Chương 67: Do tình thế bắt buộc thôi ha ha
Đó không chỉ là một cái ôm, Úc Thiên Phi dần dồn sức nặng cả người lên cậu.
Nhan Noãn cố gắng chống đỡ người anh, một lát sau cũng nâng tay lên, ôm lưng anh, vỗ nhè nhẹ.
"Sẽ ổn thôi, chắc chắn sẽ không sao đâu." Trăn trở tới lui, Nhan Noãn chỉ nói được câu này.
Úc Thiên Phi dựa vào cậu, gật đầu: "Ừ."
Cảm giác bị Úc Thiên Phi dựa dẫm không tồi, Nhan Noãn cũng nhận năng lượng từ cái ôm này, mọi khó chịu do cơn sốt để lại trên người cậu dường như hòa tan với nhiệt độ cơ thể của Úc Thiên Phi.
Mãi đến khi Nhan Noãn phát hiện có thứ gì đó đặt ở gần bụng mình.
Cưng cứng, còn nhích đến nhích lui.
Trong đầu Nhan Noãn lập tức hiện lên suy nghĩ hỏng bét rồi. Cậu kéo giãn khoảng cách, đang định mở miệng dò hỏi, tầm mắt vừa hay đối diện với mẹ của Úc Thiên Phi vẫn ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa.
Dì đã dậy rồi, đang nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.
Nhan Noãn hoảng hốt, vô thức đẩy Úc Thiên Phi ra. Mà vẻ mặt vốn chỉ nghi ngờ của mẹ Úc Thiên Phi lập tức nhuốm vẻ kinh ngạc.
Lúc này Nhan Noãn mới nhận ra mình vừa làm một việc ngốc. Đây là phòng cấp cứu của bệnh viện, Úc Thiên Phi là "anh em chí cốt" của cậu, mà ba của Úc Thiên Phi vừa gặp tai nạn xe, tốt xấu chưa rõ, ôm một cái để trấn an là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Bị phát hiện lập tức đẩy ra mới có vẻ kì lạ.
Lòng Nhan Noãn như đánh trống, Úc Thiên Phi thì khó hiểu cúi đầu: "Vừa nãy cái gì nhích tới nhích lui vậy?"
Hai người cùng cúi đầu, chỉ thấy trong túi áo khoác của Nhan Noãn lộ ra nửa cái đầu chó.
Lucky bị chen lấn đến tóc cũng bị lệch, bộ lông rối bù, nhìn vô cùng xốc xếch. Nhan Noãn có tật giật mình, lại đọc được đôi chút ấm ức trên khuôn mặt nhỏ kia.
Cậu vội vàng xin lỗi con gái đáng thương: "Xin lỗi con!" Ngay sau đó lập tức quăng nồi, chỉ Úc Thiên Phi ở trước mặt: "Là cậu ta! Con trách cậu ta ấy!"
Úc Thiên Phi cứng đờ: "Ơ... Sao tôi biết..."
Lúc này mẹ của Úc Thiên Phi đi tới cạnh họ, chủ động chào hỏi Nhan Noãn: "Noãn Noãn, sao con lại đến đây."
"Con... Con đến thăm chú ạ." Nhan Noãn nhớ tới cảnh vừa rồi, cực kì xấu hổ: "Dì à, dì có muốn theo con về nghỉ trước không?"
"Đúng rồi, con mới bàn với Nhan Noãn xong." Úc Thiên Phi cũng nói: "Mẹ về với cậu ấy trước đi, về thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại đến lượt con."
Mẹ anh do dự: "Nhưng mà..."
"Mẹ yên tâm đi, có con ở đây mà." Úc Thiên Phi khuyên: "Có tình hình gì con sẽ liên lạc với mẹ. Bây giờ chúng ta đều không nghỉ ngơi, mai ai chăm sóc ba đây?"
Nhan Noãn ở bên cạnh gật đầu phối hợp.
"Mẹ đi đi đi đi." Úc Thiên Phi vừa nói vừa nghiêng người, chặn hướng nhìn của điều dưỡng viên cách đó không xa: "Bị thấy mang chó vào lại rắc rối."
Mẹ anh mặt mày buồn lo, gật đầu: "Được rồi."
