Chương 81
Ngay sau khi kết thúc trận tranh tài giữa các người máy phục vụ nội trợ, trận đấu cứu viện cũng đã xong, và vẫn là Cứu Viện Số 1 giành chiến thắng.
Và sau đó là trận giao đấu tự do giữa các vũ đấu, thời gian là hai ngày sau.
Lúc này thời tiết đã lạnh hơn, mọi người ra ngoài bắt đầu mặc áo khoác để giữ ấm.
Trên xe lăn Lê Khinh Chu cũng đắp thêm một lớp chăn phủ lên chân.
Hôm nay khó được nghỉ ngơi, Cát Nhạc đã gửi một tin nhắn đến Lê Khinh Chu để chúc mừng - bộ truyện tranh mới của anh "Nhập sáo" đã giành được giải thưởng cách đây không lâu.
Mặc dù gia đình anh đã tổ chức lễ kỷ niệm cho anh, nhưng anh cũng muốn chia sẻ nó với bạn bè.
Hơn nữa, nhân vật phản diện trong truyện tranh mới "Nhập sáo" vẫn dựa trên Lê Khinh Chu
Cát Nhạc làm sao có thể không ăn mừng với Lê Khinh Chu được.
Bất quá, cuối cùng cậu ta cũng đợi cho đến khi bạn mình có chút thời gian rảnh rỗi mới hẹn gặp.
Vị trí là trong biệt thự của Cát Nhạc, còn có một hoa viên nhỏ nướng BBQ.
Ngoài Lê Khinh Chu, cậu ta còn mời chú của mình là Hạ Giản Tầm, chú Liễu, Chu Tinh Vệ, Phương Tây Ngạn và Trâu Minh tới.
Chu Tinh Vệ ban đầu không muốn tham gia, nhưng Cát Nhạc là bạn tốt của cậu ta, cậu ta không thể vì mình đang thất tình mà từ chối.
Không, cái này cũng không tính là thất tình, sau tất cả Lê tổng cũng không hề biết tâm ý của cậu ta.
Chu Tinh Vệ vẫn đến, chủ động nướng thịt cùng Phương Tây Ngạn.
Trong hoa viên nhỏ đặt lò nướng, khiến không gian xung quanh cũng không rét lạnh.
Hơn nữa những đĩa thịt nướng nóng hổi, vừa ăn vừa trò chuyện, rất là thoải mái và vui vẻ.
Chu Tinh Vệ nhiều lần ngẩng đầu vụng trộm nhìn về phía Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài ngồi ở cùng một chỗ, khoảng cách không gần nhưng cũng không xa.
Hai người làm như không có gì, nhưng Liễu Bạc Hoài thường xuyên bước tới bên cạnh Lê Khinh Chu nói cái gì đó, Lê Khinh Chu đáp lại, bầu không khí có vẻ hài hòa và thân mật.
Chu Tinh Vệ lại nhìn thêm mấy lần rồi thất vọng gục đầu xuống.
Cậu ta dùng kìm chọc vào cục than đang cháy, không khỏi quay sang nói với Phương Tây Ngạn ở bên cạnh: “Trợ lý Phương, tôi có thể hỏi anh một vấn đề..."
Phương Tây Ngạn nói: “Cậu nói đi.”
Chu Tinh Vệ: "Nếu, nếu một người còn chưa tỏ tình với người mình thích, mà anh ta đã thất tình rồi... vậy anh ta có cần phải thể hiện tâm ý của mình không?"
“Nếu tình cảm đó được phơi bày, liệu nó có khiến người bị tỏ tình cảm thấy bối rối không?”
Nhưng nếu cậu ta không nói ra, cậu ta cũng đã chết tâm trước khi người ta biết.
Thật rối não mà.
Phương Tây Ngạn hỏi: "Có phải người được tỏ tình đã có người trong lòng?"
Chu Tinh Vệ: “… Có.”
Phương Tây Ngạn: “Vậy thì tôi khuyên cậu không nên làm thế, đó là, người bạn mà cậu muốn thổ lộ, mang phiền phức tới thì không nói, sau này gặp mặt sẽ chỉ có sự xấu hổ.”
“Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu và người ấy còn tiếp tục làm việc cùng nhau hoặc là bạn bè."
