Chương 62: Lẳng lặng xem người biểu diễn
Trần Tư Tề đặt nhà hàng ở trung tâm thành phố, khi Nhan Noãn kiểm tra tình hình giao thông cũng xem sơ phần giới thiệu, vui mừng nhận ra có thể đem theo thú cưng, vì vậy sau khi được Trần Tư Tề đồng ý cũng mang Lucky theo.
Cậu có chút tâm tư không được nhân đạo lắm, muốn đem con gái theo để khoe khoang bất cứ lúc nào, còn thích nghe người khác khen nó trông xinh đẹp đáng yêu.
Lúc đón xe bác tài đầu tiên vì dị ứng với lông thú mà từ chốt, rốt cuộc cũng chờ được bác tài không ngại chở chó theo, Úc Thiên Phi vô cùng cảm khái khơi lại chuyện cũ.
"Đúng là phải có xe của mình mới thuận tiện." Anh nói với Nhan Noãn: "Gần đây tôi xem mấy chiếc xe cũng không tệ, còn đang đắn đo, chờ về nhà cậu xem thử giùm tôi, cho chút ý kiến."
Nhan Noãn vươn tay về phía anh: "Bây giờ cũng được."
Úc Thiên Phi thấy vậy cười lúng túng: "Không có trên điện thoại của tôi."
Nhan Noãn ý thức được mình nói chuyện không nên nói, hậm hực thu tay về: "Ờ, về rồi nói tiếp."
Độ nóng trên mạng đến nhanh đi cũng nhanh, gần đây cậu lén để ý quan sát, phát hiện tuy hai người kia còn đang không ngừng đăng đi đăng lại, có điều người đập đuôi theo thì ít đi rất nhiều.
Nhan Noãn muốn an ủi Úc Thiên Phi, nói với anh chịu đựng mấy ngày nữa là sẽ qua, nhưng nhìn thấy cái vẻ không muốn nhắc đến của Úc Thiên Phi, cậu không dám tùy tiện mở miệng.
Bối rối một lát, cậu quyết định lảng sang chuyện khác.
"Ừm... Tôi nói với đàn anh chúng ta mới bên nhau mấy ngày trước." Cậu nói với Úc Thiên Phi: "Cậu nhớ đó, đừng có để lộ tẩy."
Úc Thiên Phi lập tức hăng hái lên, gật đầu vô cùng phối hợp, lại hỏi: "Còn gì nữa không? Còn cần chú ý gì nữa không?"
"Hết rồi." Nhan Noãn lắc đầu: "Chỉ là... Cậu bớt nói mấy câu đi."
"Hứ." Úc Thiên Phi khinh thường: "Tôi rất biết xem tình hình."
Nhan Noãn liếc anh một cái, không phát biểu ý kiến.
"Thật sự không có gì khác sao?" Úc Thiên Phi lo lắng: "Không cần chuẩn bị trước một số vấn đề chi tiết hả?"
"Yên tâm, anh ấy là người rất có chừng mực, không bới móc đâu." Nhan Noãn nói: "Cậu nghỉ ngơi đi."
Úc Thiên Phi rất bất mãn với câu trả lời này, sau khi "chậc" một tiếng thì quay đầu nhìn ra cửa sổ, rì rầm trong miệng, cũng không biết là lẩm bẩm cái gì.
...
Lúc họ xuống xe vừa đúng thời gian hẹn.
Tuy nhà hàng này ở trung tâm thành phố nhưng không nằm trong khu mua sắm sầm uất, vùng lân cận khá vắng vẻ. Sau khi vào cửa, bên trong trang trí vô cùng lịch sự tao nhã, rất có phong cách.
Theo lời của Úc Thiên Phi khi kiểm tra tuyến đường tối qua, chính là "Trông thật đắt tiền."
Được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng, Trần Tư Tề đã chờ ở bên trong. Anh ấy nghe tiếng mở cửa thì lập tức đứng dậy.
