Chương 35: Tình yêu của chó
Ngày hôm sau Nhan Noãn đi làm, Dương Nhược Liễu quả nhiên mất hứng.
Cô thân thiết với Nhan Noãn, bớt đi rất nhiều những điều khách sáo không cần thiết, nói chuyện thẳng thắn.
"Em phục rồi." Cô nàng lắc lắc điện thoại đang cầm trong tay: "Sáng nay Tiểu Vệ Tử lại đến thỉnh an nữa!"
Nhan Noãn đắn đo chốc lát, nói: "Cậu ta rất thành khẩn."
"Anh không biết đâu, hôm qua trên đường về thật sự gượng gạo muốn chết." Dương Nhược Liễu vừa nói vừa lắc đầu: "Anh ta lái sai đường, chạy một vòng lớn, nói xin lỗi em xong là im thin thít, không khí trong xe sắp đông lạnh tới nơi. May mà có Tiểu Đường chủ động khuấy động bầu không khí."
"Đường Giai Bách? Cậu ta nói cái gì?" Nhan Noãn lưu ý.
"Thì nói chuyện phiếm với em." Dương Nhược Liễu nói: "Cậu ấy thích chó, em cho cậu ấy xem ảnh của Milu, cậu ấy bảo lần sau em đưa Milu đi tắm thì nói cho cậu ấy biết, cậu ấy muốn kết bạn với Milu."
Đường Giai Bách trông đẹp trai, miệng cũng ngọt, một tiếng chị hai tiếng cũng chị, rất được Dương Nhược Liễu thích.
Chị Bội ở bên cạnh nghe thấy chen miệng vào: "Thằng nhóc này, có phải có ý gì với em không?"
"Không đâu." Dương Nhược Liễu lắc đầu: "Em đã thêm Wechat của cậu ấy, nhìn nội dung trong vòng bạn bè của cậu ấy đã biết là..."
"Là cái gì?" Chị Bội tò mò.
Dương Nhược Liễu khựng lại, cười xua tay: "Không có gì ạ! Dù sao thì... Em cũng không phải là kiểu người cậu ấy sẽ thích."
Nhan Noãn thầm ngạc nhiên.
Nội dung trong vòng bạn bè của Đường Giai Bách đúng là rất phóng khoáng, mấy ngày trước nửa đêm còn hú hét "Đàn ông đàn ông đâu mau tới một anh chàng chơi cái mông vểnh với tôi đi". Nhan Noãn vẫn luôn cho rằng cậu được phân nhóm nên có thể thấy được, nghe ý của Dương Nhược Liễu, cô nàng cũng có thể thấy.
Chắc chắn hôm qua Đường Giai Bách có trao đổi cách thức liên lạc với Vệ Mân, Vệ Mân có thấy không?
Đợi chị Bội đi, Dương Nhược Liễu chạy đến bên cạnh Nhan Noãn, khẽ hỏi: "Anh cũng thấy mấy cái kia trong vòng bạn bè của Tiểu Đường chứ?"
Nhan Noãn lúng túng cười.
"Ầy." Dương Nhược Liễu thở dài: "Vô nghĩa, thật vô nghĩa. Trai thẳng còn không bằng chó, em nguyện nửa đời sau ở với Milu."
Nói xong, cô nàng quay đầu liếc nhìn Nhan Noãn, ánh mắt hơi cổ quái.
Nhan Noãn khó hiểu: "Sao vậy?"
"Sao anh không phản đối." Dương Nhược Liễu hỏi: "Là vì anh không nằm trong diện đó à?"
"Hả?" Nhan Noãn ngẩn người, lúc này mới hồi phục tinh thần, muốn lên tiếng thì bầu không khí đã không còn thích hợp.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Lúc này, điện thoại của Dương Nhược Liễu vang lên, cô nàng cúi đầu nhìn lướt qua, thở dài thườn thượt.
"Tiểu Vệ Tử lại tới thỉnh an rồi." Cô nói.
"Nếu em không thích, thì cứ cứ nói thẳng đi." Nhan Noãn đề nghị.
Dương Nhược Liễu chau mày nhìn điện thoại, như có điều suy nghĩ rồi gật đầu.
