Chương : 18
Edit: Ngũ Ngũ
Bởi vì nghĩ đến mẫu hậu, ta đã ngồi tại Ngự thư phòng khoảng một nén nhang. Trong lòng cân nhắc đến mọi tình huống sau khi mẫu hậu biết được chuyện này. Ta thở dài đứng dậy trở về Bàn Long điện tắm rửa thay y phục. Trước hết cứ đến thỉnh an mẫu hậu, những chuyện khác nói sau.
Trong thông phòng Bàn Long điện, sau khi đã tắm rửa xong, Nguyên Bảo hầu hạ ta thay y phục. Hắn đem tất cả nội giam đuổi đi hết, một bên giúp ta chỉnh đốn y phục, một bên thấp giọng nói. Nói lúc ta ở Giao Thái điện hai ngày, mẫu hậu từng phái người tới nhiều lần, nhưng đều bị Trác Văn Tĩnh lấy lý do thân thể ta không khỏe đuổi đi. Hắn cho người đến cung Phượng Nghi dò la tin tức, những người ở bên trong đều không dám hé lời.
Ta nghe xong không nói gì.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, ta tiến đến cung Phượng Nghi thỉnh an mẫu hậu. Lúc vào cung Phượng Nghi thấy rất im ắng, toàn bộ viện chỉ có mình Nhược Lan đứng ngoài hầu hạ. Trong nội tâm ta khẽ động, Nhược Lan nhìn thấy ta liền tiến lên hành lễ, ta gật đầu để cho nàng đứng dậy.
“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương vừa nằm nghỉ.” Nhược Lan đứng dậy không đợi ta hỏi đã thấp giọng cung kính nói.
Nghe xong lời này, ta nhìn sắc trời một chút, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không mở miệng nói gì. Nhược Lan nhìn thấy được sự ngờ vực của ta, vội mở miệng nói: “Hoàng thượng, vài ngày trước đó Thái hậu bi nhiễm phong hàn.”
Nghe nói như thế ta nhíu mày, đang chuẩn bị hỏi tiếp, lại nghe bên trong truyền đến âm thanh của mẫu hậu: “Là Hoàng thượng ở bên ngoài sao? Vào đi.”
Nghe được lời mẫu hậu ta không khỏi dừng lại một chút, sau đó đi vào.
Thời điểm nhìn thấy mẫu hậu đang nằm nghiêng trên ghế quý phi, khí sắc của bà không được tốt. Bên cạnh ngoại trừ lư hương lượn lờ thì những người hầu hạ đều không có. Sắc mặt của bà cũng rất khó coi, quả thật đúng là bị bệnh.
Ta không khỏi liếc Nhược Lan đang đứng phía sau.
Gương mặt Nhược Lan trắng bệch, không dám nói gì, bước nhanh đến bên cạnh mẫu hậu, giúp bà xoa nắn bả vai.
“Hoàng thượng, ngươi cũng đừng nhìn Nhược Lan nữa. Dù sao cũng không phải là lỗi của nàng, là ai gia không chú trọng thân thể, dẫn đến bị bệnh, không thể trách ai được.” Mẫu hậu hé mắt nhìn ta thản nhiên nói.
Nghe lời này của bà là ta đã hiểu tới lúc bà muốn tính sổ với ta rồi. Trong lòng thầm thở dài, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc đi tới cười nói: “Mẫu hậu trong lòng có phiền muộn gì sao? Nhi thần lại không biết, thật đúng là đáng xử phạt.”
Mẫu hậu nghe xong tà tà liếc nhìn ta, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống…
Ta dừng một chút, sau đó đi qua ngồi bên cạnh mẫu hậu. Mẫu hậu chậm rãi ngồi thẳng lên, Nhược Lan thì cúi thấp đầu đứng ở một bên hầu hạ.
“Nhược Lan, ai gia cùng Hoàng thượng trò chuyện. Ở đây không cần người hầu hạ nữa, ngươi lui xuống đi.” Mẫu hậu bưng tách trà thơm trên bàn nhấp nhẹ rồi phân phó nói.
