả đêm không về ngủ ư?
Sơ Vân mặt không biểu tình, nhưng trong nội tâm có chút kích động, lòng bàn tay cũng thấm ra mồ hôi. Kiếp trước, cậu không theo đuổi điều gì, ngoại trừ đoạn tình cảm vô vọng, nhưng hiện nay, cậu sống lại, vậy cậu có thể tìm được điều giúp cậu dễ dàng từ bỏ tình cảm kia không?
Trong túi áo trên truyền đến rung động, là tin nhắn. Sơ Vân khẽ giật mình, biết rõ số điện thoại này, ngoại trừ Thiệu Mục Vân, còn có Tả Khiêm Lẫm. Lần trước không cẩn thận bị hắn thấy được, liền bị lấy số. Sẽ là ai?
Mở ra nhìn, là…… Thiệu Mục Vân.
[Đang làm gì vậy, có thích ứng cuộc sống ở trường học không?]
Sơ Vân thở nhẹ, trả lời, [Đang đọc sách, khá tốt], nếu không trả lời, cậu e rằng Thiệu Mục Vân sẽ trực tiếp chạy tới.
Rất nhanh, Thiệu Mục Vân lại nhắ, [Vậy là tốt rồi, tuần này ta phải đi công tác, cuối tuần không thể đón con trở lại.]
Vậy càng tốt, Sơ Vân thầm nghĩ, lại chỉ đáp một chữ, [Ừm].
[Thế nhé, cẩn thận chăm sóc mình, tạm biệt] Thiệu Mục Vân nhắn tới điều cuối cùng.
[Tạm biệt] Sơ Vân cất điện thoại, cảm thấy tâm trạng thoáng kích động đã vì tin nhắn của Thiệu Mục Vân mà trở nên bình tĩnh, xem ra, dù thay đổi thân thể, cậu vẫn bị người đàn ông kia ảnh hưởng quá sâu.
Nhìn bốn người đang luyện tập phía trước, cậu hít sâu một hơi, quyết định không suy nghĩ nhiều nữa.
……
“Thế nào, Sơ Sơ?” Xong hai bài, Lãnh Tuyệt Dật đi đến, khom người ghé sát vào cậu hỏi, khóe mắt đều hiện rõ sung sướng.
“Rất tuyệt.” Sơ Vân gật đầu, đây là lời thật tâm.
“Ha ha, tôi liền biết rõ. Hai bài này chúng tôi cố gắng thật lâu mới hoàn thành, sửa lại rất nhiều lần.” Nói đến âm nhạc mình thích, Lãnh Tuyệt Dật như thay đổi thành một người khác, thiếu vẻ bất cần đời ngày thường, nhiều hơn là sự chăm chú cùng háo hức, hoàn toàn là một thiếu niên thanh xuân đầy nhiệt huyết.
“Không sai không sai, thiếu chút nữa tóc đều bạc.” Trì Thanh Giáo cũng nhảy tới, thuận tay kéo ghế, đặt mông ngồi lên.
“Cho nên người mới nhuộm tóc thành màu buồn nôn này sao.” Tịch Nguy ngồi xuống một ghế với Trì Thanh Giáo, còn dùng lực đảo loạn mái tóc phấn hồng. Trì Thanh Giáo đáng thương bị chen lấn, cả người kề sát ghế dựa, kéo dài hơi tàn.
Sơ Vân bị bọn họ chọc cười, lập tức khiến vài nam sinh sững sờ, Tịch Nguy còn lưu mang huýt sáo hai tiếng.
“Lần đầu tiên tôi thấy cậu cười.” Lãnh Tuyệt Dật cảm thấy có chút khó chịu, Sơ Vân chưa từng cười qua với hắn.
Sơ Vân lập tức thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn Lãnh Tuyệt Dật.
“Chậc chậc, hôm nay tôi mới biết được cái gì gọi là cười khuynh quốc khuynh thành.” Sở Tấn cảm khái thở dài, giọng điệu như ông cụ non.
“Đúng vậy đúng vậy, cảm giác bị sét đánh trúng!” Tịch Nguy đè xuống lưng Trì Thanh Giáo, ôm lấy lồng ngực của mình, hồn nhiên chưa phát giác mình xem Trì Thanh Giáo như cái bàn.
