Chương 93
Mấy tháng trước, Lục Phù Sênh đã từng khôi phục một bức tranh chân dung thời dân quốc, người phụ nữ trên bức tranh rất giống Khương Tự.
Lúc ấy, anh cầm theo bức tranh đó đi tìm Khương Tự.
Khương Tự gọi quản gia Trịnh đến, không ngờ quản gia Trịnh thần thông quảng đại thật sự tìm được người có tướng mạo tương tự bọn họ, trùng hợp là những bức ảnh kia cũng thuộc thời kỳ dân quốc.
Đúng là Lục Phù Sênh đã bị lừa cho qua chuyện.
Thế nhưng gần đây anh lại bắt đầu mơ tới những giấc mơ kỳ lạ. Anh chưa từng trải qua hình ảnh trong mơ, lại có một loại cảm giác như người lạc vào trong cảnh.
Toàn bộ cảnh trong mơ bị phủ lên màu sắc hoàng hôn.
Màn che chậm rãi kéo ra, lộ ra sân khấu kịch bên trong, giảng cho Lục Phù Sênh một chuyện cũ xa xôi.
Lục Phù Sênh nhìn thấy có một hoa đán đứng ở trên sân khấu, mặc dù trang điểm nổi bật, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt có vài phần giống anh.
Anh cho rằng mình là người đứng xem, nhìn hoa đán đang hát hí, nhưng âm thanh kia lại giống như là tràn ra từ cổ họng anh.
Hát hí xong, ánh mắt hoa đán lạnh nhạt hờ hững, như phiêu du bên ngoài thế giới.
Tính tình anh ta ngạo mạn, gỡ mũ miện như ý(1) xuống, thoát ra khỏi nhân vật, về tới nhân gian.
(1) Mũ miện như ý là mũ miện có hình dáng giống thanh ngọc như ý.
Mới nhìn sơ qua, Lục Phù Sênh chỉ cảm thấy giống vài phần, nhưng sau khi tẩy trang, ngũ quan người này chẳng khác anh chút nào.
Lần thứ nhất mơ thấy giấc mơ này, Lục Phù Sênh không suy nghĩ nhiều, có thể là gần đây anh quá mệt mỏi, nên mới nằm mơ.
Nhưng tới lần thứ hai anh mơ về thời dân quốc, anh có hơi không bình tĩnh.
Bởi vì Lục Phù Sênh không chỉ mơ thấy chính mình, còn mơ thấy người đàn ông trên bức tranh.
Ở trong mơ, khác với âu phục giày da trên bức tranh, anh ta mặc quân trang, khí chất lạnh lẽo thấu xương.
Kỳ lạ là, lần đầu tiên Lục Phù Sênh trông thấy anh ta, trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ.
Người đàn ông mặc quân trang này là Lục thiếu soái.
Mặc dù bọn họ chưa từng gặp nhau, Lục Phù Sênh lại có thể đoán ra thân phận của anh ta một cách chuẩn xác.
Trong giấc mơ kia xuất hiện người Nhật Bản.
Lục Phù Sênh không còn dùng thị giác người ngoài cuộc đứng xem, mà có thể cảm nhận được cảm xúc của hoa đán.
Người Nhật Bản kêu hoa đán đi hát, anh ta tâm cao khí ngạo, trực tiếp hất mặt bỏ đi.
Cảnh tiếp theo, Lục thiếu soái cứu anh ta ra từ trong tay người Nhật Bản...
Sau khi tỉnh lại, Lục Phù Sênh có hơi mất hồn mất vía.
Trước khi anh ra khỏi nhà họ Lục, vừa lúc gặp Lục Tư Việt về nhà.
Lục Tư Việt bất ngờ gọi anh lại: "Lục Phù Sênh, anh sao thế?"
Trong vườn hoa, Lục Phù Sênh bị giọng nói này kéo về hiện thực, anh nhìn chằm chằm vào Lục Tư Việt mấy giây, bất ngờ hỏi một câu: "Dạo này cậu có nằm mơ không?"
Nghe vật, Lục Tư Việt ngẩn ra: "Anh cũng mơ về thời dân quốc à?"
Suy nghĩ quay về, Lục Phù Sênh không nhịn được hỏi: "Thân phận thời dân quốc của mày là gì?"
Lục Tư Việt không để tâm nói: "Không có gì, anh thì sao?"
Nói đến đây, Lục Phù Sênh không nói gì nữa, anh không định tiếp tục đề tài này, để tránh ngày sau Lục Tư Việt nhắc đi nhắc lại.
Đây là trùng hợp kiểu gì chứ?
Cảm ứng tâm linh giữa anh em sinh đôi ư?
Trực giác nói với bọn họ, có rất nhiều chi tiết không giống như là trùng hợp.
Lục Phù Sênh nói chuyện những bức ảnh dân quốc trước đó cho Lục Tư Việt nghe.
Lúc trước, Lục Tư Việt từng nghe sơ qua ở chỗ Khương Tự, anh cũng không cho rằng chuyện này có gì hiếm lạ.
Gần đây bọn họ thi nhau nằm mơ, cảnh trong mơ lại vừa lúc có liên quan tới ảnh chụp, thế là, hai người quyết định hỏi quản gia Trịnh trước.
Nhìn thấy hai cậu chủ, Trịnh quản gia lấy ra những bức ảnh cũ đã cất giữ cẩn thận từ lâu.
Ánh mắt Lục Tư Việt đọng lại, bỗng dưng cười: "Lục Phù Sênh, hoá ra anh là hoa đán à."
Lục Phù Sênh mặt không đổi sắc nhìn sang nơi khác, anh lập tức chuyển chủ đề.
"Trịnh quản gia, những bức ảnh này không phải là chú photoshop chứ?"
"Cậu chủ không tin tôi à?" Mặt quản gia Trịnh đỏ rần: "Trời đất chứng giám, tôi làm quản gia cho nhà họ Lục nhiều năm như vậy, chưa từng nói dối..."
Giọng điệu của Trịnh quản gia càng ngày càng vội, suýt nữa thì không thở nổi.
Lục Phù Sênh lập tức lên tiếng: "Xin lỗi chú, quản gia Trịnh, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không phải cố ý đâu."
Lục Tư Việt rất kinh ngạc, được hun đúc trong hoàn cảnh nhà họ Lục, ngay cả Lục Phù Sênh cũng trở nên lễ phép.
Nói hết lời, cuối cùng hơi thở của quản gia Trịnh cũng hòa hoãn lại.
Đợi sau khi Trịnh quản gia rời đi, hai người bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.
