Chương 88
Sau khi hôn lễ kết thúc, các khách mời ra về.
Bước ra khỏi phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn, bọn họ nhìn thấy bên ngoài tuyết bay đầy trời, bông tuyết màu trắng buông nhẹ từ trên không trung xuống.
Phong cách kiến trúc trong những năm dân quốc rất đặc biệt, một tầng tuyết dày bao phủ mặt đất. Tuyết còn đang rơi, như muốn bao phủ tất cả những kiến trúc xung quanh. Người đi đường bung dù, đi lại vội vàng, tuyết hạ trên mặt dù.
Trong lúc hoảng hốt, có người còn cho rằng mình quay về Thập Lý Dương Tràng(1).
(1) Thập Lý Dương Tràng: Ngày xưa, khu tô giới ở Thượng Hải có rất nhiều người nước ngoài và hàng hóa nước ngoài nên còn được gọi là thập lý dương tràng (chợ nước ngoài 10 dặm). Sau này, nó được dùng để chỉ thành phố Thượng Hải cũ.
"Bách Nhạc Môn trong tuyết đẹp thật đấy."
"Trời ạ, tuyết rơi thật này! Thế mà lại có tuyết!"
"Nhưng bây giờ không phải đang tháng sáu à? Sao lại có tuyết nhỉ?"
"..."
Ngày hôm ấy, gần phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn có tuyết rơi, sau đó kéo ra đến cả thành phố. Một trận tuyết bất ngờ xuất hiện, phủ xuống không hề có điềm báo trước.
Mọi người lập tức giơ điện thoại di động lên quay video đăng lên mạng.
Còn về việc tại sao tháng sáu lại có tuyết? Mọi người đều không có manh mối.
Sau khi cư dân mạng nhìn thấy video, nháy mắt liên hệ chuyện này với đám cưới của cô J huyền học.
[Tuyết rơi tháng sáu! Mắt Vàng 1919 không định đưa tin à?]
[Mọi người không cần đoán, tôi biết rồi! Tôi nghi đây là huyền học của Khương Tự!]
[Ở trên người Khương Tự thì có chuyện gì là không thể xảy ra chứ? Đây đều là chuyện nhỏ, làm fan của cô ấy lâu như vậy, từ lâu nhận thức của tôi đã được mở mang rất nhiều rồi.]
[Mọi người thông minh quá đi mất! Có lý có cứ, không thể cãi lại nổi. Tôi cho rằng đây là ông trời tặng cho cô ấy một trận tuyết, chúc cô ấy hạnh phúc!]
[Hu hu hu hu hu thế này cảm động quá đi, chắc chắn là Khương Tự đã làm chuyện cực kỳ tốt nên mới có phúc đức thâm hậu như thế, ngay cả ông trời cũng chúc phúc cho cô ấy.]
[Ngày vui, chúng ta tới ké chút không khí vui mừng. Khương Tự Lục Lẫm mãi mãi hạnh phúc!]
Khương Tự hoàn toàn không biết gì về những lời bàn luận của người bên ngoài.
Trước hôn lễ, giây đầu tiên khi cô nhìn thấy tuyết thì đã đoán được nguyên nhân.
Tiếng thán phục của những người đi đường cách đó không xa không ngừng truyền tới.
Khương Tự bình tĩnh ngồi vào trong xe, chuẩn bị về nhà trải qua đêm tân hôn của mình.
Mặc dù đây là đêm tân hôn thứ hai trong đời, nhưng lần này lại có ý nghĩa khác biệt.
Kiếp trước Lục Lẫm đợi cô mười năm, kiếp này anh lại vì cô sống vô tâm vô tình lâu như vậy.
Đối với Khương Tự mà nói thì chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Nhưng đối với Lục Lẫm thì anh đã hao tốn nhiều năm.
Đêm tân hôn này, Khương Tự quyết định chủ động một lần.
Dù sao lúc ở trong hôn lễ, chuyện cô kéo cà vạt của Lục Lẫm, chủ động hôn anh đã bị tất cả khách mời nhìn thấy.
Lúc về đến nhà, Khương Tự nhận ra cả nhà họ Lục đều rất yên tĩnh.
Có lẽ là bởi vì bọn họ không muốn quấy rầy đôi vợ chồng này, đã sớm thương lượng từ trước, không có bất kỳ ai ở lại trong biệt thự.
