Chương 9: Cậu chua quá
Sau lúc đó, Úc Thiên Phi lải nhải thêm không ít.
Anh lại phàn nàn Nhan Noãn không từ mà biệt, nói Nhan Noãn là đồ đần, không có đầu óc.
"Dù cậu không đi, chọn ở bên chị ấy, tôi cũng có thể từ từ tiếp nhận." giọng anh đầy ủ rũ nói một cách chậm rãi: "Tôi hiểu huyện thế này lại không thể miễn cưỡng. Hơn nữa, tôi và cậu là quan hệ gì chứ. Tốt nghiệp được nửa năm tôi đã quên chị ấy rồi, nhưng cậu mười năm không liên lạc lại là anh em của tôi. Tôi phân biệt rõ bên nào nặng bên nào nhẹ."
Chị ấy trong miệng của anh, chắc chắn là Bạch Lê. Người này khăng khăng cho rằng cậu vì cô gái này mới chọn rời đi, nếu giải thích cũng vô dụng, Nhan Noãn dứt khoát đâm lao phải theo lao, cứ mặc anh hiểu lầm.
"Nếu không phải cậu đần như vậy, nói không chừng hai người đã kết hôn rồi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn híp mắt lại, lén nhìn anh dưới sự che chắn của đệm chăn: "Không thể."
"Có gì mà không thể." Úc Thiên Phi nói: "Nếu như cậu kết hôn, nhớ mời tôi làm rể phụ."
Nhan Noãn lắc đầu: "Không."
"Tại sao, sợ tôi đẹp trai quá trội hơn chú rể cậu à?" Úc Thiên Phi nói.
"Tôi không kết hôn." Nhan Noãn nói.
"Nói lung tung." Úc Thiên Phi phê bình cậu: "Tích cực chút đi."
Nhan Noãn sửa lại tư thế, hỏi: "Lúc cậu kết hôn sẽ mời tôi làm rể phụ à?"
"Nói nhảm." Úc Thiên Phi nói: "Cái này còn phải hỏi à."
Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi không đi."
"Không đi cũng phải đi." Úc Thiên Phi cười nói: "Không phải do cậu."
Nhan Noãn nhắm mắt, lặp lại: "Tôi không đi."
"Trói cậu đi." Úc Thiên Phi thốt lên.
"Trói à." Nhan Noãn chậm rãi nói: "Vậy cậu trói đi."
...
Tướng ngủ của Úc Thiên Phi y hệt năm đó, không quá đẹp, cũng không quá xấu, lâu lâu sẽ trở người, nhưng tay chân đều rất ngay ngắn.
Rõ ràng là giường và gối lạ, mới ngủ lần thứ hai anh lại ngủ rất ngon giấc, hơi thở đều đặn.
Ngược lại, Nhan Noãn ngủ không ngon.
Đầu óc cậu rối bời, suy nghĩ linh tinh, tinh thần căng thẳng, thiếp đi một lát lại giật mình dậy, lần nào cũng mơ màng không rõ là mơ hay thật.
Sau mấy lần trở người, cậu đánh thức Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi động đậy, phát ra tiếng như là oán giận, rồi ngủ lại rất nhanh.
Nhan Noãn mơ màng nghĩ, bây giờ Úc Thiên Phi có ngủ hay không, nếu hôn anh, liệu anh có phát hiện ra không.
Suy nghĩ một hồi, cậu rơi vào trong mơ. Trong giấc mơ cậu lấy hết can đảm để hôn. Hôn lên gò má anh, lên yết hầu và bờ môi anh.
Trong mơ, Úc Thiên Phi còn đáp lại cậu.
Họ nằm trên giường, quấn chăn, ôm nhau hôn môi. Tay Úc Thiên Phi siết chặt eo cậu, ngón tay luồn vào trong áo ngủ. Mép móng tay được cắt giũa gọn gàng bấu vào da cậu, không đau, không ngứa.
Cậu còn cảm thấy nóng vô cùng.
Úc Thiên Phi hỏi cậu: "Vừa nãy em đau ở đâu? Tại sao lại đau?"
Nhan Noãn nói cho anh biết: "Đau đầu, em nghĩ đến anh sẽ đau đầu."
