Chương 105
Tập đoàn Lê thị nổi bật sau chung kết quốc tế về robot trí tuệ nhân tạo.
—— Lần này xe hơi không người lái ra đời, công nghệ không người lái vượt trội hơn cả nước ngoài, đang là chủ đề bàn tán sôi nổi.
Lê thị cùng Lê Khinh Chu hoàn toàn nổi tiếng, đi trên đường cũng có người nhận ra.
Mức độ nổi tiếng này không thua gì minh tinh.
Cùng lúc đó, các cơ quan liên quan cũng dành lời khen cho Lê thị cùng Lê Khinh Chu.
Thậm còn lên cả bản tin thời sự và các kênh truyền thông khác.
Lê lão gia tử từ vẻ mặt u sầu biến thành xuân phong đắc ý, gặp ai cũng cười.
Lê thị hoàn toàn dẫn đầu ở Tây Thành, ở Yến Kinh cũng không nhường một tấc.
Lê Khinh Chu được đánh giá ngày càng cao.
—— “Nhà giàu mới nổi” không còn thích hợp dùng trên người Lê Khinh Chu nữa, nói đúng hơn, danh tiếng của Lê thị ở Yến Kinh nổi lên không thể ngăn cản.
Một số nhà có con gái, cháu gái vừa đến tuổi không khỏi có chút tâm tư.
Công ty từng đắc tội Lê thị hoặc Lê Khinh Chu hiện giờ cũng phải đi đường vòng.
Bây giờ, Lê thị đã có tên tuổi, được nhà nước đánh giá cao, có danh tiếng.
Đơn giản mà nói —— chính là phía trên có người.
Muốn chèn ép thì phải tự lượng sức mình, hơn nữa Lê thị bây giờ cũng không phải dễ bị chèn ép.
Lê thị phong cảnh vô hạn, các công ty nhỏ liền thảm.
——Ví dụ như, Vu gia.
Cư dân mạng không có ấn tượng tốt với Vu gia, cho rằng đây là "doanh nghiệp nước ngoài", một chút cũng không yêu nước.
Có thể thấy, Vu gia cùng Casper hợp tác chèn ép công nghệ không người lái của Hoa quốc là việc đáng khinh bỉ như thế nào.
Đương nhiên, nếu Vu gia và Casper thắng, thì tình hình sẽ khác.
Đáng tiếc, điều này không có khả năng trở thành hiện thực.
Vu Tư Đống tìm hết mọi cách để vay tiền, không ngờ rằng lại như muối bỏ biển.
Bước đến đường cùng, ông ta để Bùi Tình đi cầu xin Liễu gia cùng Liễu Hạ Huy.
"Nếu đến hạn phải trả tiền, nhà họ Vu chỉ có thể nộp đơn phá sản..."
Vu Tư Đống ôm Bùi Tình mềm giọng năn nỉ.
Bùi Tình đương nhiên đồng ý, vì ông ta, và vì gia đình này.
Huống hồ, ngay cả mẹ Vu luôn bắt bẻ bà ta, nay cũng nhẹ nhàng nói chuyện, Bùi Tình không tiện từ chối.
Sau khi bà ta nháo cùng Lưu Kỷ Trân liền cắt đứt liên hệ, nên vẫn chưa biết người yêu của Liễu Bạc Hoài chính là Lê Khinh Chu.
Mà Vu Khôn cũng không muốn để cha mẹ biết chuyện anh ta gặp mặt Liễu Vân Phỉ, nên cũng không kể lại tình hình lúc đó.
Bùi Tình mãn tâm mãn ý cho rằng thái độ của Liễu Hạ Huy với mình có chút thay đổi.
Kết quả khi vừa đến cửa, Liễu Hạ Huy đã trực tiếp từ chối, thậm chí còn không cho bà ta vào.
Bùi Tình đứng ngoài cửa nói: “Hạ Huy, con coi như giúp mẹ được không, Liễu gia có tiền như vậy, chút này không đáng xíu nào.”
“Con giúp mẹ đi, sau này Vu gia sẽ báo đáp cho con……”
Liễu Hạ Huy cười lạnh nói: “Vu gia cùng tôi không thân không thích, dựa vào cái gì muốn tôi giúp.”
