Chương 9
12.
Trên đường về nhà tôi hỏi Tống Tự Sâm: “Anh thật sự muốn chiếm lấy Lâm thị sao?”
“Những gì anh nói được, chắc chắn sẽ làm được.”
“Dường như việc gì anh cũng đều có thể nắm chắc trong lòng bàn tay nhỉ.”
Thật sự, từ tận đáy lòng tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Dù sao thì đối với thế hệ chúng tôi, anh ấy cũng luôn khiến người khác phải ngước nhìn một cách đầy khâm phục.
“Cũng không hẳn như vậy…”
“Dạ?” - Tôi khẽ liếc mắt.
“Việc khiến cho em thích anh, suốt bao năm nay, anh vẫn chưa thể thực hiện được…”
“Hả?”
“Đương nhiên, anh không phải người thích khoe khoang, chỉ là muốn nói với em, suốt mấy năm nay, anh chưa từng ở bên người phụ nữ nào.”
“Hơn nữa, mấy năm không gặp, anh vẫn chỉ rung động với một mình em mà thôi.”
…
13.
Tôi và Tống Tự Sâm cùng nhau thúc đẩy tiến triển của vụ hợp tác, còn Lâm Giang Dã lại bất ngờ thay đổi từ dáng vẻ cà lơ phất phơ trở nên siêng năng hơn bao giờ hết.
Bởi vì, gần đây Sầm Giai không còn gửi tin nhắn quấy rối tôi nữa.
Cho đến khi…
Tôi và Tống Tự Sâm đang khảo sát ở trung tâm thương mại thì lại gặp được cô ta.
Cô ta đang ở trong cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh.
Từ khi Sầm Giai ở bên Lâm Giang Dã, cô ta đã mất đi sự trẻ trung trước đây, bất cứ thứ gì đắt tiền đều được cô ta mặc lên người, trông giống như một đứa trẻ mặc trộm đồ của người lớn vậy.
Vốn dĩ tôi đã định vờ như không quen biết.
Nhưng cô ta lại cố tình đuổi theo, khoa trương sờ bụng mình: “Tôi có thai rồi, là của Lâm Giang Dã.”
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, thông tin này vẫn khiến tôi có chút choáng váng.
Tôi bình phục lại tâm trạng, trực tiếp phớt lờ cô ta.
Cô ta vẫn không bỏ cuộc: “Cô đúng là vô dụng, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa mang thai, chẳng phải là vô sinh sao. Vẫn may là anh trai chưa lấy cô, lấy cô về cũng không thể có con được. Thế mà cô còn dám đi quyến rũ một tên tiếp bàn hiệp (*), thật đúng là hồ ly tinh!”
(*) Tiếp bàn hiệp (hay còn được gọi là hiệp sĩ tiếp mâm, tiếp mâm): Lúc đầu được dùng để hình dung cổ phiếu, bắt nguồn từ các cuộc giao dịch trên thị trường chứng khoán. Sau đó, giống như nhiều thành ngữ khác, do có một ý nghĩa tương tự mà bị quần chúng liên tưởng, rồi rơi vào hoàn cảnh éo le từ cao sang rớt xuống dân dã: tiếp mâm, cũng có nghĩa là hành động cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác, trong tình huống không hiểu rõ hoặc bị lừa vì cục diện rối rắm. Và người “trúng thưởng mua một tặng một” này được gọi là “hiệp sĩ tiếp mâm”.
Tôi từ trước tới nay chưa từng đánh giá người khác một cách ác ý.
Nhưng Sầm Giai còn chưa đến 20 tuổi, vẫn mới là một sinh viên năm hai.
Làm sao lại có thể độc ác như vậy?
Tôi thẳng tay tát vào mặt cô ta: “Mồm miệng sạch sẽ hơn cho tôi.”
Cô ta giơ tay định tát trả, lại bị tôi bắt được, nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta đột nhiên va vào người tôi rồi ngã xuống đất.
Sau đó, Lâm Giang Dã đi tới.
Anh ta nhìn thấy tôi liền muốn nói gì đó, nhưng lại bị Sầm Giai cắt ngang. Cô ta nói một cách vô cùng đáng thương: “Anh trai, em đang mang thai đứa nhỏ của anh mà cô ta dám đối xử với em như thế… Anh xem xem có bị chảy máu không, con của chúng ta có phải không còn nữa không?…”
“Tôi… không…” - Tôi vừa mở miệng, lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Giang Dã chặn lại, “Ôn Nghiên, cô ấy có gì không phải em có thể nói với anh, đừng động vào đứa trẻ.”