Sau đó họ tiếp tục hôn nhau.
Trong thoáng chốc họ lại đến ghế sô pha, người Úc Thiên Phi ở phía trên, lúc nói chuyện đôi môi dính sát vào làn da cậu.
"Đau ở đâu." Anh hỏi: "Đau thì anh nhẹ lại một chút."
Nhan Noãn vươn tay ôm eo anh thật chặt.
Bờ vai người đàn ông trưởng thành dày rộng, mạnh mẽ, đầy cảm giác áp bức.
Lại khiến cho Nhan Noãn cảm thấy an tâm.
"Không sao." Cậu nói: "Không sao mà."
...
Khi thức dậy, đầu Nhan Noãn như muốn nứt ra.
Ánh sáng lọt qua tấm rèm cửa sổ chưa bao giờ kéo hết lại chiếu lên mặt cậu. Nhan Noãn híp mắt ngơ ngẩn hồi lâu, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Trên người cậu vẫn còn giữ lại xúc cảm của giấc mơ đêm qua, nó quá chân thật, khiến cậu cảm thấy hỗn loạn.
Sau khi nhận ra những thứ kia không phải là thật, cậu nhắm nghiền hai mắt tự lừa dối mình, cố gắng ngủ thêm lát nữa.
Nhưng không làm được, cậu thật sự tỉnh táo. Sau khi đầu óc lấy lại năng lực suy nghĩ nhận ra hành vi của mình, cậu cảm thấy thẹn vô cùng.
Cậu chột dạ, lén nghiêng đầu nhìn về phía Úc Thiên Phi.
Người đàn ông này vẫn ngủ say như trước. Anh nằm nghiêng nửa người, quay mặt về phía Nhan Noãn, không đắp kín chăn lộ làn da cổ.
Qua một đêm, mái tóc của anh trở nên bù xù, trán có hơi bong da, cằm lún phún xanh.
Đưa tay sờ chắc chắn sẽ có cảm giác bị đâm.
Nhan Noãn ngắm rất tỉ mỉ, cũng vô cùng hồi hộp, sợ Úc Thiên Phi thình lình mở mắt ra.
Bình thường cậu không dám nhìn anh như vậy. Lúc tỉnh Úc Thiên Phi sẽ chú ý tới tầm mắt của cậu, sẽ nhìn thẳng vào cậu, còn có thể cười với cậu, nói mấy câu không đứng đắn.
Nhan Noãn sợ những thứ đó.
...
Nhân lúc Úc Thiên Phi còn chưa dậy, cậu tranh thủ thời gian tắm rửa.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Úc Thiên Phi đang vừa đi vào phòng khách vừa ngáp.
Anh duỗi người, cười chào hỏi Nhan Noãn: "Chào buổi sáng."
Nhan Noãn gật đầu, tránh ánh nhìn của anh, cúi đầu đi về phòng ngủ.
Lúc hai người đi ngang qua nhau, Úc Thiên Phi chợt cảm khái: "Thơm quá đi mất."
Nói xong anh xoay người sấn tới, dán sát vào vai cổ Nhan Noãn, hít hít mũi hệt như chó, nói: "Sáng sớm cậu lại tắm nữa hả?"
"Ừ." Nhan Noãn né về phía sau: "Cậu dùng phòng vệ sinh đi."
Nói xong cậu vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
"Một ngày cậu tắm tận bao nhiêu lần." Úc Thiên Phi ở ngoài cửa bùi ngùi: "Sao còn ở sạch hơn cả trước kia vậy, đây là nghiện sạch sẽ đó."
Nhan Noãn không thể nào trả lời anh.
Đến khi thay đồ xong ra khỏi phòng ngủ, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng dao cạo râu chạy bằng điện.
Bây giờ anh chẳng thèm hỏi đã lấy dùng.
Cũng từng có người làm như vậy, vì vô cùng khó chịu nên Nhan Noãn đã cãi nhau với đối phương một trận, sau đó đổi dao cạo râu mới.
Cậu không chấp nhận được bất kì ai dùng chung đồ cá nhân với cậu, dù là thân thiết đến cỡ nào.
Trước đây không lâu, cậu cho rằng là vấn đề sở thích cá nhân, hoàn toàn không liên quan gì với tình yêu.