“Tôi đã nói từ trước rồi, bà không cần đến tìm tôi nữa, quan hệ mẹ con của chúng ta đã sớm cắt đứt từ khi bà rời khỏi Liễu gia rồi.”
“Chỉ là người xa lạ mà thôi, đừng nói chút tiền ấy đối với Liễu gia không tính là cái gì, dù là một trăm tệ, tôi cũng không cho mượn.”
Bùi Tình tức giận nói: “Hạ Huy, mẹ mới là người thân nhất của con!”
“Con cùng chú ba con thân như thế nào, đến khi Liễu Bạc Hoài kết hôn sinh con, cháu trai như con có thể so sánh với ruột thịt sao?!”
“Đến lúc đó, Liễu Bạc Hoài còn để lại Liễu gia cho con sao?!”
“Hạ Huy, con giúp Vu gia, sau này Vu gia cũng sẽ giúp con……”
Tâm tư của Bùi Tình đã rõ ràng.
Liễu Hạ Huy sắc mặt cổ quái nói: “Xem ra bà còn chưa biết……”
Chưa biết cái gì?
Bùi Tình hơi nghi ngờ.
Liễu Hạ Huy lười giải thích, lãnh đạm nói: “Tôi không có tiền, không cách nào cho bà mượn được, đi tìm người khác đi.”
Dứt lời, xoay người đóng cửa.
Bùi Tình vội vàng tiến lên, gõ cửa tiếp.
Sau đó không lâu, bảo vệ của tiểu khu đến trực tiếp đưa bà ta đi, lý do chính là quấy rầy chủ hộ nghỉ ngơi.
Mặc cho Bùi Tình nói bên trong là con trai của bà ta, bảo vệ tiểu khu cũng thờ ơ, hiển nhiên là đã được dặn dò.
Bùi Tình không thu hoạch được gì trở lại Vu gia.
Sau khi nghe bà ta kể lại, sắc mặt mẹ Vu cùng Vu Tư Đống lập tức trở nên không tốt.
Nhưng biểu tình trên mặt Vu Tư Đống vài giây liền chuyển biến, ôm lấy Bùi Tình nói:"Ủy khuất cho bà rồi."
Lúc đó, Vu Khôn cũng ở nhà, nghe Bùi Tình nói xong, cậu ta muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn lựa chọn không nói, có nói ra cũng không thay đổi được gì.
Vu Tư Đống nhíu mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Ngày mai anh và em cùng đi cầu xin Hạ Huy, trong lòng thằng bé khẳng định là đối với anh có điều khúc mắc.”
“Hai người là mẹ con, là máu mủ ruột thịt, chỉ cần khúc mắc được gở bỏ, dù thù hận lớn đến đâu cũng được hóa giải."
Vu Tư Đống ra vẻ tất cả đều vì bà, khiến Bùi Tình cảm động đến hỏng rồi.
Hôm sau, Bùi Tình cùng Vu Tư Đống lại đến gõ cửa nhà Liễu Hạ Huy.
Chỉ môt lát sau, bảo mẫu liền ra mở cửa.
Bùi Tình hỏi Liễu Hạ Huy có ở nhà không.
Bảo mẫu đáp: "Hôm nay thiếu gia về nhà cũ."
Bùi Tình muốn vào trong đợi người quay lại, nhưng Vu Tư Đống giữ tay bà ta nói: “Chúng ta đến Liễu gia.”
Liễu Hạ Huy hiện tại vẫn chưa phải là người cầm quyền Liễu thị.
Số tiền cần mượn lại là một khoản không nhỏ, nếu đã cùng Liễu Cảnh Nguyên nháo đến trở mặt, không bằng đi cầu Liễu Bạc Hoài bán một ít tin tức tốt.
Ngày thường lui tới Liễu thị cũng không thấy được mặt của Liễu Bạc Hoài, bây giờ có thể lấy lý do tìm Liễu Hạ Huy để gặp Liễu Bạc Hoài.
Vu Tư Đống nói suy nghĩ của mình, Bùi Tình không có ý kiến.
