Chương 19: Cuối cùng cậu cũng tới
Trong thông tin cá nhân của Kẹo Chua Chua có viết, cậu ta cao 176cm.
Nhưng vừa rồi khi hai người vào phòng khám bệnh, lúc Nhan Noãn quay đầu lại nhìn cậu ta, cậu cảm thấy rõ ràng tầm mắt của đối phương thấp hơn mình một chút, không giống như là chỉ chênh nhau hai cen-ti-mét.
"Bác sĩ Nhan?" Đường Giai Bách lo lắng giục một tiếng.
Nhan Noãn thu lại suy nghĩ, nói: "Tình hình không tốt lắm. Nốt ở trên lợi mà cậu gọi là "mụn" thật ra là bị nhiễm trùng từ bên trong, nếu không nhanh chóng xử lý thì răng bên cạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Giai Bách trắng bệch: "Vậy... Phải xử lý thế nào ạ?"
Nhan Noãn điều chỉnh hình ảnh báo cáo trên màn hình máy tính: "Cậu xem phần này, chỗ này đến chỗ này đều có triệu chứng viêm, rất nghiêm trọng, tủy răng hầu như đã thối chết. Trước tiên nhất định là phải xử lý nó, không cho tình trạng viêm lây lan."
"Xử, xử lý thế nào vậy?" Đường Giai Bách dè dặt hỏi.
"Có hai phương án." Nhan Noãn nhìn cậu ta: "Thứ nhất, nhổ răng."
Đường Giai Bách hít sâu một hơi.
"Nhổ xong rửa sạch vết nhổ, mấy tháng sau lợi lành hẳn thì trồng răng giả." Nhan Noãn nói.
Đường Giai Bách cười gượng: "Tôi muốn nghe thử phương án thứ hai."
"Mở cái răng này ra, nhét thuốc, rồi trám lại." Nhan Noãn dùng cách thông thường giải thích cho cậu ta: "Cá nhân tôi khá là đề cử cách này."
"Mở ra?" Đường Giai Bách bứt rứt: "Mở như thế nào, dùng cái loại kêu két két két gì đó hả?"
"Đúng rồi." Nhan Noãn nói: "Khoan răng ra, mới nhét thuốc vào trong được."
Đường Giai Bách nuốt nước miếng: "Hay hay hay là thôi bỏ đi, tôi không khám nữa. Dù sao cái răng này cũng đã chết rồi, để cho nó được toàn thây đi."
"Nhưng nó có thể kéo cả hàm răng của cậu xuống địa ngục." Nhan Noãn nói với cậu ta: "Nếu có nghi ngờ, cậu có thể đến bệnh viện công hỏi thử, sẽ cho kết luận giống vậy thôi."
Đường Giai Bách mếu máo: "Xin hỏi, có phương án thứ ba không ạ?"
"Cậu sợ đau à?" Nhan Noãn hỏi.
Đường Giai Bách vô cùng đáng thương gật đầu: "Sợ, siêu sợ luôn."
"Vậy mà cậu có thể chịu đựng đến tận giờ mới khám?" Nhan Noãn chậc chậc lấy làm lạ: "Trước đó chắc là đau thấu trời hả?"
Đường Giai Bách trưng vẻ mặt đưa đám: "Đau còn tốt hơn là đi khám nha sĩ..."
Nhan Noãn bật cười, an ủi nói: "Yên tâm đi, sẽ không đau lắm đâu, dù sao thì tủy cũng đã thối rồi."
"Thật hả, anh chắc chắn chứ?" Đường Giai Bách lo lắng: "Vậy nếu như chưa chết hẳn, còn đau thì sao?"
"Vậy thì cậu chịu đựng một xíu." Nhan Noãn nói.
"..." Người Đường Giai Bách cứng đờ.
Nhan Noãn xoay người lại đối mặt với cậu ta: "Cậu quyết định đi."
"Vậy, tôi... Chuyện đó." Đường Giai Bách nhìn cậu với ánh mắt năn nỉ: "Bác sĩ Nhan, anh cảm thấy..."
