Chương 65: Cãi nhau!
Đầu tiên điện thoại dừng trên chăn, sau đó nảy lên rơi trên mép giường, cuối cùng bộp một tiếng rớt xuống sàn nhà.
Nhan Noãn dại ra vài giây, kéo chăn nhắm hai mắt lại.
Thôi kệ, mặc xác nó đi. Buồn ngủ muốn chết, đầu đau như búa bổ, không ngủ sẽ thật sự nổi điên.
Tiếc là, vất vả lắm mới ngủ được, nhưng vẫn ngủ không yên.
Giấc mơ của cậu nát bét mà hỗn loạn, không hề có logic, mỗi một cảnh ngắn ngắn đều khiến cậu không thở nổi.
Cậu mơ thấy đường chạy bằng nhựa mới thay ở trường tiểu học, Úc Thiên Phi mười sáu tuổi đang chơi bóng rổ trên sân. Cậu muốn nói gì đó với Úc Thiên Phi, có điều dù thế nào cũng không thể phát ra tiếng. Úc Thiên Phi nhìn thấy cậu, rồi lại ngó lơ cậu, chạy thẳng đến cửa một tiệm đồ Tây được trang trí đẹp đẽ, qua cửa sổ bé kì lạ mua một miếng bánh Tiramisu, đưa cho một cô gái có khuôn mặt mơ hồ.
Úc Thiên Phi nói với cô gái kia, em biết Nhan Noãn không? Cậu ta thích anh, nên anh muốn để cậu ta làm rể phụ cho anh.
Cô gái kia nhận Tiramisu, vô cùng khí thế đi đến trước mặt Nhan Noãn, dùng sức úp lên mặt cậu.
Úc Thiên Phi đứng bên cạnh nhìn, cười cực kì vui sướng, nói với Nhan Noãn: "Cái này mắc lắm đó, cậu đừng phí phạm, ăn hết đi."
Cô gái kia chẳng biết biến mất từ lúc nào. Nhan Noãn lau mặt nói với Úc Thiên Phi: "Tôi sẽ không làm rễ phụ cho cậu."
Úc Thiên Phi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
"Không phải tôi đã nói rồi ư, tôi thích cậu." Nhan Noãn tức giận trét kem lên đồ Úc Thiên Phi: "Tôi thích cậu, cậu hiểu không?"
"Thích thì không thể là rể phụ sao?" Úc Thiên Phi nhún vai: "Vậy đừng thích! Tại sao phải làm chuyện mà không có lợi cho ai chứ?"
Nhan Noãn chỉ vào mũi anh tức giận nói: "Coi chừng tôi đánh cậu!"
Nói xong không biết cậu tiện tay lấy cái đĩa nhỏ từ đâu, định ném về phía Úc Thiên Phi. Nhưng dù có dùng hết sức thì cánh tay vẫn mềm oặt không có sức, nặng nề vô cùng.
Úc Thiên Phi thoải mái tránh thoát công kích, hung dữ quát lên: "Tôi đối xử tốt với cậu như vậy, làm anh em nhiều năm với cậu như vậy, thế mà cậu lấy oán trả ơn thích tôi?!"
Nhan Noãn lại nhặt một cái đĩa nhỏ lên, bẻ vỡ tại chỗ.
Lúc cậu giơ cạnh vỡ bén nhọn của chiếc đĩa truy sát Úc Thiên Phi, bầu trời chợt vang lên tiếng sấm, ngay sau đó, cơn mưa lớn lạnh lẽo rơi xuống.
Mưa lớn xối lên trán, Nhan Noãn cảm thấy thoải mái, híp mắt đứng ngây tại chỗ, tiếng sấm lại vang lên.
Lúc này cuối cùng cậu cũng nghe rõ, có người gọi tên mình.
Nhan Noãn mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, trên trán hơi nặng, tựa như có đặt vật gì đó.
Bên người truyền đến giọng lo lắng: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"
Nhan Noãn hơi nghiêng đầu, thấy vẻ mặt lo lắng của Úc Thiên Phi.
