Chương 27
Súp trứng bắc thảo đi mua về chứ Lâm nấu hồi nào kìa, haha thật là. Thế mà cô cứ nghĩ là anh trai mình tự nấu cho Ngọc Trân, haha cũng muốn nấu cho Trung ăn. Nên sau khi học được hòm hòm, cô gập sách vở lại rồi mở két sắt ra lấy 3 tờ 500k rồi đi ra kéo tay Trung:
- Trung oi. Em muốn đi chợ. Chở em đi nha!
- Hihi ok nè công chúa của anh.
Bàn tay mát lạnh của cô chạn vào bàn tay nóng ấm của Trung, 2 người vui vẻ ghê lắm nắm tay nhau chạy xuống nhà. Thế nhưng tới lúc lên xe rồi cô lại không ôm Trung, mà chỉ chăm chăm vào điện thoại. Nào cô có nhắn tin cho ai đâu, chỉ là xem nếu mình làm món súp trứng bắc thảo thì mua những nguyên liệu nào thôi mà. Trung phanh két xe lại 1 cái làm cô sửng sốt tới mức rơi cả điện thoại xuống đất.
- Kìa Trung... anh... xe bị sao vậy ạ?
Cô nhảy xuống xe để nhặt điện thoại lên, nó đã bị nứt 1 chút màn hình rồi vì bị úp mặt vào sông quê, à nhầm úp mặt xuống lòng đường. Quanh quẩn 1 lúc thấy xe có bị sao đâu kìa, sao Trung lại phanh xe gấp vậy chứ.
{Cái bà già này, sao lại ngây thơ vậy cà.}
- Đi về. Không có chợ búa gì hết.
- Kìa. Em muốn làm súp trứng mà.
- Có ai đời. Có bạn gái ngồi sau mà bạn gái không ôm mình chỉ chăm chăm điện thoại không.
Ồ thì ra... ơ vậy... vậy là Trung ghen với cái điện thoại đó hả, thật trẻ con mà. Cô cười hihi chin nhỗi Trung rồi lên xe ngồi, lần này thì cô ôm nè, ôm chặt cho Trung khỏi thở luôn.
Tới chợ mua hết tất cả nguyên liệu rồi, nhưng Trung lại không đưa cô về nhà của cô mà lại đưa về căn nhà 2 tầng của mình.
- Uả. Về đây ạ Trung?
- Ừm hihi. Mình về đây nấu ăn được hem?
- Ưm được hihi.
Xách đồ vào bên trong mặt bàn để rồi, cô hỏi Trung răng Trung có lạnh không vì cô thấy hoàng tử của mình lúc đi chợ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng bên trong cùng với áo khoác gió đồng phục bên ngoài. Trung nói mình ổn mà nên cô đi chuẩn bị đồ nấu súp. Vì chưa làm món này bao giờ mà cho nên vừa làm cô vừa nhòm điện thoại, chưa để ý gì tới Trung.
- Hắt xì!
- Kìa Trung. Anh... anh cẩn thận bị ốm đấy nhé. Ăn mặc phong phanh quá mà.
Bỏ đó đã, cô pha cho Trung cốc trà nóng mang ra ngoài, gừng đâu ấy nhỉ? Cô vừa tìm vừa hỏi Trung để gừng ở đâu, thấy cậu không nói gì cô liền quay mặt ra hỏi thì nhận được cái hôn và cái ôm thật chặt.
- Ưm...
Đưa tay lên sờ cổ của Trung để xem có nóng không, ồ hơi bị nóng đấy, có thể Trung bị cảm lạnh rồi. Đẩy nhẹ Trung ra để đi nấu đồ cho Trung ăn rồi uống thuốc nhưng Trung không có chịu hợp tác gì cả, cứ chỉ có tập trung vào giày xéo bờ môi mềm.
- Trung... Trung à!
- Công chúa...
Nhìn cô bằng ánh mắt đỏ lòm đắm say, bế cô lên rồi chạy 1 mạch lên phòng, đá bay cả cửa ra rồi đặt cô xuống giường, nằm đè lên rồi hôn, nhưng cô đã chặn lại nụ hôn đó rồi và nói:
- Trung. Anh đang mệt đó, em nấu gì cho anh ăn nha. Ngoan.
- Không. Anh không cần ăn. Anh... anh chỉ muốn....
- Nào. Để em nấu tí thôi nhanh mà, nha! Phải ăn để uống thuốc nữa, anh đang ốm đó biết không?
Sao không nhân cơ hội này, bắt cô ở lại phòng mình ngủ qua đêm chứ, như thế sẽ được hôn cô lâu hơn. Trung đúng là có hơi mệt nhưng không có quá mệt tới nỗi sốt, nhưng vẫn phải giả vờ.
- Ngoan. Anh nằm đây nha. Ừm... rồi ok.
Cô suy nghĩ gì đó rồi búng tay 1 cái xong chạy vội xuống nhà, không làm súp trứng nữa mà nấu cháo cho Trung. Lâm á, làm sao mà được cô nấu cháo cho ăn, nhất Trung rồi. Nhưng cô nào có ngờ Trung lại hát cho cô bài Một cú lừa của Bích Phương.
Tất cả đều được Trân và Bảo Kiên nhìn thấy qua camera, Trung cũng cáo đấy, chỉ 1 thời gian ngắn nữa thôi chắc chắn phải ngang cáo già Trọng Lâm.
- Thương cô chủ quá à anh Bảo. Cô có cao kiến gì không?
- Bây giờ thì tôi chưa có kế gì. Nhưng rất có thể con bé sẽ qua đêm ở nhà của thằng bé đó đấy, vì áy náy đã lôi nó đi chợ trong khi ăn mặc phong phanh thế kia.
- Em cũng có ý đó. Mình phải tìm cách nào đấy dụ cô chủ ra ngoài, không ở nhà của nó qua đêm.
Thiên Bảo từ nãy tới giờ vẫn chưa lên tiếng, anh ta tự hỏi nếu có Trọng Lâm ở đây, anh ta sẽ nói gì. Ok nếu đặt mình vào vị trí của Kiên và Trân, thì chắc hẳn là 2 người đó sẽ dùng hết mọi biện pháp có thể để kéo cô ra ngoài và về nhà. Nhưng...
- Cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên đi. Rất có thể cô chủ sẽ gọi cho bà Mary đấy.
- Kìa anh Bảo. Tới cháo cũng đang nấu kia rồi thì cô chủ sẽ... khoan... hình như cô chủ...
Nhìn vào màn hình, chúng ta có thể thấy rằng cô chủ đang gọi điện cho ai đó qua zalo, đeo tai nghe vào xem nào.
- Dạ con chào mẹ ạ. Mẹ ơi, bình thường ở nhà Trung hay ăn cháo gì ạ?
- Cháo à con? Nó thì hay ăn cháo tim cật. Nó ốm à con?
- Dạ vâng anh ấy cũng hơi sốt sốt ạ, tại hồi chiều con có....
Nói tới đây thôi thì không nói được nữa vì điện thoại cô Trung đã giằng lấy rồi tắt phụt đi rồi.
- Em... em gọi điện cho mẹ làm gì vậy?
- Thì em gọi hỏi mẹ để xem là anh ăn cháo gì, cháo tim cật thì lại không có tim ở đây rồi. À để em ra chợ mua ha. Lên phòng nằm đắp chăn lại cho em, nha! Yêu.
Cô hôn 1 cái lên má của Trung rồi cầm túi xách chạy vọt ra ngoài. Vì Trung lái xe cô lúc đi chợ mà nên cô thoải mái ghê lắm, chứ con SH cao kều kia thì cô không với tới nổi rồi. Chỉ còn mình Trung ở nhà, ngồi phịch ở ghế bàn ăn cơm, Trung trầm ngâm suy nghĩ về hành động và lời nói của cô. Cô đây... là đang áy náy thương hại Trung. Hay là quan tâm thật lòng? Nấu cháo ư? Chỉ cần là cô nấu thôi thì Trung đều ăn ngon lành mà. Sao lại phải quan trọng hoá vấn đề vậy chứ.
Haha đúng như dự đoán của Thiên Bảo, có bà mẹ nào lại không quan tâm con ốm đau kia chứ. Tới chợ, cô chẳng tìm được quả tim hay cật nào vì muốn mua nó được tươi phải tới sớm hơn, bây giờ đã gần5h chiều rồi. Thôi về nấu tạm cháo thịt vậy.
- Ơ kìa Trung. Anh đang mệt mà để đó em nấu cho. Em có mua thuốc cho anh nè.
Cười gượng gạo với cô 1 chút, Trung đứ cho cô cốc nước có sẵn 1 chút thuốc ngủ bên trong đó, với 1 mong muốn rằng cô sẽ buồn ngủ và ngủ cùng giường với mình. Nhưng cô lại nói rằng mình không có khát lắm rồi bắt tay vào nấu cháo cho Trung. Cháo thịt thì cô còn nấu được chứ cháo tim cật, muốn ngon được như ngoài hàng thì phải có đủ nguyên liệu cơ. Mua cháo ở ngoài thì đầy ra nhưng mà nấu ở nhà vẫn đong đầy tình cảm.
Trọng Lâm thấy hết tất cả rồi. Ghen tị không? Có! Tức không? Tức chứ! Nhớ trước đây, anh ta cũng cố tình tắm nước lạnh, ốm sốt khá cao để cho cô để ý chăm sóc mình. Haha thế mà anh có bà mẹ dã man thật, không gọi để cho cô biết chuyện, để rồi khi cô biết anh ốm, cô gào vào mặt anh nói anh là đồ ngu ngốc, tắm nước lạnh dưới thời tiết 10 độ C chỉ để muốn cô chăm sóc. Lúc đó có trời mới biết, anh mong cô chăm sóc mình cỡ nào, chỉ muốn tới lúc khỏi ốm tỉnh dậy, người đầu tiên mà anh nhìn thấy... là cô. Muốn nhìn thấy cô vì chăm anh ốm mà ngủ gục ở bàn, muốn nghe cô hỏi thăm rằng;” Lâm à anh thấy trong người ra sao rồi, có còn mệt hay không.”
- Alo! Quý khách cần gì ạ.
- 1 chai chivas, loại nào cũng được.
- Dạ vâng thưa quý khách.
Cô tuy cẩn thận là thế, nhưng vẫn không thoát khỏi liều thuốc ngủ mà Trung cho vào cốc nước. Hiện tại cô đang nằm dài ở giường của Trung. “Công chúa à. Cuối cùng em cũng chịu ở đây bên cạnh anh. Anh thấy... haha mình dần dẫn càng ngày càng giống Trọng Lâm rồi. Em cũng dần dần... thương hại anh rồi, không còn... yêu anh thật lòng, có đúng không công chúa? Anh không có cần những thứ như bánh và cháo, thứ anh cần... là trái tim em, thể xác của em Thục Linh à!”
Điện thoại của cô đổ chuông, là bà Loan gọi:
- Dạ là con, Trung đây ạ.
- Ừ Trung à, con Linh ở nhà con sao?
- Dạ vâng ạ Linh có vẻ mệt nên đang ngủ rồi ạ mẹ. 1 chút nữa Linh dậy com sẽ đưa em ấy về ạ.
- Thôi cứ để nó ngủ ở đấy con ạ. Đằng nào thì con với con bé cũng đã chung giường rồi. Mẹ cúp trước đây, chào con nhé.
Đấy, có khổ không. Có ai đời có con gái chưa lớn, đã cho con gái mình đi ngủ lang vậy không chứ, chẳng ai như bà Loan.
- Kìa em. Để con bé ngủ nhà thằng Trung có ổn không? 2 đứa còn nhỏ mà. Em muốn có cháu thì cũng từ từ chứ, thật là. Anh chịu vợ.
Ông Minh lo lắng con gái mình ăn cơm trước kẻng, à thì ông lo xa thôi, chứ nếu cô mà ăn cơm trước kẻng, thì cô đã có con với Lâm từ lâu rồi chứ không để tới bây giờ.
Trọng Lâm, anh ta cứ say là lại auto gọi Thục Linh, thói quen khó bỏ rồi. Bryan điên hết cả tiết hét ầm ầm lên vào mặt Lâm, cứ như thể 1 người vợ chán ghét việc chồng mình nhậu nhẹt say sỉn:
- ĐẠI CA! EM NÓI ANH THẾ NÀO HẢ? DỜI Ạ! Anh Bảo giúp em 1 tay với.