...
Úc Thiên Phi sửa soạn tươm tất cho mình rất nhanh.
Anh cứ như có pháp thuật, cho dù tối hôm trước uống bao nhiêu bia rượu, lúc thức dậy bộ dạng lôi thôi đến thế nào, chỉ cần chải chuốt xong là đã gọn gàng sạch sẽ, thần thái sáng láng.
"Thơm quá đi." Anh chạy vào phòng bếp, đứng sau lưng Nhan Noãn nhìn cái chảo: "Món gì ngon thế? Sủi cảo chiên à?"
"Ừ." Nhan Noãn dùng cánh tay còn lại đẩy anh ra: "Đừng đứng gần tôi như vậy."
Úc Thiên Phi hí hửng khom người kéo một ngăn tủ ra: "Chén ở đây đúng không, giấm ở đâu?"
Không đợi Nhan Noãn lên tiếng, anh đã tìm được chai nước chấm đặt ở góc bàn nấu ăn. Sau khi đặt chén dấm và đũa lên bàn ăn ở phòng khách, anh lại lấy chiếc đĩa đựng sủi cảo chiên ra cho Nhan Noãn trước.
"Phối hợp hoàn hảo!" Anh ra dấu chữ V với Nhan Noãn.
Nhan Noãn liếc anh một cái: "Chỉ là chuẩn bị mấy thứ lặt vặt, đúng là không biết xấu hổ."
Úc Thiên Phi làm lơ, lại sáp tới: "Thơm quá! Ngửi mà cái bụng tôi réo ầm ĩ!"
"Vướng tay vướng chân." Nhan Noãn lại đẩy anh ra: "Ra ngoài chờ đi."
...
Ăn no căng bụng, Úc Thiên Phi nhắc lại chuyện cũ, thái độ càng thêm tha thiết: "Noãn cưng, Noãn bảo bối của tôi, chúng ta thuê chung đi, tôi không chỉ có thể rót giấm giùm cậu, thỉnh thoảng tôi còn có thể rửa chén nữa."
Nhan Noãn trả lời ngắn gọn dứt khoát: "Không."
"Rửa mỗi ngày cũng được." Úc Thiên Phi ra vẻ nhượng bộ rất lớn.
Nhan Noãn không suy suyễn: "Không, đừng mơ."
"Tôi mặc kệ." Úc Thiên Phi lẩm bẩm: "Tôi cứ đến đây. Tôi ngủ giường của cậu ăn sủi cảo của cậu, cậu có thể làm gì tôi."
Nhan Noãn trợn mắt: "Chân cái gì?" [*]
[*] Chân (脚) và sủi cảo (饺) có phát âm giống nhau (Jiǎo).
"Sủi cảo chiên, bánh sủi cảo, viên sủi cảo." Úc Thiên Phi nói: "Có sủi cảo gì ăn sủi cảo đó."
Nhan Noãn nghiêng đầu đi: "Tôi dọn nhà."
"Tôi theo cậu tới chân trời góc biển." Úc Thiên Phi thề thốt, rồi lại cảm thấy khá vui: "Ấy, cái này cũng là jiao!" [*]
[*] Chữ cuối trong "chân trời góc biển" (天涯海角) cũng phát âm là Jiǎo.
Hai người vừa nói vừa thu dọn đồ đạc xong rồi mở cửa xuống lầu.
"Cậu xem ở chung tốt biết bao nhiêu, còn có thể tay trong tay đi làm." Úc Thiên Phi cười hì hì: "Trên đường cô đơn có người làm bạn, ấm lòng."
"Tôi không cô đơn." Nhan Noãn nói: "Ai cô đơn thì cậu tay trong tay với người đó đi."
"Với cậu, chỉ cậu thôi." Úc Thiên Phi nói rồi thật sự đi lên nắm tay cậu.
Nhan Noãn vội né đi như bị bỏng, vậy nên suýt chút nữa là hụt chân.
"Cẩn thận xíu." Úc Thiên Phi tức cười vươn tay đỡ cậu: "Tay của tôi không có điện, cậu sợ cái gì."
Nhan Noãn cúi đầu, bước nhanh về phía trước.
