Chương 46: 46: Con Nào Có Xứng Với Anh Giang Hà
Trịnh Lệ Hoa nghe con gọi tiếng mẹ này, lập tức gác lại công việc trên tay, lạp lạp lạp đi xuống lầu mở cửa ra cho anh.Cửa vừa được mở ra, bà liền tiến lên cầm lấy tay Trần Giang Hà, vừa vui mừng vừa đau lòng nói: "Sao giờ mới đến nhà, chắc là trên đường kẹt xe đúng không? Mới lên đại học một tháng mà đã gầy đi không ít."Trần Giang Hà nâng tay ôm mẹ, nén nước mắt xuống, cười ngốc nghếch: "Mẹ, con đói bụng.""Vào nhà vào nhà, trưa nay mẹ đã nấu mấy món ăn mà con thích nhất, hâm nóng lên là ăn được rồi."Trịnh Lệ Hoa hối thúc Trần Giang Hà vào nhà, bản thân thì bước nhanh đi về phía phòng bếp, chuẩn bị hâm đồ ăn cho anh.Kết quả Trần Giang Hà giữ bà lại, cười nói: "Mẹ, không cần bận bịu, một ngày nóng như vậy, ăn một chút đồ ăn nguội càng dễ chịu."Dứt lời anh liền tự đi lấy bát đũa, lấy một bát cơm đầy, xốc lồng bàn đậy đồ ăn trên bàn vuông nhìn một cái, quả nhiên toàn là mấy món mà Trần Giang Hà thích ăn nhất, cá chạch chiên thơm phức, thịt xào ớt, cải trắng xào và cả một tô canh trứng hoa cà chua."Sao mấy món ăn này chưa ai ăn vậy, mẹ và ba cũng chưa ăn cơm trưa sao?"Trần Giang Hà buồn bực hỏi."Ba con đi gặt lúa giúp người ta rồi, có cơm ăn, hôm nay mẹ ăn uống không biết ngon, nên bữa trưa ăn đơn giản vài miếng là no rồi." Trịnh Lệ Hoa mỉm cười đáp, tiến lên kiểm tra nhiệt độ của đồ ăn, vẫn còn được, còn rất ấm.Trần Giang Hà là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn, tuy là điều kiện trong nhà bình thường, nhưng cả hai người Trần Kiến Quốc và Trịnh Lệ Hoa luôn cho anh những thứ tốt nhất.Ví dụ như món cá chạch chiên thơm phức ở trên bàn, chính là cá chạch tự nhiên mà hôm qua Trần Kiến Quốc đặc biệt đi ra ruộng bắt, hương vị ngon hơn nhiều so với loại cá nuôi được bán trên thị trường, là món Trần Giang Hà thích nhất.Trần Giang Hà gắp một con cá chạch cắn mấy miếng, thơm phưng phức, ngoài giòn trong mềm, ăn ngon đến nỗi híp cả mắt lại."Mẹ, cá chạch này chiên lên thật là thơm, rất ngon, mẹ cũng ăn một miếng đi." Trần Giang Hà gắp một con đưa đến bên miệng mẹ.Trịnh Lệ Hoa cắn một miếng, mặt mày cong cong vui vẻ nói: "Thằng nhóc ngốc, lớn rồi, biết thương mẹ già rồi.""Mẹ của con không hề già chút nào, trẻ trung và xinh đẹp."Trần Giang Hà lại bưng bát lên, cười hì hì đưa đến bên miệng: "Nào, há miệng."Trịnh Lệ Hoa được con trai dỗ đến mặt mày đều tươi rói, cúi đầu ăn một miếng cơm mà anh tự tay đút, cảm thấy bắt đầu có khẩu vị."Miệng ngọt cứ như bôi mật, ở trường đã nói chuyện yêu đương rồi phải không?" Trịnh Lệ Hoa hỏi."Đúng, mà cũng không đúng."Trong đầu Trần Giang Hà hiện lên bóng hình của Từ Chỉ Tích, tuy rằng chưa được một nét bát tự (*) nào, nhưng anh vẫn rất tự tin nói: "Lần sau có cơ hội dẫn về nhà cho mẹ gặp, bề ngoài giống với mẹ, đẹp lắm."(*) Bát tự: bao gồm giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi.Là một cách xem số mệnh của Trung Quốc."Được, được."Trịnh Lệ Hoa cười hì hì gật đầu, vô cùng vui vẻ: "Con ăn cơm đi, mẹ lên lầu trở thóc."Ở quê anh phổ biến kiểu trồng lúa một mùa, khoảng tháng năm gieo, tháng mười thu hoạch, cho nên rất nhiều lúc nghỉ lễ quốc khánh, cơ bản đều rơi vào vụ mùa thu hoạch."Mẹ nghỉ ngơi chút đi, đợi con cơm nước xong sẽ đi lên trở."Trần Giang Hà vừa nói vừa há to miệng lùa cơm, hai ba miếng và đã ăn no, thỏa mãn đánh một tiếng nấc no cơm, sải bước đi nhanh lên lầu làm việc.Trịnh Lệ Hoa không nỡ để con trai làm việc, vội vàng theo lên lầu, đã thấy anh cầm cái cào, ca la ca lạp bắt đầu bận rộn làm việc, động tác dãn ra thu vào cực kỳ thành thạo, dường như cả người tràn đầy sức lực.Trong nháy mắt, Trịnh Lệ Hoa phát hiện, con trai thật sự trưởng thành rồi...Lúc chạng vạng, Trần Kiến Quốc mang một thân bùn đất, đạp bóng chiều tà vừa nói vừa cười đi về nhà cùng hàng xóm Liêu Hữu Chí, phía sau có một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi đi theo, đội mũ rơm, mặc quần áo cũ, người cũng đầy bùn đất."Ba!"Trần Giang Hà đang ngồi ở cửa gặm dưa hấu, xa xa nghe thấy tiếng ba, vội vàng bỏ dưa xuống lau lau miệng, đi ra xem thử, vui vẻ gọi một tiếng."Dô, lão Trần, anh sinh viên nhà anh đã về rồi."Trần Kiến Quốc còn chưa kịp phản ứng lại, thì mắt của Liêu Hữu Chí ở bên cạnh đã sáng lên, nhếch miệng cười nói."Chú Liêu."Trần Giang Hà cũng cười chào hỏi, thấy cô em gái hàng xóm Liêu Uyển Lam đi theo phía sau nháy mắt với mình, cười đùa cợt nhã nói: "Một khoản thời gian không gặp, A Lam xinh đẹp hơn trước rồi."Liêu Uyển Lam cắn môi không nói chuyện, ánh mắt lại nhấp nháy nhấp nháy đánh giá Trần Giang Hà."Nếu như cháu thích, thì lấy về nhà làm vợ đi, chú không có ý kiến." Liêu Hữu Chí cười hì hì nói."Ba, ba đừng nói lung tung, con nào có xứng với anh Giang Hà."------Dịch: MBMH Translate