Mãi mới nâng được người Lâm dậy để đi vào trong phòng, uống rượu lại còn ra gió, Trọng Lâm anh ta muốn đột tử hay sao?
- Có chuyện gì đúng không anh Bảo?
- Ừ. Thằng Trung chẳng biết nó giả vờ ốm hay ốm thật, cô chủ mình nấu cháo cho nó.
- Haizz thật là. Vậy là ganh tị rồi. Ông này á ngu đủ đường, ngu hết chỗ nói mà. Rồi sau đó thế nào anh Bảo?
- Sau đó cũng chẳng biết thằng Trung cho gì vào nước ấy, cô chủ uống cốc nước lọc trên bàn cái ngất xỉu luôn.
- Loại nó thì chắc chỉ có thuốc ngủ thôi.
- Cũng may là bố cô chủ tới đón về rồi.
Bryan gật đầu xong nằm lên giường Lâm đắp chăn lên cao rồi chỉ vào thái dương Lâm mà rằng:
- Đại ca anh không bao giờ chịu nghe lời em. Muốn chết sớm sao hả. Còn uống rượu bia thêm nữa liệu hồn với thằng này. Em cho anh mãi mãi không được uống bia rượu luôn. Em nói trước cho anh biết đấy đại ca.
Thiên Bảo nghe Bryan nói xong cười sằng sặc, nói rằng Bryan chăm Lâm lúc say còn hơn cả vợ nữa. Bryan cười phớ lớ ra, anh ta nói rằng mình nhận việc chăm Lâm lúc anh ấy say, để còn tranh thủ trách móc đủ đường nọ kia, chứ nhiều lúc bực bỏ mịe ra mà vẫn cứ phải hoàn thành mọi nhiệm vụ, chứ có dám bật ngay trước mặt đâu.
- Anh Bảo biết không. Ngay cái vụ của cô chủ ấy, em muốn là đại ca bắt cô chủ đi ngay cái hôm cô chủ bị đánh nằm viện ấy, mang đi sang bên Mỹ có khó khăn cái gì đâu. Đây lại không, chả hiểu kiểu gì nữa.
- Cậu chủ cũng có cái khó, đâu phải muốn bắt là bắt được đâu. Lúc đó cô chủ cũng chỉ có hơn 16 thôi, pháp luật Việt Nam bắt cóc người dưới 18 tuổi là phạm tội hình sự đấy, theo đó cảnh sát sẽ lần ra chuyện làm ăn của cậu chủ ở nước ngoài, càng nguy hiểm hơn thôi.
- Cảnh sát thì không lo anh Bảo ạ. Cái quan trọng ở đây ấy, rằng em không muốn đại ca buồn khổ quá nhiều nữa. Anh cũng thấy rồi đấy, cứ tới tối đêm là độc thoại như người dở hơi. Em nói thật chứ em chán cái cảnh này lắm rồi.
Không riêng gì Bryan, Thiên Bảo, Ngọc Trân, và toàn bộ anh em vệ sĩ đều không muốn kéo dài thêm mãi chuyện này nữa, bắt thì bắt ngay, thằng Trung không tìm được cô chủ cũng đã là đau đớn rồi, mà kể cả có tìm được chăng nữa thì cũng làm gì được, bà Mary có là CIA, FBI hay là tổng thống cũng không có mang được cô về cơ mà.
- Tao cũng không khác gì mày, phục vụ cậu chủ cũng được 1 thời gian rồi, tuy là không có lâu như bọn mày, nhưng tao hiểu chứ, yêu mà không ở cạnh bên nhau thì thà không yêu thà không gặp nhau còn hơn. Cái gì nó là của mình rồi thì mãi mãi là của mình, còn cái gì không phải là của mình, có muốn cũng chẳng được. Hiểu ý tao nói không?
Bryan gật đầu, hỏi Bảo rằng trong thâm tâm anh ta, anh ta có muốn nhận lại con trai mình không?
- Có chứ. Không có 1 người bố người mẹ nào muốn xa con mình cả. Nhưng tao thế này, thằng bé nó sẽ chỉ hận tao thôi. Haha có khi gặp lại nó, nó sẽ chỉ vào mặt tao mà rằng tôi không ngờ người đẻ ra tôi lại là 1 tên lưu manh. Cuộc sống của 2 mẹ con hiện tại rất là tốt đẹp, tao không muốn phá hỏng.
- Kìa anh Bảo. Quan trọng là chị Quỳnh yêu anh, thế thôi. Quá khứ hãy để nó ngủ yên đi, bây giờ anh đi theo đại ca, có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn rồi, anh không thích việc đòi nợ sòng bài, có thể làm việc ở bar hay là nhà hàng. Sau này còn dự án kia nữa, không ai nói anh là 1 kẻ lưu manh hay cho vay nặng lãi nữa. Nghe em, thử 1 lần đứng trước mặt chị ấy, nói rõ quan điểm ra, thằng bé con có thể nó còn nhỏ nên không biết, nhưng lớn lên rồi mó sẽ hiểu thôi, có anh thì mới có nó. Chứ em không muốn nhìn thấy đại ca với cả anh buồn khổ vì chuyện tình cảm đâu. Cần bọn em giúp cái gì, anh cứ nói.
Ngày hôm nay là ngày 13 tháng Chạp rồi, trời đầy sao đẹp quá chừng, 2 người 1 người 26 1 người 21 đứng ngoài tâm sự với nhau mãi cho tới khi nghe thấy trong phòng Lâm có tiếng động, ôi trời ơi hoá ra anh zai này háo nước, lần lần mò mò mãi cuối cùng không mò được, anh zai tức mình đá mạnh vào cái ghế gần đó.
- Đại ca. Để em lấy nước anh uống nhé.
- Háo.. ực... khát qua. Linh... Thục Linh à.
- Ngủ đi cho em nhờ. Lần sau cấm tiệt anh rượu bia anh rõ chưa hả. Rượu sẽ giết chết anh đấy đại ca.
