Chương 4
Nhà chính Lê gia
Sau khi hai chị em Lê Hạm Ngữ, Lê Húc Sanh lên tầng, Lê lão gia tử cũng để Lê Hoành Kiệt ra ngoài chơi, tạm thời tránh đi.
Quản gia, người giúp việc đều lui ra ngoài hết.
Chốc lát, phòng khách yên tĩnh lại, rất thích hợp để nói chuyện.
Lê Khinh Chu bình tĩnh.
Lê lão gia tử cau mày, tay đặt đầu gối nắm chặt, nhìn chằm chằm vết thương vẫn chưa khỏi trên trán Lê Khinh Chu, nói: "Nếu không có Thừa Khang thì cháu định dấu ta chuyện này đến bao giờ?".
"Ngay cả bị tai nạn xe cộ cũng không nói cho ông nội một tiếng, trở về Tây Thành rồi cũng không định kể, có đúng hay không?"
Lê Khinh Chu nhàn nhạt nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ạ."
Một lời này đã chọc giận lão gia tử.
Ông vỗ mạnh xuống bàn, ngoại lực lớn làm nước trong cốc sóng sánh, tràn ra ngoài. Khuôn mặt ông hơi đỏ lên: "Cháu đây là cái thái độ gì?!"
"Chuyện này không đáng nói, thế cái gì đáng?! Chẳng lẽ chờ cháu, chờ cháu..."
Lê Thừa Khang vội vàng vươn tay vỗ vỗ lưng giúp ông cụ nhuận khí: "Cha đừng nóng giận, đừng nóng giận, cẩn thận hại sức khỏe."
"Tính Khinh Chu cha đâu còn lạ nữa, nó vẫn luôn như thế..."
Ngón tay Lê Khinh Chu cuộn tròn, cuối cùng không phản bác.
Tưởng Tất Linh âm thầm trợn mắt, giễu cợt nói: "Cha, con thấy nó chính là không biết nghĩ cho người khác, uổng công cha vì nó mất ngủ cả đêm, lo suông rồi."
"Trái tim Lê đại thiếu có khi làm bằng đá cũng nên..."
"Tất Linh!"
"Chị ngậm miệng vào cho tôi."
Lê Thừa Khang và Lê lão gia tử một trước một sau nói.
Tưởng Tất Linh: "Được được được, con im miệng, nói thật cũng không cho người ta nói..."
Bà nói thầm vài câu, thành thật ngồi dựa trên ghế sofa vắt chéo chân, thảnh thơi mài móng tay.
Nhìn dáng vẻ cũng không tiếp tục châm lửa nữa.
Lê lão gia tử hòa hoãn lại nói: "Từ nay về sau ta không mong còn nghe mấy câu này của cháu...Khinh Chu, người trong nhà sẽ lo lắng cho cháu." . ?ì? đọc thê? tại || ??UM??UYỆN.?? ||
"Nếu xảy ra chuyện, không được phép tự mình gánh vác, hiểu chưa?"
Lê Khinh Chu cứng ngắc, gật đầu nói: "...Cháu đã biết."
Ánh mắt Lê Thừa Khang chợt lóe, về lại chỗ ngồi, nói: "Cha, cha cứ yên tâm, nếu Khinh Chu đã biết sai, về sau nó chắc chắn sẽ không tái phạm nữa."
"Phải không, Khinh Chu."
Không chờ Lê Khinh Chu trả lời, Lê lão gia tử trước nặng nề hừ một tiếng, lại thở dài mà nói: "Chỉ mong nó nhớ kỹ trong lòng..."
Lê Thừa Khang cười lấy lòng nói mấy câu.
Lát sau ông ta nói: "Đúng rồi, chú nghe nói vụ tai nạn này nhắm vào Liễu gia tại Bắc Kinh...Lúc đó Liễu Bạc Hoài cũng ngồi trong xe, bị thương nhẹ."
"Khinh Chu, cháu đã gặp qua Liễu tam gia chưa."
"Chưa gặp."
Lê Thừa Khang: "Phải vậy không."
"Khinh Chu, dù sao vì Liễu Bạc Hoài cháu mới thành ra thế này...Chẳng lẽ Liễu gia không bày tỏ gì sao?"
