Chương 26: Không làm gì mà cũng có cơm ăn
Sau đó, chúng tôi đã tập hát đi tập hát lại hàng chục lần xong và đến lần cuối cùng, nghe thấy rất hay nên hai đứa quyết định hát mà không cần nhìn lời, lúc đầu Ly vẫn còn quên một số chỗ, cô ấy luôn nhìn đi nhìn lại lời khá nhiều lần. Qua những lần thử lại, Ly đã có thể hát trọn vẹn mà không cần xem lại lời bài hát. Cứ thế này, hai đứa hát với nhau rất say mê, không để ý đến không gian và thời gian, tôi thấy Ly hát khá ổn nên bảo cô ấy nghỉ ngơi sau đó cùng đi ăn trưa nhưng khi tôi kiểm tra lại giờ thì thấy đã quá trưa, tôi nghĩ rằng căng-tin sẽ không mở cửa vào giờ này. Đang không biết làm sao thì sau lưng vang lên một tràng pháo tay, hai đứa bọn tôi vội quay lại nhìn và bất ngờ đó chính là những đứa trong lớp. Bọn họ trong thời gian nghỉ ngơi thấy hai bọn tôi vẫn cứ hát mà đã đến giờ ăn trưa, họ không dám làm phiền nên khi họ mua cơm cho họ xong thì mua thêm cho hai bọn tôi, họ nói với nhau cứ làm và cố đợi đến khi tôi và Ly hát xong, cả lớp sẽ cùng nhau ăn trưa.
Lớp trưởng đột nhiên cầm hai suất cơm tiến đến đưa cho bọn tôi, hai bọn tôi nhanh chóng nhận lấy. Vì những đứa trong lớp đều tập trung ở chỗ bọn tôi rồi mà chỗ này lại có bóng râm nên cả lớp ngồi ăn cơm trưa ở đây, chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, không khí rất vui và náo nhiệt, có những đứa nhanh chóng ăn xong sớm để thể hiện tài năng của mình, tôi không biết chúng nó lôi từ đâu hai cái micro karaoke bluetooth có kèm theo loa ra hát, hai đứa một cùng nhau lên, bài chúng nó hát không chỉ hay mà còn nhảy đẹp nữa, ngoài ra những đứa nhận thiết kế trang phục cũng làm xong một số bộ cosplay, chúng nó đã đưa cho những đứa nhận mặc đồ cosplay được mặc thử, kết quả khi vừa mới mặc và trang điểm vào, bọn họ như biến thành một người khác, trông y hệt các nhân vật đấy bước ra ngoài đời thực, số còn lại trong lớp đều khen ngợi tạo hình của bọn họ. Vì để trông thật hơn nữa, họ thậm chí còn vừa tập đi catwalk vừa nói một số câu thoại của các nhân vật trong các bộ phim đã khiến cho cả lớp tôi rất thích thú và hào hứng. Càng nhìn họ, tôi càng thấy họ giống như những người mẫu đang đi trên sàn trong show diễn thời trang còn bên dưới là khán giả hò hét cổ vũ.
May mắn thay, nơi lớp tôi đang ngồi không ảnh hưởng gì đến các lớp học xung quanh và người qua lại, vì vậy chúng tôi cứ nhảy cứ hát cứ trình diễn thời trang đến tận hơn 3 giờ chiều mới nghỉ, sau đó khoảng 4 giờ chiều chúng tôi bắt tay vào hoàn thành tiếp gian hàng. Hai tiếng sau, cả lớp tôi gần như làm xong gian hàng chỉ thiếu mỗi khâu trang trí và cũng vì trời gần tối mà ở đó lại có ít đèn chiếu vào nên bọn tôi đi về và hẹn nhau mai học xong thì ở lại làm nốt. Như thường lệ khi tôi trở về phòng, những đứa cùng phòng đã làm hết các công việc như nấu nướng, dọn dẹp phòng.. khiến tôi thấy hơi ngại vì không làm gì mà cũng có cơm ăn.
Cũng như kiếp trước, kiếp này tôi lại vừa ăn cơm vừa xem tin tức từ thời sự và các bản tin khác, tôi chẳng hiểu sao mình lại có thói quen này chắc là do hồi bé mỗi khi ăn cơm tối cùng ông bà và bố mẹ, họ thường bảo anh em tôi mở ti vi chuyển đến kênh có thời sự lên để nghe, xem hôm nay có tin tức gì mới không, theo tôi đoán thói quen này được hình thành từ đây. Ba đứa cùng phòng tôi thấy tôi mỗi ngày đều như vậy thì nói tôi giống như một ông già, tôi không phản bác gì mà nói lại với họ tôi đúng là già thật, tóc thì bạc trắng cả đầu nhìn không đã thấy không khác gì rồi, nếu mà cầm thêm cái gậy để chống mỗi khi đi lại nữa chắc ai cũng tưởng tôi là ông già thật.
Sau khi xem tất cả các tin tức chính trong ngày, tin tiếp theo mà mọi người ai cũng biết đó là dự báo thời tiết, tôi lắng nghe kỹ hơn khi thấy họ nói đến nơi mình hiện tại đang ở đêm nay sẽ mưa lớn, tôi vội vàng lo lắng, nhớ xem liệu gian hàng lớp mình có đảm bảo chống được mưa không thì họ nói thêm mưa to sẽ kèm theo gió mạnh. Nghe đến đoạn này, tôi đã không nghe hết mà đứng dậy cầm theo điện thoại, đèn pin, bỏ lại máy tính vẫn còn chưa tắt và chạy đến chỗ gian hàng với mục đích là làm cho nó được chắc chắn hơn.