Nhược Lan cung kính hành lễ rồi đi ra ngoài.
Sau khi nàng rời đi, trong cung điện lớn như vậy cũng chỉ còn hai người là ta với mẫu hậu. Mẫu hậu giật giật thân thể đưa mắt nhìn ta hỏi: “Hoàng thượng, nghe nói ngươi muốn giết binh bộ Thị lang Lữ Trung?”
Mặc dù trong lòng ta biết rõ bà muốn nói đến cái gì, nhưng khi nghe đến vẫn có chút chán ghét. Vì vậy ta bưng tách trà trên bàn nhấp một ngụm rũ mắt xuống, để kiềm chế lại nội tâm đang dậy sóng. Ta vờ như chẳng hề để ý nói: “Đúng vậy, trẫm vừa mới hạ chỉ. Không biết mẫu hậu biết được từ đâu?”
“Bất kể là ai cũng biết đến chuyện này đấy. Ai gia chỉ muốn hỏi Lữ Trung hắn đã phạm vào tội gì? Sao ngươi lại muốn giết hắn?” Mẫu hậu nhìn ta nhíu mày hỏi.
Nghe xong lời này của mẫu hậu, cảm xúc chán ghét trong lòng của ta bỗng nhiên tăng vọt. Nhưng bởi vì bà không phải là người ngoài nên không tiện phát tác, vì vậy ta đạm bạc nói: “Mẫu hậu, trẫm chẳng những muốn giết Lữ Trung mà còn giết luôn cả Đổng Thụy.” Lời nói của bà ngụ ý muốn hỏi thăm ý tứ của ta. Mà hai bọn họ ta đều muốn giết, vì sao bà lại chỉ hỏi Lữ Trung chứ không hỏi Đổng Thụy?
Sắc mặc của mẫu hậu lập tức thay đổi nhìn ta nói: “Ai gia biết rõ ngươi muốn giết Đổng Thụy. Tên Đổng Thụy kia ai gia đã từng có nghe Thái sư nói qua, hắn là người không biết lễ nghĩa, xem mạng người như cỏ rác, cực kỳ vô lại. Người như hắn dĩ nhiên đáng chết. Chỉ là Lữ Trung không giống với hắn, theo ai gia biết được, Lữ Trung hắn cũng không phạm chuyện đại sự gì. Nếu đã như vậy, vì sao Hoàng thượng lại muốn giết hắn?”
Nghe lời nói có ý trách cứ của mẫu hậu, trong nội tâm của ta ẩn ẩn có chút tức giận. Nhưng nghĩ đến kiếp trước của bà, nghĩ đến bà chính là mẫu hậu của ta, ta vẫn nhịn xuống, nhìn bà thấp giọng nói: “Mẫu hậu, Đổng Thụy đáng chết, còn Lữ Trung vì sao không nên giết? Người nói hắn không phạm chuyện đại sự gì, trẫm nghĩ lời này của người đã sai hoàn toàn. Chỉ riêng việc hôm nay người nhắc đến hắn, thì hắn cũng đáng chết rồi. Một tên binh bộ Thị lang, rốt cuộc là có thể liên quan đến bao nhiêu người, thậm chí còn làm cho mẫu hậu tại đây cầu tình cho hắn, phía sau không chừng còn nhiều kẻ khác nữa đây… Mẫu hậu, hôm nay nhi thần muốn nói cho rõ, Đổng Thụy đáng chết, Lữ Trung cũng không thoát được. Khi tiến đến đại lao liền nhìn thấy hắn quan hệ mật thiết với bên Hình bộ, còn những kẻ trong đại lao lại nói lời bất kính… trẫm đều sai người ghi chép lại rồi. Hiện tại trẫm chưa tính sổ với bọn họ, nhưng từng kẻ kia cũng đừng mong sống yên ổn. Trẫm ngược lại muốn nhìn xem, thiên hạ này là của trẫm hay là của Lữ Trung hắn.”