Chu Tinh Vệ nghe vậy càng lộ ra chán nản,thất vọng gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Anh nói đúng."
Cậu ta vẫn là không nói ra.
Phương Tây Ngạn thấy thế thì chuyên tâm nướng thịt —— không biết người mà Chu Tinh Vệ thích là ai, nghe có vẻ là người trong công ty...
Tuổi trẻ mà, ai lại không có trải qua giai đoạn thất tình.
Lê Khinh Chu ăn xong một que thịt nướng, sờ sờ bụng.
[ Uống hơi nhiều bia rồi, mị muốn đi WC. ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân bụm lấy bụng dưới, bàn chân có chút cấp bách mà nhảy nhót.
Phòng vệ sinh tự nhiên nằm ở phòng khách, Lê Khinh Chu điều khiển xe lăn muốn quay người rời đi.
Ai ngờ, Cát Nhạc thấy cậu rời đi, liền hô một tiếng: “Khinh Chu, cậu định đi đâu đấy?”
Lập tức, Lê Khinh Chu đã trở thành tiêu điểm của cả hoa viên, người đang nướng thịt người đang uống rượu, người đang nói chuyện phiếm đều nhìn qua.
[ ah ah ah cậu ta có phải hay không hai! Tại sao phải lắm miệng hỏi một câu như vậy hả?! ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân lấy ra một cái búa bơm hơi, khuôn mặt ửng đỏ phồng lên, hướng về phía Cát Nhạc gõ đánh mấy cái.
Lê Khinh Chu ngoài mặt bình tĩnh nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Cát Nhạc ợ một cốc bia, cười nói, "ồ, tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là trong phòng tắm."
“Khinh Chu, có muốn tôi đi cùng cậu không, đúng lúc, tôi cũng uống nhiều quá, muốn..."
[ Không, cậu không muốn! ] Cậu ta là con nít hả, còn cùng muốn đi WC chung nữa, không thể chờ tôi đi hết rồi cậu đi?!
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân kéo qua một cái treo cát nhạc ảnh chân dung ôm gối, duỗi ra béo tay dùng sức che cát nhạc ảnh chân dung phần miệng vị trí.
Cuối cùng khí bất quá, lại nắm chặt nắm tay nhỏ, đấm đấm hắn ôm gối đầu.
Cát Nhạc vừa muốn đứng lên cùng bạn tốt đi WC, nhưng phía trước bên trái đột nhiên quét tới một ánh mắt, lập tức liền khiến cậu trở lại ngồi xuống.
Liễu Bạc Hoài chậm rãi đứng dậy, thuận thế đẩy xe lăn của Lê Khinh Chu nói: “Tôi cũng đi WC.”
Cát Nhạc: vậy tôi thành thật ngồi đợi vậy.
Sau khi hai người rời đi, Cát Nhạc cọ cọ vào người Hạ Giản Tầm, nhỏ giọng hỏi: "Chú à, chú nói lúc trước chú Liễu và Khinh Chu hình như có mâu thuẫn."
"Hiện tại bọn họ như vậy... Hẳn là đã giải quyết rồi."
Hạ Giản Tầm gật đầu: "Hẳn là đã giải quyết."
Hôm nay anh ta cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá là hòa hợp.
Hơn nữa nghe nói chuyện phiếm, tựa hồ Bạc Hoài còn tự mình đi đến Yên Kinh thế kỷ quán quan sát trận đấu người máy.
—— cũng không biết trước đó lại náo thành mâu thuẫn gì?
Hạ Giản Tầm khó tránh khỏi sinh lòng hiếu kỳ.
Chỉ sau một lát, bia ở trên bàn đều uống cạn sạch.
Hạ Giản Tầm nghĩ đến trong tủ lạnh của cháu ngoại trai còn có bia, liền đứng lên đi lấy —— anh ta đi vào phòng khách, vừa hay nhìn thấy phía sau cầu thang có hai bóng người cao thấp.
Hạ Giản Tầm thầm nghĩ Bạc Hoài cùng Lê tổng ở đó làm gì, bước chân di chuyển, đi tới.
