Chương 57: Trung thu (2)
Hai nhóm người tập hợp đông đủ sau bắt đầu xuất phát. Tuy cùng đi nhưng hai nhóm ngoài chị Kiều Anh ra đều không quen biết nên ranh giới phân chia rất chi là rõ ràng. Nhóm Kiều Anh vẫn là dẫn đầu đoàn người. Nhóm chơi cùng cấp hai của Kiều Anh lần này tập hợp tương đối đông đủ, mười một đồng chí. Trên mỗi chiếc xe đều là hai người, chỉ riêng lớp trưởng lẻ loi đơn bóng. Nhưng ai cũng đều không có đồng tình lớp trưởng, bởi người ta có hẹn với giai nhân đâu.
Đi đi cả nhóm phát hiện con đường hàng ngày qua lại, dưới ánh trăng và đèn đường phụ trợ, nó trở lên mỹ lệ động lòng người hơn hẳn. Đoạn đường từ huyện thành nhà cô lên thành phố phải đi qua một con đê. Đoạn này chỉ dài ba đến năm km, so với cả con đê thì chẳng đáng kể chút nào. Nhưng từ lâu người ta đã biến mặt đê thành một làn đường cho xe cộ qua lại. Cùng với dưới chân đê một làn đường khác khiến cho tình hình giao thông nơi đây thông thuận rất nhiều. Mà giờ đoàn người Kiều Anh đang đi trên đường đê, không nói đến gió mát thổi rối tóc. Chính là tầm nhìn cũng được rộng thoáng không ít. Đến con dốc rẽ về phía thành phố, cả đoàn người không hẹn mà cùng dừng xe, đều vì cảnh đẹp nơi đây mà rung động.
Từ nơi các bọn cô đứng có thể bao quát toàn bộ thành phố về đêm. Có lẽ là để chào đón trung thu, toàn bộ hệ thống đèn đường của thành phố đều được mở. Đứng trên cao nhìn xuống, những chùm đèn đường nối liền thành hàng đan xen như dải ngân hà lộng lẫy trong đêm. Đám học sinh làm gì đã được chứng kiến cảnh tượng này ngoài đời, cả bọn phấn khích hú hét cả lên. Cũng may lúc này trên đường không ai, bằng không cả đám dừng xe đầy đường sẽ rước lấy người đi đường bàn tán. Tuy vậy đoàn người cũng không dừng lại lâu lắm, không vì thời gian đi chơi hữu hạn, thì cũng vì hàng loạt bát hương cũ mới đặt cạnh con dốc không xa. Dù cho cảnh đẹp đến mấy mà đứng cạnh mấy thứ này cũng biến thành phim kinh dị hết.
Mọi người cảm xúc đan xen vượt qua con dốc tiến vào nội thành. Lớp trưởng đã tăng nhanh tốc độ đi đón Lan, còn lại đoàn người chậm rì rì vừa đi vừa ngắm cảnh. Không để mọi người chờ lâu lắm, lớp trưởng nhanh chóng quay lại. Nhưng đi cùng lớp trưởng không chỉ có Lan mà còn hai người khác.
"Hoàng Quân và Nhật Anh! Sao hai người này lại ở đây?" Ngồi đằng sau xe Phương không kìm nén được kinh ngạc bật thốt lên. Kiều Anh sao có thể trả lời câu hỏi này của Phương. Người có thể trả lời vấn đề này đang mải mê tán gái đâu. Cũng là Hoàng Quân nhìn không được lại gần giải thích: "Sáng nay nghe Hùng nói các cậu muốn lên thành phố chơi. Bọn tớ làm chủ nhà gì cũng không giúp được nhưng dẫn đường bọn tớ dư dả. Thế nào các cậu có cần người dẫn đường không?"
Khi nói chuyện mắt Hoàng Quân không rời đi quá khuôn mặt Kiều Anh. Không vì gì khác, chỉ vì hôm nay tạo hình của Kiều Anh quá đáng yêu. Kiều Anh lại không phải thật thiếu nữ 16 tuổi, bị ánh mắt như vậy nhìn một chút ngượng ngùng cũng không có. Cô còn rất tự nhiên mà nở nụ cười nói: "Cần chứ. Bọn tớ cầu mà không được đâu."