Mẫu hậu nghe xong lời này thần sắc đại biến, ngồi thẳng người kéo tay của ta hỏi: “Hoàng thượng, những lời này của con là có ý gì?”
“Mẫu hậu, nhi thần không phải kẻ ngốc, cũng có mắt, cũng biết nhìn.” Ta nhìn bà nói: “Người đã từng nói qua, thiên hạ này là của nhi thần. Nhi thần muốn làm như thế nào thì sẽ làm như thế đấy, nhưng người khác thì không thể, những lời người dạy bảo nhi thần đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng ngày nhi thần ở đại đường Hình bộ, Đổng Thụy ở trước mắt biết bao người từng lời nói hành động đều phạm tội khi quân. Hắn là hình bộ Thượng thư do chính trẫm ban cho, thế nhưng hắn đã làm gì với trẫm? Là bêu danh đó… Mà cái tên binh bộ Thị lang Lữ Trung kia, tại thời khắc đó hắn đến Hình bộ làm cái gì? Trẫm không quy tội bọn họ kết bè kết cánh mưu quyền soán vị, không tru di cửu tộc bọn họ, đã là khoan dung lắm rồi. Hôm nay vậy mà lại dám tác động mẫu hậu ở đây cầu tình cho hắn, thật đúng là làm cho lòng trẫm tức giận khôn nguôi.”
Càng nói ta càng nóng, một màn trêu chọc ngày đó của tên Đổng Thụy lại xuất hiện trong đầu ta. Loại người như vậy, chết một vạn lần cũng không đủ, ta hung ác nghĩ đến.
“Hoàng thượng…” Mẫu hậu nhíu mày nhìn ta nói: “Ai gia biết rõ trong lòng ngươi ghét nhất là những kẻ lừa dối. Thế nhưng mà ngươi xử lý việc này không thỏa đáng. Ngươi quyết định giết Lữ Trung, có phải hay không quá mức thiên vị Trác gia rồi?”
Nghe đến hai chữ Trác gia, ta giật mình, trong lòng liền sáng tỏ. Nhìn mẫu hậu, ta giống như cười mà không phải cười nói: “Mẫu hậu, người nói lời này là vì Trác Văn Tĩnh có đúng không?”
Mẫu hậy nhìn ta gật đầu nói: “Hoàng thượng đã nói như vậy rồi, ai gia cũng sẽ nói thẳng. Ai gia không thích Trác Văn Tĩnh, người liên quan đến Trác gia ai gia đều không thích. Có lẽ là vì trong lòng không thích, đối với chuyện của Lữ Trung thực sự cảm thấy phiền nhiễu. Thế nhưng mà, ai gia vừa nghĩ đến chuyện Hoàng thượng sủng ái Trác gia, trong nội tâm liền thập phần không vui. Hoàng thượng, Tiết gia dù sao cũng là thân thích với ai gia, đối với Hoàng thượng cũng trung thành tận tụy, có trời đất chứng giám. Mà Trác gia, ai gia không tin được. Ngươi đem Trác gia đặt lên đầu Tiết gia, cái này… cái này có phải hay không cũng bao gồm luôn việc cảnh cáo ai gia?”
Nghe lời này, trong lòng ta hừ lạnh một tiếng. Thân thích, thật sự là thân thích tốt đấy. Nếu ta không đem Trác gia đặt trên đầu bọn họ, thì bọn Tiết gia đều muốn đem ta giẫm nát dưới chân rồi.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng ta không thể đem lời này nói với mẫu hậu. Bà không thích Trác Văn Tĩnh, cả đời sẽ không thích, cũng không bởi vì ta mà thay đổi suy nghĩ này. Bà tín nhiệm Tiết gia bởi vì lúc ta đăng cơ bọn họ đã trợ lực đưa ta lên. Trong nội cung lại có Tiết Như Ngọc xinh đẹp giúp bà giải khuây, bà sao có thể không tín nhiệm… Huống hồ, tâm tư của mẫu hậu ít nhiều gì ta cũng hiểu được, dù gì ta cũng là nhi tử của bà. Ta biết bà không muốn mất đi cánh tay đắc lực này, bằng không làm sao những chuyện trên triều đình sau này bà có thể can dự vào được nữa…
Trước kia ta rất nghe lời bà, cho nên những chuyện bà làm ta cũng không nói đến. Nhưng hiện tại lại không thể như vậy nữa, chỉ sợ trên đầu phải chịu hai tiếng bất hiếu này thôi.
Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng ta chợt cảm thấy lạnh lẽo. Ta bỗng nhiên muốn biết, nếu như trước kia lúc triều đình diệt vong mà mẫu hậu vẫn còn sống, không biết bà sẽ dùng vẻ mặt gì để nhìn hết thảy những chuyện phát sinh đây. Bà có thể hay không sẽ hối hận, có thể hay không sẽ thất vọng? Đương nhiên những chuyện này chỉ là tưởng tượng ra, chuyện vong quốc lưu dân ta nhất định sẽ không để phát sinh lần nữa. Dù như vậy sẽ phải đắc tội với mẫu hậu, sẽ để cho thế nhân nói ta bất hiếu…
Ý nghĩ này hiện lên, ta thở dài nói: “Mẫu hậu, nếu người đã nói như vậy thì hôm nay nhi thần cũng sẽ nói rõ. Trác Văn Tĩnh, trong lòng của trẫm chính là ái mộ hắn, đời này cũng sẽ không buông bỏ hắn. Công tích của Trác gia trong lòng nhi thần sẽ quan sát, dĩ nhiên sẽ không để cho bọn họ làm chuyện gì quá phận. Ngược lại là Tiết gia, phiền mẫu hậu nhắc nhở họ một câu. Sau này nếu chuyện này phát sinh lần nữa, đừng trách nhi thần không lưu tình.”
“Hoàng thượng, ngươi…” Mẫu hậu kinh hãi đứng lên, trong đôi mắt nhìn ta tràn ngập không thể tin: “Ngươi thật sự giống như lời Tiết Thanh nói, muốn vì một Trác Văn Tĩnh mà trở mặt với ai gia? Ai gia hôm nay ngược lại muốn hỏi một chút. Trác Văn Tĩnh hắn rốt cuộc đã dùng đến thủ đoạn gì, mà làm ngươi mê muội vì hắn?”
Nghe mẫu hậu nói xong ta cảm thấy có chút vô lực, trong lòng ảm đạm nói: “Mẫu hậu, thân thể người không được khỏe nên chắc giờ cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Nhi thần không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, nhi thần cáo lui.”
“Hoàng thượng…” Mẫu hậu tức giận đập bàn âm thanh lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, ngươi thật sự muốn vứt bỏ mẫu hậu?”
Ta nhìn bà bất đắc dĩ nói: “Mẫu hậu, người chính là thân mẫu của trẫm, trẫm làm sao có thể vứt bỏ người được. Chỉ là, trẫm không thể bởi vì người là mẫu hậu mà buông bỏ Trác Văn Tĩnh, chuyện đó vạn lần cũng không được… Còn có, Trác Văn Tĩnh hắn là Hoàng hậu của trẫm, đã xác định cả đời này đều như vậy. Nếu như hắn có gì bất trắc, vô luận là kẻ nào trẫm đều tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Mẫu hậu nghe xong lời ta nói, vẻ mặt sững sờ. Ta không muốn bà nhìn thấy ta sẽ khó chịu, vì vậy quay người ly khai.
Ra khỏi cung Phượng Nghi, ta phân phó tiến đến Giao Thái điện.
Ngồi ở bên trong kiệu liễn, trong lòng của ta một trận phiền muộn. Nói thật ta rất kính trọng mẫu hậu, ta cũng không nghĩ sẽ cùng bà tranh cãi mà trở mặt với nhau…
Trác Văn Tĩnh, nghĩ đến cái tên này, nội tâm buồn bực dần dần bình tĩnh lại…
Đột nhiên ta rất muốn gặp hắn… Trác Văn Tĩnh.
