Chương 40: Chỉ số đường huyết
"Anh thật sự nghĩ như vậy sao?" Đường Giai Bách hỏi.
"Không thì thế nào." Nhan Noãn dùng hết giọng điệu lạnh nhạt của mình: "Cũng xem như là một kết thúc, tốt hơn cứ dây dưa mãi."
Đường Giai Bách trầm mặc vài giây: "Có thời gian thì ra ngoài chơi, em mời anh đi ăn."
Nhan Noãn cười cười, chuyển câu chuyện: "Trưa cậu ta gọi điện cho Vệ Mân, sao cậu biết nhanh vậy?"
"He he." Đường Giai Bách có hơi ngượng ngùng: "Công ty của anh ấy rất gần trường học của em."
Ngụ ý là, nhân lúc nghỉ trưa tranh thủ thời gian chạy tới áp sát.
"Em nói trò chuyện cùng anh ấy cực thú vị, anh ấy nghe xong rất vui nên mời em ăn trưa." Đường Giai Bách nói tiếp.
Nhan Noãn không biết có nên chúc cậu ta thuận lợi hay không.
Cúp điện thoại, cậu đứng lên bỗng nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm, không thể không với tay vịn vào vách tường bên cạnh để giữ thăng bằng, một lúc lâu sau mới dần khôi phục.
Cảm giác này cũng không lạ mấy, đôi khi ngồi xổm quá lâu rồi đứng dậy quá nhanh sẽ khiến đại não thiếu oxy, hẳn cũng có phản ứng tương tự. Nhưng lần này lại là từ ghế đứng lên, thời gian kéo dài có hơi lâu.
Cậu vẫn không nghĩ nhiều, chị Bội đi đến với vẻ mặt không vui, trong tay còn cầm một cái túi nhỏ.
"Sao đặt trên bàn trong phòng khám mà em chưa ăn miếng nào vậy." Chị lo lắng hỏi Nhan Noãn: "Giữa trưa em có ăn gì chưa?"
Lúc này Nhan Noãn ngỡ ngàng nhận ra, mình đã không ăn cơm rất lâu, thảo nào bị say xẩm.
Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn chiếc bánh bao lạnh ngắt trong túi, cậu vẫn chẳng muốn ăn chút nào.
"Nhanh đi hâm nóng lại, ăn đi." Chị Bội nhét cái túi vào tay cậu: "Trong tủ lạnh có sữa chua uống, đi lấy một chai. Cẩn thận đừng để đau dạ dày."
Nhan Noãn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Chị Bội và bác sĩ Hạ thích mang cơm theo, phòng khám có lò vi sóng và tủ lạnh. Mấy món bánh cậu mang tới lần trước còn dư đang được xếp trong tủ lạnh cùng với mớ thực phẩm chị Bội mua.
Vừa mới ra khỏi phòng làm việc, cậu bị Dương Nhược Liễu gọi lại.
"Em đang muốn tìm anh đây." Cô nàng đưa mấy tờ khám bệnh tới: "Mấy cái này cần phải kí tên."
Nhan Noãn lấy bút ra, vừa kí chữ đầu tiên đã thấy không ổn.
"Tay anh sao vậy, run như cầy sấy thế?" Dương Nhược Liễu kinh ngạc hỏi.
Nhan Noãn nhìn chữ ký như gà bới của mình, cuối cùng nhận ra gì đó, lẩm bẩm: "Có thể là... Tụt đường huyết."
"Vậy anh nhanh ăn cái gì đi!" Dương Nhược Liễu nói rồi xoay người chạy đi: "Em lấy cho anh lon coca!"
Nhan Noãn nhìn bóng lưng cô, trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác, khó trách tim đập thình thịch không ngừng, cả người bấn loạn không bình tĩnh được, thì ra không phải vì Úc Thiên Phi muốn dọn đi.
Quá tốt rồi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó trước mắt tối sầm.
Mọi cảm giác đều trở nên mơ hồ, ngã lăn trên sàn nhà cũng không gây ra bất kì đau đớn nào, bên tai loáng thoáng có tiếng thét chói tai của nữ giới, sau đó, mọi âm thanh đều bị sự ù tai khỏa lấp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong miệng có vị ngọt tản ra.