Như thế đôi bên ăn ý quyết định để Hoàng Quân dẫn đường đoàn người. Mà Hoàng Quân cũng không làm mọi người thất vọng, rất nhanh đã dẫn mọi người đến địa điểm tổ chức trung thu. Đoàn người trước tìm một nơi gửi xe, nội thành tìm được nơi gửi xe đúng là không dễ. Đi mấy nơi đều kín hết chỗ cả. Bất đắc dĩ Hoàng Quân đành dẫn mọi người đến một căn biệt thự. Nhìn căn biệt thự này Kiều Anh cảm thấy quen quen, đây chẳng phải căn biệt thự trong mơ của bố con cô sao. Chẳng lẽ chủ căn biệt thự này đã nghèo túng đến phải mở dịch vụ gửi xe kiếm tiền? Kiều Anh bị ý nghĩ của mình làm cho bật cười.
Mà đoàn người thấy căn biệt thự lúc sau đều không dám đi vào. Bọn họ hơn phân nửa số người là con nhà bình dân, số còn lại cũng không giàu có đến mức có biệt thự để ở nông nổi. Cả buổi không lên tiếng Nhật Anh lúc này lại đi đến mở cổng sắt ra rồi quay lại nói: "Mọi người vào đi thôi!"
Nói rồi đi vào bên trong, để lại mọi người nhìn nhau không biết có tiến vào không. Hoàng Quân bất đắc dĩ giải thích: "Đây là nhà cậu ấy. Mọi người cứ mang xe vào đi."
Được lời chắc chắn, đoàn người mới cẩn thận dắt xe qua cổng. Chứng kiến khu vườn cùng hòn non bộ bên trong mọi người ngoài hâm mộ ra không có cảm xúc khác. Cho đến nhìn ga ra rộng rãi có vài chiếc ô tô để bên trong mọi người đều chết lặng. Mọi người không ai bảo ai đều không ra tiếng, cho đến khi rời khỏi biệt thự cả đám mới thả lỏng người ra. Buổi tối hôm nay khiến cho cả đám mở mang tầm mắt.
Nhà Nhật Anh cách địa điểm tổ chức lễ hội trung thu không xa, mọi người đi bộ vài phút là tới. Còn chưa tới gần mọi người đã bị hấp dẫn bởi cảnh tượng trước mắt. Giữa đường phố là đoàn xe chở những chiếc đèn lồng tạo hình mười hai cầm tinh con vật khổng lồ. Ấn tượng nhất vẫn là đèn lồng con rồng được làm với kích cỡ rất lớn. Theo sau là những tạo hình đèn lồng cá chép, hoa sen khổng lồ khác. Tất cả đèn lồng đều được thắp sáng bằng các màu sắc khác nhau, tạo lên cảnh tượng mộng ảo vô cùng. Hai bên đường các tiểu thương cũng tranh thủ bày quán bán hàng. Họ không có đèn lồng siêu to khổng lồ, nhưng đổi lại là những chiếc đèn lồng nhỏ xinh tinh xảo. Còn chưa hết choáng ngợp cảnh tượng vừa rồi mọi người lại bị tiếng chiêng trống từ đằng xa hấp dẫn. Một đội bốn con kỳ lân đủ mọi màu sắc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Bốn con kỳ lân động tác thuần thục lắc đầu, nhảy lên kết hợp với chiêng trống làm người xem cũng sôi trào theo. Mắt thấy đội múa lân rời đi, đoàn người không tự chủ mà đi theo. Đến khi dừng lại đã là đến khu vực sân khấu chính. Đến đây thì mọi người hoàn toàn không chen lên được nữa vì quá đông. Mải mê xem múa lân Kiều Anh đã rời xa đoàn người lúc nào không hay. Nhìn trái nhìn phải không thấy mọi người đâu, Kiều Anh muốn rời khỏi đám đông đi ra ngoài. Nhưng dòng người quá đông ai cũng muốn đi về phía trước, Kiều Anh không cách nào chen ra ngoài được. Đang bất lực hết sức, đột nhiên có bàn tay nắm lấy tay cô kéo cô ra phía ngoài. Biến cố bất ngờ làm Kiều Anh suýt hét lên, nhưng nhìn chủ nhân chiếc tay cô vội ngậm miệng lại. Hóa ra không biết từ khi nào Nhật Anh đã đứng đằng sau cô.