Lời này cũng quá nghiêm trọng a? Trán Sơ Vân hắc tuyến, cậu đâu phải đại mỹ nữ người ta thấy liền yêu, những người này thật khoa trương, bất quá, cảm giác rất thú vị.
Khuôn mặt tuấn tú Lãnh Tuyệt Dật lạnh như tiền, đưa cho Sơ Vân một chai nước, hận không thể đá mấy người bạn qua một bên.
“Các ngươi làm cái này đã lâu rồi ư?” Sơ Vân nhẹ giọng hỏi, hướng Lãnh Tuyệt Dật nói cảm ơn, mở nắp bình, uống hai miếng.
“Từ hai năm trước.” Sở Tấn tiện tay kéo hai cái ghế, đưa cho Lãnh Tuyệt Dật một cái.
“Tôi và người này quen nhau đầu tiên.” Tịch Nguy vuốt ve tóc Trì Thanh Giáo ngồi phía trước, “Sau đó lại quen A Tấn, liền tụ một chỗ, về sau gặp được A Dật đang biểu diễn tại một nhà Pub, liền kéo hắn nhập bọn, bởi vì vừa vặn thiếu hát chính.”
“Nhưng trình độ của chúng tôi rất kém cỏi, gần đây mới tìm được một chút cảm giác.” Sở Tấn thực sự cầu thị.
Lãnh Tuyệt Dật không nói chuyện, chỉ rót nước, ánh mắt luôn đặt trên người Sơ Vân.
Kỳ thật, hắn cũng không biết vì sao mình không muốn thấy khuôn mặt vô cảm của Sơ Vân, rõ ràng nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng lại cảm giác như đã trải qua nhiều tang thương, có khi lại chứng kiến trên người cậu tràn ra đau khổ, cho nên, hắn liền muốn trêu chọc cậu, làm cậu cười.
Loại cảm tình này, là lo lắng ư? Với hắn mà nói, vô cùng lạ lẫm.
“Mọi người cũng là học sinh Y Phong sao?” Sơ Vân có chút tò mò, chẳng lẽ học sinh Y Phong đều tự do như vậy, xem nội quy trường học như không tồn tại?
“Tôi không phải, tôi là học sinh Vinh Cao gần đây, hai tên này thì đúng.” Sở Tấn chỉ chỉ hai người đang chen chúc trên một cái ghế phía trước.
“Chết tiệt, cậu muốn đè tôi chết sao?” Trì Thanh Giáo dung hết sức lực thúc về phía sau, khiến Tịch Nguy đụng vào thành ghế, “Muốn ngồi thì tự tìm ghế ngồi!”
“Hai người ngồi chung mới ấm áp.” Tịch Nguy lại lần nữa dán sát, hai tay ôm chặt eo Trì Thanh Giáo.
“Trong phòng rất nóng.” Trì Thanh Giáo quay đầu lại trừng hắn, tên chết tiệt này, dám bắt nạt mình.
“Thật sao? Tôi rất lạnh.” Nói gì thì nói, Tịch Nguy vẫn không chịu rời.
“Vậy cậu về nhà mà quấn chăn bông.” Trì Thanh Giáo ngửa đầu về phía sau, muốn dùng cái ót của mình chống đối Tịch Nguy, nhưng bị hắn lưu loát né tránh.
“Chăn bông nào có ấm áp như cậu.” Tịch Nguy cười hì hì, lại nắm thật chặt cánh tay, ghìm Trì Thanh Giáo không thở được.
“Chết tiệt, buông tay, tôi sắp chết ~~” Mặt Trì Thanh Giáo đỏ lên, tên chết tiệt này, chắc chắn phải tìm thời cơ đánh cho hắn một trận bầm dập.
Mấy người ngồi xem cười to, không chút nào đồng tình Trì Thanh Giáo đáng thương.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục.” Sở Tấn hô to, “Hôm nay cố gắng thu phục Beth/Bass [Anh là ánh mặt trời của em] lần trước không hoàn thành.”
“Lát nữa lại trò chuyện, Tiểu Sơ Vân.” Tịch Nguy mang Trì Thanh Giáo đứng dậy, tay ôm eo hắn, kết quả trúng một đạp, ngã xuống đất ai ai kêu đau.