"Tôi đã nói rồi, tôi đề nghị cậu điều trị bảo tồn." Nhan Noãn nói: "Chính là phương án thứ hai."
Đường Giai Bách nhìn lướt qua mũi khoan.
"Muốn nhổ cũng được." Nhan Noãn nói: "Kỹ thuật nhổ răng của tôi rất tốt. Nhưng không cần thiết đâu, hàm răng của cậu rất đẹp."
Đường Giai Bách hít sâu một hơi: "Thôi, vẫn nên... Nhét thuốc thì hơn!"
...
Đứa trẻ xui xẻo này, sau khi nằm xuống thì sắc mặt tái nhợt.
Nhan Noãn cúi đầu đeo găng tay, cậu ta len lén nhìn khuôn mặt Nhan Noãn đã bị khẩu trang che một nửa.
"Thật sự không đau chứ?" Cậu ta hỏi.
"Không biết." Nhan Noãn nói: "Nhưng cậu đã kí hết rồi, đừng giãy giụa nữa."
"Sao anh không an ủi tôi chứ!" Đường Giai Bách kêu lên: "Vừa nãy anh nói sẽ không quá đau mà!"
"Đúng vậy." Nhan Noãn thở dài: "Nhưng có nói cậu cũng không tin."
Đường Giai Bách đang định nói thêm gì nữa, Nhan Noãn giơ tay lên, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, nói: "Há miệng."
Cả quá trình không tính là quá dài, động tác của Nhan Noãn rất thành thục, làm vô cùng lưu loát.
Đường Giai Bách nhắm tịt mắt suốt thời gian đó, cả người căng cứng. Khi vào sâu bên trong, cơ thể cậu ta chợt co rút lại một trận, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở tuyệt vọng, tiếp theo đó là hai hàng lệ nóng chảy ra.
May mà bác sĩ Nhan có luyện chuyên môn hàng ngày, ngay cả khi cười cũng không run tay.
"Hơi đau đúng không." Cậu nói: "Nhịn một chút là xong rồi."
Đường Giai Bách nhắm nghiền hai mắt, mặt nhăn nhó.
Sau khi làm răng xong, Nhan Noãn dặn những việc cậu ta cần chú ý: "Trong vòng bốn tiếng tới đừng ăn cái gì, trong vòng hai giờ đừng uống nước. Bình thường đừng liếm vào nó, tuần sau đến đổi thuốc, thời gian cụ thể thì cậu tìm cô vừa rồi để hẹn lịch nhé."
"Đồ lừa đảo." Đường Giai Bách vẫn nằm không nhúc nhích, hốc mắt đẫm nước: "Đau quá, đau chết mất..."
Nhan Noãn bất lực nhìn cậu ta, hỏi một câu khá đột ngột: "Cậu thích loại nhạc nào?"
Đường Giai Bách ngẩn người, trả lời: "Tôi thích nhạc điện tử."
"Có thích vận động không?" Nhan Noãn lại hỏi.
"Tennis." Đường Giai Bách ngồi dậy: "Bác sĩ Nhan, có hứng thú đi đánh tennis với tôi không?"
"Tạm thời không có." Nhan Noãn ngồi vào trước máy tính, nhập thông tin vào.
Tuy là cảm giác chênh lệch khá xa so với khi giao lưu trên mạng, nhưng nhóc đáng thương sợ đau trước mắt này chắc chính là Kẹo Chua Chua.
Tâm trạng của Nhan Noãn khá phức tạp, vừa buồn cười, lại âm thầm thổn thức.
Tính tình quá trẻ con, thật sự khó bồi dưỡng tình cảm với một thằng nhóc loai choai nằm trên ghế khóc thút tha thút thít với nha sĩ.
Nhưng Đường Giai Bách lại hiểu lầm hành động vừa rồi của cậu với cậu ta.
"Bác sĩ Nhan." Cuối cùng cậu ta cũng đứng dậy, dịch tới phía sau Nhan Noãn: "Có tiện trao đổi cách liên lạc riêng không? Nếu như mấy ngày tới tôi có cái gì..."
Cậu ta còn chưa nói xong Nhan Noãn đã gật đầu: "Được."