Nếu ảnh chụp đã là thật, vậy thì, cảnh trong mơ những ngày này của bọn họ thì sao?
Cặp sinh đôi của nhà họ Lục không khỏi nghĩ, bức ảnh cũ thời dân quốc mà quản gia Trịnh tìm được, có Khương Tự, có bọn họ, thậm chí có Lục Tinh Trầm... Kiếp trước cả nhà bọn họ sẽ không thật sự là người dân quốc chứ.
-
Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh tìm đến Khương Tự, bọn họ cũng đưa ra luận điểm kiếp trước giống như Lục Tinh Trầm.
Bọn họ cảm thấy, kiếp trước có khả năng mình cũng là người dân quốc.
Khương Tự biết Lục Tinh Trầm rất dễ lừa gạt, nhưng Lục Phù Sênh đã từng phát hiện bức tranh chân dung, từng đưa ra nghi ngờ, người cũng rất đa nghi mẫn cảm.
Hiện tại lại có thêm Lục Tư Việt, càng khó lừa gạt.
Khương Tự khẽ thở dài, giống như hạ quyết tâm: "Để tôi nói chân tướng cho các cậu biết."
Tim Lục Phù Sênh siết chặt, chẳng lẽ suy đoán lúc trước của anh không sai?
Người trên những bức ảnh thời dân quốc thật sự là bọn họ ư?
Lục Phù Sênh ngồi lên xe, lo lắng bất an suốt dọc đường, cuối cùng, anh đứng trước cửa một cửa hàng trải nghiệm thay đổi trang phục.
Anh có hơi không tin vào mắt mình.
"Chúng ta tới nơi này... làm gì?"
Khương Tự khẽ liếc anh một cái, giống như đang trách anh biết rõ còn cố hỏi.
"Đương nhiên là đến tìm chân tướng rồi."
Đến cửa hàng trải nghiệm thay đổi trang phục tìm đáp án, là anh điên rồi ư?
Trên mặt Lục Phù Sênh viết đầy hai chữ không tin.
Khương Tự lại tìm ra một lý do rất tốt.
"Giữa anh em các cậu thiếu thốn tuổi thơ làm bạn với nhau, ngày suy nghĩ đêm nằm mơ, cho nên, hiện tại tôi dẫn các cậu đi thực hiện giấc mơ."
Nói xong, Khương Tự cười híp mắt đi vào trong.
Cửa hàng này đã sớm được quản gia Trịnh bao hết và thông báo cho nhân viên cửa hàng.
Lúc này trong cửa hàng chỉ có 3 người bọn họ.
Khương Tự đi vào trong, Lục Phù Sênh và Lục Tư Việt không hiểu ra sao, cũng không dám vào theo.
Đa số đồ trong cửa hàng trải nghiệm đều là quần áo và trang sức thời dân quốc, đồ hoa đán mà Lục Tư Việt nhắc tới cũng có.
Không biết Khương Tự móc đâu ra một túi đồ trang điểm, đồ trang điểm bên trong đầy đủ hết.
Cô thích thú vỗ vỗ lên cái ghế mềm bên cạnh, giống như âm mưu đã lâu.
Khương Tự vẫy vẫy tay với Lục Phù Sênh, dịu dàng nói: "Đến đây, tôi trang điểm cho cậu."
Lục Phù Sênh bị đồng đội không đáng tin Lục Tư Việt ấn ngồi xuống ghế, nhìn dáng vẻ kích động của Khương Tự, anh cũng kìm nén tính tình không giãy giụa.
Ngoan ngoãn ngồi ở đó, làm búp bê cho Khương Tự.
Khi Khương Tự vừa định làm hành động lớn, ngoài cửa bỗng truyền tới động tĩnh.
Ánh mắt Khương Tự sáng lên.
"Lục Lẫm!"
Lục Lẫm rút ra thời gian rảnh tới cửa hàng này.
Thấy cứu tinh tới, Lục Phù Sênh lập tức đứng dậy: "Anh cả đến rồi, anh ấy mặc quân trang chắc chắn rất hợp."
Lục Phù Sênh nháy mắt nhớ tới người đàn ông xa lạ trên bức tranh chân dung kia.
Mặt mày lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén.
Vậy mà không hiểu sao anh lại liên hệ người đàn ông đó với Lục Lẫm.
Có Lục Lẫm, Khương Tự không định trang điểm cho Lục Phù Sên nữa.
Cô tiếp thu ý kiến của Lục Phù Sênh, kéo Lục Lẫm đến trước giá đồ treo quân trang: "Chọn xem anh thích bộ nào?"
Từ trước đến nay Lục Lẫm đều nghe theo ý của Khương Tự: "Em chọn đi."
Ý là Khương Tự có thể tuỳ ý làm chuyện cô muốn làm.
Quần áo Khương Tự chọn thích hợp với Lục Lẫm nhất.
Một lát sau, Lục Lẫm thay quân phục xong, đi ra ngoài.
Anh mặc một bộ quân phục, phối với sườn xám của Khương Tự, giống như đặt mình vào bãi Thượng Hải phồn hoa náo nhiệt, ánh đèn lấp lánh, cực kỳ xứng đôi.
Nhìn thấy cảnh tượng lúc này, Lục Phù Sênh hơi ngẩn người, anh bỗng nhiên có ảo giác, anh nhìn thấy đôi vợ chồng kia bước ra từ trong bức chân dung.
Nhưng người trong tranh giống với Khương Tự, người đàn ông bên cạnh lại khác hẳn Lục Lẫm.
Lục Phù Sênh không biết là, Lục Lẫm từ bỏ tất cả để đổi lấy Khương Tự sống lại.
Trong đó cũng bao gồm tướng mạo của anh.
Khương Tự cắt ngang hoang mang của Lục Phù Sênh: "Sau khi các cậu thay đồ xong thì chúng ta cùng đi chụp một bức ảnh."
Vừa nghe thấy lời Khương Tự nói, Lục Lẫm lập tức biết cô muốn làm gì.
Anh lên tiếng phối hợp: "Có thể coi như chụp một bức ảnh gia đình."
Từ ảnh gia đình này vừa vang lên, Lục Phù Sênh và Lục Tư Việt đều im lặng.
Trong lúc bọn họ thay quần áo, Khương Tự khẽ thở dài một tiếng.
"Đáng tiếc, Lục Tinh Trầm không ở đây."
Lục Lẫm nắm chặt tay Khương Tự: "Không vội, chúng ta còn có rất nhiều thời gian."
Khương Tự cười gật đầu: "Cũng đúng, lần sau lại dẫn nó tới một lần."
