Chương 14
Lời của Cát Nhạc khiến Lê Khinh Chu không nói nên lời.
Cậu không muốn tiếp tục nói chuyện với cái người đầu óc có bệnh, người bị nghi ngờ là mắc bệnh tâm thần.
Vì vậy, sau khi bày tỏ rõ ràng sự từ chối của mình, Lê Khinh Chu đã di chuyển xe lăn và rời đi theo một hướng khác.
Tuy nhiên, người thanh niên này vẫn bám riết không tha, đuổi đến bên ngoài nhà vệ sinh, miệng không ngừng nói lảm nhảm.
“Anh trai, chờ một chút, tôi rất muốn làm bạn với anh.”
“Anh nhìn xem tôi lớn lên như này thì không thể là người xấu được, tôi chính là một người nối nghiệp ưu tú của chủ nghĩa xã hội đó.
Chính là vậy, à, tôi tên là Các Nhạc, là…...”
Ai là anh em của cậu.
Lê Khinh Chu mệt mỏi, dừng xe lăn lại, mặt không biểu tình, hỏi:..
"Lý do."
Cát Nhạc chớp mắt một cái, nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, ngượng ngùng nở nụ cười: “Lúc nãy … Tôi nhìn thấy anh đã nhất kiến như cố*.”
*Nhất kiến như cố: mới gặp mà thấy như đã quen nhau từ lâu rồi, như những người bạn cũ gặp lại.
Trong WC, cậu nhất kiến như cố với tôi?!
Lê Khinh Chu không thể hiểu nổi.
Cậu nói: "Tôi xin lỗi, nhưng cậu phải biết rằng sau nhất kiến như cố còn có một câu tiếp theo – tái kiến người lạ**.”
**Tái kiến người lạ: ẩn nghĩa trong cách dùng này là: không hẹn ngày lặp lại, không muốn gặp lại người không quen biết.
Cát Nhạc vừa gãi đầu, vừa nghi ngờ nói: “Tái kiến người lạ.”
"Tôi mới từ nước ngoài trở về, nên tôi thực sự không biết nhiều….Nhưng sau nhất kiến như cố không phải là câu “mặt mày thành thư***” sao?
***Mặt mày thành thư: ý nói đường nét trên khuôn mặt hiện hữu rõ sự hoài niệm, vui mừng,…
“Lạ thật, có thể là tôi nhớ nhầm.”
Cát Nhạc thì thầm.
Lê Khinh Chu hi vọng cậu có thể hiểu được ẩn ý của mình, lại lần nữa, điều khiển xe lăn đi, nhưng lại bị cậu ta kéo lại.
[A a a a a a - cái người này bị bệnh sao, mau thả cho tôi rời đi! ]
——Bé phản diện trong bong bóng phồng mặt giận dữ, nhảy lên vách bong bóng tay đấm, chân đá Cát Nhạc ở bên ngoài…
Liễu Bạc Hoài lại nghe thấy tiếng nói phát ra từ trong lòng, bước chân không dừng đi đến, liền thấy hình ảnh này.
Cát Nhạc là cháu trai bên ngoại của Hạ Giản Tầm, bạn của Liễu Bạc Hoài, lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới trở về nước.
Nhưng ngay khi trở về Trung Quốc, cậu ta đã phải nhập viện vì bị ngã khi trượt tuyết.
Hiện tại, cậu ta chắc là vừa mới xuất viện...
Liễu Bạc Hoài chậm rãi tới gần, bộ dáng khó lòng bỏ qua, hai người đều quay đầu lại nhìn.
Dựa theo vị trí, bối phận của mình, Cát Nhạc gọi: “Chú Liễu.”
Chuỗi hạt mà Liễu Bạc Hoài ngày thường hay nắm trong lòng bàn tay, giờ lại được đeo quanh cổ tay.
Hắn lạnh nhạt đáp lại, đưa mắt về phía Lê Khinh Chu và nói: “Hợp đồng đã lập xong… Tôi sẽ đưa cậu Lê đây trở về.”
Lê Khinh Chu chỉ muốn nói “phiền anh Liễu quá”, nhưng Cát Nhạc đã lên tiếng trước.
Hai mắt Cát Nhạc sáng ngời: "Chú Liễu, hai người quen nhau sao?"
"Vậy chú có thể giới thiệu anh ấy cho cháu được không? Cháu vừa trở về Trung Quốc nên không có người bạn nào….”
[Ah, tôi không muốn làm bạn với kẻ bệnh tâm thần! ] —— Bé con trong bong bóng hai tay chống nạnh, tâm trạng khó chịu.
Liễu Bạc Hoài nói: “Điều đó phụ thuộc vào mong muốn của cậu Lê.
Chú không thể tùy ý đưa ra quyết định.”
[Tất nhiên là tôi không muốn.
]
Cát Nhạc nhìn biểu cảm trên mặt Lê Khinh Chu.
Sau đó, mới nhận ra hành vi của cậu ta dường như đã gây phiền phức cho người khác...
Ôi, quả thực sau khi nhìn thấy vị tên sinh này, cậu ta quả thực có chút quá khích, hưng phấn.