Kèm theo động tác của cậu, trên trán có gì trượt xuống, Úc Thiên Phi vội giơ tay đón lấy. Lúc này Nhan Noãn mới phát hiện ra, đó là một chiếc khăn mặt xếp lại.
"Có phải gặp ác mộng không?" Úc Thiên Phi vừa hỏi vừa đổi mặt gắp lại chiếc khăn, đặt lên trán cậu lần nữa: "Nghe cậu lầm bầm liên tục."
Nhan Noãn mờ mịt nhìn anh.
"Còn nói không khó chịu." Úc Thiên Phi thở dài: "Rõ ràng nóng rần rần, sao không nói với tôi? Không ăn cơm không uống thuốc, ngay cả nước cũng không uống, như vậy sao khỏe được?"
Nhan Noãn dại ra, cố gắng suy nghĩ, lại thất bại.
Đau đầu, khó chịu, hỗn loạn, người như là tỉnh táo, nhưng đầu óc vẫn còn nửa tỉnh nửa mê.
"Sao lại không nói gì?" Úc Thiên Phi lo lắng: "Cậu còn nhớ tôi không?"
Nhan Noãn gật đầu.
Úc Thiên Phi thở phào nhẹ nhõm, giơ tay dìu cậu: "Lót bụng trước đã, rồi uống thuốc."
Nhan Noãn ngoan ngoãn ngồi dậy, khăn lại trượt xuống lần nữa. Tự cậu giơ tay ra đón được, sau đó giật mình một cái, cuối cùng cũng tỉnh.
"Lucky đâu?" Cậu hỏi ngay.
"Còn nhớ Lucky nữa." Úc Thiên Phi tức giận lắc đầu: "Cậu không ăn, cũng không cho nó ăn, cục vàng của chúng ta suýt chút nữa bị cậu cho đói chết."
Lòng Nhan Noãn lộp độp.
"Cũng may, công chúa bé nhỏ lịch sự, nhịn thối thối không ị kế đầu cậu." Úc Thiên Phi cười nói: "Cố nhịn đến khi tôi về."
Nhan Noãn lúng túng quay đầu lướt nhìn đồng hồ ở bức tường đối diện, hai giờ rưỡi chiều.
"Tại sao cậu lại ở nhà?" Cậu hỏi Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi chưa kịp trả lời, vì vội vào phòng bếp lấy đồ ăn. Một lát sau, anh một tay bưng chén một tay xách chó quay lại, chó thì đặt trên chăn trước mặt Nhan Noãn, chén thì đưa vào tay Nhan Noãn.
Có lẽ Lucky mới ăn no nên rất hưng phấn, nhảy tới nhảy lui trên chăn không yên.
Nhan Noãn vươn tay chọt vào đầu nó, xin lỗi: "Xin lỗi con nha, là cha không tốt."
"Nhanh ăn đi." Úc Thiên Phi nói: "Ăn xong rồi uống thuốc."
"Đây là cái gì?" Nhan Noãn cau mày nhìn gì đó trắng trắng sền sệt trong chén.
"Cháo sữa bò." Úc Thiên Phi nói: "Chị Bội của các cậu nấu cho cậu."
Cháo trắng trong chén nhìn có vẻ bình thường lập tức trở nên cao cấp và đáng tin hơn nhiều, Nhan Noãn cầm muỗng, ăn trong im lặng.
"Buổi sáng nhìn cậu là cảm thấy không ổn, tôi nhắn tin mà cậu cũng không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy." Úc Thiên Phi thở dài: "Tôi đi hỏi Dương Nhược Liễu, mới biết cậu xin nghỉ bệnh."
"Chiều nay cậu được nghỉ à?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lắc đầu: "Cũng xin nghỉ."
Nhan Noãn ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục cố gắng ăn cháo.
Cháo sữa bò nghe tên đã thấy thơm, nhưng có lẽ vì bị bệnh nên đầu lưỡi không cảm nhận được mùi vị gì, ăn vào trong miệng chỉ thấy sền sệt, giống như đang nuốt hồ nhão không có vị,
Đồ ăn không ngon ngược lại càng muốn ăn nhanh cho xong.
"Cậu ăn chậm thôi." Úc Thiên Phi cười nói.