Câu này Lâm đã nghe cô nói rồi, Bryan đây là chỉ nhắc lại lời cô nói thôi, Lâm lại nghĩ rằng Thục Linh cô đang ở đây, cho nên luôn miệng gọi tên cô rồi cầm chặt lấy tay Bryan đặt lên má mình.
- Linh à... Anh.. sẽ ực... không uống rượu nữa đâu. Anh... (oẹ)
Đấy, bảo ngủ thì không ngủ, quậy lắm vào rồi ộc hết ra toàn đồ ăn buổi tối, khốn khổ khốn nạn cho Bryan với Thiên Bảo quá đấy.
Nhìn cô ngủ mê man gọi cũng không dậy ông Minh nghĩ rằng cô ăn hay uống phải thuốc ngủ rồi. Nhưng con gái ông có bao giờ uống thuốc bậy bạ đâu, nhiều lúc phải nhắc phải đưa thuốc tận tay cô mới nhớ là à mình quên chưa uống.
- Em mang bảo hiểm y tế của con đi theo anh.
- Con bé có sốt đâu anh. Chỉ là ngủ say quá thôi mà.
- Nghe anh, đi lấy thẻ bảo hiểm y tế!
Ông Minh đang có 1 cảm giác bất an, con ông có ngủ say tới đâu chỉ cẩn ông vỗ vỗ mặt hoặc 1 tiếng động nhẹ là giật mình tỉnh giấc rồi, như này giống như là bị chuốc thuốc ngủ vậy. Mà con gái ông thì lại nấu ăn ở nhà Đức Trung lúc chiều, không lẽ nào là Trung dụ con gái ông uống thuốc ngủ?
20’ sau:
- Anh chị là người nhà cháu Hoàng Thục Linh?
- Dạ vâng ạ.
- Anh chị này. Gia đình mình có chuyện gì buồn thì từ từ mình giải quyết nhé, đừng để con cái mình quá buồn mà sinh phẫn uất.
- Bác sĩ nói vậy nghĩa là sao ạ? Gia đình tôi không có chuyện gì buồn mà. Bà Loan hỏi.
Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang ra rồi nói với bà Loan rằng trong người cô có 1 lượng thuốc ngủ, vừa đủ để cho cô ngủ tới tận trưa chiều mai.
- Thuốc ngủ ạ?
- Đúng vậy thưa chị. Thuốc ngủ nếu như chúng ta dùng đúng liều, thì nó có tác dụng giúp mình ngủ sâu hơn, điều trị chứng mất ngủ. Nhưng anh chị cũng biết tác hại của nó rồi đấy, nhiều trường hợp họ dùng thuốc ngủ để tự tử. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm trường hợp của cháu bé.
Cô được mang đi viện, Bryan thay mặt cho Lâm, nhờ Ninh đi tới bệnh viện để theo dõi tình hình.
- Anh Bryan. Sao không nhân cơ hội này mình dìm thằng Trung xuống. Bố cô chủ cũng đã nghi ngờ rồi.
Bảo Kiên vừ nói vừa đưa tay chỉ xuống dưới đất, cũng hay đấy, chúng ta có thể thừa dịp Trung bỏ thuốc ngủ cho cô lần này để ra tay hành đồng, nhằm mục đích làm cho Trung không còn được bố mẹ cô ưu ái.
- Không. Hãy để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên. Thằng Trung nó hạ thuốc ngủ cô chủ với mong muốn là chung giường. Lần này thất bại, nó sẽ còn dịp khác. Chúng ta đừng nhúng tay vào.
Ngọc Trân cũng đồng ý với Thiên Bảo, quá tam 3 bận, 1 lần thất bại thì sẽ có lần thứ 2, nhưng chắc chắn là lần thứ 2 Trung sẽ cẩn thận hơn lần đầu để không có thêm lần thất bại nào nữa.
- Chúng ta phải hết sức cẩn thận, tôi nghĩ rất có thể thằng bé đó sẽ mượn tay chúng ta để hạ thuốc ngủ em ấy 1 lần nữa.
- Ý cô nói là...
- Đúng. Ngày 15 này, bố già sẽ nhờ vả em ấy nấu ăn đúng không? Tất cả trừ tôi đều sẽ được mời tới đó, tất nhiên không thể thiếu Trung rồi có phải không?
Trường hợp đó không phải là sẽ không xảy ra, đúng thế, Trọng Lâm và vợ chồng bố già đã mất hết niềm tin nơi bố mẹ cô và cô rồi, vả lại Trọng Lâm còn đã từng hạ thuốc cô, tận 2 3 lần liền rồi. Bryan gật đầu lia lịa, nói rằng phải tìm lí do nào đó để cho tất cả chúng ta đều không tới đó ăn tối. Nói là làm, anh ta đứng dậy mở cửa đi ra ngoài thì vừa vặn Trọng Lâm cũng sang đó. Anh ta đã nhanh chóng tỉnh rượu rồi ư?
- Đại ca. Anh ngủ cho em nhờ đi, đã 10 rưỡi rồi đấy.
- Tao không sao. Chuyện em ấy bị hạ thuốc ngủ thằng Ninh đã báo lại cho tao rồi.
- Đại ca. Chúng em đang nghĩ là rất có thể Trung sẽ mượn tay đại ca để hạ thuốc cô chủ lần nữa. Ngày 15 này...
- Cứ tới. Chúng ta không được trốn tránh, đừng để cho thằng Trung thấy mình đã biết hết tất cả việc nó làm.
Ngọc Trân nói rằng có thể nhân cơ hội này cô sẽ khoe với tất cả rằng Trọng Lâm anh trai cô ấy có vợ con, tất cả họ cũng sẽ biết thôi. Lâm cười khà khà và nói rằng:
- Cô đã lầm. Em ấy sẽ không hé răng ra bất cứ lời nào đâu. Vì cái hôm cô tới đón em ấy, cô đã chẳng nói tôi đang tiếp các vị trong hội đồng hay sao. Em ấy sẽ để cho tất cả bọn họ dần dần biết được thì sẽ hay hơn.
Hình như Trọng Lâm với Trung 2 người đã chuyển đổi cho nhau rồi đấy nhỉ, khi mà Trung trước đây thấu hiểu cô, có thể đọc được trong đầu cô nghĩ gì thì hiện tại bây giờ lại từ cừu non hoá cáo Trọng Lâm, Trọng Lâm lại chuyển sự biến thái dục vọng của mình sang cho Trung để thấu hiểu cô. Haha 2 cái con người này.
