Chương 36
Thư viện đại học Yến Kinh.
Ba người Liễu Hạ Huy, Khúc Quân Phàm, Kỳ Hạo đang chuẩn bị những việc liên quan đến luận văn tốt nghiệp, bọn họ ngồi xuống một vị trí yên tĩnh, không bị ai quấy rầy.
Nhưng rõ ràng Liễu Hạ Huy đang khó chịu trong lòng, một chốc lại ném bút lên bàn, dựa người vào ghế nhíu mày ngẩn ngơ.
Kỳ Hạo cùng Khúc Quân Phàm không khỏi liếc nhau, ánh mắt ý bảo—— cậu ta lại làm sao vậy? Cậu hỏi một chút xem nào.
Khúc Quân Phàm: Cậu hỏi đi.
Kỳ Hạo: Tôi không dám đâu, cậu hỏi, nhanh lên.
Khúc Quân Phàm bất đắc dĩ mở miệng: “Hạ Huy, không phải gần đây cậu hẹn Hứa Mộng Ngưng ra ngoài xem phim sao, tiến triển đến đâu rồi?"
Hay là cậu ta không hẹn được........
Quả nhiên, Liễu Hạ Huy nói: "Cô ấy không đồng ý."
Kỳ Hạo ngạc nhiên nói: "Không thể nào, tôi tưởng giữa hai người đã có gì đó...Vì sao cô ấy không đồng ý? Chỉ đi xem phim thôi mà."
"Hứa Mộng Ngưng đúng là không dễ thu phục....."
Khúc Quân Phàm: “Đừng nói lung tung, có lẽ chỉ do chương trình học của học viện Y bận quá, Hứa Mộng Ngưng không sắp xếp được thời gian thôi."
Chính cậu ta cũng học y, đương nhiên rõ ràng các khóa học lý thuyết và thực hành của học viện y khiến người ta đau đầu ra sao.
Kỳ Hạo nghe vậy nhún vai, nói cũng có thể.
Sau đó cậu ta nói: "Hạ Huy, cậu cũng đừng nghĩ về chuyện này mãi, vui lên...Hay là chúng ta đi mua xe đi."
"Chiếc xe ba tôi đặt mới về mấy ngày trước, ô tô thông minh, xịn cực kỳ! Bất kể là tính năng ô tô hay là....."
“Khụ khụ!”
Khúc Quân Phàm nháy mắt ra hiệu với cậu ta——đồ ngốc, cái hay không nói, nói cái dở, không thấy sắc mặt Hạ Huy lại đen sao.
Kỳ Hạo lập tức im miệng.
——Suýt nữa thì quên mất, ô tô thông minh mới ra là sản phẩm nghiên cứu của Lê Khinh Châu.
Haiz, cậu ta đâu có nghĩ nhiều như vậy, dù sao không phải Lê Khinh Châu đang hợp tác với tập đoàn Liễu thị sao, Liễu tam gia chính là chú ruột của Liễu Hạ Huy.
Kỳ Hạo ngượng ngùng nói: “Hạ Huy, cậu không cần để ý, tôi thấy giữa Hứa Mộng Ngưng và Lê Khinh Châu không giống như là......."
Đúng lúc này, có hai chàng trai đi tới ngồi vị trí bên cạnh ba người họ.
Hình như họ đang thảo luận gì đó, sau khi ngồi xuống cũng không chú ý xung quanh, tiếp tục nói chuyện.
"Tin tôi mới hóng được hôm nay đúng là chấn động trăm năm, cô sinh viên học viện y gần như nổi tiếng trong diễn đàn trường tôi, đúng là không ngờ..."
"Còn không phải sao, ai ngờ được chân Lê Khinh Châu bị tàn tật là do cô ta...Người ta vốn có thể trở thành một người hoàn hảo."
"Nhưng mà, tôi nghe một vài tin đồn từ học viện y, hai người đó bây giờ vẫn là quan hệ bạn bè."
"Tôi cảm thấy là, nếu không vì sao một chàng trai lại muốn cứu một cô gái bản thân không thích, còn bị tàn tật vì cô ấy, cô gái này nếu biết ơn thì nên chủ động chăm sóc cho Lê tổng."
"Chưa kể họ lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện, mặc dù sau này cô gái này được một nhà khác nhận nuôi..."
"Hai người đang nói cái gì?" Liễu Hạ Huy càng nghe càng cảm thấy không đúng, nhíu mày đứng dậy hỏi.
Hai chàng trai bị giọng nói thình lình vang lên làm hoảng sợ, ngẩng đầu.