Nhưng vừa đi hai bước, anh ta bất giác dừng lại ở chỗ mình đang đứng, mắt mở to không kiểm soát được. ——
Lê Khinh Chu sắc mặt đỏ hồng, cậu kéo góc áo của Liễu Bạc Hoài vươn tay đánh anh, nhỏ giọng nói: “Em đã nói không cần anh giúp, sao anh vẫn đi vào cùng..."
[ thiếu chút nữa tiểu không ra, nín hỏng anh tính bồi thường như thế nào, hừ. ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân bĩu môi xoa xoa khuôn mặt hồng hào.
Liễu Bạc Hoài bị đánh vào ngực, khóe miệng câu dẫn thấp giọng cười nói: “Là lỗi của anh, anh xin lỗi.”
[ như thế nào chịu nhận lỗi? ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân trong lòng đầy nghi hoặc.
Lê Khinh Chu ngẩng đầu, cậu chưa kịp nói gì, một nụ hôn liền đặt lên môi cậu, sau đó dịu dàng triền miên.
Cậu cũng không khỏi nhắm mắt lại học bộ dáng của đối phương đáp lại...
Nhiệt độ đột nhiên tăng cao, hơi thở cũng trở nên vô cùng nóng bỏng, tiếng nước róc rách từ sau cầu thang vang lên
Cánh tay Lê Khinh Chu đặt trên ngực đối phương chậm rãi vòng quanh cổ.
Đầu của cậu hơi ngửa ra sau, trong lúc đang chìm mê,, đột nhiên "Phanh" một tiếng truyền đến, dọa cậu nhảy dựng, cũng đánh gãy nụ hôn của hai người.
Liễu Bạc Hoài vuốt ve gáy của người trong lòng,, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn sang.
Đôi mắt Lê Khinh Chu còn hơi có chút mê ly, cả người dựa vào Liễu Bạc Hoài, khóe mắt hồng hồng, bờ môi ướt át, vẻ mặt xuân sắc, xinh đẹp làm người ta nhìn không rời mắt.
Tuy nhiên, người thừa vừa đi tới cũng không dám nhìn.
Hạ Giản Tầm trước đó đã bị sốc đến mức ngây người và không nói nên lời.
Anh ta không khỏi muốn lui về phía sau, nhưng bởi vì không thể tin được, tay chân không phối hợp, dậm gót, cả người ngã trên nền nhà cứng rắn lạnh lẽo.
Hạ Giản Tầm không nhịn được mà rít lên một tiếng, cảm thấy xương cốt bờ mông ῷ của mình đau đớn làm sao.
“Cậu vào đây làm gì?”
Anh ta nghe bạn tốt mở miệng hỏi, một bên chống tay đứng dậy, một bên trả lời: “Tôi vào để lấy bia, Ahhh, đau chết mất."
"Thật may là tôi còn chưa lấy, nếu không bia đều đổ rồi..."
Nói xong, Hạ Giản Tầm ngẩng đầu, đôi mắt nhìn bạn tốt cùng Lê tổng.
Hai người lúc này đã tách ra, phải nói, Lê Khinh Chu bị người khác bắt gặp bọn họ hôn môi, cảm thấy thẹn thùng, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng đẩy Liễu Bạc Hoài ra.
[ ah —— bị phát hiện rồi! ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân hai tay ôm lấy cặp má tròn núc ních, mắt trợn to, xem ra lại muốn tìm một chỗ chui vào.
Hạ Giản Tầm đỡ lấy cái eo già, nói: “… Cậu, các cậu.”
Hạ Giản Tầm không biết vẻ mặt của anh ta nên biểu hiện như thế nào, bờ mông ῷ anh ta hơi đau nhức, và đầu anh ta dường như bị khuấy bởi một thanh gỗ, và suy nghĩ của anh ta rất bối rối.
Có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi một câu nào.
Sau nửa ngày, Hạ Giản Tầm gian nan nói: “Liễu Bạc Hoài, cậu… Từ lúc nào, cùng với Lê tổng?”
Liễu Bạc Hoài: “Đang theo đuổi.”
“…”
Hạ Giản Tầm không khỏi trừng to mắt, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người họ - còn chưa ở bên nhau?
Bộ dạng đây còn chưa ở bên nhau?!