"Chú hai muốn Liễu gia bày tỏ cái gì?" Lê Khinh Chu hỏi ngược lại.
"Không, chẳng qua nghĩ đến cháu hiếm khi có lòng tốt..."
Về chuyện Liễu gia "bồi thường", Lê Khinh Chu tạm thời không muốn nói.
Lê Thừa Khang tuy biết được tin cậu nằm viện, nhưng lại chưa biết trợ lý của Liễu Bạc Hoài và Phương Tây Ngạn đã có liên hệ.
Hạng mục ở ngoại ô phía Bắc vẫn chưa giải quyết, Lê Khinh Chu còn cần đi Bắc Kinh lần nữa.
Nguyên chủ có một căn nhà ở Bắc Kinh, mua lúc học đại học, Tây Thành cũng có một cái, bình thường rất ít khi ở lại nhà chính cho dù hai đứa em ruột đều sinh sống ở đây.
Viện cớ Lê Khinh Chu tai nạn xe cộ, Lê lão gia tử bắt cậu phải ở lại, khi nào sức khỏe ổn định mới tính đến chuyện khác.
Hạng mục ở Bắc Kinh tạm thời cũng không cần vội.
Lê Khinh Chu đồng ý.
Nhà chính Lê gia rất rộng.
Phòng Lê Khinh Chu ở tầng một, thuận tiện đi lại, ông nội và hai đứa em cùng ở trên tầng hai.
Về phần cả nhà Lê Thừa Khang, bọn họ sớm đã dọn ra ngoài, thỉnh thoảng mới về ở một thời gian ngắn.
Đợi Lê lão gia tử lên tầng nghỉ ngơi, Lê Khinh Chu giờ mới lăn xe về phòng, không nghĩ tới giữa đường bị người chặn.
Lê Hoành Kiệt khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống người anh họ tàn tật, khóe miệng nhếch lên cười nhạo, nói: "Lúc đòi ra ở riêng không phải cứng rắn lắm sao."
"Có bản lĩnh thì cả đời đừng có về, Lê gia không thuộc về mày."
Đối mặt với ác ý của Lê Hoành Kiệt, Lê Khinh Chu ngẩng đầu, khí thế không suy giảm: "Lê gia không thuộc về tao, chẳng lẽ của mày?"
"Người thông minh thì tự hiểu, đầu óc ngu xuẩn như mày, lấy tư cách gì hỏi cái này?"
"Dựa vào mày ngu sao, buồn cười không? Mơ mộng cũng vừa vừa, cút."
Lê Hoành Kiệt nhất thời tức điên, sắc mặt đỏ bừng.
Đang ở nhà chính nên hắn không dám gây ra hành động gì, chỉ có thể chửi mắng ngoài miệng: "Cái loại tàn tật như mày dám đắc ý cái gì!"
"Tại mày bác trai bác gái mới qua đời! Mày là đồ sao chổi! Tai họa! Tai họa cả đời!"
"Mày tài giỏi thế sao còn ăn theo tiếp quản Lê gia..."
"Câm mồm!" Ánh mắt Lê Khinh Chu đầy tăm tối.
Âm thanh không lớn nhưng đủ khiến cho Lê Hoành Kiệt ngậm miệng, nhịn không được muốn lui về sau.
Hình như cảm thấy như vậy rất mất mặt, Lê Hoành Kiệt miễn cưỡng đứng yên.
Lê Khinh Chu châm chọc nói: "Mày so với người tàn tật xem ra còn kém hơn, vẫn còn mặt mũi để sống cơ đấy."
"Nếu tao là sao chổi, mày đã chết đầu tiên rồi."
Ánh mắt Lê Khinh Chu âm u như độc xà khiến người ta phát lạnh.
Lê Hoành Kiệt bị khí thế lấn át, không khỏi có khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm. Bình thường vẫn luôn nhục mạ như thế, Lê Khinh Chu chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn rồi lăn xe đi, hoàn toàn không giống bây giờ...
Lê Hoành Kiệt ngốc lăng tại chỗ.
Lê Khinh Chu lười xem hắn diễn xiếc, chuyển động xe lăn, nghiền qua mu bàn chân Lê Hoành Kiệt, đóng cửa phòng ngăn cách tiếng mắng chửi kêu đau của hắn.