Điều này cũng tiện cho Khương Tự làm việc.
Suy nghĩ này chợt loé lên trong đầu, cô lập tức ho khan hai tiếng, khuôn mặt nóng bừng.
Khụ khụ, ý của cô không phải là vậy đâu.
Lục Lẫm lo lắng nhìn qua: "Sao thế?"
Khương Tự nói sang chuyện khác: "Lục thiếu soái, anh nói xem vì sao bên ngoài lại có tuyết rơi chứ?"
Mặc dù đã hỏi ra lời, nhưng không đợi Lục Lẫm trả lời Khương Tự đã tự phối hợp nói tiếp, cô cười nói: "Bởi vì..."
"Là em đến thực hiện lời hẹn."
Một giọng nói thanh thuý dịu dàng vang lên trong không khí.
"Bất kể anh là Lục thiếu soái hay là tổng giám đốc Lục, em đều sẽ phụ trách với anh."
Lục Lẫm ngẩn người nửa giây, anh rũ mắt xuống, ánh mắt chậm rãi rơi lên mặt cô.
Khương Tự ngẩng đầu lên, rực rỡ xinh đẹp không tả xiết, đây là người làm anh nhớ thương, cho dù luân hồi chuyển kiếp cũng khó mà quên được.
Nhìn Khương Tự, ánh mắt Lục Lẫm sâu dần, trái tim anh đập điên cuồng.
Anh nhanh chóng cúi người, hơi thở ấm áp tới gần cô.
Một giây trước khi hơi thở này dán lên môi Khương Tự, cô bỗng dưng lên tiếng, cắt ngang động tác của anh.
"Lục thiếu soái, anh chờ một lát!"
Người Lục Lẫm cứng đờ mất một lúc, miễn cưỡng ngừng lại.
Môi hai người chỉ cách nhau không đến 1cm.
Khương Tự nhẹ nhàng áp lên môi Lục Lẫm, xúc cảm thoáng qua rồi biến mất.
Cô nhướng mày, ánh mắt xảo quyệt, giọng hơi kiêu căng: "Hôm nay là sân nhà của em."
Giọng điệu vẫn rất ngang ngược.
Nghe vậy, Lục Lẫm không nhịn được cười khẽ: "Thật à? Cô chủ chuẩn bị gì thế?"
Làm loại chuyện này thì có thể chuẩn bị gì cơ chứ?
Khương Tự nháy mắt mấy cái, cô phát huy tự do đó.
Khương Tự dẫn Lục Lẫm vào phòng, bởi vì muốn tổ chức hôn lễ nên căn phòng được trang trí lại dựa theo yêu cầu của cặp vợ chồng mới cưới.
Mọi người đều biết, yêu cầu của đôi vợ chồng này chính là yêu cầu của một mình Khương Tự.
Đêm tân hôn, Khương Tự thế tới mạnh mẽ, ấn Lục Lẫm xuống giường.
Nụ cười trên môi Lục Lẫm càng sâu, anh giơ tay sờ lên váy cưới của cô, bất ngờ kéo khoá váy xuống.
Khương Tự vỗ một phát vào tay anh: "Đã nói là để em rồi!"
Cô ngồi cưỡi trên người anh, tuyên bố địa vị của mình.
Tuyết vẫn rơi đến bây giờ.
Trong lúc tuyết rơi, cùng người có tình làm chuyện vui vẻ.
Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả.
Trong cửa sổ ấm như giữa hè.
-
Sau hôn lễ, tất nhiên là đến tuần trăng mật.
Địa điểm tuần trăng mật đã chọn xong từ trước, trạm đầu tiên là đảo Bali.
Khương Tự và Lục Lẫm bay tới đảo Bali.
Bọn họ ở tại một khách sạn bên bờ biển trên đảo.
Khách sạn xây dựng dọc theo vách đá, bắt đầu từ sảnh khách sạn đến tận trong phòng, tất cả đều là thiết kế đặc sắc của nơi đó.
Quản gia Trịnh rất tri kỷ, đã điều tra xong những hạng mục thú vị trên đảo Bali, sắp xếp hành trình giúp bọn họ.
Ngày thứ nhất là ngồi du thuyền tư nhân đi thăm quan xung quanh đảo.
Lộ trình thứ hai là vợ chồng cùng lướt ván buồm.
Khương Tự chuẩn bị rất nhiều để đi ra ngoài, nhất là đi biển.