“Tôi qua đó, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Lãnh Tuyệt Dật nắm tay Sơ Vân một chút, sau đó nhập nhóm luyện tập.
Sơ Vân cúi đầu nhìn tay bị Lãnh Tuyệt Dật nắm, tựa hồ, không còn bài xích hắn đụng chạm. Cái này, giống lời Tả Khiêm Lẫm nói phải không, thói quen?
Nghĩ đến Tả Khiêm Lẫm, Sơ Vân nhíu nhíu mày, người đàn ông kia, khiến người ta không có cơ hội nói lời từ chối, khí thế rất mạnh.
Âm nhạc lại lần nữa vang lên, lần này không sục sôi như trước, là bài hát trữ tình, nhưng thoáng cái liền bắt được tâm Sơ Vân, [Anh là ánh mặt trời của em], vừa rồi, Sở Tấn nói như vậy a?
Nghe nhạc khúc, Sơ Vân lâm vào thất thần. Cậu đã từng có ánh mặt trời, tuy nó bị thu hồi một cách tàn nhẫn, vứt bỏ hết thảy, không ngờ cậu sống lại, ai sẽ cho cậu ánh mặt trời ấm áp lần nữa, hay là nói, cậu sẽ cô đơn hết cuộc đời này ư?
Ca khúc đột nhiên dừng lại.
“Sơ Sơ, sao cậu khóc?” Lãnh Tuyệt Dật ngồi xổm trước mặt Sơ Vân, hoảng sợ nhìn những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm giác thật sâu bi thương lại lần nữa bao phủ thân hình nhỏ gầy.
“Tôi…… Khóc?” Sơ Vân lấy lại tinh thần, đưa tay chùi chùi gò má, dính vào một tay ẩm ướt, lúc này mới phát hiện mình thật sự khóc.
“Sơ Sơ……” Lãnh Tuyệt Dật nhăn mày, nhìn Sơ Vân, rốt cuộc trong nội tâm nhóc con này cất giấu bao nhiêu bí mật?
“Tiểu Sơ Vân……” Ba người khác cũng chân tay luống cuống, không biết bọn họ làm gì lại khiến Sơ Vân khóc.
“Thực xin lỗi, bởi vì bài hát của mọi người nghe quá cảm động.” Sơ Vân tìm cái cớ sứt sẹo, vội vàng lấy tay lau nước mắt, cậu không thể nói thật a?
…… Nói dối!
Mấy người im lặng.
Lãnh Tuyệt Dật cầm hai tay Sơ Vân, dùng sức nhéo nhéo, sau đó có vẻ thô lỗ giúp cậu lau đi nước mắt, trách mắng: “Đừng khóc nữa!”
Nhóm Tịch Nguy rất muốn đá Lãnh Tuyệt Dật, người này có biết an ủi không chứ? Bất quá, bọn họ thật sự chưa thấy qua Lãnh Tuyệt Dật dỗ dành ai đó, Tiểu Sơ Vân là người đầu tiên.
“Cái kia, cái kia, Tiểu Sơ Vân, có muốn thử Ghita Bass không?” Trì Thanh Giáo tìm không được ý tưởng khác, đành phải ngốc ngốc nói.
Nghe vậy, mắt Sở Tấn và Tịch Nguy cũng sáng ngời, vội hỏi: “Đúng rồi, có muốn thử một chút không? Ghita hay trống cũng được.” Ừm, đề tài này tương đối an toàn, hai người âm thầm đá đá Trì Thanh Giáo, tỏ vẻ tán thưởng.
“Thực xin lỗi.” Sơ Vân xin lỗi, “Khiến mọi người lo lắng, tôi thật sự không sao.”
Lãnh Tuyệt Dật nhìn Sơ Vân, không nói, chỉ nắm chặt tay cậu.
“Đến đây đến đây, chơi đùa, loại nào cũng được.” Trì Thanh Giáo ôm Ghita Bass, bộ dáng đùa giỡn khiến người khác buồn cười.
Sơ Vân cũng mỉm cười.
Thấy cậu cười, mọi người âm thầm thở phào, quyết định lần sau không luyện tập bài hát kia trước mặt Sơ Vân.