Chương 86
Sáng sớm hôm sau, Lê Khinh Châu tỉnh dậy trong nụ hôn của Liễu Bạc Hoài.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, theo bản năng nở nụ cười trước tiên, nhỏ giọng mềm mại chào buổi sáng.
Giây tiếp theo, nụ hôn dịu dàng liên dùng giữa trán cậu, mí mắt...
"Chào buổi sáng." Giọng nói trầm thấp từ tình của Liễu Bạc Hoài vang lên bên tai.
Lê Khinh Châu chớp chớp mắt, bây giờ mới tỉnh táo hẳn.
——Người tí hon trong bong bóng mở đèn, bên trong sáng lên.
Bóng đèn nho nhỏ treo phía trên bong bóng, sau đó dần dần biến mất, người tí hon mặc một chiếc áo ngủ, mái tóc bù xù lỉa chỉa khắp nơi, đang tách chân ngồi giữa chăn bông, cúi đầu, đôi tay không ngừng xoa mắt.
Một hồi lâu sau, Lê Khinh Châu dường như nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, gương mặt đỏ bừng, thẹn thùng tuôn trào.
Dưới ánh nhìn chăm chú mang ý cười của Liễu Bạc Hoài, cậu rúc vào trong chăn, đắp chăn qua cằm, môi, chỉ lộ ra đôi mắt đảo loạn khắp nơi.
Lấp lánh nhấp nháy, chính là không đúng với người bên cạnh.
Nếu không phải Liễu Bạc Hoài túm góc chăn, chỉ sợ cả người từ đầu đến chân đều bị che mất, khôn thấy chút nào.
[Đều, đều do ngôi sao gây họa...]
——Người tí hon trong bong bóng thoáng chốc chui vào chăn, rầm rì không muốn ra ngoài, giữa chăn bông chỉ có một cục nhô lên, đến jio béo đều bị che kín mít.
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài hơi cong lên, vẻ mặt dịu dàng cực kỳ, tiến đến đào người ra từ trong ổ chăn ôm vào ngực mình.
Quả nhiên.
Không chỉ hai má, mà cổ, lồng ngực lộ ra ngoài cũng đỏ bừng lên....
Liễu Bạc Hoài nhẹ giọng dỗ dành cậu, cuối cùng cũng dỗ được người ngẩng đầu lên, không chôn mặt trong ngực hắn nữa.
“A Hoài.”
Gương mặt Lê Khinh Châu phiếm hồng, tinh thần có vẻ rất tốt, ánh mắt sáng ngời, chỗ chăn không che hết có dấu vết nối liền nhau.
——Giống hoa mai đỏ nở rộ dưới nền tuyết trắng, hai thứ tôn lên nhau, thật sự rất quyến rũ.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài tối lại, duỗi tay xoa một chỗ, khàn giọng nói: "Tối qua, còn..."
Lời còn chưa dứt, miệng liền bị một bàn tay che lại.
Lê Khinh Châu: “Đói.”
[A Hoài luôn miệng nói mấy cái khiến người ta ngượng, đêm qua... khụ.]
——Người tí hon trong bong bóng cuối cùng cũng chậm rãi chui ra, nhưng chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, còn lại vẫn bọc toàn bộ trong chăn, giống hệt như con rùa nhỏ nằm trong mai.
Đáng yêu.
Liễu Bạc Hoài bị che miệng lại, chỉ nhìn ra đôi mày cong cong, không hề trêu chọc cậu, nắm chặt lấy tay cậu, nói: "Anh đi chuẩn bị cơm sáng, em nằm nghỉ một lúc nữa đi, ngoan."
Dứt lời, đặt một nụ hôn lên mặt Lê Khinh Châu, đứng dậy mặc quần áo.
Lê Khinh Châu một lần nữa rụt rụt vào trong chăn, ánh mắt trộm dừng ở chỗ nhưng dấu vết trên vai và sống lưng Liễu Bạc Hoài.
Không lâu sau, mấy dấu vết này cũng được quần áo che lại.
Khi Liễu Bạc Hoài ngoảnh lại, cậu nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài qua cửa kính.
—— giấu đầu lòi đuôi.
Liễu Bạc Hoài khẽ cười một tiếng.
Vành tai Lê Khinh Châu đỏ hồng, cậu chui vào trong chăn, khẽ thì thầm một câu.
Tai Liễu Bạc Hoài nghe rõ ràng câu nói kia là—— “A Hoài mau ra ngoài đi, đừng nhìn em.”
....
Ăn sáng xong, Liễu Bạc Hoài phải đưa Lê Khinh Châu xuống núi.