Trong đó có một người nhận ra Liễu Hạ Huy, thấy thế nói: "Tôi, bọn tôi đang nói về một bài đăng đang nổi trên diễn đàn trường...."
"Có liên quan tới Lê Khinh Châu và một cô gái."
Gần đây Lê Khinh Châu rất nổi tiếng ở đại học Yến Kinh.
Dù sao bản thân cậu tốt nghiệp từ khoa máy tính đại học Yến Kinh, được coi như đàn anh, bạn cùng trường.
Hiện giờ không chỉ có thành tựu nghiên cứu chế tạo ô tô công nghệ AI, mà trước đó còn nhận được sự khen ngợi từ phía báo chí quốc gia, đây chính là vinh dự cực kỳ lớn lao.
Đám sinh viên đại học Yến Kinh bọn họ đương nhiên thấy tự hào chung.
Cho nên, tin liên quan tới Lê Khinh Châu vừa đăng lên diễn đàn liền phổ biến trong nháy mắt.
Liễu Hạ Huy hỏi: "Cô gái kia tên là gì?"
"Hình như tên là, tên là cái gì...À phải, cô ấy tên là Hứa Mộng Ngưng."
Khúc Quân Phàm cùng Kỳ Hạo nhìn thoáng qua nhau.
Vết thương ở chân của Lê Khinh Châu thế mà vì Hứa Mộng Ngưng mới...Trước ka chưa từng có ai biết đến chuyện này.
Nhưng ai là người tung tin này?
Hai cậu trai nói xong, thấy vẻ mặt Liễu Hạ Huy khó coi, liền không khỏi cầm sách lên một lần nữa, nhỏ giọng rời đi.
Kỳ Hạo vuốt cằm nói: “Chẳng trách Hứa Mộng Ngưng nhìn có vẻ luôn để ý Lê Khinh Châu nhiều như vậy..."
Khúc Quân Phàm bước qua vỗ vỗ bả vai Liễu Hạ Huy nói: "Nếu cậu lo lắng, chúng ta đến học viện y xem."
"Chuyện này hẳn là có người cố ý nhằm vào Hứa Mộng Ngưng, muốn tra một chút không?"
Lần trước Thôi Đình đã bị Liễu Hạ Huy cảnh cáo như vậy...Chắc không phải do cô ta làm đâu.
Tâm trạng Liễu Hạ Huy lên xuống thất thường, khuôn mặt lạnh lẽo rời khỏi thư viện, Quân Phàm cùng Kỳ Hạo vội vàng thu dọn đồ đạc đuổi theo phía sau.
....
Chuyện xảy ra ở đại học Yến Kinh, Lê Khinh Châu không biết.
Bây giờ cậu đang gửi mail cho giáo sư Buffet—— hy vọng sau khi ông ấy nhìn đến nội dung có liên quan tới nghiên cứu người máy trí tuệ nhân tạo, có thể gặp mặt mình một lần.
Tốc độ hành động của Dương Hoán Lư rất nhanh chóng.
Anh ta có bạn ở nước Y, bạn cùng trường, có thể nhờ người đó hỏi thăm về phương thức liên hệ của giáo sư Buffett.
Không lâu sau, bạn anh ta trả lời. Dương Hoán Lư lập tức đưa địa chỉ hòm thư của giáo sư Buffett cho Lê Khinh Châu.
Gửi mail xong, Lê Khinh Châu nhận được tin nhắn của Cát Nhạc.
Cát Nhạc gửi cho cậu một ảnh chụp màn hình fanclub truyện tranh của cậu ta, bên trong không ngờ có một bức ảnh của Lê Khinh Châu trong cuộc họp báo ô tô công nghệ AI, cũng nói——
【 Tôi là người sao Hoả: Bây giờ rất nhiều fans đều cảm thấy anh là bản người thật của vai phản diện Mộ Lân trong bộ truyện tranh mới 《 nhập bộ 》của em, ha ha, sức quan sát của họ mạnh thật đấy, anh vốn dĩ chính là nguyên mẫu của nhân vật Mộ Lân mà. 】
【 Nhưng mà, trước mắt mấy cô ấy quá kích động, quá nhiệt tình, còn có người theo dõi weibo của anh và nhắn tin...Anh có muốn em ra mặt ngăn lại một chút không? Nếu không có thể sẽ quấy rầy đến anh. 】
Theo dõi?