Mấy năm không gặp, anh ấy không thay đổi quá lớn so với trí nhớ của Nhan Noãn, dáng người vẫn cao gầy cân xứng như trước, nụ cười dịu dàng, mang vẻ hào hoa phong nhã.
"Đến rồi à." Anh ấy ra hiệu về phía chỗ ngồi: "Đến đây ngồi đi."
Chẳng biết tại sao Nhan Noãn có hơi căng thẳng, đang định mở miệng lại nghe Úc Thiên Phi đoạt lời cậu nói trước: "Chào anh chào anh, tôi họ Úc, tên Úc Thiên Phi, là bạn trai của Nhan Noãn."
Vừa nói anh vừa bước nhanh lên phía trước, đưa tay về phía Trần Tư Tề.
"Chào cậu." Trần Tư Tề cũng cười giơ tay ra: "Tôi là... Bạn thời đại học của Nhan Noãn."
Hai người chào hỏi xong, Úc Thiên Phi quay đầu lại nhìn Nhan Noãn vẫn đứng yên tại chỗ cũ, giục cậu: "Cậu thất thần gì thế, đến ngồi đi."
Tư thế quen thuộc này, cứ như Nhan Noãn mới là người được dẫn theo vậy.
Trần Tư Tề cũng cười giục cậu: "Em sao vậy, sợ người lạ rồi à?"
Nhan Noãn vội lắc đầu, sau khi bước nhanh ngồi vào chỗ thì nặn ra nụ cười với Trần Tư Tề: "Đã lâu không gặp."
Không hiểu sao lòng cậu thắt lại, còn hơi bất an.
Câu nói vừa rồi của Úc Thiên Phi cứ lẩn quẩn trong đầu cậu, khiến cậu có hơi choáng váng, suy nghĩ trở nên trì trệ.
"Không phải em nói sẽ mang chó theo sao." Trần Tư Tề tò mò hỏi: "Đâu rồi?"
"Ở đây." Úc Thiên Phi nâng túi áo khoác lên nói, sau khi cho xem xong thì móc Lucky từ trong túi ra:"Người nó nhỏ, bình thường tôi hay bỏ nó vào trong túi."
Trần Tư Tề ngạc nhiên nhìn Lucky: "Nhỏ như vậy à?"
Lucky không sợ lạ, nhiệt tình nguẩy mông với Trần Tư Tề, còn phát ra tiếng ư ư.
"Hình như nó rất thích anh." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi lập tức nhìn cậu một cái.
"Thật sao." Trần Tư Tề hỏi: "Anh sờ nó được không?"
Con gái được yêu thích, Nhan Noãn mừng thầm trong lòng: "Được chứ, anh còn có thể thử bế nó."
Trần Tư Tề nghe vậy thì duỗi hai tay đến, nói với Lucky: "Bé ngoan, cho chú bế một cái nhé?"
Úc Thiên Phi tỏ vẻ khó chịu: "Mới gặp lần đầu, có thể nó sẽ sợ."
Đáng tiếc, Lucky không hề phối hợp, bốn cái chân nhỏ múa may quay cuồng trong không trung, bộ dạng hận không thể lập tức nhào vào lòng đối phương, cực kì chủ động.
"Không sao đâu." Nhan Noãn nhận Lucky từ trong tay anh đưa cho Trần Tư Tề: "Nó luôn hiếu khách."
"Ngoan quá." Trần Tư Tề dịu dàng vuốt ve đầu Lucky: "Có phải nó gọi là chó tách trà không?"
"Đúng vậy." Nhan Noãn vừa nói vừa nhìn Úc Thiên Phi: "Là nhận nuôi. Lucky bị chủ đời trước bỏ ở chỗ Úc, à ừm... Phòng khám chỗ người yêu em làm việc, em và nó rất hợp ý, bèn..."
"Phòng khám?" Trần Tư Tề nhìn về phía Úc Thiên Phi: "Phòng khám thú cưng sao?"