Hai người liền đi tới nhà cũ Liễu gia. ( )
……
Hiếm khi được nghỉ ngơi một bữa, Lê Khinh Chu tâm tình tốt, tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi các bạn nhỏ.
—— Ngoại trừ Lê Hạm Ngữ cùng bạn học đến thành phố khác chơi, Lê Húc Sanh cùng Hạ Dịch Quân đều ở đây, Liễu Hạ Huy có mặt.
Đương nhiên, trước khi bị gọi đến, Liễu Hạ Huy cũng không biết đây là tiệc tụ họp "các bạn nhỏ", nên sau khi đến liền đen mặt.
Hoa viên Liễu gia lần đầu tiên được trang trí một cách trẻ con như vậy.
Hoa tươi, búp bê hoạt hình, bóng, nước trái cây, đồ ăn nhẹ, v.v., thậm chí cả lão quản gia, đầu bếp và bảo mẫu cũng đeo băng đô hoạt hình.
Khiến Liễu Hạ Huy trợn to mắt không thể tưởng được chính là —— chú ba của cậu cũng đeo một cái tai mèo đen cặp với tai mèo trắng của Lê Khinh Chu.
Mặt Liễu Hạ Huy giật giật, đây là công viên giải trí sao……
Cậu ta cạn lời.
Chú ba của cậu vạn phần bình tĩnh, thanh thản mà ngồi trên ghế trong hoa viên uống cà phê, như thể trên đầu không phải băng đô tai mèo, mà là trang sức cao cấp.
Hạ Dịch Quân chọc chọc chân Liễu Hạ Huy, ôm một con thỏ bông ngẩng đầu nói: “Anh họ Hạ Huy, chúng ta cùng nhau chơi bập bênh được không?”
Cậu bé chỉ chỉ một góc hoa viên.
—— Một chiếc bập bênh nhỏ được đặt ở đó, tay cầm có hình động vật.
Liễu Hạ Huy: “……”
Cậu ta đen mặt nói: “Anh không chơi, anh lại không phải các em.”
Hạ Dịch Quân chớp chớp mắt, hoàn hồn chất vấn: “Là bởi vì anh họ Hạ Huy quá nặng sao.”
“Không thành vấn đề, em với Sanh Sanh có thể cùng ngồi một bên, anh ngồi bên còn lại, anh Lê nói anh là bạn lớn, phải chơi chung mới được.”
“Anh họ Hạ Huy, sao anh không đeo băng đô?”
Cuối cùng, Hạ Dịch Quân chỉ vào đầu Liễu Hạ Huy hỏi, biểu tình bất mãn, dường như đang nói —— “Anh không mang chúng ta thì chúng ta không phải người cùng một quốc gia!”
Liễu Hạ Huy: “……”
Ai muốn cùng quốc gia với mấy đứa chứ, cậu ta là bị lừa tới……
[ Phụt ha ha ha ha ha, biểu cảm của cháu trai lớn thật thú vị.]
—— Tiểu bọt khí cười đến không ngừng được, tay ôm bụng lăn qua lăn lại trên đệm mềm, biểu tình xem kịch vui.
Lê Khinh Chu vốn đang dựa trên tay Liễu Bạc Hoài ăn điểm tâm, nghe vậy lau khô miệng, cầm hai cái băng đô đi qua.
Đưa một cái tới trước mặt Liễu Hạ Huy: “Cháu trai lớn, hòa hợp với tập thể một chút nào, mau mang lên.”
Liễu Hạ Huy liếc nhìn băng đô, sắc mặt càng đen hơn: “Vì sao lại là tai heo?!”
[ Heo con đáng yêu như vậy, cháu trai lớn nỡ kỳ thị heo con sao!]
—— Tiêu bọt khí giang chân cưỡi lên chú heo nhỏ, trong tay múa ma pháp bổng, hi hi ha ha chỉ vào Liễu Hạ Huy.
Lê Khinh Chu nhướng mày, đổi cái khác: “Cái này được rồi chứ.”
Cái còn lại là tai hổ.
Biểu tình của Liễu Hạ Huy tốt hơn một chút, nhận lấy mang lên.
Mang lên rồi cậu ta mới phát giác hình như có chỗ nào đó không đúng —— cậu ta rõ ràng không muốn cái nào hết!
