Chương 10: Bức màn được vén ra
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cỗ kiệu gỗ mun hạ xuống đất, bốn nha hoàn cung trang hồng kết trái phải hầu hạ hai bên, một người vén màn che kiệu, chậm rãi đỡ một vị mỹ phụ ước chừng đã qua ba mươi tuổi bước ra.
Một thân cung trang tím nhạt kín đáo buộc thắt lưng, bên ngoài khoác một kiện áo la y mỏng nửa trong suốt, búi tóc kiểu đọa mã kế (1), bên phải cài trâm hình một con chim hoàng yến, đôi tai đeo khuyên đông châu (2) màu tím to bằng ngón tay cái, tuy cảnh xuân tươi đẹp đã qua, quanh thân lại phát ra sự ung dung và tao nhã sau năm tháng lắng đọng!
(1) Đọa mã kế:
(2) đông châu: Còn gọi là Đông hải minh châu, là một loại châu bảo quý trọng bậc nhất
Tạ Lương Viện nhiều năm làm ăn, từng qua lại với Chung Á Phù ba lần.
Ở trong mắt nàng, Chung Á Phù là nữ tử cực kỳ thông minh, phụ thân tuy là danh môn, đáng tiếc lại chết sớm, mẫu thân là Thụy An công chúa, sau khi chồng chết, ngay lúc đó lại gả cho Hộ Bộ thượng thư Thẩm Việt Sơn làm bình thê, về sau rời khỏi Thẩm gia, lưu lạc dân gian mấy năm, bị Chung Á Phù tìm được, dưỡng ở trong biệt uyển vùng ngoại ô Tây Lăng.
Chung Á Phù tuy nói gả cho phủ đệ thư hương của Tây Lăng - Dương gia, bên cạnh lại không có con, bị Dương lão phu nhân ghét bỏ, nàng dứt khoát bỏ lại tát cả, mang theo bào muội duy nhất là Chung Á Nam, thân không mang tài sản mà rời khỏi Dương gia.
May mắn thay, trượng phu Dương Trâu Kỳ có tình, vì nàng mà từ bỏ quan hệ với Dương gia, cùng nàng xây dựng nhà lớn khác, hai người ở bên nhau.
Sau khi Chung Á Phù được hoàng thương (3) ở Tây Lăng, cũng chính là hoàng hậu Thẩm Thiên Nhiễm lúc đó chỉ dẫn, đi lên bằng con đường kinh doanh.
(3) hoàng thương: Nhà tư bản hoàng thất làm kinh doanh
Chưa đến mười năm, khai trương hàng thêu ở khắp Tây Lăng phồn hoa.
"Thật là thiên đại phúc khí!" Tạ lão phu nhân vui mừng khôn xiết, được hai nhi tử nâng đỡ, đồng loạt hướng đến Chung Á Phù quỳ xuống: "Thảo dân khấu kiến quận chúa điện hạ."
Phía sau một đám gia quyến cũng kích động lên, tuy rằng nói trong phủ mấy ngày nay đều biết sẽ có chuyện này, nhưng thật sự khi chứng kiến Dương phu nhân đến, lại là không giống.
Chung Á Phù chính là người nói chuyện được ở trước mặt đương kim hoàng thái hậu Thẩm Thiên Nhiễm, lại có thể tới Tạ phủ tham dự gia yến, đây là vinh dự đến cỡ nào!
Chung Á Phù bình tĩnh mà nhận lễ quỳ của cả nhà, ánh mắt hơi chuyển ra phía sau kia, dừng ở trên mặt Tạ Lương Viện, khóe môi nhếch lên, mỉm cười vẫy tay: "Lại đây cho ta xem xem."
Tạ Lương Viện ở trước ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ xen lẫn hâm mộ của mọi người mà chậm rãi đi đến trước mặt Chung Á Phù, hơi hành lễ: "Dân nữ gặp qua quận chúa điện hạ."
Đôi tay Chung Á Phù nâng nàng dậy, quan sát một lát, hướng sang Tạ lão phu nhân khen: "Quả nhiên là sinh ra mỹ nhân."