Trong lúc lấy điện thoại ra Nhan Noãn lại thuận miệng hỏi: "Cậu cao bao nhiêu?"
Đường Giai Bách lập tức thẳng lưng, hơi nhăn nhó trả lời: "Tôi... Một mét bảy mươi lăm."
...
Đến tối, Nhan Noãn vốn định chủ động nhắc tới việc này với Kẹo Chua Chua, không ngờ lúc mở app ra đã nhận được tin nhắn của Kẹo Chua Chua.
- Hôm! Nay! Tôi! Có! Diễm! Ngộ!
Nhan Noãn rơi vào trầm mặc.
Thằng nhóc này kích động ghê. Quá trình điều trị nhìn như là làm cậu ta đau đớn muốn chết lại được xem là diễm ngộ sao? Hay là, sau đó cậu ta gặp chuyện khác?
Nhưng tại sao cậu ta lại nói "diễm ngộ" này với "đối tượng mập mờ" trên mạng là cậu chứ, không hợp lý chút nào.
Là vì dạo này nội dung trò chuyện của họ thiếu đi sự mập mờ, nên bản thân đã bị coi là bạn chí cốt sao?
Nhan Noãn im lặng trả lời bằng một loạt dấu ba chấm.
Không lâu sau đã nhận được tin trả lời.
- Hôm nay tôi lấy hết can đảm để đi khám nha sĩ!
Không thể nhận nhầm được, anh bạn nhỏ Đường Giai Bách.
Nhan Noãn cười trả lời.
- Tôi chính là nha sĩ kia.
Một lúc lâu sau, trên màn hình hiện lên tin nhắn mới.
- ??????????
Nhan Noãn càng thêm muốn cười.
- Lúc mặt đối mặt ngại nói, tôi là Nhan Noãn, là bác sĩ khám răng cho cậu hôm nay.
- ...
Nhan Noãn dứt khoát chuyển qua Wechat, tìm được bạn mới thêm hôm nay, nhắn tin qua.
- Nói ở đây đi
So sánh ra, nói chuyện trên ứng dụng chuyên dùng để trò chuyện thì thoải mái hơn.
- Thật sự là anh à!!!
Dường như Đường Giai Bách vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Nhắn xong câu này cậu ta vẫn giữ trạng thái đang nhập một lúc lâu.
- Ôi trời ôi trời ôi trời ơi, người thật và trên mạng của anh sao khác xa nhau vậy! Hoàn toàn khác với tưởng tượng của em! Em choáng, thật sự choáng luôn! Sao trùng hợp thế! Ở trên mạng anh dịu dàng e thẹn, trong hiện thực lại là nam thần lạnh lùng trí thức!
Dù là nhận xét nào cũng đều có hơi kì lạ, Nhan Noãn không thể nào nhận được, dứt khoát đáp trả.
- Tôi cũng không ngờ cậu lại nằm trên giường nha sĩ khóc lóc thảm thiết.
Đường Giai Bách lặng thinh.
Nhan Noãn thầm nghĩ, từ một góc độ nào đó mà nói, cuộc gặp mặt vô tình này đều mang đến cảm giác "vỡ mộng" cho cả hai người.
- Nói thật thì, mặt của anh là kiểu mà em thích, khí chất cũng vậy. Người thật của anh cực ngầu, làm cho em động lòng.
Đường Giai Bách nói.
Nhan Noãn muộn màng hiểu ra gì đó.
Đường Giai Bách rất có cảm tình với cậu ở ngoài đời, mà cậu ở hiện thực và trên mạng hoàn toàn không giống như là một người, có thể thấy được ở trên mạng đối phương hoàn toàn không có tâm tư này với cậu, cũng khó trách sẽ kích động chia sẻ "diễm ngộ".
Cậu trả lời Đường Giai Bách một cái icon toát mồ hôi, Đường Giai Bách gửi lại icon mếu máo.
Bầu không khí giữa hai người quá lúng túng.
- Bây giờ trong miệng em có vị thuốc đông y, quá đắng.
Đường Giai Bách nói với cậu.
- Đừng liếm.
Nhan Noãn dặn dò.
...