Vừa mới ra khỏi hàng hiên, chân cậu khựng lại. Cách cậu chưa tới năm mét, có một người đàn ông đang đứng. Người nọ nhìn thấy cậu thì lập tức cười tươi rói.
Nhưng ngay sau đó, khi thấy Úc Thiên Phi xuất hiện ngay phía sau Nhan Noãn, vẻ mặt người nọ lại cứng đờ.
"Sao vậy?" Úc Thiên Phi cũng lưu ý đến người nọ, khẽ hỏi: "Bạn cậu à?"
Nhan Noãn tạm thời không biết trả lời thế nào.
Đang sốt hết cả ruột, Úc Thiên Phi lại nói thêm: "Đây không phải là cái người hơn nửa đêm còn chặn đường không cho cậu đi à?"
Ánh mắt của người đàn ông đảo qua lại giữa Nhan Noãn và Úc Thiên Phi hai lần, cười khẩy nói: "Chỉ được cái miệng, quả nhiên là có người đàn ông mới."
"Hả?" Úc Thiên Phi khó hiểu: "Cái gì?"
Nhan Noãn cố ra vẻ trấn định, bước lên trước một bước: "Anh đến có chuyện gì?"
"Vốn là đến tìm em ôn chuyện cũ." đối phương nhún vai: "Bây giờ xem ra không cần nữa."
"Ôn chuyện lúc sáng sớm à?" Úc Thiên Phi lầm bầm.
Nhan Noãn sợ rắc rối, nắm tay Úc Thiên Phi vừa lôi anh đi vừa nói: "Tôi không tiếp."
"Đợi đã!" Người đàn ông hô lên: "Anh còn chưa nói xong."
Nhan Noãn không muốn chờ, nhưng khổ nỗi Úc Thiên Phi lại dừng chân, còn quay đầu lại, cái mặt tò mò tìm hiểu.
Thấy Nhan Noãn quay lưng lại với mình, người đàn ông kia dứt khoát bước nhanh đuổi theo.
"Không có gì đáng nói cả." Nhan Noãn thấp thỏm, gằm mặt xuống không nhìn anh ta.
Người đàn ông cho tay vào túi lấy chùm chìa khóa của mình ra, lại tháo ra một chiếc chìa khóa đưa cho Nhan Noãn.
"Trả cho em." Anh ta nói.
Nhan Noãn ngẩn người, vươn tay ra nhận.
Cậu vốn định nói với người nọ, không cần, cậu đã thay ổ khóa rồi, nhưng lại sợ nói nhiều Úc Thiên Phi sẽ nghe ra đầu mối.
"Còn gì nữa không?" Cậu lạnh mặt nói với người đàn ông nọ.
Người đàn ông khẽ chậc một tiếng, mặt mày hậm hực với Úc Thiên Phi: "Cậu ấy khó dỗ lắm, anh được..."
Mới nói được một nửa, Nhan Noãn vội vàng ngắt ngang: "Anh bệnh à, cút đi!"
Đối phương không ngờ cậu lại phản ứng mạnh đến vậy, nhất thời sững sờ.
Nhan Noãn lại kéo Úc Thiên Phi: "Chúng ta đi."
Lần này, Úc Thiên Phi ngoan ngoãn đi theo cậu. Qua chỗ rẽ Nhan Noãn liền thả tay, chân lại không giảm tốc độ, lầm lũi đi như bay.
Cậu không dám nhìn biểu cảm của Úc Thiên Phi, càng sợ anh sẽ hỏi rốt cuộc hai người có quan hệ gì.
Cứ như vậy ra khỏi khu phố vào đường lớn, cuối cùng Nhan Noãn nhận ra có gì đó không đúng.
Úc Thiên Phi quá im ắng, không hợp lý chút nào.
Cậu dè dặt quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện Úc Thiên Phi vẫn luôn theo sát cậu đang xụ mặt ra.
Nhan Noãn bồn chồn, định hỏi có phải anh đã đoán ra được gì không, nhưng lại không dám.
Úc Thiên Phi nhìn cậu rồi sải bước tới bên cạnh, sau đó quay đầu sang chỗ khác, lầm bầm: "Sao lại vậy, không phải nói không thích thuê chung à, lại có người có chìa khóa nhà cậu kìa?"