Bởi vì nghĩ đến mẫu hậu, ta đã ngồi tại Ngự thư phòng khoảng một nén nhang. Trong lòng cân nhắc đến mọi tình huống sau khi mẫu hậu biết được chuyện này. Ta thở dài đứng dậy trở về Bàn Long điện tắm rửa thay y phục. Trước hết cứ đến thỉnh an mẫu hậu, những chuyện khác nói sau.
Trong thông phòng Bàn Long điện, sau khi đã tắm rửa xong, Nguyên Bảo hầu hạ ta thay y phục. Hắn đem tất cả nội giam đuổi đi hết, một bên giúp ta chỉnh đốn y phục, một bên thấp giọng nói. Nói lúc ta ở Giao Thái điện hai ngày, mẫu hậu từng phái người tới nhiều lần, nhưng đều bị Trác Văn Tĩnh lấy lý do thân thể ta không khỏe đuổi đi. Hắn cho người đến cung Phượng Nghi dò la tin tức, những người ở bên trong đều không dám hé lời.
Ta nghe xong không nói gì.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, ta tiến đến cung Phượng Nghi thỉnh an mẫu hậu. Lúc vào cung Phượng Nghi thấy rất im ắng, toàn bộ viện chỉ có mình Nhược Lan đứng ngoài hầu hạ. Trong nội tâm ta khẽ động, Nhược Lan nhìn thấy ta liền tiến lên hành lễ, ta gật đầu để cho nàng đứng dậy.
“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương vừa nằm nghỉ.” Nhược Lan đứng dậy không đợi ta hỏi đã thấp giọng cung kính nói.
Nghe xong lời này, ta nhìn sắc trời một chút, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không mở miệng nói gì. Nhược Lan nhìn thấy được sự ngờ vực của ta, vội mở miệng nói: “Hoàng thượng, vài ngày trước đó Thái hậu bi nhiễm phong hàn.”
Nghe nói như thế ta nhíu mày, đang chuẩn bị hỏi tiếp, lại nghe bên trong truyền đến âm thanh của mẫu hậu: “Là Hoàng thượng ở bên ngoài sao? Vào đi.”
Nghe được lời mẫu hậu ta không khỏi dừng lại một chút, sau đó đi vào.
Thời điểm nhìn thấy mẫu hậu đang nằm nghiêng trên ghế quý phi, khí sắc của bà không được tốt. Bên cạnh ngoại trừ lư hương lượn lờ thì những người hầu hạ đều không có. Sắc mặt của bà cũng rất khó coi, quả thật đúng là bị bệnh.
Ta không khỏi liếc Nhược Lan đang đứng phía sau.
Gương mặt Nhược Lan trắng bệch, không dám nói gì, bước nhanh đến bên cạnh mẫu hậu, giúp bà xoa nắn bả vai.
“Hoàng thượng, ngươi cũng đừng nhìn Nhược Lan nữa. Dù sao cũng không phải là lỗi của nàng, là ai gia không chú trọng thân thể, dẫn đến bị bệnh, không thể trách ai được.” Mẫu hậu hé mắt nhìn ta thản nhiên nói.
Nghe lời này của bà là ta đã hiểu tới lúc bà muốn tính sổ với ta rồi. Trong lòng thầm thở dài, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc đi tới cười nói: “Mẫu hậu trong lòng có phiền muộn gì sao? Nhi thần lại không biết, thật đúng là đáng xử phạt.”
Mẫu hậu nghe xong tà tà liếc nhìn ta, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống…
Ta dừng một chút, sau đó đi qua ngồi bên cạnh mẫu hậu. Mẫu hậu chậm rãi ngồi thẳng lên, Nhược Lan thì cúi thấp đầu đứng ở một bên hầu hạ.
“Nhược Lan, ai gia cùng Hoàng thượng trò chuyện. Ở đây không cần người hầu hạ nữa, ngươi lui xuống đi.” Mẫu hậu bưng tách trà thơm trên bàn nhấp nhẹ rồi phân phó nói.