Nhan Noãn cúi đầu ăn cháo, không trả lời.
"Lúc cậu ngủ tôi thử đo nhiệt độ cho cậu, ba mươi tám độ." Úc Thiên Phi nói: "Có khó chịu ở đâu không?"
Nhan Noãn lắc đầu: "Có thể là tối bị cảm lạnh."
Hơn nửa đêm cậu mặc đồ ngủ đi loanh quanh trong phòng khách, còn thức đêm, tự nhận lấy quả đắng.
"Vậy uống thuốc hạ sốt rồi nghỉ ngơi thêm lát nữa đi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn gật đầu.
Rốt cuộc cũng ăn cháo xong, Úc Thiên Phi chủ động nhận lấy chén, lại đi lấy thuốc cho cậu. Nhan Noãn nhìn bóng lưng của Úc Thiên Phi, trong lòng cảm thấy bực bội.
Rõ ràng không chấp nhận được cậu, rồi vẫn cứ đối xử tốt với cậu. Bộ dạng hiện giờ của Úc Thiên Phi, giống như là ba mẹ của mình.
Nghĩ đến hai người họ, viền mắt của Nhan Noãn không khỏi nóng lên.
Úc Thiên Phi cầm thuốc quay lại, vừa vào cửa đã thấy mắt cậu đỏ lên, anh bị dọa sợ.
"Cậu sao vậy, là người khó chịu, hay là... Hay là xảy ra chuyện gì?" Anh bước nhanh đến bên giường, khom người xuống lo lắng hỏi.
Nhan Noãn lắc đầu, giơ tay đẩy ảnh ra: "Cậu đừng đối xử tốt với tôi, tôi không muốn cậu đối xử tốt với tôi."
Úc Thiên Phi sửng sốt.
"Tôi không cần." Nhan Noãn nói, nước mắt rơi xuống: "Tôi không cần cậu tốt với tôi."
Úc Thiên Phi thừ người ra một lát, hoảng loạn vươn tay ra, định lau nước mắt trên mặt Nhan Noãn: "Cậu nói gì vậy hả? Bị sốt ngu người à?"
Nhan Noãn ngửa đầu ra né đi, lại đẩy anh ta: "Tôi sẽ tự uống thuốc, cậu ra ngoài đi."
"Ra vẻ, đã bệnh còn ra vẻ nữa." Úc Thiên Phi nhíu mày: "Tôi không đi, tôi nhìn cậu uống thuốc xong sẽ đi."
"Cậu tốt với tôi đến thế làm gì." Nhan Noãn hét lên với anh: "Cậu cứ làm việc của cậu, về làm gì?"
"Tôi mà không về thì Lucky đã ị kế đầu cậu rồi!" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn nhất thời đuối lý, cúi đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Úc Thiên Phi bất lực nhìn cậu, giọng điệu mềm đi, nói: "Ừm... Không phải có qua có lại sao, cậu cũng đối xử với tôi rất tốt mà."
Chắc là anh đang lấy lòng, nhưng vào lỗ tai Nhan Noãn lại như cố ý đâm vào chỗ đau.
Đương nhiên Nhan Noãn tốt với anh, thích anh như vậy, sao có thể không tốt được chứ.
"Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa." Nhan Noãn nói: "Sau này sẽ không tốt với cậu nữa. Cậu đi ra ngoài đi, đừng đến gần tôi, đừng nói chuyện với tôi, đừng đụng vào người tôi."
"Cậu nổi điên cái gì vậy hả, có thấy ấu trĩ không?" Úc Thiên Phi dở khóc dở cười nhìn cậu: "Cậu là học sinh tiểu học à? Cãi lộn với tôi?"
Nhan Noãn đầu choáng mắt hoa, cả người mơ mơ màng màng, không còn lý trí, tất cả đều làm cảm xúc: "Dù sao cũng sẽ không tốt với cậu nữa! Dựa vào đâu mà tôi phải tốt với cậu chứ?"