Đi đi cả nhóm phát hiện con đường hàng ngày qua lại, dưới ánh trăng và đèn đường phụ trợ, nó trở lên mỹ lệ động lòng người hơn hẳn. Đoạn đường từ huyện thành nhà cô lên thành phố phải đi qua một con đê. Đoạn này chỉ dài ba đến năm km, so với cả con đê thì chẳng đáng kể chút nào. Nhưng từ lâu người ta đã biến mặt đê thành một làn đường cho xe cộ qua lại. Cùng với dưới chân đê một làn đường khác khiến cho tình hình giao thông nơi đây thông thuận rất nhiều. Mà giờ đoàn người Kiều Anh đang đi trên đường đê, không nói đến gió mát thổi rối tóc. Chính là tầm nhìn cũng được rộng thoáng không ít. Đến con dốc rẽ về phía thành phố, cả đoàn người không hẹn mà cùng dừng xe, đều vì cảnh đẹp nơi đây mà rung động.
Từ nơi các bọn cô đứng có thể bao quát toàn bộ thành phố về đêm. Có lẽ là để chào đón trung thu, toàn bộ hệ thống đèn đường của thành phố đều được mở. Đứng trên cao nhìn xuống, những chùm đèn đường nối liền thành hàng đan xen như dải ngân hà lộng lẫy trong đêm. Đám học sinh làm gì đã được chứng kiến cảnh tượng này ngoài đời, cả bọn phấn khích hú hét cả lên. Cũng may lúc này trên đường không ai, bằng không cả đám dừng xe đầy đường sẽ rước lấy người đi đường bàn tán. Tuy vậy đoàn người cũng không dừng lại lâu lắm, không vì thời gian đi chơi hữu hạn, thì cũng vì hàng loạt bát hương cũ mới đặt cạnh con dốc không xa. Dù cho cảnh đẹp đến mấy mà đứng cạnh mấy thứ này cũng biến thành phim kinh dị hết.
Mọi người cảm xúc đan xen vượt qua con dốc tiến vào nội thành. Lớp trưởng đã tăng nhanh tốc độ đi đón Lan, còn lại đoàn người chậm rì rì vừa đi vừa ngắm cảnh. Không để mọi người chờ lâu lắm, lớp trưởng nhanh chóng quay lại. Nhưng đi cùng lớp trưởng không chỉ có Lan mà còn hai người khác.
"Hoàng Quân và Nhật Anh! Sao hai người này lại ở đây?" Ngồi đằng sau xe Phương không kìm nén được kinh ngạc bật thốt lên. Kiều Anh sao có thể trả lời câu hỏi này của Phương. Người có thể trả lời vấn đề này đang mải mê tán gái đâu. Cũng là Hoàng Quân nhìn không được lại gần giải thích: "Sáng nay nghe Hùng nói các cậu muốn lên thành phố chơi. Bọn tớ làm chủ nhà gì cũng không giúp được nhưng dẫn đường bọn tớ dư dả. Thế nào các cậu có cần người dẫn đường không?"
Khi nói chuyện mắt Hoàng Quân không rời đi quá khuôn mặt Kiều Anh. Không vì gì khác, chỉ vì hôm nay tạo hình của Kiều Anh quá đáng yêu. Kiều Anh lại không phải thật thiếu nữ 16 tuổi, bị ánh mắt như vậy nhìn một chút ngượng ngùng cũng không có. Cô còn rất tự nhiên mà nở nụ cười nói: "Cần chứ. Bọn tớ cầu mà không được đâu."