Giọng điệu vô cùng khó ở.
Anh lại phàn nàn Nhan Noãn không từ mà biệt, nói Nhan Noãn là đồ đần, không có đầu óc.
"Dù cậu không đi, chọn ở bên chị ấy, tôi cũng có thể từ từ tiếp nhận." giọng anh đầy ủ rũ nói một cách chậm rãi: "Tôi hiểu huyện thế này lại không thể miễn cưỡng. Hơn nữa, tôi và cậu là quan hệ gì chứ. Tốt nghiệp được nửa năm tôi đã quên chị ấy rồi, nhưng cậu mười năm không liên lạc lại là anh em của tôi. Tôi phân biệt rõ bên nào nặng bên nào nhẹ."
Chị ấy trong miệng của anh, chắc chắn là Bạch Lê. Người này khăng khăng cho rằng cậu vì cô gái này mới chọn rời đi, nếu giải thích cũng vô dụng, Nhan Noãn dứt khoát đâm lao phải theo lao, cứ mặc anh hiểu lầm.
"Nếu không phải cậu đần như vậy, nói không chừng hai người đã kết hôn rồi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn híp mắt lại, lén nhìn anh dưới sự che chắn của đệm chăn: "Không thể."
"Có gì mà không thể." Úc Thiên Phi nói: "Nếu như cậu kết hôn, nhớ mời tôi làm rể phụ."
Nhan Noãn lắc đầu: "Không."
"Tại sao, sợ tôi đẹp trai quá trội hơn chú rể cậu à?" Úc Thiên Phi nói.
"Tôi không kết hôn." Nhan Noãn nói.
"Nói lung tung." Úc Thiên Phi phê bình cậu: "Tích cực chút đi."
Nhan Noãn sửa lại tư thế, hỏi: "Lúc cậu kết hôn sẽ mời tôi làm rể phụ à?"
"Nói nhảm." Úc Thiên Phi nói: "Cái này còn phải hỏi à."
Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi không đi."
"Không đi cũng phải đi." Úc Thiên Phi cười nói: "Không phải do cậu."
Nhan Noãn nhắm mắt, lặp lại: "Tôi không đi."
"Trói cậu đi." Úc Thiên Phi thốt lên.
"Trói à." Nhan Noãn chậm rãi nói: "Vậy cậu trói đi."
...
Tướng ngủ của Úc Thiên Phi y hệt năm đó, không quá đẹp, cũng không quá xấu, lâu lâu sẽ trở người, nhưng tay chân đều rất ngay ngắn.
Rõ ràng là giường và gối lạ, mới ngủ lần thứ hai anh lại ngủ rất ngon giấc, hơi thở đều đặn.
Ngược lại, Nhan Noãn ngủ không ngon.
Đầu óc cậu rối bời, suy nghĩ linh tinh, tinh thần căng thẳng, thiếp đi một lát lại giật mình dậy, lần nào cũng mơ màng không rõ là mơ hay thật.
Sau mấy lần trở người, cậu đánh thức Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi động đậy, phát ra tiếng như là oán giận, rồi ngủ lại rất nhanh.
Nhan Noãn mơ màng nghĩ, bây giờ Úc Thiên Phi có ngủ hay không, nếu hôn anh, liệu anh có phát hiện ra không.
Suy nghĩ một hồi, cậu rơi vào trong mơ. Trong giấc mơ cậu lấy hết can đảm để hôn. Hôn lên gò má anh, lên yết hầu và bờ môi anh.
Trong mơ, Úc Thiên Phi còn đáp lại cậu.
Họ nằm trên giường, quấn chăn, ôm nhau hôn môi. Tay Úc Thiên Phi siết chặt eo cậu, ngón tay luồn vào trong áo ngủ. Mép móng tay được cắt giũa gọn gàng bấu vào da cậu, không đau, không ngứa.
Cậu còn cảm thấy nóng vô cùng.
Úc Thiên Phi hỏi cậu: "Vừa nãy em đau ở đâu? Tại sao lại đau?"
Nhan Noãn nói cho anh biết: "Đau đầu, em nghĩ đến anh sẽ đau đầu."
Sau đó họ tiếp tục hôn nhau.