Lê Khinh Châu suy nghĩ một chút, chẳng trách cậu cứ cảm thấy gần đây weibo của mình lại có thêm fans
【Một diệp Khinh Châu: Không cần, không cần đâu. 】
【 Một diệp Khinh Châu: À, phải rồi, cậu nhận được thư mời anh gửi chưa?】
【 Tôi là người sao Hoả: Đương nhiên em nhận được rồi, tiệc mừng của anh em chắc chắn sẽ tới……】
Tiệc chúc mừng ô tô công nghệ AI đã tổ chức một lần ở công ty, lần này là tổ chức tiệc tối để mời người trong giới kinh doanh ở Yến Kinh.
——Đặc biệt tổ chức vì sự hợp tác thành công của Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài.
Địa điểm tổ chức tiệc tối là ở khách sạn Cẩm Hiên Các của Hạ Giản Tầm, thời gian là hai ngày sau,
Lê Khinh Châu cũng không định đưa em trai và em gái tới tham gia, hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp.
Cho nên đêm đó, Lê Khinh Châu thay một bộ tây trang màu xanh ngọc bích, sau khi gọi điện thoại cho ông cụ Lê, cậu đưa em gái và em trai tới nhà họ Trang.
Lê Khinh Châu vốn dĩ không định gửi thư mời cho nhà họ Thôi.
Nhưng những hiềm khích giữa cậu và nhà họ Thôi đều diễn ra một cách âm thầm, bên ngoài không có bao nhiêu người biết được...
Mà dù sao nhà họ Thôi cũng có uy tín danh dự ở Yến Kinh, nếu không cho họ chút mặt mũi, ngược lại có vẻ như Lê Khinh Châu cậu keo kiệt.
Chỉ là, Thôi Canh Kiến lại cũng có thể mặt dày tới tham dự tiệc tối.
Khách sạn Cẩm Hiên Các được Lê Khinh Châu bao toàn bộ.
Cậu vừa chạm mặt Liễu Bạc Hoài trong sảnh lớn, Thôi Canh Kiến đã giơ chén rượu bước tới bắt chuyện.
"Chúc mừng, Liễu tổng, Lê tổng, doanh số bán xe ô tô thông minh rất lớn, lần này hẳn thu được rất nhiều tiền." Thôi Canh Kiến tươi cười đầy mặt nói.
Ông ta không chỉ tới đây một mình, phía sau ông ta cong mang theo Thôi Đình với vẻ mặt không tình nguyện và Thôi Mậu vẻ mặt âm u.
[Cáo chúc tết gà, chắc chắn không có ý tốt...Không đúng? Mình lại không phải gà."
——Người tí hon trong bong bóng vòng tay, vẻ mặt không vui, ngay sau đó nó ngồi xếp bằng xuống đất, nắm một cái gối ôm hình gà vàng đập đập đập.
Thôi Canh Kiến hoàn toàn không thèm để ý vẻ thờ ơ của Lê Khinh Châu và sự làm lơ của Liễu Bạc Hoài.
Vẻ mặt ông ta không thay đổi nói: "Chuyện lần trước ở khu Nam đều là Thôi Mậu sai, thằng bé không biết vị Hứa tiểu thư kia là người quan trọng với Lê tổng."
"Tôi dẫn thằng bé tới xin lỗi Lê tổng, hy vọng chuyện trước đó có thể xí xóa toàn bộ, còn không qua đây...."
Thôi Canh Kiến nói xong, quay đầu nhìn về phía Thôi Mậu.
Thôi Mâu mặt trầm xuống tiến lên, nói: “Lê tổng, tôi……”
Lê Khinh Châu: “Không cần, con trai Thôi tổng hoàn toàn không xin lỗi."
"Chuyện giữa chúng ta đã chấm dứt, chỉ cần anh ta không chạm vào điểm mấu chốt của tôi một lần nữa, tôi đương nhiên cũng sẽ nể mặt Thôi tổng và con trai ông."
Ngụ ý là——đừng mong lấy lại ảnh chụp.
Thôi Canh Kiến nghe vậy, nét tươi cười trên mặt dần dần phai nhạt.
Ông ta nói: "Lê tổng, làm người vẫn nên để lại cho người khác một con đường, ai biết sau này có việc cần nhờ người ta không."
Lê Khinh Châu nhướng mày, vừa muốn trả lời, liền nghe Liễu Bạc Hoài mở miệng.
“Thôi tổng, Khinh Châu là đối tác của tôi, sẽ không cần người khác giúp đỡ."
Vẻ mặt Thôi Canh Kiến không khỏi biến đổi, sau đó ông ta hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Thôi Mậu và Thôi Đình đuổi theo sau.
Lê Khinh Châu liếc nhìn, cậu phát hiện Thôi Đình rất nhanh tách ra nói chuyện phiếm với đám tiểu thư nhà giàu.