Sau đó, họ lại tám chuyện một hồi. Đường Giai Bách thành thật thừa nhận hai việc.
Thứ nhất, chiều cao thật sự của cậu ta là một mét bảy mươi hai phẩy năm, cậu ta nhấn mạnh "phẩy năm" rất quan trọng, không thể bỏ được.
Thứ hai, cậu ta là 1, vì quá sợ đau.
Khai báo xong, cậu ta suy sụp hô to.
- Chắc chắn là anh không coi trọng em đúng không!!!
Nhan Noãn trả lời cậu ta một dấu ba chấm.
Đường Giai Bách lại nói tiếp:
- Bây giờ em có hơi tò mò anh chàng thẳng nam mà anh yêu đơn phương mười năm.
Tâm trạng vốn đang rất vui vẻ của Nhan Noãn đột nhiên trầm xuống. Cậu không trả lời ngay mà vô thức mở khung thoại của cậu và Úc Thiên Phi ra, sau đó lại nhấn vào thông tin cá nhân của Úc Thiên Phi.
Nửa tiếng trước Úc Thiên Phi vừa mới đăng trong vòng bạn bè.
- Mệt chết tôi, mệt đến mức về nhà với lông lá đầy trên người, rã rời rã rời rã rời
Nhan Noãn rất muốn bình luận nói gì đó, "Nghỉ ngơi sớm đi" hoặc là "Cẩn thận sức khỏe". Sau một hồi do dự, cậu không để lại bất kì dấu vết gì, lựa chọn rời đi.
- Một người rất bình thường, không có gì để tò mò.
Cậu nói với Đường Giai Bách.
...
Giữa trưa thứ ba, Dương Nhược Liễu từ phòng khám thú cưng về mang theo tin tức mới.
Bọn họ xếp lại ca làm rồi tuyển thêm hai thực tập sinh nữa, cuối cùng bác sĩ Úc đáng thương đã có thể nghỉ lấy hơi.
Nhan Noãn vờ như không có hứng thú gì với tin tức này, cúi đầu nhắn tin.
Đường Giai Bách đang hỏi cậu, hôm nay phòng khám có mấy người. Sau khi biết chỉ có Nhan Noãn và Dương Nhược Liễu, cậu ta gửi một icon OK.
"Có phải có một bệnh nhân họ Đường hẹn thay thuốc vào buổi chiều không em?" Nhan Noãn hỏi Dương Nhược Liễu.
"Để em xem thử." Dương Nhược Liễu chạy đến bàn máy tính lướt một hồi: "Đúng rồi ạ! Đường Giai Bách, chính là em trai thứ bảy tuần trước, trông rất đẹp, lại còn lễ phép!"
Khoảng mười phút sau, Đường Giai Bách cầm theo hai chiếc túi đẩy cửa ra: "Chào buổi chiều!"
Dương Nhược Liễu lập tức ra đón: "Chào anh, là anh Đường đã hẹn trước hồi thứ bảy đúng không?"
"Đúng ạ." Đường Giai Bách giơ một cái túi trong tay lên: "Chị ơi, chị uống trà sữa không?"
Dương Nhược Liễu sững sờ.
Đường Giai Bách cười với cô: "Em mua cho mọi người."
...
Hai mươi phút sau, Đường Giai Bách ngồi trên ghế sô pha ở sảnh lớn, nhìn hai người đang cầm trà sữa ở đối diện, mặt mày đau khổ.
"Hai tiếng nữa là có thể uống." Nhan Noãn nói với cậu ta.
Đường Giai Bách đang muốn oán giận thì cửa lớn của phòng khám cách đó không xa bị đẩy ra.
"Hé lô, chào buổi chiều!" Một người đàn ông mà Nhan Noãn đã lâu không gặp xách một chiếc túi bước vào, giọng điệu hớn hở: "Trà chiều của mọi người tới rồi đây ~"
Cả sảnh lặng ngắt như tờ.
Úc Thiên Phi cầm trà sữa mặt mày hớn hở nhìn về phía họ, tiếp đó chuyển tầm mắt tới trà sữa họ đang cầm trong tay.