...
Trên đường về, mẹ Úc Thiên Phi cũng không nhắc đến cái ôm kia.
Bà lải nhải cằn nhằn với Nhan Noãn, nói chồng mình đúng là bướng bỉnh, không nghe khuyên bảo, nếu nghe lời bà đừng ra ngoài thì sẽ không gặp chuyện này, bác sĩ ở bệnh viện trước đề nghị cắt chi, nếu sau này thật sự cụt một chân, vậy thì phải làm sao.
Bà nói một hồi rồi khóc lên, Nhan Noãn chỉ đành trấn an, khuyên bà đừng nghĩ nhiều, tin tưởng bác sĩ của bệnh viện Lục.
Về đến nhà, mẹ Úc Thiên Phi vệ sinh đơn giản một lát, ngủ ở phòng Úc Thiên Phi.
Nhan Noãn về phòng mở máy tính lên, sau khi kết nối mạng thì ứng dụng trò chuyện lập tức hiện lên một đống tin nhắn.
- Tin tốt, hình như chân của ba tôi vẫn còn cứu được!"
- Ngủ rồi hả?
- Cậu đừng có chạy đến...
Ba tin nhắn này đều được gửi trước khi cậu đến bệnh viện.
- Về tới nhà chưa?
- Cậu có điện thoại mới chưa, không liên lạc được bất kì lúc nào quá bất tiện.
Hai tin này mới gửi đến không lâu.
Nhan Noãn ngồi vào bàn nhập trả lời.
- Về được một lúc rồi, mới sắp xếp cho dì, dì đang nghỉ ngơi.
- Ngày mai tôi đi sửa thử xem.
Úc Thiên Phi trả lời lại rất nhanh.
- Vất vả cho cậu, vừa mới bệnh xong, nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng để quá mệt.
Nhan Noãn không trả lời ngay. Cậu nhìn màn hình, suy nghĩ đánh vài vòng trong đầu, dè dặt nhập chữ.
- Trong thẻ tôi có tiền, khoản tiền lần trước ba mẹ gửi cho tôi
Úc Thiên Phi không lên tiếng.
Nhan Noãn liếm môi, tiếp tục nhập vào.
- Tiền của cậu đều cầm đi cấp vốn rồi đúng không?
Thỉnh thoảng Úc Thiên Phi sẽ nói với cậu về chuyện này. Nhan Noãn biết tiền bạc lưu động trong tay anh không nhiều. Bây giờ ba của Úc Thiên Phi phải phẫu thuật nên đương nhiên chi phí tốn kém, thời gian khôi phục sau đó cũng dài, ở bệnh viện mỗi ngày đều là tiền, anh chưa chắc lấy ra ngay được.
Cậu sợ Úc Thiên Phi ngại mở miệng, cho nên thẳng thắn chủ động nhắc đến.
- Tôi có thể cho cậu mượn, nhưng lúc cậu trả phải tính lời.
Cậu nói một cách cố ý.
Mồi hồi lâu sau, cuối cùng Úc Thiên Phi cũng trả lời.
- Cảm ơn cậu.
Nhan Noãn cười.
- Những lúc thế này không cần khách sáo.
Ngoài dự đoán, Úc Thiên Phi nhắn đến một emoji hoạt bát nghịch ngợm, sau đó bổ sung rất nhanh:
- Không phải, là cảm ơn cái ôm vừa rồi của cậu, rất có ích.
...
Hôm sau trời vừa sáng mẹ Úc Thiên Phi đã đến bệnh viện.
Sau khi thức dậy Nhan Noãn nhìn lướt qua máy tính, phát hiện rạng sáng nay Úc Thiên Phi lại nhắn tin đến, nói bác sĩ đã xác định phương án phẫu thuật, chờ tình trạng của ba anh khôi phục ổn hơn đạt được các chỉ số cơ bản sẽ phẫu thuật ngay.
Nhan Noãn hơi yên lòng, ăn sáng xong thì mang Lucky đi làm.
Sau khi đến phòng khám, cậu thử chạy đến phòng khám thú cưng ở đối diện, hỏi có thể giúp đỡ cho gửi chó ở đây không. Đồng nghiệp của Úc Thiên Phi biết tình hình nhà anh, đương nhiên sẽ không từ chối.