Đã thân mật như thế này rồi! Chơi trò tình thú à?!
[ehhhhhhhhhhhhh thực ra thì, mị sắp đồng ý rồi nè. ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân bị chằm chằm được không có ý tứ, sắc mặt đỏ hồng mà cúi đầu bấm ngón tay.
Liễu Bạc Hoài nhìn về phía Hạ Giản Tầm, nhíu mày nói: “Không phải muốn lấy bia sao, cầm đi nhanh đi.”
Hạ Giản Tầm co giật khóe miệng, khô khốc nói: “Cho tôi chậm một chút... mông đau quá.”
Nói xong anh ta chậm rãi đi tới sô pha nằm xuống, tựa đầu vào tay ghế sô pha, vẻ mặt trống rỗng.
Lê Khinh Chu: “…”
[ Chú của Cát Nhạc trông có vẻ bị dọa sợ rồi? Cậu và Tam gia… Đáng sợ vậy sao? ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân nắm chặt tay, đưa trước ngực.
Liễu Bạc Hoài tưởng cậu đang thất thần, vừa định trấn an một chút, chợt nghe tiếng tim đập lần nữa vang lên ——
[ cạc cạc cạc, đây chẳng phải là đợi đến lúc Liễu Hạ huy biết được chuyện này cũng sẽ bị hù ngã ha ha ha, mị muốn hù chết cậu ta! Lại để cho cậu gọi mị tam thẩm, phi, không đúng, là thúc thúc hắc hắc! ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân che miệng lại, nheo lại mắt to xấu cười rộ lên.
Đôi tay Liễu Bạc Hoài tính nâng lên an ủi, liền lập tức buông xuống.
—— bảo bối tố chất tâm lý không tệ, tiếp tục duy trì.
Cuối cùng, là Liễu Bạc Hoài cầm bia tới.
Cát Nhạc nghi ngờ hỏi: “Chú Liễu, chú của con đâu rồi?”
Liễu Bạc Hoài thản nhiên nói: “Nằm trên ghế sô pha, ở đây có thuốc gì trị vết bầm không?"
Cát Nhạc: "Có, chú ấy làm sao vậy?"
“Bi ngã.”
"Hả? Làm thế nào mà đang yên đang lành lại ngã? Vậy để con đi xem.” Cát Nhạc nói xong liền đứng dậy đi ra phòng khách.
Sau đó, Cát Nhạc cùng Hạ Giản Tầm đồng thời trở về, Cát Nhạc đi theo phía sau, khóe miệng nhếch lên, rõ ràng là muốn cười nhưng lại không dám.
——Thuốc không có tác dụng, bởi vì Hạ Giản Tầm đen mặt từ chối.
Liễu Bạc Hoài: “Không đau?”
Hạ Giản Tầm chỉ dừng lại động tác ngồi xuống, nhìn cái ghế lạnh lùng nói: "Tiểu Nhạc, mang đệm đến cho chú."
Cát Nhạc mỉm cười trả lời, quay trở lại phòng khách để lấy đệm.
Sau khi đệm được đem tới, Hạ Giản Tầm ngồi xuống.
Anh ta nhìn hai người muốn nói lại thôi, nghĩ lúc này không thích hợp nói chuyện, cuối cùng cũng không nói gì.
Bữa tiệc kết thúc.
Trước khi Liễu Bạc Hoài rời đi, Hạ Giản Tầm gọi anh lại nói: “Nghiêm túc sao?”
Liễu Bạc Hoài: "Tôi chưa bao giờ nghiêm túc như vậy."
Nhìn biểu hiện của bạn mình, Hạ Giản Tầm cũng đã xác nhận.
Anh ta không khỏi nghĩ đến những mâu thuẫn trước đây nên hỏi tới.
Liễu Bạc Hoài nhướng mi: “Vừa thổ lộ, em ấy đã bị dọa sợ rồi.”
—— bị sợ đến về sau xem tướng âm thanh giảm bớt cảm xúc, bảo bối tựu là ca-cao yêu yêu.
Hạ Giản Tầm: được rồi, lần này thì tôi hiểu, không ngờ như thế là anh ta não bổ suy nghĩ nhiều mà thôi.