"Vãi." Anh hô lớn: "Các cậu đã uống rồi hả?!"
Nhưng vừa rồi khi hai người vào phòng khám bệnh, lúc Nhan Noãn quay đầu lại nhìn cậu ta, cậu cảm thấy rõ ràng tầm mắt của đối phương thấp hơn mình một chút, không giống như là chỉ chênh nhau hai cen-ti-mét.
"Bác sĩ Nhan?" Đường Giai Bách lo lắng giục một tiếng.
Nhan Noãn thu lại suy nghĩ, nói: "Tình hình không tốt lắm. Nốt ở trên lợi mà cậu gọi là "mụn" thật ra là bị nhiễm trùng từ bên trong, nếu không nhanh chóng xử lý thì răng bên cạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Giai Bách trắng bệch: "Vậy... Phải xử lý thế nào ạ?"
Nhan Noãn điều chỉnh hình ảnh báo cáo trên màn hình máy tính: "Cậu xem phần này, chỗ này đến chỗ này đều có triệu chứng viêm, rất nghiêm trọng, tủy răng hầu như đã thối chết. Trước tiên nhất định là phải xử lý nó, không cho tình trạng viêm lây lan."
"Xử, xử lý thế nào vậy?" Đường Giai Bách dè dặt hỏi.
"Có hai phương án." Nhan Noãn nhìn cậu ta: "Thứ nhất, nhổ răng."
Đường Giai Bách hít sâu một hơi.
"Nhổ xong rửa sạch vết nhổ, mấy tháng sau lợi lành hẳn thì trồng răng giả." Nhan Noãn nói.
Đường Giai Bách cười gượng: "Tôi muốn nghe thử phương án thứ hai."
"Mở cái răng này ra, nhét thuốc, rồi trám lại." Nhan Noãn dùng cách thông thường giải thích cho cậu ta: "Cá nhân tôi khá là đề cử cách này."
"Mở ra?" Đường Giai Bách bứt rứt: "Mở như thế nào, dùng cái loại kêu két két két gì đó hả?"
"Đúng rồi." Nhan Noãn nói: "Khoan răng ra, mới nhét thuốc vào trong được."
Đường Giai Bách nuốt nước miếng: "Hay hay hay là thôi bỏ đi, tôi không khám nữa. Dù sao cái răng này cũng đã chết rồi, để cho nó được toàn thây đi."
"Nhưng nó có thể kéo cả hàm răng của cậu xuống địa ngục." Nhan Noãn nói với cậu ta: "Nếu có nghi ngờ, cậu có thể đến bệnh viện công hỏi thử, sẽ cho kết luận giống vậy thôi."
Đường Giai Bách mếu máo: "Xin hỏi, có phương án thứ ba không ạ?"
"Cậu sợ đau à?" Nhan Noãn hỏi.
Đường Giai Bách vô cùng đáng thương gật đầu: "Sợ, siêu sợ luôn."
"Vậy mà cậu có thể chịu đựng đến tận giờ mới khám?" Nhan Noãn chậc chậc lấy làm lạ: "Trước đó chắc là đau thấu trời hả?"
Đường Giai Bách trưng vẻ mặt đưa đám: "Đau còn tốt hơn là đi khám nha sĩ..."
Nhan Noãn bật cười, an ủi nói: "Yên tâm đi, sẽ không đau lắm đâu, dù sao thì tủy cũng đã thối rồi."
"Thật hả, anh chắc chắn chứ?" Đường Giai Bách lo lắng: "Vậy nếu như chưa chết hẳn, còn đau thì sao?"
"Vậy thì cậu chịu đựng một xíu." Nhan Noãn nói.
"..." Người Đường Giai Bách cứng đờ.
Nhan Noãn xoay người lại đối mặt với cậu ta: "Cậu quyết định đi."
"Vậy, tôi... Chuyện đó." Đường Giai Bách nhìn cậu với ánh mắt năn nỉ: "Bác sĩ Nhan, anh cảm thấy..."
"Tôi đã nói rồi, tôi đề nghị cậu điều trị bảo tồn." Nhan Noãn nói: "Chính là phương án thứ hai."