Úc Thiên Phi gật đầu, cười giả lả.
"Bác sĩ thú y sao? Vậy nhất định cậu là người có lòng nhân hậu." Trần Tư Tề nói.
Úc Thiên Phi giả vờ giả vịt: "Công việc thôi."
"Cậu đừng khiêm tốn quá." Trần Tư Tề cười nói: "Chó tách trà khó nuôi, không phải tốt bụng sao lại sẵn lòng mang nó về nhà chăm sóc.
"Không phải tôi muốn nhận nuôi." Úc Thiên Phi liếc mắt nhìn Nhan Noãn bên cạnh: "Cậu ấy thích, nằng nặc phải nhận về nhà, tôi làm gì còn cách nào."
"Ồ, vậy à." Trần Tư Tề gật đầu: "Cho nên bây giờ hai người đang ở chung sao?"
Mặt Nhan Noãn đỏ lên, gật đầu.
Bầu không khí trở nên hồng phấn một cách khó hiểu, cậu và Úc Thiên Phi như vô tình khoe ân ái.
Lúc họ nói chuyện phiếm, những món đã gọi lần lượt được bưng lên bàn. Trần Tư Tề vẫn ôm Lucky, cũng không động đũa. Anh ấy vô cùng hứng thú nhìn Nhan Noãn, nói: "Em thay đổi không ít."
"Sao vậy được." Úc Thiên Phi lại giành nói: "Không phải cậu ấy vẫn luôn thế này sao."
Trần Tư Tề cười không nói gì.
Nhan Noãn biết anh ấy ám chỉ điều gì. Lúc hai người quen nhau, Trần Tư Tề không chỉ một lần nhắc đến chuyện muốn ở chung, đều bị cậu từ chối. Lúc ấy cậu nói với Trần Tư Tề, nói thích một mình, không quen với chuyện không có không gian riêng của mình.
"Sao anh lại không ăn." Úc Thiên Phi trưng ra dáng vẻ của chủ nhà: "Mùi vị ở đây cũng thật sự không tệ."
Trần Tư Tề nghe vậy cầm đũa lên, sau đó như là nhớ ra điều gì, hỏi: "Đúng rồi, dạo này em có liên lạc với Alexia không?"
Alexia là bạn nữ chung nhóm với Nhan Noãn khi học đại học, có một đôi mắt màu xanh rất đẹp, nụ cười mê người. Mối quan hệ giữa Nhan Noãn và cô ấy không tệ, sau khi về nước cũng thường xuyên bình luận tương tác trên mạng.
"Không có." Nhan Noãn nói: "Sao vậy ạ?"
"Tài khoản của em ấy bị trộm, danh sách bạn bè bị quét sạch." Trần Tư Tề nói: "Mấy ngày trước em ấy hỏi anh tài khoản của em, chút tối em nói cho anh biết, anh gửi cho em ấy giúp em."
"Vâng, được." Nhan Noãn nói, thuận miệng hỏi: "Anh vẫn hoàn toàn không dùng mạng xã hội sao?"
"Anh không thích lãng phí thời gian trên đó." Trần Tư Tề nói: "Nghe Alexia nói em cũng không thường xuyên lên mạng đúng không?"
"Dù sao hiện giờ cũng đăng kí khá phiền phức." Nhan Noãn nói.
Hai người cứ như vậy tôi một câu anh một câu mà trò chuyện qua lại, Úc Thiên Phi hoàn toàn không thể chen miệng vào, chỉ có thể im lặng ngồi một bên dùng bữa.
Sau khi bám người lạ vì cảm giác mới mẻ xong, Lucky uốn éo người muốn bò từ trên bàn quay về, Úc Thiên Phi thấy vậy thì bế nó lại, còn cố tình nói khẽ với nó: "Chán rồi hả? Không sao, ba chơi với con nha."
