Chương 6: Nuôi cho béo rồi làm thịt
Mặt trời buổi chiều mùa thu sau giờ ngọ rực rỡ mà ấm áp, Tạ Lương Viện vô cùng lười biếng dựa vào ghế trúc dưới tàng cây hoa quế, vừa hưởng thụ tắm nắng, vừa nghe Thanh Hà báo cáo.
"Đêm qua, ở Ngọc Ba uyển đến canh ba mới tắt đèn, bồi tẩm chính là nha hoàn thiếp thân Lạc Minh của thiếu phu nhân, không lâu sau, bên trong liền truyền đến tiếng động, giống như là âm thanh của vòng tay vỡ nát, nô tỳ cũng không dám tiến đến quá gần, rất nhanh, đèn liền sáng lên."
Thanh Hà miêu tả sinh động như thật mà nói rằng khi nghe được tiếng thét chói tai, Lạc Minh đem tất cả đèn trong phòng ngủ đều thắp sáng, một hồi sau truyền đến tiếng niệm kinh, một hồi sau nữa lại gọi nha hoản hầu đêm ở bên ngoài, nói là thiếu phu nhân đói bụng, bảo các nàng thức khuya tiến vào hầu hạ, mãi tới canh năm vẫn không ngừng nghỉ.
Đầu ngón tay Tạ Lương Viện khẽ bấm vào tay vịn ghế trúc, lông mày nhíu lại, ngọc là vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho nàng, cho nên, bà ấy khắc tên của nàng ở trong vòng ngọc, nét bút nhỏ như tơ, mắt thường căn bản không nhìn thấy, vì vậy khi điêu khắc nàng cố ý dùng một chút phấn oánh quang, ban ngày sẽ nhìn không thấy gì, nhưng đến ban đêm, cái tên đó, từ trong bích u u địa (1) hiện ra, đẹp không sao tả xiết.
(1) bích u u địa: Nơi xanh thẳm sâu kín
Năm đó khi nàng điêu khắc, cũng chỉ thuần túy cảm thấy chơi vui, không ngờ tới được hôm nay có thể phát huy tác dụng.
Hiện giờ ngọc đã vỡ, có đáng tiếc không nhỉ? Đúng là thật đáng tiếc, nhưng nàng sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.
"Nô tỳ canh giữ suốt đêm cho đến ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nô tỳ nhìn thấy Lạc Minh lén lút mà đi đến khố phòng (2) tìm quản sự Lương bà tử. Ước chừng sau một chén trà (3), nô tỳ nhìn thấy Lương bà tử vội vàng rời khỏi phủ. Nô tỳ cầm thẻ bài của tiểu thư, nói là lục tiểu thư sáng nay nhất định phải ăn đậu hủ sốt tương, cho nên phải đi ra ngoài.
(2) khố phòng: Nhà kho
(3) một chén trà: Chỉ thời gian, khoảng từ 10 đến 15 phút.
Tạ phủ là viện lớn nhà cao cửa rộng, ngày thường, khi nha hoàn muốn xuất phủ, nếu không có mệnh lệnh của chủ tử thì không được tùy ý đi ra ngoài. Lạc Minh là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Hạ Lăng Tích, vào canh giờ này mà xuất phủ, đúng là quá mức phô trương.
Lương bà tử thì khác, bà ta là quản sự của khố phòng, ngày thường hay đi sớm về khuya, còn mang thêm một ít đồ vật hiếm về, đây là chuyện thường xuyên xảy ra.
Thân thể Tạ Lương Viện không tốt, nha hoàn trong uyển tử của nàng có khi nửa đêm canh ba phải đi tìm lang trung, hoặc là đột nhiên nàng thèm ăn cái gì, kể cả nếu muốn uống một bát nước suối trên núi cách đó mười dặm thì Tạ lão phu nhân cũng sẽ lập tức cho người lập tức đi lấy về.