Tạ lão phu nhân vui cười hớn hở: "Dương phu nhân quá khen."
Chung phu nhân bĩu môi, đáy lòng âm thầm lạnh nhạt: "Đúng là mắt đặt trên mông mà, da mặt vàng, khô quắt này là của bệnh nha đầu, nào có nửa phần mỹ nhân chứ."
Chung phu nhân chỉ ngoài miệng hay hàn huyên với Chung Á Phù, nhưng lại không biết Á Phù khi còn thơ ấu, gặp được Thẩm Thiên Nhiễm còn nhỏ, khi đó Thẩm Thiên Nhiễm bị độc hủy dung nhan quấn thân, bị đám trẻ con cùng lứa giễu cợt vì là nha đầu xấu xí, nhưng nàng lại thấy được Thẩm Thiên Nhiễm có một đôi mắt sáng ngời như vì sao trên trời.
Hiện giờ, ở Tây Lăng ai mà không biết đương kim hoàng thái hậu, là thiên hạ mỹ nhân lừng danh.
Tạ Lương Viện trước mắt vừa hay có được một đôi mắt sáng ngời.
Chung Á Phù cùng hai vị lão gia của Tạ gia trò chuyện vài câu xong, nói với hàng giả 'Hạ Lăng Tích': "Thiếu phu nhân, dạo này có khỏe không?"
Chu Ngọc Tô thoáng khom người: "A Tích nhờ phúc của Dương phu nhân, hết thảy vẫn tốt, đa tạ Dương phu nhân nâng đỡ."
Chung Á Phù lại kéo tay Tạ Lương Viện: "Mấy tuổi rồi?"
"Hồi quận chúa điện hạ, dân nữ qua ba tháng nữa là tròn mười lăm."
"Đã đọc chút sách gì rồi?"
"Ngoài tứ thư ngũ kinh ra, còn thích xem một ít ghi chép kỳ đàm (3) trên thẻ tre, giải buồn một chút."
(3) kỳ đàm: Chuyện lạ, chuyện khác thường
Chung Á Phù bật cười: "Đứa nhỏ này, ngược lại rất thành thật."
Đoàn người vừa trò chuyện vừa đi vào nội phủ đại viện, nam tử Tạ phủ đương nhiên không tiện ở lại, liền đồng loạt cáo lui.
Chung Á Phù vừa ngồi xuống, tầm mắt hồi phục dừng ở trên mặt Tạ Lương Viện: "Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có thứ gì tốt, lần này ta mới từ Đông Việt mang về một hộp đông châu, nếu thích thì có thể chế tạo thành một bộ trang sức, còn lại có thể đem xay thành bột, sớm tối uống nửa chén, đối với nữ nhi nuôi ở trong nhà vô cùng tốt."
Tạ Lương Viện cẩn thận đem sang Tạ lão phu nhân, Tạ lão phu nhân cười: "Lục nha đầu còn không cảm tạ Dương phu nhân."
Đây là nói, có thể thoải mái mà nhận lấy?
Tạ Lương Viện lập tức đứng dậy, cảm tạ xong, tiếp nhận hộp gấm, lúc Tạ lão phu nhân ngầm đồng ý, mở ra ――
Từng viên đông châu màu hồng, tím, cam nhạt to bằng ngón tay cái lóe ánh sáng bảy màu dưới ánh đèn cung đình, chầm chậm ở rất gần khiến Chung phu nhân ở bên cạnh lại nhất thời nhịn không được mà hô nhẹ lên "Oa" một tiếng.
Tuy là Tạ Lương Viện kiến thức rộng rãi, cũng chưa thấy qua đồ vật xa xỉ thế này, lấy một viên đông châu có giá trị bằng trăm lượng vàng xay thành bột dưỡng sinh.. Sẽ không bị sét đánh chứ!
Tạ Lương Mẫn liều mạng vươn dài cổ, muốn biết một chút, lại bị Thái thị bên người nhéo thật mạnh phía sau eo một cái, oan ức mà bĩu môi, ngồi ngay ngắn xuống lại.