Nhan Noãn mơ màng mở mắt, tầm mắt mơ hồ, trong chốc lát không nhận ra rốt cuộc mình đang ở đâu.
Điều duy nhất có thể cảm nhận được, là viên kẹo trong miệng kia.
Cậu mơ màng chớp chớp mắt.
Bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc: "Tỉnh rồi hả? Cảm giác thế nào?"
Cuối cùng hình ảnh trước mắt đã trở nên rõ ràng, Nhan Noãn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Úc Thiên Phi.
"Sao cậu lại..." Nhan Noãn nói, cố gắng ngồi dậy, sau đó phải hiện mu bàn tay mình đang có kim truyền.
Cậu ngỡ ngàng nhìn xung quanh, nhận ra đây cũng không phải là ở bệnh viện. Cậu đang nằm trong phòng làm việc của mình, "giường" ở dưới người là chiếc ghế nằm bác sĩ Hạ dùng để ngủ trưa.
"Đừng ngồi dậy, nghỉ ngơi thêm đi." Úc Thiên Phi nói: "Truyền glucose cho cậu, lát nữa ăn thêm gì đó chắc là ổn."
Nhan Noãn theo cây kim trên tay mình nhìn lên, một chai thủy tinh siêu nhỏ chứa đường glucose, mấy cái chen chúc nhau, hình ảnh có hơi buồn cười.
"Sao cậu lại ở đây?" Nhan Noãn hỏi.
"Tới cứu người đó." Úc Thiên Phi nói.
Cuối cùng ý thức của Nhan Noãn đã hoàn toàn khôi phục lại. Cậu quay đầu nhìn đồng hồ, bây giờ cách lúc cậu ngất đi hẳn là chưa quá mười lăm phút.
"Dương Nhược Liễu gọi cậu tới à?" Cậu hỏi.
"Ừ." Úc Thiên Phi nói: "Em vấy vốn muốn hỏi tôi có thể đưa cậu đến bệnh viện được không, tôi vừa nghe cậu tụt đường huyết đã lật đật cầm đồ chạy sang đây."
Cho nên, mấy thứ đồ này đúng là dùng cho động vật.
Nhan Noãn nhìn cây kim trên tay: "Đây là do cậu truyền à?"
"Truyền cho cậu đơn giản hơn động vật nhiều." Úc Thiên Phi nói: "Không có lông dài, cũng không lăn lộn, quá dễ. Nhắc nhở cậu xíu, bây giờ tôi chính là ân nhân cứu mạng của cậu."
Nhan Noãn cười một tiếng: "Cảm ơn."
Bầu không khí cũng không tệ lắm, biểu hiện của Úc Thiên Phi rất tự nhiên, khiến thần kinh căng thẳng của cậu cũng được thả lỏng.
"Tại sao không ăn cơm?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Quên ăn." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi bó tay, há miệng ra nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài.
"Bận quá." Nhan Noãn bổ sung: "Tôi đang định ăn."
Úc Thiên Phi lắc đầu, sau đó chỉ vào cây kim trên mu bàn tay cậu: "Cái này, ba mươi."
Nhan Noãn ngẩn người, không hiểu mô tê gì.
Úc Thiên Phi lại chỉ vào dây truyền dịch: "Cái này, sáu mươi lăm, bên trên, một chai hai mươi lăm. Phí đăng kí khám, mười tệ."
"... Mắc vậy." Nhan Noãn ngạc nhiên.
"Chịu thôi, giá được niêm yết rõ ràng." Úc Thiên Phi khoanh tay: "Tôi có thể không thu mười tệ phí khám bệnh kia."
Nhan Noãn nhìn vào mắt Úc Thiên Phi, hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Cậu quá hiểu người đàn ông này. Những thứ anh đang cố ý bày ra chỉ là để làm mồi cho vấn đề tiếp theo, để nâng cao giá trị của mình.
"Chủ nhà của tôi nói, ông ấy đã kí hợp đồng với người khác rồi." Úc Thiên Phi nói: "Tôi không thể quay lại, không có chỗ ở."
"..."
"Cậu thông cảm chút đi." Úc Thiên Phi cười gượng gạo: "Nể mặt tôi cứu cậu một mạng, còn chẳng lấy xu nào."
Nhan Noãn cụp mắt xuống: "Ờ, được rồi."