Căn phòng của Lê Khinh Chu vẫn được quét dọn thường xuyên, bảo trì nguyên dạng. Bởi vì lâu dài không có người ở, thoạt nhìn có vẻ quạnh quẽ, ngay cả ánh mặt trời chiếu ngoài cửa sổ cũng không thể xua bớt đi cái lạnh lẽo, cô quạnh...
Lê Khinh Chu khóa kỹ cửa, nhìn xung quanh bốn phía bên trong, nhanh chóng di chuyển đến kệ sách kê sát tường.
Giá sách có một ngăn kéo bị khóa nằm dưới cùng bên phải. Lê Khinh Chu lấy ra một cái chìa khóa vẫn luôn mang theo bên người, mở khóa.
Một quyển album cực kỳ quan trong được giấu kín trong đó.
Cậu lấy album, đặt trên đùi mở ra xem.
Album lưu trữ ảnh chụp chung của cả nhà, cũng có ảnh Lê Khinh Chu chụp riêng với cha mẹ, em gái, em trai... Ảnh chụp đa số khung cảnh ở bệnh viện, số ít ở nhà chính.
Những bức ảnh mang theo từng hồi ức trong quá khứ. Cha mẹ Lê tươi cười xán lạn, bản thân tuy nỗ lực cong khóe miệng nhưng gương mặt vẫn cứng đơ, khi chụp chung với hai em lại có chút xa lạ...
Khi ấy là lúc Lê Khinh Chu mới vừa được đưa về Tây Thành, cũng là thời điểm nguyên chủ biết chân mình không thể chữa khỏi.
Nguyên chủ đoàn tụ với cha mẹ, người thân, đôi bên đều chậm rãi làm quen, thử thăm dò tiếp nhận.
Trái tim vốn đã dựng lên phòng tuyến, chờ đợi một ngày được tình thân ấm áp từ từ làm tan rã.
Nhưng một đời tàn tật để lại bóng ma, trước sau như hình với bóng bao quanh Lê Khinh Chu, hơn nữa Lê gia và nhịp sống trước đây của nguyên chủ hoàn toàn không thể dung hợp...
Điều này càng đẩy hắn vào sâu trong bóng tối, mẫn cảm, thậm chí là tự ti.
Áp lực và cảm xúc mâu thuẫn thời khắc đều dồn nén.
Cuối cùng, thêm một lần Lê Khinh Chu nhận ra sự chênh lệch cực lớn giữa mình và bọn họ, mọi cảm xúc bùng phát.
Đó là lần đầu tiên Lê Khinh Chu và cha mẹ phát sinh tranh cãi, sau đó một mình rời khỏi Lê gia.
Lê Khinh Chu muốn trở về Lệ Thành, quay lại cô nhi viện.
Một người khả năng đi đứng bằng không thì có thể đi đến đâu được.
Lê Khinh mờ mịt giữa dòng người đi lại xung quanh, bàn tay vì lăn bánh xe lâu cọ xát đỏ bừng, đầu gối và trên ống quần đầy bụi bẩn.
Hắn bị té ngã trên con đường nhỏ gập ghềnh, vật lộn hồi lâu mới được một người lạ tốt bụng giúp đỡ nâng dậy.
Trong một khắc, xấu hổ, chật vật, thống khổ, vô số cảm xúc phức tạp ập đến, yết hầu như nghẹn lại, hô hấp khó khăn.
Lê Khinh Chu nghĩ ngày hôm đó là ngày đen tối nhất cuộc đời hắn, cho đến khi... tận mắt chứng kiến cha mẹ Lê bị tai nạn xe.
Cấp cứu vô lực, tử vong.
Cốt truyện chỉ miêu tả vỏn vẹn mấy câu nhưng hiện thực khi ấy vẫn luôn in hằn trong trí nhớ Lê Khinh Chu, xẹt qua khắc sâu vào tận xương tủy.
Ngày hôm đó giống như một tấm ảnh đen trắng soi rõ từng khoảnh khắc, tràn ngập nỗi buồn và tuyệt vọng dưới màn mưa, không dám lật xem, cũng không dám chạm vào.
Từ đó trở đi, Lê Khinh Chu không hề đề cập việc trở lại Lệ Thành.
