Chương 48: Hàng ngày
Rất tò mò muốn biết phần thưởng của mình là gì nhưng Kiều Anh vẫn là nhịn xuống hỏi bố cô xúc động. Dù sao biết trước sẽ bớt kinh hỉ sao? Nhưng cô chờ mãi chờ mãi đến dâu tây cô trồng đều chín đỏ mà bóng dáng phần thưởng cũng không có. Khả năng là không diễn đi. Nói thật cô có chút thất vọng, không phải vì giá trị của phần thưởng. Mà cảm giác bị người thân bỏ qua, thật là không dễ chịu chút nào.
Cứ tưởng kiếp này cô sẽ là một con vui sướng cá mặn đâu. Không ngờ nhảy ra nhóc con Bảo Bảo, gặm lão là đừng nghĩ. Cô lại phải tự mình cố gắng rồi. Đúng là hai kiếp lao lực mệnh.
Thương xuân bi thu không phải phong cách của cô. Rất nhanh Kiều Anh lại điều chỉnh tốt trạng thái. Hôm nay cô phải đi hái dâu tây trả hàng cho khách. Đơn hàng này khách đã đặt từ vài hôm trước, nhưng dâu tây chưa chín cô phải hoãn lại vài hôm. Kiều Anh lấy mấy hộp đựng dâu tây bỏ vào làn xe đạp, đang định xuất phát thì Bảo Anh từ trong nhà lao ra hô: "Chị ơi! Cho em đi với?"
Kiều Anh không cần nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt: "Không, em ở nhà đi." Nói đùa gì vậy, cô lại không lẩn quẩn trong lòng mang cậu nhóc này đi phá nát vườn dâu tây của cô à. Bảo Anh không để ý tới thái độ của chị cậu tiếp tục làm nũng: "Cho em đi mà. Em sẽ giúp chị hái dâu tây."
Kiều Anh trợn trắng mắt nói: "Giúp chị hái dâu tây, em giúp chị ăn dâu tây thì có."
Em trai cô cười hắc hắc lên, vì được ăn dâu tây cậu cũng bất chấp tất cả nói: "Chị cho em đi em sẽ nói cho chị một bí mật."
Lại là cái chiêu này, từ bé cô đã dùng chán. Kiều Anh bĩu môi nói: "Chị không muốn nghe bí mật của em. Em giữ nó trong lòng luôn đi" Nói xong cô cũng không dây dưa làm gì với cậu nhóc này, đạp xe liền đi. Bảo Anh thấy thế vội đuổi theo gào lên: "Về phần thưởng chị không muốn biết là gì sao?"
Chỉ nghe xe đạp thắng gấp kít một cái dừng lại, Kiều Anh đầy mặt tươi cười hướng Bảo Anh vẫy tay: "Chị đột nhiên cảm thấy mệt quá, Bảo Bảo mau lên xe, đi giúp chị hái dâu tây nhé!"
Này thái độ thay đổi cũng quá nhanh đi. Bảo Anh cứ như vậy được theo chị cậu về nhà cũ hái dâu. Trên đường cậu cũng đem bố mẹ cô thưởng xe đạp điện cho chị cậu nói ra. Kiều Anh không khỏi gật đầu, phần thưởng này rất hợp tâm ý cô. Ai mà muốn đạp xe cả 10km đi học chứ.
Cung cấp thông tin hữu ích Bảo Anh mừng thầm trong lòng, chút nữa cậu có thể ăn thoải mái dâu tây rồi. Càng nghĩ càng thích ý vô cùng. Và cái kết không thể đắng hơn. Bảo Anh nhìn đám dâu tây méo mó be bé này gào lên: "Cho em quả khác đi, em không ăn những quả này."
Kiều Anh thản nhiên khóa lại vườn dâu, ôm một rổ dâu tây loại một ra ngoài. Vừa đi vừa nói: "Sao vậy, mấy quả đấy chị đặc biệt chọn quả ngon nhất dành cho em mà. Không thích à?"
Bảo Anh nhìn đám dưa vẹo táo nứt dâu tây hoài nghi mình nghe nhầm. Cậu vẫn kiên quyết đẩy trả lại đám dâu tây kia về phía chị cô nói: "Em vẫn là thích đám dâu tây chị loại ra trong rổ kia hơn."
Chị cậu cười tủm tỉm một cái rồi cầm nốt số dâu tây còn lại đi rồi. Bảo Anh sửng sốt một lúc mới đuổi theo chị cậu gào lên: "Em sẽ về mách mẹ chị bắt nạt em. Rõ ràng em đều nói bí mật cho chị rồi, mà chị không cho em ăn dâu tây."
Kiều Anh đầu cũng không ngoảnh lại nói: "Bảo Bảo, em năm nay bảy tuổi đi. Lại không phải bảy mươi tuổi. Mới bao lâu mà em đã quên rồi à. Chị chỉ hứa sẽ đưa em đi hái dâu tây thôi, chứ có bảo em giúp chị ăn dâu tây đâu, đúng không?"