Anh ta như nhìn thấy một nồi thức ăn cho chó trước mặt, chờ anh ăn, không ăn thì thôi...
Và sau đó là trận giao đấu tự do giữa các vũ đấu, thời gian là hai ngày sau.
Lúc này thời tiết đã lạnh hơn, mọi người ra ngoài bắt đầu mặc áo khoác để giữ ấm.
Trên xe lăn Lê Khinh Chu cũng đắp thêm một lớp chăn phủ lên chân.
Hôm nay khó được nghỉ ngơi, Cát Nhạc đã gửi một tin nhắn đến Lê Khinh Chu để chúc mừng - bộ truyện tranh mới của anh "Nhập sáo" đã giành được giải thưởng cách đây không lâu.
Mặc dù gia đình anh đã tổ chức lễ kỷ niệm cho anh, nhưng anh cũng muốn chia sẻ nó với bạn bè.
Hơn nữa, nhân vật phản diện trong truyện tranh mới "Nhập sáo" vẫn dựa trên Lê Khinh Chu
Cát Nhạc làm sao có thể không ăn mừng với Lê Khinh Chu được.
Bất quá, cuối cùng cậu ta cũng đợi cho đến khi bạn mình có chút thời gian rảnh rỗi mới hẹn gặp.
Vị trí là trong biệt thự của Cát Nhạc, còn có một hoa viên nhỏ nướng BBQ.
Ngoài Lê Khinh Chu, cậu ta còn mời chú của mình là Hạ Giản Tầm, chú Liễu, Chu Tinh Vệ, Phương Tây Ngạn và Trâu Minh tới.
Chu Tinh Vệ ban đầu không muốn tham gia, nhưng Cát Nhạc là bạn tốt của cậu ta, cậu ta không thể vì mình đang thất tình mà từ chối.
Không, cái này cũng không tính là thất tình, sau tất cả Lê tổng cũng không hề biết tâm ý của cậu ta.
Chu Tinh Vệ vẫn đến, chủ động nướng thịt cùng Phương Tây Ngạn.
Trong hoa viên nhỏ đặt lò nướng, khiến không gian xung quanh cũng không rét lạnh.
Hơn nữa những đĩa thịt nướng nóng hổi, vừa ăn vừa trò chuyện, rất là thoải mái và vui vẻ.
Chu Tinh Vệ nhiều lần ngẩng đầu vụng trộm nhìn về phía Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài ngồi ở cùng một chỗ, khoảng cách không gần nhưng cũng không xa.
Hai người làm như không có gì, nhưng Liễu Bạc Hoài thường xuyên bước tới bên cạnh Lê Khinh Chu nói cái gì đó, Lê Khinh Chu đáp lại, bầu không khí có vẻ hài hòa và thân mật.
Chu Tinh Vệ lại nhìn thêm mấy lần rồi thất vọng gục đầu xuống.
Cậu ta dùng kìm chọc vào cục than đang cháy, không khỏi quay sang nói với Phương Tây Ngạn ở bên cạnh: “Trợ lý Phương, tôi có thể hỏi anh một vấn đề..."
Phương Tây Ngạn nói: “Cậu nói đi.”
Chu Tinh Vệ: "Nếu, nếu một người còn chưa tỏ tình với người mình thích, mà anh ta đã thất tình rồi... vậy anh ta có cần phải thể hiện tâm ý của mình không?"
“Nếu tình cảm đó được phơi bày, liệu nó có khiến người bị tỏ tình cảm thấy bối rối không?”
Nhưng nếu cậu ta không nói ra, cậu ta cũng đã chết tâm trước khi người ta biết.
Thật rối não mà.
Phương Tây Ngạn hỏi: "Có phải người được tỏ tình đã có người trong lòng?"
Chu Tinh Vệ: “… Có.”
Phương Tây Ngạn: “Vậy thì tôi khuyên cậu không nên làm thế, đó là, người bạn mà cậu muốn thổ lộ, mang phiền phức tới thì không nói, sau này gặp mặt sẽ chỉ có sự xấu hổ.”
“Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu và người ấy còn tiếp tục làm việc cùng nhau hoặc là bạn bè."
Chu Tinh Vệ nghe vậy càng lộ ra chán nản,thất vọng gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Anh nói đúng."