Tôi nhìn Lâm Giang Dã cười khổ: “Anh tin cô ta, không tin tôi?”
“Nghiên Nghiên, là anh có lỗi với em, nhưng… trẻ con vô tội.” Lâm Giang Dã cúi đầu giải thích, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt tôi.
“Chị đã có người đàn ông khác rồi, chị làm ơn tha cho tôi đi. Anh ơi, em đau quá …” - Sầm Giai rên rỉ.
Quả nhiên, Lâm Giang Dã chỉ cần nghe thấy tên Tống Tự Sâm liền mất đi lý trí, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Ôn Nghiên, sau khi chia tay không thể nối lại tình cũ, tư vị không tồi đúng không?”
Tôi vốn dĩ muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta ôm Sầm Giai chỉ trích tôi, tôi chỉ thấy buồn cười không chịu được.
14 năm qua, anh ta chưa từng tin tưởng vào con người thật của tôi.
Tống Tự Sâm che chở tôi phía sau lưng, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Ôn Nghiên không hề đồng ý lời tỏ tình của tôi.”
Tôi thấy Lâm Giang Dã dường như thở hắt ra một hơi.
Nhưng Tống Tự Sâm vẫn tiếp tục: “Nhưng theo như tôi thấy, cậu là người ngoại tình trước, lên giường với em gái này cũng là cậu, khiến cô ta có thai trước khi kết hôn cũng là cậu. Lâm Giang Dã, loại người bẩn thỉu như cậu làm sao có thể xứng với Ôn Nghiên?”
Lâm Giang Dã bị chọc tức, lập tức tiến lên muốn đánh Tự Sâm.
Nhưng Tống Tự Sâm nhẹ nhàng né được, trực tiếp hạ gục anh ta xuống đất bằng một quyền.
“Cái này là cho Ôn Nghiên, người phản bội sẽ phải xuống địa ngục.”
Tự Sâm lại đánh thêm một quyền nữa: “Nói với tình nhân bé nhỏ của cậu, lần sau đừng có chọc tức Ôn Nghiên, nếu không tôi có một vạn cách có thể khiến cô ta biến mất trên cõi đời này.”
Một quyền cuối cùng: “Cái này là để nói với cậu, Ôn Nghiên không phải là đồ vật, cô ấy có quyền lựa chọn cho chính bản thân mình.”
Chứ không phải để bị giành tới giành lui.
Trên đường về nhà tôi hỏi Tống Tự Sâm: “Anh thật sự muốn chiếm lấy Lâm thị sao?”
“Những gì anh nói được, chắc chắn sẽ làm được.”
“Dường như việc gì anh cũng đều có thể nắm chắc trong lòng bàn tay nhỉ.”
Thật sự, từ tận đáy lòng tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Dù sao thì đối với thế hệ chúng tôi, anh ấy cũng luôn khiến người khác phải ngước nhìn một cách đầy khâm phục.
“Cũng không hẳn như vậy…”
“Dạ?” - Tôi khẽ liếc mắt.
“Việc khiến cho em thích anh, suốt bao năm nay, anh vẫn chưa thể thực hiện được…”
“Hả?”
“Đương nhiên, anh không phải người thích khoe khoang, chỉ là muốn nói với em, suốt mấy năm nay, anh chưa từng ở bên người phụ nữ nào.”
“Hơn nữa, mấy năm không gặp, anh vẫn chỉ rung động với một mình em mà thôi.”
…
13.
Tôi và Tống Tự Sâm cùng nhau thúc đẩy tiến triển của vụ hợp tác, còn Lâm Giang Dã lại bất ngờ thay đổi từ dáng vẻ cà lơ phất phơ trở nên siêng năng hơn bao giờ hết.
Bởi vì, gần đây Sầm Giai không còn gửi tin nhắn quấy rối tôi nữa.
Cho đến khi…
Tôi và Tống Tự Sâm đang khảo sát ở trung tâm thương mại thì lại gặp được cô ta.
Cô ta đang ở trong cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh.
Từ khi Sầm Giai ở bên Lâm Giang Dã, cô ta đã mất đi sự trẻ trung trước đây, bất cứ thứ gì đắt tiền đều được cô ta mặc lên người, trông giống như một đứa trẻ mặc trộm đồ của người lớn vậy.
Vốn dĩ tôi đã định vờ như không quen biết.
Nhưng cô ta lại cố tình đuổi theo, khoa trương sờ bụng mình: “Tôi có thai rồi, là của Lâm Giang Dã.”
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, thông tin này vẫn khiến tôi có chút choáng váng.
Tôi bình phục lại tâm trạng, trực tiếp phớt lờ cô ta.