Cô cần bôi kem chống nắng, trang điểm nhẹ, còn phải chọn xong quần áo để đi ra ngoài.
Lúc trang điểm, Khương Tự vội tay nên sai luôn Lục Lẫm đút bữa sáng cho mình.
Lục Lẫm rất có kiên nhẫn, ngồi ở ghế sô pha bên cạnh chờ, không giục cũng không nóng nảy.
Việc của Lục Lẫm đã xử lý xong từ sớm, trong thời gian du lịch hưởng tuần trăng mật anh sẽ không để cho chuyện khác phá hỏng hứng thú của mình và Khương Tự.
Lúc này, bên cạnh Lục Lẫm bất ngờ đổ xuống một bóng người.
Một giây sau, trên đùi của anh nhiều ra một đôi chân, ngón chân trắng muốt nhỏ xinh hoạt bát lắc qua lắc lại, giọng nói trong trẻo của cô truyền tới.
"Lục Lẫm, bôi kem chống nắng giúp em."
Khương Tự mệt, không muốn tự mình làm.
Khương Tự hất cằm lên, ra hiệu mấy chỗ: "Trên chân, trên lưng, đúng rồi, cả cánh tay nữa."
Hôm nay Khương Tự không mặc sườn xám, chuẩn bị riêng một bộ quần áo theo phong cách ở đây, đôi chân thon dài thẳng tắp tuỳ ý gác trên người Lục Lẫm.
Chủ nhân của đôi chân còn rất không thành thật, thi thoảng da thịt bên chân lại cọ qua lòng bàn tay Lục Lẫm.
"Em chắc chứ? Bôi bây giờ?"
Lục Lẫm nhìn Khương Tự một cái đầy ẩn ý.
Lúc mở miệng lần nữa thì giọng nói của Lục Lẫm đã trở nên hơi khàn.
Khương Tự không hiểu ý anh, không chút khách sáo dùng bắp chân áp lên chân Lục Lẫm.
"Đương nhiên là bây giờ, nắng bên ngoài to như thế, da em phơi đỏ mất."
Trong mắt Lục Lẫm hiện lên ý cười, anh cũng không nói gì khác mà chỉ nghiêng đầu.
Anh nghe lời cầm lấy kem chống nắng ở bên cạnh, đổ lên tay rồi bôi lên quanh mắt cá chân của Khương Tự.
Cổ chân nho nhỏ một tay có thể dễ dàng nắm hết.
Lòng bàn tay Lục Lẫm hơi thô.
Lúc bôi kem chống nắng, cảm giác của cô rất rõ ràng.
Lúc này Khương Tự mới ý thức được, cái việc bảo Lục Lẫm bôi kem chống nắng cho mình cực kỳ mập mờ, chứ nói chi là lúc này chỉ bôi cẳng chân.
Cô lập tức cúi đầu xuống nhìn.
Bởi vì động tác của cô mà gấu quần đùi kéo lên mấy tấc.
Điều này có nghĩa là, vị trí bôi kem chống nắng cũng sẽ di chuyển theo.
Khương Tự chợt hiểu ra lời vừa nãy Lục Lẫm nói là có ý gì.
Nếu hôm nay cô dám để cho Lục Lẫm bôi kem chống nắng giúp mình thì cũng đừng hòng ra cửa nữa, càng không thể đi lướt ván buồm được.
"Chờ đã."
Nghĩ đến điểm này, Khương Tự vội vàng rụt chân lại.
Nhưng cô lập tức đụng phải trở ngại.
Bởi vì Lục Lẫm nắm rất chặt.
Anh rũ mắt, giống như không nhận ra chút nào, lòng bàn tay vẫn đặt ở trên đầu gối.
"Vội gì chứ? Còn chưa bôi xong mà."
Chẳng hiểu sao Khương Tự không dám lên tiếng, để Lục Lẫm làm xong công việc bôi kem chống nắng còn lại.
Đến cuối cùng, thậm chí còn bôi cả sau lưng.
Lục Lẫm lễ phép kìm nén nhấc tay lên khỏi người Khương Tự, nhìn ánh mắt run rẩy của Khương Tự: "Sao thế, không đi à?"
Anh nhìn Khương Tự bằng ánh mắt rất sâu, nụ cười trên môi càng tươi.
Bị Lục Lẫm trêu chọc như vậy, Khương Tự nháy mắt lấy lại tinh thần.