Cho nên, Thanh Hà xuất phủ, không ai có thể chất vấn.
Nhưng hành động này của Thanh Hà, không ai nghi ngờ thì càng phải nên thận trọng.
" Làm tốt lắm! "Tạ Lương Viện ngẩng đầu nhìn Thanh Hà mà cười tự nhiên, ánh mặt trời xuyên từ cành cây hoa quế chiếu vào giữa mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường tái nhợt vô sắc bị ánh mặt trời mùa thu nhuộm thành màu cam ấm áp, trông thần sắc rất bay bổng.
Mặt của Thanh Hà tỏ ra chút hưng phấn:" Tiểu thư người thật sự là quá anh minh, nô tỳ quả nhiên nhìn thấy Lương bà tử vào một y quán tên Bách Thảo Đường. Ước chừng sau một nén hương, Lương bà tử liền xách một cái bao nhỏ trở lại Tạ phủ. "Hôm qua khi Tạ Lương Viện phân phó nàng ta, liền nói cho nàng ta biết, nếu Hạ Lăng Tích ngày hôm sau phái người xuất phủ, tất nhiên sẽ cho người đi y quán, bảo nàng ta nhất định phải theo sát, sau đó tìm mọi cách lấy được phương thuốc về.
" Đã lấy được phương thuốc chưa? "Tạ Lương Viện nghiêng người, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên một chút đỏ, tuy nói rằng nàng đã đoán được tám chín phần kẻ giả mạo trước mắt là Chu Ngọc Tô, nhưng khi đáp án bày ra trước mặt, vẫn là khó tránh khỏi kích động.
" Lấy được ạ, mấy năm nay Nhị phu nhân thường tự mình nấu thuốc cho tiểu thư, nô tỳ cũng đi theo học được một ít, nô tỳ nhìn ra được phương thuốc này, là phương thuốc an thai. "Thanh Hà từ trong ngực lấy ra phương thuốc đưa lên, giữa lông mày lóe lên một tia nghi hoặc:" Lục tiểu thư, nô tỳ có cái này không rõ, đều nói thiếu phu nhân mong đợi có hài tử lâu như vậy, lúc này lại có thì tại sao còn muốn lén lút, không dám cho người ta biết chứ? "
Tạ Lương Viện cúi đầu mà cười ra tiếng, Thanh Hà đương nhiên thì không biết, nhưng nha hoàn cùng bà tử hầu hạ trong Ngọc Ba uyển đều biết rất rõ, bởi vì Hạ Lăng Tích chân chính trước khi tới hầm ngọc ở biệt uyển, chính là vừa tới nguyệt sự.
Nàng nhiều năm không sinh được con, Tạ lão phu nhân kia cũng thường xuyên thăm hỏi, mỗi tháng cho gọi lang trung khám bắt mạch là chuyện thường. Vào tháng trước, Tạ lão phu nhân biết nàng lại không có tin vui, còn thở dài:" Vẫn mong Khanh Thư trước khi đi, có thể để lại tin tốt là được rồi, lần này nó đi ít nhất cũng phải hai đến ba tháng, lão thái thái ta muốn trông thấy chắt trai, sao lại khó khăn đến vậy chứ! "
Điều này cũng tốt, Tạ Khanh Thư đi rồi, 'Hạ Lăng Tích' lại mang thai, điều này không phải đang trắng trợn nói cho người khác biết rằng 'Hạ Lăng Tích' đang vụng trộm hay sao?
Nàng kết luận, Chu Ngọc Tô tất nhiên là muốn chống đỡ cho đến khi Tạ Khanh Thư hồi phủ, hoặc là dùng thân phận của nàng sinh hạ hài tử, đến lúc đó chỉ cần cùng bà mụ thông đồng, nói là hài tử sinh non, thì việc nói dối dễ như trở bàn tay.