Mấy người đều thay quần áo xong.
Giống như ký ức của kiếp trước lại hiện lên.
Khương Tự và Lục Lẫm đối mặt, thấy được suy nghĩ trong mắt nhau.
Vật đổi sao dời, đối với bọn họ mà nói, những chuyện đau khổ trong kiếp trước đều đã tan thành mây khói.
"Tách" một tiếng.
Tiếng máy ảnh hoạt động vang lên.
Lục Tư Việt chạy qua kiểm tra ảnh chụp.
Khương Tự cũng muốn nhìn xem chụp cô có đẹp không, cô bước nhanh qua, không nghĩ tới bị đạo cụ dưới chân vướng ngã.
Mỗi từng hành vi cử chỉ của Khương Tự Lục Lẫm đều nhìn ở trong mắt, lập tức ôm lấy eo cô.
"Cẩn thận."
Góc độ Khương Tự ngã rất vi diệu, Lục Lẫm nghiêng người đỡ được cô, bởi vì lực va vào, anh dùng tay chống lên cái tủ sau lưng.
Một giây sau, trên môi Lục Lẫm sinh ra xúc cảm mềm mại.
Khương Tự lướt qua môi Lục Lẫm, mặt của cô lập tức đỏ bừng.
Khương Tự và Lục Lẫm vô thức quay đầu, nhìn về sau lưng, Lục Phù Sênh ngơ ngác đứng nơi đó.
Làm người chứng kiến xem toàn bộ quá trình, anh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Lục Tư Việt tò mò nhìn qua nhìn lại: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Lục Phù Sênh lập tức kéo Lục Tư Việt đi.
Khương Tự phồng má: "Em đau chân."
Lục Lẫm hiểu ý: "Anh bế em lên xe."
Thật ra, hai người kia không đi cũng chẳng sao, Khương Tự muốn Lục Lẫm ôm cô thì cô sẽ nói thẳng ra miệng, mới sẽ không quan tâm ánh mắt của những người khác.
Lục Tư Việt không hiểu ra sao đã bị kéo vào trong góc hẻo lánh, còn bị Lục Phù Sênh cảnh cáo: "Chờ đủ 5 phút rồi hẵng ra."
Chụp ảnh xong, bọn họ cởi quân phục và hí phục trên người ra.
Lúc đi ra khỏi phòng thay đồ, trong khoảng thời gian ngắn không khí có hơi xấu hổ.
Thiếu Lục Lẫm và Khương Tự ở bên cạnh, ở riêng với Lục Phù Sênh, Lục Tư Việt có vẻ hơi mất tự nhiên.
Ánh mắt anh nhìn sang chỗ khác, làm bộ vô tình nhắc tới.
"Lúc ở nước ngoài anh sống thế nào?"
Vừa dứt lời, Lục Tư Việt lập tức thở phào một hơi, cuối cùng anh cũng hỏi câu này.
Một giây sau, tim anh lại trở nên căng thẳng.
Thời gian ở chung giữa anh và Lục Phù Sênh không nhiều, không đoán được Lục Phù Sênh sẽ trả lời ra sao.
Bọn họ sẽ lại cãi nhau một trận ư?
Lục Phù Sênh nhìn Lục Tư Việt chằm chằm, anh nghiêng mặt, lộ ra con mắt bên phải.
Dáng mắt hẹp dài, giống y hệt mắt của anh.
Lục Tư Việt nhìn trông bình tĩnh nhưng màu sắc trên vành tai lại bại lộ cảm xúc hồi hộp của anh.
Vốn dĩ Lục Phù Sênh định cậy mạnh nói một câu, anh sống rất tốt, để Lục Tư Việt đừng nghĩ nhiều.
Nhưng lời nói lượn quanh đầu lưỡi một vòng lại rụt về.
Lục Tư Việt nghĩ đến câu Khương Tự nói với anh ở trước hành lang.
... "Ai quy định con người không thể có khuyết điểm?"
Đúng vậy, anh lại không cần phải hoàn hảo không tì vết.
Cho dù là ở trước mặt người nhà,
"Anh sống không tốt."
Giọng Lục Phù Sênh vừa trầm vừa lạnh, giọng nói êm tai nhẹ bẫng.
Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán, Lục Tư Việt quay phắt đầu lại, lần đầu tiên anh và Lục Phù Sênh mặt đối mặt, giao lưu nghiêm túc.
Từ khi Lục Phù Sênh ra nước ngoài năm 4 tuổi, lại đến khi anh về nước, bọn họ chưa từng thổ lộ tâm sự.
Lục Tư Việt thắc mắc hỏi: "Sao anh lại ghét tôi thế?"
Lục Phù Sênh im lặng mấy giây: "Anh cho rằng, mày sống ở nhà họ Lục rất hạnh phúc."
Lục Tư Việt giật giật quần áo trên người, giống như hơi mất tự nhiên.
Bởi vì lời nói ngoài dự đoán của Lục Phù Sênh, bức tường cao dưới đáy lòng Lục Tư Việt cũng theo đó mà sụp đổ.
"Tôi cho rằng, mọi người vứt bỏ tôi."
Nói ra sự yếu ớt trong nội tâm, Lục Tư Việt cũng không thấy mất mặt.
Máy hát đã mở ra, những lời phía sau anh muốn nói càng ngày càng dễ dàng.
"Bắt đầu từ khi 4 tuổi, tôi vẫn luôn suy nghĩ, vì sao người được dẫn ra nước ngoài không phải là tôi? Hoặc là, mẹ không thể dẫn cả hai chúng ta cùng đi sao?"
Mắt Lục Phù Sênh co lại, anh không nghĩ tới, Lục Tư Việt lại nói ra lời trong lòng không chút do dự.
Sự thật trong tưởng tượng của anh và hiện thực hoàn toàn khác biệt.
Trong thâm tâm anh luôn muốn sống ở nhà họ Lục.
Mà Lục Tư Việt thì lại luôn gánh chịu cảm giác bị vứt bỏ.
"Thế còn anh?" Lục Tư Việt nhìn thẳng vào mắt Lục Phù Sênh: "Tại sao anh lại sống không tốt?"
Lần đầu tiên Lục Phù Sênh nói về quá khứ của anh với người khác.
"Mẹ luôn muốn anh hoàn hảo không tì vết, không cho phép anh có bất kỳ sai lầm nào, nếu như làm sai chuyện thì anh sẽ bị phạt."
Mấy câu đơn giản đã khiến Lục Tư Việt biết, Lục Phù Sênh cũng như anh, đều khát vọng tình thân.