Nghe xong những lời này, Bảo Anh cũng mắc kẹt, không nói gì nữa. Kiều Anh đùa xong cậu em, rồi nhanh nhẹn đạp xe trở về chợ Huyện. Đến nhà trên chợ Huyện cô để lại thằng em trai ở nhà, còn mình thì đi giao hàng.
Giao dịch hoàn thành, Kiều Anh vào trong siêu thị mua một hộp kem mang về nhà. Đi qua địa chỉ nhà thầy giáo dạy thêm cho Bảo Anh đợt trước, cô thấy ở đấy tụ tập rất nhiều người. Hình như là một vụ đánh nhau. Kiều Anh là không dám tới gần những vụ đánh nhau như này. Nên cô chuẩn bị rời đi, nhưng mấy người đứng xem nói chuyện to quá cô cũng nghe được.
"Không nghĩ tới bề ngoài lịch sự như thế mà làm chuyện cầm thú như này với một đứa trẻ." Người xem A nói.
Người xem B cũng rất tiếc hận mà nói: "Mới học lớp 8 đâu. Giờ bụng đều bầu không biết giờ tính sao."
Nghe những lời bàn tán này, Kiều Anh cũng bị trấn kinh tới rồi. Cô dắt xe đến lại gần hiện trường, thấy tên thầy giáo kia bị bốn năm người thanh niên đánh hội đồng nhưng không ai can ngăn. Bị đánh đau tên thầy giáo kia quỳ gối xin tha. Nhưng chỉ nhận lại cơn mưa đấm đá. Người dân xung quanh chỉ trích thậm tệ. Kiều Anh nghĩ sau này tên thầy giáo biến thái này chắc không còn mặt mũi ở đây nữa. Không thấy học sinh nữ kia đâu, vụ việc này vỡ nở coi như cuộc đời em ấy hoàn toàn hủy hoại.
Sợ kem chảy, cô vội vàng đạp xe về nhà. Cô cầm dâu tây và kem vào nhà, thấy Bảo Anh héo héo ngồi xem Ti vi. Chị cô đang đứng nhặt rau trong bếp. Kiều Anh gọi với vào: "Chị ơi! Ra ngoài này ăn dâu tây với em."
Chị cô thu dọn hết rau lại rồi đi rửa tay. Bảo Anh đã ngồi vào bên cạnh Kiều Anh mắt trông mong nhìn nguyên hộp dâu tây chín mọng. Cậu nuốt nước miếng nói: "Chị bị khách bom hàng à?"
Chị cậu cho cậu ăn một cái hạt dẻ rồi nói: "Dâu tây của chị không sợ ế. Không phải vừa rồi muốn ăn sao? Ăn đi còn gì?"
Bảo Anh vui sướng lên, cậu nịnh nọt mà lấy hai quả dâu tây phân biệt cho hai chị gái mình. Rồi mới lấy một quả tự mình ăn.
Cứ tưởng kiếp này cô sẽ là một con vui sướng cá mặn đâu. Không ngờ nhảy ra nhóc con Bảo Bảo, gặm lão là đừng nghĩ. Cô lại phải tự mình cố gắng rồi. Đúng là hai kiếp lao lực mệnh.
Thương xuân bi thu không phải phong cách của cô. Rất nhanh Kiều Anh lại điều chỉnh tốt trạng thái. Hôm nay cô phải đi hái dâu tây trả hàng cho khách. Đơn hàng này khách đã đặt từ vài hôm trước, nhưng dâu tây chưa chín cô phải hoãn lại vài hôm. Kiều Anh lấy mấy hộp đựng dâu tây bỏ vào làn xe đạp, đang định xuất phát thì Bảo Anh từ trong nhà lao ra hô: "Chị ơi! Cho em đi với?"
Kiều Anh không cần nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt: "Không, em ở nhà đi." Nói đùa gì vậy, cô lại không lẩn quẩn trong lòng mang cậu nhóc này đi phá nát vườn dâu tây của cô à. Bảo Anh không để ý tới thái độ của chị cậu tiếp tục làm nũng: "Cho em đi mà. Em sẽ giúp chị hái dâu tây."
Kiều Anh trợn trắng mắt nói: "Giúp chị hái dâu tây, em giúp chị ăn dâu tây thì có."
Em trai cô cười hắc hắc lên, vì được ăn dâu tây cậu cũng bất chấp tất cả nói: "Chị cho em đi em sẽ nói cho chị một bí mật."
Lại là cái chiêu này, từ bé cô đã dùng chán. Kiều Anh bĩu môi nói: "Chị không muốn nghe bí mật của em. Em giữ nó trong lòng luôn đi" Nói xong cô cũng không dây dưa làm gì với cậu nhóc này, đạp xe liền đi. Bảo Anh thấy thế vội đuổi theo gào lên: "Về phần thưởng chị không muốn biết là gì sao?"
Chỉ nghe xe đạp thắng gấp kít một cái dừng lại, Kiều Anh đầy mặt tươi cười hướng Bảo Anh vẫy tay: "Chị đột nhiên cảm thấy mệt quá, Bảo Bảo mau lên xe, đi giúp chị hái dâu tây nhé!"