"Chờ tôi tìm được chỗ sẽ dọn ra."
"Tùy cậu." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi sờ sờ mũi: "Lucky cũng không muốn đi lắm."
Nhan Noãn gật đầu: "Ừm."
"Vậy nha." Úc Thiên Phi yên lòng, gật đầu cười với cậu: "Vậy là tốt rồi."
Vừa nói anh vừa cho tay vào túi lấy nửa gói kẹo sữa cứng, lấy ra một viên đưa tới.
"Tôi ổn rồi." Nhan Noãn nói.
"Ăn thêm một viên đi." Úc Thiên Phi lại giơ tay ra: "Tôi cố tình mua đó."
Nhan Noãn vươn tay nhận lấy, dùng một tay xoa nắn hồi lâu vẫn không mở được giấy gói kẹo. Úc Thiên Phi thấy vậy lại cầm kẹo về, mở ra xong lại đưa tới bên miệng cậu.
Nhan Noãn không há miệng ngay. Cậu đơ người nhìn Úc Thiên Phi, anh nhận ra hàm ý trong cái nhìn của cậu, lúc này cũng hoảng hồn.
"Chuyện này không tính nha." Anh lắp bắp nói: "Tôi, tôi... Không có ý quấy rối, một bệnh nhân như cậu đừng có suy nghĩ nhiều quá."
Nói xong, anh cố ý gằn giọng với Nhan Noãn: "Há miệng!"
Nhan Noãn ngoan ngoãn hé miệng ra, Úc Thiên Phi ném viên kẹo vào. Cũng không biết có phải vì để che giấu cảm xúc không, lúc ném vào anh còn tự kèm theo âm thanh: "Vèo-"
Ngu đần.
Thu tay về xong, Úc Thiên Phi lại cười với cậu, nói: "Thằng nhóc cậu... Không thật sự buồn tôi đâu ha?"
Nhan Noãn do dự, gật đầu.
"Tại sao không nói tôi biết sớm một chút chứ." Úc Thiên Phi làu bàu: "Tôi cũng đâu có biết, rất vô tội mà."
Nhan Noãn cụp mắt xuống, cuối cùng cũng có thể thốt câu nói vẫn luẩn quẩn trong lòng từ hôm qua đến giờ ra khỏi miệng: "Xin lỗi."
"Cậu xin lỗi cái gì." Úc Thiên Phi xua tay, chợt hỏi: "Bây giờ cậu có bạn trai chưa?"
Nhan Noãn lắc đầu.
"Cái anh chàng trước kia, nhìn rất không được." Úc Thiên Phi nói: "Nhìn mặt là biết bụng dạ hẹp hòi."
"Nên mới chia tay." Nhan Noãn nói.
"Chia tay rất tốt." Úc Thiên Phi gật đầu khen: "Dù là đồng tính, cũng phải có chút truy cầu, không thể vứt mắt thẩm mỹ đi được."
Nhan Noãn mỉm cười: "Có hơi khó, ánh mắt của tôi rất kém, không thuốc nào cứu được."
"Không sao, sau này tôi trấn ải giúp cậu." Úc Thiên Phi nói: "Nếu nhìn không được sẽ đuổi đi giùm cậu."
Nhan Noãn không nói nữa.
"Có điều, như vậy cũng tốt." Úc Thiên Phi còn nói: "Chắc chắn chúng ta sẽ không biến thành tình địch."
Nhan Noãn thì thào: "Vốn sẽ không có chuyện đó."
"Chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ, đồng tính thôi mà, có gì lạ đâu." Úc Thiên Phi càng nói càng lớn: "Không đến mức ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
"Có phải cậu sợ đồng nghiệp của tôi không nghe thấy không?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lập tức câm miệng.
Nhan Noãn muốn cười, nhưng trong lòng lại quặn thắt.
Cậu nhìn ra được, Úc Thiên Phi nhìn như tùy ý nhưng thực chất là đang khẩn trương, vô cùng mất tự nhiên, có rất nhiều câu là cố tình rặn ra để nói.
Người đàn ông này đang cẩn thận nỗ lực, cố gắng xóa đi những điều không vui hôm qua, sợ bọn họ như vậy sẽ càng lúc càng xa nhau.
Đúng là Nhan Noãn muốn rời xa anh.