Cậu ta vẫn là không nói ra.
Phương Tây Ngạn thấy thế thì chuyên tâm nướng thịt —— không biết người mà Chu Tinh Vệ thích là ai, nghe có vẻ là người trong công ty...
Tuổi trẻ mà, ai lại không có trải qua giai đoạn thất tình.
Lê Khinh Chu ăn xong một que thịt nướng, sờ sờ bụng.
[ Uống hơi nhiều bia rồi, mị muốn đi WC. ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân bụm lấy bụng dưới, bàn chân có chút cấp bách mà nhảy nhót.
Phòng vệ sinh tự nhiên nằm ở phòng khách, Lê Khinh Chu điều khiển xe lăn muốn quay người rời đi.
Ai ngờ, Cát Nhạc thấy cậu rời đi, liền hô một tiếng: “Khinh Chu, cậu định đi đâu đấy?”
Lập tức, Lê Khinh Chu đã trở thành tiêu điểm của cả hoa viên, người đang nướng thịt người đang uống rượu, người đang nói chuyện phiếm đều nhìn qua.
[ ah ah ah cậu ta có phải hay không hai! Tại sao phải lắm miệng hỏi một câu như vậy hả?! ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân lấy ra một cái búa bơm hơi, khuôn mặt ửng đỏ phồng lên, hướng về phía Cát Nhạc gõ đánh mấy cái.
Lê Khinh Chu ngoài mặt bình tĩnh nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Cát Nhạc ợ một cốc bia, cười nói, "ồ, tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là trong phòng tắm."
“Khinh Chu, có muốn tôi đi cùng cậu không, đúng lúc, tôi cũng uống nhiều quá, muốn..."
[ Không, cậu không muốn! ] Cậu ta là con nít hả, còn cùng muốn đi WC chung nữa, không thể chờ tôi đi hết rồi cậu đi?!
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân kéo qua một cái treo cát nhạc ảnh chân dung ôm gối, duỗi ra béo tay dùng sức che cát nhạc ảnh chân dung phần miệng vị trí.
Cuối cùng khí bất quá, lại nắm chặt nắm tay nhỏ, đấm đấm hắn ôm gối đầu.
Cát Nhạc vừa muốn đứng lên cùng bạn tốt đi WC, nhưng phía trước bên trái đột nhiên quét tới một ánh mắt, lập tức liền khiến cậu trở lại ngồi xuống.
Liễu Bạc Hoài chậm rãi đứng dậy, thuận thế đẩy xe lăn của Lê Khinh Chu nói: “Tôi cũng đi WC.”
Cát Nhạc: vậy tôi thành thật ngồi đợi vậy.
Sau khi hai người rời đi, Cát Nhạc cọ cọ vào người Hạ Giản Tầm, nhỏ giọng hỏi: "Chú à, chú nói lúc trước chú Liễu và Khinh Chu hình như có mâu thuẫn."
"Hiện tại bọn họ như vậy... Hẳn là đã giải quyết rồi."
Hạ Giản Tầm gật đầu: "Hẳn là đã giải quyết."
Hôm nay anh ta cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá là hòa hợp.
Hơn nữa nghe nói chuyện phiếm, tựa hồ Bạc Hoài còn tự mình đi đến Yên Kinh thế kỷ quán quan sát trận đấu người máy.
—— cũng không biết trước đó lại náo thành mâu thuẫn gì?
Hạ Giản Tầm khó tránh khỏi sinh lòng hiếu kỳ.
Chỉ sau một lát, bia ở trên bàn đều uống cạn sạch.
Hạ Giản Tầm nghĩ đến trong tủ lạnh của cháu ngoại trai còn có bia, liền đứng lên đi lấy —— anh ta đi vào phòng khách, vừa hay nhìn thấy phía sau cầu thang có hai bóng người cao thấp.
Hạ Giản Tầm thầm nghĩ Bạc Hoài cùng Lê tổng ở đó làm gì, bước chân di chuyển, đi tới.
Nhưng vừa đi hai bước, anh ta bất giác dừng lại ở chỗ mình đang đứng, mắt mở to không kiểm soát được. ——
Lê Khinh Chu sắc mặt đỏ hồng, cậu kéo góc áo của Liễu Bạc Hoài vươn tay đánh anh, nhỏ giọng nói: “Em đã nói không cần anh giúp, sao anh vẫn đi vào cùng..."
