Chương 43: Không não đưa ra chỉ thị quan trọng
Câu hỏi này được thốt ra từ miệng Úc Thiên Phi rất có lực tác động với Nhan Noãn.
Cậu lo lắng một cách vô thức, cảm thấy thẹn thùng và khốn đốn. Trong khoảnh khắc tiếp theo, những cảm xúc lẫn lộn dâng lên, tạo thành một tâm lý phản nghịch.
Đúng là tên đàn ông đáng đánh. Đáng đánh, cục mịch, độc miệng, vậy mà mình vẫn cực thích người ta, đúng là mất mặt.
"Sao vậy, còn thẹn thùng gì nữa?" Úc Thiên Phi nhìn sườn mặt cậu, nở nụ cười không có chút ý tốt nào: "Nói thử chút xem nào, tôi cũng không cười cậu."
Nhan Noãn nín thở, mặt mày bình tĩnh, nói: "Tôi thích đàn ông ít nói."
Úc Thiên Phi nghe xong như có điều suy nghĩ: "Ít nói à... Nhưng cậu cũng không thích nói chuyện, lại tìm một người ít nói, ở bên nhau không phải rất buồn sao? Tôi cảm thấy cậu nên tìm một người hay nói, bù trừ cho nhau."
Nhan Noãn đưa ót về phía anh: "Tôi thích thanh tịnh, phiền nhất là có người ồn ào nhốn nháo."
Úc Thiên Phi nghĩ đến gì đó, bật cười: "Thanh tịnh, đó không phải là tôi sao, tôi là Úc Thanh - "
Anh nói được một nửa, đột nhiên im bặt, âm cuối còn run một cái.
Nhan Noãn quay đầu lại, thấy vẻ mặt căng thẳng của anh đang bất an liếm môi, bộ dạng như nói sai không biết làm thế nào.
Sau khi đối diện với Nhan Noãn, anh cười ngây ngô vài tiếng, sửa lời: "Thanh tịnh tốt, tôi cũng thích thanh tịnh."
Bầu không khí trở nên xấu hổ, Nhan Noãn nhíu mày nhìn về phía trước, không nói tiếng nào.
"Đi đâu chúc mừng cho tiểu công chúa đây?" Úc Thiên Phi ra vẻ như chưa xảy ra chuyện gì: "Quán lẩu hôm trước đến thì sao?"
"Nó không thể vào đó." Nhan Noãn nói.
Chúc mừng cho Lucky, Lucky lại không thể tham gia, quá vô lý.
"Cũng đúng, chỗ cho dắt thú cưng theo không nhiều lắm..." Úc Thiên Phi nghiêng đầu suy nghĩ.
"Về nhà đi." Nhan Noãn nói: "Hình như đồ chuyển phát nhanh của tôi đến rồi."
"Cậu mua gì vậy?" Úc Thiên Phi tò mò.
Nhan Noãn nghĩ thầm, không nói cho cậu biết, đỡ phải nghe cậu nói nhảm.
Những nghĩ đến những món đồ đã nằm trong tủ chuyển phát nhanh, cơn buồn bực của cậu tan đi không ít, vừa vui mừng vừa mong chờ.
...
Lại một lần nữa Úc Thiên Phi thể hiện được giá trị của một người thuê nhà xuất sắc.
Hai cái thùng không quá nặng nhưng lại khá lớn, một người một lần chỉ có thể ôm được một cái thùng.
Khi lấy đồ chuyển phát nhanh lên lầu, Úc Thiên Phi tận dụng mọi thứ để khen mình: "Đúng là, nhiều người dễ làm việc, đặt biệt là người siêng năng như tôi, ở đâu cũng có thể phát huy giá trị của mình."
Nhan Noãn mặc kệ anh như thường ngày.