Ba đứa cùng phòng tôi tuy học khác lớp so với tôi và cũng không thực sự quan tâm nhiều đến tin tức thời sự cho lắm nhưng khi nghe thấy tin dự báo thời tiết trên máy tính của tôi vẫn chưa tắt, họ đã tập trung quanh chỗ tôi để nghe. Thấy đêm nay trời sẽ mưa gió khá mạnh, ba người bọn họ lần lượt nhắn tin vào trong nhóm lớp lớp họ yêu cầu những người trong lớp đi cố định lại gian hàng vì đêm nay trời có mưa và gió mạnh nhưng lại không một ai thèm để ý hay tin lời họ, bọn họ không còn cách nào khác nên vội vàng tắt đèn, tắt máy tính của tôi xong thì khóa cửa phòng lại rồi chạy một mạch đến chỗ gian hàng.
Lớp trưởng đột nhiên cầm hai suất cơm tiến đến đưa cho bọn tôi, hai bọn tôi nhanh chóng nhận lấy. Vì những đứa trong lớp đều tập trung ở chỗ bọn tôi rồi mà chỗ này lại có bóng râm nên cả lớp ngồi ăn cơm trưa ở đây, chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, không khí rất vui và náo nhiệt, có những đứa nhanh chóng ăn xong sớm để thể hiện tài năng của mình, tôi không biết chúng nó lôi từ đâu hai cái micro karaoke bluetooth có kèm theo loa ra hát, hai đứa một cùng nhau lên, bài chúng nó hát không chỉ hay mà còn nhảy đẹp nữa, ngoài ra những đứa nhận thiết kế trang phục cũng làm xong một số bộ cosplay, chúng nó đã đưa cho những đứa nhận mặc đồ cosplay được mặc thử, kết quả khi vừa mới mặc và trang điểm vào, bọn họ như biến thành một người khác, trông y hệt các nhân vật đấy bước ra ngoài đời thực, số còn lại trong lớp đều khen ngợi tạo hình của bọn họ. Vì để trông thật hơn nữa, họ thậm chí còn vừa tập đi catwalk vừa nói một số câu thoại của các nhân vật trong các bộ phim đã khiến cho cả lớp tôi rất thích thú và hào hứng. Càng nhìn họ, tôi càng thấy họ giống như những người mẫu đang đi trên sàn trong show diễn thời trang còn bên dưới là khán giả hò hét cổ vũ.
May mắn thay, nơi lớp tôi đang ngồi không ảnh hưởng gì đến các lớp học xung quanh và người qua lại, vì vậy chúng tôi cứ nhảy cứ hát cứ trình diễn thời trang đến tận hơn 3 giờ chiều mới nghỉ, sau đó khoảng 4 giờ chiều chúng tôi bắt tay vào hoàn thành tiếp gian hàng. Hai tiếng sau, cả lớp tôi gần như làm xong gian hàng chỉ thiếu mỗi khâu trang trí và cũng vì trời gần tối mà ở đó lại có ít đèn chiếu vào nên bọn tôi đi về và hẹn nhau mai học xong thì ở lại làm nốt. Như thường lệ khi tôi trở về phòng, những đứa cùng phòng đã làm hết các công việc như nấu nướng, dọn dẹp phòng.. khiến tôi thấy hơi ngại vì không làm gì mà cũng có cơm ăn.
Cũng như kiếp trước, kiếp này tôi lại vừa ăn cơm vừa xem tin tức từ thời sự và các bản tin khác, tôi chẳng hiểu sao mình lại có thói quen này chắc là do hồi bé mỗi khi ăn cơm tối cùng ông bà và bố mẹ, họ thường bảo anh em tôi mở ti vi chuyển đến kênh có thời sự lên để nghe, xem hôm nay có tin tức gì mới không, theo tôi đoán thói quen này được hình thành từ đây. Ba đứa cùng phòng tôi thấy tôi mỗi ngày đều như vậy thì nói tôi giống như một ông già, tôi không phản bác gì mà nói lại với họ tôi đúng là già thật, tóc thì bạc trắng cả đầu nhìn không đã thấy không khác gì rồi, nếu mà cầm thêm cái gậy để chống mỗi khi đi lại nữa chắc ai cũng tưởng tôi là ông già thật.
Sau khi xem tất cả các tin tức chính trong ngày, tin tiếp theo mà mọi người ai cũng biết đó là dự báo thời tiết, tôi lắng nghe kỹ hơn khi thấy họ nói đến nơi mình hiện tại đang ở đêm nay sẽ mưa lớn, tôi vội vàng lo lắng, nhớ xem liệu gian hàng lớp mình có đảm bảo chống được mưa không thì họ nói thêm mưa to sẽ kèm theo gió mạnh. Nghe đến đoạn này, tôi đã không nghe hết mà đứng dậy cầm theo điện thoại, đèn pin, bỏ lại máy tính vẫn còn chưa tắt và chạy đến chỗ gian hàng với mục đích là làm cho nó được chắc chắn hơn.
Ba đứa cùng phòng tôi tuy học khác lớp so với tôi và cũng không thực sự quan tâm nhiều đến tin tức thời sự cho lắm nhưng khi nghe thấy tin dự báo thời tiết trên máy tính của tôi vẫn chưa tắt, họ đã tập trung quanh chỗ tôi để nghe. Thấy đêm nay trời sẽ mưa gió khá mạnh, ba người bọn họ lần lượt nhắn tin vào trong nhóm lớp lớp họ yêu cầu những người trong lớp đi cố định lại gian hàng vì đêm nay trời có mưa và gió mạnh nhưng lại không một ai thèm để ý hay tin lời họ, bọn họ không còn cách nào khác nên vội vàng tắt đèn, tắt máy tính của tôi xong thì khóa cửa phòng lại rồi chạy một mạch đến chỗ gian hàng.