-
- Trung oi. Em muốn đi chợ. Chở em đi nha!
- Hihi ok nè công chúa của anh.
Bàn tay mát lạnh của cô chạn vào bàn tay nóng ấm của Trung, 2 người vui vẻ ghê lắm nắm tay nhau chạy xuống nhà. Thế nhưng tới lúc lên xe rồi cô lại không ôm Trung, mà chỉ chăm chăm vào điện thoại. Nào cô có nhắn tin cho ai đâu, chỉ là xem nếu mình làm món súp trứng bắc thảo thì mua những nguyên liệu nào thôi mà. Trung phanh két xe lại 1 cái làm cô sửng sốt tới mức rơi cả điện thoại xuống đất.
- Kìa Trung... anh... xe bị sao vậy ạ?
Cô nhảy xuống xe để nhặt điện thoại lên, nó đã bị nứt 1 chút màn hình rồi vì bị úp mặt vào sông quê, à nhầm úp mặt xuống lòng đường. Quanh quẩn 1 lúc thấy xe có bị sao đâu kìa, sao Trung lại phanh xe gấp vậy chứ.
{Cái bà già này, sao lại ngây thơ vậy cà.}
- Đi về. Không có chợ búa gì hết.
- Kìa. Em muốn làm súp trứng mà.
- Có ai đời. Có bạn gái ngồi sau mà bạn gái không ôm mình chỉ chăm chăm điện thoại không.
Ồ thì ra... ơ vậy... vậy là Trung ghen với cái điện thoại đó hả, thật trẻ con mà. Cô cười hihi chin nhỗi Trung rồi lên xe ngồi, lần này thì cô ôm nè, ôm chặt cho Trung khỏi thở luôn.
Tới chợ mua hết tất cả nguyên liệu rồi, nhưng Trung lại không đưa cô về nhà của cô mà lại đưa về căn nhà 2 tầng của mình.
- Uả. Về đây ạ Trung?
- Ừm hihi. Mình về đây nấu ăn được hem?
- Ưm được hihi.
Xách đồ vào bên trong mặt bàn để rồi, cô hỏi Trung răng Trung có lạnh không vì cô thấy hoàng tử của mình lúc đi chợ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng bên trong cùng với áo khoác gió đồng phục bên ngoài. Trung nói mình ổn mà nên cô đi chuẩn bị đồ nấu súp. Vì chưa làm món này bao giờ mà cho nên vừa làm cô vừa nhòm điện thoại, chưa để ý gì tới Trung.
- Hắt xì!
- Kìa Trung. Anh... anh cẩn thận bị ốm đấy nhé. Ăn mặc phong phanh quá mà.
Bỏ đó đã, cô pha cho Trung cốc trà nóng mang ra ngoài, gừng đâu ấy nhỉ? Cô vừa tìm vừa hỏi Trung để gừng ở đâu, thấy cậu không nói gì cô liền quay mặt ra hỏi thì nhận được cái hôn và cái ôm thật chặt.
- Ưm...
Đưa tay lên sờ cổ của Trung để xem có nóng không, ồ hơi bị nóng đấy, có thể Trung bị cảm lạnh rồi. Đẩy nhẹ Trung ra để đi nấu đồ cho Trung ăn rồi uống thuốc nhưng Trung không có chịu hợp tác gì cả, cứ chỉ có tập trung vào giày xéo bờ môi mềm.
- Trung... Trung à!
- Công chúa...
Nhìn cô bằng ánh mắt đỏ lòm đắm say, bế cô lên rồi chạy 1 mạch lên phòng, đá bay cả cửa ra rồi đặt cô xuống giường, nằm đè lên rồi hôn, nhưng cô đã chặn lại nụ hôn đó rồi và nói:
- Trung. Anh đang mệt đó, em nấu gì cho anh ăn nha. Ngoan.
- Không. Anh không cần ăn. Anh... anh chỉ muốn....
- Nào. Để em nấu tí thôi nhanh mà, nha! Phải ăn để uống thuốc nữa, anh đang ốm đó biết không?
Sao không nhân cơ hội này, bắt cô ở lại phòng mình ngủ qua đêm chứ, như thế sẽ được hôn cô lâu hơn. Trung đúng là có hơi mệt nhưng không có quá mệt tới nỗi sốt, nhưng vẫn phải giả vờ.
- Ngoan. Anh nằm đây nha. Ừm... rồi ok.
Cô suy nghĩ gì đó rồi búng tay 1 cái xong chạy vội xuống nhà, không làm súp trứng nữa mà nấu cháo cho Trung. Lâm á, làm sao mà được cô nấu cháo cho ăn, nhất Trung rồi. Nhưng cô nào có ngờ Trung lại hát cho cô bài Một cú lừa của Bích Phương.
Tất cả đều được Trân và Bảo Kiên nhìn thấy qua camera, Trung cũng cáo đấy, chỉ 1 thời gian ngắn nữa thôi chắc chắn phải ngang cáo già Trọng Lâm.
- Thương cô chủ quá à anh Bảo. Cô có cao kiến gì không?
- Bây giờ thì tôi chưa có kế gì. Nhưng rất có thể con bé sẽ qua đêm ở nhà của thằng bé đó đấy, vì áy náy đã lôi nó đi chợ trong khi ăn mặc phong phanh thế kia.
- Em cũng có ý đó. Mình phải tìm cách nào đấy dụ cô chủ ra ngoài, không ở nhà của nó qua đêm.
Thiên Bảo từ nãy tới giờ vẫn chưa lên tiếng, anh ta tự hỏi nếu có Trọng Lâm ở đây, anh ta sẽ nói gì. Ok nếu đặt mình vào vị trí của Kiên và Trân, thì chắc hẳn là 2 người đó sẽ dùng hết mọi biện pháp có thể để kéo cô ra ngoài và về nhà. Nhưng...
- Cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên đi. Rất có thể cô chủ sẽ gọi cho bà Mary đấy.
- Kìa anh Bảo. Tới cháo cũng đang nấu kia rồi thì cô chủ sẽ... khoan... hình như cô chủ...