Cát Nhạc bày tỏ lời xin lỗi: “Anh à, tôi thực sự không phải là người xấu.”
“Tôi tên là Cát Nhạc, nhà tôi ở Yến Kinh, tôi thường vẽ truyện tranh và nhận bản thảo...!Bút danh là Hỏa Tinh Sơn Khâu.”
“Thật sự xin lỗi, ngoại hình của anh phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi quá.
[Chờ đã, chờ đã, cậu ta nói tên bút danh của mình là gì?! ]
—— Biểu cảm bé phản diện chuyển từ ậm ừ sang không thể tin nổi, đôi mắt mở to, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, đồng thời trên đỉnh đầu xuất hiện một dấu chấm than lớn.
[ Hỏa Tinh Sơn Khâu! Cậu ta chính là vị tác giả vẽ lên bộ truyện tranh “Thiếu niên không trung”! Ối, tôi sắp chết, giật mình ngồi dậy, và tên hề thực sự là chính tôi.
]
[Mẹ ới, con muốn kết bạn với cậu ta! ]
Liễu Bạc Hoài cau mày.
Cát Nhạc nói: “Tôi rất xin lỗi khi đã quấy rầy cậu Lê, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ”, người thanh niên ngồi trên xe lăn bình tĩnh nói: “Nể mặt anh Liễu đây, chúng ta làm bạn cũng không sao.”
Cát Nhạc nghe vậy, biểu tình đang từ buồn bã chuyển sang kinh ngạc, vui mừng.
Liễu Bạc Hoài: “……”
Sau khi hai người họ trao đổi xong thông tin liên lạc, Cát Nhạc chào tạm biệt, vui vẻ rời đi.
Liễu Khinh Chu đi theo Lưu Bột Hoài trở lại tiểu đình viện.
Đi được nửa đường, Liễu Bạc Hoài nhìn lướt qua bé con khắp người đầy hoa trong bong bóng, tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Không biết cậu Lê ngày thường có sở thích gì không?”
Lê Khinh Chu: “Nghiên cứu về AI trí tuệ nhân tạo và xem một số bản tin tài chính.
Đại loại là vậy...!"
[Xem phim truyền hình, nghe nhạc, nói chuyện, xem anime, truyện tranh...! Chẹp, tôi thích mọi thứ có liên quan đến Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy**** và gà rán! ]
****Phì Trạch Khoái Nhạc: là nhóm văn hóa mới nổi ở Trung Quốc, chỉ những người chỉ thích nằm dài xem TV series, chơi game ở công ty và bên cạnh luôn có nước có gas cũng như.
Văn hóa này bắt nguồn từ văn hóa otaku ở Nhật Bản.
Phì Trạch Khoái Lạc, mang đến cảm giác hài lòng, phá vỡ kỳ vọng về các tiêu chuẩn xã hội lâu dài.
Dân mạng Trung Quốc cho rằng, đây là chuyển biến đáng mừng.
Ngày nay, Phì Trạch Khoái Lạc đã trở thành lối sống của không ít thanh niên Trung Quốc, họ chối bỏ những định kiến mà xã hội áp đặt, tự tìm vui trên Internet ngổn ngang.
—— Bé phản diện trong bong bóng che miệng, đôi mắt to gần như nheo lại thành một đường mang theo ý cười, những bông hoa nhỏ xung quanh rơi xuống một cách vui sướng.
Liễu Bạc Hoài lại xoay chuỗi hạt, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Mãi đến khi hai người chuẩn bị vào phòng, Liễu Bạc Hoài mới cười tủm tỉm nói nhỏ: “Sở thích của cậu Lê… thật tốt.”
Lê Khinh Chu khó hiểu nghiêng đầu.
Sở thích nhàm chán như vậy chẳng lẽ lại là một điều tốt?
Chắc chắn, đây nên được gọi là khẩu vị của những người thành công.
Sau đó, hai người ký kết hợp đồng, Lê Khinh Chu hợp tác thành công với nhà họ Liễu.
......
Khi nhận được tin nhắn từ Triệu Tinh Tinh, Lê Khinh Chu đang ở nhà trò chuyện với người bạn tác giả truyện tranh mới của mình, Cát Nhạc.
Người này đang sáng tác một bộ truyện tranh mới gần đây - nói rằng hình ảnh của cậu rất phù hợp với nhân vật phản diện trong đó, Cát Nhạc hy vọng sẽ được dựa theo hình tượng, khuôn mặt của cậu vẽ lên nhân vật phản diện trong bộ truyện.....
Cát Nhạc cẩn thận nói: "Nhân vật phản diện mà tôi vẽ sắp tới cũng sẽ ngồi trên xe lăn...!...!nếu anh phiền...!"
Lê Khinh Chu không quan tâm đến điều đó.
Cậu nói giọng thân thiết: “Không thành vấn đề, tôi có thể là nguyên mẫu cho cậu tùy ý vẽ.”