Sao đó, Nhan Noãn lại đến tiệm điện thoại gần đó. Đến giờ nghỉ trưa cậu đến lấy, điện thoại đã khôi phục như ban đầu. Không chỉ có tín hiệu, cả điện thoại đề trở về trạng thái mới xuất xưởng.
Sau bao trắc trở cuối cùng cũng đăng nhập được vào tài khoản, cậu nhận được tin nhắn Úc Thiên Phi gửi mấy tiếng trước, nói đã bắt đầu phẫu thuật, dự tính sẽ kéo dài đến chập tối.
Nhan Noãn không trả lời, mà dùng ứng dụng thanh toán chuyển thẳng năm mươi ngàn kia qua cho Úc Thiên Phi.
Một lát sau, Úc Thiên Phi gọi điện đến.
"Không cần nhiều như vậy." Anh nói trong điện thoại: "Tôi và mẹ vẫn có thể gom được ít tiền."
Nhan Noãn trả lời anh: "Tôi muốn thu chút tiền lời."
Úc Thiên Phi thở dài, hỏi: "Điện thoại sửa xong rồi hả?"
"Sửa xong rồi." Nhan Noãn hỏi: "Tối nay cậu về không?"
"Xem tình hình đã." Úc Thiên Phi nói: "Còn chưa biết mấy giờ mới phẫu thuật xong."
"Đừng gắng gượng chống đỡ, nếu bây giờ cậu ngã thì dì còn có thể dựa vào ai?" Nhan Noãn nói.
"Ừ." Úc Thiên Phi cười miễn cưỡng: "Vậy... Bữa tối tôi muốn ăn sủi cảo chiên."
Nhan Noãn sửng sốt.
"Được không?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Nhiều chuyện quá." Nhan Noãn nói: "Nói sau đi."
...
Sủi cảo mà Úc Thiên Phi nói là loại đông lạnh ăn liền mà Nhan Noãn thường dự trữ, có thể hấp, luộc và chiên, chiên là ăn ngon nhất, Úc Thiên Phi rất thích.
Nhưng túi cuối cùng trong nhà đã được Úc Thiên Phi ăn hết vào hôm tăng ca làm phẫu thuật lần trước.
Đồ ăn loại này, Nhan Noãn thường dành ngày nghỉ để đến siêu thị lớn mua dự trữ, bây giờ muốn mua chỉ có thể tìm siêu thị gần đây. Sau khi tan làm cậu gọi taxi đi mua sủi cảo trước, rồi đến phòng khám thú cưng đón Lucky. Trên đường về nhà cậu nhận được tin nhắn của Úc Thiên Phi.
- Phẫu thuật thành công!!!!!!!!!!!!
Nhan Noãn thở phào nhẹ nhõm, cũng thả lỏng không ít.
Về nhà vừa thu xếp cho Lucky xong, Úc Thiên Phi gọi điện thoại đến.
"Tôi đang trên đường về, trong nhà có gì ăn không?" Anh hỏi.
Nhan Noãn nhìn lướt qua sủi cảo đặt trên quầy bếp, trả lời: "Tôi nấu bừa một ít."
...
Sủi cảo chiên mới ra khỏi nồi, Úc Thiên Phi phong trần mệt mỏi về đến nhà.
"Thơm quá đi." Anh vừa vào cửa đã hít hà: "Thật sự có sủi cảo chiên hả?"
Nhan Noãn bưng cái đĩa lên bàn cơm trong phòng khách: "Ừ, ăn đi."
"Lucky~!" Úc Thiên Phi hưng phấn một cách khó hiểu, bế Lucky đang đến đón anh, giơ lên cao xoay một vòng: "Có nhớ ba không nè?"
Lucky cực kì phối hợp sủa lớn.
Chó không ghi thù, không hề để bụng chuyện hôm qua bị kẹp ở giữa đến choáng váng, hưng phấn muốn gần gũi anh.
Úc Thiên Phi hôm một cái thật mạnh lên trán nó.
Nhan Noãn không khỏi có hơi buồn cười.
Chắc là thần kinh căng thẳng lâu ngày cuối cùng cũng thả lỏng, khiến anh không kìm được niềm vui mà trở nên phấn khích.