Âm lượng của anh không lớn, nhưng trong phòng rất yên tĩnh, hai người còn lại vẫn có thể nghe rất rõ.
Trần Tư Tề nhận ra gì đó, chủ động nói: "Nhìn hai người mang theo nó, rất có cảm giác gia đình ba người."
Nhan Noãn mím môi cúi đầu, trong lòng ngập trong niềm vui mập mờ, mặt nóng lên.
Úc Thiên Phi tích cực hơn cậu nhiều, gật đầu trả lời: "Không phải giống, chính là như vậy mà."
"Tình cảm giữa các cậu chắc chắn là rất tối." Trần Tư Tề nhìn Nhan Noãn ám chỉ: "Trước đây ít khi thấy nét mặt em ấy sinh động như hôm nay."
Úc Thiên Phi ngẩn người, cũng liếc nhìn Nhan Noãn, nói: "Không phải lúc nào cậu ấy cũng vậy, cậu ấy rất... Rất hoạt bát!"
Nhan Noãn đang cầm ly nước che giấu cảm xúc suýt chút nữa bị sặc.
Dù khi ở trước mặt Úc Thiên Phi sẽ không quá cẩn thận gò bó, nhưng lời nói cử chỉ hàng ngày của Nhan Noãn rất khó dùng hai chữ "hoạt bát" để hình dung. Úc Thiên Phi đúng là đang bốc phét.
"Lúc cậu ấy đi du học không như vậy sao?" Úc Thiên Phi kinh ngạc: "Không thể nào!"
Trần Tư Tề giống như hoàn toàn không nhận ra anh đang cố ý, vô cùng tự nhiên gật đầu: "Ừ. Trong khoa chúng tôi em ấy nổi danh là lạnh lùng, không dễ thân cận."
"Em ấy dễ xấu hổ thôi." Úc Thiên Phi cười nói: "Tính tình Noãn Noãn của bọn tôi rất ôn hòa, chỉ là khá hướng nội thôi."
Nhan Noãn lập tức nổi hết da gà.
Úc Thiên Phi không khỏi làm quá lố, chỉ tới xem náo nhiệt ăn ké bữa cơm, cần phải làm đến mức này sao?
"Nếu tôi đoán không sai, hẳn là các cậu đã quen biết nhau rất lâu rồi?" Trần Tư Tề hỏi.
"Đúng vậy." Úc Thiên Phi ngẩng đầu lên: "Bọn tôi cùng nhau lớn lên, từ khi bắt đầu có kí ức đã ở cùng nhau mỗi ngày."
Trần Tư Tề nghe xong gật đầu, vẻ mặt bừng tỉnh, nhìn về phía Nhan Noãn, khẽ nói: "Chẳng trách."
Nhan Noãn nhất thời cứng đờ.
Trần Tư Tề chưa từng nghe qua cái tên Úc Thiên Phi này, nhưng vẫn biết sự tồn tại của Úc Thiên Phi. Nhan Noãn chưa từng giấu giếm anh ấy đoạn tình yêu đơn phương chưa nở đã tàn kia.
"Chẳng trách cái gì?" Úc Thiên Phi hỏi: "Chẳng trách nhìn tình cảm giữa bọn tôi rất tốt sao?"
Trần Tư tề cũng không trả lời câu hỏi của anh, cảm khái thở dài một hơi, nhìn Nhan Noãn nói: "Chúc mừng em, cuối cùng đã được như ước nguyện."
"Cái gì?" Úc Thiên Phi mờ mịt: "Ước nguyện gì?"
"Không có gì!" Nhan Noãn vô cùng hoảng loạn, não sắp bốc khói tới nơi, nói lớn tiếng: "Đàn anh nói đùa với tôi thôi, anh ấy... Anh ấy nói tôi, tôi..."
Trần Tư Tề cười lắc đầu, giải vây thay cậu: "Tôi là chúc mừng em ấy, tìm được bạn trai tốt như vậy."
...