Cát Nhạc xoa xoa tay, càng thêm hưng phấn: “Anh, anh chính là người bạn tốt nhất của tôi cả đời này! "
" Tôi tuyệt đối thiết kế nhân vật của anh thông minh, vô song! IQ xuất sắc! Tàn nhẫn! Không thích người đẹp...!Khụ, anh là trùm phản diện đẹp nhất.
"
Lê Khinh Chu: Ôi - yêu yêu! Làm đi, phải chắc chắn làm như vậy nha!
“Anh ơi, hay tôi kể trước cho anh nghe về quá khứ đen tối của nhân vật phản diện này, cùng sự chuyển biến tâm lí của anh ta khi bước trên hành trình tội ác nhé?” Cát Nhạc hào hứng nói.
Lê Khinh Chu nói với giọng bình tĩnh: “Có thể tóm lại là câu "thiên hạ đều chống lại ta, cả thiên hạ ta đều có thể gϊếŧ"?” đúng không?”
Wow! Rất thú vị!
Cát Nhạc vỗ cái đụp xuống đùi như đã tìm ra một người bạn tri: “Không sai! Anh thật hiểu tôi!”"
Mặc dù cậu ta vẫn nói chuyện không ngừng, nhưng Lê Khinh Vũ rất thờ ơ, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một vài từ.
Nhưng càng nói nhiều, họ càng hiểu ra.
Cát Nhạc cảm thấy vô cùng may mắn, khi quyết định liên lạc với anh.
Nhưng cuộc trò chuyện cuối cùng đã kết thúc bằng một tin nhắn từ Triệu Tinh Tinh – cô nhắn tin cầu cứu, nói rằng Hứa Mộng Ngưng đang gặp rắc rối và bị bắt nạt.
Lê Kinh Chu gãi gãi gương mặt, bắt đầu tìm lại cốt truyện từ trong trí nhớ
——Đoạn cốt truyện này có vẻ là các sinh viên trường y đi ăn tối, trong đó đương nhiên có cả Hứa Mộng Ngưng và Triệu Tinh Tinh.
Nhưng họ lại tình cờ gặp Thôi Đình, nữ phụ pháo hôi (nhân vật hy sinh làm nền cho nhân vật chính) trong khách sạn nơi họ đến ăn tối.
Hôm đó, trùng hợp là sinh nhật của Thôi Đình.
Vì không muốn đụng mặt Hứa Mộng Ngưng, cô ta quyết định sẽ bao trọn khách sạn, đuổi nữ chính và các sinh viên y khoa đi.
Nhưng lúc này, bữa tối đã bắt đầu, các món ăn đã được dọn lên hết, thái độ của Thôi Đình cực kỳ tồi tệ.
Do đó, hai bên xảy xung đột.
Trong nguyên tác, "Lê Khinh Chu" cũng nhận được tin tức từ Triệu Tinh Tinh, sau đó đến khách sạn để giải vây.
Nhưng khi đó, nhà họ Lê gia không có trải qua biến cố về đất đai ở vùng ngoại ô phía Bắc, đã có thể tiến vào thị trường ở Yến Kinh.
So với nhà họ Thôi, nhà họ Lê vẫn kém hấp dẫn hơn một chút.
Điều này khiến Lê Khinh Chu bị sỉ nhục nặng nề ngay sau khi anh trai của Thôi Đình là Thôi Mâu đi đến khách sạn.
Sau đó, nhân vật nam chính trong nguyên tác, Liễu Hạ Huy cũng xuất hiện.
Nhà họ Liễu là một đại gia tộc lớn trong giới kinh doanh, đặc biệt là sự tồn tại của vị tam gia nhà họ Liễu...!Thôi Mâu tất nhiên không dám làm mất lòng cậu chủ nhỏ nhà họ Liễu.
Cuối cùng, Thôi Mâu mang theo Thôi Đình, rời đi trong tuyệt vọng.
Nữ chính được nam chính “anh hùng cứu mỹ nhân” thành công.
Mà "Lê Khinh Chu" vô cớ trở thành tấm nền để nam chính lạnh lùng, kiêu ngạo tỏa sáng…
Một lần nữa, nhận thức sâu sắc được khoảng cách giữa hai người, "Lê Khinh Chu" cực kỳ không cam lòng, điều này cũng làm cho tình yêu của cậu dành cho nữ chính ngày càng trở nên ám ảnh.
Nghĩ xong, Lê Khinh Chu nhanh chóng lắc đầu: "Không được, không được, nếu có chuyện thì tìm đến nam chính, xin đừng tìm nam phụ phản diện như tôi."
——Làm sao phải ra ngoài chịu tội trong khi cậu có thể ở nhà xem anime chứ.
Nhưng dù sao, cậu vẫn phải giữ vững tư cách của mình, không thể giả vờ như không thấy tin tức được...
Lê Khinh Chu cho một lát khoai tây chiên vào miệng, nghĩ – vậy thì đi muộn một chút, lấy cớ là phải nghiên cứu về kĩ thuật AI, trí tuệ nhân tạo, nên không may bỏ lỡ, chắc không có vấn đề:)
Khi cậu xem xong hai tập hoạt hình, chậm chậm đi đến muộn một chút, lúc đó chắc nam chính cũng giải vây cho nữ chính xong rồi.