Cuối Giờ Thân, tiệc tối bắt đầu.
Ngoại trừ Tạ lão phu nhân, Tạ Lương Viện cùng Chung Á Phù, trên chủ bàn cũng chỉ có ba vị phu nhân, cùng với Chu Ngọc Tô giả mạo thân phận con dâu trưởng của Tạ gia.
Món thứ nhất là thai hươu hầm sâm núi Đông Việt.
Thai hươu khá tốt, gia đình giàu có chỉ cần có bạc đều có thể mua được, nhưng sâm núi Đông Việt thì không giống, hình dạng của nó nhỏ hơn so với sâm bình thường, một cây sâm núi trưởng thành chỉ to bằng ngón tay út của người, nó chỉ sinh trưởng ở hướng mặt trời mọc trên sườn núi Đông Việt, cả năm chỉ cho ra không quá mười cân, là vật phẩm ngự cống nổi tiếng của hoàng gia Đông Việt.
Thân thể Tạ Lương Viện không tốt, Tạ lão phu nhân đút lót phái người đến khắp nơi ở Đông Việt, một năm đi qua, trái phải cũng chỉ thu được năm lạng sâm núi đưa cho Tạ Lương Viện bồi bổ thân thể.
Lần này có thể mời Dương phu nhân đến, Tạ lão phu tự mình phân phó đầu bếp dùng một cây sâm núi hoàn chỉnh hầm thai hươu để chiêu đãi khách nhân, nhưng cũng chỉ giới hạn trong chủ bàn, ba bàn bên cạnh cũng là hầm thai hươu, nhưng chỉ dùng sâm già bình thường.
Lục Oanh dùng chén sứ trắng múc cho mỗi người một chén canh sâm.
Chu Ngọc Tô âm thầm vui mừng, cúi đầu, rất nhanh uống sạch canh, ngay cả cặn cũng buông tha.
Chung phu nhân biết nàng ta thai không ổn định, liền đem phần của mình để lại cho nàng ta, Tạ Lương Viện thấy hết ở trong mắt, bao nhiêu điên cuồng quanh thân nhân lên mà kêu gào ác liệt: Ăn đi, ăn đi, hai mẹ con ngươi cùng nhau ăn đi!
Dương phu nhân khen: "Nghe đồn Chung phu nhân đối với con dâu giống như khuê nữ ruột thịt, xem ra bên ngoài nói không sai."
Chung phu nhân khẽ vuốt một ít mép tóc Chu Ngọc Tô, thanh âm dịu dàng nói: "Đứa con dâu này của ta còn thân hơn nhi tử, lại chịu khó tiến bộ, Dương phu nhân nếu nguyện ý, xin hãy chỉ điểm nhiều hơn."
"Chỉ điểm thì không dám, chỉ là ta cùng với lệnh tức (4) cũng có duyên gặp mặt vài lần, lệnh tức tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như vậy, tương lai nhất định thành tựu ở phía trên ta."
(4) lệnh tức: Chỉ người con dâu của nhà đối diện
Chu Ngọc Tô vừa vặn đem chén canh thứ hai uống sạch, dùng khăn che miệng, lén lút ợ một cái, dỗi nói: "Dương phu nhân quá khen, A Tích nào dám so với Dương phu nhân."
Đã nhiều ngày vất vả dưỡng thai, thai tức mặc dù đã ổn định, nhưng thân thể nàng ta chung quy cũng đã xẩy thai hai lần, có nhiều hao tổn, cho nên, có thể ăn được nhiều đồ bổ thượng hạng này, thật đúng là nhờ hưởng lây hào quang của Dương phu nhân.
Một vại thai hươu rất nhanh đã được phân chia xong, các món ăn kế tiếp tuy đa dạng, nhưng vẫn là thường thấy ở trên bàn tiệc gia đình giàu có, Tạ Lương Viện thân thể yếu ớt, ăn uống không có khẩu vị, Lưu thị ở một bên liền phân phó nha hoàn chọn một ít thịt hươu béo gầy vừa phải cắt thành lát, thêm một ít dấm ăn lên cho nàng.