[ thiếu chút nữa tiểu không ra, nín hỏng anh tính bồi thường như thế nào, hừ. ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân bĩu môi xoa xoa khuôn mặt hồng hào.
Liễu Bạc Hoài bị đánh vào ngực, khóe miệng câu dẫn thấp giọng cười nói: “Là lỗi của anh, anh xin lỗi.”
[ như thế nào chịu nhận lỗi? ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân trong lòng đầy nghi hoặc.
Lê Khinh Chu ngẩng đầu, cậu chưa kịp nói gì, một nụ hôn liền đặt lên môi cậu, sau đó dịu dàng triền miên.
Cậu cũng không khỏi nhắm mắt lại học bộ dáng của đối phương đáp lại...
Nhiệt độ đột nhiên tăng cao, hơi thở cũng trở nên vô cùng nóng bỏng, tiếng nước róc rách từ sau cầu thang vang lên
Cánh tay Lê Khinh Chu đặt trên ngực đối phương chậm rãi vòng quanh cổ.
Đầu của cậu hơi ngửa ra sau, trong lúc đang chìm mê,, đột nhiên "Phanh" một tiếng truyền đến, dọa cậu nhảy dựng, cũng đánh gãy nụ hôn của hai người.
Liễu Bạc Hoài vuốt ve gáy của người trong lòng,, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn sang.
Đôi mắt Lê Khinh Chu còn hơi có chút mê ly, cả người dựa vào Liễu Bạc Hoài, khóe mắt hồng hồng, bờ môi ướt át, vẻ mặt xuân sắc, xinh đẹp làm người ta nhìn không rời mắt.
Tuy nhiên, người thừa vừa đi tới cũng không dám nhìn.
Hạ Giản Tầm trước đó đã bị sốc đến mức ngây người và không nói nên lời.
Anh ta không khỏi muốn lui về phía sau, nhưng bởi vì không thể tin được, tay chân không phối hợp, dậm gót, cả người ngã trên nền nhà cứng rắn lạnh lẽo.
Hạ Giản Tầm không nhịn được mà rít lên một tiếng, cảm thấy xương cốt bờ mông ῷ của mình đau đớn làm sao.
“Cậu vào đây làm gì?”
Anh ta nghe bạn tốt mở miệng hỏi, một bên chống tay đứng dậy, một bên trả lời: “Tôi vào để lấy bia, Ahhh, đau chết mất."
"Thật may là tôi còn chưa lấy, nếu không bia đều đổ rồi..."
Nói xong, Hạ Giản Tầm ngẩng đầu, đôi mắt nhìn bạn tốt cùng Lê tổng.
Hai người lúc này đã tách ra, phải nói, Lê Khinh Chu bị người khác bắt gặp bọn họ hôn môi, cảm thấy thẹn thùng, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng đẩy Liễu Bạc Hoài ra.
[ ah —— bị phát hiện rồi! ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân hai tay ôm lấy cặp má tròn núc ních, mắt trợn to, xem ra lại muốn tìm một chỗ chui vào.
Hạ Giản Tầm đỡ lấy cái eo già, nói: “… Cậu, các cậu.”
Hạ Giản Tầm không biết vẻ mặt của anh ta nên biểu hiện như thế nào, bờ mông ῷ anh ta hơi đau nhức, và đầu anh ta dường như bị khuấy bởi một thanh gỗ, và suy nghĩ của anh ta rất bối rối.
Có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi một câu nào.
Sau nửa ngày, Hạ Giản Tầm gian nan nói: “Liễu Bạc Hoài, cậu… Từ lúc nào, cùng với Lê tổng?”
Liễu Bạc Hoài: “Đang theo đuổi.”
“…”
Hạ Giản Tầm không khỏi trừng to mắt, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người họ - còn chưa ở bên nhau?
Bộ dạng đây còn chưa ở bên nhau?!
Đã thân mật như thế này rồi! Chơi trò tình thú à?!