Ngay sau khi Lê Khinh Chu xuống xe, cậu thấy Liễu Hạ Huy đang đưa Hứa Mộng Ngưng ra khỏi khách sạn, trong khi Triệu Tinh Tinh và một vài người bạn khác của Liễu Hạ Huy và Kỳ Hạo đang đi theo phía sau.
Hứa Mộng Ngưng nhìn thấy Lê Khinh Chu trước.
Sau đó, Liễu Hạ Huy cũng nhìn theo ánh mắt của cô để ý tới cậu, lập tức hơi nhíu mày, đứng yên tại chỗ với thái độ thờ ơ.
Lê Khinh Chu hối lỗi nói: “A Ngưng, trước đó tôi bận làm thí nghiệm nên đến muộn.”
Hứa Mộng Ngưng trừng mắt nhìn Triệu Tinh Tinh, biết rằng cô ta đã gửi tin nhắn cho Khinh Chu.
Triệu Tinh Tinh chắp tay cầu xin sự thương xót.
Lê Khinh Chu nói: "Đừng trách bạn của em."
"A Ngưng, tại sao lúc khó khăn em không nói cho anh biết, anh cũng muốn giúp em phần nào..."
Liễu Hạ Huy chế nhạo: "Anh thì có thể giúp cái gì, không biết ước lượng sức lực của bản thân...!"
" Liễu Hạ Huy! " Hứa Mộng Ngưng cau mày.
Liễu Hạ Huy không nói nữa, nhưng vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.
Vẻ mặt Lê Khinh Chu khó chịu, nói: “Không phiền đến cậu nhỏ Liễu phải lo lắng.”
“A Ngưng, anh đưa em trở về.”
Hứa Mộng Ngưng lên tiếng tỏ sự đồng ý.
Ngay lập tức, cô quay sang Liễu Hạ Huy và nói: "Anh Liễu, cảm ơn anh hôm nay, tôi sẽ trả ơn anh sau, nếu có cơ hội..."
Hứa Mộng Ngưng chào tạm biệt bạn bè và rời đi cùng Lê Khinh Chu.
Liễu Hạ Huy đứng ở cửa khách sạn, bóng dáng gần như tan vào màn đêm.
Kỳ Hạo bước tới, vỗ vỗ vai anh ta nói: “Vị thiếu gia nhà họ Lê này thật không cho mày thể diện, có cần tao dạy dỗ cho cậu ta một bài học không…”
“Không cần.”
Liễu Hạ Huy nghĩ thầm về cái gì đó và nói: "Chú ba của tôi hình như gần đây đang ra tay..."
“Chú ba của mày ra tay?!”
Kỳ Hạo mặt đầy kinh ngạc: "Vậy thì nhất định cậu ta sẽ không yên đâu."
Bóng dáng của hai người dần dần đi xa, giọng nói cũng dần biến mất.
Ngay sau khi họ rời đi, một người bước ra từ sau cánh cửa khách sạn, là Tưởng Đại Khôn.
Ông ta xoa cằm cười nhạo: “.....!Lê Khinh Chu quả nhiên đã đắc tội với nhà họ Liễu.”
“Lúc này, hạng mục đất ở vùng ngoại ô phía Bắc, ta muốn xem cậu ta ăn nói với Lê Hoài Dân như thế nào.”
Không nghĩ tới đến dự sinh nhật của của tiểu công chúa Thôi gia lại còn nghe ngóng được loại tin tức bất ngờ này.
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
…………
Lê Thừa Khang và Ngô Sử Quang đến Yến Kinh và gặp Thôi Canh Kiến, chủ tịch của Thôi thị, nhờ sự giúp đỡ của Tưởng Đại Khôn.
Ảnh hưởng của Thôi gia ở Yến Kinh không hề nhỏ.
Với sự giúp đỡ của Thôi Canh Kiến, cơ hội nắm giành lấy hạng mục đất ở ngoại ô phía Bắc của họ gần như đã chắc chắn.
Cũng vì vậy mà Ngô Sử Quang và Lê Thừa Khang thực sự đã hạ thấp lòng tự tôn để lấy lòng Thôi Canh Kiến.
Tiền bạc, quà tặng đều đã đưa.
Tất nhiên, kết quả là một câu trả lời khẳng định.
Vào ngày vụ đấu thầu ở ngoại ô phía Bắc chính thức bắt đầu, Thôi Canh Kiến tiết lộ thông tin – Ngô Sử Quang thành công giành được khu đất này.
Tin tức truyền đến Tây Thành, sau đó, Lê lão gia mới biết Lê Khinh Chu đã gạt ông, bỏ qua dự án đất đai ở vùng ngoại ô phía Bắc mà không nói cho ông biết.
Mất cơ hội tiến trụ ở Yến Kinh như vậy sao ông có thể không tức giận.
Đặc biệt vào thời điểm này, Lê Thừa Khang cũng đã công khai đề xuất với hội đồng quản trị bãi nhiệm Lê Khinh Chu khỏi vị trí giám đốc điều hành..