Nhưng ngay sau đó, Liễu Hạ Huy cùng Khúc Quân Phàm đi qua, không biết nói cái gì đó, Thôi Đình liền theo hai người rời đi.
[...Có chuyện.]
Không phải chuyện gì liên quan tới A Ngưng đấy chứ?
——Người tí hon trong bong bóng nhìn chằm chằm hết sức tập trung.
Đúng lúc này, Liễu Bạc Hoài duỗi tay ấn trên vai cậu, hơi khom lưng nói: “Đi thôi, ba Quân Quân cũng tới, không phải cậu muốn quen một chút sao."
Cha Hạ Dịch Quân là Hạ Sầm Trạch, cục trưởng cục cảnh sát Yến Kinh đương nhiệm.
Giai đoạn thứ hai của hạng mục nghiên cứu ô tô công nghệ AI bao gồm cả hệ thống cảnh báo bằng giọng nói, đòi hỏi phải triển khai một số hợp tác cần thiết với cục cảnh sát.
Mà pháp luật và quy định về ô tô thông minh cũng cần hoàn thiện nhanh chóng...
Lê Khinh Châu gật gật đầu, đi theo Liễu Bạc Hoài làm quen Hạ Sầm Trạch, cùng với những ông lớn trong giới kinh doanh, những người nổi tiếng trong từng lĩnh vực khác nhau.
Trong lúc đó đương nhiên không thể thiếu việc uống rượu.
Lê Khinh Châu là chủ nhân tổ chức toàn bộ bữa tiệc—— người khác mời rượu không thể chối từ, vì thể chỉ đành uống hết.
Người tới người đi, cuối cùng bên cạnh Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Châu không còn chỗ trống, lúc này, Hạ Giản Tầm đưa cháu trai bên ngoại Cát Nhạc lại đây.
Cát Nhạc lễ phép chào hỏi trước: "Chào chú Liễu!"
Ngay sau đó liền vui vẻ chạy tới bên cạnh Lê Khinh Châu nói chuyện phiếm.
Liễu Bạc Hoài uống một ngụm rượu, sau đó đặt chén rượu sang bên cạnh, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Hắn nhìn chằm chằm Lê Khinh Châu và Cát Nhạc, nhìn đến mức làm giọng nói Cát Nhạc càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, Cát Nhạc gãi gãi tóc, im lặng đứng bên cạnh Lê Khinh Châu.
[Chóng mặt...Uống nhiều rượu quá.]
——Người tí hon trong bong bóng dang rộng đôi chân ngắn ngủn ngồi dựa vào chiếc gối ôm hình gà vàng vừa nãy, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quanh đầu có một đám bướm rực rỡ sắc màu bay thành vòng tròn.
Lê Khinh Châu hơi cúi đầu xuống, dùng ngón tay day day chỗ giữa lông mày.
Hạ Giản Tầm lại chú ý tới Liễu Bạc Hoài thế mà vẫn còn đeo cái nút tay áo màu xanh ngọc bích kia, anh ta không khỏi nói: "Cậu đúng là rất thích nó."
"Ừm, tôi phát hiện cái nút tay áo này của cậu rất xứng đôi với bộ đồ Lê tổng mặc hôm nay..."
Liễu Bạc Hoài liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Ánh mắt không tồi, tốt hơn cháu ngoại cậu nhiều."
Hạ Giản Tầm: “Hả?”
Cát Nhạc không rõ rốt cuộc bản thân làm sai cái gì……
Liễu Bạc Hoài đi tới bên cạnh Lê Khinh Châu nói: "Tiệc tối sắp kết thúc, mấy việc đằng sau để Trâu Minh và Phương Tây Ngạn phụ trách là được."
"Trên lầu khách sạn Cẩm Hiên Các có phòng nghỉ, tôi thấy cậu không thoải mái, hay là bây giờ lên đó nghỉ ngơi trước một lát."
Lê Khinh Châu cảm thấy càng ngày càng choáng váng, liền gật đầu đồng ý.
Vì thế, Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Châu rời khỏi sảnh lớn bữa tiệc.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu: Thì ra tôi là một con~ con bướm say rượu ~~
Hoài Hoài: Bay thế nào cũng không bay được khỏi lòng bàn tay anh.
Chu Chu: Anh sửa lời lung tung! Hát lại lần nữa!
Hoài Hoài: Em là thế giới phồn hoa của anh.
Lê Khinh Châu & Liễu Bạc Hoài: Nội dung lời nói mời trực tiếp liên hệ tác giả, không cần bay lên đến bản nhân! ( chúng tôi không phải là người như vậy!)