"Mới ở bệnh viện, đi rửa tay trước đi." Cậu nói với Úc Thiên Phi.
"Vâng vâng!" Úc Thiên Phi nói rồi buông chó xuống, ngoan ngoãn chạy vào phòng vệ sinh.
Chờ anh rửa tay đi ra, Nhan Noãn đã rót dấm vào dĩa, cũng đã cầm đũa lên.
Nhưng Úc Thiên Phi đi đến cạnh bàn mà không ngồi xuống.
Anh lắc lư kề tới cạnh Nhan Noãn, ra dáng vô cùng đáng thương nói: "Tôi mệt quá, mệt chết đi được, bây giờ chỉ còn nửa cái hồn thôi."
"Vậy cậu ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi ngủ." Nhan Noãn nói.
"Bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra nói với tôi mọi chuyện đều suôn sẻ, cả người tôi lập tức mất sức, suýt chút nữa đã ngã đập mông xuống sàn."
Nhan Noãn không nhịn được cười: "Vậy cậu còn lèo nhèo cái gì?"
"Tôi thật sự mệt, bây giờ đầu còn lâng lâng đây." Úc Thiên Phi nói.
Cuối cùng Nhan Noãn cũng nhận ra gì đó không đúng: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Úc Thiên Phi hơi mím môi, hơi căng thẳng giơ hai tay lên:"Bây giờ hình như tôi... Cần một cái ôm."
Nhan Noãn đờ người, ngây ngốc nhìn anh.
Úc Thiên Phi thử thăm dò đến gần, nhận ra cậu không có ý định né tránh, cuối cùng yên tâm mà siết cánh tay, ôm lấy cậu lần nữa.
Lần này không có cún con vô tội bị kẹp ở giữa, cái ôm này càng chặt hơn cũng càng khiến người ta chìm đắm hơn.
Tay Nhan Noãn dừng giữa không trung, muốn ôm lại anh, lại do dự.
Đây là đang làm gì, cậu nghĩ, rốt cuộc Úc Thiên Phi đang suy nghĩ gì? Rõ ràng không lâu trước đây vừa mới từ chối lời tỏ tình của cậu, tại sao bây giờ lại muốn thân mật với cậu như vậy?
"Thơm quá." Úc Thiên Phi thì thầm bên tai cậu.
"Vì mới ra khỏi nồi." Nhan Noãn nói: "Không ăn sẽ nguội."
"Không phải nói sủi cảo chiên." Úc Thiên Phi nói.
Gì đây? Nhan Noãn bối rối, cẩn thận đẩy anh ra, lại lùi về sau một bước: "Cậu ăn nhanh đi."
Gò má Úc Thiên Phi hơi ửng hồng, anh gật đầu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi vào bàn, cầm đũa lên.
Nhan Noãn ngồi đối diện anh, ăn cùng anh.
"Có một việc, muốn bàn với cậu một chút." Úc Thiên Phi nói: "Có thể sẽ hơi đường đột."
"Chuyện gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Thời gian tới ba tôi cần phẫu thuật mấy lần nữa, ít nhất cũng phải ở bệnh viện vài tháng." Úc Thiên Phi cẩn thận nhìn cậu: "Bình thường tôi phải đi làm, chắc chắn không tiện ở bệnh viện chăm sóc mãi. Cậu biết chỗ ba mẹ tôi ở cách đây rất xa mà..."
"Ý của cậu là, dì muốn ở lại đây/" Nhan Noãn hỏi.
"Nếu không tiện, tôi sẽ tìm một cái phòng tạm thời cho bà ấy." Úc Thiên Phi nói.
"Không sao." Nhan Noãn nói: "Không cần phải lãng phí khoản tiền này, ở lại đây được rồi. Nhưng chỉ có hai phòng, vậy..."
Đang nói, chợt ý thức được gì đó, Nhan Noãn im bặt.
Úc Thiên Phi nhìn cậu, nở nụ cười xấu hổ: "Tôi chỉ có thể chen chúc với cậu thôi."
...
Lời tác giả:
Nhan Noãn: Rốt cuộc Úc Thiên Phi đang nghĩ cái gì!