Cậu không muốn tiếp tục nói chuyện với cái người đầu óc có bệnh, người bị nghi ngờ là mắc bệnh tâm thần.
Vì vậy, sau khi bày tỏ rõ ràng sự từ chối của mình, Lê Khinh Chu đã di chuyển xe lăn và rời đi theo một hướng khác.
Tuy nhiên, người thanh niên này vẫn bám riết không tha, đuổi đến bên ngoài nhà vệ sinh, miệng không ngừng nói lảm nhảm.
“Anh trai, chờ một chút, tôi rất muốn làm bạn với anh.”
“Anh nhìn xem tôi lớn lên như này thì không thể là người xấu được, tôi chính là một người nối nghiệp ưu tú của chủ nghĩa xã hội đó.
Chính là vậy, à, tôi tên là Các Nhạc, là…...”
Ai là anh em của cậu.
Lê Khinh Chu mệt mỏi, dừng xe lăn lại, mặt không biểu tình, hỏi:..
"Lý do."
Cát Nhạc chớp mắt một cái, nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, ngượng ngùng nở nụ cười: “Lúc nãy … Tôi nhìn thấy anh đã nhất kiến như cố*.”
*Nhất kiến như cố: mới gặp mà thấy như đã quen nhau từ lâu rồi, như những người bạn cũ gặp lại.
Trong WC, cậu nhất kiến như cố với tôi?!
Lê Khinh Chu không thể hiểu nổi.
Cậu nói: "Tôi xin lỗi, nhưng cậu phải biết rằng sau nhất kiến như cố còn có một câu tiếp theo – tái kiến người lạ**.”
**Tái kiến người lạ: ẩn nghĩa trong cách dùng này là: không hẹn ngày lặp lại, không muốn gặp lại người không quen biết.
Cát Nhạc vừa gãi đầu, vừa nghi ngờ nói: “Tái kiến người lạ.”
"Tôi mới từ nước ngoài trở về, nên tôi thực sự không biết nhiều….Nhưng sau nhất kiến như cố không phải là câu “mặt mày thành thư***” sao?
***Mặt mày thành thư: ý nói đường nét trên khuôn mặt hiện hữu rõ sự hoài niệm, vui mừng,…
“Lạ thật, có thể là tôi nhớ nhầm.”
Cát Nhạc thì thầm.
Lê Khinh Chu hi vọng cậu có thể hiểu được ẩn ý của mình, lại lần nữa, điều khiển xe lăn đi, nhưng lại bị cậu ta kéo lại.
[A a a a a a - cái người này bị bệnh sao, mau thả cho tôi rời đi! ]
——Bé phản diện trong bong bóng phồng mặt giận dữ, nhảy lên vách bong bóng tay đấm, chân đá Cát Nhạc ở bên ngoài…
Liễu Bạc Hoài lại nghe thấy tiếng nói phát ra từ trong lòng, bước chân không dừng đi đến, liền thấy hình ảnh này.
Cát Nhạc là cháu trai bên ngoại của Hạ Giản Tầm, bạn của Liễu Bạc Hoài, lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới trở về nước.
Nhưng ngay khi trở về Trung Quốc, cậu ta đã phải nhập viện vì bị ngã khi trượt tuyết.
Hiện tại, cậu ta chắc là vừa mới xuất viện...
Liễu Bạc Hoài chậm rãi tới gần, bộ dáng khó lòng bỏ qua, hai người đều quay đầu lại nhìn.
Dựa theo vị trí, bối phận của mình, Cát Nhạc gọi: “Chú Liễu.”
Chuỗi hạt mà Liễu Bạc Hoài ngày thường hay nắm trong lòng bàn tay, giờ lại được đeo quanh cổ tay.
Hắn lạnh nhạt đáp lại, đưa mắt về phía Lê Khinh Chu và nói: “Hợp đồng đã lập xong… Tôi sẽ đưa cậu Lê đây trở về.”
Lê Khinh Chu chỉ muốn nói “phiền anh Liễu quá”, nhưng Cát Nhạc đã lên tiếng trước.
Hai mắt Cát Nhạc sáng ngời: "Chú Liễu, hai người quen nhau sao?"
"Vậy chú có thể giới thiệu anh ấy cho cháu được không? Cháu vừa trở về Trung Quốc nên không có người bạn nào….”
[Ah, tôi không muốn làm bạn với kẻ bệnh tâm thần! ] —— Bé con trong bong bóng hai tay chống nạnh, tâm trạng khó chịu.
Liễu Bạc Hoài nói: “Điều đó phụ thuộc vào mong muốn của cậu Lê.
Chú không thể tùy ý đưa ra quyết định.”
[Tất nhiên là tôi không muốn.
]
Cát Nhạc nhìn biểu cảm trên mặt Lê Khinh Chu.
Sau đó, mới nhận ra hành vi của cậu ta dường như đã gây phiền phức cho người khác...
Ôi, quả thực sau khi nhìn thấy vị tên sinh này, cậu ta quả thực có chút quá khích, hưng phấn.
