Chương 28:
Đi đến bên cạnh xe buýt, cô còn chưa lên xe, chỉ vừa nghe thấy mùi khí thải từ đuôi xe cô đã choáng váng mặt mày.Mũi của Lâm Tiếu thính từ bé, trong nhà gói sủi cảo phải nêm nếm nhân bánh đến Lữ Tú Anh còn phải dùng đầu lưỡi nếm vị mặn nhạt, nhưng chỉ cần gọi Lâm Tiếu tới ngửi thử thôi cô liền nhận biết được ngay là muối đã được nêm vào trong đấy đủ hay chưa đủ.Thần kỳ nhất chính là, người trong nhà sắp bị cảm, Lâm Tiếu có thể đoán được trước.Lúc mới đầu cả Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đều không tin, cho là Lâm Tiếu mới tí tuổi đầu đã học thói nói hươu nói vượn. Nhưng sau mấy lần Lâm Tiếu nói trúng phóc, ngày hôm trước chỉ vừa nói, ngày hôm sau đúng thật là cảm lạnh rồi hành sốt, lúc đó hai mẹ con anh mới tin.Lữ Tú Anh hỏi người sắp bị cảm lạnh trên người sẽ có mùi gì, nhưng Lâm Tiếu cũng không thể hình dung rõ ràng được: "Thì là mùi của sự cảm lạnh thôi, sau khi hết cảm mùi trên người cũng sẽ thay đổi theo luôn."Bởi vậy, xe buýt giữa cái mùa hè nóng nôi oi ả đối với một người có khứu giác nhạy bén khác thường như Lâm Tiếu mà nói, như đang bị tra tấn gấp mấy lần vậy.Vừa lên xe cô liền nép vào trong ngực Lữ Tú Anh như một chú mèo bị ốm.Lữ Tú Anh làm cho Lâm Tiếu một cái khẩu trang, chỉ có một lớp vải xô mỏng tang, dùng tăm chấm lấy một ít dầu cù là thoa dưới lớp khẩu trang sau đó đeo lên trên gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiếu.Bà còn mang theo mơ và vỏ quýt để Lâm Tiêu nhai trên đường đi.Đoạn đường này, Lâm Dược Phi cũng trải qua gian nan cực kì. Trước khi trọng sinh, đoạn đường đi chỉ là nửa tiếng đồng hồ chạy trên đường cao tốc, còn bây giờ ngồi nghiêng ngả trên xe buýt bốn giờ đồng hồ.Xe buýt cuối cùng cũng dừng lại, những người trên xe tranh nhau chen lấn xô đẩy để lao xuống xe. Có người còn xém chút nữa giẫm phải chân Lâm Tiếu, Lâm Dược nhanh tay lẹ mắt đưa tay chặn người kia lại: "Cẩn thận chút chứ."Xe buýt đi xa, Lâm Tiếu hít sâu không khí mới mẻ mấy cái, lập tức như được sống lại.Giống như một con nai trong rừng, cô tung ta tung tăng chạy theo hướng về nhà quê.Lâm Tiếu nhớ đường rất giỏi. Khi còn bé sức khỏe cô yếu nên Lữ Tú Anh không dám dắt theo cô ngồi xe buýt, lần đầu tiên dắt theo Lâm Tiếu ngồi xe buýt về quê là hồi năm ngoái, tổng cộng cũng chỉ mới về quê được hai lần, vậy mà Lâm Tiếu lại nhớ đường rất đúng."Tiếu Tiếu, chúng ta đi mua thịt trước đã con." Lâm Tiếu nghe được giọng nói của Lữ Tú Anh, ngay lập tức đổi hướng, chạy sang một con đường khác, thậm chí cô còn nhớ rõ cả đường để đi đến chợ.Lữ Tú Anh kêu cắt hai cân thịt rồi mua thêm một trái dưa hấu."Mở miệng không?" Người bán hàng hỏi. Dưa hấu thời này chất lượng vẫn còn kém rất xa với chất lượng dưa trong tương lai. Mở dưa hấu giống như mở hộp bí mật vậy. Thường những quả ruột trắng thì sẽ không ngọt một chút nào.Bởi vậy mua dưa hấu đều sẽ được mở miệng, cắm mũi dao nhọn vào quả dưa hấu, khoét một lỗ hình tam giác, rút một miếng dưa hấu nhỏ ra để xem thử, nếu là đỏ thì mới mua.Lữ Tú Anh lắc đầu: "Khỏi mở miệng, mang về cũng đem treo xuống dưới giếng.""Chọn cho tôi quả ngon ngon là được, nhưng tôi nói trước đấy nhé, nếu bổ ra ruột dưa hấu mà màu trắng là tôi ôm ra đây tìm bà đổi đấy."Người bán dưa hấu cười trừ: "Được."Mua thịt rồi mua dưa hấu lượn lờ thêm một chút, tổng cộng đi bộ hơn 20 phút, Lữ Tú Anh dắt Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu đi đến cửa thôn, bắt đầu có người quen chào hỏi không ngớt: "Về thăm nhà đấy à Tú Anh."Mọi người nhìn vào khuôn mặt của ba mẹ con trước, sau đó mới nhìn xuống đồ đạc mà bà mẹ con đang xách trên tay.Đi đến cổng sân nhỏ của ngôi nhà, xa xa Lâm Tiếu đã nhìn thấy bà ngoại của mình đang đợi ở cổng.Lâm Tiếu ngay lập tức ném miếng thịt lợn trong tay vào tay của anh trai rồi chạy như bay về phía bà ngoại"Bà ngoại." Lâm Tiếu nhào vào trong lòng bà, hít lấy mùi hương khiến cô yên tâm, "Cháu nhớ bà nhiều lắm."Lâm Dược Phi đi sau, anh bước vào mảnh sân nhỏ, sau đó chào người thân đã mất từ lâu của mình, "Cháu chào bà ngoại, chào cậu ạ."Lữ Thế Vinh bỗng trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Dược Phi.Biết bao nhiêu năm rồi Lâm Dược Phi không gọi ông một tiếng cậu."Úi chà, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây rồi đấy à?"