Lời tác giả:
Số tuổi chênh lệch thật sự giữa Úc Thiên Phi và Trần Tư Tề: Hai tuổi.
Trần Tư Tề: Ồ, con nít con nôi.
Cậu có chút tâm tư không được nhân đạo lắm, muốn đem con gái theo để khoe khoang bất cứ lúc nào, còn thích nghe người khác khen nó trông xinh đẹp đáng yêu.
Lúc đón xe bác tài đầu tiên vì dị ứng với lông thú mà từ chốt, rốt cuộc cũng chờ được bác tài không ngại chở chó theo, Úc Thiên Phi vô cùng cảm khái khơi lại chuyện cũ.
"Đúng là phải có xe của mình mới thuận tiện." Anh nói với Nhan Noãn: "Gần đây tôi xem mấy chiếc xe cũng không tệ, còn đang đắn đo, chờ về nhà cậu xem thử giùm tôi, cho chút ý kiến."
Nhan Noãn vươn tay về phía anh: "Bây giờ cũng được."
Úc Thiên Phi thấy vậy cười lúng túng: "Không có trên điện thoại của tôi."
Nhan Noãn ý thức được mình nói chuyện không nên nói, hậm hực thu tay về: "Ờ, về rồi nói tiếp."
Độ nóng trên mạng đến nhanh đi cũng nhanh, gần đây cậu lén để ý quan sát, phát hiện tuy hai người kia còn đang không ngừng đăng đi đăng lại, có điều người đập đuôi theo thì ít đi rất nhiều.
Nhan Noãn muốn an ủi Úc Thiên Phi, nói với anh chịu đựng mấy ngày nữa là sẽ qua, nhưng nhìn thấy cái vẻ không muốn nhắc đến của Úc Thiên Phi, cậu không dám tùy tiện mở miệng.
Bối rối một lát, cậu quyết định lảng sang chuyện khác.
"Ừm... Tôi nói với đàn anh chúng ta mới bên nhau mấy ngày trước." Cậu nói với Úc Thiên Phi: "Cậu nhớ đó, đừng có để lộ tẩy."
Úc Thiên Phi lập tức hăng hái lên, gật đầu vô cùng phối hợp, lại hỏi: "Còn gì nữa không? Còn cần chú ý gì nữa không?"
"Hết rồi." Nhan Noãn lắc đầu: "Chỉ là... Cậu bớt nói mấy câu đi."
"Hứ." Úc Thiên Phi khinh thường: "Tôi rất biết xem tình hình."
Nhan Noãn liếc anh một cái, không phát biểu ý kiến.
"Thật sự không có gì khác sao?" Úc Thiên Phi lo lắng: "Không cần chuẩn bị trước một số vấn đề chi tiết hả?"
"Yên tâm, anh ấy là người rất có chừng mực, không bới móc đâu." Nhan Noãn nói: "Cậu nghỉ ngơi đi."
Úc Thiên Phi rất bất mãn với câu trả lời này, sau khi "chậc" một tiếng thì quay đầu nhìn ra cửa sổ, rì rầm trong miệng, cũng không biết là lẩm bẩm cái gì.
...
Lúc họ xuống xe vừa đúng thời gian hẹn.
Tuy nhà hàng này ở trung tâm thành phố nhưng không nằm trong khu mua sắm sầm uất, vùng lân cận khá vắng vẻ. Sau khi vào cửa, bên trong trang trí vô cùng lịch sự tao nhã, rất có phong cách.
Theo lời của Úc Thiên Phi khi kiểm tra tuyến đường tối qua, chính là "Trông thật đắt tiền."
Được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng, Trần Tư Tề đã chờ ở bên trong. Anh ấy nghe tiếng mở cửa thì lập tức đứng dậy.
Mấy năm không gặp, anh ấy không thay đổi quá lớn so với trí nhớ của Nhan Noãn, dáng người vẫn cao gầy cân xứng như trước, nụ cười dịu dàng, mang vẻ hào hoa phong nhã.