Cát Nhạc bày tỏ lời xin lỗi: “Anh à, tôi thực sự không phải là người xấu.”
“Tôi tên là Cát Nhạc, nhà tôi ở Yến Kinh, tôi thường vẽ truyện tranh và nhận bản thảo...!Bút danh là Hỏa Tinh Sơn Khâu.”
“Thật sự xin lỗi, ngoại hình của anh phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi quá.
[Chờ đã, chờ đã, cậu ta nói tên bút danh của mình là gì?! ]
—— Biểu cảm bé phản diện chuyển từ ậm ừ sang không thể tin nổi, đôi mắt mở to, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, đồng thời trên đỉnh đầu xuất hiện một dấu chấm than lớn.
[ Hỏa Tinh Sơn Khâu! Cậu ta chính là vị tác giả vẽ lên bộ truyện tranh “Thiếu niên không trung”! Ối, tôi sắp chết, giật mình ngồi dậy, và tên hề thực sự là chính tôi.
]
[Mẹ ới, con muốn kết bạn với cậu ta! ]
Liễu Bạc Hoài cau mày.
Cát Nhạc nói: “Tôi rất xin lỗi khi đã quấy rầy cậu Lê, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ”, người thanh niên ngồi trên xe lăn bình tĩnh nói: “Nể mặt anh Liễu đây, chúng ta làm bạn cũng không sao.”
Cát Nhạc nghe vậy, biểu tình đang từ buồn bã chuyển sang kinh ngạc, vui mừng.
Liễu Bạc Hoài: “……”
Sau khi hai người họ trao đổi xong thông tin liên lạc, Cát Nhạc chào tạm biệt, vui vẻ rời đi.
Liễu Khinh Chu đi theo Lưu Bột Hoài trở lại tiểu đình viện.
Đi được nửa đường, Liễu Bạc Hoài nhìn lướt qua bé con khắp người đầy hoa trong bong bóng, tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Không biết cậu Lê ngày thường có sở thích gì không?”
Lê Khinh Chu: “Nghiên cứu về AI trí tuệ nhân tạo và xem một số bản tin tài chính.
Đại loại là vậy...!"
[Xem phim truyền hình, nghe nhạc, nói chuyện, xem anime, truyện tranh...! Chẹp, tôi thích mọi thứ có liên quan đến Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy**** và gà rán! ]
****Phì Trạch Khoái Nhạc: là nhóm văn hóa mới nổi ở Trung Quốc, chỉ những người chỉ thích nằm dài xem TV series, chơi game ở công ty và bên cạnh luôn có nước có gas cũng như.
Văn hóa này bắt nguồn từ văn hóa otaku ở Nhật Bản.
Phì Trạch Khoái Lạc, mang đến cảm giác hài lòng, phá vỡ kỳ vọng về các tiêu chuẩn xã hội lâu dài.
Dân mạng Trung Quốc cho rằng, đây là chuyển biến đáng mừng.
Ngày nay, Phì Trạch Khoái Lạc đã trở thành lối sống của không ít thanh niên Trung Quốc, họ chối bỏ những định kiến mà xã hội áp đặt, tự tìm vui trên Internet ngổn ngang.
—— Bé phản diện trong bong bóng che miệng, đôi mắt to gần như nheo lại thành một đường mang theo ý cười, những bông hoa nhỏ xung quanh rơi xuống một cách vui sướng.
Liễu Bạc Hoài lại xoay chuỗi hạt, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Mãi đến khi hai người chuẩn bị vào phòng, Liễu Bạc Hoài mới cười tủm tỉm nói nhỏ: “Sở thích của cậu Lê… thật tốt.”
Lê Khinh Chu khó hiểu nghiêng đầu.
Sở thích nhàm chán như vậy chẳng lẽ lại là một điều tốt?
Chắc chắn, đây nên được gọi là khẩu vị của những người thành công.
Sau đó, hai người ký kết hợp đồng, Lê Khinh Chu hợp tác thành công với nhà họ Liễu.
......
Khi nhận được tin nhắn từ Triệu Tinh Tinh, Lê Khinh Chu đang ở nhà trò chuyện với người bạn tác giả truyện tranh mới của mình, Cát Nhạc.
Người này đang sáng tác một bộ truyện tranh mới gần đây - nói rằng hình ảnh của cậu rất phù hợp với nhân vật phản diện trong đó, Cát Nhạc hy vọng sẽ được dựa theo hình tượng, khuôn mặt của cậu vẽ lên nhân vật phản diện trong bộ truyện.....
Cát Nhạc cẩn thận nói: "Nhân vật phản diện mà tôi vẽ sắp tới cũng sẽ ngồi trên xe lăn...!...!nếu anh phiền...!"
Lê Khinh Chu không quan tâm đến điều đó.
Cậu nói giọng thân thiết: “Không thành vấn đề, tôi có thể là nguyên mẫu cho cậu tùy ý vẽ.”