Bên kia, Chung phu nhân đột nhiên chú ý tới dáng vẻ của Chu Ngọc Tô có chút đứng ngồi không yên, thì có chút không vui, thấp giọng cảnh cáo: "Hiện tại yến hội mới trải qua được một nửa, người có khó chịu, cũng phải nhẫn nhịn."
Chu Ngọc Tô chịu đựng toàn thân dây lên trạng thái bất thường, mỉm cười lắc đầu nói: "Mẫu thân, con dâu biết rồi."
Tạ Lương Viện chậm rãi mà ăn canh, khóe mắt không dấu vết mà nhìn Chu Ngọc Tô một hồi thì dịch mông, một hồi dùng khuỷu tay cọ xát vòng eo một chút, cắn môi, nghẹn đến mức vẻ mặt đỏ bừng, híp mắt bắt đầu chờ trò hay mở màn.
Rất nhah, nguyện vọng trở thành sự thật!
Lạc Minh đứng ở phía sau Chu Ngọc Tô đột nhiên kinh ngạc mà kêu lên: "Thiếu phu nhân, cổ của ngài."
Mọi người theo tiếng mà nhìn lên, chỉ thấy, trên cổ Chu Ngọc Tô từng nốt đậu lớn màu trắng nổi lên, dày đặc chằng chịt, cùng với động tác nuốt xuống của Chu Ngọc Tô, như con dòi trắng di dộng ở trên cổ. [Ewwwww ưi]
Thái thị là người đầu tiên ngồi ở bên cạnh Chu Ngọc Tô tỏ ra chán ghét mà xê dịch thân mình, đột nhiên, giống như là nghĩ tới cái gì đó, nhảy cao lên một cái, tay chân múa loạn, cất thanh kêu to: "Bệnh đậu mùa, là bệnh đậu mùa.." Tiếng vọng còn chưa dứt, bỗng chốc đẩy ghế dựa ra, trong lúc va chạm, trên mặt bàn chén đĩa theo đó mà đổ vỡ.
Cỗ kiệu gỗ mun hạ xuống đất, bốn nha hoàn cung trang hồng kết trái phải hầu hạ hai bên, một người vén màn che kiệu, chậm rãi đỡ một vị mỹ phụ ước chừng đã qua ba mươi tuổi bước ra.
Một thân cung trang tím nhạt kín đáo buộc thắt lưng, bên ngoài khoác một kiện áo la y mỏng nửa trong suốt, búi tóc kiểu đọa mã kế (1), bên phải cài trâm hình một con chim hoàng yến, đôi tai đeo khuyên đông châu (2) màu tím to bằng ngón tay cái, tuy cảnh xuân tươi đẹp đã qua, quanh thân lại phát ra sự ung dung và tao nhã sau năm tháng lắng đọng!
(1) Đọa mã kế:
(2) đông châu: Còn gọi là Đông hải minh châu, là một loại châu bảo quý trọng bậc nhất
Tạ Lương Viện nhiều năm làm ăn, từng qua lại với Chung Á Phù ba lần.
Ở trong mắt nàng, Chung Á Phù là nữ tử cực kỳ thông minh, phụ thân tuy là danh môn, đáng tiếc lại chết sớm, mẫu thân là Thụy An công chúa, sau khi chồng chết, ngay lúc đó lại gả cho Hộ Bộ thượng thư Thẩm Việt Sơn làm bình thê, về sau rời khỏi Thẩm gia, lưu lạc dân gian mấy năm, bị Chung Á Phù tìm được, dưỡng ở trong biệt uyển vùng ngoại ô Tây Lăng.
Chung Á Phù tuy nói gả cho phủ đệ thư hương của Tây Lăng - Dương gia, bên cạnh lại không có con, bị Dương lão phu nhân ghét bỏ, nàng dứt khoát bỏ lại tát cả, mang theo bào muội duy nhất là Chung Á Nam, thân không mang tài sản mà rời khỏi Dương gia.