"Ai nói em không đi!"
Vành tai Khương Tự đỏ lên, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, động tác quá nhanh, lập tức ngã vào trong lòng Lục Lẫm.
Lục Lẫm vô thức đỡ lấy cô.
Nhìn qua chẳng khác nào nhào vào trong lòng.
Nhiệt độ cơ thể dưới lòng bàn tay Lục Lẫm rất cao.
Khương Tự bỗng nhiên quay đầu nhìn Lục Lẫm, ánh mắt của anh rất bình tĩnh, giống như chuyện vừa xảy ra chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Anh còn rất tri kỷ nhắc nhở một câu.
"Cô chủ, nhớ phải cẩn thận đó."
Một giây sau, Khương Tự biết ngay là không có đơn giản như mình nghĩ.
Lục Lẫm vờ như lơ đãng, khẽ vuốt đầu ngón tay một cái.
Mặt Khương Tự lập tức đỏ bừng.
Thừa dịp mọi việc còn chưa tới mức không thể cứu vãn, lần đầu tiên Khương Tự chật vật như vậy, cô đẩy Lục Lẫm ra rồi chạy ra khỏi phòng.
Sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của Lục Lẫm.
-
Cùng lúc đó, Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt cũng đến.
Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo được nghỉ hè, Lục Tư Việt thì trong thời gian nghỉ phép, đang lo không có chỗ đi, bọn họ lại biết Khương Tự định đi đảo Bali hưởng tuần trăng mật.
Trùng hợp ghê, bọn họ có thể thuận tiện đi du lịch luôn.
Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt đi cùng chuyến máy bay, máy bay của Khương Vân Hạo đến muộn hơn một chút, tối nay cậu mới đến.
Anh em nhà họ Lục rất biết điều, ngày đầu tiên của tuần trăng mật, bọn họ không đến quấy rầy hai người Lục Lẫm.
Hiện tại là ngày thứ hai của tuần trăng mật, bọn họ vẫn chỉ đi theo từ xa, san bằng tất cả chướng ngại giúp Lục Lẫm và Khương Tự.
Đây này, người chướng mắt đến rồi.
Lục Tư Việt nghe được lộ trình trăng mật cụ thể từ chỗ quản gia Trịnh.
Bọn họ đã đến địa điểm lướt ván buồm để điều nghiên địa hình trước, xem huấn luyện viên của vợ chồng Khương Tự có giỏi không.
Lục Tinh Trầm càng nhìn càng thấy không đúng: "Có phải hai người đó đang ăn nhân cơ hội sờ mó không?"
Lục Tư Việt nhíu mày lại, vừa rồi ánh nắng quá chói mắt, anh không nhìn rõ.
Anh lấy điện thoại ra trước: "Cứ chụp lại trước đã, làm chứng cứ."
Khoảng cách quá xa, ảnh chụp hơi mờ.
Có thể đe doạ tên kia một chút cũng đủ rồi.
Lục Tư Việt kéo Lục Tinh Trầm, vừa muốn bước tới tranh luận lại thấy có lẽ là người học viên cảm thấy chơi không vui lắm, cứ thế bỏ đi.
Tên huấn luyện viên kia lắc đầu, chuẩn bị chờ nhóm học sinh tiếp theo.
Một giây sau, huấn luyện viên vừa lúc đi về phía nhóm Lục Tinh Trầm.
Chờ lúc huấn luyện viên đi ngang qua Lục Tinh Trầm, cậu lập tức cất lời gọi người lại.
"Chờ chút."
Trải qua thời gian rèn luyện gần một năm, trình độ tiếng Anh của Lục Tinh Trầm đã tăng rất nhiều. Cậu vô cùng tự tin cản huấn luyện viên lại.
"Đợi lát nữa anh đừng động tay động chân với chị dâu tôi, tôi sẽ nhìn anh chằm chằm."
Làm cựu trùm trường của trường trung học Văn Lễ, khí chất phách lối trên người Lục Tinh Trầm lộ rất rõ.
Chiều cao 185 cao hơn huấn luyện viên hẳn một cái đầu.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan tuấn tú cũng trở nên sắc bén.
Huấn luyện viên người bản địa đảo Bali, anh ta nhìn thấy một thiếu niên không biết nhảy ra từ đâu, dáng vẻ này hình như là đang cảnh cáo anh ta?
Anh ta dùng tiếng Anh trả lời một câu: "Cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
Lục Tinh Trầm ngẩn ra.