Đường Giai Bách nhìn lướt qua mũi khoan.
"Muốn nhổ cũng được." Nhan Noãn nói: "Kỹ thuật nhổ răng của tôi rất tốt. Nhưng không cần thiết đâu, hàm răng của cậu rất đẹp."
Đường Giai Bách hít sâu một hơi: "Thôi, vẫn nên... Nhét thuốc thì hơn!"
...
Đứa trẻ xui xẻo này, sau khi nằm xuống thì sắc mặt tái nhợt.
Nhan Noãn cúi đầu đeo găng tay, cậu ta len lén nhìn khuôn mặt Nhan Noãn đã bị khẩu trang che một nửa.
"Thật sự không đau chứ?" Cậu ta hỏi.
"Không biết." Nhan Noãn nói: "Nhưng cậu đã kí hết rồi, đừng giãy giụa nữa."
"Sao anh không an ủi tôi chứ!" Đường Giai Bách kêu lên: "Vừa nãy anh nói sẽ không quá đau mà!"
"Đúng vậy." Nhan Noãn thở dài: "Nhưng có nói cậu cũng không tin."
Đường Giai Bách đang định nói thêm gì nữa, Nhan Noãn giơ tay lên, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, nói: "Há miệng."
Cả quá trình không tính là quá dài, động tác của Nhan Noãn rất thành thục, làm vô cùng lưu loát.
Đường Giai Bách nhắm tịt mắt suốt thời gian đó, cả người căng cứng. Khi vào sâu bên trong, cơ thể cậu ta chợt co rút lại một trận, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở tuyệt vọng, tiếp theo đó là hai hàng lệ nóng chảy ra.
May mà bác sĩ Nhan có luyện chuyên môn hàng ngày, ngay cả khi cười cũng không run tay.
"Hơi đau đúng không." Cậu nói: "Nhịn một chút là xong rồi."
Đường Giai Bách nhắm nghiền hai mắt, mặt nhăn nhó.
Sau khi làm răng xong, Nhan Noãn dặn những việc cậu ta cần chú ý: "Trong vòng bốn tiếng tới đừng ăn cái gì, trong vòng hai giờ đừng uống nước. Bình thường đừng liếm vào nó, tuần sau đến đổi thuốc, thời gian cụ thể thì cậu tìm cô vừa rồi để hẹn lịch nhé."
"Đồ lừa đảo." Đường Giai Bách vẫn nằm không nhúc nhích, hốc mắt đẫm nước: "Đau quá, đau chết mất..."
Nhan Noãn bất lực nhìn cậu ta, hỏi một câu khá đột ngột: "Cậu thích loại nhạc nào?"
Đường Giai Bách ngẩn người, trả lời: "Tôi thích nhạc điện tử."
"Có thích vận động không?" Nhan Noãn lại hỏi.
"Tennis." Đường Giai Bách ngồi dậy: "Bác sĩ Nhan, có hứng thú đi đánh tennis với tôi không?"
"Tạm thời không có." Nhan Noãn ngồi vào trước máy tính, nhập thông tin vào.
Tuy là cảm giác chênh lệch khá xa so với khi giao lưu trên mạng, nhưng nhóc đáng thương sợ đau trước mắt này chắc chính là Kẹo Chua Chua.
Tâm trạng của Nhan Noãn khá phức tạp, vừa buồn cười, lại âm thầm thổn thức.
Tính tình quá trẻ con, thật sự khó bồi dưỡng tình cảm với một thằng nhóc loai choai nằm trên ghế khóc thút tha thút thít với nha sĩ.
Nhưng Đường Giai Bách lại hiểu lầm hành động vừa rồi của cậu với cậu ta.
"Bác sĩ Nhan." Cuối cùng cậu ta cũng đứng dậy, dịch tới phía sau Nhan Noãn: "Có tiện trao đổi cách liên lạc riêng không? Nếu như mấy ngày tới tôi có cái gì..."
Cậu ta còn chưa nói xong Nhan Noãn đã gật đầu: "Được."
Trong lúc lấy điện thoại ra Nhan Noãn lại thuận miệng hỏi: "Cậu cao bao nhiêu?"