"Đến rồi à." Anh ấy ra hiệu về phía chỗ ngồi: "Đến đây ngồi đi."
Chẳng biết tại sao Nhan Noãn có hơi căng thẳng, đang định mở miệng lại nghe Úc Thiên Phi đoạt lời cậu nói trước: "Chào anh chào anh, tôi họ Úc, tên Úc Thiên Phi, là bạn trai của Nhan Noãn."
Vừa nói anh vừa bước nhanh lên phía trước, đưa tay về phía Trần Tư Tề.
"Chào cậu." Trần Tư Tề cũng cười giơ tay ra: "Tôi là... Bạn thời đại học của Nhan Noãn."
Hai người chào hỏi xong, Úc Thiên Phi quay đầu lại nhìn Nhan Noãn vẫn đứng yên tại chỗ cũ, giục cậu: "Cậu thất thần gì thế, đến ngồi đi."
Tư thế quen thuộc này, cứ như Nhan Noãn mới là người được dẫn theo vậy.
Trần Tư Tề cũng cười giục cậu: "Em sao vậy, sợ người lạ rồi à?"
Nhan Noãn vội lắc đầu, sau khi bước nhanh ngồi vào chỗ thì nặn ra nụ cười với Trần Tư Tề: "Đã lâu không gặp."
Không hiểu sao lòng cậu thắt lại, còn hơi bất an.
Câu nói vừa rồi của Úc Thiên Phi cứ lẩn quẩn trong đầu cậu, khiến cậu có hơi choáng váng, suy nghĩ trở nên trì trệ.
"Không phải em nói sẽ mang chó theo sao." Trần Tư Tề tò mò hỏi: "Đâu rồi?"
"Ở đây." Úc Thiên Phi nâng túi áo khoác lên nói, sau khi cho xem xong thì móc Lucky từ trong túi ra:"Người nó nhỏ, bình thường tôi hay bỏ nó vào trong túi."
Trần Tư Tề ngạc nhiên nhìn Lucky: "Nhỏ như vậy à?"
Lucky không sợ lạ, nhiệt tình nguẩy mông với Trần Tư Tề, còn phát ra tiếng ư ư.
"Hình như nó rất thích anh." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi lập tức nhìn cậu một cái.
"Thật sao." Trần Tư Tề hỏi: "Anh sờ nó được không?"
Con gái được yêu thích, Nhan Noãn mừng thầm trong lòng: "Được chứ, anh còn có thể thử bế nó."
Trần Tư Tề nghe vậy thì duỗi hai tay đến, nói với Lucky: "Bé ngoan, cho chú bế một cái nhé?"
Úc Thiên Phi tỏ vẻ khó chịu: "Mới gặp lần đầu, có thể nó sẽ sợ."
Đáng tiếc, Lucky không hề phối hợp, bốn cái chân nhỏ múa may quay cuồng trong không trung, bộ dạng hận không thể lập tức nhào vào lòng đối phương, cực kì chủ động.
"Không sao đâu." Nhan Noãn nhận Lucky từ trong tay anh đưa cho Trần Tư Tề: "Nó luôn hiếu khách."
"Ngoan quá." Trần Tư Tề dịu dàng vuốt ve đầu Lucky: "Có phải nó gọi là chó tách trà không?"
"Đúng vậy." Nhan Noãn vừa nói vừa nhìn Úc Thiên Phi: "Là nhận nuôi. Lucky bị chủ đời trước bỏ ở chỗ Úc, à ừm... Phòng khám chỗ người yêu em làm việc, em và nó rất hợp ý, bèn..."
"Phòng khám?" Trần Tư Tề nhìn về phía Úc Thiên Phi: "Phòng khám thú cưng sao?"
Úc Thiên Phi gật đầu, cười giả lả.
"Bác sĩ thú y sao? Vậy nhất định cậu là người có lòng nhân hậu." Trần Tư Tề nói.