Này thái độ thay đổi cũng quá nhanh đi. Bảo Anh cứ như vậy được theo chị cậu về nhà cũ hái dâu. Trên đường cậu cũng đem bố mẹ cô thưởng xe đạp điện cho chị cậu nói ra. Kiều Anh không khỏi gật đầu, phần thưởng này rất hợp tâm ý cô. Ai mà muốn đạp xe cả 10km đi học chứ.
Cung cấp thông tin hữu ích Bảo Anh mừng thầm trong lòng, chút nữa cậu có thể ăn thoải mái dâu tây rồi. Càng nghĩ càng thích ý vô cùng. Và cái kết không thể đắng hơn. Bảo Anh nhìn đám dâu tây méo mó be bé này gào lên: "Cho em quả khác đi, em không ăn những quả này."
Kiều Anh thản nhiên khóa lại vườn dâu, ôm một rổ dâu tây loại một ra ngoài. Vừa đi vừa nói: "Sao vậy, mấy quả đấy chị đặc biệt chọn quả ngon nhất dành cho em mà. Không thích à?"
Bảo Anh nhìn đám dưa vẹo táo nứt dâu tây hoài nghi mình nghe nhầm. Cậu vẫn kiên quyết đẩy trả lại đám dâu tây kia về phía chị cô nói: "Em vẫn là thích đám dâu tây chị loại ra trong rổ kia hơn."
Chị cậu cười tủm tỉm một cái rồi cầm nốt số dâu tây còn lại đi rồi. Bảo Anh sửng sốt một lúc mới đuổi theo chị cậu gào lên: "Em sẽ về mách mẹ chị bắt nạt em. Rõ ràng em đều nói bí mật cho chị rồi, mà chị không cho em ăn dâu tây."
Kiều Anh đầu cũng không ngoảnh lại nói: "Bảo Bảo, em năm nay bảy tuổi đi. Lại không phải bảy mươi tuổi. Mới bao lâu mà em đã quên rồi à. Chị chỉ hứa sẽ đưa em đi hái dâu tây thôi, chứ có bảo em giúp chị ăn dâu tây đâu, đúng không?"
Nghe xong những lời này, Bảo Anh cũng mắc kẹt, không nói gì nữa. Kiều Anh đùa xong cậu em, rồi nhanh nhẹn đạp xe trở về chợ Huyện. Đến nhà trên chợ Huyện cô để lại thằng em trai ở nhà, còn mình thì đi giao hàng.
Giao dịch hoàn thành, Kiều Anh vào trong siêu thị mua một hộp kem mang về nhà. Đi qua địa chỉ nhà thầy giáo dạy thêm cho Bảo Anh đợt trước, cô thấy ở đấy tụ tập rất nhiều người. Hình như là một vụ đánh nhau. Kiều Anh là không dám tới gần những vụ đánh nhau như này. Nên cô chuẩn bị rời đi, nhưng mấy người đứng xem nói chuyện to quá cô cũng nghe được.
"Không nghĩ tới bề ngoài lịch sự như thế mà làm chuyện cầm thú như này với một đứa trẻ." Người xem A nói.
Người xem B cũng rất tiếc hận mà nói: "Mới học lớp 8 đâu. Giờ bụng đều bầu không biết giờ tính sao."
Nghe những lời bàn tán này, Kiều Anh cũng bị trấn kinh tới rồi. Cô dắt xe đến lại gần hiện trường, thấy tên thầy giáo kia bị bốn năm người thanh niên đánh hội đồng nhưng không ai can ngăn. Bị đánh đau tên thầy giáo kia quỳ gối xin tha. Nhưng chỉ nhận lại cơn mưa đấm đá. Người dân xung quanh chỉ trích thậm tệ. Kiều Anh nghĩ sau này tên thầy giáo biến thái này chắc không còn mặt mũi ở đây nữa. Không thấy học sinh nữ kia đâu, vụ việc này vỡ nở coi như cuộc đời em ấy hoàn toàn hủy hoại.
Sợ kem chảy, cô vội vàng đạp xe về nhà. Cô cầm dâu tây và kem vào nhà, thấy Bảo Anh héo héo ngồi xem Ti vi. Chị cô đang đứng nhặt rau trong bếp. Kiều Anh gọi với vào: "Chị ơi! Ra ngoài này ăn dâu tây với em."
Chị cô thu dọn hết rau lại rồi đi rửa tay. Bảo Anh đã ngồi vào bên cạnh Kiều Anh mắt trông mong nhìn nguyên hộp dâu tây chín mọng. Cậu nuốt nước miếng nói: "Chị bị khách bom hàng à?"
Chị cậu cho cậu ăn một cái hạt dẻ rồi nói: "Dâu tây của chị không sợ ế. Không phải vừa rồi muốn ăn sao? Ăn đi còn gì?"
Bảo Anh vui sướng lên, cậu nịnh nọt mà lấy hai quả dâu tây phân biệt cho hai chị gái mình. Rồi mới lấy một quả tự mình ăn.