Mười năm trước, cậu từng hạ quyết tâm không từ mà biệt. Khi quyết định đi du học, cậu từng một lần do dự, có nên nói cho Úc Thiên Phi biết không.
Đáp án của nhiều lần đắn đo là, không thể nói.
Cậu hiểu rõ bản thân, cũng quá hiểu Úc Thiên Phi, Chắc chắn Úc Thiên Phi sẽ quậy lên, sẽ không vui, sẽ oán giận cậu, hỏi cậu có thể đừng đi hay không.
Điều đó sẽ dễ làm cho cậu dao động.
Giống như hiện tại.
Úc Thiên Phi không muốn trở thành người xa lạ với cậu, cậu sẽ không thể tiêu sái xoay người rời đi được.
Nhan Noãn từng muốn mở miệng hỏi anh, có phải hoàn toàn không muốn dọn đi hay không. Không muốn thì thôi, đừng tìm chỗ ở, cứ ở lại như vậy đi.
Ở lại đến khi anh gặp được cô gái mình thích, rồi yêu đương, mặc sức nghĩ đến tương lai, tạo một gia đình thật sự.
"Tôi phải về rồi." Úc Thiên Phi liếc nhìn đồng hồ: "Hôm nay rất bận. Mấy chai trên đây cậu tự thay được nhỉ?"
Nhan Noãn gật đầu, ngồi dậy đứng xuống ghế. Vừa mới đứng lên, cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục hơi lảo đảo về phía trước.
Úc Thiên Phi vội giơ tay ra, thấy cậu đứng vững lại cuống quýt rụt tay về.
Từ đầu đến cuối, đến góc áo anh cũng không chạm vào.
"Cậu dậy làm gì, nằm thêm lát đi." Úc Thiên Phi nói: "Chị Bội cho cậu nghỉ buổi chiều rồi. Cậu ngủ một giấc đi, chờ tôi làm xong sẽ qua đây đưa cậu về."
"Một mình tôi được rồi. Cũng không phải bệnh nặng gì."
"Ở chung với nhau không phải vì để tiện chăm sóc nhau sao." Úc Thiên Phi đưa số kẹo còn dư trong túi cho cậu: "Nằm xuống, ăn hết chúng đi."
"Không thì thế nào." Nhan Noãn dùng hết giọng điệu lạnh nhạt của mình: "Cũng xem như là một kết thúc, tốt hơn cứ dây dưa mãi."
Đường Giai Bách trầm mặc vài giây: "Có thời gian thì ra ngoài chơi, em mời anh đi ăn."
Nhan Noãn cười cười, chuyển câu chuyện: "Trưa cậu ta gọi điện cho Vệ Mân, sao cậu biết nhanh vậy?"
"He he." Đường Giai Bách có hơi ngượng ngùng: "Công ty của anh ấy rất gần trường học của em."
Ngụ ý là, nhân lúc nghỉ trưa tranh thủ thời gian chạy tới áp sát.
"Em nói trò chuyện cùng anh ấy cực thú vị, anh ấy nghe xong rất vui nên mời em ăn trưa." Đường Giai Bách nói tiếp.
Nhan Noãn không biết có nên chúc cậu ta thuận lợi hay không.
Cúp điện thoại, cậu đứng lên bỗng nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm, không thể không với tay vịn vào vách tường bên cạnh để giữ thăng bằng, một lúc lâu sau mới dần khôi phục.
Cảm giác này cũng không lạ mấy, đôi khi ngồi xổm quá lâu rồi đứng dậy quá nhanh sẽ khiến đại não thiếu oxy, hẳn cũng có phản ứng tương tự. Nhưng lần này lại là từ ghế đứng lên, thời gian kéo dài có hơi lâu.
Cậu vẫn không nghĩ nhiều, chị Bội đi đến với vẻ mặt không vui, trong tay còn cầm một cái túi nhỏ.
"Sao đặt trên bàn trong phòng khám mà em chưa ăn miếng nào vậy." Chị lo lắng hỏi Nhan Noãn: "Giữa trưa em có ăn gì chưa?"
Lúc này Nhan Noãn ngỡ ngàng nhận ra, mình đã không ăn cơm rất lâu, thảo nào bị say xẩm.
Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn chiếc bánh bao lạnh ngắt trong túi, cậu vẫn chẳng muốn ăn chút nào.