Lê Khinh Châu có hơi không nỡ.
Cậu ngồi trên xe lăn, dựa vào rào chắn cầu thang ngắm nhìn cảnh sắc trong rừng cùng hồ nước, ngắm bầu trời trong vắt trước mắt.
——Xanh lá cây, xanh dương thay nhau chiếu xuống, được thu hết vào đáy mắt.
Liễu Bạc Hoài nói: "Ở đây vào mùa đông quá lạnh, anh sợ em không chịu nổi, năm sau lại đưa em tới xem phong cảnh vào đầu xuân."
"Ừ, được." Lê Khinh Châu gật đầu đồng ý, lông mày cong cong.
Khi tới đây, hai người chỉ còn một tầng giấy chưa chọc thủng.
Khi trở về, quan hệ hai người đã rõ ràng, ở chung với nhau, tới bầu không khí cũng khác nhau.
Chỉ là Lê Khinh Châu còn chưa muốn nói cho người nhà mình biết, đặc biệt là em trai em gái, loại chuyện này cần phải từ từ, không nên nóng vội trong chốc lát.
Liễu Bạc Hoài đưa người đến biệt thự, hắn đã kiếm chế hơn nhiều.
Lê Hạm Ngữ ở nhà, cô bé ra ngoài mở cửa.
Lê Khinh Châu khó hiểu, hỏi em gái: "Hôm nay em không đi học à?"
Lê Hạm Ngữ: "Em không có tiết, chương trình học năm nhất đều nhẹ nhàng."
Thật ra là có tiết, nhưng cô xin nghỉ.
Ánh mắt Lê Hạm Ngữ kín đáo đảo qua anh trai mình và Liễu Bạc Hoài, cuối cùng dừng lại trên cổ áo kín mắt của Lê Khinh Châu.
Chỗ đó không nhìn ra được gì cả.
Chỉ là có đôi khi, trực giác của con gái là chuẩn nhất.
Không cần xác nhận chắc chắn, cô cảm thấy có.
Cho nên, khi lần nữa nhìn lại Liễu Bạc Hoài, trong lòng Lê Hạm Ngữ không khỏi dâng lên một cảm giác khó chịu khi anh trai bị cướp mất, cô cắn môi, không nói gì.
Cô đi qua muốn đẩy xe lăn Lê Khinh Châu.
Liễu Bạc Hoài thuận thế buông tay nói: "Mai anh tới đón em tới công ty, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lê Khinh Châu gật đầu.
Liễu Bạc Hoài đi rồi, Lê Hạm Ngữ một bên đẩy Lê Khinh Châu vào nhà, một bên cẩn thận tìm từ ngữ, tìm đề tài hỏi: "Anh, anh với....Liễu tiên sinh, hai người chơi cái gì trên núi?"
"Có phải trong núi không có tín hiệu không? Em thử gọi điện thoại thì không kết nối được."
Thật ra trước khi vào núi, Lê Khinh Châu từng nói về vấn đề tín hiệu.
Khu núi đó tương đối nguyên sơ, gần như chưa bị khai phá qua, lại là chỗ núi non sâu. Càng hẻo lánh ít dấu chân người.
Không có tín hiệu là chuyện bình thường.
Thông thường đều dùng đài phát thanh để trò chuyện.
Lê Khinh Châu mô tả một chút về khu rừng lá phong đỏ và nhà cửa, ao hồ trên núi.
Lê Hạm Ngữ lặng lẽ quan sát trong lúc Lê Khinh Châu nói chuyện—— thấy khi anh trai mình nói những chuyện này, ý cười trên khóe miệng, đuôi mắt đều sắp không che giấu được.
Có thể thấy niềm vui và hạnh phúc.
Lê Hạm Ngữ không khỏi thấy nhụt chí, đột nhiên cảm thấy bản thân so đo với Liễu Bạc Hoài chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc này Lê Khinh Châu mới nhận ra cảm xúc của em gái hình như không đúng lắm, cậu quay đầu hỏi: "Hạm Ngữ, em sao vậy?"
Lê Hạm Ngữ nhẹ giọng nói: "Anh, anh và Liễu tiên sinh ở trên núi có phải rất vui không?"
"Ừ."
Lê Khinh Châu đáp lại, vẻ mặt nhu hòa.
"Anh vui là tốt rồi."
Lê Hạm Ngữ mím môi, một lát sau cũng cười, đẩy Lê Khinh Châu vào nhà, rót nước cho cậu.
Buổi tối, tài xế nhà họ Lê và Lê Hạm Ngữ đi đón Lê Húc Sanh tan học về nhà.