Sao tiếng Anh người này nói không giống tiếng Anh cậu học lắm, sao cậu lại nghe không rõ nhỉ?
Huấn luyện viên là người địa phương, ít nhiều sẽ mang theo khẩu âm.
Nhưng Lục Tinh Trầm không cảm thấy như vậy, cậu cho rằng chắc chắn là tên huấn luyện viên này đang giả ngu giả ngơ với cậu, cố ý nói giọng tiếng Anh sứt sẹo cho cậu nghe.
Cậu mới không cho phép người này lừa dối qua ải đâu.
"Tôi bảo anh thành thật lên, đến lúc đó cách chị dâu tôi xa một chút!"
Huấn luyện viên nhíu mày: "Bạn nhỏ lạc đường, muốn tìm cảnh sát?"
Lục Tinh Trầm nhạy bén bắt được mấy chữ, bạn nhỏ? Cảnh sát?
Tốt, đây là muốn giả vờ báo cảnh sát, dùng cảnh sát để uy hiếp cậu.
Lục Tinh Trầm mới không sợ, cậu lấy điện thoại ra, bấm mở bức ảnh huấn luyện viên động tay động chân với một học sinh.
Cậu híp mắt, giơ ra trước mặt người kia, vẻ mặt dữ dằn.
"Thấy chưa! Tôi có bằng chứng."
Huấn luyện viên nhìn thấy ảnh chụp, cho rằng mình hiểu được ý của Lục Tinh Trầm.
"Ảnh chụp đẹp đấy."
Lục Tinh Trầm trơ mắt nhìn thấy người này giơ ngón tay cái lên với cậu.
Đệch đệch đệch! Đây chắc chắn là khiêu khích.
Gặp phải kẻ khó nhằn, có thể nói là Lục Tinh Trầm không được vui cho lắm.
Cậu lập tức kéo Lục Tư Việt đang đứng bên cạnh qua: "Anh ba, anh mau giúp em."
Lục Tinh Trầm vừa kéo Lục Tư Việt vừa ném một câu tiếng Anh ra.
Lục Tinh Trầm nổi giận: "Don't touch!"
Tiếng Anh của huấn luyện viên cũng không khá lắm: "What are you talking about? I don't know."
Lục Tinh Trầm tức nổ phổi bắt đầu đổi sang tiếng Trung: "Em phải đổi người này đi!"
Ai mà nghĩ tới, khó khăn lắm cậu út nhà họ Lục mới cho bản thân một kỳ nghỉ, vậy mà vẫn phải đụng tới một cuộc đối thoại thuần tiếng Anh đầy chật vật.
Khẩu âm Trung Quốc đối đầu khẩu âm địa phương đảo Bali.
Kết quả, chẳng ai hiểu ai.
Bước ra khỏi phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn, bọn họ nhìn thấy bên ngoài tuyết bay đầy trời, bông tuyết màu trắng buông nhẹ từ trên không trung xuống.
Phong cách kiến trúc trong những năm dân quốc rất đặc biệt, một tầng tuyết dày bao phủ mặt đất. Tuyết còn đang rơi, như muốn bao phủ tất cả những kiến trúc xung quanh. Người đi đường bung dù, đi lại vội vàng, tuyết hạ trên mặt dù.
Trong lúc hoảng hốt, có người còn cho rằng mình quay về Thập Lý Dương Tràng(1).
(1) Thập Lý Dương Tràng: Ngày xưa, khu tô giới ở Thượng Hải có rất nhiều người nước ngoài và hàng hóa nước ngoài nên còn được gọi là thập lý dương tràng (chợ nước ngoài 10 dặm). Sau này, nó được dùng để chỉ thành phố Thượng Hải cũ.
"Bách Nhạc Môn trong tuyết đẹp thật đấy."
"Trời ạ, tuyết rơi thật này! Thế mà lại có tuyết!"
"Nhưng bây giờ không phải đang tháng sáu à? Sao lại có tuyết nhỉ?"
"..."
Ngày hôm ấy, gần phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn có tuyết rơi, sau đó kéo ra đến cả thành phố. Một trận tuyết bất ngờ xuất hiện, phủ xuống không hề có điềm báo trước.
Mọi người lập tức giơ điện thoại di động lên quay video đăng lên mạng.
Còn về việc tại sao tháng sáu lại có tuyết? Mọi người đều không có manh mối.