...
Nhan Noãn có thể hiểu được nỗi khó xử của cô.
Dù sao Vệ Mân cũng là bạn của Úc Thiên Phi, hơn nữa căn bản không có gì sai trái, cộng thêm không chính thức tỏ tình, với một cô gái mà nói thì muốn từ chối dứt khoát cũng cần chút dũng cảm và cơ hội.
Dương Nhược Liễu tích cóp mấy ngày, cuối cùng cũng bùng phát.
Buổi tối trước đó, trước khi Nhan Noãn đi ngủ thì nằm trên giường lướt vòng bạn bè, thấy Dương Nhược Liễu mới đăng vài tấm hình vào nửa tiếng trước.
Trong hình đều là Milu được ăn mặc xinh xắn đáng yêu, có hai tấm là cô nàng ôm chó tự sướng, mặt cô nàng cũng xuất hiện trong hình.
Dòng chữ kèm theo hình là: Thiên sứ nhỏ Milu hạ phàm! Đối lập với mặt mộc xấu xí của tôi ha ha ha ~
Nhan Noãn cố ý click vào xem, không thể phân biệt được khác gì so với ngày thường.
Đường Giai Bách và Vệ Mân đều like bài viết.
Đường Giai Bách bình luận: Là thiên sứ nhỏ và thần tiên tỷ tỷ!
Vệ Mân bình luận: Đừng quá chú ý vẻ bề ngoài, em cũng có ưu điểm của mình [ha ha]
Tình hình quá lúng túng, Nhan Noãn không muốn xem nữa, nhanh chóng tắt đi.
Chiều hôm sau, khi cậu đang làm thì nhận được tin nhắn của Úc Thiên Phi, bảo cậu sau khi tan làm thì đừng về nhà vội, qua đó trước một chuyến.
Đến phòng khám thú cưng, Úc Thiên Phi đang khám bệnh. Nhan Noãn chào cô gái ở quầy dịch vụ, đi đến ngoài phòng khám bệnh, vừa mới định ngồi xuống đã nghe tiếng "Ư ử" quen thuộc cách đó không xa.
Cậu quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, một bé cún lông xù nằm trong túi anh chàng xa lạ mặc đồng phục xanh lam đang thò đầu ra nhìn về hướng cậu.
"Sao vậy." Cậu nhóc kia phát hiện động tĩnh của bé cún, cúi đầu hỏi: "Lucky? Khó chịu hả?"
Lucky nhìn Nhan Noãn, ở trong túi vặn vẹo không yên.
Cậu nhóc kia không hiểu thế nào, đưa tay xoa đầu nó rồi đi vào một căn phòng khác.
Nhan Noãn đứng yên tại chỗ, tay giơ lên được một nửa, lời bị nghẹn ở cổ họng, chưa kịp lấy can đảm nói ra khỏi miệng chỉ đành nuốt trở về.
Một lát sau, Úc Thiên Phi cùng với một cô gái bế mèo từ phòng đi ra.
Anh nhìn một cái đã thấy Nhan Noãn, cười chớp chớp mắt với cậu, sau đó xoay người tiếp tục dặn cô gái kia những điều cần chú ý.
Sau khi chào cô gái kia xong, anh lập tức lớn tiếng hỏi: "Lucky đâu? Con gái của tôi đang trên tay ai đó?"
Cô gái ở quầy dịch vụ nói cho anh biết: "Hình như đang ở chỗ Tiểu Từ."
Úc Thiên Phi ra dấu tay với Nhan Noãn rồi bước nhanh vào phòng kế bên. Một lát sau, anh xách nhóc kia quay lại.
Lucky thấy Nhan Noãn, lại kêu "ư ử" như vừa rồi, thân thể nho nhỏ uốn éo, nhìn rất hưng phấn.
"Làm phiền cậu một việc." Úc Thiên Phi nâng chó lên nói với cậu: "Có thể giúp một chuyện không, đưa nó về nhà, chăm sóc nó một chút?"
Nhan Noãn ngạc nhiên: "Vậy còn cậu?"
"Ầy." Úc Thiên Phi thở dài: "Vệ Mân thất tình, tôi phải đi uống với cậu ta vài ly, tối mới về."