Cát Nhạc xoa xoa tay, càng thêm hưng phấn: “Anh, anh chính là người bạn tốt nhất của tôi cả đời này! "
" Tôi tuyệt đối thiết kế nhân vật của anh thông minh, vô song! IQ xuất sắc! Tàn nhẫn! Không thích người đẹp...!Khụ, anh là trùm phản diện đẹp nhất.
"
Lê Khinh Chu: Ôi - yêu yêu! Làm đi, phải chắc chắn làm như vậy nha!
“Anh ơi, hay tôi kể trước cho anh nghe về quá khứ đen tối của nhân vật phản diện này, cùng sự chuyển biến tâm lí của anh ta khi bước trên hành trình tội ác nhé?” Cát Nhạc hào hứng nói.
Lê Khinh Chu nói với giọng bình tĩnh: “Có thể tóm lại là câu "thiên hạ đều chống lại ta, cả thiên hạ ta đều có thể gϊếŧ"?” đúng không?”
Wow! Rất thú vị!
Cát Nhạc vỗ cái đụp xuống đùi như đã tìm ra một người bạn tri: “Không sai! Anh thật hiểu tôi!”"
Mặc dù cậu ta vẫn nói chuyện không ngừng, nhưng Lê Khinh Vũ rất thờ ơ, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một vài từ.
Nhưng càng nói nhiều, họ càng hiểu ra.
Cát Nhạc cảm thấy vô cùng may mắn, khi quyết định liên lạc với anh.
Nhưng cuộc trò chuyện cuối cùng đã kết thúc bằng một tin nhắn từ Triệu Tinh Tinh – cô nhắn tin cầu cứu, nói rằng Hứa Mộng Ngưng đang gặp rắc rối và bị bắt nạt.
Lê Kinh Chu gãi gãi gương mặt, bắt đầu tìm lại cốt truyện từ trong trí nhớ
——Đoạn cốt truyện này có vẻ là các sinh viên trường y đi ăn tối, trong đó đương nhiên có cả Hứa Mộng Ngưng và Triệu Tinh Tinh.
Nhưng họ lại tình cờ gặp Thôi Đình, nữ phụ pháo hôi (nhân vật hy sinh làm nền cho nhân vật chính) trong khách sạn nơi họ đến ăn tối.
Hôm đó, trùng hợp là sinh nhật của Thôi Đình.
Vì không muốn đụng mặt Hứa Mộng Ngưng, cô ta quyết định sẽ bao trọn khách sạn, đuổi nữ chính và các sinh viên y khoa đi.
Nhưng lúc này, bữa tối đã bắt đầu, các món ăn đã được dọn lên hết, thái độ của Thôi Đình cực kỳ tồi tệ.
Do đó, hai bên xảy xung đột.
Trong nguyên tác, "Lê Khinh Chu" cũng nhận được tin tức từ Triệu Tinh Tinh, sau đó đến khách sạn để giải vây.
Nhưng khi đó, nhà họ Lê gia không có trải qua biến cố về đất đai ở vùng ngoại ô phía Bắc, đã có thể tiến vào thị trường ở Yến Kinh.
So với nhà họ Thôi, nhà họ Lê vẫn kém hấp dẫn hơn một chút.
Điều này khiến Lê Khinh Chu bị sỉ nhục nặng nề ngay sau khi anh trai của Thôi Đình là Thôi Mâu đi đến khách sạn.
Sau đó, nhân vật nam chính trong nguyên tác, Liễu Hạ Huy cũng xuất hiện.
Nhà họ Liễu là một đại gia tộc lớn trong giới kinh doanh, đặc biệt là sự tồn tại của vị tam gia nhà họ Liễu...!Thôi Mâu tất nhiên không dám làm mất lòng cậu chủ nhỏ nhà họ Liễu.
Cuối cùng, Thôi Mâu mang theo Thôi Đình, rời đi trong tuyệt vọng.
Nữ chính được nam chính “anh hùng cứu mỹ nhân” thành công.
Mà "Lê Khinh Chu" vô cớ trở thành tấm nền để nam chính lạnh lùng, kiêu ngạo tỏa sáng…
Một lần nữa, nhận thức sâu sắc được khoảng cách giữa hai người, "Lê Khinh Chu" cực kỳ không cam lòng, điều này cũng làm cho tình yêu của cậu dành cho nữ chính ngày càng trở nên ám ảnh.
Nghĩ xong, Lê Khinh Chu nhanh chóng lắc đầu: "Không được, không được, nếu có chuyện thì tìm đến nam chính, xin đừng tìm nam phụ phản diện như tôi."
——Làm sao phải ra ngoài chịu tội trong khi cậu có thể ở nhà xem anime chứ.
Nhưng dù sao, cậu vẫn phải giữ vững tư cách của mình, không thể giả vờ như không thấy tin tức được...
Lê Khinh Chu cho một lát khoai tây chiên vào miệng, nghĩ – vậy thì đi muộn một chút, lấy cớ là phải nghiên cứu về kĩ thuật AI, trí tuệ nhân tạo, nên không may bỏ lỡ, chắc không có vấn đề:)
Khi cậu xem xong hai tập hoạt hình, chậm chậm đi đến muộn một chút, lúc đó chắc nam chính cũng giải vây cho nữ chính xong rồi.