Nhìn vào màn hình, chúng ta có thể thấy rằng cô chủ đang gọi điện cho ai đó qua zalo, đeo tai nghe vào xem nào.
- Dạ con chào mẹ ạ. Mẹ ơi, bình thường ở nhà Trung hay ăn cháo gì ạ?
- Cháo à con? Nó thì hay ăn cháo tim cật. Nó ốm à con?
- Dạ vâng anh ấy cũng hơi sốt sốt ạ, tại hồi chiều con có....
Nói tới đây thôi thì không nói được nữa vì điện thoại cô Trung đã giằng lấy rồi tắt phụt đi rồi.
- Em... em gọi điện cho mẹ làm gì vậy?
- Thì em gọi hỏi mẹ để xem là anh ăn cháo gì, cháo tim cật thì lại không có tim ở đây rồi. À để em ra chợ mua ha. Lên phòng nằm đắp chăn lại cho em, nha! Yêu.
Cô hôn 1 cái lên má của Trung rồi cầm túi xách chạy vọt ra ngoài. Vì Trung lái xe cô lúc đi chợ mà nên cô thoải mái ghê lắm, chứ con SH cao kều kia thì cô không với tới nổi rồi. Chỉ còn mình Trung ở nhà, ngồi phịch ở ghế bàn ăn cơm, Trung trầm ngâm suy nghĩ về hành động và lời nói của cô. Cô đây... là đang áy náy thương hại Trung. Hay là quan tâm thật lòng? Nấu cháo ư? Chỉ cần là cô nấu thôi thì Trung đều ăn ngon lành mà. Sao lại phải quan trọng hoá vấn đề vậy chứ.
Haha đúng như dự đoán của Thiên Bảo, có bà mẹ nào lại không quan tâm con ốm đau kia chứ. Tới chợ, cô chẳng tìm được quả tim hay cật nào vì muốn mua nó được tươi phải tới sớm hơn, bây giờ đã gần5h chiều rồi. Thôi về nấu tạm cháo thịt vậy.
- Ơ kìa Trung. Anh đang mệt mà để đó em nấu cho. Em có mua thuốc cho anh nè.
Cười gượng gạo với cô 1 chút, Trung đứ cho cô cốc nước có sẵn 1 chút thuốc ngủ bên trong đó, với 1 mong muốn rằng cô sẽ buồn ngủ và ngủ cùng giường với mình. Nhưng cô lại nói rằng mình không có khát lắm rồi bắt tay vào nấu cháo cho Trung. Cháo thịt thì cô còn nấu được chứ cháo tim cật, muốn ngon được như ngoài hàng thì phải có đủ nguyên liệu cơ. Mua cháo ở ngoài thì đầy ra nhưng mà nấu ở nhà vẫn đong đầy tình cảm.
Trọng Lâm thấy hết tất cả rồi. Ghen tị không? Có! Tức không? Tức chứ! Nhớ trước đây, anh ta cũng cố tình tắm nước lạnh, ốm sốt khá cao để cho cô để ý chăm sóc mình. Haha thế mà anh có bà mẹ dã man thật, không gọi để cho cô biết chuyện, để rồi khi cô biết anh ốm, cô gào vào mặt anh nói anh là đồ ngu ngốc, tắm nước lạnh dưới thời tiết 10 độ C chỉ để muốn cô chăm sóc. Lúc đó có trời mới biết, anh mong cô chăm sóc mình cỡ nào, chỉ muốn tới lúc khỏi ốm tỉnh dậy, người đầu tiên mà anh nhìn thấy... là cô. Muốn nhìn thấy cô vì chăm anh ốm mà ngủ gục ở bàn, muốn nghe cô hỏi thăm rằng;” Lâm à anh thấy trong người ra sao rồi, có còn mệt hay không.”
- Alo! Quý khách cần gì ạ.
- 1 chai chivas, loại nào cũng được.
- Dạ vâng thưa quý khách.
Cô tuy cẩn thận là thế, nhưng vẫn không thoát khỏi liều thuốc ngủ mà Trung cho vào cốc nước. Hiện tại cô đang nằm dài ở giường của Trung. “Công chúa à. Cuối cùng em cũng chịu ở đây bên cạnh anh. Anh thấy... haha mình dần dẫn càng ngày càng giống Trọng Lâm rồi. Em cũng dần dần... thương hại anh rồi, không còn... yêu anh thật lòng, có đúng không công chúa? Anh không có cần những thứ như bánh và cháo, thứ anh cần... là trái tim em, thể xác của em Thục Linh à!”
Điện thoại của cô đổ chuông, là bà Loan gọi:
- Dạ là con, Trung đây ạ.
- Ừ Trung à, con Linh ở nhà con sao?
- Dạ vâng ạ Linh có vẻ mệt nên đang ngủ rồi ạ mẹ. 1 chút nữa Linh dậy com sẽ đưa em ấy về ạ.
- Thôi cứ để nó ngủ ở đấy con ạ. Đằng nào thì con với con bé cũng đã chung giường rồi. Mẹ cúp trước đây, chào con nhé.
Đấy, có khổ không. Có ai đời có con gái chưa lớn, đã cho con gái mình đi ngủ lang vậy không chứ, chẳng ai như bà Loan.
- Kìa em. Để con bé ngủ nhà thằng Trung có ổn không? 2 đứa còn nhỏ mà. Em muốn có cháu thì cũng từ từ chứ, thật là. Anh chịu vợ.
Ông Minh lo lắng con gái mình ăn cơm trước kẻng, à thì ông lo xa thôi, chứ nếu cô mà ăn cơm trước kẻng, thì cô đã có con với Lâm từ lâu rồi chứ không để tới bây giờ.
Trọng Lâm, anh ta cứ say là lại auto gọi Thục Linh, thói quen khó bỏ rồi. Bryan điên hết cả tiết hét ầm ầm lên vào mặt Lâm, cứ như thể 1 người vợ chán ghét việc chồng mình nhậu nhẹt say sỉn:
- ĐẠI CA! EM NÓI ANH THẾ NÀO HẢ? DỜI Ạ! Anh Bảo giúp em 1 tay với.