Sau khi cư dân mạng nhìn thấy video, nháy mắt liên hệ chuyện này với đám cưới của cô J huyền học.
[Tuyết rơi tháng sáu! Mắt Vàng 1919 không định đưa tin à?]
[Mọi người không cần đoán, tôi biết rồi! Tôi nghi đây là huyền học của Khương Tự!]
[Ở trên người Khương Tự thì có chuyện gì là không thể xảy ra chứ? Đây đều là chuyện nhỏ, làm fan của cô ấy lâu như vậy, từ lâu nhận thức của tôi đã được mở mang rất nhiều rồi.]
[Mọi người thông minh quá đi mất! Có lý có cứ, không thể cãi lại nổi. Tôi cho rằng đây là ông trời tặng cho cô ấy một trận tuyết, chúc cô ấy hạnh phúc!]
[Hu hu hu hu hu thế này cảm động quá đi, chắc chắn là Khương Tự đã làm chuyện cực kỳ tốt nên mới có phúc đức thâm hậu như thế, ngay cả ông trời cũng chúc phúc cho cô ấy.]
[Ngày vui, chúng ta tới ké chút không khí vui mừng. Khương Tự Lục Lẫm mãi mãi hạnh phúc!]
Khương Tự hoàn toàn không biết gì về những lời bàn luận của người bên ngoài.
Trước hôn lễ, giây đầu tiên khi cô nhìn thấy tuyết thì đã đoán được nguyên nhân.
Tiếng thán phục của những người đi đường cách đó không xa không ngừng truyền tới.
Khương Tự bình tĩnh ngồi vào trong xe, chuẩn bị về nhà trải qua đêm tân hôn của mình.
Mặc dù đây là đêm tân hôn thứ hai trong đời, nhưng lần này lại có ý nghĩa khác biệt.
Kiếp trước Lục Lẫm đợi cô mười năm, kiếp này anh lại vì cô sống vô tâm vô tình lâu như vậy.
Đối với Khương Tự mà nói thì chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Nhưng đối với Lục Lẫm thì anh đã hao tốn nhiều năm.
Đêm tân hôn này, Khương Tự quyết định chủ động một lần.
Dù sao lúc ở trong hôn lễ, chuyện cô kéo cà vạt của Lục Lẫm, chủ động hôn anh đã bị tất cả khách mời nhìn thấy.
Lúc về đến nhà, Khương Tự nhận ra cả nhà họ Lục đều rất yên tĩnh.
Có lẽ là bởi vì bọn họ không muốn quấy rầy đôi vợ chồng này, đã sớm thương lượng từ trước, không có bất kỳ ai ở lại trong biệt thự.
Điều này cũng tiện cho Khương Tự làm việc.
Suy nghĩ này chợt loé lên trong đầu, cô lập tức ho khan hai tiếng, khuôn mặt nóng bừng.
Khụ khụ, ý của cô không phải là vậy đâu.
Lục Lẫm lo lắng nhìn qua: "Sao thế?"
Khương Tự nói sang chuyện khác: "Lục thiếu soái, anh nói xem vì sao bên ngoài lại có tuyết rơi chứ?"
Mặc dù đã hỏi ra lời, nhưng không đợi Lục Lẫm trả lời Khương Tự đã tự phối hợp nói tiếp, cô cười nói: "Bởi vì..."
"Là em đến thực hiện lời hẹn."
Một giọng nói thanh thuý dịu dàng vang lên trong không khí.
"Bất kể anh là Lục thiếu soái hay là tổng giám đốc Lục, em đều sẽ phụ trách với anh."
Lục Lẫm ngẩn người nửa giây, anh rũ mắt xuống, ánh mắt chậm rãi rơi lên mặt cô.
Khương Tự ngẩng đầu lên, rực rỡ xinh đẹp không tả xiết, đây là người làm anh nhớ thương, cho dù luân hồi chuyển kiếp cũng khó mà quên được.
Nhìn Khương Tự, ánh mắt Lục Lẫm sâu dần, trái tim anh đập điên cuồng.
Anh nhanh chóng cúi người, hơi thở ấm áp tới gần cô.
Một giây trước khi hơi thở này dán lên môi Khương Tự, cô bỗng dưng lên tiếng, cắt ngang động tác của anh.
"Lục thiếu soái, anh chờ một lát!"