Hạ Dịch Quân vừa lòng, kéo quần Liễu Hạ Huy chạy về phía bập bênh: “Anh họ Hạ Huy nhanh lên, chúng ta cùng nhau chơi! Sanh Sanh đã chờ lâu rồi, anh mau đến đây đi!”
Lê Khinh Chu: “Cháu trai lớn hiểu chuyện một chút, đừng để các bạn nhỏ đợi lâu.”
Mở miệng ra là cháu trai lớn, chiếm hết tiện nghi.
Liễu Hạ Huy đã chết lặng, cũng lười nói nhảm, vì thế liền bị Hạ Dịch Quân dùng sức kéo đi.
—— Chơi bập bênh với hai đứa trẻ.
Đường đường là một bá đạo tổng tài, lại bị "tra tấn" đến bộ dạng này...
Lê Khinh Chu vui vẻ vạn phần, trong lòng hi hi ha ha trở về bên cạnh Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài ôm lấy cậu, đút cho cậu một ngụm nước trái cây: “Nóng không?”
Lê Khinh Chu lắc đầu nói không nóng, tay túm lấy hai cái tai mèo trên đầu, tiến đến trước mặt Liễu Bạc Hoài nghiêng đầu hỏi: “A Hoài, em mang cái này đẹp không?”
[ Hắc hắc hắc có phải là đặc biệt đáng yêu không, có muốn ôm ôm, hôn hôn không? Có muốn để tui mang cái tai mèo này lăn giường không?]
—— Tiểu bọt khí mở to mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dáng nhỏ nhắn lại không có ý tốt.
Liễu Bạc Hoài muốn lấy món tráng miệng.
Lê Khinh Chu ánh mắt anh hơi thay đổi, trong lòng càng đắc ý.
Cậu chắc chắn rằng Liễu Bạc Hoài ở trước mặt trẻ con nên không dám làm gì, trong lòng càng không kiêng nể.
Nhưng trên mặt vẫn là vẻ vô tội.
[ Lần trước anh thu thập tui…… đều đừng nói tới, hừ hừ, xem tui trêu chọc anh thế nào.]
—— Tiểu bọt khí khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên một góc 45 độ, biểu tình khoe khoang.
“A Hoài, đẹp không?” Lê Khinh Chu chớp mắt, cúi người lại gần.
Liễu Bạc Hoài nghe vậy đặt đĩa tráng miệng xuống, tới gần bên tai Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói: “Đẹp, cho nên anh muốn em ở trên giường..."
Lời nói ra sau đó, không thể bị các bạn nhỏ nghe thấy, tóm lại chính là không thể nghe thấy.
Lê Khinh Chu thoáng chốc đỏ mặt, hai mắt ngân ngấn nước, trong lòng gào thét.
—— Tiểu bọt khí biến thành một con tôm nhỏ, cuộn tròn trong chăn, phồng lên một cục rất dễ thấy.
“Bảo bối, tối nay anh bồi em chơi.”
[ Không được, không được! Tha cho tui đi!]
Lê Khinh Chu không đợi Liễu Bạc Hoài nói xong, gương mặt ửng hồng liền duỗi tay che miệng anh lại, trừng mắt nhìn anh nói: “Tối nay em không ở lại Liễu gia.”
[ Hắc hắc, không thể ngờ tới đi.]
Liễu Bạc Hoài nắm lấy tay cậu, bình tĩnh nói: “Không sao cả, khi nào em quay lại, thì chúng ta chơi.”
“Chơi cái gì vậy anh?” Lê Húc Sanh chạy tới khó hiểu hỏi.
“Không có gì……” Lê Khinh Chu vội nói.
Lê Húc Sanh: “Sao mặt anh lại đỏ như vậy?”
“Trời nóng… Anh vào nhà chút cho mát.”
Lê Khinh Chu vừa muốn đứng dậy, liền thấy lão quản gia đến đây nói: “Tiên sinh, bên ngoài có hai người nói đến tìm đại thiếu gia.”
“Tìm tôi?”
Liễu Hạ Huy đi tới, nhíu mày hỏi: “Ai vậy?”