Đường Giai Bách lập tức thẳng lưng, hơi nhăn nhó trả lời: "Tôi... Một mét bảy mươi lăm."
...
Đến tối, Nhan Noãn vốn định chủ động nhắc tới việc này với Kẹo Chua Chua, không ngờ lúc mở app ra đã nhận được tin nhắn của Kẹo Chua Chua.
- Hôm! Nay! Tôi! Có! Diễm! Ngộ!
Nhan Noãn rơi vào trầm mặc.
Thằng nhóc này kích động ghê. Quá trình điều trị nhìn như là làm cậu ta đau đớn muốn chết lại được xem là diễm ngộ sao? Hay là, sau đó cậu ta gặp chuyện khác?
Nhưng tại sao cậu ta lại nói "diễm ngộ" này với "đối tượng mập mờ" trên mạng là cậu chứ, không hợp lý chút nào.
Là vì dạo này nội dung trò chuyện của họ thiếu đi sự mập mờ, nên bản thân đã bị coi là bạn chí cốt sao?
Nhan Noãn im lặng trả lời bằng một loạt dấu ba chấm.
Không lâu sau đã nhận được tin trả lời.
- Hôm nay tôi lấy hết can đảm để đi khám nha sĩ!
Không thể nhận nhầm được, anh bạn nhỏ Đường Giai Bách.
Nhan Noãn cười trả lời.
- Tôi chính là nha sĩ kia.
Một lúc lâu sau, trên màn hình hiện lên tin nhắn mới.
- ??????????
Nhan Noãn càng thêm muốn cười.
- Lúc mặt đối mặt ngại nói, tôi là Nhan Noãn, là bác sĩ khám răng cho cậu hôm nay.
- ...
Nhan Noãn dứt khoát chuyển qua Wechat, tìm được bạn mới thêm hôm nay, nhắn tin qua.
- Nói ở đây đi
So sánh ra, nói chuyện trên ứng dụng chuyên dùng để trò chuyện thì thoải mái hơn.
- Thật sự là anh à!!!
Dường như Đường Giai Bách vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Nhắn xong câu này cậu ta vẫn giữ trạng thái đang nhập một lúc lâu.
- Ôi trời ôi trời ôi trời ơi, người thật và trên mạng của anh sao khác xa nhau vậy! Hoàn toàn khác với tưởng tượng của em! Em choáng, thật sự choáng luôn! Sao trùng hợp thế! Ở trên mạng anh dịu dàng e thẹn, trong hiện thực lại là nam thần lạnh lùng trí thức!
Dù là nhận xét nào cũng đều có hơi kì lạ, Nhan Noãn không thể nào nhận được, dứt khoát đáp trả.
- Tôi cũng không ngờ cậu lại nằm trên giường nha sĩ khóc lóc thảm thiết.
Đường Giai Bách lặng thinh.
Nhan Noãn thầm nghĩ, từ một góc độ nào đó mà nói, cuộc gặp mặt vô tình này đều mang đến cảm giác "vỡ mộng" cho cả hai người.
- Nói thật thì, mặt của anh là kiểu mà em thích, khí chất cũng vậy. Người thật của anh cực ngầu, làm cho em động lòng.
Đường Giai Bách nói.
Nhan Noãn muộn màng hiểu ra gì đó.
Đường Giai Bách rất có cảm tình với cậu ở ngoài đời, mà cậu ở hiện thực và trên mạng hoàn toàn không giống như là một người, có thể thấy được ở trên mạng đối phương hoàn toàn không có tâm tư này với cậu, cũng khó trách sẽ kích động chia sẻ "diễm ngộ".
Cậu trả lời Đường Giai Bách một cái icon toát mồ hôi, Đường Giai Bách gửi lại icon mếu máo.
Bầu không khí giữa hai người quá lúng túng.
- Bây giờ trong miệng em có vị thuốc đông y, quá đắng.
Đường Giai Bách nói với cậu.
- Đừng liếm.
Nhan Noãn dặn dò.
...
Sau đó, họ lại tám chuyện một hồi. Đường Giai Bách thành thật thừa nhận hai việc.