Ba người Liễu Hạ Huy, Khúc Quân Phàm, Kỳ Hạo đang chuẩn bị những việc liên quan đến luận văn tốt nghiệp, bọn họ ngồi xuống một vị trí yên tĩnh, không bị ai quấy rầy.
Nhưng rõ ràng Liễu Hạ Huy đang khó chịu trong lòng, một chốc lại ném bút lên bàn, dựa người vào ghế nhíu mày ngẩn ngơ.
Kỳ Hạo cùng Khúc Quân Phàm không khỏi liếc nhau, ánh mắt ý bảo—— cậu ta lại làm sao vậy? Cậu hỏi một chút xem nào.
Khúc Quân Phàm: Cậu hỏi đi.
Kỳ Hạo: Tôi không dám đâu, cậu hỏi, nhanh lên.
Khúc Quân Phàm bất đắc dĩ mở miệng: “Hạ Huy, không phải gần đây cậu hẹn Hứa Mộng Ngưng ra ngoài xem phim sao, tiến triển đến đâu rồi?"
Hay là cậu ta không hẹn được........
Quả nhiên, Liễu Hạ Huy nói: "Cô ấy không đồng ý."
Kỳ Hạo ngạc nhiên nói: "Không thể nào, tôi tưởng giữa hai người đã có gì đó...Vì sao cô ấy không đồng ý? Chỉ đi xem phim thôi mà."
"Hứa Mộng Ngưng đúng là không dễ thu phục....."
Khúc Quân Phàm: “Đừng nói lung tung, có lẽ chỉ do chương trình học của học viện Y bận quá, Hứa Mộng Ngưng không sắp xếp được thời gian thôi."
Chính cậu ta cũng học y, đương nhiên rõ ràng các khóa học lý thuyết và thực hành của học viện y khiến người ta đau đầu ra sao.
Kỳ Hạo nghe vậy nhún vai, nói cũng có thể.
Sau đó cậu ta nói: "Hạ Huy, cậu cũng đừng nghĩ về chuyện này mãi, vui lên...Hay là chúng ta đi mua xe đi."
"Chiếc xe ba tôi đặt mới về mấy ngày trước, ô tô thông minh, xịn cực kỳ! Bất kể là tính năng ô tô hay là....."
“Khụ khụ!”
Khúc Quân Phàm nháy mắt ra hiệu với cậu ta——đồ ngốc, cái hay không nói, nói cái dở, không thấy sắc mặt Hạ Huy lại đen sao.
Kỳ Hạo lập tức im miệng.
——Suýt nữa thì quên mất, ô tô thông minh mới ra là sản phẩm nghiên cứu của Lê Khinh Châu.
Haiz, cậu ta đâu có nghĩ nhiều như vậy, dù sao không phải Lê Khinh Châu đang hợp tác với tập đoàn Liễu thị sao, Liễu tam gia chính là chú ruột của Liễu Hạ Huy.
Kỳ Hạo ngượng ngùng nói: “Hạ Huy, cậu không cần để ý, tôi thấy giữa Hứa Mộng Ngưng và Lê Khinh Châu không giống như là......."
Đúng lúc này, có hai chàng trai đi tới ngồi vị trí bên cạnh ba người họ.
Hình như họ đang thảo luận gì đó, sau khi ngồi xuống cũng không chú ý xung quanh, tiếp tục nói chuyện.
"Tin tôi mới hóng được hôm nay đúng là chấn động trăm năm, cô sinh viên học viện y gần như nổi tiếng trong diễn đàn trường tôi, đúng là không ngờ..."
"Còn không phải sao, ai ngờ được chân Lê Khinh Châu bị tàn tật là do cô ta...Người ta vốn có thể trở thành một người hoàn hảo."
"Nhưng mà, tôi nghe một vài tin đồn từ học viện y, hai người đó bây giờ vẫn là quan hệ bạn bè."
"Tôi cảm thấy là, nếu không vì sao một chàng trai lại muốn cứu một cô gái bản thân không thích, còn bị tàn tật vì cô ấy, cô gái này nếu biết ơn thì nên chủ động chăm sóc cho Lê tổng."
"Chưa kể họ lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện, mặc dù sau này cô gái này được một nhà khác nhận nuôi..."
"Hai người đang nói cái gì?" Liễu Hạ Huy càng nghe càng cảm thấy không đúng, nhíu mày đứng dậy hỏi.
Hai chàng trai bị giọng nói thình lình vang lên làm hoảng sợ, ngẩng đầu.