Xem ra, bình luận tối hôm qua của anh ta rốt cuộc đã khiến Dương Nhược Liễu không thể nhịn được nữa.
"Cậu yên tâm, tôi về sẽ lập tức nhận nó về phòng." Úc Thiên Phi thấy Nhan Noãn do dự, nâng Lucky lên cao thêm chút, thầm thì bên tai Lucky: "Nào con gái, nhanh lên, lấy lòng mẹ đi, nói êm tai chút!"
Sao Lucky có thể hiểu được điều này, chỉ biết mở to đôi mắt tròn xoe đen như mực nhìn chằm chằm vào Nhan Noãn, hai chân trước đạp tới đạp lui trên tay Úc Thiên Phi, cái mông nhỏ ngoáy hoài không yên.
Dường như nó cũng chẳng để ý vừa rồi Nhan Noãn không lên tiếng kịp lúc, bỏ lỡ việc xoa nắn nó, Lucky là một cô chó nhỏ bao dung.
Nhan Noãn chau mày, khẽ gật đầu: "... Được rồi."
"Tốt quá." Úc Thiên Phi nói với Lucky: "Con ngoan xíu nha."
"Nhưng túi áo của tôi không lớn như vậy." Nhan Noãn nói.
"Vậy cậu bế nó đi." Úc Thiên Phi nói: "Dù sao từ đây về nhà cũng chỉ một đoạn ngắn, tôi tìm cho cậu sợi dây dắt."
Đây là lần đầu tiên Nhan Noãn bế Lucky trên tay.
Thân thể của nó không mềm mại như tưởng tượng, nhẹ đến mức gần như chẳng có lạng nào, bộ lông như tơ lụa, người nóng hầm hập.
Nó được Nhan Noãn nâng trong tay, im lặng không giãy giụa cũng không kêu, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lóng lánh nhìn vào mặt Nhan Noãn, cúi mũi nhỏ ngửi ngửi.
Cả người Nhan Noãn cứng đờ, khẩn trương đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, suốt đường đi không dám sơ suất.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có người lạ nháy mắt ra hiệu với nhóc trong lòng cậu, sau khi thấy tầm mắt của cậu sẽ nở nụ cười thân thiện hoặc ngượng ngùng.
Nhan Noãn muốn nói với Lucky, con được yêu thích quá nhỉ.
Mà khi cậu cúi đầu lại không mở miệng được, trong lòng quẫn bách. Nói chuyện với chó quá ngốc rồi, chỉ có Úc Thiên Phi mới thích làm chuyện ngốc như vậy.
Đang đi, Lucky cẩn thận thay đổi tư thế, mềm mại nằm xuống. Chóp mũi ẩm ướt của nó dán vào mu bàn tay Nhan Noãn, trong lúc hoảng hốt suýt chút nữa Nhan Noãn đã vung tay ra.
Sau đó, Lucky thường vươn đầu lưỡi ra liếm mu bàn tay cậu.
Ươn ướt âm ấm, để lại ít nước bọt, hóa lạnh trong không khí, rồi lại ươn ướt âm ấm.
Nhan Noãn vẫn không nhịn được, nói chuyện với chó: "Con đừng làm vậy."
Đáng tiếc, Lucky nghe không hiểu, chỉ ngửa đầu nhìn cậu rồi vẫn làm theo ý mình.
"... Ăn không ngon đâu." Nhan Noãn nói.
Lucky liếm liếm.
Trong lúc bất lực Nhan Noãn lại chợt có một suy nghĩ.
Hình như Lucky rất thích cậu.
Nhan Noãn dừng lại. Cậu bế một bé chó đứng trên vỉa hè, mặt mày ngớ ra rồi đỏ ửng.
Cậu không thích chó, nhưng bé chó này lại thích cậu.
Cậu được một bé chó thích.
Cho nên vừa rồi khi thấy cậu Lucky lập tức kêu lên sung sướng, lắc mông gấp gáp muốn chào hỏi cậu, bây giờ đang nằm trong lòng ngực cậu thì vui sướng liếm tay cậu làm nũng.
Lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay, Nhan Noãn kích động tim đập rộn ràng vì một cô chó.
"Tại sao?" Cậu khẽ hỏi Lucky.
Lucky nheo mắt lại, không trả lời.
Nhưng Nhan Noãn không để tâm, vì bắt đầu từ khoảnh khắc vừa rồi, nó cũng là con gái của cậu.
Bằng một cách nào đó không thể giải thích được, cậu bị một cô chó đã biết từ lâu nắm lấy trái tim.
Sau khi về đến nhà, cậu đặt Lucky trên sàn nhà. Vóc dáng nhỏ nhắn, chân cũng ngắn nhưng nó cũng rất cố gắng chạy theo cậu, móng vuốt nhỏ đạp trên mặt sàn, phát ra tiếng "tạch tạch tạch tạch" đáng yêu.
Nhan Noãn thường xuyên cúi đầu nhìn nó, cố gắng thả chậm tốc độ để nó dễ đuổi theo, còn phải cẩn thận chú ý không đạp trúng nó.
Ăn cơm tối xong, cậu tắt đèn, ngồi trên sô pha trong phòng khách xem phim như thường ngày.
Lucky nằm sấp bên chân cậu, tự chủ động nhích đến gần, đặt nửa người lên chiếc dép lê.
Nhan Noãn cúi đầu nhìn nó, phát hiện cô nhóc không xem ti vi. Nó đưa cái mông về phía ti vi, mặt hướng về Nhan Noãn, cái đầu nhỏ đặt trên chân cậu, đang say giấc.
Tình yêu không lý do và sự tin cậy vô điều kiện của cô chó khiến Nhan Noãn không dám cử động, sợ phá hỏng cảm giác an toàn mà nó tìm được trên người mình.
Đáng yêu quá, muốn gửi cho Úc Thiên Phi xem.
Đanh định mở Wechat, đúng lúc nhận được tin nhắn của Đường Giai Bách.
- Có phải anh Vệ Mân bị vứt rồi không?"
Nhan Noãn bị bắt rời khỏi thế giới ấm áp mềm mại kia trở về hiện thực.
Tâm trạng cậu phức tạp, cũng không biết sắp xếp câu từ thế nào, sau cùng ngàn từ vạn chữ biến thành sáu chấm.
Nhấn gửi đi không bao lâu, Đường Giai Bách gọi điện thoại đến.
"Em có hơi hồi hộp." Đường Giai Bách nói: "Em muốn hẹn anh ấy đi đánh tennis."
Nhan Noãn thở dài: "Tùy cậu."
Đường Giai Bách như là cổ vũ cho chính mình, nói lớn: "Được, em đi đây!"
Dường như cậu chàng rất bất an, không có chút tự tin nào, cần người khác ủng hộ để lấy can đảm, dù chỉ là một câu hờ hững "Tùy cậu".
"Cậu chờ một lát." Nhan Noãn không dằn lòng được, vẫn muốn nhắc nhở cậu ta một câu: "Dù cậu ta có đồng ý đi chơi tennis với cậu, cũng chỉ là... Chỉ là..."
"Em biết." Đường Giai Bách nói: "Em đã chuẩn bị tâm lý."
Nhan Noãn nghĩ thầm, cậu biết thì tốt.
"Em cũng không muốn kết quả." Đường Giai Bách nói: "Cùng lắm thì bị từ chối đau một trận, giống như anh ấy bây giờ vậy."
"..."
Nhan Noãn muốn hỏi cậu ta, rốt cuộc là cậu thích Vệ Mân, hay chỉ là tìm một nơi gửi gắm thích hợp để chôn vùi tình cảm không có lối ra kia?
"Em cúp nha?" Đường Giai Bách nói.
"Khoan đã!"
"Em hiểu đạo lý, thật đó." Đường Giai Bách nói: "Em muốn theo đuổi anh ấy. Dù sao các anh đều nói em là trẻ con, trẻ con bọn em làm việc không nói logic."
"Không phải, ừm..." Nhan Noãn liếm liếm môi: "Nếu các cậu đi chơi bóng... Có thể tìm cơ hội hỏi giúp tôi thử, trước đây rốt cuộc Úc Thiên Phi lưu tôi là gì trong điện thoại được không?"