Trong thoáng chốc họ lại đến ghế sô pha, người Úc Thiên Phi ở phía trên, lúc nói chuyện đôi môi dính sát vào làn da cậu.
"Đau ở đâu." Anh hỏi: "Đau thì anh nhẹ lại một chút."
Nhan Noãn vươn tay ôm eo anh thật chặt.
Bờ vai người đàn ông trưởng thành dày rộng, mạnh mẽ, đầy cảm giác áp bức.
Lại khiến cho Nhan Noãn cảm thấy an tâm.
"Không sao." Cậu nói: "Không sao mà."
...
Khi thức dậy, đầu Nhan Noãn như muốn nứt ra.
Ánh sáng lọt qua tấm rèm cửa sổ chưa bao giờ kéo hết lại chiếu lên mặt cậu. Nhan Noãn híp mắt ngơ ngẩn hồi lâu, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Trên người cậu vẫn còn giữ lại xúc cảm của giấc mơ đêm qua, nó quá chân thật, khiến cậu cảm thấy hỗn loạn.
Sau khi nhận ra những thứ kia không phải là thật, cậu nhắm nghiền hai mắt tự lừa dối mình, cố gắng ngủ thêm lát nữa.
Nhưng không làm được, cậu thật sự tỉnh táo. Sau khi đầu óc lấy lại năng lực suy nghĩ nhận ra hành vi của mình, cậu cảm thấy thẹn vô cùng.
Cậu chột dạ, lén nghiêng đầu nhìn về phía Úc Thiên Phi.
Người đàn ông này vẫn ngủ say như trước. Anh nằm nghiêng nửa người, quay mặt về phía Nhan Noãn, không đắp kín chăn lộ làn da cổ.
Qua một đêm, mái tóc của anh trở nên bù xù, trán có hơi bong da, cằm lún phún xanh.
Đưa tay sờ chắc chắn sẽ có cảm giác bị đâm.
Nhan Noãn ngắm rất tỉ mỉ, cũng vô cùng hồi hộp, sợ Úc Thiên Phi thình lình mở mắt ra.
Bình thường cậu không dám nhìn anh như vậy. Lúc tỉnh Úc Thiên Phi sẽ chú ý tới tầm mắt của cậu, sẽ nhìn thẳng vào cậu, còn có thể cười với cậu, nói mấy câu không đứng đắn.
Nhan Noãn sợ những thứ đó.
...
Nhân lúc Úc Thiên Phi còn chưa dậy, cậu tranh thủ thời gian tắm rửa.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Úc Thiên Phi đang vừa đi vào phòng khách vừa ngáp.
Anh duỗi người, cười chào hỏi Nhan Noãn: "Chào buổi sáng."
Nhan Noãn gật đầu, tránh ánh nhìn của anh, cúi đầu đi về phòng ngủ.
Lúc hai người đi ngang qua nhau, Úc Thiên Phi chợt cảm khái: "Thơm quá đi mất."
Nói xong anh xoay người sấn tới, dán sát vào vai cổ Nhan Noãn, hít hít mũi hệt như chó, nói: "Sáng sớm cậu lại tắm nữa hả?"
"Ừ." Nhan Noãn né về phía sau: "Cậu dùng phòng vệ sinh đi."
Nói xong cậu vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
"Một ngày cậu tắm tận bao nhiêu lần." Úc Thiên Phi ở ngoài cửa bùi ngùi: "Sao còn ở sạch hơn cả trước kia vậy, đây là nghiện sạch sẽ đó."
Nhan Noãn không thể nào trả lời anh.
Đến khi thay đồ xong ra khỏi phòng ngủ, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng dao cạo râu chạy bằng điện.
Bây giờ anh chẳng thèm hỏi đã lấy dùng.
Cũng từng có người làm như vậy, vì vô cùng khó chịu nên Nhan Noãn đã cãi nhau với đối phương một trận, sau đó đổi dao cạo râu mới.
Cậu không chấp nhận được bất kì ai dùng chung đồ cá nhân với cậu, dù là thân thiết đến cỡ nào.
Trước đây không lâu, cậu cho rằng là vấn đề sở thích cá nhân, hoàn toàn không liên quan gì với tình yêu.
...