Lão quản gia: “Vu tiên sinh cùng phu nhân của ông ta.”
—— Lần này xe hơi không người lái ra đời, công nghệ không người lái vượt trội hơn cả nước ngoài, đang là chủ đề bàn tán sôi nổi.
Lê thị cùng Lê Khinh Chu hoàn toàn nổi tiếng, đi trên đường cũng có người nhận ra.
Mức độ nổi tiếng này không thua gì minh tinh.
Cùng lúc đó, các cơ quan liên quan cũng dành lời khen cho Lê thị cùng Lê Khinh Chu.
Thậm còn lên cả bản tin thời sự và các kênh truyền thông khác.
Lê lão gia tử từ vẻ mặt u sầu biến thành xuân phong đắc ý, gặp ai cũng cười.
Lê thị hoàn toàn dẫn đầu ở Tây Thành, ở Yến Kinh cũng không nhường một tấc.
Lê Khinh Chu được đánh giá ngày càng cao.
—— “Nhà giàu mới nổi” không còn thích hợp dùng trên người Lê Khinh Chu nữa, nói đúng hơn, danh tiếng của Lê thị ở Yến Kinh nổi lên không thể ngăn cản.
Một số nhà có con gái, cháu gái vừa đến tuổi không khỏi có chút tâm tư.
Công ty từng đắc tội Lê thị hoặc Lê Khinh Chu hiện giờ cũng phải đi đường vòng.
Bây giờ, Lê thị đã có tên tuổi, được nhà nước đánh giá cao, có danh tiếng.
Đơn giản mà nói —— chính là phía trên có người.
Muốn chèn ép thì phải tự lượng sức mình, hơn nữa Lê thị bây giờ cũng không phải dễ bị chèn ép.
Lê thị phong cảnh vô hạn, các công ty nhỏ liền thảm.
——Ví dụ như, Vu gia.
Cư dân mạng không có ấn tượng tốt với Vu gia, cho rằng đây là "doanh nghiệp nước ngoài", một chút cũng không yêu nước.
Có thể thấy, Vu gia cùng Casper hợp tác chèn ép công nghệ không người lái của Hoa quốc là việc đáng khinh bỉ như thế nào.
Đương nhiên, nếu Vu gia và Casper thắng, thì tình hình sẽ khác.
Đáng tiếc, điều này không có khả năng trở thành hiện thực.
Vu Tư Đống tìm hết mọi cách để vay tiền, không ngờ rằng lại như muối bỏ biển.
Bước đến đường cùng, ông ta để Bùi Tình đi cầu xin Liễu gia cùng Liễu Hạ Huy.
"Nếu đến hạn phải trả tiền, nhà họ Vu chỉ có thể nộp đơn phá sản..."
Vu Tư Đống ôm Bùi Tình mềm giọng năn nỉ.
Bùi Tình đương nhiên đồng ý, vì ông ta, và vì gia đình này.
Huống hồ, ngay cả mẹ Vu luôn bắt bẻ bà ta, nay cũng nhẹ nhàng nói chuyện, Bùi Tình không tiện từ chối.
Sau khi bà ta nháo cùng Lưu Kỷ Trân liền cắt đứt liên hệ, nên vẫn chưa biết người yêu của Liễu Bạc Hoài chính là Lê Khinh Chu.
Mà Vu Khôn cũng không muốn để cha mẹ biết chuyện anh ta gặp mặt Liễu Vân Phỉ, nên cũng không kể lại tình hình lúc đó.
Bùi Tình mãn tâm mãn ý cho rằng thái độ của Liễu Hạ Huy với mình có chút thay đổi.
Kết quả khi vừa đến cửa, Liễu Hạ Huy đã trực tiếp từ chối, thậm chí còn không cho bà ta vào.
Bùi Tình đứng ngoài cửa nói: “Hạ Huy, con coi như giúp mẹ được không, Liễu gia có tiền như vậy, chút này không đáng xíu nào.”
“Con giúp mẹ đi, sau này Vu gia sẽ báo đáp cho con……”
Liễu Hạ Huy cười lạnh nói: “Vu gia cùng tôi không thân không thích, dựa vào cái gì muốn tôi giúp.”