[ehhhhhhhhhhhhh thực ra thì, mị sắp đồng ý rồi nè. ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân bị chằm chằm được không có ý tứ, sắc mặt đỏ hồng mà cúi đầu bấm ngón tay.
Liễu Bạc Hoài nhìn về phía Hạ Giản Tầm, nhíu mày nói: “Không phải muốn lấy bia sao, cầm đi nhanh đi.”
Hạ Giản Tầm co giật khóe miệng, khô khốc nói: “Cho tôi chậm một chút... mông đau quá.”
Nói xong anh ta chậm rãi đi tới sô pha nằm xuống, tựa đầu vào tay ghế sô pha, vẻ mặt trống rỗng.
Lê Khinh Chu: “…”
[ Chú của Cát Nhạc trông có vẻ bị dọa sợ rồi? Cậu và Tam gia… Đáng sợ vậy sao? ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân nắm chặt tay, đưa trước ngực.
Liễu Bạc Hoài tưởng cậu đang thất thần, vừa định trấn an một chút, chợt nghe tiếng tim đập lần nữa vang lên ——
[ cạc cạc cạc, đây chẳng phải là đợi đến lúc Liễu Hạ huy biết được chuyện này cũng sẽ bị hù ngã ha ha ha, mị muốn hù chết cậu ta! Lại để cho cậu gọi mị tam thẩm, phi, không đúng, là thúc thúc hắc hắc! ]
—— bọt khí ở bên trong tiểu nhân che miệng lại, nheo lại mắt to xấu cười rộ lên.
Đôi tay Liễu Bạc Hoài tính nâng lên an ủi, liền lập tức buông xuống.
—— bảo bối tố chất tâm lý không tệ, tiếp tục duy trì.
Cuối cùng, là Liễu Bạc Hoài cầm bia tới.
Cát Nhạc nghi ngờ hỏi: “Chú Liễu, chú của con đâu rồi?”
Liễu Bạc Hoài thản nhiên nói: “Nằm trên ghế sô pha, ở đây có thuốc gì trị vết bầm không?"
Cát Nhạc: "Có, chú ấy làm sao vậy?"
“Bi ngã.”
"Hả? Làm thế nào mà đang yên đang lành lại ngã? Vậy để con đi xem.” Cát Nhạc nói xong liền đứng dậy đi ra phòng khách.
Sau đó, Cát Nhạc cùng Hạ Giản Tầm đồng thời trở về, Cát Nhạc đi theo phía sau, khóe miệng nhếch lên, rõ ràng là muốn cười nhưng lại không dám.
——Thuốc không có tác dụng, bởi vì Hạ Giản Tầm đen mặt từ chối.
Liễu Bạc Hoài: “Không đau?”
Hạ Giản Tầm chỉ dừng lại động tác ngồi xuống, nhìn cái ghế lạnh lùng nói: "Tiểu Nhạc, mang đệm đến cho chú."
Cát Nhạc mỉm cười trả lời, quay trở lại phòng khách để lấy đệm.
Sau khi đệm được đem tới, Hạ Giản Tầm ngồi xuống.
Anh ta nhìn hai người muốn nói lại thôi, nghĩ lúc này không thích hợp nói chuyện, cuối cùng cũng không nói gì.
Bữa tiệc kết thúc.
Trước khi Liễu Bạc Hoài rời đi, Hạ Giản Tầm gọi anh lại nói: “Nghiêm túc sao?”
Liễu Bạc Hoài: "Tôi chưa bao giờ nghiêm túc như vậy."
Nhìn biểu hiện của bạn mình, Hạ Giản Tầm cũng đã xác nhận.
Anh ta không khỏi nghĩ đến những mâu thuẫn trước đây nên hỏi tới.
Liễu Bạc Hoài nhướng mi: “Vừa thổ lộ, em ấy đã bị dọa sợ rồi.”
—— bị sợ đến về sau xem tướng âm thanh giảm bớt cảm xúc, bảo bối tựu là ca-cao yêu yêu.
Hạ Giản Tầm: được rồi, lần này thì tôi hiểu, không ngờ như thế là anh ta não bổ suy nghĩ nhiều mà thôi.
Anh ta như nhìn thấy một nồi thức ăn cho chó trước mặt, chờ anh ăn, không ăn thì thôi...