Mỗi khi Úc Thiên Phi nói linh tinh làm người ta dở khóc dở cười lòng cậu như bị tách ra làm đôi. Một nửa cảm thấy bộ dạng tự biên tự diễn không biết xấu hổ còn ngu ngốc của anh thật đáng ghét, một nửa kia thì lại ngượng ngùng tim đập thình thịch mặt đỏ rần, cảm khái tên ngốc này thật đáng yêu.
Hai luồng suy nghĩ này cậu đều không nói ra, giấu ở trong lòng. Úc Thiên Phi cũng không để ý, vẫn tự cảm thấy mình giỏi giang, dương dương tự đắc.
Trên thùng có ghi đồ dùng cho thú cưng, Úc Thiên Phi hiểu trong lòng, anh đi theo Nhan Noãn nhìn cậu mở thùng ra.
Một thùng là các loại đồ chơi, quần áo, còn có một cái ổ chó bằng vải lông, một cái thùng khác là hàng rào chắn.
Nhan Noãn xem những hướng dẫn cho người mới nuôi chó, rào chắn thú cưng có rất nhiều tác dụng. Ví dụ như có thể tạo một không gian nhỏ riêng dành cho chó để thay thế lồng, so với lồng thì dùng hàng rào nhanh và tiện hơn.
Ví dụ như khi ở trong phòng bếp nấu cơm, Nhan Noãn có thể đặt rào chắn trong góc phòng bếp, như vậy không phải lo nó chạy quanh chân sẽ đạp trúng.
"Không được." Úc Thiên Phi chau mày, cầm Lucky cạnh rào chắn lên: "Cái này rộng như vậy, không có ý nghĩa gì với nó."
"Không đâu, tôi mua loại ca-rô nhỏ nhất rồi." Nhan Noãn xem xét cẩn thận: "Lucky không chui lọt đâu nhỉ?"
"Cậu bị nó đánh lừa." Úc Thiên Phi nói, dựng rào chắn giữa hai người, lại thả Lucky xuống sàn, nhìn Nhan Noãn: "Cậu gọi nó đi."
Nhan Noãn nửa tin nửa ngờ, thử gọi: "Lucky, qua đây nào."
Lucky lập tức tạch tạch chảy về phía cậu, chạy đến rào chắn thì hơi khựng lại, sau đó đầu nhỏ chui vào khe hở, "soạt" một cái, giống như có thần công rút xương, cứ nhẹ nhàng đi tới.
Nhan Noãn há hốc.
"Người nó rất xù, thật ra nhỏ hơn bề ngoài." Nhan Noãn nói: "Chó nhỏ như vậy không thích hợp để đặt rào chắn trên đất."
Nhan Noãn chán nản cầm điện thoại, xin trả hàng.
Úc Thiên Phi thấy cậu hụt hẫng, chủ động ngồi trước một cái thùng khác, nói: "Để tôi xem mua đồ đẹp gì cho tiểu công chúa nào."
Nhan Noãn chọn trả hàng xong cũng nhích tới.
"Cái gì thế này, đồng phục JK [*]?" Úc Thiên Phi khiếp sợ: "Cậu thích loại này hả?"
[*] Đồng phục JK: đồng phục nữ sinh trung học của Nhật.
"Chủ tiệm giới thiệu." Nhan Noãn đỏ mặt giải thích.
"Cái quần yếm này không tệ..." Úc Thiên Phi hưng phấn lấy ra: "Cho nó mặc luôn ha?"
Nhan Noãn lắc đầu: "Giặt trước đã, sợ dơ."
Cậu nói, lấy hết mớ quần áo nhỏ ra, mở bao bì rồi xếp lại.
Úc Thiên Phi lắc đầu cảm khái: "Đúng là khó tin, vậy là cậu lại biến thành bộ dạng thế này."
"Bộ dạng gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Trước đây cậu không hề có hứng thú với chó mèo." Úc Thiên Phi nói: "Mới bao lâu đâu, đã thành "bố nô" ngốc nghếch của con gái rồi."