Úc Thiên Phi sửa soạn tươm tất cho mình rất nhanh.
Anh cứ như có pháp thuật, cho dù tối hôm trước uống bao nhiêu bia rượu, lúc thức dậy bộ dạng lôi thôi đến thế nào, chỉ cần chải chuốt xong là đã gọn gàng sạch sẽ, thần thái sáng láng.
"Thơm quá đi." Anh chạy vào phòng bếp, đứng sau lưng Nhan Noãn nhìn cái chảo: "Món gì ngon thế? Sủi cảo chiên à?"
"Ừ." Nhan Noãn dùng cánh tay còn lại đẩy anh ra: "Đừng đứng gần tôi như vậy."
Úc Thiên Phi hí hửng khom người kéo một ngăn tủ ra: "Chén ở đây đúng không, giấm ở đâu?"
Không đợi Nhan Noãn lên tiếng, anh đã tìm được chai nước chấm đặt ở góc bàn nấu ăn. Sau khi đặt chén dấm và đũa lên bàn ăn ở phòng khách, anh lại lấy chiếc đĩa đựng sủi cảo chiên ra cho Nhan Noãn trước.
"Phối hợp hoàn hảo!" Anh ra dấu chữ V với Nhan Noãn.
Nhan Noãn liếc anh một cái: "Chỉ là chuẩn bị mấy thứ lặt vặt, đúng là không biết xấu hổ."
Úc Thiên Phi làm lơ, lại sáp tới: "Thơm quá! Ngửi mà cái bụng tôi réo ầm ĩ!"
"Vướng tay vướng chân." Nhan Noãn lại đẩy anh ra: "Ra ngoài chờ đi."
...
Ăn no căng bụng, Úc Thiên Phi nhắc lại chuyện cũ, thái độ càng thêm tha thiết: "Noãn cưng, Noãn bảo bối của tôi, chúng ta thuê chung đi, tôi không chỉ có thể rót giấm giùm cậu, thỉnh thoảng tôi còn có thể rửa chén nữa."
Nhan Noãn trả lời ngắn gọn dứt khoát: "Không."
"Rửa mỗi ngày cũng được." Úc Thiên Phi ra vẻ nhượng bộ rất lớn.
Nhan Noãn không suy suyễn: "Không, đừng mơ."
"Tôi mặc kệ." Úc Thiên Phi lẩm bẩm: "Tôi cứ đến đây. Tôi ngủ giường của cậu ăn sủi cảo của cậu, cậu có thể làm gì tôi."
Nhan Noãn trợn mắt: "Chân cái gì?" [*]
[*] Chân (脚) và sủi cảo (饺) có phát âm giống nhau (Jiǎo).
"Sủi cảo chiên, bánh sủi cảo, viên sủi cảo." Úc Thiên Phi nói: "Có sủi cảo gì ăn sủi cảo đó."
Nhan Noãn nghiêng đầu đi: "Tôi dọn nhà."
"Tôi theo cậu tới chân trời góc biển." Úc Thiên Phi thề thốt, rồi lại cảm thấy khá vui: "Ấy, cái này cũng là jiao!" [*]
[*] Chữ cuối trong "chân trời góc biển" (天涯海角) cũng phát âm là Jiǎo.
Hai người vừa nói vừa thu dọn đồ đạc xong rồi mở cửa xuống lầu.
"Cậu xem ở chung tốt biết bao nhiêu, còn có thể tay trong tay đi làm." Úc Thiên Phi cười hì hì: "Trên đường cô đơn có người làm bạn, ấm lòng."
"Tôi không cô đơn." Nhan Noãn nói: "Ai cô đơn thì cậu tay trong tay với người đó đi."
"Với cậu, chỉ cậu thôi." Úc Thiên Phi nói rồi thật sự đi lên nắm tay cậu.
Nhan Noãn vội né đi như bị bỏng, vậy nên suýt chút nữa là hụt chân.
"Cẩn thận xíu." Úc Thiên Phi tức cười vươn tay đỡ cậu: "Tay của tôi không có điện, cậu sợ cái gì."
Nhan Noãn cúi đầu, bước nhanh về phía trước.