Tạ Lương Viện đem phương thuốc cất đi, suy nghĩ một lát:" Thanh Hà, chuẩn bị giấy bút và nghiên mực đi. "
Thanh Hà phân phó xuống, không chỉ có giấy bút và nghiên mực, ngay cả bàn nhỏ cũng được nâng tới, Tạ Lương Viện chấp bút, viết đầy một tờ:" Thanh Hà, ngươi xuất phủ một chuyến, trước buổi tối nhất định phải đem toàn bộ những thứ này về, nhớ kỹ, lúc cầm về thì lấy một cái rương lớn khóa lại, đừng để người ta nhìn thấy. "
Thanh Hà tiếp nhận, xem lướt qua một chút, năm cân La bặc ti (4), một lạng phấn sâm núi Đông Việt Dã, một lạng phấn hồng sâm..
(4) La bặc ti: Sơ làm từ cây cải củ
Còn có rất nhiều nguyên liệu khác không thể hiểu được, chẳng hạn như đàn hương, bột giấy, than bồn, lư hương, nhưng khi dừng ở hai chữ" xạ hương "thì chỉ nói chắc là mắt mình nhìn nhầm, nhưng tập trung tinh thần lại nhìn kỹ một chút, lập tức hít sâu một hơi:" Lục tiểu thư, người muốn.. "
Đây chính là vật làm xảy thai, nàng ta không hiểu nổi, lục tiểu thư và Hạ Lăng Tích không thù không oán, tại sao phải ra tay nặng như vậy chứ.
Tạ Lương Viện" Ừ "một tiếng, ngẩng đầu lên, đôi mắt to hơi ẩm ướt lại hàm ý quở trách:" Nếu đúng như vậy thì sao? "
Thanh Hà không chút nghĩ ngợi, liền dồn khí ở bụng, thần sắc rất dứt khoát:" Nô tỳ là người của lục tiểu thư, lục tiểu thư muốn làm cái gì, nô tỳ dù có vượt lửa qua biển lửa, quyết không chối từ. "
" Điều này thì đúng rồi! "Tạ Lương Viện cười khúc khích, đột nhiên giơ lên hai tay lên, nhìn một chút vào lòng bàn tay tinh tế, tươi cười thân thiết:" Thanh Hà, ngươi yên tâm, tay của tiểu thư nhà ngươi sẽ không có dính máu. "
Nụ cười lanh lảnh trên mặt Tạ Lương Viện giống như ánh mặt trời, gương mặt tươi cười kia trong nháy mắt trở lại bình thường khiến Thanh Hà sợ hãi tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, đúng vậy nha, tiểu thư nhà nàng ta không dính thị phi, làm sao có thể không có lý do nào lại đi tàn sát một sinh mệnh nhỏ bé đây?
Nhưng Thanh Hà còn chưa kịp thở ra, Tạ Lương Viện đã nhẹ nhàng nói ra câu tiếp theo:" Thai này, tất nhiên sẽ xẩy! "
Thanh Hà hít sâu một hơi quay lại, run rẩy mà nhìn Tạ Lương Viện, dưới ánh mặt trời, nàng nửa ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ngón tay nhỏ nhắn vô thức mà cuốn vài sợi tóc, cử chỉ kia đều hiện ra vài phần thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, ánh mắt kia, càng trong suốt như u cốc sơn tuyền, sâu kín rồi nói tiếp:" Chỉ là trước mắt nếu bị xẩy, vẫn còn chút sớm, không đau không ngứa (5) cũng chỉ mới bằng một muỗng thịt, không bằng, nuôi dưỡng cho béo lên, rồi để cho nàng ta tự tay băm ra, đó mới gọi là.. xuất sắc! "
(5) không đau không ngứa (不痛不痒), đây là thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là không đau cũng không ngứa, một loại cảm giác rất khó chịu mà không thể miêu tả được.
" Mau đi làm đi, sau khi trở về, ta sẽ dạy cho ngươi cách dùng, vào ngày Tết Trung Thu, chính là phải có tác dụng."