Cô thân thiết với Nhan Noãn, bớt đi rất nhiều những điều khách sáo không cần thiết, nói chuyện thẳng thắn.
"Em phục rồi." Cô nàng lắc lắc điện thoại đang cầm trong tay: "Sáng nay Tiểu Vệ Tử lại đến thỉnh an nữa!"
Nhan Noãn đắn đo chốc lát, nói: "Cậu ta rất thành khẩn."
"Anh không biết đâu, hôm qua trên đường về thật sự gượng gạo muốn chết." Dương Nhược Liễu vừa nói vừa lắc đầu: "Anh ta lái sai đường, chạy một vòng lớn, nói xin lỗi em xong là im thin thít, không khí trong xe sắp đông lạnh tới nơi. May mà có Tiểu Đường chủ động khuấy động bầu không khí."
"Đường Giai Bách? Cậu ta nói cái gì?" Nhan Noãn lưu ý.
"Thì nói chuyện phiếm với em." Dương Nhược Liễu nói: "Cậu ấy thích chó, em cho cậu ấy xem ảnh của Milu, cậu ấy bảo lần sau em đưa Milu đi tắm thì nói cho cậu ấy biết, cậu ấy muốn kết bạn với Milu."
Đường Giai Bách trông đẹp trai, miệng cũng ngọt, một tiếng chị hai tiếng cũng chị, rất được Dương Nhược Liễu thích.
Chị Bội ở bên cạnh nghe thấy chen miệng vào: "Thằng nhóc này, có phải có ý gì với em không?"
"Không đâu." Dương Nhược Liễu lắc đầu: "Em đã thêm Wechat của cậu ấy, nhìn nội dung trong vòng bạn bè của cậu ấy đã biết là..."
"Là cái gì?" Chị Bội tò mò.
Dương Nhược Liễu khựng lại, cười xua tay: "Không có gì ạ! Dù sao thì... Em cũng không phải là kiểu người cậu ấy sẽ thích."
Nhan Noãn thầm ngạc nhiên.
Nội dung trong vòng bạn bè của Đường Giai Bách đúng là rất phóng khoáng, mấy ngày trước nửa đêm còn hú hét "Đàn ông đàn ông đâu mau tới một anh chàng chơi cái mông vểnh với tôi đi". Nhan Noãn vẫn luôn cho rằng cậu được phân nhóm nên có thể thấy được, nghe ý của Dương Nhược Liễu, cô nàng cũng có thể thấy.
Chắc chắn hôm qua Đường Giai Bách có trao đổi cách thức liên lạc với Vệ Mân, Vệ Mân có thấy không?
Đợi chị Bội đi, Dương Nhược Liễu chạy đến bên cạnh Nhan Noãn, khẽ hỏi: "Anh cũng thấy mấy cái kia trong vòng bạn bè của Tiểu Đường chứ?"
Nhan Noãn lúng túng cười.
"Ầy." Dương Nhược Liễu thở dài: "Vô nghĩa, thật vô nghĩa. Trai thẳng còn không bằng chó, em nguyện nửa đời sau ở với Milu."
Nói xong, cô nàng quay đầu liếc nhìn Nhan Noãn, ánh mắt hơi cổ quái.
Nhan Noãn khó hiểu: "Sao vậy?"
"Sao anh không phản đối." Dương Nhược Liễu hỏi: "Là vì anh không nằm trong diện đó à?"
"Hả?" Nhan Noãn ngẩn người, lúc này mới hồi phục tinh thần, muốn lên tiếng thì bầu không khí đã không còn thích hợp.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Lúc này, điện thoại của Dương Nhược Liễu vang lên, cô nàng cúi đầu nhìn lướt qua, thở dài thườn thượt.
"Tiểu Vệ Tử lại tới thỉnh an rồi." Cô nói.
"Nếu em không thích, thì cứ cứ nói thẳng đi." Nhan Noãn đề nghị.
Dương Nhược Liễu chau mày nhìn điện thoại, như có điều suy nghĩ rồi gật đầu.
...
Nhan Noãn có thể hiểu được nỗi khó xử của cô.