Tính từ này không khỏi làm cho người ta đỏ mặt. Nhan Noãn ôm đống đồ đứng dậy: "Cậu trông nó đi, tôi đi giặt mớ này."
"Không dùng máy giặt à?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn suy nghĩ một lát: "Đồ nhỏ quá, cũng không biết may vá thế nào, giặt tay thì hơn."
Phía sau vang lên tiếng cười của Úc Thiên Phi. Tên này nhỏ giọng rì rầm với Lucky: "Con đúng là hạnh phúc, mẹ yêu con như vậy."
Nhan Noãn ngẩng người, thầm nghĩ, vừa nãy vẫn còn dùng từ "bố", sao lại nhanh chóng biến về thành "mẹ" rồi.
Đúng là cậu có tình cảm với Lucky nhiều hơn là cậu nghĩ.
Đứng trước bồn nước chà tạo bọt, Nhan Noãn thầm nghĩ, đây có lẽ là cảm giác được yêu thương coi trọng khiến người ta mê muội.
Khi nhận được tình cảm chân thành không hề giữ lại, trong tiềm thức cậu muốn đáp lại.
Mối tình thất bại trước cũng bắt đầu với tâm trạng này. Vì vậy, khi cậu phát hiện đối phương nói một đằng làm một nẻo không hề chung thủy cũng có thể từ bỏ không chút do dự.
Cũng may chắc chắn Lucky sẽ không như vậy, tình yêu của Lucky là tình yêu chân thành nhất.
Nhan Noãn nhìn mớ quần áo nhỏ xinh mà cười, lại nghĩ đến tình cảm của mình đối với Úc Thiên Phi, có thể vì vậy mới được sinh ra không?
Những năm tháng niên thiếu ngây thơ chẳng biết gì về tình yêu, họ đã sớm sinh ra sự ỷ lại sâu sắc vào nhau.
Úc Thiên Phi chỉ có thể cho cậu tình bạn. Đó là tình bạn ở mức cao nhất mà Úc Thiên Phi có thể cho cậu.
Đối với sự chân thành này, cậu đã đáp lại sai cách.
Tâm trạng của Nhan Noãn trở nên sa sút.
Nhưng vào lúc này, trong phòng khách truyền đến tiếng máy móc quen thuộc.
Theo sau đó là giọng nữ dịu dàng: "Đã đến giờ quét dọn ngài định sẵn, tôi xin bắt đầu công việc."
Là "Molly".
Hình như Úc Thiên Phi đã đặt chế độ tự động vệ sinh vào buổi chiều, sẽ hoàn thành trước khi họ tan làm về nhà. Mấy ngày nay sàn nhà vẫn giữ sạch bong, cảm giác không tệ.
Đang định vào phòng khách nhìn thử, cậu nghe được tiếng của Úc Thiên Phi: "Đừng sợ đừng sợ đừng sợ, không sao đâu con, ngoan đừng sợ!"
Nhan Noãn thò nửa đầu ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Lucky đang bám chặt trên người Úc Thiên Phi, cái đầu nhỏ lắc lắc, tầm mắt di chuyển theo "Molly", miệng phát ra tiếng "grừ grừ" bất an, bốn cái chân run nhẹ.
"Không sợ nha, có ba đây rồi."Úc Thiên Phi bế Lucky đến cạnh "Molly", giơ chân ra đá nhẹ một cái tượng trưng: "Ba đánh nó cho con!"
Molly bị tập kích, tạm dừng lại hai giây sau đó khởi động lại rồi đổi hướng.
"Con xem, nó không làm gì cả, ba đá một cái là nó đi rồi." Úc Thiên Phi nói với Lucky như là dỗ trẻ con: "Chúng ta không sợ."
Molly vô tội vẫn tập trung thực hiện nhiệm vụ của mình, tiểu công chúa được ba ôm trong ngực bình tĩnh lại, ánh mắt vẫn trừng tròn xoe, nghiêm túc giám thị cái bánh bột ngô to tròn kì quái này.