Đêm Trung Thu, ngày náo nhiệt như vậy, vở kịch hay sẽ diễn ra cảnh đầu tiên!
"Đêm qua, ở Ngọc Ba uyển đến canh ba mới tắt đèn, bồi tẩm chính là nha hoàn thiếp thân Lạc Minh của thiếu phu nhân, không lâu sau, bên trong liền truyền đến tiếng động, giống như là âm thanh của vòng tay vỡ nát, nô tỳ cũng không dám tiến đến quá gần, rất nhanh, đèn liền sáng lên."
Thanh Hà miêu tả sinh động như thật mà nói rằng khi nghe được tiếng thét chói tai, Lạc Minh đem tất cả đèn trong phòng ngủ đều thắp sáng, một hồi sau truyền đến tiếng niệm kinh, một hồi sau nữa lại gọi nha hoản hầu đêm ở bên ngoài, nói là thiếu phu nhân đói bụng, bảo các nàng thức khuya tiến vào hầu hạ, mãi tới canh năm vẫn không ngừng nghỉ.
Đầu ngón tay Tạ Lương Viện khẽ bấm vào tay vịn ghế trúc, lông mày nhíu lại, ngọc là vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho nàng, cho nên, bà ấy khắc tên của nàng ở trong vòng ngọc, nét bút nhỏ như tơ, mắt thường căn bản không nhìn thấy, vì vậy khi điêu khắc nàng cố ý dùng một chút phấn oánh quang, ban ngày sẽ nhìn không thấy gì, nhưng đến ban đêm, cái tên đó, từ trong bích u u địa (1) hiện ra, đẹp không sao tả xiết.
(1) bích u u địa: Nơi xanh thẳm sâu kín
Năm đó khi nàng điêu khắc, cũng chỉ thuần túy cảm thấy chơi vui, không ngờ tới được hôm nay có thể phát huy tác dụng.
Hiện giờ ngọc đã vỡ, có đáng tiếc không nhỉ? Đúng là thật đáng tiếc, nhưng nàng sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần.
"Nô tỳ canh giữ suốt đêm cho đến ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nô tỳ nhìn thấy Lạc Minh lén lút mà đi đến khố phòng (2) tìm quản sự Lương bà tử. Ước chừng sau một chén trà (3), nô tỳ nhìn thấy Lương bà tử vội vàng rời khỏi phủ. Nô tỳ cầm thẻ bài của tiểu thư, nói là lục tiểu thư sáng nay nhất định phải ăn đậu hủ sốt tương, cho nên phải đi ra ngoài.
(2) khố phòng: Nhà kho
(3) một chén trà: Chỉ thời gian, khoảng từ 10 đến 15 phút.
Tạ phủ là viện lớn nhà cao cửa rộng, ngày thường, khi nha hoàn muốn xuất phủ, nếu không có mệnh lệnh của chủ tử thì không được tùy ý đi ra ngoài. Lạc Minh là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Hạ Lăng Tích, vào canh giờ này mà xuất phủ, đúng là quá mức phô trương.
Lương bà tử thì khác, bà ta là quản sự của khố phòng, ngày thường hay đi sớm về khuya, còn mang thêm một ít đồ vật hiếm về, đây là chuyện thường xuyên xảy ra.
Thân thể Tạ Lương Viện không tốt, nha hoàn trong uyển tử của nàng có khi nửa đêm canh ba phải đi tìm lang trung, hoặc là đột nhiên nàng thèm ăn cái gì, kể cả nếu muốn uống một bát nước suối trên núi cách đó mười dặm thì Tạ lão phu nhân cũng sẽ lập tức cho người lập tức đi lấy về.
Cho nên, Thanh Hà xuất phủ, không ai có thể chất vấn.
Nhưng hành động này của Thanh Hà, không ai nghi ngờ thì càng phải nên thận trọng.