Úc Thiên Phi: Cơ hội tốt thế này chỉ có đồ ngu mới bỏ qua!
Nhan Noãn cố gắng chống đỡ người anh, một lát sau cũng nâng tay lên, ôm lưng anh, vỗ nhè nhẹ.
"Sẽ ổn thôi, chắc chắn sẽ không sao đâu." Trăn trở tới lui, Nhan Noãn chỉ nói được câu này.
Úc Thiên Phi dựa vào cậu, gật đầu: "Ừ."
Cảm giác bị Úc Thiên Phi dựa dẫm không tồi, Nhan Noãn cũng nhận năng lượng từ cái ôm này, mọi khó chịu do cơn sốt để lại trên người cậu dường như hòa tan với nhiệt độ cơ thể của Úc Thiên Phi.
Mãi đến khi Nhan Noãn phát hiện có thứ gì đó đặt ở gần bụng mình.
Cưng cứng, còn nhích đến nhích lui.
Trong đầu Nhan Noãn lập tức hiện lên suy nghĩ hỏng bét rồi. Cậu kéo giãn khoảng cách, đang định mở miệng dò hỏi, tầm mắt vừa hay đối diện với mẹ của Úc Thiên Phi vẫn ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa.
Dì đã dậy rồi, đang nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.
Nhan Noãn hoảng hốt, vô thức đẩy Úc Thiên Phi ra. Mà vẻ mặt vốn chỉ nghi ngờ của mẹ Úc Thiên Phi lập tức nhuốm vẻ kinh ngạc.
Lúc này Nhan Noãn mới nhận ra mình vừa làm một việc ngốc. Đây là phòng cấp cứu của bệnh viện, Úc Thiên Phi là "anh em chí cốt" của cậu, mà ba của Úc Thiên Phi vừa gặp tai nạn xe, tốt xấu chưa rõ, ôm một cái để trấn an là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Bị phát hiện lập tức đẩy ra mới có vẻ kì lạ.
Lòng Nhan Noãn như đánh trống, Úc Thiên Phi thì khó hiểu cúi đầu: "Vừa nãy cái gì nhích tới nhích lui vậy?"
Hai người cùng cúi đầu, chỉ thấy trong túi áo khoác của Nhan Noãn lộ ra nửa cái đầu chó.
Lucky bị chen lấn đến tóc cũng bị lệch, bộ lông rối bù, nhìn vô cùng xốc xếch. Nhan Noãn có tật giật mình, lại đọc được đôi chút ấm ức trên khuôn mặt nhỏ kia.
Cậu vội vàng xin lỗi con gái đáng thương: "Xin lỗi con!" Ngay sau đó lập tức quăng nồi, chỉ Úc Thiên Phi ở trước mặt: "Là cậu ta! Con trách cậu ta ấy!"
Úc Thiên Phi cứng đờ: "Ơ... Sao tôi biết..."
Lúc này mẹ của Úc Thiên Phi đi tới cạnh họ, chủ động chào hỏi Nhan Noãn: "Noãn Noãn, sao con lại đến đây."
"Con... Con đến thăm chú ạ." Nhan Noãn nhớ tới cảnh vừa rồi, cực kì xấu hổ: "Dì à, dì có muốn theo con về nghỉ trước không?"
"Đúng rồi, con mới bàn với Nhan Noãn xong." Úc Thiên Phi cũng nói: "Mẹ về với cậu ấy trước đi, về thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại đến lượt con."
Mẹ anh do dự: "Nhưng mà..."
"Mẹ yên tâm đi, có con ở đây mà." Úc Thiên Phi khuyên: "Có tình hình gì con sẽ liên lạc với mẹ. Bây giờ chúng ta đều không nghỉ ngơi, mai ai chăm sóc ba đây?"
Nhan Noãn ở bên cạnh gật đầu phối hợp.
"Mẹ đi đi đi đi." Úc Thiên Phi vừa nói vừa nghiêng người, chặn hướng nhìn của điều dưỡng viên cách đó không xa: "Bị thấy mang chó vào lại rắc rối."
Mẹ anh mặt mày buồn lo, gật đầu: "Được rồi."
...
Trên đường về, mẹ Úc Thiên Phi cũng không nhắc đến cái ôm kia.