Bí mật và điểm yếu trong lòng được thổ lộ, vào khoảnh khắc này, hai người hoà giải với tuổi thơ.
Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng.
Lục Tư Việt khẽ ho một tiếng: "Thế này coi như là chúng ta giảng hòa rồi chứ?"
Lục Phù Sênh màu mắt đen láy: "Nếu không thì sao?"
Bên ngoài, dường như Khương Tự và Lục Lẫm đã rời đi, cố ý cho hai anh em bọn họ tâm sự.
Bước ngoặt xuất hiện bất ngờ khiến Lục Phù Sênh có hơi luống cuống.
So với Lục Phù Sênh, Lục Tư Việt biết diễn đạt cảm xúc của mình hơn, anh muốn làm gì thì làm cái đó.
Lúc Lục Phù Sênh rời khỏi cửa hàng thay đổi trang phục, Lục Tư Việt bỗng nhiên chạy lên trước, ôm cổ Lục Phù Sênh kéo xuống, bọn họ kề rất gần.
Cho dù giọng của Lục Tư Việt rất khẽ, nhưng cũng truyền vào tai Lục Phù Sênh.
"Anh hai xinh đẹp, anh quên cầm điện thoại rồi."
Một tiếng anh hai khiến Lục Phù Sênh ngẩn ngơ tại chỗ, cả người trở nên cứng đờ, như một bức tượng khắc băng.
Vừa rồi Lục Tư Việt gọi anh là gì?
Cho dù đằng trước có thêm hai chữ xinh đẹp, bốn bỏ năm lên thì cũng coi là gọi anh.
Lúc Lục Phù Sênh vừa định quay đầu xác nhận, anh cảm thấy cánh tay chợt trầm xuống.
Lục Tư Việt nhét di động vào tay anh.
Bởi vì Khương Tự thường xuyên trêu chọc Lục Phù Sênh, Lục Tư Việt cũng mưa dầm thấm đất.
Anh muốn kéo gần quan hệ với Lục Phù Sênh, lại không bỏ mặt mũi xuống gọi anh trai, cuối cùng, anh quyết định thêm hai chữ xinh đẹp vào xưng hô.
Đây đã là bước nhường nhịn lớn nhất của anh rồi.
Tính tình Lục Tư Việt sắc bén như vậy, có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện gọi anh, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đặc biệt là, Lục Phù Sênh chỉ lớn hơn anh có một phút, hơn 20 năm này, anh chưa từng cho rằng mình nhỏ tuổi hơn Lục Phù Sênh.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Lục Phù Sênh, Lục Tư Việt bắt đầu ăn nói hàm hồ, âm điệu cũng cất cao mấy phần.
"Cảnh cáo anh nhé, đừng cho rằng tôi sẽ gọi lần thứ hai, không nghe thấy thì thôi."
Nói xong, Lục Tư Việt rút tay lại, sải chân dài, lập tức chạy ra ngoài, anh muốn thừa dịp Lục Phù Sênh còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng rời đi.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt quyến rũ của Lục Phù Sênh híp lại.
Khoé môi anh cong lên, dung mạo xinh đẹp đến chói mắt.
Lục Phù Sênh lười biếng hô một tiếng với bóng lưng đang hốt hoảng rời đi của Lục Tư Việt.
"Em trai ngoan."
Theo tiếng em trai kia vang lên, chân Lục Tư Việt trật một phát, chật vật lảo đảo ra trước mấy bước, vất vả lắm thân hình mới đứng vững được.
Suýt chút nữa thì đã biểu diễn thế nào gọi là ngã sõng soài ra đất ngay giữa đường.
Lục Tư Việt nên thấy may mắn vì nơi này vắng vẻ, xung quanh không có paparazzi, bằng không thì đầu đề hôm nay đã bị anh bao trọn.
Anh không dám quay đầu, trực tiếp chạy mất dạng.
Sau khi về đến nhà, cảm giác xấu hổ của anh cũng nguôi đi không ít.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới Lục Tinh Trầm, trong mắt lộ ra nụ cười ăn ý.
-
Lục Tinh Trầm có một kỳ nghỉ hè dài, cậu vẫn chưa hết hi vọng với khả năng bếp núc của mình.
Cậu đặc biệt báo danh một lớp học nấu ăn ở khá xa, kỹ năng bếp núc nát nhừ của cậu vẫn chưa truyền tới nơi này.
Người phụ trách lớp học tiếp đón cậu vô cùng nhiệt tình.
Lục Tinh Trầm thuận tiện kéo Khương Vân Hạo đang nằm ườn trong nhà tới.
Lục Tinh Trầm tràn đầy tự tin đun chảo đến nóng bỏng rồi mới đổ dầu vào, chảo đun nóng quá, nháy mắt bốc lên khói trắng.
Lục Tinh Trầm nhíu mày, cậu vừa định áp dụng biện pháp gì đó.
Lúc này, điện thoại để bên cạnh bỗng rung lên.
Cậu bị kéo vào một nhóm chat ba người.
Người nhà họ Lục không có group chat, bởi vì Khương Tự cảm thấy, nếu như giao diện Wechat của cô xuất hiện group chat "cả nhà thương nhau" thì rất rất không phù hợp tính cách của cô.
Đương nhiên, mấy anh em nhà họ Lục cũng không có group chat.
Chỉ có lúc nào bọn họ đang tranh giành tình cảm mới có thể tạo nhóm. Trong tình huống bình thường, sau khi người nào đó tạo nhóm rồi khoe khoang xong thì hai người còn lại sẽ chủ động rời khỏi group chat.
Thật sự là- anh em như thể tay chân.
Chuyện gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ để khoe khoang này sao mà quen thuộc thế, thủ đoạn cậu từng dùng để kích thích cặp sinh đôi, lúc này lại bị dùng trên người cậu.
Lục Tinh Trầm ấn mở điện thoại, phát hiện bên trong có một bức ảnh gia đình, thiếu mỗi cậu.
"Sao lại không dẫn em theo!"
Lục Tinh Trầm quá kích động, điện thoại rơi vào chảo dầu.
Khói đen nháy mắt thay thế khói trắng.
Khương Vân Hạo đứng bên cạnh bị hại thảm, bị khói hun mắt, nước mắt cậu lộp bộp chảy đầy mặt, cổ họng ho tới đau.
"Lục Tinh Trầm, loại chuyện này lần sau cậu đừng có gọi tôi theo!"
Từ khi đó, các trường dạy nấu ăn chu vi vạn dặm quanh nhà họ Lục nhận được một thông báo ngay trong đêm.