Nhược Lan cung kính hành lễ rồi đi ra ngoài.
Sau khi nàng rời đi, trong cung điện lớn như vậy cũng chỉ còn hai người là ta với mẫu hậu. Mẫu hậu giật giật thân thể đưa mắt nhìn ta hỏi: “Hoàng thượng, nghe nói ngươi muốn giết binh bộ Thị lang Lữ Trung?”
Mặc dù trong lòng ta biết rõ bà muốn nói đến cái gì, nhưng khi nghe đến vẫn có chút chán ghét. Vì vậy ta bưng tách trà trên bàn nhấp một ngụm rũ mắt xuống, để kiềm chế lại nội tâm đang dậy sóng. Ta vờ như chẳng hề để ý nói: “Đúng vậy, trẫm vừa mới hạ chỉ. Không biết mẫu hậu biết được từ đâu?”
“Bất kể là ai cũng biết đến chuyện này đấy. Ai gia chỉ muốn hỏi Lữ Trung hắn đã phạm vào tội gì? Sao ngươi lại muốn giết hắn?” Mẫu hậu nhìn ta nhíu mày hỏi.
Nghe xong lời này của mẫu hậu, cảm xúc chán ghét trong lòng của ta bỗng nhiên tăng vọt. Nhưng bởi vì bà không phải là người ngoài nên không tiện phát tác, vì vậy ta đạm bạc nói: “Mẫu hậu, trẫm chẳng những muốn giết Lữ Trung mà còn giết luôn cả Đổng Thụy.” Lời nói của bà ngụ ý muốn hỏi thăm ý tứ của ta. Mà hai bọn họ ta đều muốn giết, vì sao bà lại chỉ hỏi Lữ Trung chứ không hỏi Đổng Thụy?
Sắc mặc của mẫu hậu lập tức thay đổi nhìn ta nói: “Ai gia biết rõ ngươi muốn giết Đổng Thụy. Tên Đổng Thụy kia ai gia đã từng có nghe Thái sư nói qua, hắn là người không biết lễ nghĩa, xem mạng người như cỏ rác, cực kỳ vô lại. Người như hắn dĩ nhiên đáng chết. Chỉ là Lữ Trung không giống với hắn, theo ai gia biết được, Lữ Trung hắn cũng không phạm chuyện đại sự gì. Nếu đã như vậy, vì sao Hoàng thượng lại muốn giết hắn?”
Nghe lời nói có ý trách cứ của mẫu hậu, trong nội tâm của ta ẩn ẩn có chút tức giận. Nhưng nghĩ đến kiếp trước của bà, nghĩ đến bà chính là mẫu hậu của ta, ta vẫn nhịn xuống, nhìn bà thấp giọng nói: “Mẫu hậu, Đổng Thụy đáng chết, còn Lữ Trung vì sao không nên giết? Người nói hắn không phạm chuyện đại sự gì, trẫm nghĩ lời này của người đã sai hoàn toàn. Chỉ riêng việc hôm nay người nhắc đến hắn, thì hắn cũng đáng chết rồi. Một tên binh bộ Thị lang, rốt cuộc là có thể liên quan đến bao nhiêu người, thậm chí còn làm cho mẫu hậu tại đây cầu tình cho hắn, phía sau không chừng còn nhiều kẻ khác nữa đây… Mẫu hậu, hôm nay nhi thần muốn nói cho rõ, Đổng Thụy đáng chết, Lữ Trung cũng không thoát được. Khi tiến đến đại lao liền nhìn thấy hắn quan hệ mật thiết với bên Hình bộ, còn những kẻ trong đại lao lại nói lời bất kính… trẫm đều sai người ghi chép lại rồi. Hiện tại trẫm chưa tính sổ với bọn họ, nhưng từng kẻ kia cũng đừng mong sống yên ổn. Trẫm ngược lại muốn nhìn xem, thiên hạ này là của trẫm hay là của Lữ Trung hắn.”