Bà lải nhải cằn nhằn với Nhan Noãn, nói chồng mình đúng là bướng bỉnh, không nghe khuyên bảo, nếu nghe lời bà đừng ra ngoài thì sẽ không gặp chuyện này, bác sĩ ở bệnh viện trước đề nghị cắt chi, nếu sau này thật sự cụt một chân, vậy thì phải làm sao.
Bà nói một hồi rồi khóc lên, Nhan Noãn chỉ đành trấn an, khuyên bà đừng nghĩ nhiều, tin tưởng bác sĩ của bệnh viện Lục.
Về đến nhà, mẹ Úc Thiên Phi vệ sinh đơn giản một lát, ngủ ở phòng Úc Thiên Phi.
Nhan Noãn về phòng mở máy tính lên, sau khi kết nối mạng thì ứng dụng trò chuyện lập tức hiện lên một đống tin nhắn.
- Tin tốt, hình như chân của ba tôi vẫn còn cứu được!"
- Ngủ rồi hả?
- Cậu đừng có chạy đến...
Ba tin nhắn này đều được gửi trước khi cậu đến bệnh viện.
- Về tới nhà chưa?
- Cậu có điện thoại mới chưa, không liên lạc được bất kì lúc nào quá bất tiện.
Hai tin này mới gửi đến không lâu.
Nhan Noãn ngồi vào bàn nhập trả lời.
- Về được một lúc rồi, mới sắp xếp cho dì, dì đang nghỉ ngơi.
- Ngày mai tôi đi sửa thử xem.
Úc Thiên Phi trả lời lại rất nhanh.
- Vất vả cho cậu, vừa mới bệnh xong, nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng để quá mệt.
Nhan Noãn không trả lời ngay. Cậu nhìn màn hình, suy nghĩ đánh vài vòng trong đầu, dè dặt nhập chữ.
- Trong thẻ tôi có tiền, khoản tiền lần trước ba mẹ gửi cho tôi
Úc Thiên Phi không lên tiếng.
Nhan Noãn liếm môi, tiếp tục nhập vào.
- Tiền của cậu đều cầm đi cấp vốn rồi đúng không?
Thỉnh thoảng Úc Thiên Phi sẽ nói với cậu về chuyện này. Nhan Noãn biết tiền bạc lưu động trong tay anh không nhiều. Bây giờ ba của Úc Thiên Phi phải phẫu thuật nên đương nhiên chi phí tốn kém, thời gian khôi phục sau đó cũng dài, ở bệnh viện mỗi ngày đều là tiền, anh chưa chắc lấy ra ngay được.
Cậu sợ Úc Thiên Phi ngại mở miệng, cho nên thẳng thắn chủ động nhắc đến.
- Tôi có thể cho cậu mượn, nhưng lúc cậu trả phải tính lời.
Cậu nói một cách cố ý.
Mồi hồi lâu sau, cuối cùng Úc Thiên Phi cũng trả lời.
- Cảm ơn cậu.
Nhan Noãn cười.
- Những lúc thế này không cần khách sáo.
Ngoài dự đoán, Úc Thiên Phi nhắn đến một emoji hoạt bát nghịch ngợm, sau đó bổ sung rất nhanh:
- Không phải, là cảm ơn cái ôm vừa rồi của cậu, rất có ích.
...
Hôm sau trời vừa sáng mẹ Úc Thiên Phi đã đến bệnh viện.
Sau khi thức dậy Nhan Noãn nhìn lướt qua máy tính, phát hiện rạng sáng nay Úc Thiên Phi lại nhắn tin đến, nói bác sĩ đã xác định phương án phẫu thuật, chờ tình trạng của ba anh khôi phục ổn hơn đạt được các chỉ số cơ bản sẽ phẫu thuật ngay.
Nhan Noãn hơi yên lòng, ăn sáng xong thì mang Lucky đi làm.
Sau khi đến phòng khám, cậu thử chạy đến phòng khám thú cưng ở đối diện, hỏi có thể giúp đỡ cho gửi chó ở đây không. Đồng nghiệp của Úc Thiên Phi biết tình hình nhà anh, đương nhiên sẽ không từ chối.