Dù thế nào cũng đừng thả một người tên là Lục Tinh Trầm vào.
Lúc ấy, anh cầm theo bức tranh đó đi tìm Khương Tự.
Khương Tự gọi quản gia Trịnh đến, không ngờ quản gia Trịnh thần thông quảng đại thật sự tìm được người có tướng mạo tương tự bọn họ, trùng hợp là những bức ảnh kia cũng thuộc thời kỳ dân quốc.
Đúng là Lục Phù Sênh đã bị lừa cho qua chuyện.
Thế nhưng gần đây anh lại bắt đầu mơ tới những giấc mơ kỳ lạ. Anh chưa từng trải qua hình ảnh trong mơ, lại có một loại cảm giác như người lạc vào trong cảnh.
Toàn bộ cảnh trong mơ bị phủ lên màu sắc hoàng hôn.
Màn che chậm rãi kéo ra, lộ ra sân khấu kịch bên trong, giảng cho Lục Phù Sênh một chuyện cũ xa xôi.
Lục Phù Sênh nhìn thấy có một hoa đán đứng ở trên sân khấu, mặc dù trang điểm nổi bật, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt có vài phần giống anh.
Anh cho rằng mình là người đứng xem, nhìn hoa đán đang hát hí, nhưng âm thanh kia lại giống như là tràn ra từ cổ họng anh.
Hát hí xong, ánh mắt hoa đán lạnh nhạt hờ hững, như phiêu du bên ngoài thế giới.
Tính tình anh ta ngạo mạn, gỡ mũ miện như ý(1) xuống, thoát ra khỏi nhân vật, về tới nhân gian.
(1) Mũ miện như ý là mũ miện có hình dáng giống thanh ngọc như ý.
Mới nhìn sơ qua, Lục Phù Sênh chỉ cảm thấy giống vài phần, nhưng sau khi tẩy trang, ngũ quan người này chẳng khác anh chút nào.
Lần thứ nhất mơ thấy giấc mơ này, Lục Phù Sênh không suy nghĩ nhiều, có thể là gần đây anh quá mệt mỏi, nên mới nằm mơ.
Nhưng tới lần thứ hai anh mơ về thời dân quốc, anh có hơi không bình tĩnh.
Bởi vì Lục Phù Sênh không chỉ mơ thấy chính mình, còn mơ thấy người đàn ông trên bức tranh.
Ở trong mơ, khác với âu phục giày da trên bức tranh, anh ta mặc quân trang, khí chất lạnh lẽo thấu xương.
Kỳ lạ là, lần đầu tiên Lục Phù Sênh trông thấy anh ta, trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ.
Người đàn ông mặc quân trang này là Lục thiếu soái.
Mặc dù bọn họ chưa từng gặp nhau, Lục Phù Sênh lại có thể đoán ra thân phận của anh ta một cách chuẩn xác.
Trong giấc mơ kia xuất hiện người Nhật Bản.
Lục Phù Sênh không còn dùng thị giác người ngoài cuộc đứng xem, mà có thể cảm nhận được cảm xúc của hoa đán.
Người Nhật Bản kêu hoa đán đi hát, anh ta tâm cao khí ngạo, trực tiếp hất mặt bỏ đi.
Cảnh tiếp theo, Lục thiếu soái cứu anh ta ra từ trong tay người Nhật Bản...
Sau khi tỉnh lại, Lục Phù Sênh có hơi mất hồn mất vía.
Trước khi anh ra khỏi nhà họ Lục, vừa lúc gặp Lục Tư Việt về nhà.
Lục Tư Việt bất ngờ gọi anh lại: "Lục Phù Sênh, anh sao thế?"
Trong vườn hoa, Lục Phù Sênh bị giọng nói này kéo về hiện thực, anh nhìn chằm chằm vào Lục Tư Việt mấy giây, bất ngờ hỏi một câu: "Dạo này cậu có nằm mơ không?"
Nghe vật, Lục Tư Việt ngẩn ra: "Anh cũng mơ về thời dân quốc à?"
Suy nghĩ quay về, Lục Phù Sênh không nhịn được hỏi: "Thân phận thời dân quốc của mày là gì?"
Lục Tư Việt không để tâm nói: "Không có gì, anh thì sao?"
Nói đến đây, Lục Phù Sênh không nói gì nữa, anh không định tiếp tục đề tài này, để tránh ngày sau Lục Tư Việt nhắc đi nhắc lại.
Đây là trùng hợp kiểu gì chứ?
Cảm ứng tâm linh giữa anh em sinh đôi ư?
Trực giác nói với bọn họ, có rất nhiều chi tiết không giống như là trùng hợp.
Lục Phù Sênh nói chuyện những bức ảnh dân quốc trước đó cho Lục Tư Việt nghe.
Lúc trước, Lục Tư Việt từng nghe sơ qua ở chỗ Khương Tự, anh cũng không cho rằng chuyện này có gì hiếm lạ.
Gần đây bọn họ thi nhau nằm mơ, cảnh trong mơ lại vừa lúc có liên quan tới ảnh chụp, thế là, hai người quyết định hỏi quản gia Trịnh trước.
Nhìn thấy hai cậu chủ, Trịnh quản gia lấy ra những bức ảnh cũ đã cất giữ cẩn thận từ lâu.
Ánh mắt Lục Tư Việt đọng lại, bỗng dưng cười: "Lục Phù Sênh, hoá ra anh là hoa đán à."
Lục Phù Sênh mặt không đổi sắc nhìn sang nơi khác, anh lập tức chuyển chủ đề.
"Trịnh quản gia, những bức ảnh này không phải là chú photoshop chứ?"
"Cậu chủ không tin tôi à?" Mặt quản gia Trịnh đỏ rần: "Trời đất chứng giám, tôi làm quản gia cho nhà họ Lục nhiều năm như vậy, chưa từng nói dối..."
Giọng điệu của Trịnh quản gia càng ngày càng vội, suýt nữa thì không thở nổi.
Lục Phù Sênh lập tức lên tiếng: "Xin lỗi chú, quản gia Trịnh, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không phải cố ý đâu."
Lục Tư Việt rất kinh ngạc, được hun đúc trong hoàn cảnh nhà họ Lục, ngay cả Lục Phù Sênh cũng trở nên lễ phép.
Nói hết lời, cuối cùng hơi thở của quản gia Trịnh cũng hòa hoãn lại.
Đợi sau khi Trịnh quản gia rời đi, hai người bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.
Nếu ảnh chụp đã là thật, vậy thì, cảnh trong mơ những ngày này của bọn họ thì sao?