" Làm tốt lắm! "Tạ Lương Viện ngẩng đầu nhìn Thanh Hà mà cười tự nhiên, ánh mặt trời xuyên từ cành cây hoa quế chiếu vào giữa mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường tái nhợt vô sắc bị ánh mặt trời mùa thu nhuộm thành màu cam ấm áp, trông thần sắc rất bay bổng.
Mặt của Thanh Hà tỏ ra chút hưng phấn:" Tiểu thư người thật sự là quá anh minh, nô tỳ quả nhiên nhìn thấy Lương bà tử vào một y quán tên Bách Thảo Đường. Ước chừng sau một nén hương, Lương bà tử liền xách một cái bao nhỏ trở lại Tạ phủ. "Hôm qua khi Tạ Lương Viện phân phó nàng ta, liền nói cho nàng ta biết, nếu Hạ Lăng Tích ngày hôm sau phái người xuất phủ, tất nhiên sẽ cho người đi y quán, bảo nàng ta nhất định phải theo sát, sau đó tìm mọi cách lấy được phương thuốc về.
" Đã lấy được phương thuốc chưa? "Tạ Lương Viện nghiêng người, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên một chút đỏ, tuy nói rằng nàng đã đoán được tám chín phần kẻ giả mạo trước mắt là Chu Ngọc Tô, nhưng khi đáp án bày ra trước mặt, vẫn là khó tránh khỏi kích động.
" Lấy được ạ, mấy năm nay Nhị phu nhân thường tự mình nấu thuốc cho tiểu thư, nô tỳ cũng đi theo học được một ít, nô tỳ nhìn ra được phương thuốc này, là phương thuốc an thai. "Thanh Hà từ trong ngực lấy ra phương thuốc đưa lên, giữa lông mày lóe lên một tia nghi hoặc:" Lục tiểu thư, nô tỳ có cái này không rõ, đều nói thiếu phu nhân mong đợi có hài tử lâu như vậy, lúc này lại có thì tại sao còn muốn lén lút, không dám cho người ta biết chứ? "
Tạ Lương Viện cúi đầu mà cười ra tiếng, Thanh Hà đương nhiên thì không biết, nhưng nha hoàn cùng bà tử hầu hạ trong Ngọc Ba uyển đều biết rất rõ, bởi vì Hạ Lăng Tích chân chính trước khi tới hầm ngọc ở biệt uyển, chính là vừa tới nguyệt sự.
Nàng nhiều năm không sinh được con, Tạ lão phu nhân kia cũng thường xuyên thăm hỏi, mỗi tháng cho gọi lang trung khám bắt mạch là chuyện thường. Vào tháng trước, Tạ lão phu nhân biết nàng lại không có tin vui, còn thở dài:" Vẫn mong Khanh Thư trước khi đi, có thể để lại tin tốt là được rồi, lần này nó đi ít nhất cũng phải hai đến ba tháng, lão thái thái ta muốn trông thấy chắt trai, sao lại khó khăn đến vậy chứ! "
Điều này cũng tốt, Tạ Khanh Thư đi rồi, 'Hạ Lăng Tích' lại mang thai, điều này không phải đang trắng trợn nói cho người khác biết rằng 'Hạ Lăng Tích' đang vụng trộm hay sao?
Nàng kết luận, Chu Ngọc Tô tất nhiên là muốn chống đỡ cho đến khi Tạ Khanh Thư hồi phủ, hoặc là dùng thân phận của nàng sinh hạ hài tử, đến lúc đó chỉ cần cùng bà mụ thông đồng, nói là hài tử sinh non, thì việc nói dối dễ như trở bàn tay.