Úc Thiên Phi vừa chê cậu là học sinh tiểu học cũng bắt đầu giận dỗi, đấu khẩu với người bệnh đang không được tỉnh táo: "Dựa vào tôi là một người xuất sắc, thông minh, tốt bụng, dựa vào tôi khiến người ta yêu thích."
"Thích cái gì!" Nhan Noãn phẫn nộ: "Không thích! Ra ngoài đi!"
Úc Thiên Phi cũng hơi mất vui, sau khi nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Noãn thì nói như là giận dỗi: "Cứ không đi đó, tôi muốn thấy cậu uống thuốc xong mới ra ngoài."
Nhan Noãn nhét thuốc vào miệng, nhai vài cái, cứng rắn nuốt xuống, sau đó bị vị đắng ngắt trong miệng làm cho đầu váng mắt hoa.
Nhưng Úc Thiên Phi vẫn đứng bên cạnh nhìn, cậu cũng không biết mình đang kiên trì điều gì, vẫn chịu đựng mà không uống nước.
Úc Thiên Phi nghẹn họng nhìn trân trối, một lát sau anh lắc đầu giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: "Sốt đến ngu luôn, ngủ một giấc thật ngon đi."
Nói xong, anh thuận thế vớt Lucky ở bên cạnh lên, đang định xoay người rời đi, Nhan Noãn miệng còn đắng chát hét lên: "Không được lấy chó của tôi đi!"
Úc Thiên Phi đành phải thả chó về lại giường, trước khi đi nói: "Thật sự nên chụp cho cậu một tấm, chờ cậu hết bệnh sẽ gửi lại cho cậu."
Nhan Noãn rúc vào chăn, trùm đầu lại.
Sau tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nhan Noãn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn còn đang rơi. Cậu không rõ mình khóc vì cái gì, chỉ cảm thấy một bụng ấm ức, nghĩ đến Úc Thiên Phi thì sẽ tức giận.,
Lucky đạp chân dè dặt bò đến trước mặt cậu, cố gắng chui vào trong chăn.
Nhan Noãn hé ra một lỗ, cho nó đi vào. Sau khi cô nhóc vào thì kề sát gò má cậu, giống như tối hôm qua chăm chỉ liếm nước mắt trên mặt cậu.
"Không được." Nhan Noãn né ra nói: "Con không thể ăn nhiều muối như vậy."
Với vóc người của Lucky, hai ngày nay cậu khóc rất nhiều, lượng ăn vào đã vượt quá tiêu chuẩn. Nhan Noãn bị ý nghĩ này của mình chọc cười.
Cậu dùng tay áo ngủ lau mặt, lại chủ động cọ trán mình vào Lucky: "Xin lỗi con, để con đói."
Cún con thấy cậu không khóc nữa, nó nằm xuống kề sát cậu.
Có gì có thể chữa lành tâm hồn hơn một bé lông xù thương cậu đây?
Sự dễ chịu cả về thể xác lẫn tinh thần khiến Nhan Noãn lại cảm thấy buồn ngủ. Đang lúc cậu nhắm mắt lại, cửa phòng bị mở ra một cách đột ngột.
"Làm gì đó!" Nhan Noãn oán giận.
"Tôi phải đi ra ngoài một lát." Giọng điệu của Úc Thiên Phi nghe rất nôn nóng: "Cậu đừng ngủ quên, nhớ ăn cơm tối, biết không?"
Nhan Noãn nghĩ thầm, tôi cũng không phải trẻ con.
"Tối nay tôi cũng sẽ không về." Úc Thiên Phi nói tiếp: "Có gì thì gọi điện."
Nhan Noãn sửng sốt, quay người lại: "Sao vậy?"
"Ba tôi bị tai nạn xe, tôi phải nhanh chóng về một chuyến." Chân mày Úc Thiên Phi nhíu chặt: "Cậu tự chăm sóc mình cho đàng hoàng."
Nhan Noãn lập tức ngồi dậy, ngay sau đó là một cơn choáng váng.
"Nằm xuống lại đi." Úc Thiên Phi ra lệnh với giọng điệu nghiêm túc: "Có tin gì tôi sẽ liên lạc với cậu, nhớ là nhất định phải ăn cơm, tụt huyết áp sẽ chết, biết không hả!"