May mắn thay, trượng phu Dương Trâu Kỳ có tình, vì nàng mà từ bỏ quan hệ với Dương gia, cùng nàng xây dựng nhà lớn khác, hai người ở bên nhau.
Sau khi Chung Á Phù được hoàng thương (3) ở Tây Lăng, cũng chính là hoàng hậu Thẩm Thiên Nhiễm lúc đó chỉ dẫn, đi lên bằng con đường kinh doanh.
(3) hoàng thương: Nhà tư bản hoàng thất làm kinh doanh
Chưa đến mười năm, khai trương hàng thêu ở khắp Tây Lăng phồn hoa.
"Thật là thiên đại phúc khí!" Tạ lão phu nhân vui mừng khôn xiết, được hai nhi tử nâng đỡ, đồng loạt hướng đến Chung Á Phù quỳ xuống: "Thảo dân khấu kiến quận chúa điện hạ."
Phía sau một đám gia quyến cũng kích động lên, tuy rằng nói trong phủ mấy ngày nay đều biết sẽ có chuyện này, nhưng thật sự khi chứng kiến Dương phu nhân đến, lại là không giống.
Chung Á Phù chính là người nói chuyện được ở trước mặt đương kim hoàng thái hậu Thẩm Thiên Nhiễm, lại có thể tới Tạ phủ tham dự gia yến, đây là vinh dự đến cỡ nào!
Chung Á Phù bình tĩnh mà nhận lễ quỳ của cả nhà, ánh mắt hơi chuyển ra phía sau kia, dừng ở trên mặt Tạ Lương Viện, khóe môi nhếch lên, mỉm cười vẫy tay: "Lại đây cho ta xem xem."
Tạ Lương Viện ở trước ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ xen lẫn hâm mộ của mọi người mà chậm rãi đi đến trước mặt Chung Á Phù, hơi hành lễ: "Dân nữ gặp qua quận chúa điện hạ."
Đôi tay Chung Á Phù nâng nàng dậy, quan sát một lát, hướng sang Tạ lão phu nhân khen: "Quả nhiên là sinh ra mỹ nhân."
Tạ lão phu nhân vui cười hớn hở: "Dương phu nhân quá khen."
Chung phu nhân bĩu môi, đáy lòng âm thầm lạnh nhạt: "Đúng là mắt đặt trên mông mà, da mặt vàng, khô quắt này là của bệnh nha đầu, nào có nửa phần mỹ nhân chứ."
Chung phu nhân chỉ ngoài miệng hay hàn huyên với Chung Á Phù, nhưng lại không biết Á Phù khi còn thơ ấu, gặp được Thẩm Thiên Nhiễm còn nhỏ, khi đó Thẩm Thiên Nhiễm bị độc hủy dung nhan quấn thân, bị đám trẻ con cùng lứa giễu cợt vì là nha đầu xấu xí, nhưng nàng lại thấy được Thẩm Thiên Nhiễm có một đôi mắt sáng ngời như vì sao trên trời.
Hiện giờ, ở Tây Lăng ai mà không biết đương kim hoàng thái hậu, là thiên hạ mỹ nhân lừng danh.
Tạ Lương Viện trước mắt vừa hay có được một đôi mắt sáng ngời.
Chung Á Phù cùng hai vị lão gia của Tạ gia trò chuyện vài câu xong, nói với hàng giả 'Hạ Lăng Tích': "Thiếu phu nhân, dạo này có khỏe không?"
Chu Ngọc Tô thoáng khom người: "A Tích nhờ phúc của Dương phu nhân, hết thảy vẫn tốt, đa tạ Dương phu nhân nâng đỡ."
Chung Á Phù lại kéo tay Tạ Lương Viện: "Mấy tuổi rồi?"
"Hồi quận chúa điện hạ, dân nữ qua ba tháng nữa là tròn mười lăm."
"Đã đọc chút sách gì rồi?"
"Ngoài tứ thư ngũ kinh ra, còn thích xem một ít ghi chép kỳ đàm (3) trên thẻ tre, giải buồn một chút."