Cặp sinh đôi của nhà họ Lục không khỏi nghĩ, bức ảnh cũ thời dân quốc mà quản gia Trịnh tìm được, có Khương Tự, có bọn họ, thậm chí có Lục Tinh Trầm... Kiếp trước cả nhà bọn họ sẽ không thật sự là người dân quốc chứ.
-
Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh tìm đến Khương Tự, bọn họ cũng đưa ra luận điểm kiếp trước giống như Lục Tinh Trầm.
Bọn họ cảm thấy, kiếp trước có khả năng mình cũng là người dân quốc.
Khương Tự biết Lục Tinh Trầm rất dễ lừa gạt, nhưng Lục Phù Sênh đã từng phát hiện bức tranh chân dung, từng đưa ra nghi ngờ, người cũng rất đa nghi mẫn cảm.
Hiện tại lại có thêm Lục Tư Việt, càng khó lừa gạt.
Khương Tự khẽ thở dài, giống như hạ quyết tâm: "Để tôi nói chân tướng cho các cậu biết."
Tim Lục Phù Sênh siết chặt, chẳng lẽ suy đoán lúc trước của anh không sai?
Người trên những bức ảnh thời dân quốc thật sự là bọn họ ư?
Lục Phù Sênh ngồi lên xe, lo lắng bất an suốt dọc đường, cuối cùng, anh đứng trước cửa một cửa hàng trải nghiệm thay đổi trang phục.
Anh có hơi không tin vào mắt mình.
"Chúng ta tới nơi này... làm gì?"
Khương Tự khẽ liếc anh một cái, giống như đang trách anh biết rõ còn cố hỏi.
"Đương nhiên là đến tìm chân tướng rồi."
Đến cửa hàng trải nghiệm thay đổi trang phục tìm đáp án, là anh điên rồi ư?
Trên mặt Lục Phù Sênh viết đầy hai chữ không tin.
Khương Tự lại tìm ra một lý do rất tốt.
"Giữa anh em các cậu thiếu thốn tuổi thơ làm bạn với nhau, ngày suy nghĩ đêm nằm mơ, cho nên, hiện tại tôi dẫn các cậu đi thực hiện giấc mơ."
Nói xong, Khương Tự cười híp mắt đi vào trong.
Cửa hàng này đã sớm được quản gia Trịnh bao hết và thông báo cho nhân viên cửa hàng.
Lúc này trong cửa hàng chỉ có 3 người bọn họ.
Khương Tự đi vào trong, Lục Phù Sênh và Lục Tư Việt không hiểu ra sao, cũng không dám vào theo.
Đa số đồ trong cửa hàng trải nghiệm đều là quần áo và trang sức thời dân quốc, đồ hoa đán mà Lục Tư Việt nhắc tới cũng có.
Không biết Khương Tự móc đâu ra một túi đồ trang điểm, đồ trang điểm bên trong đầy đủ hết.
Cô thích thú vỗ vỗ lên cái ghế mềm bên cạnh, giống như âm mưu đã lâu.
Khương Tự vẫy vẫy tay với Lục Phù Sênh, dịu dàng nói: "Đến đây, tôi trang điểm cho cậu."
Lục Phù Sênh bị đồng đội không đáng tin Lục Tư Việt ấn ngồi xuống ghế, nhìn dáng vẻ kích động của Khương Tự, anh cũng kìm nén tính tình không giãy giụa.
Ngoan ngoãn ngồi ở đó, làm búp bê cho Khương Tự.
Khi Khương Tự vừa định làm hành động lớn, ngoài cửa bỗng truyền tới động tĩnh.
Ánh mắt Khương Tự sáng lên.
"Lục Lẫm!"
Lục Lẫm rút ra thời gian rảnh tới cửa hàng này.
Thấy cứu tinh tới, Lục Phù Sênh lập tức đứng dậy: "Anh cả đến rồi, anh ấy mặc quân trang chắc chắn rất hợp."
Lục Phù Sênh nháy mắt nhớ tới người đàn ông xa lạ trên bức tranh chân dung kia.
Mặt mày lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén.
Vậy mà không hiểu sao anh lại liên hệ người đàn ông đó với Lục Lẫm.
Có Lục Lẫm, Khương Tự không định trang điểm cho Lục Phù Sên nữa.
Cô tiếp thu ý kiến của Lục Phù Sênh, kéo Lục Lẫm đến trước giá đồ treo quân trang: "Chọn xem anh thích bộ nào?"
Từ trước đến nay Lục Lẫm đều nghe theo ý của Khương Tự: "Em chọn đi."
Ý là Khương Tự có thể tuỳ ý làm chuyện cô muốn làm.
Quần áo Khương Tự chọn thích hợp với Lục Lẫm nhất.
Một lát sau, Lục Lẫm thay quân phục xong, đi ra ngoài.
Anh mặc một bộ quân phục, phối với sườn xám của Khương Tự, giống như đặt mình vào bãi Thượng Hải phồn hoa náo nhiệt, ánh đèn lấp lánh, cực kỳ xứng đôi.
Nhìn thấy cảnh tượng lúc này, Lục Phù Sênh hơi ngẩn người, anh bỗng nhiên có ảo giác, anh nhìn thấy đôi vợ chồng kia bước ra từ trong bức chân dung.
Nhưng người trong tranh giống với Khương Tự, người đàn ông bên cạnh lại khác hẳn Lục Lẫm.
Lục Phù Sênh không biết là, Lục Lẫm từ bỏ tất cả để đổi lấy Khương Tự sống lại.
Trong đó cũng bao gồm tướng mạo của anh.
Khương Tự cắt ngang hoang mang của Lục Phù Sênh: "Sau khi các cậu thay đồ xong thì chúng ta cùng đi chụp một bức ảnh."
Vừa nghe thấy lời Khương Tự nói, Lục Lẫm lập tức biết cô muốn làm gì.
Anh lên tiếng phối hợp: "Có thể coi như chụp một bức ảnh gia đình."
Từ ảnh gia đình này vừa vang lên, Lục Phù Sênh và Lục Tư Việt đều im lặng.
Trong lúc bọn họ thay quần áo, Khương Tự khẽ thở dài một tiếng.
"Đáng tiếc, Lục Tinh Trầm không ở đây."
Lục Lẫm nắm chặt tay Khương Tự: "Không vội, chúng ta còn có rất nhiều thời gian."
Khương Tự cười gật đầu: "Cũng đúng, lần sau lại dẫn nó tới một lần."
Mấy người đều thay quần áo xong.
Giống như ký ức của kiếp trước lại hiện lên.