"Nhanh đi hâm nóng lại, ăn đi." Chị Bội nhét cái túi vào tay cậu: "Trong tủ lạnh có sữa chua uống, đi lấy một chai. Cẩn thận đừng để đau dạ dày."
Nhan Noãn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Chị Bội và bác sĩ Hạ thích mang cơm theo, phòng khám có lò vi sóng và tủ lạnh. Mấy món bánh cậu mang tới lần trước còn dư đang được xếp trong tủ lạnh cùng với mớ thực phẩm chị Bội mua.
Vừa mới ra khỏi phòng làm việc, cậu bị Dương Nhược Liễu gọi lại.
"Em đang muốn tìm anh đây." Cô nàng đưa mấy tờ khám bệnh tới: "Mấy cái này cần phải kí tên."
Nhan Noãn lấy bút ra, vừa kí chữ đầu tiên đã thấy không ổn.
"Tay anh sao vậy, run như cầy sấy thế?" Dương Nhược Liễu kinh ngạc hỏi.
Nhan Noãn nhìn chữ ký như gà bới của mình, cuối cùng nhận ra gì đó, lẩm bẩm: "Có thể là... Tụt đường huyết."
"Vậy anh nhanh ăn cái gì đi!" Dương Nhược Liễu nói rồi xoay người chạy đi: "Em lấy cho anh lon coca!"
Nhan Noãn nhìn bóng lưng cô, trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác, khó trách tim đập thình thịch không ngừng, cả người bấn loạn không bình tĩnh được, thì ra không phải vì Úc Thiên Phi muốn dọn đi.
Quá tốt rồi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó trước mắt tối sầm.
Mọi cảm giác đều trở nên mơ hồ, ngã lăn trên sàn nhà cũng không gây ra bất kì đau đớn nào, bên tai loáng thoáng có tiếng thét chói tai của nữ giới, sau đó, mọi âm thanh đều bị sự ù tai khỏa lấp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong miệng có vị ngọt tản ra.
Nhan Noãn mơ màng mở mắt, tầm mắt mơ hồ, trong chốc lát không nhận ra rốt cuộc mình đang ở đâu.
Điều duy nhất có thể cảm nhận được, là viên kẹo trong miệng kia.
Cậu mơ màng chớp chớp mắt.
Bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc: "Tỉnh rồi hả? Cảm giác thế nào?"
Cuối cùng hình ảnh trước mắt đã trở nên rõ ràng, Nhan Noãn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Úc Thiên Phi.
"Sao cậu lại..." Nhan Noãn nói, cố gắng ngồi dậy, sau đó phải hiện mu bàn tay mình đang có kim truyền.
Cậu ngỡ ngàng nhìn xung quanh, nhận ra đây cũng không phải là ở bệnh viện. Cậu đang nằm trong phòng làm việc của mình, "giường" ở dưới người là chiếc ghế nằm bác sĩ Hạ dùng để ngủ trưa.
"Đừng ngồi dậy, nghỉ ngơi thêm đi." Úc Thiên Phi nói: "Truyền glucose cho cậu, lát nữa ăn thêm gì đó chắc là ổn."
Nhan Noãn theo cây kim trên tay mình nhìn lên, một chai thủy tinh siêu nhỏ chứa đường glucose, mấy cái chen chúc nhau, hình ảnh có hơi buồn cười.
"Sao cậu lại ở đây?" Nhan Noãn hỏi.
"Tới cứu người đó." Úc Thiên Phi nói.
Cuối cùng ý thức của Nhan Noãn đã hoàn toàn khôi phục lại. Cậu quay đầu nhìn đồng hồ, bây giờ cách lúc cậu ngất đi hẳn là chưa quá mười lăm phút.
"Dương Nhược Liễu gọi cậu tới à?" Cậu hỏi.
"Ừ." Úc Thiên Phi nói: "Em vấy vốn muốn hỏi tôi có thể đưa cậu đến bệnh viện được không, tôi vừa nghe cậu tụt đường huyết đã lật đật cầm đồ chạy sang đây."
Cho nên, mấy thứ đồ này đúng là dùng cho động vật.
Nhan Noãn nhìn cây kim trên tay: "Đây là do cậu truyền à?"