Trong đó có một người nhận ra Liễu Hạ Huy, thấy thế nói: "Tôi, bọn tôi đang nói về một bài đăng đang nổi trên diễn đàn trường...."
"Có liên quan tới Lê Khinh Châu và một cô gái."
Gần đây Lê Khinh Châu rất nổi tiếng ở đại học Yến Kinh.
Dù sao bản thân cậu tốt nghiệp từ khoa máy tính đại học Yến Kinh, được coi như đàn anh, bạn cùng trường.
Hiện giờ không chỉ có thành tựu nghiên cứu chế tạo ô tô công nghệ AI, mà trước đó còn nhận được sự khen ngợi từ phía báo chí quốc gia, đây chính là vinh dự cực kỳ lớn lao.
Đám sinh viên đại học Yến Kinh bọn họ đương nhiên thấy tự hào chung.
Cho nên, tin liên quan tới Lê Khinh Châu vừa đăng lên diễn đàn liền phổ biến trong nháy mắt.
Liễu Hạ Huy hỏi: "Cô gái kia tên là gì?"
"Hình như tên là, tên là cái gì...À phải, cô ấy tên là Hứa Mộng Ngưng."
Khúc Quân Phàm cùng Kỳ Hạo nhìn thoáng qua nhau.
Vết thương ở chân của Lê Khinh Châu thế mà vì Hứa Mộng Ngưng mới...Trước ka chưa từng có ai biết đến chuyện này.
Nhưng ai là người tung tin này?
Hai cậu trai nói xong, thấy vẻ mặt Liễu Hạ Huy khó coi, liền không khỏi cầm sách lên một lần nữa, nhỏ giọng rời đi.
Kỳ Hạo vuốt cằm nói: “Chẳng trách Hứa Mộng Ngưng nhìn có vẻ luôn để ý Lê Khinh Châu nhiều như vậy..."
Khúc Quân Phàm bước qua vỗ vỗ bả vai Liễu Hạ Huy nói: "Nếu cậu lo lắng, chúng ta đến học viện y xem."
"Chuyện này hẳn là có người cố ý nhằm vào Hứa Mộng Ngưng, muốn tra một chút không?"
Lần trước Thôi Đình đã bị Liễu Hạ Huy cảnh cáo như vậy...Chắc không phải do cô ta làm đâu.
Tâm trạng Liễu Hạ Huy lên xuống thất thường, khuôn mặt lạnh lẽo rời khỏi thư viện, Quân Phàm cùng Kỳ Hạo vội vàng thu dọn đồ đạc đuổi theo phía sau.
....
Chuyện xảy ra ở đại học Yến Kinh, Lê Khinh Châu không biết.
Bây giờ cậu đang gửi mail cho giáo sư Buffet—— hy vọng sau khi ông ấy nhìn đến nội dung có liên quan tới nghiên cứu người máy trí tuệ nhân tạo, có thể gặp mặt mình một lần.
Tốc độ hành động của Dương Hoán Lư rất nhanh chóng.
Anh ta có bạn ở nước Y, bạn cùng trường, có thể nhờ người đó hỏi thăm về phương thức liên hệ của giáo sư Buffett.
Không lâu sau, bạn anh ta trả lời. Dương Hoán Lư lập tức đưa địa chỉ hòm thư của giáo sư Buffett cho Lê Khinh Châu.
Gửi mail xong, Lê Khinh Châu nhận được tin nhắn của Cát Nhạc.
Cát Nhạc gửi cho cậu một ảnh chụp màn hình fanclub truyện tranh của cậu ta, bên trong không ngờ có một bức ảnh của Lê Khinh Châu trong cuộc họp báo ô tô công nghệ AI, cũng nói——
【 Tôi là người sao Hoả: Bây giờ rất nhiều fans đều cảm thấy anh là bản người thật của vai phản diện Mộ Lân trong bộ truyện tranh mới 《 nhập bộ 》của em, ha ha, sức quan sát của họ mạnh thật đấy, anh vốn dĩ chính là nguyên mẫu của nhân vật Mộ Lân mà. 】
【 Nhưng mà, trước mắt mấy cô ấy quá kích động, quá nhiệt tình, còn có người theo dõi weibo của anh và nhắn tin...Anh có muốn em ra mặt ngăn lại một chút không? Nếu không có thể sẽ quấy rầy đến anh. 】
Theo dõi?