Sao đó, Nhan Noãn lại đến tiệm điện thoại gần đó. Đến giờ nghỉ trưa cậu đến lấy, điện thoại đã khôi phục như ban đầu. Không chỉ có tín hiệu, cả điện thoại đề trở về trạng thái mới xuất xưởng.
Sau bao trắc trở cuối cùng cũng đăng nhập được vào tài khoản, cậu nhận được tin nhắn Úc Thiên Phi gửi mấy tiếng trước, nói đã bắt đầu phẫu thuật, dự tính sẽ kéo dài đến chập tối.
Nhan Noãn không trả lời, mà dùng ứng dụng thanh toán chuyển thẳng năm mươi ngàn kia qua cho Úc Thiên Phi.
Một lát sau, Úc Thiên Phi gọi điện đến.
"Không cần nhiều như vậy." Anh nói trong điện thoại: "Tôi và mẹ vẫn có thể gom được ít tiền."
Nhan Noãn trả lời anh: "Tôi muốn thu chút tiền lời."
Úc Thiên Phi thở dài, hỏi: "Điện thoại sửa xong rồi hả?"
"Sửa xong rồi." Nhan Noãn hỏi: "Tối nay cậu về không?"
"Xem tình hình đã." Úc Thiên Phi nói: "Còn chưa biết mấy giờ mới phẫu thuật xong."
"Đừng gắng gượng chống đỡ, nếu bây giờ cậu ngã thì dì còn có thể dựa vào ai?" Nhan Noãn nói.
"Ừ." Úc Thiên Phi cười miễn cưỡng: "Vậy... Bữa tối tôi muốn ăn sủi cảo chiên."
Nhan Noãn sửng sốt.
"Được không?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Nhiều chuyện quá." Nhan Noãn nói: "Nói sau đi."
...
Sủi cảo mà Úc Thiên Phi nói là loại đông lạnh ăn liền mà Nhan Noãn thường dự trữ, có thể hấp, luộc và chiên, chiên là ăn ngon nhất, Úc Thiên Phi rất thích.
Nhưng túi cuối cùng trong nhà đã được Úc Thiên Phi ăn hết vào hôm tăng ca làm phẫu thuật lần trước.
Đồ ăn loại này, Nhan Noãn thường dành ngày nghỉ để đến siêu thị lớn mua dự trữ, bây giờ muốn mua chỉ có thể tìm siêu thị gần đây. Sau khi tan làm cậu gọi taxi đi mua sủi cảo trước, rồi đến phòng khám thú cưng đón Lucky. Trên đường về nhà cậu nhận được tin nhắn của Úc Thiên Phi.
- Phẫu thuật thành công!!!!!!!!!!!!
Nhan Noãn thở phào nhẹ nhõm, cũng thả lỏng không ít.
Về nhà vừa thu xếp cho Lucky xong, Úc Thiên Phi gọi điện thoại đến.
"Tôi đang trên đường về, trong nhà có gì ăn không?" Anh hỏi.
Nhan Noãn nhìn lướt qua sủi cảo đặt trên quầy bếp, trả lời: "Tôi nấu bừa một ít."
...
Sủi cảo chiên mới ra khỏi nồi, Úc Thiên Phi phong trần mệt mỏi về đến nhà.
"Thơm quá đi." Anh vừa vào cửa đã hít hà: "Thật sự có sủi cảo chiên hả?"
Nhan Noãn bưng cái đĩa lên bàn cơm trong phòng khách: "Ừ, ăn đi."
"Lucky~!" Úc Thiên Phi hưng phấn một cách khó hiểu, bế Lucky đang đến đón anh, giơ lên cao xoay một vòng: "Có nhớ ba không nè?"
Lucky cực kì phối hợp sủa lớn.
Chó không ghi thù, không hề để bụng chuyện hôm qua bị kẹp ở giữa đến choáng váng, hưng phấn muốn gần gũi anh.
Úc Thiên Phi hôm một cái thật mạnh lên trán nó.
Nhan Noãn không khỏi có hơi buồn cười.
Chắc là thần kinh căng thẳng lâu ngày cuối cùng cũng thả lỏng, khiến anh không kìm được niềm vui mà trở nên phấn khích.