(3) kỳ đàm: Chuyện lạ, chuyện khác thường
Chung Á Phù bật cười: "Đứa nhỏ này, ngược lại rất thành thật."
Đoàn người vừa trò chuyện vừa đi vào nội phủ đại viện, nam tử Tạ phủ đương nhiên không tiện ở lại, liền đồng loạt cáo lui.
Chung Á Phù vừa ngồi xuống, tầm mắt hồi phục dừng ở trên mặt Tạ Lương Viện: "Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có thứ gì tốt, lần này ta mới từ Đông Việt mang về một hộp đông châu, nếu thích thì có thể chế tạo thành một bộ trang sức, còn lại có thể đem xay thành bột, sớm tối uống nửa chén, đối với nữ nhi nuôi ở trong nhà vô cùng tốt."
Tạ Lương Viện cẩn thận đem sang Tạ lão phu nhân, Tạ lão phu nhân cười: "Lục nha đầu còn không cảm tạ Dương phu nhân."
Đây là nói, có thể thoải mái mà nhận lấy?
Tạ Lương Viện lập tức đứng dậy, cảm tạ xong, tiếp nhận hộp gấm, lúc Tạ lão phu nhân ngầm đồng ý, mở ra ――
Từng viên đông châu màu hồng, tím, cam nhạt to bằng ngón tay cái lóe ánh sáng bảy màu dưới ánh đèn cung đình, chầm chậm ở rất gần khiến Chung phu nhân ở bên cạnh lại nhất thời nhịn không được mà hô nhẹ lên "Oa" một tiếng.
Tuy là Tạ Lương Viện kiến thức rộng rãi, cũng chưa thấy qua đồ vật xa xỉ thế này, lấy một viên đông châu có giá trị bằng trăm lượng vàng xay thành bột dưỡng sinh.. Sẽ không bị sét đánh chứ!
Tạ Lương Mẫn liều mạng vươn dài cổ, muốn biết một chút, lại bị Thái thị bên người nhéo thật mạnh phía sau eo một cái, oan ức mà bĩu môi, ngồi ngay ngắn xuống lại.
Cuối Giờ Thân, tiệc tối bắt đầu.
Ngoại trừ Tạ lão phu nhân, Tạ Lương Viện cùng Chung Á Phù, trên chủ bàn cũng chỉ có ba vị phu nhân, cùng với Chu Ngọc Tô giả mạo thân phận con dâu trưởng của Tạ gia.
Món thứ nhất là thai hươu hầm sâm núi Đông Việt.
Thai hươu khá tốt, gia đình giàu có chỉ cần có bạc đều có thể mua được, nhưng sâm núi Đông Việt thì không giống, hình dạng của nó nhỏ hơn so với sâm bình thường, một cây sâm núi trưởng thành chỉ to bằng ngón tay út của người, nó chỉ sinh trưởng ở hướng mặt trời mọc trên sườn núi Đông Việt, cả năm chỉ cho ra không quá mười cân, là vật phẩm ngự cống nổi tiếng của hoàng gia Đông Việt.
Thân thể Tạ Lương Viện không tốt, Tạ lão phu nhân đút lót phái người đến khắp nơi ở Đông Việt, một năm đi qua, trái phải cũng chỉ thu được năm lạng sâm núi đưa cho Tạ Lương Viện bồi bổ thân thể.
Lần này có thể mời Dương phu nhân đến, Tạ lão phu tự mình phân phó đầu bếp dùng một cây sâm núi hoàn chỉnh hầm thai hươu để chiêu đãi khách nhân, nhưng cũng chỉ giới hạn trong chủ bàn, ba bàn bên cạnh cũng là hầm thai hươu, nhưng chỉ dùng sâm già bình thường.
Lục Oanh dùng chén sứ trắng múc cho mỗi người một chén canh sâm.
Chu Ngọc Tô âm thầm vui mừng, cúi đầu, rất nhanh uống sạch canh, ngay cả cặn cũng buông tha.