Anh nói xong, cũng không chờ Nhan Noãn đáp lại đã vội vã rời đi.
Nhan Noãn dại ra vài giây, kéo chăn nhắm hai mắt lại.
Thôi kệ, mặc xác nó đi. Buồn ngủ muốn chết, đầu đau như búa bổ, không ngủ sẽ thật sự nổi điên.
Tiếc là, vất vả lắm mới ngủ được, nhưng vẫn ngủ không yên.
Giấc mơ của cậu nát bét mà hỗn loạn, không hề có logic, mỗi một cảnh ngắn ngắn đều khiến cậu không thở nổi.
Cậu mơ thấy đường chạy bằng nhựa mới thay ở trường tiểu học, Úc Thiên Phi mười sáu tuổi đang chơi bóng rổ trên sân. Cậu muốn nói gì đó với Úc Thiên Phi, có điều dù thế nào cũng không thể phát ra tiếng. Úc Thiên Phi nhìn thấy cậu, rồi lại ngó lơ cậu, chạy thẳng đến cửa một tiệm đồ Tây được trang trí đẹp đẽ, qua cửa sổ bé kì lạ mua một miếng bánh Tiramisu, đưa cho một cô gái có khuôn mặt mơ hồ.
Úc Thiên Phi nói với cô gái kia, em biết Nhan Noãn không? Cậu ta thích anh, nên anh muốn để cậu ta làm rể phụ cho anh.
Cô gái kia nhận Tiramisu, vô cùng khí thế đi đến trước mặt Nhan Noãn, dùng sức úp lên mặt cậu.
Úc Thiên Phi đứng bên cạnh nhìn, cười cực kì vui sướng, nói với Nhan Noãn: "Cái này mắc lắm đó, cậu đừng phí phạm, ăn hết đi."
Cô gái kia chẳng biết biến mất từ lúc nào. Nhan Noãn lau mặt nói với Úc Thiên Phi: "Tôi sẽ không làm rễ phụ cho cậu."
Úc Thiên Phi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
"Không phải tôi đã nói rồi ư, tôi thích cậu." Nhan Noãn tức giận trét kem lên đồ Úc Thiên Phi: "Tôi thích cậu, cậu hiểu không?"
"Thích thì không thể là rể phụ sao?" Úc Thiên Phi nhún vai: "Vậy đừng thích! Tại sao phải làm chuyện mà không có lợi cho ai chứ?"
Nhan Noãn chỉ vào mũi anh tức giận nói: "Coi chừng tôi đánh cậu!"
Nói xong không biết cậu tiện tay lấy cái đĩa nhỏ từ đâu, định ném về phía Úc Thiên Phi. Nhưng dù có dùng hết sức thì cánh tay vẫn mềm oặt không có sức, nặng nề vô cùng.
Úc Thiên Phi thoải mái tránh thoát công kích, hung dữ quát lên: "Tôi đối xử tốt với cậu như vậy, làm anh em nhiều năm với cậu như vậy, thế mà cậu lấy oán trả ơn thích tôi?!"
Nhan Noãn lại nhặt một cái đĩa nhỏ lên, bẻ vỡ tại chỗ.
Lúc cậu giơ cạnh vỡ bén nhọn của chiếc đĩa truy sát Úc Thiên Phi, bầu trời chợt vang lên tiếng sấm, ngay sau đó, cơn mưa lớn lạnh lẽo rơi xuống.
Mưa lớn xối lên trán, Nhan Noãn cảm thấy thoải mái, híp mắt đứng ngây tại chỗ, tiếng sấm lại vang lên.
Lúc này cuối cùng cậu cũng nghe rõ, có người gọi tên mình.
Nhan Noãn mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, trên trán hơi nặng, tựa như có đặt vật gì đó.
Bên người truyền đến giọng lo lắng: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"
Nhan Noãn hơi nghiêng đầu, thấy vẻ mặt lo lắng của Úc Thiên Phi.
Kèm theo động tác của cậu, trên trán có gì trượt xuống, Úc Thiên Phi vội giơ tay đón lấy. Lúc này Nhan Noãn mới phát hiện ra, đó là một chiếc khăn mặt xếp lại.