Lê Khinh Châu suy nghĩ một chút, chẳng trách cậu cứ cảm thấy gần đây weibo của mình lại có thêm fans
【Một diệp Khinh Châu: Không cần, không cần đâu. 】
【 Một diệp Khinh Châu: À, phải rồi, cậu nhận được thư mời anh gửi chưa?】
【 Tôi là người sao Hoả: Đương nhiên em nhận được rồi, tiệc mừng của anh em chắc chắn sẽ tới……】
Tiệc chúc mừng ô tô công nghệ AI đã tổ chức một lần ở công ty, lần này là tổ chức tiệc tối để mời người trong giới kinh doanh ở Yến Kinh.
——Đặc biệt tổ chức vì sự hợp tác thành công của Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài.
Địa điểm tổ chức tiệc tối là ở khách sạn Cẩm Hiên Các của Hạ Giản Tầm, thời gian là hai ngày sau,
Lê Khinh Châu cũng không định đưa em trai và em gái tới tham gia, hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp.
Cho nên đêm đó, Lê Khinh Châu thay một bộ tây trang màu xanh ngọc bích, sau khi gọi điện thoại cho ông cụ Lê, cậu đưa em gái và em trai tới nhà họ Trang.
Lê Khinh Châu vốn dĩ không định gửi thư mời cho nhà họ Thôi.
Nhưng những hiềm khích giữa cậu và nhà họ Thôi đều diễn ra một cách âm thầm, bên ngoài không có bao nhiêu người biết được...
Mà dù sao nhà họ Thôi cũng có uy tín danh dự ở Yến Kinh, nếu không cho họ chút mặt mũi, ngược lại có vẻ như Lê Khinh Châu cậu keo kiệt.
Chỉ là, Thôi Canh Kiến lại cũng có thể mặt dày tới tham dự tiệc tối.
Khách sạn Cẩm Hiên Các được Lê Khinh Châu bao toàn bộ.
Cậu vừa chạm mặt Liễu Bạc Hoài trong sảnh lớn, Thôi Canh Kiến đã giơ chén rượu bước tới bắt chuyện.
"Chúc mừng, Liễu tổng, Lê tổng, doanh số bán xe ô tô thông minh rất lớn, lần này hẳn thu được rất nhiều tiền." Thôi Canh Kiến tươi cười đầy mặt nói.
Ông ta không chỉ tới đây một mình, phía sau ông ta cong mang theo Thôi Đình với vẻ mặt không tình nguyện và Thôi Mậu vẻ mặt âm u.
[Cáo chúc tết gà, chắc chắn không có ý tốt...Không đúng? Mình lại không phải gà."
——Người tí hon trong bong bóng vòng tay, vẻ mặt không vui, ngay sau đó nó ngồi xếp bằng xuống đất, nắm một cái gối ôm hình gà vàng đập đập đập.
Thôi Canh Kiến hoàn toàn không thèm để ý vẻ thờ ơ của Lê Khinh Châu và sự làm lơ của Liễu Bạc Hoài.
Vẻ mặt ông ta không thay đổi nói: "Chuyện lần trước ở khu Nam đều là Thôi Mậu sai, thằng bé không biết vị Hứa tiểu thư kia là người quan trọng với Lê tổng."
"Tôi dẫn thằng bé tới xin lỗi Lê tổng, hy vọng chuyện trước đó có thể xí xóa toàn bộ, còn không qua đây...."
Thôi Canh Kiến nói xong, quay đầu nhìn về phía Thôi Mậu.
Thôi Mâu mặt trầm xuống tiến lên, nói: “Lê tổng, tôi……”
Lê Khinh Châu: “Không cần, con trai Thôi tổng hoàn toàn không xin lỗi."
"Chuyện giữa chúng ta đã chấm dứt, chỉ cần anh ta không chạm vào điểm mấu chốt của tôi một lần nữa, tôi đương nhiên cũng sẽ nể mặt Thôi tổng và con trai ông."
Ngụ ý là——đừng mong lấy lại ảnh chụp.
Thôi Canh Kiến nghe vậy, nét tươi cười trên mặt dần dần phai nhạt.
Ông ta nói: "Lê tổng, làm người vẫn nên để lại cho người khác một con đường, ai biết sau này có việc cần nhờ người ta không."
Lê Khinh Châu nhướng mày, vừa muốn trả lời, liền nghe Liễu Bạc Hoài mở miệng.
“Thôi tổng, Khinh Châu là đối tác của tôi, sẽ không cần người khác giúp đỡ."
Vẻ mặt Thôi Canh Kiến không khỏi biến đổi, sau đó ông ta hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Thôi Mậu và Thôi Đình đuổi theo sau.
Lê Khinh Châu liếc nhìn, cậu phát hiện Thôi Đình rất nhanh tách ra nói chuyện phiếm với đám tiểu thư nhà giàu.