Ngày thường phần lớn đều là Lê Khinh Châu đi đón, nếu Lê Khinh Châu không đi thì tài xế nhà họ Lê, hoặc là Lê Hạm Ngữ đi một mình.
Cậu ngủ lại một đêm trên núi, Phương Tây Ngạn đã gửi không ít văn kiện tới, cần cậu xử lý.
Chờ Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh về đến nhà, cậu mới xem xong một ít, ra khỏi thư phòng, cùng nhau ăn cơm chiều Lê Khinh Châu
Từ nhỏ Lê Húc Sanh đã không kén ăn, lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện, ngoan ngoãn ăn xong một chén cơm, cậu bé ra ghế sô pha ngồi cùng Lê Khinh Châu, nằm ghé vào đùi cậu, ngẩng đầu làm nũng.
——Đều là mấy câu hỏi tò mò về những điều thú vị trên núi.
Khi nhắc tới ngôi nhà gỗ có nóc trong suốt, hai mắt Lê Húc Sanh đều sáng lên.
Mà Lê Khinh Châu lại không thể không nhớ tới "Ngắm sao" tối qua, vành tai im lặng đỏ lên.
Cậu vuốt đầu Lê Húc Sanh nói nhỏ: "Khi nào thời tiết ấm lên, anh cũng đưa các em tới đó mấy hôm, Quân Quân cũng đi."
Vừa nói như vậy, Lê Hạm Ngữ cũng không khỏi chờ mong.
Mấy đứa trẻ mà, đối với nhà trên cây đều chẳng có bao nhiêu sức chống cự.
....
Lê Khinh Châu đã xác định ở bên Liễu Bạc Hoài, nhưng hệ thống vẫn không xuất hiện bất cứ phản ứng hay tin tức gì.
——Không biết việc hoàn thành nhiệm vụ tránh cho Liễu Bạc Hoài cô độc cả quãng đời còn lại được định nghĩa như thế nào.
Lê Khinh Châu nghĩ, chẳng lẽ phải chờ sau khi mình và A Hoài kết hôn?
Hay là...Làm mấy chuyện ngượng ngùng?
Giao hợp thân mật với nhau?
Khụ.
Lê Khinh Châu đỏ mặt, không dám nghĩ tiếp.
Cậu không vội, tóm lại, nhiệm vụ chắc chắn sẽ hoàn thành, chân cậu không tốt, còn có thể bảo A Hoài ôm nhiều thêm mấy cái.
Một tuần sau.
Ông ngoại Trang gọi một cuộc hiên thoại cho Lê Khinh Châu, đưa đến một tin tức tốt——Việc sản xuất khung hỗ trợ thông minh đã hoàn thành.
Trước mắt, một bộ trang bị đã thành công, chỉ chờ có người dùng thử.
Mà đối tượng dùng thử được chọn tốt nhất, đương nhiên là Lê Khinh Châu.
Vì thế, hai người Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài cùng đi vào phòng thí nghiệm sinh vật của viện nghiên cứu.
Lấy trang bị ra—— bề ngoài được tinh giản nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đặc biệt là vị trí quanh eo và chân.
Một lớp kim loại mỏng quanh eo, chân càng mỏng hơn, nhưng bất kể là khả năng nâng đỡ, độ dẻo hay độ linh hoạt đều tốt hơn.
Không chỉ có như thế.
Khung hỗ trợ thông minh được cấy một con chip thông minh, nó có thể kết nối với điện thoại để quản lý—— điều chỉnh và điều khiển, thu vào hoặc kéo dài ra sau khi cởi, mức chịu tải có thể đạt tới hơn 300 cân, giảm bớt tiêu hao cơ bắp và tiêu hao năng lượng không cần thiết của nửa người trên, sức chống chịu càng mạnh mẽ hơn.
Lê Khinh Châu thí nghiệm một hồi, quả thật là nhẹ nhàng hơn trước nhiều.
Thời gian đi bộ sau khi đeo nó cũng kéo dài.
Ông ngoại Trang nói: "Khung hỗ trợ thông minh này còn có thể nghiên cứu tiếp, đặc biệt là trong lĩnh vực AI thông minh."
"Nhưng mà đối với kỹ thuật hiện tại của chúng ta, nghiên cứu này là tốt nhất rồi."
Chuyện gì cũng cần phải từ từ, tiến bộ liên tục.
Lê Khinh Châu gật đầu.
Chủ yếu là nguyên liệu để tạo ra khung hỗ trợ thông minh khá quý hiếm, còn lại cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ riêng nguyên liệu cũng đủ để trì hoãn tiến độ.