“Tôi đã nói từ trước rồi, bà không cần đến tìm tôi nữa, quan hệ mẹ con của chúng ta đã sớm cắt đứt từ khi bà rời khỏi Liễu gia rồi.”
“Chỉ là người xa lạ mà thôi, đừng nói chút tiền ấy đối với Liễu gia không tính là cái gì, dù là một trăm tệ, tôi cũng không cho mượn.”
Bùi Tình tức giận nói: “Hạ Huy, mẹ mới là người thân nhất của con!”
“Con cùng chú ba con thân như thế nào, đến khi Liễu Bạc Hoài kết hôn sinh con, cháu trai như con có thể so sánh với ruột thịt sao?!”
“Đến lúc đó, Liễu Bạc Hoài còn để lại Liễu gia cho con sao?!”
“Hạ Huy, con giúp Vu gia, sau này Vu gia cũng sẽ giúp con……”
Tâm tư của Bùi Tình đã rõ ràng.
Liễu Hạ Huy sắc mặt cổ quái nói: “Xem ra bà còn chưa biết……”
Chưa biết cái gì?
Bùi Tình hơi nghi ngờ.
Liễu Hạ Huy lười giải thích, lãnh đạm nói: “Tôi không có tiền, không cách nào cho bà mượn được, đi tìm người khác đi.”
Dứt lời, xoay người đóng cửa.
Bùi Tình vội vàng tiến lên, gõ cửa tiếp.
Sau đó không lâu, bảo vệ của tiểu khu đến trực tiếp đưa bà ta đi, lý do chính là quấy rầy chủ hộ nghỉ ngơi.
Mặc cho Bùi Tình nói bên trong là con trai của bà ta, bảo vệ tiểu khu cũng thờ ơ, hiển nhiên là đã được dặn dò.
Bùi Tình không thu hoạch được gì trở lại Vu gia.
Sau khi nghe bà ta kể lại, sắc mặt mẹ Vu cùng Vu Tư Đống lập tức trở nên không tốt.
Nhưng biểu tình trên mặt Vu Tư Đống vài giây liền chuyển biến, ôm lấy Bùi Tình nói:"Ủy khuất cho bà rồi."
Lúc đó, Vu Khôn cũng ở nhà, nghe Bùi Tình nói xong, cậu ta muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn lựa chọn không nói, có nói ra cũng không thay đổi được gì.
Vu Tư Đống nhíu mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Ngày mai anh và em cùng đi cầu xin Hạ Huy, trong lòng thằng bé khẳng định là đối với anh có điều khúc mắc.”
“Hai người là mẹ con, là máu mủ ruột thịt, chỉ cần khúc mắc được gở bỏ, dù thù hận lớn đến đâu cũng được hóa giải."
Vu Tư Đống ra vẻ tất cả đều vì bà, khiến Bùi Tình cảm động đến hỏng rồi.
Hôm sau, Bùi Tình cùng Vu Tư Đống lại đến gõ cửa nhà Liễu Hạ Huy.
Chỉ môt lát sau, bảo mẫu liền ra mở cửa.
Bùi Tình hỏi Liễu Hạ Huy có ở nhà không.
Bảo mẫu đáp: "Hôm nay thiếu gia về nhà cũ."
Bùi Tình muốn vào trong đợi người quay lại, nhưng Vu Tư Đống giữ tay bà ta nói: “Chúng ta đến Liễu gia.”
Liễu Hạ Huy hiện tại vẫn chưa phải là người cầm quyền Liễu thị.
Số tiền cần mượn lại là một khoản không nhỏ, nếu đã cùng Liễu Cảnh Nguyên nháo đến trở mặt, không bằng đi cầu Liễu Bạc Hoài bán một ít tin tức tốt.
Ngày thường lui tới Liễu thị cũng không thấy được mặt của Liễu Bạc Hoài, bây giờ có thể lấy lý do tìm Liễu Hạ Huy để gặp Liễu Bạc Hoài.
Vu Tư Đống nói suy nghĩ của mình, Bùi Tình không có ý kiến.
Hai người liền đi tới nhà cũ Liễu gia. ( )
……
Hiếm khi được nghỉ ngơi một bữa, Lê Khinh Chu tâm tình tốt, tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi các bạn nhỏ.