Nguyên chủ theo sự an bài của Lê lão gia tử nhập học cao trung tại Tây Thành, về sau thi vào Đại Học Yên Kinh, nhảy lớp tốt nghiệp.
Lê Khinh Chu thông minh được Lê lão gia tử coi trọng, mới vừa vào đại học liền tự mình chỉ dạy xử lý một ít chuyện công ty.
Lê Khinh Chu quả thật hoàn thành rất tốt, khi đã quen thuộc, dần dần tiếp xúc sự nghiệp chủ chốt của Lê gia.
Lê Khinh Chu có đủ khả năng nuôi sống chính mình đã tính toán dọn ra ở riêng.
Nghiêm túc mà nói, ngoại trừ cùng ông nội bàn chính sự, Lê Khinh Chu và hai em ruột số lần ở chung có thể đếm trên đầu ngón tay.
Điều này không có nghĩa là Lê Khinh Chu không thương bọn chúng.
Nguyên chủ chỉ là sợ toàn thân mình đầy gai nhọn, sợ làm bọn nhỏ bị thương, sợ chính mình không đủ khả năng bảo hộ chúng.
Lê Khinh Chu xoa xoa vị trí trái tim, nặng nề, đau âm ỉ.
"Ôi, tôi là một bé đáng thương."
Lê Khinh Chu không kìm được, hai ngón tay kéo ống tay trái lên lau lau khóe mắt, lúc sau tay nâng album lên, ông nội, cha mẹ, em gái nhỏ, em trai nhỏ từng người một...moah, moah moah moah....
Lê Khinh Chu thơm thơm xong thì đem album bày biện ở nơi dễ thấy.
Phần sau album còn chưa được lấp đầy, rất nhiều chỗ trống.
Mẹ Lê mất mát khi không có ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Lê Khinh Chu, cứ nghĩ tìm được con rồi có thể từ từ bù đắp, không nghĩ vĩnh viễn trở thành tiếc nuối.
"Sẽ không là tiếc nuối, con đến thế giới này thay người hoàn thành tâm nguyện."Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như thế, trong phòng cuối cùng cũng ấm áp trở lại.
Sau khi hai chị em Lê Hạm Ngữ, Lê Húc Sanh lên tầng, Lê lão gia tử cũng để Lê Hoành Kiệt ra ngoài chơi, tạm thời tránh đi.
Quản gia, người giúp việc đều lui ra ngoài hết.
Chốc lát, phòng khách yên tĩnh lại, rất thích hợp để nói chuyện.
Lê Khinh Chu bình tĩnh.
Lê lão gia tử cau mày, tay đặt đầu gối nắm chặt, nhìn chằm chằm vết thương vẫn chưa khỏi trên trán Lê Khinh Chu, nói: "Nếu không có Thừa Khang thì cháu định dấu ta chuyện này đến bao giờ?".
"Ngay cả bị tai nạn xe cộ cũng không nói cho ông nội một tiếng, trở về Tây Thành rồi cũng không định kể, có đúng hay không?"
Lê Khinh Chu nhàn nhạt nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ạ."
Một lời này đã chọc giận lão gia tử.
Ông vỗ mạnh xuống bàn, ngoại lực lớn làm nước trong cốc sóng sánh, tràn ra ngoài. Khuôn mặt ông hơi đỏ lên: "Cháu đây là cái thái độ gì?!"
"Chuyện này không đáng nói, thế cái gì đáng?! Chẳng lẽ chờ cháu, chờ cháu..."
Lê Thừa Khang vội vàng vươn tay vỗ vỗ lưng giúp ông cụ nhuận khí: "Cha đừng nóng giận, đừng nóng giận, cẩn thận hại sức khỏe."
"Tính Khinh Chu cha đâu còn lạ nữa, nó vẫn luôn như thế..."
Ngón tay Lê Khinh Chu cuộn tròn, cuối cùng không phản bác.
Tưởng Tất Linh âm thầm trợn mắt, giễu cợt nói: "Cha, con thấy nó chính là không biết nghĩ cho người khác, uổng công cha vì nó mất ngủ cả đêm, lo suông rồi."
"Trái tim Lê đại thiếu có khi làm bằng đá cũng nên..."
"Tất Linh!"