Cho nên, mặc dù sản xuất thành công khung hỗ trợ thông minh, nhưng có thể tưởng tưởng muốn đem bán thì phải chờ đến năm sau.
Chiếc khung hỗ trợ thông minh này được Lê Khinh Châu mang về nhà trước.
Trong nhà không có ai, em trai và em gái đều tới trường.
Liễu Bạc Hoài ở phía sau đẩy xe lăn, nhìn Lê Khinh Châu vào phòng khách ——hứng thú với bộ khung hỗ trợ thông minh còn chưa đi qua, sau khi vào trong phòng khách, cậu vòng qua vòng lại quanh sô pha.
Không nhân không chậm, lúc bước đi còn có thể nghe thấy tiếng máy móc cọ xát liên tiếp.
[Một bước, hai bước, một bước, hai bước...]
——Người tí hon trong bong bóng nhảy nhót, bàn tay trái túm một quả bóng bay hồng nhạt hình trái tim, quay qua quay lại.
Liễu Bạc Hoài đẩy xe lăn qua một bên, sau khi nhìn cậu xoay hai vòng xong, nói: "Khinh Châu, nghỉ ngơi chút đã."
Đúng lúc Lê Khinh Châu vừa định đi tới, nghe vậy nhắm ngay hướng Liễu Bạc Hoài mở rộng vòng tay.
[Ôm.]
——Người tí hon trong bong bóng thả bóng tay ra, bóng bay bay đi, người tí hon ném mình vào vách tường, mặt mày hớn hở.
Liễu Bạc Hoài bước nhanh qua, duỗi tay vòng qua phía dưới cánh tay Lê Khinh Châu bế lên, một tay cởi bỏ khung hỗ trợ thông minh, ngay sau đó một tay lại vòng qua chân, ôm cậu ngồi lên ghế sô pha, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ quanh eo và đầu gối.
Dù sao vẫn là máy móc, đeo lâu dài khó tránh khỏi xuất hiện sưng đỏ và những vết xanh tím.
Lê Khinh Châu lười biếng dựa vào lồng ngực Liễu Bạc Hoài, một tay chỉ nút thắt trên quần áo hắn, nói: "A Hoài, anh tính ăn tết ở nước ngoài, khi nào trở về?"
[Không muốn...]
Liễu Bạc Hoài nói: "Trước kia đều trở về vào mùng sáu."
Hạ Thanh Uyển luôn ở nước ngoài.
Thứ nhất là cơ thể không tốt, nơi bà ở là vùng ngoại thành, không khí vừa tươi mát vừa yên tĩnh, thứ hai là, ở trong nước khiến bà khó tránh khỏi nhìn vật nhớ người, sợ không chịu nổi.
Hơn nữa, chuyện trong nước quá loạn.
Lê Khinh Châu à một tiếng.
Trên mặt câu mặt dù không có gì, nhưng người tí hon trong bong bóng tỏ ra mất mát rõ ràng, dẩu môi, dạng chân ngồi xuống, cúi đầu bẻ ngón tay.
Cánh tay Liễu Bạc Hoài đang xoa bóp bên hông cậu hơi dừng một chút, nhưng nhớ tới một vài việc đương nhiên phải làm, hắn vẫn không nói ra lời đảm bảo.
Hắn ra nước ngoài, cần sắp xếp một ít văn kiện.
Mà có một số quy trình không biết khi nào mới có thể chuẩn bị tốt.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe tiếng tim đập của Lê Khinh Châu.
[Tết không được gặp A Hoài, mình cũng muốn đưa Hạm Ngữ và Sanh Sanh trở lại Tây Thành...]
[Ừm, lần thẳng thắn với ông mình thích đàn ông trước đã, trải đệm sẵn nhưng chưa nói chuyện mình với A Hoài.]
[Gần đây ông gọi điện thoại, hình như sắp giới thiệu đối tượng hẹn hò cho mình...]
Lê Khinh Châu nghĩ có lẽ trong dịp tết, ông cụ có thể sẽ bắt cậu đi gặp người, đến lúc đó cậu nên uyển chuyển từ chối như thế nào.
Bàn tay ôm eo Lê Khinh Châu của Liễu Bạc Hoài bỗng nhiên siết chặt, không khỏi khiến Lê Khinh Châu hoàn hồn, khó hiểu ngẩng đầu, hỏi: "A Hoài?"
Liễu Bạc Hoài: "Mùng một anh sẽ về."
Lê Khinh Châu sửng sốt.