Mãi mới nâng được người Lâm dậy để đi vào trong phòng, uống rượu lại còn ra gió, Trọng Lâm anh ta muốn đột tử hay sao?
- Có chuyện gì đúng không anh Bảo?
- Ừ. Thằng Trung chẳng biết nó giả vờ ốm hay ốm thật, cô chủ mình nấu cháo cho nó.
- Haizz thật là. Vậy là ganh tị rồi. Ông này á ngu đủ đường, ngu hết chỗ nói mà. Rồi sau đó thế nào anh Bảo?
- Sau đó cũng chẳng biết thằng Trung cho gì vào nước ấy, cô chủ uống cốc nước lọc trên bàn cái ngất xỉu luôn.
- Loại nó thì chắc chỉ có thuốc ngủ thôi.
- Cũng may là bố cô chủ tới đón về rồi.
Bryan gật đầu xong nằm lên giường Lâm đắp chăn lên cao rồi chỉ vào thái dương Lâm mà rằng:
- Đại ca anh không bao giờ chịu nghe lời em. Muốn chết sớm sao hả. Còn uống rượu bia thêm nữa liệu hồn với thằng này. Em cho anh mãi mãi không được uống bia rượu luôn. Em nói trước cho anh biết đấy đại ca.
Thiên Bảo nghe Bryan nói xong cười sằng sặc, nói rằng Bryan chăm Lâm lúc say còn hơn cả vợ nữa. Bryan cười phớ lớ ra, anh ta nói rằng mình nhận việc chăm Lâm lúc anh ấy say, để còn tranh thủ trách móc đủ đường nọ kia, chứ nhiều lúc bực bỏ mịe ra mà vẫn cứ phải hoàn thành mọi nhiệm vụ, chứ có dám bật ngay trước mặt đâu.
- Anh Bảo biết không. Ngay cái vụ của cô chủ ấy, em muốn là đại ca bắt cô chủ đi ngay cái hôm cô chủ bị đánh nằm viện ấy, mang đi sang bên Mỹ có khó khăn cái gì đâu. Đây lại không, chả hiểu kiểu gì nữa.
- Cậu chủ cũng có cái khó, đâu phải muốn bắt là bắt được đâu. Lúc đó cô chủ cũng chỉ có hơn 16 thôi, pháp luật Việt Nam bắt cóc người dưới 18 tuổi là phạm tội hình sự đấy, theo đó cảnh sát sẽ lần ra chuyện làm ăn của cậu chủ ở nước ngoài, càng nguy hiểm hơn thôi.
- Cảnh sát thì không lo anh Bảo ạ. Cái quan trọng ở đây ấy, rằng em không muốn đại ca buồn khổ quá nhiều nữa. Anh cũng thấy rồi đấy, cứ tới tối đêm là độc thoại như người dở hơi. Em nói thật chứ em chán cái cảnh này lắm rồi.
Không riêng gì Bryan, Thiên Bảo, Ngọc Trân, và toàn bộ anh em vệ sĩ đều không muốn kéo dài thêm mãi chuyện này nữa, bắt thì bắt ngay, thằng Trung không tìm được cô chủ cũng đã là đau đớn rồi, mà kể cả có tìm được chăng nữa thì cũng làm gì được, bà Mary có là CIA, FBI hay là tổng thống cũng không có mang được cô về cơ mà.
- Tao cũng không khác gì mày, phục vụ cậu chủ cũng được 1 thời gian rồi, tuy là không có lâu như bọn mày, nhưng tao hiểu chứ, yêu mà không ở cạnh bên nhau thì thà không yêu thà không gặp nhau còn hơn. Cái gì nó là của mình rồi thì mãi mãi là của mình, còn cái gì không phải là của mình, có muốn cũng chẳng được. Hiểu ý tao nói không?
Bryan gật đầu, hỏi Bảo rằng trong thâm tâm anh ta, anh ta có muốn nhận lại con trai mình không?
- Có chứ. Không có 1 người bố người mẹ nào muốn xa con mình cả. Nhưng tao thế này, thằng bé nó sẽ chỉ hận tao thôi. Haha có khi gặp lại nó, nó sẽ chỉ vào mặt tao mà rằng tôi không ngờ người đẻ ra tôi lại là 1 tên lưu manh. Cuộc sống của 2 mẹ con hiện tại rất là tốt đẹp, tao không muốn phá hỏng.
- Kìa anh Bảo. Quan trọng là chị Quỳnh yêu anh, thế thôi. Quá khứ hãy để nó ngủ yên đi, bây giờ anh đi theo đại ca, có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn rồi, anh không thích việc đòi nợ sòng bài, có thể làm việc ở bar hay là nhà hàng. Sau này còn dự án kia nữa, không ai nói anh là 1 kẻ lưu manh hay cho vay nặng lãi nữa. Nghe em, thử 1 lần đứng trước mặt chị ấy, nói rõ quan điểm ra, thằng bé con có thể nó còn nhỏ nên không biết, nhưng lớn lên rồi mó sẽ hiểu thôi, có anh thì mới có nó. Chứ em không muốn nhìn thấy đại ca với cả anh buồn khổ vì chuyện tình cảm đâu. Cần bọn em giúp cái gì, anh cứ nói.
Ngày hôm nay là ngày 13 tháng Chạp rồi, trời đầy sao đẹp quá chừng, 2 người 1 người 26 1 người 21 đứng ngoài tâm sự với nhau mãi cho tới khi nghe thấy trong phòng Lâm có tiếng động, ôi trời ơi hoá ra anh zai này háo nước, lần lần mò mò mãi cuối cùng không mò được, anh zai tức mình đá mạnh vào cái ghế gần đó.
- Đại ca. Để em lấy nước anh uống nhé.
- Háo.. ực... khát qua. Linh... Thục Linh à.
- Ngủ đi cho em nhờ. Lần sau cấm tiệt anh rượu bia anh rõ chưa hả. Rượu sẽ giết chết anh đấy đại ca.
Câu này Lâm đã nghe cô nói rồi, Bryan đây là chỉ nhắc lại lời cô nói thôi, Lâm lại nghĩ rằng Thục Linh cô đang ở đây, cho nên luôn miệng gọi tên cô rồi cầm chặt lấy tay Bryan đặt lên má mình.