Úc Thiên Phi vẫn dỗ trẻ con: "Lucky của chúng là là cô gái dũng cảm nhất!"
Cảnh tượng lạ lùng, buồn cười, lại có chút ấm áp.
Nhan Noãn mỉm cười trở vào phòng tắm, tiếp tục giặt váy áo cho cô gái dũng cảm.
...
Tối đó, với danh nghĩa "chúc mừng", Úc Thiên Phi gọi một phần sushi xa xỉ.
Món này không hợp với bia nên Úc Thiên Phi tự nói mình rất tiết chế, chỉ uống ba lon. .
Nhan Noãn cũng uống một lon, sau khi uống cũng trở nên dũng cảm hơn, không nhịn được mà mỉa mai anh: "Lúc trước cậu nói muốn kiêng rượu bia."
"Ờ đúng, hình như có chuyện như vậy." Úc Thiên Phi nói: "Được, ngày mai tôi sẽ kiêng."
Nhan Noãn tức giận nhìn anh.
...
Ăn uống no say xong người rất dễ mệt chỉ muốn ngủ. Nhan Noãn về phòng nằm hình chữ đại trên giường phát ngốc một lát, đang định đi tắm thì nhận được một tin nhắn.
Người gửi tin là người đang thuê chung với cậu hiện tại chỉ cách nhau một bức tường.
- Tôi thấy một ít đồ kì lạ trong ngăn kéo thứ hai ở cái tủ lùn của cậu.
Cái anh nói chắc là cái tủ trong góc phòng chứa đồ. Bây giờ phòng chứa đồ đã biến thành phòng ngủ của Úc Thiên Phi, trong trí nhớ của Nhan Noãn thì không có đồ gì quan trọng.
- Cái gì?
Cậu hỏi. Mấy giây sau, Úc Thiên Phi gửi đến một tấm hình.
Nhan Noãn híp mắt mở ra, sau đó bật dậy khỏi giường.
Trong hình là một xấp báo cáo xét nghiệm, kết quả đều âm tính. Nhưng tên xét nghiệm rất dễ khiến người ngoài kinh ngạc.
Nhan Noãn vô cùng xấu hổ.
Khi phát hiện người yêu cũ ngoại tình, vì an toàn mà cậu đến bệnh viện làm đầy đủ các xét nghiệm. Kết quả mọi thứ đều không sao, cậu yên lòng, sau đó không nhớ mình đã cất bản báo cáo ở đâu.
- Sao cậu lại lục lọi đồ của tôi!
Cậu run tay trả lời.
Lần này Úc Thiên Phi lại rất chiếm lý.
- Chính cậu nói tôi cứ dùng cái tủ và cái rương...
Nhan Noãn tự biết mình đuối lý, mặt đỏ tai hồng, nói không ra lời. Khó trách gần như vậy, Úc Thiên Phi lại chọn nhắn tin để giao tiếp với cậu. Tên da mặt dày này, cũng có lúc ngại mở miệng.
Anh ngại, bản thân Nhan Noãn càng hận không thể đào hố chôn mình.
Úc Thiên Phi lại nhắn tin, tin này nối tin kia.
- Tại sao cậu lại kiểm tra mấy thứ này?
- Nghe nói trong giới của các cậu rất loạn, có phải là thật không
- Làm anh em những lúc thế này tôi thật sự phải khuyên cậu, tận hưởng vui sướng trước mắt là một chuyện, nhưng cậu không thể quá hoang phí cuộc sống được
- Đề phòng luôn tốt hơn kiểm tra, biết không?
Tôi không có mà! Nhan Noãn đau khổ.
...
Lời tác giả:
"Chó ngáp phải ruồi"
Nhan Noãn: Tô thích đàn ông có đầu óc thông minh (giận dỗi)
- Úc Thiên Phi: Vậy chẳng phải là tôi sao? Cậu ấy đang ám chỉ tôi hả?!