Nhưng ngay sau đó, Liễu Hạ Huy cùng Khúc Quân Phàm đi qua, không biết nói cái gì đó, Thôi Đình liền theo hai người rời đi.
[...Có chuyện.]
Không phải chuyện gì liên quan tới A Ngưng đấy chứ?
——Người tí hon trong bong bóng nhìn chằm chằm hết sức tập trung.
Đúng lúc này, Liễu Bạc Hoài duỗi tay ấn trên vai cậu, hơi khom lưng nói: “Đi thôi, ba Quân Quân cũng tới, không phải cậu muốn quen một chút sao."
Cha Hạ Dịch Quân là Hạ Sầm Trạch, cục trưởng cục cảnh sát Yến Kinh đương nhiệm.
Giai đoạn thứ hai của hạng mục nghiên cứu ô tô công nghệ AI bao gồm cả hệ thống cảnh báo bằng giọng nói, đòi hỏi phải triển khai một số hợp tác cần thiết với cục cảnh sát.
Mà pháp luật và quy định về ô tô thông minh cũng cần hoàn thiện nhanh chóng...
Lê Khinh Châu gật gật đầu, đi theo Liễu Bạc Hoài làm quen Hạ Sầm Trạch, cùng với những ông lớn trong giới kinh doanh, những người nổi tiếng trong từng lĩnh vực khác nhau.
Trong lúc đó đương nhiên không thể thiếu việc uống rượu.
Lê Khinh Châu là chủ nhân tổ chức toàn bộ bữa tiệc—— người khác mời rượu không thể chối từ, vì thể chỉ đành uống hết.
Người tới người đi, cuối cùng bên cạnh Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Châu không còn chỗ trống, lúc này, Hạ Giản Tầm đưa cháu trai bên ngoại Cát Nhạc lại đây.
Cát Nhạc lễ phép chào hỏi trước: "Chào chú Liễu!"
Ngay sau đó liền vui vẻ chạy tới bên cạnh Lê Khinh Châu nói chuyện phiếm.
Liễu Bạc Hoài uống một ngụm rượu, sau đó đặt chén rượu sang bên cạnh, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Hắn nhìn chằm chằm Lê Khinh Châu và Cát Nhạc, nhìn đến mức làm giọng nói Cát Nhạc càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, Cát Nhạc gãi gãi tóc, im lặng đứng bên cạnh Lê Khinh Châu.
[Chóng mặt...Uống nhiều rượu quá.]
——Người tí hon trong bong bóng dang rộng đôi chân ngắn ngủn ngồi dựa vào chiếc gối ôm hình gà vàng vừa nãy, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quanh đầu có một đám bướm rực rỡ sắc màu bay thành vòng tròn.
Lê Khinh Châu hơi cúi đầu xuống, dùng ngón tay day day chỗ giữa lông mày.
Hạ Giản Tầm lại chú ý tới Liễu Bạc Hoài thế mà vẫn còn đeo cái nút tay áo màu xanh ngọc bích kia, anh ta không khỏi nói: "Cậu đúng là rất thích nó."
"Ừm, tôi phát hiện cái nút tay áo này của cậu rất xứng đôi với bộ đồ Lê tổng mặc hôm nay..."
Liễu Bạc Hoài liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Ánh mắt không tồi, tốt hơn cháu ngoại cậu nhiều."
Hạ Giản Tầm: “Hả?”
Cát Nhạc không rõ rốt cuộc bản thân làm sai cái gì……
Liễu Bạc Hoài đi tới bên cạnh Lê Khinh Châu nói: "Tiệc tối sắp kết thúc, mấy việc đằng sau để Trâu Minh và Phương Tây Ngạn phụ trách là được."
"Trên lầu khách sạn Cẩm Hiên Các có phòng nghỉ, tôi thấy cậu không thoải mái, hay là bây giờ lên đó nghỉ ngơi trước một lát."
Lê Khinh Châu cảm thấy càng ngày càng choáng váng, liền gật đầu đồng ý.
Vì thế, Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Châu rời khỏi sảnh lớn bữa tiệc.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu: Thì ra tôi là một con~ con bướm say rượu ~~
Hoài Hoài: Bay thế nào cũng không bay được khỏi lòng bàn tay anh.
Chu Chu: Anh sửa lời lung tung! Hát lại lần nữa!
Hoài Hoài: Em là thế giới phồn hoa của anh.
Lê Khinh Châu & Liễu Bạc Hoài: Nội dung lời nói mời trực tiếp liên hệ tác giả, không cần bay lên đến bản nhân! ( chúng tôi không phải là người như vậy!)