Mùng một?
Ngày đó chính là Tết Âm Lịch sao?
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, theo bản năng nở nụ cười trước tiên, nhỏ giọng mềm mại chào buổi sáng.
Giây tiếp theo, nụ hôn dịu dàng liên dùng giữa trán cậu, mí mắt...
"Chào buổi sáng." Giọng nói trầm thấp từ tình của Liễu Bạc Hoài vang lên bên tai.
Lê Khinh Châu chớp chớp mắt, bây giờ mới tỉnh táo hẳn.
——Người tí hon trong bong bóng mở đèn, bên trong sáng lên.
Bóng đèn nho nhỏ treo phía trên bong bóng, sau đó dần dần biến mất, người tí hon mặc một chiếc áo ngủ, mái tóc bù xù lỉa chỉa khắp nơi, đang tách chân ngồi giữa chăn bông, cúi đầu, đôi tay không ngừng xoa mắt.
Một hồi lâu sau, Lê Khinh Châu dường như nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, gương mặt đỏ bừng, thẹn thùng tuôn trào.
Dưới ánh nhìn chăm chú mang ý cười của Liễu Bạc Hoài, cậu rúc vào trong chăn, đắp chăn qua cằm, môi, chỉ lộ ra đôi mắt đảo loạn khắp nơi.
Lấp lánh nhấp nháy, chính là không đúng với người bên cạnh.
Nếu không phải Liễu Bạc Hoài túm góc chăn, chỉ sợ cả người từ đầu đến chân đều bị che mất, khôn thấy chút nào.
[Đều, đều do ngôi sao gây họa...]
——Người tí hon trong bong bóng thoáng chốc chui vào chăn, rầm rì không muốn ra ngoài, giữa chăn bông chỉ có một cục nhô lên, đến jio béo đều bị che kín mít.
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài hơi cong lên, vẻ mặt dịu dàng cực kỳ, tiến đến đào người ra từ trong ổ chăn ôm vào ngực mình.
Quả nhiên.
Không chỉ hai má, mà cổ, lồng ngực lộ ra ngoài cũng đỏ bừng lên....
Liễu Bạc Hoài nhẹ giọng dỗ dành cậu, cuối cùng cũng dỗ được người ngẩng đầu lên, không chôn mặt trong ngực hắn nữa.
“A Hoài.”
Gương mặt Lê Khinh Châu phiếm hồng, tinh thần có vẻ rất tốt, ánh mắt sáng ngời, chỗ chăn không che hết có dấu vết nối liền nhau.
——Giống hoa mai đỏ nở rộ dưới nền tuyết trắng, hai thứ tôn lên nhau, thật sự rất quyến rũ.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài tối lại, duỗi tay xoa một chỗ, khàn giọng nói: "Tối qua, còn..."
Lời còn chưa dứt, miệng liền bị một bàn tay che lại.
Lê Khinh Châu: “Đói.”
[A Hoài luôn miệng nói mấy cái khiến người ta ngượng, đêm qua... khụ.]
——Người tí hon trong bong bóng cuối cùng cũng chậm rãi chui ra, nhưng chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, còn lại vẫn bọc toàn bộ trong chăn, giống hệt như con rùa nhỏ nằm trong mai.
Đáng yêu.
Liễu Bạc Hoài bị che miệng lại, chỉ nhìn ra đôi mày cong cong, không hề trêu chọc cậu, nắm chặt lấy tay cậu, nói: "Anh đi chuẩn bị cơm sáng, em nằm nghỉ một lúc nữa đi, ngoan."
Dứt lời, đặt một nụ hôn lên mặt Lê Khinh Châu, đứng dậy mặc quần áo.
Lê Khinh Châu một lần nữa rụt rụt vào trong chăn, ánh mắt trộm dừng ở chỗ nhưng dấu vết trên vai và sống lưng Liễu Bạc Hoài.
Không lâu sau, mấy dấu vết này cũng được quần áo che lại.
Khi Liễu Bạc Hoài ngoảnh lại, cậu nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài qua cửa kính.
—— giấu đầu lòi đuôi.
Liễu Bạc Hoài khẽ cười một tiếng.
Vành tai Lê Khinh Châu đỏ hồng, cậu chui vào trong chăn, khẽ thì thầm một câu.
Tai Liễu Bạc Hoài nghe rõ ràng câu nói kia là—— “A Hoài mau ra ngoài đi, đừng nhìn em.”
....
Ăn sáng xong, Liễu Bạc Hoài phải đưa Lê Khinh Châu xuống núi.
Lê Khinh Châu có hơi không nỡ.