Người Lục Lẫm cứng đờ mất một lúc, miễn cưỡng ngừng lại.
Môi hai người chỉ cách nhau không đến 1cm.
Khương Tự nhẹ nhàng áp lên môi Lục Lẫm, xúc cảm thoáng qua rồi biến mất.
Cô nhướng mày, ánh mắt xảo quyệt, giọng hơi kiêu căng: "Hôm nay là sân nhà của em."
Giọng điệu vẫn rất ngang ngược.
Nghe vậy, Lục Lẫm không nhịn được cười khẽ: "Thật à? Cô chủ chuẩn bị gì thế?"
Làm loại chuyện này thì có thể chuẩn bị gì cơ chứ?
Khương Tự nháy mắt mấy cái, cô phát huy tự do đó.
Khương Tự dẫn Lục Lẫm vào phòng, bởi vì muốn tổ chức hôn lễ nên căn phòng được trang trí lại dựa theo yêu cầu của cặp vợ chồng mới cưới.
Mọi người đều biết, yêu cầu của đôi vợ chồng này chính là yêu cầu của một mình Khương Tự.
Đêm tân hôn, Khương Tự thế tới mạnh mẽ, ấn Lục Lẫm xuống giường.
Nụ cười trên môi Lục Lẫm càng sâu, anh giơ tay sờ lên váy cưới của cô, bất ngờ kéo khoá váy xuống.
Khương Tự vỗ một phát vào tay anh: "Đã nói là để em rồi!"
Cô ngồi cưỡi trên người anh, tuyên bố địa vị của mình.
Tuyết vẫn rơi đến bây giờ.
Trong lúc tuyết rơi, cùng người có tình làm chuyện vui vẻ.
Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả.
Trong cửa sổ ấm như giữa hè.
-
Sau hôn lễ, tất nhiên là đến tuần trăng mật.
Địa điểm tuần trăng mật đã chọn xong từ trước, trạm đầu tiên là đảo Bali.
Khương Tự và Lục Lẫm bay tới đảo Bali.
Bọn họ ở tại một khách sạn bên bờ biển trên đảo.
Khách sạn xây dựng dọc theo vách đá, bắt đầu từ sảnh khách sạn đến tận trong phòng, tất cả đều là thiết kế đặc sắc của nơi đó.
Quản gia Trịnh rất tri kỷ, đã điều tra xong những hạng mục thú vị trên đảo Bali, sắp xếp hành trình giúp bọn họ.
Ngày thứ nhất là ngồi du thuyền tư nhân đi thăm quan xung quanh đảo.
Lộ trình thứ hai là vợ chồng cùng lướt ván buồm.
Khương Tự chuẩn bị rất nhiều để đi ra ngoài, nhất là đi biển.
Cô cần bôi kem chống nắng, trang điểm nhẹ, còn phải chọn xong quần áo để đi ra ngoài.
Lúc trang điểm, Khương Tự vội tay nên sai luôn Lục Lẫm đút bữa sáng cho mình.
Lục Lẫm rất có kiên nhẫn, ngồi ở ghế sô pha bên cạnh chờ, không giục cũng không nóng nảy.
Việc của Lục Lẫm đã xử lý xong từ sớm, trong thời gian du lịch hưởng tuần trăng mật anh sẽ không để cho chuyện khác phá hỏng hứng thú của mình và Khương Tự.
Lúc này, bên cạnh Lục Lẫm bất ngờ đổ xuống một bóng người.
Một giây sau, trên đùi của anh nhiều ra một đôi chân, ngón chân trắng muốt nhỏ xinh hoạt bát lắc qua lắc lại, giọng nói trong trẻo của cô truyền tới.
"Lục Lẫm, bôi kem chống nắng giúp em."
Khương Tự mệt, không muốn tự mình làm.
Khương Tự hất cằm lên, ra hiệu mấy chỗ: "Trên chân, trên lưng, đúng rồi, cả cánh tay nữa."
Hôm nay Khương Tự không mặc sườn xám, chuẩn bị riêng một bộ quần áo theo phong cách ở đây, đôi chân thon dài thẳng tắp tuỳ ý gác trên người Lục Lẫm.
Chủ nhân của đôi chân còn rất không thành thật, thi thoảng da thịt bên chân lại cọ qua lòng bàn tay Lục Lẫm.
"Em chắc chứ? Bôi bây giờ?"
Lục Lẫm nhìn Khương Tự một cái đầy ẩn ý.