"Chị ngậm miệng vào cho tôi."
Lê Thừa Khang và Lê lão gia tử một trước một sau nói.
Tưởng Tất Linh: "Được được được, con im miệng, nói thật cũng không cho người ta nói..."
Bà nói thầm vài câu, thành thật ngồi dựa trên ghế sofa vắt chéo chân, thảnh thơi mài móng tay.
Nhìn dáng vẻ cũng không tiếp tục châm lửa nữa.
Lê lão gia tử hòa hoãn lại nói: "Từ nay về sau ta không mong còn nghe mấy câu này của cháu...Khinh Chu, người trong nhà sẽ lo lắng cho cháu." . ?ì? đọc thê? tại || ??UM??UYỆN.?? ||
"Nếu xảy ra chuyện, không được phép tự mình gánh vác, hiểu chưa?"
Lê Khinh Chu cứng ngắc, gật đầu nói: "...Cháu đã biết."
Ánh mắt Lê Thừa Khang chợt lóe, về lại chỗ ngồi, nói: "Cha, cha cứ yên tâm, nếu Khinh Chu đã biết sai, về sau nó chắc chắn sẽ không tái phạm nữa."
"Phải không, Khinh Chu."
Không chờ Lê Khinh Chu trả lời, Lê lão gia tử trước nặng nề hừ một tiếng, lại thở dài mà nói: "Chỉ mong nó nhớ kỹ trong lòng..."
Lê Thừa Khang cười lấy lòng nói mấy câu.
Lát sau ông ta nói: "Đúng rồi, chú nghe nói vụ tai nạn này nhắm vào Liễu gia tại Bắc Kinh...Lúc đó Liễu Bạc Hoài cũng ngồi trong xe, bị thương nhẹ."
"Khinh Chu, cháu đã gặp qua Liễu tam gia chưa."
"Chưa gặp."
Lê Thừa Khang: "Phải vậy không."
"Khinh Chu, dù sao vì Liễu Bạc Hoài cháu mới thành ra thế này...Chẳng lẽ Liễu gia không bày tỏ gì sao?"
"Chú hai muốn Liễu gia bày tỏ cái gì?" Lê Khinh Chu hỏi ngược lại.
"Không, chẳng qua nghĩ đến cháu hiếm khi có lòng tốt..."
Về chuyện Liễu gia "bồi thường", Lê Khinh Chu tạm thời không muốn nói.
Lê Thừa Khang tuy biết được tin cậu nằm viện, nhưng lại chưa biết trợ lý của Liễu Bạc Hoài và Phương Tây Ngạn đã có liên hệ.
Hạng mục ở ngoại ô phía Bắc vẫn chưa giải quyết, Lê Khinh Chu còn cần đi Bắc Kinh lần nữa.
Nguyên chủ có một căn nhà ở Bắc Kinh, mua lúc học đại học, Tây Thành cũng có một cái, bình thường rất ít khi ở lại nhà chính cho dù hai đứa em ruột đều sinh sống ở đây.
Viện cớ Lê Khinh Chu tai nạn xe cộ, Lê lão gia tử bắt cậu phải ở lại, khi nào sức khỏe ổn định mới tính đến chuyện khác.
Hạng mục ở Bắc Kinh tạm thời cũng không cần vội.
Lê Khinh Chu đồng ý.
Nhà chính Lê gia rất rộng.
Phòng Lê Khinh Chu ở tầng một, thuận tiện đi lại, ông nội và hai đứa em cùng ở trên tầng hai.
Về phần cả nhà Lê Thừa Khang, bọn họ sớm đã dọn ra ngoài, thỉnh thoảng mới về ở một thời gian ngắn.
Đợi Lê lão gia tử lên tầng nghỉ ngơi, Lê Khinh Chu giờ mới lăn xe về phòng, không nghĩ tới giữa đường bị người chặn.
Lê Hoành Kiệt khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống người anh họ tàn tật, khóe miệng nhếch lên cười nhạo, nói: "Lúc đòi ra ở riêng không phải cứng rắn lắm sao."
"Có bản lĩnh thì cả đời đừng có về, Lê gia không thuộc về mày."