Mẫu hậu nghe xong lời này thần sắc đại biến, ngồi thẳng người kéo tay của ta hỏi: “Hoàng thượng, những lời này của con là có ý gì?”
“Mẫu hậu, nhi thần không phải kẻ ngốc, cũng có mắt, cũng biết nhìn.” Ta nhìn bà nói: “Người đã từng nói qua, thiên hạ này là của nhi thần. Nhi thần muốn làm như thế nào thì sẽ làm như thế đấy, nhưng người khác thì không thể, những lời người dạy bảo nhi thần đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng ngày nhi thần ở đại đường Hình bộ, Đổng Thụy ở trước mắt biết bao người từng lời nói hành động đều phạm tội khi quân. Hắn là hình bộ Thượng thư do chính trẫm ban cho, thế nhưng hắn đã làm gì với trẫm? Là bêu danh đó… Mà cái tên binh bộ Thị lang Lữ Trung kia, tại thời khắc đó hắn đến Hình bộ làm cái gì? Trẫm không quy tội bọn họ kết bè kết cánh mưu quyền soán vị, không tru di cửu tộc bọn họ, đã là khoan dung lắm rồi. Hôm nay vậy mà lại dám tác động mẫu hậu ở đây cầu tình cho hắn, thật đúng là làm cho lòng trẫm tức giận khôn nguôi.”
Càng nói ta càng nóng, một màn trêu chọc ngày đó của tên Đổng Thụy lại xuất hiện trong đầu ta. Loại người như vậy, chết một vạn lần cũng không đủ, ta hung ác nghĩ đến.
“Hoàng thượng…” Mẫu hậu nhíu mày nhìn ta nói: “Ai gia biết rõ trong lòng ngươi ghét nhất là những kẻ lừa dối. Thế nhưng mà ngươi xử lý việc này không thỏa đáng. Ngươi quyết định giết Lữ Trung, có phải hay không quá mức thiên vị Trác gia rồi?”
Nghe đến hai chữ Trác gia, ta giật mình, trong lòng liền sáng tỏ. Nhìn mẫu hậu, ta giống như cười mà không phải cười nói: “Mẫu hậu, người nói lời này là vì Trác Văn Tĩnh có đúng không?”
Mẫu hậy nhìn ta gật đầu nói: “Hoàng thượng đã nói như vậy rồi, ai gia cũng sẽ nói thẳng. Ai gia không thích Trác Văn Tĩnh, người liên quan đến Trác gia ai gia đều không thích. Có lẽ là vì trong lòng không thích, đối với chuyện của Lữ Trung thực sự cảm thấy phiền nhiễu. Thế nhưng mà, ai gia vừa nghĩ đến chuyện Hoàng thượng sủng ái Trác gia, trong nội tâm liền thập phần không vui. Hoàng thượng, Tiết gia dù sao cũng là thân thích với ai gia, đối với Hoàng thượng cũng trung thành tận tụy, có trời đất chứng giám. Mà Trác gia, ai gia không tin được. Ngươi đem Trác gia đặt lên đầu Tiết gia, cái này… cái này có phải hay không cũng bao gồm luôn việc cảnh cáo ai gia?”
Nghe lời này, trong lòng ta hừ lạnh một tiếng. Thân thích, thật sự là thân thích tốt đấy. Nếu ta không đem Trác gia đặt trên đầu bọn họ, thì bọn Tiết gia đều muốn đem ta giẫm nát dưới chân rồi.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng ta không thể đem lời này nói với mẫu hậu. Bà không thích Trác Văn Tĩnh, cả đời sẽ không thích, cũng không bởi vì ta mà thay đổi suy nghĩ này. Bà tín nhiệm Tiết gia bởi vì lúc ta đăng cơ bọn họ đã trợ lực đưa ta lên. Trong nội cung lại có Tiết Như Ngọc xinh đẹp giúp bà giải khuây, bà sao có thể không tín nhiệm… Huống hồ, tâm tư của mẫu hậu ít nhiều gì ta cũng hiểu được, dù gì ta cũng là nhi tử của bà. Ta biết bà không muốn mất đi cánh tay đắc lực này, bằng không làm sao những chuyện trên triều đình sau này bà có thể can dự vào được nữa…
Trước kia ta rất nghe lời bà, cho nên những chuyện bà làm ta cũng không nói đến. Nhưng hiện tại lại không thể như vậy nữa, chỉ sợ trên đầu phải chịu hai tiếng bất hiếu này thôi.
Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng ta chợt cảm thấy lạnh lẽo. Ta bỗng nhiên muốn biết, nếu như trước kia lúc triều đình diệt vong mà mẫu hậu vẫn còn sống, không biết bà sẽ dùng vẻ mặt gì để nhìn hết thảy những chuyện phát sinh đây. Bà có thể hay không sẽ hối hận, có thể hay không sẽ thất vọng? Đương nhiên những chuyện này chỉ là tưởng tượng ra, chuyện vong quốc lưu dân ta nhất định sẽ không để phát sinh lần nữa. Dù như vậy sẽ phải đắc tội với mẫu hậu, sẽ để cho thế nhân nói ta bất hiếu…
Ý nghĩ này hiện lên, ta thở dài nói: “Mẫu hậu, nếu người đã nói như vậy thì hôm nay nhi thần cũng sẽ nói rõ. Trác Văn Tĩnh, trong lòng của trẫm chính là ái mộ hắn, đời này cũng sẽ không buông bỏ hắn. Công tích của Trác gia trong lòng nhi thần sẽ quan sát, dĩ nhiên sẽ không để cho bọn họ làm chuyện gì quá phận. Ngược lại là Tiết gia, phiền mẫu hậu nhắc nhở họ một câu. Sau này nếu chuyện này phát sinh lần nữa, đừng trách nhi thần không lưu tình.”
“Hoàng thượng, ngươi…” Mẫu hậu kinh hãi đứng lên, trong đôi mắt nhìn ta tràn ngập không thể tin: “Ngươi thật sự giống như lời Tiết Thanh nói, muốn vì một Trác Văn Tĩnh mà trở mặt với ai gia? Ai gia hôm nay ngược lại muốn hỏi một chút. Trác Văn Tĩnh hắn rốt cuộc đã dùng đến thủ đoạn gì, mà làm ngươi mê muội vì hắn?”
Nghe mẫu hậu nói xong ta cảm thấy có chút vô lực, trong lòng ảm đạm nói: “Mẫu hậu, thân thể người không được khỏe nên chắc giờ cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Nhi thần không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, nhi thần cáo lui.”
“Hoàng thượng…” Mẫu hậu tức giận đập bàn âm thanh lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, ngươi thật sự muốn vứt bỏ mẫu hậu?”
Ta nhìn bà bất đắc dĩ nói: “Mẫu hậu, người chính là thân mẫu của trẫm, trẫm làm sao có thể vứt bỏ người được. Chỉ là, trẫm không thể bởi vì người là mẫu hậu mà buông bỏ Trác Văn Tĩnh, chuyện đó vạn lần cũng không được… Còn có, Trác Văn Tĩnh hắn là Hoàng hậu của trẫm, đã xác định cả đời này đều như vậy. Nếu như hắn có gì bất trắc, vô luận là kẻ nào trẫm đều tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Mẫu hậu nghe xong lời ta nói, vẻ mặt sững sờ. Ta không muốn bà nhìn thấy ta sẽ khó chịu, vì vậy quay người ly khai.
Ra khỏi cung Phượng Nghi, ta phân phó tiến đến Giao Thái điện.
Ngồi ở bên trong kiệu liễn, trong lòng của ta một trận phiền muộn. Nói thật ta rất kính trọng mẫu hậu, ta cũng không nghĩ sẽ cùng bà tranh cãi mà trở mặt với nhau…
Trác Văn Tĩnh, nghĩ đến cái tên này, nội tâm buồn bực dần dần bình tĩnh lại…
Đột nhiên ta rất muốn gặp hắn… Trác Văn Tĩnh.