—— Ngoại trừ Lê Hạm Ngữ cùng bạn học đến thành phố khác chơi, Lê Húc Sanh cùng Hạ Dịch Quân đều ở đây, Liễu Hạ Huy có mặt.
Đương nhiên, trước khi bị gọi đến, Liễu Hạ Huy cũng không biết đây là tiệc tụ họp "các bạn nhỏ", nên sau khi đến liền đen mặt.
Hoa viên Liễu gia lần đầu tiên được trang trí một cách trẻ con như vậy.
Hoa tươi, búp bê hoạt hình, bóng, nước trái cây, đồ ăn nhẹ, v.v., thậm chí cả lão quản gia, đầu bếp và bảo mẫu cũng đeo băng đô hoạt hình.
Khiến Liễu Hạ Huy trợn to mắt không thể tưởng được chính là —— chú ba của cậu cũng đeo một cái tai mèo đen cặp với tai mèo trắng của Lê Khinh Chu.
Mặt Liễu Hạ Huy giật giật, đây là công viên giải trí sao……
Cậu ta cạn lời.
Chú ba của cậu vạn phần bình tĩnh, thanh thản mà ngồi trên ghế trong hoa viên uống cà phê, như thể trên đầu không phải băng đô tai mèo, mà là trang sức cao cấp.
Hạ Dịch Quân chọc chọc chân Liễu Hạ Huy, ôm một con thỏ bông ngẩng đầu nói: “Anh họ Hạ Huy, chúng ta cùng nhau chơi bập bênh được không?”
Cậu bé chỉ chỉ một góc hoa viên.
—— Một chiếc bập bênh nhỏ được đặt ở đó, tay cầm có hình động vật.
Liễu Hạ Huy: “……”
Cậu ta đen mặt nói: “Anh không chơi, anh lại không phải các em.”
Hạ Dịch Quân chớp chớp mắt, hoàn hồn chất vấn: “Là bởi vì anh họ Hạ Huy quá nặng sao.”
“Không thành vấn đề, em với Sanh Sanh có thể cùng ngồi một bên, anh ngồi bên còn lại, anh Lê nói anh là bạn lớn, phải chơi chung mới được.”
“Anh họ Hạ Huy, sao anh không đeo băng đô?”
Cuối cùng, Hạ Dịch Quân chỉ vào đầu Liễu Hạ Huy hỏi, biểu tình bất mãn, dường như đang nói —— “Anh không mang chúng ta thì chúng ta không phải người cùng một quốc gia!”
Liễu Hạ Huy: “……”
Ai muốn cùng quốc gia với mấy đứa chứ, cậu ta là bị lừa tới……
[ Phụt ha ha ha ha ha, biểu cảm của cháu trai lớn thật thú vị.]
—— Tiểu bọt khí cười đến không ngừng được, tay ôm bụng lăn qua lăn lại trên đệm mềm, biểu tình xem kịch vui.
Lê Khinh Chu vốn đang dựa trên tay Liễu Bạc Hoài ăn điểm tâm, nghe vậy lau khô miệng, cầm hai cái băng đô đi qua.
Đưa một cái tới trước mặt Liễu Hạ Huy: “Cháu trai lớn, hòa hợp với tập thể một chút nào, mau mang lên.”
Liễu Hạ Huy liếc nhìn băng đô, sắc mặt càng đen hơn: “Vì sao lại là tai heo?!”
[ Heo con đáng yêu như vậy, cháu trai lớn nỡ kỳ thị heo con sao!]
—— Tiêu bọt khí giang chân cưỡi lên chú heo nhỏ, trong tay múa ma pháp bổng, hi hi ha ha chỉ vào Liễu Hạ Huy.
Lê Khinh Chu nhướng mày, đổi cái khác: “Cái này được rồi chứ.”
Cái còn lại là tai hổ.
Biểu tình của Liễu Hạ Huy tốt hơn một chút, nhận lấy mang lên.
Mang lên rồi cậu ta mới phát giác hình như có chỗ nào đó không đúng —— cậu ta rõ ràng không muốn cái nào hết!