Đối mặt với ác ý của Lê Hoành Kiệt, Lê Khinh Chu ngẩng đầu, khí thế không suy giảm: "Lê gia không thuộc về tao, chẳng lẽ của mày?"
"Người thông minh thì tự hiểu, đầu óc ngu xuẩn như mày, lấy tư cách gì hỏi cái này?"
"Dựa vào mày ngu sao, buồn cười không? Mơ mộng cũng vừa vừa, cút."
Lê Hoành Kiệt nhất thời tức điên, sắc mặt đỏ bừng.
Đang ở nhà chính nên hắn không dám gây ra hành động gì, chỉ có thể chửi mắng ngoài miệng: "Cái loại tàn tật như mày dám đắc ý cái gì!"
"Tại mày bác trai bác gái mới qua đời! Mày là đồ sao chổi! Tai họa! Tai họa cả đời!"
"Mày tài giỏi thế sao còn ăn theo tiếp quản Lê gia..."
"Câm mồm!" Ánh mắt Lê Khinh Chu đầy tăm tối.
Âm thanh không lớn nhưng đủ khiến cho Lê Hoành Kiệt ngậm miệng, nhịn không được muốn lui về sau.
Hình như cảm thấy như vậy rất mất mặt, Lê Hoành Kiệt miễn cưỡng đứng yên.
Lê Khinh Chu châm chọc nói: "Mày so với người tàn tật xem ra còn kém hơn, vẫn còn mặt mũi để sống cơ đấy."
"Nếu tao là sao chổi, mày đã chết đầu tiên rồi."
Ánh mắt Lê Khinh Chu âm u như độc xà khiến người ta phát lạnh.
Lê Hoành Kiệt bị khí thế lấn át, không khỏi có khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm. Bình thường vẫn luôn nhục mạ như thế, Lê Khinh Chu chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn rồi lăn xe đi, hoàn toàn không giống bây giờ...
Lê Hoành Kiệt ngốc lăng tại chỗ.
Lê Khinh Chu lười xem hắn diễn xiếc, chuyển động xe lăn, nghiền qua mu bàn chân Lê Hoành Kiệt, đóng cửa phòng ngăn cách tiếng mắng chửi kêu đau của hắn.
Căn phòng của Lê Khinh Chu vẫn được quét dọn thường xuyên, bảo trì nguyên dạng. Bởi vì lâu dài không có người ở, thoạt nhìn có vẻ quạnh quẽ, ngay cả ánh mặt trời chiếu ngoài cửa sổ cũng không thể xua bớt đi cái lạnh lẽo, cô quạnh...
Lê Khinh Chu khóa kỹ cửa, nhìn xung quanh bốn phía bên trong, nhanh chóng di chuyển đến kệ sách kê sát tường.
Giá sách có một ngăn kéo bị khóa nằm dưới cùng bên phải. Lê Khinh Chu lấy ra một cái chìa khóa vẫn luôn mang theo bên người, mở khóa.
Một quyển album cực kỳ quan trong được giấu kín trong đó.
Cậu lấy album, đặt trên đùi mở ra xem.
Album lưu trữ ảnh chụp chung của cả nhà, cũng có ảnh Lê Khinh Chu chụp riêng với cha mẹ, em gái, em trai... Ảnh chụp đa số khung cảnh ở bệnh viện, số ít ở nhà chính.
Những bức ảnh mang theo từng hồi ức trong quá khứ. Cha mẹ Lê tươi cười xán lạn, bản thân tuy nỗ lực cong khóe miệng nhưng gương mặt vẫn cứng đơ, khi chụp chung với hai em lại có chút xa lạ...
Khi ấy là lúc Lê Khinh Chu mới vừa được đưa về Tây Thành, cũng là thời điểm nguyên chủ biết chân mình không thể chữa khỏi.
Nguyên chủ đoàn tụ với cha mẹ, người thân, đôi bên đều chậm rãi làm quen, thử thăm dò tiếp nhận.
Trái tim vốn đã dựng lên phòng tuyến, chờ đợi một ngày được tình thân ấm áp từ từ làm tan rã.
Nhưng một đời tàn tật để lại bóng ma, trước sau như hình với bóng bao quanh Lê Khinh Chu, hơn nữa Lê gia và nhịp sống trước đây của nguyên chủ hoàn toàn không thể dung hợp...