:…
:… (Ngại quá)
Cậu lo lắng một cách vô thức, cảm thấy thẹn thùng và khốn đốn. Trong khoảnh khắc tiếp theo, những cảm xúc lẫn lộn dâng lên, tạo thành một tâm lý phản nghịch.
Đúng là tên đàn ông đáng đánh. Đáng đánh, cục mịch, độc miệng, vậy mà mình vẫn cực thích người ta, đúng là mất mặt.
"Sao vậy, còn thẹn thùng gì nữa?" Úc Thiên Phi nhìn sườn mặt cậu, nở nụ cười không có chút ý tốt nào: "Nói thử chút xem nào, tôi cũng không cười cậu."
Nhan Noãn nín thở, mặt mày bình tĩnh, nói: "Tôi thích đàn ông ít nói."
Úc Thiên Phi nghe xong như có điều suy nghĩ: "Ít nói à... Nhưng cậu cũng không thích nói chuyện, lại tìm một người ít nói, ở bên nhau không phải rất buồn sao? Tôi cảm thấy cậu nên tìm một người hay nói, bù trừ cho nhau."
Nhan Noãn đưa ót về phía anh: "Tôi thích thanh tịnh, phiền nhất là có người ồn ào nhốn nháo."
Úc Thiên Phi nghĩ đến gì đó, bật cười: "Thanh tịnh, đó không phải là tôi sao, tôi là Úc Thanh - "
Anh nói được một nửa, đột nhiên im bặt, âm cuối còn run một cái.
Nhan Noãn quay đầu lại, thấy vẻ mặt căng thẳng của anh đang bất an liếm môi, bộ dạng như nói sai không biết làm thế nào.
Sau khi đối diện với Nhan Noãn, anh cười ngây ngô vài tiếng, sửa lời: "Thanh tịnh tốt, tôi cũng thích thanh tịnh."
Bầu không khí trở nên xấu hổ, Nhan Noãn nhíu mày nhìn về phía trước, không nói tiếng nào.
"Đi đâu chúc mừng cho tiểu công chúa đây?" Úc Thiên Phi ra vẻ như chưa xảy ra chuyện gì: "Quán lẩu hôm trước đến thì sao?"
"Nó không thể vào đó." Nhan Noãn nói.
Chúc mừng cho Lucky, Lucky lại không thể tham gia, quá vô lý.
"Cũng đúng, chỗ cho dắt thú cưng theo không nhiều lắm..." Úc Thiên Phi nghiêng đầu suy nghĩ.
"Về nhà đi." Nhan Noãn nói: "Hình như đồ chuyển phát nhanh của tôi đến rồi."
"Cậu mua gì vậy?" Úc Thiên Phi tò mò.
Nhan Noãn nghĩ thầm, không nói cho cậu biết, đỡ phải nghe cậu nói nhảm.
Những nghĩ đến những món đồ đã nằm trong tủ chuyển phát nhanh, cơn buồn bực của cậu tan đi không ít, vừa vui mừng vừa mong chờ.
...
Lại một lần nữa Úc Thiên Phi thể hiện được giá trị của một người thuê nhà xuất sắc.
Hai cái thùng không quá nặng nhưng lại khá lớn, một người một lần chỉ có thể ôm được một cái thùng.
Khi lấy đồ chuyển phát nhanh lên lầu, Úc Thiên Phi tận dụng mọi thứ để khen mình: "Đúng là, nhiều người dễ làm việc, đặt biệt là người siêng năng như tôi, ở đâu cũng có thể phát huy giá trị của mình."
Nhan Noãn mặc kệ anh như thường ngày.
Mỗi khi Úc Thiên Phi nói linh tinh làm người ta dở khóc dở cười lòng cậu như bị tách ra làm đôi. Một nửa cảm thấy bộ dạng tự biên tự diễn không biết xấu hổ còn ngu ngốc của anh thật đáng ghét, một nửa kia thì lại ngượng ngùng tim đập thình thịch mặt đỏ rần, cảm khái tên ngốc này thật đáng yêu.