"Có phải gặp ác mộng không?" Úc Thiên Phi vừa hỏi vừa đổi mặt gắp lại chiếc khăn, đặt lên trán cậu lần nữa: "Nghe cậu lầm bầm liên tục."
Nhan Noãn mờ mịt nhìn anh.
"Còn nói không khó chịu." Úc Thiên Phi thở dài: "Rõ ràng nóng rần rần, sao không nói với tôi? Không ăn cơm không uống thuốc, ngay cả nước cũng không uống, như vậy sao khỏe được?"
Nhan Noãn dại ra, cố gắng suy nghĩ, lại thất bại.
Đau đầu, khó chịu, hỗn loạn, người như là tỉnh táo, nhưng đầu óc vẫn còn nửa tỉnh nửa mê.
"Sao lại không nói gì?" Úc Thiên Phi lo lắng: "Cậu còn nhớ tôi không?"
Nhan Noãn gật đầu.
Úc Thiên Phi thở phào nhẹ nhõm, giơ tay dìu cậu: "Lót bụng trước đã, rồi uống thuốc."
Nhan Noãn ngoan ngoãn ngồi dậy, khăn lại trượt xuống lần nữa. Tự cậu giơ tay ra đón được, sau đó giật mình một cái, cuối cùng cũng tỉnh.
"Lucky đâu?" Cậu hỏi ngay.
"Còn nhớ Lucky nữa." Úc Thiên Phi tức giận lắc đầu: "Cậu không ăn, cũng không cho nó ăn, cục vàng của chúng ta suýt chút nữa bị cậu cho đói chết."
Lòng Nhan Noãn lộp độp.
"Cũng may, công chúa bé nhỏ lịch sự, nhịn thối thối không ị kế đầu cậu." Úc Thiên Phi cười nói: "Cố nhịn đến khi tôi về."
Nhan Noãn lúng túng quay đầu lướt nhìn đồng hồ ở bức tường đối diện, hai giờ rưỡi chiều.
"Tại sao cậu lại ở nhà?" Cậu hỏi Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi chưa kịp trả lời, vì vội vào phòng bếp lấy đồ ăn. Một lát sau, anh một tay bưng chén một tay xách chó quay lại, chó thì đặt trên chăn trước mặt Nhan Noãn, chén thì đưa vào tay Nhan Noãn.
Có lẽ Lucky mới ăn no nên rất hưng phấn, nhảy tới nhảy lui trên chăn không yên.
Nhan Noãn vươn tay chọt vào đầu nó, xin lỗi: "Xin lỗi con nha, là cha không tốt."
"Nhanh ăn đi." Úc Thiên Phi nói: "Ăn xong rồi uống thuốc."
"Đây là cái gì?" Nhan Noãn cau mày nhìn gì đó trắng trắng sền sệt trong chén.
"Cháo sữa bò." Úc Thiên Phi nói: "Chị Bội của các cậu nấu cho cậu."
Cháo trắng trong chén nhìn có vẻ bình thường lập tức trở nên cao cấp và đáng tin hơn nhiều, Nhan Noãn cầm muỗng, ăn trong im lặng.
"Buổi sáng nhìn cậu là cảm thấy không ổn, tôi nhắn tin mà cậu cũng không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy." Úc Thiên Phi thở dài: "Tôi đi hỏi Dương Nhược Liễu, mới biết cậu xin nghỉ bệnh."
"Chiều nay cậu được nghỉ à?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lắc đầu: "Cũng xin nghỉ."
Nhan Noãn ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục cố gắng ăn cháo.
Cháo sữa bò nghe tên đã thấy thơm, nhưng có lẽ vì bị bệnh nên đầu lưỡi không cảm nhận được mùi vị gì, ăn vào trong miệng chỉ thấy sền sệt, giống như đang nuốt hồ nhão không có vị,
Đồ ăn không ngon ngược lại càng muốn ăn nhanh cho xong.
"Cậu ăn chậm thôi." Úc Thiên Phi cười nói.
Nhan Noãn cúi đầu ăn cháo, không trả lời.