Tạ Lương Viện đem phương thuốc cất đi, suy nghĩ một lát:" Thanh Hà, chuẩn bị giấy bút và nghiên mực đi. "
Thanh Hà phân phó xuống, không chỉ có giấy bút và nghiên mực, ngay cả bàn nhỏ cũng được nâng tới, Tạ Lương Viện chấp bút, viết đầy một tờ:" Thanh Hà, ngươi xuất phủ một chuyến, trước buổi tối nhất định phải đem toàn bộ những thứ này về, nhớ kỹ, lúc cầm về thì lấy một cái rương lớn khóa lại, đừng để người ta nhìn thấy. "
Thanh Hà tiếp nhận, xem lướt qua một chút, năm cân La bặc ti (4), một lạng phấn sâm núi Đông Việt Dã, một lạng phấn hồng sâm..
(4) La bặc ti: Sơ làm từ cây cải củ
Còn có rất nhiều nguyên liệu khác không thể hiểu được, chẳng hạn như đàn hương, bột giấy, than bồn, lư hương, nhưng khi dừng ở hai chữ" xạ hương "thì chỉ nói chắc là mắt mình nhìn nhầm, nhưng tập trung tinh thần lại nhìn kỹ một chút, lập tức hít sâu một hơi:" Lục tiểu thư, người muốn.. "
Đây chính là vật làm xảy thai, nàng ta không hiểu nổi, lục tiểu thư và Hạ Lăng Tích không thù không oán, tại sao phải ra tay nặng như vậy chứ.
Tạ Lương Viện" Ừ "một tiếng, ngẩng đầu lên, đôi mắt to hơi ẩm ướt lại hàm ý quở trách:" Nếu đúng như vậy thì sao? "
Thanh Hà không chút nghĩ ngợi, liền dồn khí ở bụng, thần sắc rất dứt khoát:" Nô tỳ là người của lục tiểu thư, lục tiểu thư muốn làm cái gì, nô tỳ dù có vượt lửa qua biển lửa, quyết không chối từ. "
" Điều này thì đúng rồi! "Tạ Lương Viện cười khúc khích, đột nhiên giơ lên hai tay lên, nhìn một chút vào lòng bàn tay tinh tế, tươi cười thân thiết:" Thanh Hà, ngươi yên tâm, tay của tiểu thư nhà ngươi sẽ không có dính máu. "
Nụ cười lanh lảnh trên mặt Tạ Lương Viện giống như ánh mặt trời, gương mặt tươi cười kia trong nháy mắt trở lại bình thường khiến Thanh Hà sợ hãi tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, đúng vậy nha, tiểu thư nhà nàng ta không dính thị phi, làm sao có thể không có lý do nào lại đi tàn sát một sinh mệnh nhỏ bé đây?
Nhưng Thanh Hà còn chưa kịp thở ra, Tạ Lương Viện đã nhẹ nhàng nói ra câu tiếp theo:" Thai này, tất nhiên sẽ xẩy! "
Thanh Hà hít sâu một hơi quay lại, run rẩy mà nhìn Tạ Lương Viện, dưới ánh mặt trời, nàng nửa ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ngón tay nhỏ nhắn vô thức mà cuốn vài sợi tóc, cử chỉ kia đều hiện ra vài phần thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, ánh mắt kia, càng trong suốt như u cốc sơn tuyền, sâu kín rồi nói tiếp:" Chỉ là trước mắt nếu bị xẩy, vẫn còn chút sớm, không đau không ngứa (5) cũng chỉ mới bằng một muỗng thịt, không bằng, nuôi dưỡng cho béo lên, rồi để cho nàng ta tự tay băm ra, đó mới gọi là.. xuất sắc! "
(5) không đau không ngứa (不痛不痒), đây là thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là không đau cũng không ngứa, một loại cảm giác rất khó chịu mà không thể miêu tả được.
" Mau đi làm đi, sau khi trở về, ta sẽ dạy cho ngươi cách dùng, vào ngày Tết Trung Thu, chính là phải có tác dụng."
Đêm Trung Thu, ngày náo nhiệt như vậy, vở kịch hay sẽ diễn ra cảnh đầu tiên!