Ngay sau khi Lê Khinh Chu xuống xe, cậu thấy Liễu Hạ Huy đang đưa Hứa Mộng Ngưng ra khỏi khách sạn, trong khi Triệu Tinh Tinh và một vài người bạn khác của Liễu Hạ Huy và Kỳ Hạo đang đi theo phía sau.
Hứa Mộng Ngưng nhìn thấy Lê Khinh Chu trước.
Sau đó, Liễu Hạ Huy cũng nhìn theo ánh mắt của cô để ý tới cậu, lập tức hơi nhíu mày, đứng yên tại chỗ với thái độ thờ ơ.
Lê Khinh Chu hối lỗi nói: “A Ngưng, trước đó tôi bận làm thí nghiệm nên đến muộn.”
Hứa Mộng Ngưng trừng mắt nhìn Triệu Tinh Tinh, biết rằng cô ta đã gửi tin nhắn cho Khinh Chu.
Triệu Tinh Tinh chắp tay cầu xin sự thương xót.
Lê Khinh Chu nói: "Đừng trách bạn của em."
"A Ngưng, tại sao lúc khó khăn em không nói cho anh biết, anh cũng muốn giúp em phần nào..."
Liễu Hạ Huy chế nhạo: "Anh thì có thể giúp cái gì, không biết ước lượng sức lực của bản thân...!"
" Liễu Hạ Huy! " Hứa Mộng Ngưng cau mày.
Liễu Hạ Huy không nói nữa, nhưng vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.
Vẻ mặt Lê Khinh Chu khó chịu, nói: “Không phiền đến cậu nhỏ Liễu phải lo lắng.”
“A Ngưng, anh đưa em trở về.”
Hứa Mộng Ngưng lên tiếng tỏ sự đồng ý.
Ngay lập tức, cô quay sang Liễu Hạ Huy và nói: "Anh Liễu, cảm ơn anh hôm nay, tôi sẽ trả ơn anh sau, nếu có cơ hội..."
Hứa Mộng Ngưng chào tạm biệt bạn bè và rời đi cùng Lê Khinh Chu.
Liễu Hạ Huy đứng ở cửa khách sạn, bóng dáng gần như tan vào màn đêm.
Kỳ Hạo bước tới, vỗ vỗ vai anh ta nói: “Vị thiếu gia nhà họ Lê này thật không cho mày thể diện, có cần tao dạy dỗ cho cậu ta một bài học không…”
“Không cần.”
Liễu Hạ Huy nghĩ thầm về cái gì đó và nói: "Chú ba của tôi hình như gần đây đang ra tay..."
“Chú ba của mày ra tay?!”
Kỳ Hạo mặt đầy kinh ngạc: "Vậy thì nhất định cậu ta sẽ không yên đâu."
Bóng dáng của hai người dần dần đi xa, giọng nói cũng dần biến mất.
Ngay sau khi họ rời đi, một người bước ra từ sau cánh cửa khách sạn, là Tưởng Đại Khôn.
Ông ta xoa cằm cười nhạo: “.....!Lê Khinh Chu quả nhiên đã đắc tội với nhà họ Liễu.”
“Lúc này, hạng mục đất ở vùng ngoại ô phía Bắc, ta muốn xem cậu ta ăn nói với Lê Hoài Dân như thế nào.”
Không nghĩ tới đến dự sinh nhật của của tiểu công chúa Thôi gia lại còn nghe ngóng được loại tin tức bất ngờ này.
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
…………
Lê Thừa Khang và Ngô Sử Quang đến Yến Kinh và gặp Thôi Canh Kiến, chủ tịch của Thôi thị, nhờ sự giúp đỡ của Tưởng Đại Khôn.
Ảnh hưởng của Thôi gia ở Yến Kinh không hề nhỏ.
Với sự giúp đỡ của Thôi Canh Kiến, cơ hội nắm giành lấy hạng mục đất ở ngoại ô phía Bắc của họ gần như đã chắc chắn.
Cũng vì vậy mà Ngô Sử Quang và Lê Thừa Khang thực sự đã hạ thấp lòng tự tôn để lấy lòng Thôi Canh Kiến.
Tiền bạc, quà tặng đều đã đưa.
Tất nhiên, kết quả là một câu trả lời khẳng định.
Vào ngày vụ đấu thầu ở ngoại ô phía Bắc chính thức bắt đầu, Thôi Canh Kiến tiết lộ thông tin – Ngô Sử Quang thành công giành được khu đất này.
Tin tức truyền đến Tây Thành, sau đó, Lê lão gia mới biết Lê Khinh Chu đã gạt ông, bỏ qua dự án đất đai ở vùng ngoại ô phía Bắc mà không nói cho ông biết.
Mất cơ hội tiến trụ ở Yến Kinh như vậy sao ông có thể không tức giận.
Đặc biệt vào thời điểm này, Lê Thừa Khang cũng đã công khai đề xuất với hội đồng quản trị bãi nhiệm Lê Khinh Chu khỏi vị trí giám đốc điều hành..