"Lúc cậu ngủ tôi thử đo nhiệt độ cho cậu, ba mươi tám độ." Úc Thiên Phi nói: "Có khó chịu ở đâu không?"
Nhan Noãn lắc đầu: "Có thể là tối bị cảm lạnh."
Hơn nửa đêm cậu mặc đồ ngủ đi loanh quanh trong phòng khách, còn thức đêm, tự nhận lấy quả đắng.
"Vậy uống thuốc hạ sốt rồi nghỉ ngơi thêm lát nữa đi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn gật đầu.
Rốt cuộc cũng ăn cháo xong, Úc Thiên Phi chủ động nhận lấy chén, lại đi lấy thuốc cho cậu. Nhan Noãn nhìn bóng lưng của Úc Thiên Phi, trong lòng cảm thấy bực bội.
Rõ ràng không chấp nhận được cậu, rồi vẫn cứ đối xử tốt với cậu. Bộ dạng hiện giờ của Úc Thiên Phi, giống như là ba mẹ của mình.
Nghĩ đến hai người họ, viền mắt của Nhan Noãn không khỏi nóng lên.
Úc Thiên Phi cầm thuốc quay lại, vừa vào cửa đã thấy mắt cậu đỏ lên, anh bị dọa sợ.
"Cậu sao vậy, là người khó chịu, hay là... Hay là xảy ra chuyện gì?" Anh bước nhanh đến bên giường, khom người xuống lo lắng hỏi.
Nhan Noãn lắc đầu, giơ tay đẩy ảnh ra: "Cậu đừng đối xử tốt với tôi, tôi không muốn cậu đối xử tốt với tôi."
Úc Thiên Phi sửng sốt.
"Tôi không cần." Nhan Noãn nói, nước mắt rơi xuống: "Tôi không cần cậu tốt với tôi."
Úc Thiên Phi thừ người ra một lát, hoảng loạn vươn tay ra, định lau nước mắt trên mặt Nhan Noãn: "Cậu nói gì vậy hả? Bị sốt ngu người à?"
Nhan Noãn ngửa đầu ra né đi, lại đẩy anh ta: "Tôi sẽ tự uống thuốc, cậu ra ngoài đi."
"Ra vẻ, đã bệnh còn ra vẻ nữa." Úc Thiên Phi nhíu mày: "Tôi không đi, tôi nhìn cậu uống thuốc xong sẽ đi."
"Cậu tốt với tôi đến thế làm gì." Nhan Noãn hét lên với anh: "Cậu cứ làm việc của cậu, về làm gì?"
"Tôi mà không về thì Lucky đã ị kế đầu cậu rồi!" Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn nhất thời đuối lý, cúi đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Úc Thiên Phi bất lực nhìn cậu, giọng điệu mềm đi, nói: "Ừm... Không phải có qua có lại sao, cậu cũng đối xử với tôi rất tốt mà."
Chắc là anh đang lấy lòng, nhưng vào lỗ tai Nhan Noãn lại như cố ý đâm vào chỗ đau.
Đương nhiên Nhan Noãn tốt với anh, thích anh như vậy, sao có thể không tốt được chứ.
"Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa." Nhan Noãn nói: "Sau này sẽ không tốt với cậu nữa. Cậu đi ra ngoài đi, đừng đến gần tôi, đừng nói chuyện với tôi, đừng đụng vào người tôi."
"Cậu nổi điên cái gì vậy hả, có thấy ấu trĩ không?" Úc Thiên Phi dở khóc dở cười nhìn cậu: "Cậu là học sinh tiểu học à? Cãi lộn với tôi?"
Nhan Noãn đầu choáng mắt hoa, cả người mơ mơ màng màng, không còn lý trí, tất cả đều làm cảm xúc: "Dù sao cũng sẽ không tốt với cậu nữa! Dựa vào đâu mà tôi phải tốt với cậu chứ?"
Úc Thiên Phi vừa chê cậu là học sinh tiểu học cũng bắt đầu giận dỗi, đấu khẩu với người bệnh đang không được tỉnh táo: "Dựa vào tôi là một người xuất sắc, thông minh, tốt bụng, dựa vào tôi khiến người ta yêu thích."