Hai luồng suy nghĩ này cậu đều không nói ra, giấu ở trong lòng. Úc Thiên Phi cũng không để ý, vẫn tự cảm thấy mình giỏi giang, dương dương tự đắc.
Trên thùng có ghi đồ dùng cho thú cưng, Úc Thiên Phi hiểu trong lòng, anh đi theo Nhan Noãn nhìn cậu mở thùng ra.
Một thùng là các loại đồ chơi, quần áo, còn có một cái ổ chó bằng vải lông, một cái thùng khác là hàng rào chắn.
Nhan Noãn xem những hướng dẫn cho người mới nuôi chó, rào chắn thú cưng có rất nhiều tác dụng. Ví dụ như có thể tạo một không gian nhỏ riêng dành cho chó để thay thế lồng, so với lồng thì dùng hàng rào nhanh và tiện hơn.
Ví dụ như khi ở trong phòng bếp nấu cơm, Nhan Noãn có thể đặt rào chắn trong góc phòng bếp, như vậy không phải lo nó chạy quanh chân sẽ đạp trúng.
"Không được." Úc Thiên Phi chau mày, cầm Lucky cạnh rào chắn lên: "Cái này rộng như vậy, không có ý nghĩa gì với nó."
"Không đâu, tôi mua loại ca-rô nhỏ nhất rồi." Nhan Noãn xem xét cẩn thận: "Lucky không chui lọt đâu nhỉ?"
"Cậu bị nó đánh lừa." Úc Thiên Phi nói, dựng rào chắn giữa hai người, lại thả Lucky xuống sàn, nhìn Nhan Noãn: "Cậu gọi nó đi."
Nhan Noãn nửa tin nửa ngờ, thử gọi: "Lucky, qua đây nào."
Lucky lập tức tạch tạch chảy về phía cậu, chạy đến rào chắn thì hơi khựng lại, sau đó đầu nhỏ chui vào khe hở, "soạt" một cái, giống như có thần công rút xương, cứ nhẹ nhàng đi tới.
Nhan Noãn há hốc.
"Người nó rất xù, thật ra nhỏ hơn bề ngoài." Nhan Noãn nói: "Chó nhỏ như vậy không thích hợp để đặt rào chắn trên đất."
Nhan Noãn chán nản cầm điện thoại, xin trả hàng.
Úc Thiên Phi thấy cậu hụt hẫng, chủ động ngồi trước một cái thùng khác, nói: "Để tôi xem mua đồ đẹp gì cho tiểu công chúa nào."
Nhan Noãn chọn trả hàng xong cũng nhích tới.
"Cái gì thế này, đồng phục JK [*]?" Úc Thiên Phi khiếp sợ: "Cậu thích loại này hả?"
[*] Đồng phục JK: đồng phục nữ sinh trung học của Nhật.
"Chủ tiệm giới thiệu." Nhan Noãn đỏ mặt giải thích.
"Cái quần yếm này không tệ..." Úc Thiên Phi hưng phấn lấy ra: "Cho nó mặc luôn ha?"
Nhan Noãn lắc đầu: "Giặt trước đã, sợ dơ."
Cậu nói, lấy hết mớ quần áo nhỏ ra, mở bao bì rồi xếp lại.
Úc Thiên Phi lắc đầu cảm khái: "Đúng là khó tin, vậy là cậu lại biến thành bộ dạng thế này."
"Bộ dạng gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Trước đây cậu không hề có hứng thú với chó mèo." Úc Thiên Phi nói: "Mới bao lâu đâu, đã thành "bố nô" ngốc nghếch của con gái rồi."
Tính từ này không khỏi làm cho người ta đỏ mặt. Nhan Noãn ôm đống đồ đứng dậy: "Cậu trông nó đi, tôi đi giặt mớ này."