Dù sao Vệ Mân cũng là bạn của Úc Thiên Phi, hơn nữa căn bản không có gì sai trái, cộng thêm không chính thức tỏ tình, với một cô gái mà nói thì muốn từ chối dứt khoát cũng cần chút dũng cảm và cơ hội.
Dương Nhược Liễu tích cóp mấy ngày, cuối cùng cũng bùng phát.
Buổi tối trước đó, trước khi Nhan Noãn đi ngủ thì nằm trên giường lướt vòng bạn bè, thấy Dương Nhược Liễu mới đăng vài tấm hình vào nửa tiếng trước.
Trong hình đều là Milu được ăn mặc xinh xắn đáng yêu, có hai tấm là cô nàng ôm chó tự sướng, mặt cô nàng cũng xuất hiện trong hình.
Dòng chữ kèm theo hình là: Thiên sứ nhỏ Milu hạ phàm! Đối lập với mặt mộc xấu xí của tôi ha ha ha ~
Nhan Noãn cố ý click vào xem, không thể phân biệt được khác gì so với ngày thường.
Đường Giai Bách và Vệ Mân đều like bài viết.
Đường Giai Bách bình luận: Là thiên sứ nhỏ và thần tiên tỷ tỷ!
Vệ Mân bình luận: Đừng quá chú ý vẻ bề ngoài, em cũng có ưu điểm của mình [ha ha]
Tình hình quá lúng túng, Nhan Noãn không muốn xem nữa, nhanh chóng tắt đi.
Chiều hôm sau, khi cậu đang làm thì nhận được tin nhắn của Úc Thiên Phi, bảo cậu sau khi tan làm thì đừng về nhà vội, qua đó trước một chuyến.
Đến phòng khám thú cưng, Úc Thiên Phi đang khám bệnh. Nhan Noãn chào cô gái ở quầy dịch vụ, đi đến ngoài phòng khám bệnh, vừa mới định ngồi xuống đã nghe tiếng "Ư ử" quen thuộc cách đó không xa.
Cậu quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, một bé cún lông xù nằm trong túi anh chàng xa lạ mặc đồng phục xanh lam đang thò đầu ra nhìn về hướng cậu.
"Sao vậy." Cậu nhóc kia phát hiện động tĩnh của bé cún, cúi đầu hỏi: "Lucky? Khó chịu hả?"
Lucky nhìn Nhan Noãn, ở trong túi vặn vẹo không yên.
Cậu nhóc kia không hiểu thế nào, đưa tay xoa đầu nó rồi đi vào một căn phòng khác.
Nhan Noãn đứng yên tại chỗ, tay giơ lên được một nửa, lời bị nghẹn ở cổ họng, chưa kịp lấy can đảm nói ra khỏi miệng chỉ đành nuốt trở về.
Một lát sau, Úc Thiên Phi cùng với một cô gái bế mèo từ phòng đi ra.
Anh nhìn một cái đã thấy Nhan Noãn, cười chớp chớp mắt với cậu, sau đó xoay người tiếp tục dặn cô gái kia những điều cần chú ý.
Sau khi chào cô gái kia xong, anh lập tức lớn tiếng hỏi: "Lucky đâu? Con gái của tôi đang trên tay ai đó?"
Cô gái ở quầy dịch vụ nói cho anh biết: "Hình như đang ở chỗ Tiểu Từ."
Úc Thiên Phi ra dấu tay với Nhan Noãn rồi bước nhanh vào phòng kế bên. Một lát sau, anh xách nhóc kia quay lại.
Lucky thấy Nhan Noãn, lại kêu "ư ử" như vừa rồi, thân thể nho nhỏ uốn éo, nhìn rất hưng phấn.
"Làm phiền cậu một việc." Úc Thiên Phi nâng chó lên nói với cậu: "Có thể giúp một chuyện không, đưa nó về nhà, chăm sóc nó một chút?"
Nhan Noãn ngạc nhiên: "Vậy còn cậu?"
"Ầy." Úc Thiên Phi thở dài: "Vệ Mân thất tình, tôi phải đi uống với cậu ta vài ly, tối mới về."