Hạ Dịch Quân vừa lòng, kéo quần Liễu Hạ Huy chạy về phía bập bênh: “Anh họ Hạ Huy nhanh lên, chúng ta cùng nhau chơi! Sanh Sanh đã chờ lâu rồi, anh mau đến đây đi!”
Lê Khinh Chu: “Cháu trai lớn hiểu chuyện một chút, đừng để các bạn nhỏ đợi lâu.”
Mở miệng ra là cháu trai lớn, chiếm hết tiện nghi.
Liễu Hạ Huy đã chết lặng, cũng lười nói nhảm, vì thế liền bị Hạ Dịch Quân dùng sức kéo đi.
—— Chơi bập bênh với hai đứa trẻ.
Đường đường là một bá đạo tổng tài, lại bị "tra tấn" đến bộ dạng này...
Lê Khinh Chu vui vẻ vạn phần, trong lòng hi hi ha ha trở về bên cạnh Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài ôm lấy cậu, đút cho cậu một ngụm nước trái cây: “Nóng không?”
Lê Khinh Chu lắc đầu nói không nóng, tay túm lấy hai cái tai mèo trên đầu, tiến đến trước mặt Liễu Bạc Hoài nghiêng đầu hỏi: “A Hoài, em mang cái này đẹp không?”
[ Hắc hắc hắc có phải là đặc biệt đáng yêu không, có muốn ôm ôm, hôn hôn không? Có muốn để tui mang cái tai mèo này lăn giường không?]
—— Tiểu bọt khí mở to mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dáng nhỏ nhắn lại không có ý tốt.
Liễu Bạc Hoài muốn lấy món tráng miệng.
Lê Khinh Chu ánh mắt anh hơi thay đổi, trong lòng càng đắc ý.
Cậu chắc chắn rằng Liễu Bạc Hoài ở trước mặt trẻ con nên không dám làm gì, trong lòng càng không kiêng nể.
Nhưng trên mặt vẫn là vẻ vô tội.
[ Lần trước anh thu thập tui…… đều đừng nói tới, hừ hừ, xem tui trêu chọc anh thế nào.]
—— Tiểu bọt khí khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên một góc 45 độ, biểu tình khoe khoang.
“A Hoài, đẹp không?” Lê Khinh Chu chớp mắt, cúi người lại gần.
Liễu Bạc Hoài nghe vậy đặt đĩa tráng miệng xuống, tới gần bên tai Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói: “Đẹp, cho nên anh muốn em ở trên giường..."
Lời nói ra sau đó, không thể bị các bạn nhỏ nghe thấy, tóm lại chính là không thể nghe thấy.
Lê Khinh Chu thoáng chốc đỏ mặt, hai mắt ngân ngấn nước, trong lòng gào thét.
—— Tiểu bọt khí biến thành một con tôm nhỏ, cuộn tròn trong chăn, phồng lên một cục rất dễ thấy.
“Bảo bối, tối nay anh bồi em chơi.”
[ Không được, không được! Tha cho tui đi!]
Lê Khinh Chu không đợi Liễu Bạc Hoài nói xong, gương mặt ửng hồng liền duỗi tay che miệng anh lại, trừng mắt nhìn anh nói: “Tối nay em không ở lại Liễu gia.”
[ Hắc hắc, không thể ngờ tới đi.]
Liễu Bạc Hoài nắm lấy tay cậu, bình tĩnh nói: “Không sao cả, khi nào em quay lại, thì chúng ta chơi.”
“Chơi cái gì vậy anh?” Lê Húc Sanh chạy tới khó hiểu hỏi.
“Không có gì……” Lê Khinh Chu vội nói.
Lê Húc Sanh: “Sao mặt anh lại đỏ như vậy?”
“Trời nóng… Anh vào nhà chút cho mát.”
Lê Khinh Chu vừa muốn đứng dậy, liền thấy lão quản gia đến đây nói: “Tiên sinh, bên ngoài có hai người nói đến tìm đại thiếu gia.”
“Tìm tôi?”
Liễu Hạ Huy đi tới, nhíu mày hỏi: “Ai vậy?”
Lão quản gia: “Vu tiên sinh cùng phu nhân của ông ta.”