"Không dùng máy giặt à?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn suy nghĩ một lát: "Đồ nhỏ quá, cũng không biết may vá thế nào, giặt tay thì hơn."
Phía sau vang lên tiếng cười của Úc Thiên Phi. Tên này nhỏ giọng rì rầm với Lucky: "Con đúng là hạnh phúc, mẹ yêu con như vậy."
Nhan Noãn ngẩng người, thầm nghĩ, vừa nãy vẫn còn dùng từ "bố", sao lại nhanh chóng biến về thành "mẹ" rồi.
Đúng là cậu có tình cảm với Lucky nhiều hơn là cậu nghĩ.
Đứng trước bồn nước chà tạo bọt, Nhan Noãn thầm nghĩ, đây có lẽ là cảm giác được yêu thương coi trọng khiến người ta mê muội.
Khi nhận được tình cảm chân thành không hề giữ lại, trong tiềm thức cậu muốn đáp lại.
Mối tình thất bại trước cũng bắt đầu với tâm trạng này. Vì vậy, khi cậu phát hiện đối phương nói một đằng làm một nẻo không hề chung thủy cũng có thể từ bỏ không chút do dự.
Cũng may chắc chắn Lucky sẽ không như vậy, tình yêu của Lucky là tình yêu chân thành nhất.
Nhan Noãn nhìn mớ quần áo nhỏ xinh mà cười, lại nghĩ đến tình cảm của mình đối với Úc Thiên Phi, có thể vì vậy mới được sinh ra không?
Những năm tháng niên thiếu ngây thơ chẳng biết gì về tình yêu, họ đã sớm sinh ra sự ỷ lại sâu sắc vào nhau.
Úc Thiên Phi chỉ có thể cho cậu tình bạn. Đó là tình bạn ở mức cao nhất mà Úc Thiên Phi có thể cho cậu.
Đối với sự chân thành này, cậu đã đáp lại sai cách.
Tâm trạng của Nhan Noãn trở nên sa sút.
Nhưng vào lúc này, trong phòng khách truyền đến tiếng máy móc quen thuộc.
Theo sau đó là giọng nữ dịu dàng: "Đã đến giờ quét dọn ngài định sẵn, tôi xin bắt đầu công việc."
Là "Molly".
Hình như Úc Thiên Phi đã đặt chế độ tự động vệ sinh vào buổi chiều, sẽ hoàn thành trước khi họ tan làm về nhà. Mấy ngày nay sàn nhà vẫn giữ sạch bong, cảm giác không tệ.
Đang định vào phòng khách nhìn thử, cậu nghe được tiếng của Úc Thiên Phi: "Đừng sợ đừng sợ đừng sợ, không sao đâu con, ngoan đừng sợ!"
Nhan Noãn thò nửa đầu ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Lucky đang bám chặt trên người Úc Thiên Phi, cái đầu nhỏ lắc lắc, tầm mắt di chuyển theo "Molly", miệng phát ra tiếng "grừ grừ" bất an, bốn cái chân run nhẹ.
"Không sợ nha, có ba đây rồi."Úc Thiên Phi bế Lucky đến cạnh "Molly", giơ chân ra đá nhẹ một cái tượng trưng: "Ba đánh nó cho con!"
Molly bị tập kích, tạm dừng lại hai giây sau đó khởi động lại rồi đổi hướng.
"Con xem, nó không làm gì cả, ba đá một cái là nó đi rồi." Úc Thiên Phi nói với Lucky như là dỗ trẻ con: "Chúng ta không sợ."
Molly vô tội vẫn tập trung thực hiện nhiệm vụ của mình, tiểu công chúa được ba ôm trong ngực bình tĩnh lại, ánh mắt vẫn trừng tròn xoe, nghiêm túc giám thị cái bánh bột ngô to tròn kì quái này.