Vừa mới ra khỏi hàng hiên, chân cậu khựng lại. Cách cậu chưa tới năm mét, có một người đàn ông đang đứng. Người nọ nhìn thấy cậu thì lập tức cười tươi rói.
Nhưng ngay sau đó, khi thấy Úc Thiên Phi xuất hiện ngay phía sau Nhan Noãn, vẻ mặt người nọ lại cứng đờ.
"Sao vậy?" Úc Thiên Phi cũng lưu ý đến người nọ, khẽ hỏi: "Bạn cậu à?"
Nhan Noãn tạm thời không biết trả lời thế nào.
Đang sốt hết cả ruột, Úc Thiên Phi lại nói thêm: "Đây không phải là cái người hơn nửa đêm còn chặn đường không cho cậu đi à?"
Ánh mắt của người đàn ông đảo qua lại giữa Nhan Noãn và Úc Thiên Phi hai lần, cười khẩy nói: "Chỉ được cái miệng, quả nhiên là có người đàn ông mới."
"Hả?" Úc Thiên Phi khó hiểu: "Cái gì?"
Nhan Noãn cố ra vẻ trấn định, bước lên trước một bước: "Anh đến có chuyện gì?"
"Vốn là đến tìm em ôn chuyện cũ." đối phương nhún vai: "Bây giờ xem ra không cần nữa."
"Ôn chuyện lúc sáng sớm à?" Úc Thiên Phi lầm bầm.
Nhan Noãn sợ rắc rối, nắm tay Úc Thiên Phi vừa lôi anh đi vừa nói: "Tôi không tiếp."
"Đợi đã!" Người đàn ông hô lên: "Anh còn chưa nói xong."
Nhan Noãn không muốn chờ, nhưng khổ nỗi Úc Thiên Phi lại dừng chân, còn quay đầu lại, cái mặt tò mò tìm hiểu.
Thấy Nhan Noãn quay lưng lại với mình, người đàn ông kia dứt khoát bước nhanh đuổi theo.
"Không có gì đáng nói cả." Nhan Noãn thấp thỏm, gằm mặt xuống không nhìn anh ta.
Người đàn ông cho tay vào túi lấy chùm chìa khóa của mình ra, lại tháo ra một chiếc chìa khóa đưa cho Nhan Noãn.
"Trả cho em." Anh ta nói.
Nhan Noãn ngẩn người, vươn tay ra nhận.
Cậu vốn định nói với người nọ, không cần, cậu đã thay ổ khóa rồi, nhưng lại sợ nói nhiều Úc Thiên Phi sẽ nghe ra đầu mối.
"Còn gì nữa không?" Cậu lạnh mặt nói với người đàn ông nọ.
Người đàn ông khẽ chậc một tiếng, mặt mày hậm hực với Úc Thiên Phi: "Cậu ấy khó dỗ lắm, anh được..."
Mới nói được một nửa, Nhan Noãn vội vàng ngắt ngang: "Anh bệnh à, cút đi!"
Đối phương không ngờ cậu lại phản ứng mạnh đến vậy, nhất thời sững sờ.
Nhan Noãn lại kéo Úc Thiên Phi: "Chúng ta đi."
Lần này, Úc Thiên Phi ngoan ngoãn đi theo cậu. Qua chỗ rẽ Nhan Noãn liền thả tay, chân lại không giảm tốc độ, lầm lũi đi như bay.
Cậu không dám nhìn biểu cảm của Úc Thiên Phi, càng sợ anh sẽ hỏi rốt cuộc hai người có quan hệ gì.
Cứ như vậy ra khỏi khu phố vào đường lớn, cuối cùng Nhan Noãn nhận ra có gì đó không đúng.
Úc Thiên Phi quá im ắng, không hợp lý chút nào.
Cậu dè dặt quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện Úc Thiên Phi vẫn luôn theo sát cậu đang xụ mặt ra.
Nhan Noãn bồn chồn, định hỏi có phải anh đã đoán ra được gì không, nhưng lại không dám.
Úc Thiên Phi nhìn cậu rồi sải bước tới bên cạnh, sau đó quay đầu sang chỗ khác, lầm bầm: "Sao lại vậy, không phải nói không thích thuê chung à, lại có người có chìa khóa nhà cậu kìa?"
Giọng điệu vô cùng khó ở.