Khương Tự và Lục Lẫm đối mặt, thấy được suy nghĩ trong mắt nhau.
Vật đổi sao dời, đối với bọn họ mà nói, những chuyện đau khổ trong kiếp trước đều đã tan thành mây khói.
"Tách" một tiếng.
Tiếng máy ảnh hoạt động vang lên.
Lục Tư Việt chạy qua kiểm tra ảnh chụp.
Khương Tự cũng muốn nhìn xem chụp cô có đẹp không, cô bước nhanh qua, không nghĩ tới bị đạo cụ dưới chân vướng ngã.
Mỗi từng hành vi cử chỉ của Khương Tự Lục Lẫm đều nhìn ở trong mắt, lập tức ôm lấy eo cô.
"Cẩn thận."
Góc độ Khương Tự ngã rất vi diệu, Lục Lẫm nghiêng người đỡ được cô, bởi vì lực va vào, anh dùng tay chống lên cái tủ sau lưng.
Một giây sau, trên môi Lục Lẫm sinh ra xúc cảm mềm mại.
Khương Tự lướt qua môi Lục Lẫm, mặt của cô lập tức đỏ bừng.
Khương Tự và Lục Lẫm vô thức quay đầu, nhìn về sau lưng, Lục Phù Sênh ngơ ngác đứng nơi đó.
Làm người chứng kiến xem toàn bộ quá trình, anh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Lục Tư Việt tò mò nhìn qua nhìn lại: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Lục Phù Sênh lập tức kéo Lục Tư Việt đi.
Khương Tự phồng má: "Em đau chân."
Lục Lẫm hiểu ý: "Anh bế em lên xe."
Thật ra, hai người kia không đi cũng chẳng sao, Khương Tự muốn Lục Lẫm ôm cô thì cô sẽ nói thẳng ra miệng, mới sẽ không quan tâm ánh mắt của những người khác.
Lục Tư Việt không hiểu ra sao đã bị kéo vào trong góc hẻo lánh, còn bị Lục Phù Sênh cảnh cáo: "Chờ đủ 5 phút rồi hẵng ra."
Chụp ảnh xong, bọn họ cởi quân phục và hí phục trên người ra.
Lúc đi ra khỏi phòng thay đồ, trong khoảng thời gian ngắn không khí có hơi xấu hổ.
Thiếu Lục Lẫm và Khương Tự ở bên cạnh, ở riêng với Lục Phù Sênh, Lục Tư Việt có vẻ hơi mất tự nhiên.
Ánh mắt anh nhìn sang chỗ khác, làm bộ vô tình nhắc tới.
"Lúc ở nước ngoài anh sống thế nào?"
Vừa dứt lời, Lục Tư Việt lập tức thở phào một hơi, cuối cùng anh cũng hỏi câu này.
Một giây sau, tim anh lại trở nên căng thẳng.
Thời gian ở chung giữa anh và Lục Phù Sênh không nhiều, không đoán được Lục Phù Sênh sẽ trả lời ra sao.
Bọn họ sẽ lại cãi nhau một trận ư?
Lục Phù Sênh nhìn Lục Tư Việt chằm chằm, anh nghiêng mặt, lộ ra con mắt bên phải.
Dáng mắt hẹp dài, giống y hệt mắt của anh.
Lục Tư Việt nhìn trông bình tĩnh nhưng màu sắc trên vành tai lại bại lộ cảm xúc hồi hộp của anh.
Vốn dĩ Lục Phù Sênh định cậy mạnh nói một câu, anh sống rất tốt, để Lục Tư Việt đừng nghĩ nhiều.
Nhưng lời nói lượn quanh đầu lưỡi một vòng lại rụt về.
Lục Tư Việt nghĩ đến câu Khương Tự nói với anh ở trước hành lang.
... "Ai quy định con người không thể có khuyết điểm?"
Đúng vậy, anh lại không cần phải hoàn hảo không tì vết.
Cho dù là ở trước mặt người nhà,
"Anh sống không tốt."
Giọng Lục Phù Sênh vừa trầm vừa lạnh, giọng nói êm tai nhẹ bẫng.
Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán, Lục Tư Việt quay phắt đầu lại, lần đầu tiên anh và Lục Phù Sênh mặt đối mặt, giao lưu nghiêm túc.
Từ khi Lục Phù Sênh ra nước ngoài năm 4 tuổi, lại đến khi anh về nước, bọn họ chưa từng thổ lộ tâm sự.
Lục Tư Việt thắc mắc hỏi: "Sao anh lại ghét tôi thế?"
Lục Phù Sênh im lặng mấy giây: "Anh cho rằng, mày sống ở nhà họ Lục rất hạnh phúc."
Lục Tư Việt giật giật quần áo trên người, giống như hơi mất tự nhiên.
Bởi vì lời nói ngoài dự đoán của Lục Phù Sênh, bức tường cao dưới đáy lòng Lục Tư Việt cũng theo đó mà sụp đổ.
"Tôi cho rằng, mọi người vứt bỏ tôi."
Nói ra sự yếu ớt trong nội tâm, Lục Tư Việt cũng không thấy mất mặt.
Máy hát đã mở ra, những lời phía sau anh muốn nói càng ngày càng dễ dàng.
"Bắt đầu từ khi 4 tuổi, tôi vẫn luôn suy nghĩ, vì sao người được dẫn ra nước ngoài không phải là tôi? Hoặc là, mẹ không thể dẫn cả hai chúng ta cùng đi sao?"
Mắt Lục Phù Sênh co lại, anh không nghĩ tới, Lục Tư Việt lại nói ra lời trong lòng không chút do dự.
Sự thật trong tưởng tượng của anh và hiện thực hoàn toàn khác biệt.
Trong thâm tâm anh luôn muốn sống ở nhà họ Lục.
Mà Lục Tư Việt thì lại luôn gánh chịu cảm giác bị vứt bỏ.
"Thế còn anh?" Lục Tư Việt nhìn thẳng vào mắt Lục Phù Sênh: "Tại sao anh lại sống không tốt?"
Lần đầu tiên Lục Phù Sênh nói về quá khứ của anh với người khác.
"Mẹ luôn muốn anh hoàn hảo không tì vết, không cho phép anh có bất kỳ sai lầm nào, nếu như làm sai chuyện thì anh sẽ bị phạt."
Mấy câu đơn giản đã khiến Lục Tư Việt biết, Lục Phù Sênh cũng như anh, đều khát vọng tình thân.
Bí mật và điểm yếu trong lòng được thổ lộ, vào khoảnh khắc này, hai người hoà giải với tuổi thơ.
Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng.
Lục Tư Việt khẽ ho một tiếng: "Thế này coi như là chúng ta giảng hòa rồi chứ?"
Lục Phù Sênh màu mắt đen láy: "Nếu không thì sao?"
Bên ngoài, dường như Khương Tự và Lục Lẫm đã rời đi, cố ý cho hai anh em bọn họ tâm sự.
Bước ngoặt xuất hiện bất ngờ khiến Lục Phù Sênh có hơi luống cuống.
So với Lục Phù Sênh, Lục Tư Việt biết diễn đạt cảm xúc của mình hơn, anh muốn làm gì thì làm cái đó.
Lúc Lục Phù Sênh rời khỏi cửa hàng thay đổi trang phục, Lục Tư Việt bỗng nhiên chạy lên trước, ôm cổ Lục Phù Sênh kéo xuống, bọn họ kề rất gần.
Cho dù giọng của Lục Tư Việt rất khẽ, nhưng cũng truyền vào tai Lục Phù Sênh.
"Anh hai xinh đẹp, anh quên cầm điện thoại rồi."
Một tiếng anh hai khiến Lục Phù Sênh ngẩn ngơ tại chỗ, cả người trở nên cứng đờ, như một bức tượng khắc băng.
Vừa rồi Lục Tư Việt gọi anh là gì?
Cho dù đằng trước có thêm hai chữ xinh đẹp, bốn bỏ năm lên thì cũng coi là gọi anh.
Lúc Lục Phù Sênh vừa định quay đầu xác nhận, anh cảm thấy cánh tay chợt trầm xuống.
Lục Tư Việt nhét di động vào tay anh.
Bởi vì Khương Tự thường xuyên trêu chọc Lục Phù Sênh, Lục Tư Việt cũng mưa dầm thấm đất.
Anh muốn kéo gần quan hệ với Lục Phù Sênh, lại không bỏ mặt mũi xuống gọi anh trai, cuối cùng, anh quyết định thêm hai chữ xinh đẹp vào xưng hô.
Đây đã là bước nhường nhịn lớn nhất của anh rồi.
Tính tình Lục Tư Việt sắc bén như vậy, có thể khiến cho anh cam tâm tình nguyện gọi anh, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đặc biệt là, Lục Phù Sênh chỉ lớn hơn anh có một phút, hơn 20 năm này, anh chưa từng cho rằng mình nhỏ tuổi hơn Lục Phù Sênh.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Lục Phù Sênh, Lục Tư Việt bắt đầu ăn nói hàm hồ, âm điệu cũng cất cao mấy phần.
"Cảnh cáo anh nhé, đừng cho rằng tôi sẽ gọi lần thứ hai, không nghe thấy thì thôi."
Nói xong, Lục Tư Việt rút tay lại, sải chân dài, lập tức chạy ra ngoài, anh muốn thừa dịp Lục Phù Sênh còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng rời đi.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt quyến rũ của Lục Phù Sênh híp lại.
Khoé môi anh cong lên, dung mạo xinh đẹp đến chói mắt.
Lục Phù Sênh lười biếng hô một tiếng với bóng lưng đang hốt hoảng rời đi của Lục Tư Việt.
"Em trai ngoan."
Theo tiếng em trai kia vang lên, chân Lục Tư Việt trật một phát, chật vật lảo đảo ra trước mấy bước, vất vả lắm thân hình mới đứng vững được.
Suýt chút nữa thì đã biểu diễn thế nào gọi là ngã sõng soài ra đất ngay giữa đường.
Lục Tư Việt nên thấy may mắn vì nơi này vắng vẻ, xung quanh không có paparazzi, bằng không thì đầu đề hôm nay đã bị anh bao trọn.
Anh không dám quay đầu, trực tiếp chạy mất dạng.
Sau khi về đến nhà, cảm giác xấu hổ của anh cũng nguôi đi không ít.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới Lục Tinh Trầm, trong mắt lộ ra nụ cười ăn ý.
-
Lục Tinh Trầm có một kỳ nghỉ hè dài, cậu vẫn chưa hết hi vọng với khả năng bếp núc của mình.
Cậu đặc biệt báo danh một lớp học nấu ăn ở khá xa, kỹ năng bếp núc nát nhừ của cậu vẫn chưa truyền tới nơi này.
Người phụ trách lớp học tiếp đón cậu vô cùng nhiệt tình.
Lục Tinh Trầm thuận tiện kéo Khương Vân Hạo đang nằm ườn trong nhà tới.
Lục Tinh Trầm tràn đầy tự tin đun chảo đến nóng bỏng rồi mới đổ dầu vào, chảo đun nóng quá, nháy mắt bốc lên khói trắng.
Lục Tinh Trầm nhíu mày, cậu vừa định áp dụng biện pháp gì đó.
Lúc này, điện thoại để bên cạnh bỗng rung lên.
Cậu bị kéo vào một nhóm chat ba người.
Người nhà họ Lục không có group chat, bởi vì Khương Tự cảm thấy, nếu như giao diện Wechat của cô xuất hiện group chat "cả nhà thương nhau" thì rất rất không phù hợp tính cách của cô.
Đương nhiên, mấy anh em nhà họ Lục cũng không có group chat.
Chỉ có lúc nào bọn họ đang tranh giành tình cảm mới có thể tạo nhóm. Trong tình huống bình thường, sau khi người nào đó tạo nhóm rồi khoe khoang xong thì hai người còn lại sẽ chủ động rời khỏi group chat.
Thật sự là- anh em như thể tay chân.
Chuyện gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ để khoe khoang này sao mà quen thuộc thế, thủ đoạn cậu từng dùng để kích thích cặp sinh đôi, lúc này lại bị dùng trên người cậu.
Lục Tinh Trầm ấn mở điện thoại, phát hiện bên trong có một bức ảnh gia đình, thiếu mỗi cậu.
"Sao lại không dẫn em theo!"
Lục Tinh Trầm quá kích động, điện thoại rơi vào chảo dầu.
Khói đen nháy mắt thay thế khói trắng.
Khương Vân Hạo đứng bên cạnh bị hại thảm, bị khói hun mắt, nước mắt cậu lộp bộp chảy đầy mặt, cổ họng ho tới đau.
"Lục Tinh Trầm, loại chuyện này lần sau cậu đừng có gọi tôi theo!"
Từ khi đó, các trường dạy nấu ăn chu vi vạn dặm quanh nhà họ Lục nhận được một thông báo ngay trong đêm.
Dù thế nào cũng đừng thả một người tên là Lục Tinh Trầm vào.