Xem ra, bình luận tối hôm qua của anh ta rốt cuộc đã khiến Dương Nhược Liễu không thể nhịn được nữa.
"Cậu yên tâm, tôi về sẽ lập tức nhận nó về phòng." Úc Thiên Phi thấy Nhan Noãn do dự, nâng Lucky lên cao thêm chút, thầm thì bên tai Lucky: "Nào con gái, nhanh lên, lấy lòng mẹ đi, nói êm tai chút!"
Sao Lucky có thể hiểu được điều này, chỉ biết mở to đôi mắt tròn xoe đen như mực nhìn chằm chằm vào Nhan Noãn, hai chân trước đạp tới đạp lui trên tay Úc Thiên Phi, cái mông nhỏ ngoáy hoài không yên.
Dường như nó cũng chẳng để ý vừa rồi Nhan Noãn không lên tiếng kịp lúc, bỏ lỡ việc xoa nắn nó, Lucky là một cô chó nhỏ bao dung.
Nhan Noãn chau mày, khẽ gật đầu: "... Được rồi."
"Tốt quá." Úc Thiên Phi nói với Lucky: "Con ngoan xíu nha."
"Nhưng túi áo của tôi không lớn như vậy." Nhan Noãn nói.
"Vậy cậu bế nó đi." Úc Thiên Phi nói: "Dù sao từ đây về nhà cũng chỉ một đoạn ngắn, tôi tìm cho cậu sợi dây dắt."
Đây là lần đầu tiên Nhan Noãn bế Lucky trên tay.
Thân thể của nó không mềm mại như tưởng tượng, nhẹ đến mức gần như chẳng có lạng nào, bộ lông như tơ lụa, người nóng hầm hập.
Nó được Nhan Noãn nâng trong tay, im lặng không giãy giụa cũng không kêu, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lóng lánh nhìn vào mặt Nhan Noãn, cúi mũi nhỏ ngửi ngửi.
Cả người Nhan Noãn cứng đờ, khẩn trương đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, suốt đường đi không dám sơ suất.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có người lạ nháy mắt ra hiệu với nhóc trong lòng cậu, sau khi thấy tầm mắt của cậu sẽ nở nụ cười thân thiện hoặc ngượng ngùng.
Nhan Noãn muốn nói với Lucky, con được yêu thích quá nhỉ.
Mà khi cậu cúi đầu lại không mở miệng được, trong lòng quẫn bách. Nói chuyện với chó quá ngốc rồi, chỉ có Úc Thiên Phi mới thích làm chuyện ngốc như vậy.
Đang đi, Lucky cẩn thận thay đổi tư thế, mềm mại nằm xuống. Chóp mũi ẩm ướt của nó dán vào mu bàn tay Nhan Noãn, trong lúc hoảng hốt suýt chút nữa Nhan Noãn đã vung tay ra.
Sau đó, Lucky thường vươn đầu lưỡi ra liếm mu bàn tay cậu.
Ươn ướt âm ấm, để lại ít nước bọt, hóa lạnh trong không khí, rồi lại ươn ướt âm ấm.
Nhan Noãn vẫn không nhịn được, nói chuyện với chó: "Con đừng làm vậy."
Đáng tiếc, Lucky nghe không hiểu, chỉ ngửa đầu nhìn cậu rồi vẫn làm theo ý mình.
"... Ăn không ngon đâu." Nhan Noãn nói.
Lucky liếm liếm.
Trong lúc bất lực Nhan Noãn lại chợt có một suy nghĩ.
Hình như Lucky rất thích cậu.
Nhan Noãn dừng lại. Cậu bế một bé chó đứng trên vỉa hè, mặt mày ngớ ra rồi đỏ ửng.
Cậu không thích chó, nhưng bé chó này lại thích cậu.
Cậu được một bé chó thích.
Cho nên vừa rồi khi thấy cậu Lucky lập tức kêu lên sung sướng, lắc mông gấp gáp muốn chào hỏi cậu, bây giờ đang nằm trong lòng ngực cậu thì vui sướng liếm tay cậu làm nũng.
Lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay, Nhan Noãn kích động tim đập rộn ràng vì một cô chó.