"Truyền cho cậu đơn giản hơn động vật nhiều." Úc Thiên Phi nói: "Không có lông dài, cũng không lăn lộn, quá dễ. Nhắc nhở cậu xíu, bây giờ tôi chính là ân nhân cứu mạng của cậu."
Nhan Noãn cười một tiếng: "Cảm ơn."
Bầu không khí cũng không tệ lắm, biểu hiện của Úc Thiên Phi rất tự nhiên, khiến thần kinh căng thẳng của cậu cũng được thả lỏng.
"Tại sao không ăn cơm?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Quên ăn." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi bó tay, há miệng ra nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài.
"Bận quá." Nhan Noãn bổ sung: "Tôi đang định ăn."
Úc Thiên Phi lắc đầu, sau đó chỉ vào cây kim trên mu bàn tay cậu: "Cái này, ba mươi."
Nhan Noãn ngẩn người, không hiểu mô tê gì.
Úc Thiên Phi lại chỉ vào dây truyền dịch: "Cái này, sáu mươi lăm, bên trên, một chai hai mươi lăm. Phí đăng kí khám, mười tệ."
"... Mắc vậy." Nhan Noãn ngạc nhiên.
"Chịu thôi, giá được niêm yết rõ ràng." Úc Thiên Phi khoanh tay: "Tôi có thể không thu mười tệ phí khám bệnh kia."
Nhan Noãn nhìn vào mắt Úc Thiên Phi, hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Cậu quá hiểu người đàn ông này. Những thứ anh đang cố ý bày ra chỉ là để làm mồi cho vấn đề tiếp theo, để nâng cao giá trị của mình.
"Chủ nhà của tôi nói, ông ấy đã kí hợp đồng với người khác rồi." Úc Thiên Phi nói: "Tôi không thể quay lại, không có chỗ ở."
"..."
"Cậu thông cảm chút đi." Úc Thiên Phi cười gượng gạo: "Nể mặt tôi cứu cậu một mạng, còn chẳng lấy xu nào."
Nhan Noãn cụp mắt xuống: "Ờ, được rồi."
"Chờ tôi tìm được chỗ sẽ dọn ra."
"Tùy cậu." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi sờ sờ mũi: "Lucky cũng không muốn đi lắm."
Nhan Noãn gật đầu: "Ừm."
"Vậy nha." Úc Thiên Phi yên lòng, gật đầu cười với cậu: "Vậy là tốt rồi."
Vừa nói anh vừa cho tay vào túi lấy nửa gói kẹo sữa cứng, lấy ra một viên đưa tới.
"Tôi ổn rồi." Nhan Noãn nói.
"Ăn thêm một viên đi." Úc Thiên Phi lại giơ tay ra: "Tôi cố tình mua đó."
Nhan Noãn vươn tay nhận lấy, dùng một tay xoa nắn hồi lâu vẫn không mở được giấy gói kẹo. Úc Thiên Phi thấy vậy lại cầm kẹo về, mở ra xong lại đưa tới bên miệng cậu.
Nhan Noãn không há miệng ngay. Cậu đơ người nhìn Úc Thiên Phi, anh nhận ra hàm ý trong cái nhìn của cậu, lúc này cũng hoảng hồn.
"Chuyện này không tính nha." Anh lắp bắp nói: "Tôi, tôi... Không có ý quấy rối, một bệnh nhân như cậu đừng có suy nghĩ nhiều quá."
Nói xong, anh cố ý gằn giọng với Nhan Noãn: "Há miệng!"
Nhan Noãn ngoan ngoãn hé miệng ra, Úc Thiên Phi ném viên kẹo vào. Cũng không biết có phải vì để che giấu cảm xúc không, lúc ném vào anh còn tự kèm theo âm thanh: "Vèo-"
Ngu đần.
Thu tay về xong, Úc Thiên Phi lại cười với cậu, nói: "Thằng nhóc cậu... Không thật sự buồn tôi đâu ha?"
Nhan Noãn do dự, gật đầu.
"Tại sao không nói tôi biết sớm một chút chứ." Úc Thiên Phi làu bàu: "Tôi cũng đâu có biết, rất vô tội mà."
Nhan Noãn cụp mắt xuống, cuối cùng cũng có thể thốt câu nói vẫn luẩn quẩn trong lòng từ hôm qua đến giờ ra khỏi miệng: "Xin lỗi."