Úc Thiên Phi vẫn dỗ trẻ con: "Lucky của chúng là là cô gái dũng cảm nhất!"
Cảnh tượng lạ lùng, buồn cười, lại có chút ấm áp.
Nhan Noãn mỉm cười trở vào phòng tắm, tiếp tục giặt váy áo cho cô gái dũng cảm.
...
Tối đó, với danh nghĩa "chúc mừng", Úc Thiên Phi gọi một phần sushi xa xỉ.
Món này không hợp với bia nên Úc Thiên Phi tự nói mình rất tiết chế, chỉ uống ba lon. .
Nhan Noãn cũng uống một lon, sau khi uống cũng trở nên dũng cảm hơn, không nhịn được mà mỉa mai anh: "Lúc trước cậu nói muốn kiêng rượu bia."
"Ờ đúng, hình như có chuyện như vậy." Úc Thiên Phi nói: "Được, ngày mai tôi sẽ kiêng."
Nhan Noãn tức giận nhìn anh.
...
Ăn uống no say xong người rất dễ mệt chỉ muốn ngủ. Nhan Noãn về phòng nằm hình chữ đại trên giường phát ngốc một lát, đang định đi tắm thì nhận được một tin nhắn.
Người gửi tin là người đang thuê chung với cậu hiện tại chỉ cách nhau một bức tường.
- Tôi thấy một ít đồ kì lạ trong ngăn kéo thứ hai ở cái tủ lùn của cậu.
Cái anh nói chắc là cái tủ trong góc phòng chứa đồ. Bây giờ phòng chứa đồ đã biến thành phòng ngủ của Úc Thiên Phi, trong trí nhớ của Nhan Noãn thì không có đồ gì quan trọng.
- Cái gì?
Cậu hỏi. Mấy giây sau, Úc Thiên Phi gửi đến một tấm hình.
Nhan Noãn híp mắt mở ra, sau đó bật dậy khỏi giường.
Trong hình là một xấp báo cáo xét nghiệm, kết quả đều âm tính. Nhưng tên xét nghiệm rất dễ khiến người ngoài kinh ngạc.
Nhan Noãn vô cùng xấu hổ.
Khi phát hiện người yêu cũ ngoại tình, vì an toàn mà cậu đến bệnh viện làm đầy đủ các xét nghiệm. Kết quả mọi thứ đều không sao, cậu yên lòng, sau đó không nhớ mình đã cất bản báo cáo ở đâu.
- Sao cậu lại lục lọi đồ của tôi!
Cậu run tay trả lời.
Lần này Úc Thiên Phi lại rất chiếm lý.
- Chính cậu nói tôi cứ dùng cái tủ và cái rương...
Nhan Noãn tự biết mình đuối lý, mặt đỏ tai hồng, nói không ra lời. Khó trách gần như vậy, Úc Thiên Phi lại chọn nhắn tin để giao tiếp với cậu. Tên da mặt dày này, cũng có lúc ngại mở miệng.
Anh ngại, bản thân Nhan Noãn càng hận không thể đào hố chôn mình.
Úc Thiên Phi lại nhắn tin, tin này nối tin kia.
- Tại sao cậu lại kiểm tra mấy thứ này?
- Nghe nói trong giới của các cậu rất loạn, có phải là thật không
- Làm anh em những lúc thế này tôi thật sự phải khuyên cậu, tận hưởng vui sướng trước mắt là một chuyện, nhưng cậu không thể quá hoang phí cuộc sống được
- Đề phòng luôn tốt hơn kiểm tra, biết không?
Tôi không có mà! Nhan Noãn đau khổ.
...
Lời tác giả:
"Chó ngáp phải ruồi"
Nhan Noãn: Tô thích đàn ông có đầu óc thông minh (giận dỗi)
- Úc Thiên Phi: Vậy chẳng phải là tôi sao? Cậu ấy đang ám chỉ tôi hả?!
:…
:… (Ngại quá)