Úc Thiên Phi giả vờ giả vịt: "Công việc thôi."
"Cậu đừng khiêm tốn quá." Trần Tư Tề cười nói: "Chó tách trà khó nuôi, không phải tốt bụng sao lại sẵn lòng mang nó về nhà chăm sóc.
"Không phải tôi muốn nhận nuôi." Úc Thiên Phi liếc mắt nhìn Nhan Noãn bên cạnh: "Cậu ấy thích, nằng nặc phải nhận về nhà, tôi làm gì còn cách nào."
"Ồ, vậy à." Trần Tư Tề gật đầu: "Cho nên bây giờ hai người đang ở chung sao?"
Mặt Nhan Noãn đỏ lên, gật đầu.
Bầu không khí trở nên hồng phấn một cách khó hiểu, cậu và Úc Thiên Phi như vô tình khoe ân ái.
Lúc họ nói chuyện phiếm, những món đã gọi lần lượt được bưng lên bàn. Trần Tư Tề vẫn ôm Lucky, cũng không động đũa. Anh ấy vô cùng hứng thú nhìn Nhan Noãn, nói: "Em thay đổi không ít."
"Sao vậy được." Úc Thiên Phi lại giành nói: "Không phải cậu ấy vẫn luôn thế này sao."
Trần Tư Tề cười không nói gì.
Nhan Noãn biết anh ấy ám chỉ điều gì. Lúc hai người quen nhau, Trần Tư Tề không chỉ một lần nhắc đến chuyện muốn ở chung, đều bị cậu từ chối. Lúc ấy cậu nói với Trần Tư Tề, nói thích một mình, không quen với chuyện không có không gian riêng của mình.
"Sao anh lại không ăn." Úc Thiên Phi trưng ra dáng vẻ của chủ nhà: "Mùi vị ở đây cũng thật sự không tệ."
Trần Tư Tề nghe vậy cầm đũa lên, sau đó như là nhớ ra điều gì, hỏi: "Đúng rồi, dạo này em có liên lạc với Alexia không?"
Alexia là bạn nữ chung nhóm với Nhan Noãn khi học đại học, có một đôi mắt màu xanh rất đẹp, nụ cười mê người. Mối quan hệ giữa Nhan Noãn và cô ấy không tệ, sau khi về nước cũng thường xuyên bình luận tương tác trên mạng.
"Không có." Nhan Noãn nói: "Sao vậy ạ?"
"Tài khoản của em ấy bị trộm, danh sách bạn bè bị quét sạch." Trần Tư Tề nói: "Mấy ngày trước em ấy hỏi anh tài khoản của em, chút tối em nói cho anh biết, anh gửi cho em ấy giúp em."
"Vâng, được." Nhan Noãn nói, thuận miệng hỏi: "Anh vẫn hoàn toàn không dùng mạng xã hội sao?"
"Anh không thích lãng phí thời gian trên đó." Trần Tư Tề nói: "Nghe Alexia nói em cũng không thường xuyên lên mạng đúng không?"
"Dù sao hiện giờ cũng đăng kí khá phiền phức." Nhan Noãn nói.
Hai người cứ như vậy tôi một câu anh một câu mà trò chuyện qua lại, Úc Thiên Phi hoàn toàn không thể chen miệng vào, chỉ có thể im lặng ngồi một bên dùng bữa.
Sau khi bám người lạ vì cảm giác mới mẻ xong, Lucky uốn éo người muốn bò từ trên bàn quay về, Úc Thiên Phi thấy vậy thì bế nó lại, còn cố tình nói khẽ với nó: "Chán rồi hả? Không sao, ba chơi với con nha."
Âm lượng của anh không lớn, nhưng trong phòng rất yên tĩnh, hai người còn lại vẫn có thể nghe rất rõ.
Trần Tư Tề nhận ra gì đó, chủ động nói: "Nhìn hai người mang theo nó, rất có cảm giác gia đình ba người."