Cậu ngồi trên xe lăn, dựa vào rào chắn cầu thang ngắm nhìn cảnh sắc trong rừng cùng hồ nước, ngắm bầu trời trong vắt trước mắt.
——Xanh lá cây, xanh dương thay nhau chiếu xuống, được thu hết vào đáy mắt.
Liễu Bạc Hoài nói: "Ở đây vào mùa đông quá lạnh, anh sợ em không chịu nổi, năm sau lại đưa em tới xem phong cảnh vào đầu xuân."
"Ừ, được." Lê Khinh Châu gật đầu đồng ý, lông mày cong cong.
Khi tới đây, hai người chỉ còn một tầng giấy chưa chọc thủng.
Khi trở về, quan hệ hai người đã rõ ràng, ở chung với nhau, tới bầu không khí cũng khác nhau.
Chỉ là Lê Khinh Châu còn chưa muốn nói cho người nhà mình biết, đặc biệt là em trai em gái, loại chuyện này cần phải từ từ, không nên nóng vội trong chốc lát.
Liễu Bạc Hoài đưa người đến biệt thự, hắn đã kiếm chế hơn nhiều.
Lê Hạm Ngữ ở nhà, cô bé ra ngoài mở cửa.
Lê Khinh Châu khó hiểu, hỏi em gái: "Hôm nay em không đi học à?"
Lê Hạm Ngữ: "Em không có tiết, chương trình học năm nhất đều nhẹ nhàng."
Thật ra là có tiết, nhưng cô xin nghỉ.
Ánh mắt Lê Hạm Ngữ kín đáo đảo qua anh trai mình và Liễu Bạc Hoài, cuối cùng dừng lại trên cổ áo kín mắt của Lê Khinh Châu.
Chỗ đó không nhìn ra được gì cả.
Chỉ là có đôi khi, trực giác của con gái là chuẩn nhất.
Không cần xác nhận chắc chắn, cô cảm thấy có.
Cho nên, khi lần nữa nhìn lại Liễu Bạc Hoài, trong lòng Lê Hạm Ngữ không khỏi dâng lên một cảm giác khó chịu khi anh trai bị cướp mất, cô cắn môi, không nói gì.
Cô đi qua muốn đẩy xe lăn Lê Khinh Châu.
Liễu Bạc Hoài thuận thế buông tay nói: "Mai anh tới đón em tới công ty, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lê Khinh Châu gật đầu.
Liễu Bạc Hoài đi rồi, Lê Hạm Ngữ một bên đẩy Lê Khinh Châu vào nhà, một bên cẩn thận tìm từ ngữ, tìm đề tài hỏi: "Anh, anh với....Liễu tiên sinh, hai người chơi cái gì trên núi?"
"Có phải trong núi không có tín hiệu không? Em thử gọi điện thoại thì không kết nối được."
Thật ra trước khi vào núi, Lê Khinh Châu từng nói về vấn đề tín hiệu.
Khu núi đó tương đối nguyên sơ, gần như chưa bị khai phá qua, lại là chỗ núi non sâu. Càng hẻo lánh ít dấu chân người.
Không có tín hiệu là chuyện bình thường.
Thông thường đều dùng đài phát thanh để trò chuyện.
Lê Khinh Châu mô tả một chút về khu rừng lá phong đỏ và nhà cửa, ao hồ trên núi.
Lê Hạm Ngữ lặng lẽ quan sát trong lúc Lê Khinh Châu nói chuyện—— thấy khi anh trai mình nói những chuyện này, ý cười trên khóe miệng, đuôi mắt đều sắp không che giấu được.
Có thể thấy niềm vui và hạnh phúc.
Lê Hạm Ngữ không khỏi thấy nhụt chí, đột nhiên cảm thấy bản thân so đo với Liễu Bạc Hoài chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc này Lê Khinh Châu mới nhận ra cảm xúc của em gái hình như không đúng lắm, cậu quay đầu hỏi: "Hạm Ngữ, em sao vậy?"
Lê Hạm Ngữ nhẹ giọng nói: "Anh, anh và Liễu tiên sinh ở trên núi có phải rất vui không?"
"Ừ."
Lê Khinh Châu đáp lại, vẻ mặt nhu hòa.
"Anh vui là tốt rồi."
Lê Hạm Ngữ mím môi, một lát sau cũng cười, đẩy Lê Khinh Châu vào nhà, rót nước cho cậu.
Buổi tối, tài xế nhà họ Lê và Lê Hạm Ngữ đi đón Lê Húc Sanh tan học về nhà.