"Tại sao?" Cậu khẽ hỏi Lucky.
Lucky nheo mắt lại, không trả lời.
Nhưng Nhan Noãn không để tâm, vì bắt đầu từ khoảnh khắc vừa rồi, nó cũng là con gái của cậu.
Bằng một cách nào đó không thể giải thích được, cậu bị một cô chó đã biết từ lâu nắm lấy trái tim.
Sau khi về đến nhà, cậu đặt Lucky trên sàn nhà. Vóc dáng nhỏ nhắn, chân cũng ngắn nhưng nó cũng rất cố gắng chạy theo cậu, móng vuốt nhỏ đạp trên mặt sàn, phát ra tiếng "tạch tạch tạch tạch" đáng yêu.
Nhan Noãn thường xuyên cúi đầu nhìn nó, cố gắng thả chậm tốc độ để nó dễ đuổi theo, còn phải cẩn thận chú ý không đạp trúng nó.
Ăn cơm tối xong, cậu tắt đèn, ngồi trên sô pha trong phòng khách xem phim như thường ngày.
Lucky nằm sấp bên chân cậu, tự chủ động nhích đến gần, đặt nửa người lên chiếc dép lê.
Nhan Noãn cúi đầu nhìn nó, phát hiện cô nhóc không xem ti vi. Nó đưa cái mông về phía ti vi, mặt hướng về Nhan Noãn, cái đầu nhỏ đặt trên chân cậu, đang say giấc.
Tình yêu không lý do và sự tin cậy vô điều kiện của cô chó khiến Nhan Noãn không dám cử động, sợ phá hỏng cảm giác an toàn mà nó tìm được trên người mình.
Đáng yêu quá, muốn gửi cho Úc Thiên Phi xem.
Đanh định mở Wechat, đúng lúc nhận được tin nhắn của Đường Giai Bách.
- Có phải anh Vệ Mân bị vứt rồi không?"
Nhan Noãn bị bắt rời khỏi thế giới ấm áp mềm mại kia trở về hiện thực.
Tâm trạng cậu phức tạp, cũng không biết sắp xếp câu từ thế nào, sau cùng ngàn từ vạn chữ biến thành sáu chấm.
Nhấn gửi đi không bao lâu, Đường Giai Bách gọi điện thoại đến.
"Em có hơi hồi hộp." Đường Giai Bách nói: "Em muốn hẹn anh ấy đi đánh tennis."
Nhan Noãn thở dài: "Tùy cậu."
Đường Giai Bách như là cổ vũ cho chính mình, nói lớn: "Được, em đi đây!"
Dường như cậu chàng rất bất an, không có chút tự tin nào, cần người khác ủng hộ để lấy can đảm, dù chỉ là một câu hờ hững "Tùy cậu".
"Cậu chờ một lát." Nhan Noãn không dằn lòng được, vẫn muốn nhắc nhở cậu ta một câu: "Dù cậu ta có đồng ý đi chơi tennis với cậu, cũng chỉ là... Chỉ là..."
"Em biết." Đường Giai Bách nói: "Em đã chuẩn bị tâm lý."
Nhan Noãn nghĩ thầm, cậu biết thì tốt.
"Em cũng không muốn kết quả." Đường Giai Bách nói: "Cùng lắm thì bị từ chối đau một trận, giống như anh ấy bây giờ vậy."
"..."
Nhan Noãn muốn hỏi cậu ta, rốt cuộc là cậu thích Vệ Mân, hay chỉ là tìm một nơi gửi gắm thích hợp để chôn vùi tình cảm không có lối ra kia?
"Em cúp nha?" Đường Giai Bách nói.
"Khoan đã!"
"Em hiểu đạo lý, thật đó." Đường Giai Bách nói: "Em muốn theo đuổi anh ấy. Dù sao các anh đều nói em là trẻ con, trẻ con bọn em làm việc không nói logic."
"Không phải, ừm..." Nhan Noãn liếm liếm môi: "Nếu các cậu đi chơi bóng... Có thể tìm cơ hội hỏi giúp tôi thử, trước đây rốt cuộc Úc Thiên Phi lưu tôi là gì trong điện thoại được không?"