- Linh à... Anh.. sẽ ực... không uống rượu nữa đâu. Anh... (oẹ)
Đấy, bảo ngủ thì không ngủ, quậy lắm vào rồi ộc hết ra toàn đồ ăn buổi tối, khốn khổ khốn nạn cho Bryan với Thiên Bảo quá đấy.
Nhìn cô ngủ mê man gọi cũng không dậy ông Minh nghĩ rằng cô ăn hay uống phải thuốc ngủ rồi. Nhưng con gái ông có bao giờ uống thuốc bậy bạ đâu, nhiều lúc phải nhắc phải đưa thuốc tận tay cô mới nhớ là à mình quên chưa uống.
- Em mang bảo hiểm y tế của con đi theo anh.
- Con bé có sốt đâu anh. Chỉ là ngủ say quá thôi mà.
- Nghe anh, đi lấy thẻ bảo hiểm y tế!
Ông Minh đang có 1 cảm giác bất an, con ông có ngủ say tới đâu chỉ cẩn ông vỗ vỗ mặt hoặc 1 tiếng động nhẹ là giật mình tỉnh giấc rồi, như này giống như là bị chuốc thuốc ngủ vậy. Mà con gái ông thì lại nấu ăn ở nhà Đức Trung lúc chiều, không lẽ nào là Trung dụ con gái ông uống thuốc ngủ?
20’ sau:
- Anh chị là người nhà cháu Hoàng Thục Linh?
- Dạ vâng ạ.
- Anh chị này. Gia đình mình có chuyện gì buồn thì từ từ mình giải quyết nhé, đừng để con cái mình quá buồn mà sinh phẫn uất.
- Bác sĩ nói vậy nghĩa là sao ạ? Gia đình tôi không có chuyện gì buồn mà. Bà Loan hỏi.
Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang ra rồi nói với bà Loan rằng trong người cô có 1 lượng thuốc ngủ, vừa đủ để cho cô ngủ tới tận trưa chiều mai.
- Thuốc ngủ ạ?
- Đúng vậy thưa chị. Thuốc ngủ nếu như chúng ta dùng đúng liều, thì nó có tác dụng giúp mình ngủ sâu hơn, điều trị chứng mất ngủ. Nhưng anh chị cũng biết tác hại của nó rồi đấy, nhiều trường hợp họ dùng thuốc ngủ để tự tử. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm trường hợp của cháu bé.
Cô được mang đi viện, Bryan thay mặt cho Lâm, nhờ Ninh đi tới bệnh viện để theo dõi tình hình.
- Anh Bryan. Sao không nhân cơ hội này mình dìm thằng Trung xuống. Bố cô chủ cũng đã nghi ngờ rồi.
Bảo Kiên vừ nói vừa đưa tay chỉ xuống dưới đất, cũng hay đấy, chúng ta có thể thừa dịp Trung bỏ thuốc ngủ cho cô lần này để ra tay hành đồng, nhằm mục đích làm cho Trung không còn được bố mẹ cô ưu ái.
- Không. Hãy để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên. Thằng Trung nó hạ thuốc ngủ cô chủ với mong muốn là chung giường. Lần này thất bại, nó sẽ còn dịp khác. Chúng ta đừng nhúng tay vào.
Ngọc Trân cũng đồng ý với Thiên Bảo, quá tam 3 bận, 1 lần thất bại thì sẽ có lần thứ 2, nhưng chắc chắn là lần thứ 2 Trung sẽ cẩn thận hơn lần đầu để không có thêm lần thất bại nào nữa.
- Chúng ta phải hết sức cẩn thận, tôi nghĩ rất có thể thằng bé đó sẽ mượn tay chúng ta để hạ thuốc ngủ em ấy 1 lần nữa.
- Ý cô nói là...
- Đúng. Ngày 15 này, bố già sẽ nhờ vả em ấy nấu ăn đúng không? Tất cả trừ tôi đều sẽ được mời tới đó, tất nhiên không thể thiếu Trung rồi có phải không?
Trường hợp đó không phải là sẽ không xảy ra, đúng thế, Trọng Lâm và vợ chồng bố già đã mất hết niềm tin nơi bố mẹ cô và cô rồi, vả lại Trọng Lâm còn đã từng hạ thuốc cô, tận 2 3 lần liền rồi. Bryan gật đầu lia lịa, nói rằng phải tìm lí do nào đó để cho tất cả chúng ta đều không tới đó ăn tối. Nói là làm, anh ta đứng dậy mở cửa đi ra ngoài thì vừa vặn Trọng Lâm cũng sang đó. Anh ta đã nhanh chóng tỉnh rượu rồi ư?
- Đại ca. Anh ngủ cho em nhờ đi, đã 10 rưỡi rồi đấy.
- Tao không sao. Chuyện em ấy bị hạ thuốc ngủ thằng Ninh đã báo lại cho tao rồi.
- Đại ca. Chúng em đang nghĩ là rất có thể Trung sẽ mượn tay đại ca để hạ thuốc cô chủ lần nữa. Ngày 15 này...
- Cứ tới. Chúng ta không được trốn tránh, đừng để cho thằng Trung thấy mình đã biết hết tất cả việc nó làm.
Ngọc Trân nói rằng có thể nhân cơ hội này cô sẽ khoe với tất cả rằng Trọng Lâm anh trai cô ấy có vợ con, tất cả họ cũng sẽ biết thôi. Lâm cười khà khà và nói rằng:
- Cô đã lầm. Em ấy sẽ không hé răng ra bất cứ lời nào đâu. Vì cái hôm cô tới đón em ấy, cô đã chẳng nói tôi đang tiếp các vị trong hội đồng hay sao. Em ấy sẽ để cho tất cả bọn họ dần dần biết được thì sẽ hay hơn.
Hình như Trọng Lâm với Trung 2 người đã chuyển đổi cho nhau rồi đấy nhỉ, khi mà Trung trước đây thấu hiểu cô, có thể đọc được trong đầu cô nghĩ gì thì hiện tại bây giờ lại từ cừu non hoá cáo Trọng Lâm, Trọng Lâm lại chuyển sự biến thái dục vọng của mình sang cho Trung để thấu hiểu cô. Haha 2 cái con người này.
-