Chương 3
3.
Cô ta đi rồi, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lâm Giang Dã cáu kỉnh ngồi trong góc mắng một câu: “Xúi quẩy.”
Tôi siết chặt tay anh ấy để an ủi.
Mọi người đề xuất nên cắt bánh để cầu nguyện trước, thế nhưng lại có người tỏ ý muốn vứt chiếc bánh Sầm Giai mang đến đi.
Lâm Giang Dã liền lên tiếng ngăn lại.
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng lại chỉ thấy anh nhếch mép cười rất thản nhiên: “Đồ bỏ đi như thế này, cứ để đấy ông đây tự đem đi vứt.”
Tuy thế, cho đến khi những chiếc bánh tôi mang đến đều đã được cắt xong xuôi, cái bánh xấu xí đó vẫn được đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Đúng lúc ấy, có ai đó đột nhiên hô to: “Chết tiệt, cái đó… Hình như có ai đó bị xe đâm trúng rồi.”
Có người hỏi lại: “Con mẹ mày, có thể nói rõ hơn không, ai bị đâm hả?”
“Chính là người vừa đem bánh đến tặng…”
Lời còn chưa nói hết, tay của tôi đã bị hất sang một bên.
Ngay sau đó, Lâm Giang Dã lập tức xông ra ngoài.
Cho đến khi những lời bàn tán xung quanh dần tiêu tán, tôi mới phản ứng kịp, chạy đuổi theo.
Trương Dương đứng bên cạnh mở ô cho tôi, lắc lắc đầu: “Chị dâu, chị đừng qua đó vội.”
Tôi chen chúc đẩy đám đông sang hai bên, liền nhìn thấy Lâm Giang Dã đang gắt gao ôm chặt Sầm Giai vào lòng.
Lồng ngực tôi bỗng chốc co rút lại.
Biển số xe đâm trúng Sầm Giai vô cùng quen thuộc.
Bất quá người xuống xe xin lỗi là tài xế, đại ý muốn nói tốc độ xe vốn dĩ đã rất chậm, cô gái này chẳng hiểu sao lại đột nhiên xông tới rồi bị tông trúng.
Lâm Giang Dã lạnh nhạt liếc mắt qua: “Ý mày là cô ấy cố tình à? Một nữ sinh như cô ấy lại cố tình chạy đến trước xe để ăn vạ phải không?”
Tài xế lộ ra vẻ mặt lúng túng, không biết làm thế nào, tôi bèn tiến lên phía trước.
Sầm Giai nằm trong vòng tay của Lâm Giang Dã, đau đớn nhắm chặt hai mắt, thế nhưng lại chẳng nhìn ra cô ta bị thương ở chỗ nào.
“A Dã, anh đưa cô ấy đi kiểm tra CCTV trước đi.”
Nhưng Sầm Giai trong ngực anh lại nghẹn ngào hai tiếng, khoé mắt ngấn lệ, hai tay ôm chặt lấy Giang Dã mà nức nở: “Anh trai, Giai Giai đau quá. Là do em sang đường không cẩn thận, tất cả đều là lỗi của em, mọi người đừng cãi nhau, đừng…”
Quả nhiên, Lâm Giang Dã quay sang nhìn tôi, trong lời nói không hề có một chút ấm áp: “Ôn Nghiên, có phải ngay cả em cũng cảm thấy một người cái gì cũng không biết như cô ấy sẽ biết cách lừa người khác, đúng không?”
Dứt lời, anh bế Sầm Giai lên, nhìn Trương Dương: “Lái xe, đến bệnh viện.”
Cô ta đi rồi, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lâm Giang Dã cáu kỉnh ngồi trong góc mắng một câu: “Xúi quẩy.”
Tôi siết chặt tay anh ấy để an ủi.
Mọi người đề xuất nên cắt bánh để cầu nguyện trước, thế nhưng lại có người tỏ ý muốn vứt chiếc bánh Sầm Giai mang đến đi.
Lâm Giang Dã liền lên tiếng ngăn lại.
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng lại chỉ thấy anh nhếch mép cười rất thản nhiên: “Đồ bỏ đi như thế này, cứ để đấy ông đây tự đem đi vứt.”
Tuy thế, cho đến khi những chiếc bánh tôi mang đến đều đã được cắt xong xuôi, cái bánh xấu xí đó vẫn được đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Đúng lúc ấy, có ai đó đột nhiên hô to: “Chết tiệt, cái đó… Hình như có ai đó bị xe đâm trúng rồi.”
Có người hỏi lại: “Con mẹ mày, có thể nói rõ hơn không, ai bị đâm hả?”
“Chính là người vừa đem bánh đến tặng…”
Lời còn chưa nói hết, tay của tôi đã bị hất sang một bên.
Ngay sau đó, Lâm Giang Dã lập tức xông ra ngoài.
Cho đến khi những lời bàn tán xung quanh dần tiêu tán, tôi mới phản ứng kịp, chạy đuổi theo.
Trương Dương đứng bên cạnh mở ô cho tôi, lắc lắc đầu: “Chị dâu, chị đừng qua đó vội.”
Tôi chen chúc đẩy đám đông sang hai bên, liền nhìn thấy Lâm Giang Dã đang gắt gao ôm chặt Sầm Giai vào lòng.
Lồng ngực tôi bỗng chốc co rút lại.
Biển số xe đâm trúng Sầm Giai vô cùng quen thuộc.
Bất quá người xuống xe xin lỗi là tài xế, đại ý muốn nói tốc độ xe vốn dĩ đã rất chậm, cô gái này chẳng hiểu sao lại đột nhiên xông tới rồi bị tông trúng.
Lâm Giang Dã lạnh nhạt liếc mắt qua: “Ý mày là cô ấy cố tình à? Một nữ sinh như cô ấy lại cố tình chạy đến trước xe để ăn vạ phải không?”
Tài xế lộ ra vẻ mặt lúng túng, không biết làm thế nào, tôi bèn tiến lên phía trước.
Sầm Giai nằm trong vòng tay của Lâm Giang Dã, đau đớn nhắm chặt hai mắt, thế nhưng lại chẳng nhìn ra cô ta bị thương ở chỗ nào.
“A Dã, anh đưa cô ấy đi kiểm tra CCTV trước đi.”
Nhưng Sầm Giai trong ngực anh lại nghẹn ngào hai tiếng, khoé mắt ngấn lệ, hai tay ôm chặt lấy Giang Dã mà nức nở: “Anh trai, Giai Giai đau quá. Là do em sang đường không cẩn thận, tất cả đều là lỗi của em, mọi người đừng cãi nhau, đừng…”
Quả nhiên, Lâm Giang Dã quay sang nhìn tôi, trong lời nói không hề có một chút ấm áp: “Ôn Nghiên, có phải ngay cả em cũng cảm thấy một người cái gì cũng không biết như cô ấy sẽ biết cách lừa người khác, đúng không?”
Dứt lời, anh bế Sầm Giai lên, nhìn Trương Dương: “Lái xe, đến bệnh viện.”