Chung phu nhân biết nàng ta thai không ổn định, liền đem phần của mình để lại cho nàng ta, Tạ Lương Viện thấy hết ở trong mắt, bao nhiêu điên cuồng quanh thân nhân lên mà kêu gào ác liệt: Ăn đi, ăn đi, hai mẹ con ngươi cùng nhau ăn đi!
Dương phu nhân khen: "Nghe đồn Chung phu nhân đối với con dâu giống như khuê nữ ruột thịt, xem ra bên ngoài nói không sai."
Chung phu nhân khẽ vuốt một ít mép tóc Chu Ngọc Tô, thanh âm dịu dàng nói: "Đứa con dâu này của ta còn thân hơn nhi tử, lại chịu khó tiến bộ, Dương phu nhân nếu nguyện ý, xin hãy chỉ điểm nhiều hơn."
"Chỉ điểm thì không dám, chỉ là ta cùng với lệnh tức (4) cũng có duyên gặp mặt vài lần, lệnh tức tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như vậy, tương lai nhất định thành tựu ở phía trên ta."
(4) lệnh tức: Chỉ người con dâu của nhà đối diện
Chu Ngọc Tô vừa vặn đem chén canh thứ hai uống sạch, dùng khăn che miệng, lén lút ợ một cái, dỗi nói: "Dương phu nhân quá khen, A Tích nào dám so với Dương phu nhân."
Đã nhiều ngày vất vả dưỡng thai, thai tức mặc dù đã ổn định, nhưng thân thể nàng ta chung quy cũng đã xẩy thai hai lần, có nhiều hao tổn, cho nên, có thể ăn được nhiều đồ bổ thượng hạng này, thật đúng là nhờ hưởng lây hào quang của Dương phu nhân.
Một vại thai hươu rất nhanh đã được phân chia xong, các món ăn kế tiếp tuy đa dạng, nhưng vẫn là thường thấy ở trên bàn tiệc gia đình giàu có, Tạ Lương Viện thân thể yếu ớt, ăn uống không có khẩu vị, Lưu thị ở một bên liền phân phó nha hoàn chọn một ít thịt hươu béo gầy vừa phải cắt thành lát, thêm một ít dấm ăn lên cho nàng.
Bên kia, Chung phu nhân đột nhiên chú ý tới dáng vẻ của Chu Ngọc Tô có chút đứng ngồi không yên, thì có chút không vui, thấp giọng cảnh cáo: "Hiện tại yến hội mới trải qua được một nửa, người có khó chịu, cũng phải nhẫn nhịn."
Chu Ngọc Tô chịu đựng toàn thân dây lên trạng thái bất thường, mỉm cười lắc đầu nói: "Mẫu thân, con dâu biết rồi."
Tạ Lương Viện chậm rãi mà ăn canh, khóe mắt không dấu vết mà nhìn Chu Ngọc Tô một hồi thì dịch mông, một hồi dùng khuỷu tay cọ xát vòng eo một chút, cắn môi, nghẹn đến mức vẻ mặt đỏ bừng, híp mắt bắt đầu chờ trò hay mở màn.
Rất nhah, nguyện vọng trở thành sự thật!
Lạc Minh đứng ở phía sau Chu Ngọc Tô đột nhiên kinh ngạc mà kêu lên: "Thiếu phu nhân, cổ của ngài."
Mọi người theo tiếng mà nhìn lên, chỉ thấy, trên cổ Chu Ngọc Tô từng nốt đậu lớn màu trắng nổi lên, dày đặc chằng chịt, cùng với động tác nuốt xuống của Chu Ngọc Tô, như con dòi trắng di dộng ở trên cổ. [Ewwwww ưi]
Thái thị là người đầu tiên ngồi ở bên cạnh Chu Ngọc Tô tỏ ra chán ghét mà xê dịch thân mình, đột nhiên, giống như là nghĩ tới cái gì đó, nhảy cao lên một cái, tay chân múa loạn, cất thanh kêu to: "Bệnh đậu mùa, là bệnh đậu mùa.." Tiếng vọng còn chưa dứt, bỗng chốc đẩy ghế dựa ra, trong lúc va chạm, trên mặt bàn chén đĩa theo đó mà đổ vỡ.