Như thế đôi bên ăn ý quyết định để Hoàng Quân dẫn đường đoàn người. Mà Hoàng Quân cũng không làm mọi người thất vọng, rất nhanh đã dẫn mọi người đến địa điểm tổ chức trung thu. Đoàn người trước tìm một nơi gửi xe, nội thành tìm được nơi gửi xe đúng là không dễ. Đi mấy nơi đều kín hết chỗ cả. Bất đắc dĩ Hoàng Quân đành dẫn mọi người đến một căn biệt thự. Nhìn căn biệt thự này Kiều Anh cảm thấy quen quen, đây chẳng phải căn biệt thự trong mơ của bố con cô sao. Chẳng lẽ chủ căn biệt thự này đã nghèo túng đến phải mở dịch vụ gửi xe kiếm tiền? Kiều Anh bị ý nghĩ của mình làm cho bật cười.
Mà đoàn người thấy căn biệt thự lúc sau đều không dám đi vào. Bọn họ hơn phân nửa số người là con nhà bình dân, số còn lại cũng không giàu có đến mức có biệt thự để ở nông nổi. Cả buổi không lên tiếng Nhật Anh lúc này lại đi đến mở cổng sắt ra rồi quay lại nói: "Mọi người vào đi thôi!"
Nói rồi đi vào bên trong, để lại mọi người nhìn nhau không biết có tiến vào không. Hoàng Quân bất đắc dĩ giải thích: "Đây là nhà cậu ấy. Mọi người cứ mang xe vào đi."
Được lời chắc chắn, đoàn người mới cẩn thận dắt xe qua cổng. Chứng kiến khu vườn cùng hòn non bộ bên trong mọi người ngoài hâm mộ ra không có cảm xúc khác. Cho đến nhìn ga ra rộng rãi có vài chiếc ô tô để bên trong mọi người đều chết lặng. Mọi người không ai bảo ai đều không ra tiếng, cho đến khi rời khỏi biệt thự cả đám mới thả lỏng người ra. Buổi tối hôm nay khiến cho cả đám mở mang tầm mắt.
Nhà Nhật Anh cách địa điểm tổ chức lễ hội trung thu không xa, mọi người đi bộ vài phút là tới. Còn chưa tới gần mọi người đã bị hấp dẫn bởi cảnh tượng trước mắt. Giữa đường phố là đoàn xe chở những chiếc đèn lồng tạo hình mười hai cầm tinh con vật khổng lồ. Ấn tượng nhất vẫn là đèn lồng con rồng được làm với kích cỡ rất lớn. Theo sau là những tạo hình đèn lồng cá chép, hoa sen khổng lồ khác. Tất cả đèn lồng đều được thắp sáng bằng các màu sắc khác nhau, tạo lên cảnh tượng mộng ảo vô cùng. Hai bên đường các tiểu thương cũng tranh thủ bày quán bán hàng. Họ không có đèn lồng siêu to khổng lồ, nhưng đổi lại là những chiếc đèn lồng nhỏ xinh tinh xảo. Còn chưa hết choáng ngợp cảnh tượng vừa rồi mọi người lại bị tiếng chiêng trống từ đằng xa hấp dẫn. Một đội bốn con kỳ lân đủ mọi màu sắc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Bốn con kỳ lân động tác thuần thục lắc đầu, nhảy lên kết hợp với chiêng trống làm người xem cũng sôi trào theo. Mắt thấy đội múa lân rời đi, đoàn người không tự chủ mà đi theo. Đến khi dừng lại đã là đến khu vực sân khấu chính. Đến đây thì mọi người hoàn toàn không chen lên được nữa vì quá đông. Mải mê xem múa lân Kiều Anh đã rời xa đoàn người lúc nào không hay. Nhìn trái nhìn phải không thấy mọi người đâu, Kiều Anh muốn rời khỏi đám đông đi ra ngoài. Nhưng dòng người quá đông ai cũng muốn đi về phía trước, Kiều Anh không cách nào chen ra ngoài được. Đang bất lực hết sức, đột nhiên có bàn tay nắm lấy tay cô kéo cô ra phía ngoài. Biến cố bất ngờ làm Kiều Anh suýt hét lên, nhưng nhìn chủ nhân chiếc tay cô vội ngậm miệng lại. Hóa ra không biết từ khi nào Nhật Anh đã đứng đằng sau cô.