"Thích cái gì!" Nhan Noãn phẫn nộ: "Không thích! Ra ngoài đi!"
Úc Thiên Phi cũng hơi mất vui, sau khi nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Noãn thì nói như là giận dỗi: "Cứ không đi đó, tôi muốn thấy cậu uống thuốc xong mới ra ngoài."
Nhan Noãn nhét thuốc vào miệng, nhai vài cái, cứng rắn nuốt xuống, sau đó bị vị đắng ngắt trong miệng làm cho đầu váng mắt hoa.
Nhưng Úc Thiên Phi vẫn đứng bên cạnh nhìn, cậu cũng không biết mình đang kiên trì điều gì, vẫn chịu đựng mà không uống nước.
Úc Thiên Phi nghẹn họng nhìn trân trối, một lát sau anh lắc đầu giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: "Sốt đến ngu luôn, ngủ một giấc thật ngon đi."
Nói xong, anh thuận thế vớt Lucky ở bên cạnh lên, đang định xoay người rời đi, Nhan Noãn miệng còn đắng chát hét lên: "Không được lấy chó của tôi đi!"
Úc Thiên Phi đành phải thả chó về lại giường, trước khi đi nói: "Thật sự nên chụp cho cậu một tấm, chờ cậu hết bệnh sẽ gửi lại cho cậu."
Nhan Noãn rúc vào chăn, trùm đầu lại.
Sau tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nhan Noãn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn còn đang rơi. Cậu không rõ mình khóc vì cái gì, chỉ cảm thấy một bụng ấm ức, nghĩ đến Úc Thiên Phi thì sẽ tức giận.,
Lucky đạp chân dè dặt bò đến trước mặt cậu, cố gắng chui vào trong chăn.
Nhan Noãn hé ra một lỗ, cho nó đi vào. Sau khi cô nhóc vào thì kề sát gò má cậu, giống như tối hôm qua chăm chỉ liếm nước mắt trên mặt cậu.
"Không được." Nhan Noãn né ra nói: "Con không thể ăn nhiều muối như vậy."
Với vóc người của Lucky, hai ngày nay cậu khóc rất nhiều, lượng ăn vào đã vượt quá tiêu chuẩn. Nhan Noãn bị ý nghĩ này của mình chọc cười.
Cậu dùng tay áo ngủ lau mặt, lại chủ động cọ trán mình vào Lucky: "Xin lỗi con, để con đói."
Cún con thấy cậu không khóc nữa, nó nằm xuống kề sát cậu.
Có gì có thể chữa lành tâm hồn hơn một bé lông xù thương cậu đây?
Sự dễ chịu cả về thể xác lẫn tinh thần khiến Nhan Noãn lại cảm thấy buồn ngủ. Đang lúc cậu nhắm mắt lại, cửa phòng bị mở ra một cách đột ngột.
"Làm gì đó!" Nhan Noãn oán giận.
"Tôi phải đi ra ngoài một lát." Giọng điệu của Úc Thiên Phi nghe rất nôn nóng: "Cậu đừng ngủ quên, nhớ ăn cơm tối, biết không?"
Nhan Noãn nghĩ thầm, tôi cũng không phải trẻ con.
"Tối nay tôi cũng sẽ không về." Úc Thiên Phi nói tiếp: "Có gì thì gọi điện."
Nhan Noãn sửng sốt, quay người lại: "Sao vậy?"
"Ba tôi bị tai nạn xe, tôi phải nhanh chóng về một chuyến." Chân mày Úc Thiên Phi nhíu chặt: "Cậu tự chăm sóc mình cho đàng hoàng."
Nhan Noãn lập tức ngồi dậy, ngay sau đó là một cơn choáng váng.
"Nằm xuống lại đi." Úc Thiên Phi ra lệnh với giọng điệu nghiêm túc: "Có tin gì tôi sẽ liên lạc với cậu, nhớ là nhất định phải ăn cơm, tụt huyết áp sẽ chết, biết không hả!"
Anh nói xong, cũng không chờ Nhan Noãn đáp lại đã vội vã rời đi.