"Mới ở bệnh viện, đi rửa tay trước đi." Cậu nói với Úc Thiên Phi.
"Vâng vâng!" Úc Thiên Phi nói rồi buông chó xuống, ngoan ngoãn chạy vào phòng vệ sinh.
Chờ anh rửa tay đi ra, Nhan Noãn đã rót dấm vào dĩa, cũng đã cầm đũa lên.
Nhưng Úc Thiên Phi đi đến cạnh bàn mà không ngồi xuống.
Anh lắc lư kề tới cạnh Nhan Noãn, ra dáng vô cùng đáng thương nói: "Tôi mệt quá, mệt chết đi được, bây giờ chỉ còn nửa cái hồn thôi."
"Vậy cậu ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi ngủ." Nhan Noãn nói.
"Bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra nói với tôi mọi chuyện đều suôn sẻ, cả người tôi lập tức mất sức, suýt chút nữa đã ngã đập mông xuống sàn."
Nhan Noãn không nhịn được cười: "Vậy cậu còn lèo nhèo cái gì?"
"Tôi thật sự mệt, bây giờ đầu còn lâng lâng đây." Úc Thiên Phi nói.
Cuối cùng Nhan Noãn cũng nhận ra gì đó không đúng: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Úc Thiên Phi hơi mím môi, hơi căng thẳng giơ hai tay lên:"Bây giờ hình như tôi... Cần một cái ôm."
Nhan Noãn đờ người, ngây ngốc nhìn anh.
Úc Thiên Phi thử thăm dò đến gần, nhận ra cậu không có ý định né tránh, cuối cùng yên tâm mà siết cánh tay, ôm lấy cậu lần nữa.
Lần này không có cún con vô tội bị kẹp ở giữa, cái ôm này càng chặt hơn cũng càng khiến người ta chìm đắm hơn.
Tay Nhan Noãn dừng giữa không trung, muốn ôm lại anh, lại do dự.
Đây là đang làm gì, cậu nghĩ, rốt cuộc Úc Thiên Phi đang suy nghĩ gì? Rõ ràng không lâu trước đây vừa mới từ chối lời tỏ tình của cậu, tại sao bây giờ lại muốn thân mật với cậu như vậy?
"Thơm quá." Úc Thiên Phi thì thầm bên tai cậu.
"Vì mới ra khỏi nồi." Nhan Noãn nói: "Không ăn sẽ nguội."
"Không phải nói sủi cảo chiên." Úc Thiên Phi nói.
Gì đây? Nhan Noãn bối rối, cẩn thận đẩy anh ra, lại lùi về sau một bước: "Cậu ăn nhanh đi."
Gò má Úc Thiên Phi hơi ửng hồng, anh gật đầu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi vào bàn, cầm đũa lên.
Nhan Noãn ngồi đối diện anh, ăn cùng anh.
"Có một việc, muốn bàn với cậu một chút." Úc Thiên Phi nói: "Có thể sẽ hơi đường đột."
"Chuyện gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Thời gian tới ba tôi cần phẫu thuật mấy lần nữa, ít nhất cũng phải ở bệnh viện vài tháng." Úc Thiên Phi cẩn thận nhìn cậu: "Bình thường tôi phải đi làm, chắc chắn không tiện ở bệnh viện chăm sóc mãi. Cậu biết chỗ ba mẹ tôi ở cách đây rất xa mà..."
"Ý của cậu là, dì muốn ở lại đây/" Nhan Noãn hỏi.
"Nếu không tiện, tôi sẽ tìm một cái phòng tạm thời cho bà ấy." Úc Thiên Phi nói.
"Không sao." Nhan Noãn nói: "Không cần phải lãng phí khoản tiền này, ở lại đây được rồi. Nhưng chỉ có hai phòng, vậy..."
Đang nói, chợt ý thức được gì đó, Nhan Noãn im bặt.
Úc Thiên Phi nhìn cậu, nở nụ cười xấu hổ: "Tôi chỉ có thể chen chúc với cậu thôi."
...
Lời tác giả:
Nhan Noãn: Rốt cuộc Úc Thiên Phi đang nghĩ cái gì!
Úc Thiên Phi: Cơ hội tốt thế này chỉ có đồ ngu mới bỏ qua!