Ngày thường phần lớn đều là Lê Khinh Châu đi đón, nếu Lê Khinh Châu không đi thì tài xế nhà họ Lê, hoặc là Lê Hạm Ngữ đi một mình.
Cậu ngủ lại một đêm trên núi, Phương Tây Ngạn đã gửi không ít văn kiện tới, cần cậu xử lý.
Chờ Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh về đến nhà, cậu mới xem xong một ít, ra khỏi thư phòng, cùng nhau ăn cơm chiều Lê Khinh Châu
Từ nhỏ Lê Húc Sanh đã không kén ăn, lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện, ngoan ngoãn ăn xong một chén cơm, cậu bé ra ghế sô pha ngồi cùng Lê Khinh Châu, nằm ghé vào đùi cậu, ngẩng đầu làm nũng.
——Đều là mấy câu hỏi tò mò về những điều thú vị trên núi.
Khi nhắc tới ngôi nhà gỗ có nóc trong suốt, hai mắt Lê Húc Sanh đều sáng lên.
Mà Lê Khinh Châu lại không thể không nhớ tới "Ngắm sao" tối qua, vành tai im lặng đỏ lên.
Cậu vuốt đầu Lê Húc Sanh nói nhỏ: "Khi nào thời tiết ấm lên, anh cũng đưa các em tới đó mấy hôm, Quân Quân cũng đi."
Vừa nói như vậy, Lê Hạm Ngữ cũng không khỏi chờ mong.
Mấy đứa trẻ mà, đối với nhà trên cây đều chẳng có bao nhiêu sức chống cự.
....
Lê Khinh Châu đã xác định ở bên Liễu Bạc Hoài, nhưng hệ thống vẫn không xuất hiện bất cứ phản ứng hay tin tức gì.
——Không biết việc hoàn thành nhiệm vụ tránh cho Liễu Bạc Hoài cô độc cả quãng đời còn lại được định nghĩa như thế nào.
Lê Khinh Châu nghĩ, chẳng lẽ phải chờ sau khi mình và A Hoài kết hôn?
Hay là...Làm mấy chuyện ngượng ngùng?
Giao hợp thân mật với nhau?
Khụ.
Lê Khinh Châu đỏ mặt, không dám nghĩ tiếp.
Cậu không vội, tóm lại, nhiệm vụ chắc chắn sẽ hoàn thành, chân cậu không tốt, còn có thể bảo A Hoài ôm nhiều thêm mấy cái.
Một tuần sau.
Ông ngoại Trang gọi một cuộc hiên thoại cho Lê Khinh Châu, đưa đến một tin tức tốt——Việc sản xuất khung hỗ trợ thông minh đã hoàn thành.
Trước mắt, một bộ trang bị đã thành công, chỉ chờ có người dùng thử.
Mà đối tượng dùng thử được chọn tốt nhất, đương nhiên là Lê Khinh Châu.
Vì thế, hai người Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài cùng đi vào phòng thí nghiệm sinh vật của viện nghiên cứu.
Lấy trang bị ra—— bề ngoài được tinh giản nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đặc biệt là vị trí quanh eo và chân.
Một lớp kim loại mỏng quanh eo, chân càng mỏng hơn, nhưng bất kể là khả năng nâng đỡ, độ dẻo hay độ linh hoạt đều tốt hơn.
Không chỉ có như thế.
Khung hỗ trợ thông minh được cấy một con chip thông minh, nó có thể kết nối với điện thoại để quản lý—— điều chỉnh và điều khiển, thu vào hoặc kéo dài ra sau khi cởi, mức chịu tải có thể đạt tới hơn 300 cân, giảm bớt tiêu hao cơ bắp và tiêu hao năng lượng không cần thiết của nửa người trên, sức chống chịu càng mạnh mẽ hơn.
Lê Khinh Châu thí nghiệm một hồi, quả thật là nhẹ nhàng hơn trước nhiều.
Thời gian đi bộ sau khi đeo nó cũng kéo dài.
Ông ngoại Trang nói: "Khung hỗ trợ thông minh này còn có thể nghiên cứu tiếp, đặc biệt là trong lĩnh vực AI thông minh."
"Nhưng mà đối với kỹ thuật hiện tại của chúng ta, nghiên cứu này là tốt nhất rồi."
Chuyện gì cũng cần phải từ từ, tiến bộ liên tục.
Lê Khinh Châu gật đầu.
Chủ yếu là nguyên liệu để tạo ra khung hỗ trợ thông minh khá quý hiếm, còn lại cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ riêng nguyên liệu cũng đủ để trì hoãn tiến độ.