Nhan Noãn mím môi cúi đầu, trong lòng ngập trong niềm vui mập mờ, mặt nóng lên.
Úc Thiên Phi tích cực hơn cậu nhiều, gật đầu trả lời: "Không phải giống, chính là như vậy mà."
"Tình cảm giữa các cậu chắc chắn là rất tối." Trần Tư Tề nhìn Nhan Noãn ám chỉ: "Trước đây ít khi thấy nét mặt em ấy sinh động như hôm nay."
Úc Thiên Phi ngẩn người, cũng liếc nhìn Nhan Noãn, nói: "Không phải lúc nào cậu ấy cũng vậy, cậu ấy rất... Rất hoạt bát!"
Nhan Noãn đang cầm ly nước che giấu cảm xúc suýt chút nữa bị sặc.
Dù khi ở trước mặt Úc Thiên Phi sẽ không quá cẩn thận gò bó, nhưng lời nói cử chỉ hàng ngày của Nhan Noãn rất khó dùng hai chữ "hoạt bát" để hình dung. Úc Thiên Phi đúng là đang bốc phét.
"Lúc cậu ấy đi du học không như vậy sao?" Úc Thiên Phi kinh ngạc: "Không thể nào!"
Trần Tư Tề giống như hoàn toàn không nhận ra anh đang cố ý, vô cùng tự nhiên gật đầu: "Ừ. Trong khoa chúng tôi em ấy nổi danh là lạnh lùng, không dễ thân cận."
"Em ấy dễ xấu hổ thôi." Úc Thiên Phi cười nói: "Tính tình Noãn Noãn của bọn tôi rất ôn hòa, chỉ là khá hướng nội thôi."
Nhan Noãn lập tức nổi hết da gà.
Úc Thiên Phi không khỏi làm quá lố, chỉ tới xem náo nhiệt ăn ké bữa cơm, cần phải làm đến mức này sao?
"Nếu tôi đoán không sai, hẳn là các cậu đã quen biết nhau rất lâu rồi?" Trần Tư Tề hỏi.
"Đúng vậy." Úc Thiên Phi ngẩng đầu lên: "Bọn tôi cùng nhau lớn lên, từ khi bắt đầu có kí ức đã ở cùng nhau mỗi ngày."
Trần Tư Tề nghe xong gật đầu, vẻ mặt bừng tỉnh, nhìn về phía Nhan Noãn, khẽ nói: "Chẳng trách."
Nhan Noãn nhất thời cứng đờ.
Trần Tư Tề chưa từng nghe qua cái tên Úc Thiên Phi này, nhưng vẫn biết sự tồn tại của Úc Thiên Phi. Nhan Noãn chưa từng giấu giếm anh ấy đoạn tình yêu đơn phương chưa nở đã tàn kia.
"Chẳng trách cái gì?" Úc Thiên Phi hỏi: "Chẳng trách nhìn tình cảm giữa bọn tôi rất tốt sao?"
Trần Tư tề cũng không trả lời câu hỏi của anh, cảm khái thở dài một hơi, nhìn Nhan Noãn nói: "Chúc mừng em, cuối cùng đã được như ước nguyện."
"Cái gì?" Úc Thiên Phi mờ mịt: "Ước nguyện gì?"
"Không có gì!" Nhan Noãn vô cùng hoảng loạn, não sắp bốc khói tới nơi, nói lớn tiếng: "Đàn anh nói đùa với tôi thôi, anh ấy... Anh ấy nói tôi, tôi..."
Trần Tư Tề cười lắc đầu, giải vây thay cậu: "Tôi là chúc mừng em ấy, tìm được bạn trai tốt như vậy."
...
Lời tác giả:
Số tuổi chênh lệch thật sự giữa Úc Thiên Phi và Trần Tư Tề: Hai tuổi.
Trần Tư Tề: Ồ, con nít con nôi.