Điều này càng đẩy hắn vào sâu trong bóng tối, mẫn cảm, thậm chí là tự ti.
Áp lực và cảm xúc mâu thuẫn thời khắc đều dồn nén.
Cuối cùng, thêm một lần Lê Khinh Chu nhận ra sự chênh lệch cực lớn giữa mình và bọn họ, mọi cảm xúc bùng phát.
Đó là lần đầu tiên Lê Khinh Chu và cha mẹ phát sinh tranh cãi, sau đó một mình rời khỏi Lê gia.
Lê Khinh Chu muốn trở về Lệ Thành, quay lại cô nhi viện.
Một người khả năng đi đứng bằng không thì có thể đi đến đâu được.
Lê Khinh mờ mịt giữa dòng người đi lại xung quanh, bàn tay vì lăn bánh xe lâu cọ xát đỏ bừng, đầu gối và trên ống quần đầy bụi bẩn.
Hắn bị té ngã trên con đường nhỏ gập ghềnh, vật lộn hồi lâu mới được một người lạ tốt bụng giúp đỡ nâng dậy.
Trong một khắc, xấu hổ, chật vật, thống khổ, vô số cảm xúc phức tạp ập đến, yết hầu như nghẹn lại, hô hấp khó khăn.
Lê Khinh Chu nghĩ ngày hôm đó là ngày đen tối nhất cuộc đời hắn, cho đến khi... tận mắt chứng kiến cha mẹ Lê bị tai nạn xe.
Cấp cứu vô lực, tử vong.
Cốt truyện chỉ miêu tả vỏn vẹn mấy câu nhưng hiện thực khi ấy vẫn luôn in hằn trong trí nhớ Lê Khinh Chu, xẹt qua khắc sâu vào tận xương tủy.
Ngày hôm đó giống như một tấm ảnh đen trắng soi rõ từng khoảnh khắc, tràn ngập nỗi buồn và tuyệt vọng dưới màn mưa, không dám lật xem, cũng không dám chạm vào.
Từ đó trở đi, Lê Khinh Chu không hề đề cập việc trở lại Lệ Thành.
Nguyên chủ theo sự an bài của Lê lão gia tử nhập học cao trung tại Tây Thành, về sau thi vào Đại Học Yên Kinh, nhảy lớp tốt nghiệp.
Lê Khinh Chu thông minh được Lê lão gia tử coi trọng, mới vừa vào đại học liền tự mình chỉ dạy xử lý một ít chuyện công ty.
Lê Khinh Chu quả thật hoàn thành rất tốt, khi đã quen thuộc, dần dần tiếp xúc sự nghiệp chủ chốt của Lê gia.
Lê Khinh Chu có đủ khả năng nuôi sống chính mình đã tính toán dọn ra ở riêng.
Nghiêm túc mà nói, ngoại trừ cùng ông nội bàn chính sự, Lê Khinh Chu và hai em ruột số lần ở chung có thể đếm trên đầu ngón tay.
Điều này không có nghĩa là Lê Khinh Chu không thương bọn chúng.
Nguyên chủ chỉ là sợ toàn thân mình đầy gai nhọn, sợ làm bọn nhỏ bị thương, sợ chính mình không đủ khả năng bảo hộ chúng.
Lê Khinh Chu xoa xoa vị trí trái tim, nặng nề, đau âm ỉ.
"Ôi, tôi là một bé đáng thương."
Lê Khinh Chu không kìm được, hai ngón tay kéo ống tay trái lên lau lau khóe mắt, lúc sau tay nâng album lên, ông nội, cha mẹ, em gái nhỏ, em trai nhỏ từng người một...moah, moah moah moah....
Lê Khinh Chu thơm thơm xong thì đem album bày biện ở nơi dễ thấy.
Phần sau album còn chưa được lấp đầy, rất nhiều chỗ trống.
Mẹ Lê mất mát khi không có ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Lê Khinh Chu, cứ nghĩ tìm được con rồi có thể từ từ bù đắp, không nghĩ vĩnh viễn trở thành tiếc nuối.
"Sẽ không là tiếc nuối, con đến thế giới này thay người hoàn thành tâm nguyện."Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như thế, trong phòng cuối cùng cũng ấm áp trở lại.