Cho nên, mặc dù sản xuất thành công khung hỗ trợ thông minh, nhưng có thể tưởng tưởng muốn đem bán thì phải chờ đến năm sau.
Chiếc khung hỗ trợ thông minh này được Lê Khinh Châu mang về nhà trước.
Trong nhà không có ai, em trai và em gái đều tới trường.
Liễu Bạc Hoài ở phía sau đẩy xe lăn, nhìn Lê Khinh Châu vào phòng khách ——hứng thú với bộ khung hỗ trợ thông minh còn chưa đi qua, sau khi vào trong phòng khách, cậu vòng qua vòng lại quanh sô pha.
Không nhân không chậm, lúc bước đi còn có thể nghe thấy tiếng máy móc cọ xát liên tiếp.
[Một bước, hai bước, một bước, hai bước...]
——Người tí hon trong bong bóng nhảy nhót, bàn tay trái túm một quả bóng bay hồng nhạt hình trái tim, quay qua quay lại.
Liễu Bạc Hoài đẩy xe lăn qua một bên, sau khi nhìn cậu xoay hai vòng xong, nói: "Khinh Châu, nghỉ ngơi chút đã."
Đúng lúc Lê Khinh Châu vừa định đi tới, nghe vậy nhắm ngay hướng Liễu Bạc Hoài mở rộng vòng tay.
[Ôm.]
——Người tí hon trong bong bóng thả bóng tay ra, bóng bay bay đi, người tí hon ném mình vào vách tường, mặt mày hớn hở.
Liễu Bạc Hoài bước nhanh qua, duỗi tay vòng qua phía dưới cánh tay Lê Khinh Châu bế lên, một tay cởi bỏ khung hỗ trợ thông minh, ngay sau đó một tay lại vòng qua chân, ôm cậu ngồi lên ghế sô pha, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ quanh eo và đầu gối.
Dù sao vẫn là máy móc, đeo lâu dài khó tránh khỏi xuất hiện sưng đỏ và những vết xanh tím.
Lê Khinh Châu lười biếng dựa vào lồng ngực Liễu Bạc Hoài, một tay chỉ nút thắt trên quần áo hắn, nói: "A Hoài, anh tính ăn tết ở nước ngoài, khi nào trở về?"
[Không muốn...]
Liễu Bạc Hoài nói: "Trước kia đều trở về vào mùng sáu."
Hạ Thanh Uyển luôn ở nước ngoài.
Thứ nhất là cơ thể không tốt, nơi bà ở là vùng ngoại thành, không khí vừa tươi mát vừa yên tĩnh, thứ hai là, ở trong nước khiến bà khó tránh khỏi nhìn vật nhớ người, sợ không chịu nổi.
Hơn nữa, chuyện trong nước quá loạn.
Lê Khinh Châu à một tiếng.
Trên mặt câu mặt dù không có gì, nhưng người tí hon trong bong bóng tỏ ra mất mát rõ ràng, dẩu môi, dạng chân ngồi xuống, cúi đầu bẻ ngón tay.
Cánh tay Liễu Bạc Hoài đang xoa bóp bên hông cậu hơi dừng một chút, nhưng nhớ tới một vài việc đương nhiên phải làm, hắn vẫn không nói ra lời đảm bảo.
Hắn ra nước ngoài, cần sắp xếp một ít văn kiện.
Mà có một số quy trình không biết khi nào mới có thể chuẩn bị tốt.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe tiếng tim đập của Lê Khinh Châu.
[Tết không được gặp A Hoài, mình cũng muốn đưa Hạm Ngữ và Sanh Sanh trở lại Tây Thành...]
[Ừm, lần thẳng thắn với ông mình thích đàn ông trước đã, trải đệm sẵn nhưng chưa nói chuyện mình với A Hoài.]
[Gần đây ông gọi điện thoại, hình như sắp giới thiệu đối tượng hẹn hò cho mình...]
Lê Khinh Châu nghĩ có lẽ trong dịp tết, ông cụ có thể sẽ bắt cậu đi gặp người, đến lúc đó cậu nên uyển chuyển từ chối như thế nào.
Bàn tay ôm eo Lê Khinh Châu của Liễu Bạc Hoài bỗng nhiên siết chặt, không khỏi khiến Lê Khinh Châu hoàn hồn, khó hiểu ngẩng đầu, hỏi: "A Hoài?"
Liễu Bạc Hoài: "Mùng một anh sẽ về."
Lê Khinh Châu sửng sốt.
Mùng một?
Ngày đó chính là Tết Âm Lịch sao?