Thứ nhất, chiều cao thật sự của cậu ta là một mét bảy mươi hai phẩy năm, cậu ta nhấn mạnh "phẩy năm" rất quan trọng, không thể bỏ được.
Thứ hai, cậu ta là 1, vì quá sợ đau.
Khai báo xong, cậu ta suy sụp hô to.
- Chắc chắn là anh không coi trọng em đúng không!!!
Nhan Noãn trả lời cậu ta một dấu ba chấm.
Đường Giai Bách lại nói tiếp:
- Bây giờ em có hơi tò mò anh chàng thẳng nam mà anh yêu đơn phương mười năm.
Tâm trạng vốn đang rất vui vẻ của Nhan Noãn đột nhiên trầm xuống. Cậu không trả lời ngay mà vô thức mở khung thoại của cậu và Úc Thiên Phi ra, sau đó lại nhấn vào thông tin cá nhân của Úc Thiên Phi.
Nửa tiếng trước Úc Thiên Phi vừa mới đăng trong vòng bạn bè.
- Mệt chết tôi, mệt đến mức về nhà với lông lá đầy trên người, rã rời rã rời rã rời
Nhan Noãn rất muốn bình luận nói gì đó, "Nghỉ ngơi sớm đi" hoặc là "Cẩn thận sức khỏe". Sau một hồi do dự, cậu không để lại bất kì dấu vết gì, lựa chọn rời đi.
- Một người rất bình thường, không có gì để tò mò.
Cậu nói với Đường Giai Bách.
...
Giữa trưa thứ ba, Dương Nhược Liễu từ phòng khám thú cưng về mang theo tin tức mới.
Bọn họ xếp lại ca làm rồi tuyển thêm hai thực tập sinh nữa, cuối cùng bác sĩ Úc đáng thương đã có thể nghỉ lấy hơi.
Nhan Noãn vờ như không có hứng thú gì với tin tức này, cúi đầu nhắn tin.
Đường Giai Bách đang hỏi cậu, hôm nay phòng khám có mấy người. Sau khi biết chỉ có Nhan Noãn và Dương Nhược Liễu, cậu ta gửi một icon OK.
"Có phải có một bệnh nhân họ Đường hẹn thay thuốc vào buổi chiều không em?" Nhan Noãn hỏi Dương Nhược Liễu.
"Để em xem thử." Dương Nhược Liễu chạy đến bàn máy tính lướt một hồi: "Đúng rồi ạ! Đường Giai Bách, chính là em trai thứ bảy tuần trước, trông rất đẹp, lại còn lễ phép!"
Khoảng mười phút sau, Đường Giai Bách cầm theo hai chiếc túi đẩy cửa ra: "Chào buổi chiều!"
Dương Nhược Liễu lập tức ra đón: "Chào anh, là anh Đường đã hẹn trước hồi thứ bảy đúng không?"
"Đúng ạ." Đường Giai Bách giơ một cái túi trong tay lên: "Chị ơi, chị uống trà sữa không?"
Dương Nhược Liễu sững sờ.
Đường Giai Bách cười với cô: "Em mua cho mọi người."
...
Hai mươi phút sau, Đường Giai Bách ngồi trên ghế sô pha ở sảnh lớn, nhìn hai người đang cầm trà sữa ở đối diện, mặt mày đau khổ.
"Hai tiếng nữa là có thể uống." Nhan Noãn nói với cậu ta.
Đường Giai Bách đang muốn oán giận thì cửa lớn của phòng khám cách đó không xa bị đẩy ra.
"Hé lô, chào buổi chiều!" Một người đàn ông mà Nhan Noãn đã lâu không gặp xách một chiếc túi bước vào, giọng điệu hớn hở: "Trà chiều của mọi người tới rồi đây ~"
Cả sảnh lặng ngắt như tờ.
Úc Thiên Phi cầm trà sữa mặt mày hớn hở nhìn về phía họ, tiếp đó chuyển tầm mắt tới trà sữa họ đang cầm trong tay.
"Vãi." Anh hô lớn: "Các cậu đã uống rồi hả?!"