Cô ta vẫn không bỏ cuộc: “Cô đúng là vô dụng, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa mang thai, chẳng phải là vô sinh sao. Vẫn may là anh trai chưa lấy cô, lấy cô về cũng không thể có con được. Thế mà cô còn dám đi quyến rũ một tên tiếp bàn hiệp (*), thật đúng là hồ ly tinh!”
(*) Tiếp bàn hiệp (hay còn được gọi là hiệp sĩ tiếp mâm, tiếp mâm): Lúc đầu được dùng để hình dung cổ phiếu, bắt nguồn từ các cuộc giao dịch trên thị trường chứng khoán. Sau đó, giống như nhiều thành ngữ khác, do có một ý nghĩa tương tự mà bị quần chúng liên tưởng, rồi rơi vào hoàn cảnh éo le từ cao sang rớt xuống dân dã: tiếp mâm, cũng có nghĩa là hành động cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác, trong tình huống không hiểu rõ hoặc bị lừa vì cục diện rối rắm. Và người “trúng thưởng mua một tặng một” này được gọi là “hiệp sĩ tiếp mâm”.
Tôi từ trước tới nay chưa từng đánh giá người khác một cách ác ý.
Nhưng Sầm Giai còn chưa đến 20 tuổi, vẫn mới là một sinh viên năm hai.
Làm sao lại có thể độc ác như vậy?
Tôi thẳng tay tát vào mặt cô ta: “Mồm miệng sạch sẽ hơn cho tôi.”
Cô ta giơ tay định tát trả, lại bị tôi bắt được, nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta đột nhiên va vào người tôi rồi ngã xuống đất.
Sau đó, Lâm Giang Dã đi tới.
Anh ta nhìn thấy tôi liền muốn nói gì đó, nhưng lại bị Sầm Giai cắt ngang. Cô ta nói một cách vô cùng đáng thương: “Anh trai, em đang mang thai đứa nhỏ của anh mà cô ta dám đối xử với em như thế… Anh xem xem có bị chảy máu không, con của chúng ta có phải không còn nữa không?…”
“Tôi… không…” - Tôi vừa mở miệng, lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Giang Dã chặn lại, “Ôn Nghiên, cô ấy có gì không phải em có thể nói với anh, đừng động vào đứa trẻ.”
Tôi nhìn Lâm Giang Dã cười khổ: “Anh tin cô ta, không tin tôi?”
“Nghiên Nghiên, là anh có lỗi với em, nhưng… trẻ con vô tội.” Lâm Giang Dã cúi đầu giải thích, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt tôi.
“Chị đã có người đàn ông khác rồi, chị làm ơn tha cho tôi đi. Anh ơi, em đau quá …” - Sầm Giai rên rỉ.
Quả nhiên, Lâm Giang Dã chỉ cần nghe thấy tên Tống Tự Sâm liền mất đi lý trí, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Ôn Nghiên, sau khi chia tay không thể nối lại tình cũ, tư vị không tồi đúng không?”
Tôi vốn dĩ muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta ôm Sầm Giai chỉ trích tôi, tôi chỉ thấy buồn cười không chịu được.
14 năm qua, anh ta chưa từng tin tưởng vào con người thật của tôi.
Tống Tự Sâm che chở tôi phía sau lưng, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Ôn Nghiên không hề đồng ý lời tỏ tình của tôi.”
Tôi thấy Lâm Giang Dã dường như thở hắt ra một hơi.
Nhưng Tống Tự Sâm vẫn tiếp tục: “Nhưng theo như tôi thấy, cậu là người ngoại tình trước, lên giường với em gái này cũng là cậu, khiến cô ta có thai trước khi kết hôn cũng là cậu. Lâm Giang Dã, loại người bẩn thỉu như cậu làm sao có thể xứng với Ôn Nghiên?”
Lâm Giang Dã bị chọc tức, lập tức tiến lên muốn đánh Tự Sâm.
Nhưng Tống Tự Sâm nhẹ nhàng né được, trực tiếp hạ gục anh ta xuống đất bằng một quyền.
“Cái này là cho Ôn Nghiên, người phản bội sẽ phải xuống địa ngục.”
Tự Sâm lại đánh thêm một quyền nữa: “Nói với tình nhân bé nhỏ của cậu, lần sau đừng có chọc tức Ôn Nghiên, nếu không tôi có một vạn cách có thể khiến cô ta biến mất trên cõi đời này.”
Một quyền cuối cùng: “Cái này là để nói với cậu, Ôn Nghiên không phải là đồ vật, cô ấy có quyền lựa chọn cho chính bản thân mình.”
Chứ không phải để bị giành tới giành lui.