"Cậu xin lỗi cái gì." Úc Thiên Phi xua tay, chợt hỏi: "Bây giờ cậu có bạn trai chưa?"
Nhan Noãn lắc đầu.
"Cái anh chàng trước kia, nhìn rất không được." Úc Thiên Phi nói: "Nhìn mặt là biết bụng dạ hẹp hòi."
"Nên mới chia tay." Nhan Noãn nói.
"Chia tay rất tốt." Úc Thiên Phi gật đầu khen: "Dù là đồng tính, cũng phải có chút truy cầu, không thể vứt mắt thẩm mỹ đi được."
Nhan Noãn mỉm cười: "Có hơi khó, ánh mắt của tôi rất kém, không thuốc nào cứu được."
"Không sao, sau này tôi trấn ải giúp cậu." Úc Thiên Phi nói: "Nếu nhìn không được sẽ đuổi đi giùm cậu."
Nhan Noãn không nói nữa.
"Có điều, như vậy cũng tốt." Úc Thiên Phi còn nói: "Chắc chắn chúng ta sẽ không biến thành tình địch."
Nhan Noãn thì thào: "Vốn sẽ không có chuyện đó."
"Chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ, đồng tính thôi mà, có gì lạ đâu." Úc Thiên Phi càng nói càng lớn: "Không đến mức ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
"Có phải cậu sợ đồng nghiệp của tôi không nghe thấy không?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lập tức câm miệng.
Nhan Noãn muốn cười, nhưng trong lòng lại quặn thắt.
Cậu nhìn ra được, Úc Thiên Phi nhìn như tùy ý nhưng thực chất là đang khẩn trương, vô cùng mất tự nhiên, có rất nhiều câu là cố tình rặn ra để nói.
Người đàn ông này đang cẩn thận nỗ lực, cố gắng xóa đi những điều không vui hôm qua, sợ bọn họ như vậy sẽ càng lúc càng xa nhau.
Đúng là Nhan Noãn muốn rời xa anh.
Mười năm trước, cậu từng hạ quyết tâm không từ mà biệt. Khi quyết định đi du học, cậu từng một lần do dự, có nên nói cho Úc Thiên Phi biết không.
Đáp án của nhiều lần đắn đo là, không thể nói.
Cậu hiểu rõ bản thân, cũng quá hiểu Úc Thiên Phi, Chắc chắn Úc Thiên Phi sẽ quậy lên, sẽ không vui, sẽ oán giận cậu, hỏi cậu có thể đừng đi hay không.
Điều đó sẽ dễ làm cho cậu dao động.
Giống như hiện tại.
Úc Thiên Phi không muốn trở thành người xa lạ với cậu, cậu sẽ không thể tiêu sái xoay người rời đi được.
Nhan Noãn từng muốn mở miệng hỏi anh, có phải hoàn toàn không muốn dọn đi hay không. Không muốn thì thôi, đừng tìm chỗ ở, cứ ở lại như vậy đi.
Ở lại đến khi anh gặp được cô gái mình thích, rồi yêu đương, mặc sức nghĩ đến tương lai, tạo một gia đình thật sự.
"Tôi phải về rồi." Úc Thiên Phi liếc nhìn đồng hồ: "Hôm nay rất bận. Mấy chai trên đây cậu tự thay được nhỉ?"
Nhan Noãn gật đầu, ngồi dậy đứng xuống ghế. Vừa mới đứng lên, cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục hơi lảo đảo về phía trước.
Úc Thiên Phi vội giơ tay ra, thấy cậu đứng vững lại cuống quýt rụt tay về.
Từ đầu đến cuối, đến góc áo anh cũng không chạm vào.
"Cậu dậy làm gì, nằm thêm lát đi." Úc Thiên Phi nói: "Chị Bội cho cậu nghỉ buổi chiều rồi. Cậu ngủ một giấc đi, chờ tôi làm xong sẽ qua đây đưa cậu về."
"Một mình tôi được rồi. Cũng không phải bệnh nặng gì."
"Ở chung với nhau không phải vì để tiện chăm sóc nhau sao." Úc Thiên Phi đưa số kẹo còn dư trong túi cho cậu: "Nằm xuống, ăn hết chúng đi."