Lúc mở miệng lần nữa thì giọng nói của Lục Lẫm đã trở nên hơi khàn.
Khương Tự không hiểu ý anh, không chút khách sáo dùng bắp chân áp lên chân Lục Lẫm.
"Đương nhiên là bây giờ, nắng bên ngoài to như thế, da em phơi đỏ mất."
Trong mắt Lục Lẫm hiện lên ý cười, anh cũng không nói gì khác mà chỉ nghiêng đầu.
Anh nghe lời cầm lấy kem chống nắng ở bên cạnh, đổ lên tay rồi bôi lên quanh mắt cá chân của Khương Tự.
Cổ chân nho nhỏ một tay có thể dễ dàng nắm hết.
Lòng bàn tay Lục Lẫm hơi thô.
Lúc bôi kem chống nắng, cảm giác của cô rất rõ ràng.
Lúc này Khương Tự mới ý thức được, cái việc bảo Lục Lẫm bôi kem chống nắng cho mình cực kỳ mập mờ, chứ nói chi là lúc này chỉ bôi cẳng chân.
Cô lập tức cúi đầu xuống nhìn.
Bởi vì động tác của cô mà gấu quần đùi kéo lên mấy tấc.
Điều này có nghĩa là, vị trí bôi kem chống nắng cũng sẽ di chuyển theo.
Khương Tự chợt hiểu ra lời vừa nãy Lục Lẫm nói là có ý gì.
Nếu hôm nay cô dám để cho Lục Lẫm bôi kem chống nắng giúp mình thì cũng đừng hòng ra cửa nữa, càng không thể đi lướt ván buồm được.
"Chờ đã."
Nghĩ đến điểm này, Khương Tự vội vàng rụt chân lại.
Nhưng cô lập tức đụng phải trở ngại.
Bởi vì Lục Lẫm nắm rất chặt.
Anh rũ mắt, giống như không nhận ra chút nào, lòng bàn tay vẫn đặt ở trên đầu gối.
"Vội gì chứ? Còn chưa bôi xong mà."
Chẳng hiểu sao Khương Tự không dám lên tiếng, để Lục Lẫm làm xong công việc bôi kem chống nắng còn lại.
Đến cuối cùng, thậm chí còn bôi cả sau lưng.
Lục Lẫm lễ phép kìm nén nhấc tay lên khỏi người Khương Tự, nhìn ánh mắt run rẩy của Khương Tự: "Sao thế, không đi à?"
Anh nhìn Khương Tự bằng ánh mắt rất sâu, nụ cười trên môi càng tươi.
Bị Lục Lẫm trêu chọc như vậy, Khương Tự nháy mắt lấy lại tinh thần.
"Ai nói em không đi!"
Vành tai Khương Tự đỏ lên, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, động tác quá nhanh, lập tức ngã vào trong lòng Lục Lẫm.
Lục Lẫm vô thức đỡ lấy cô.
Nhìn qua chẳng khác nào nhào vào trong lòng.
Nhiệt độ cơ thể dưới lòng bàn tay Lục Lẫm rất cao.
Khương Tự bỗng nhiên quay đầu nhìn Lục Lẫm, ánh mắt của anh rất bình tĩnh, giống như chuyện vừa xảy ra chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Anh còn rất tri kỷ nhắc nhở một câu.
"Cô chủ, nhớ phải cẩn thận đó."
Một giây sau, Khương Tự biết ngay là không có đơn giản như mình nghĩ.
Lục Lẫm vờ như lơ đãng, khẽ vuốt đầu ngón tay một cái.
Mặt Khương Tự lập tức đỏ bừng.
Thừa dịp mọi việc còn chưa tới mức không thể cứu vãn, lần đầu tiên Khương Tự chật vật như vậy, cô đẩy Lục Lẫm ra rồi chạy ra khỏi phòng.
Sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của Lục Lẫm.
-
Cùng lúc đó, Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt cũng đến.
Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo được nghỉ hè, Lục Tư Việt thì trong thời gian nghỉ phép, đang lo không có chỗ đi, bọn họ lại biết Khương Tự định đi đảo Bali hưởng tuần trăng mật.
Trùng hợp ghê, bọn họ có thể thuận tiện đi du lịch luôn.
Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt đi cùng chuyến máy bay, máy bay của Khương Vân Hạo đến muộn hơn một chút, tối nay cậu mới đến.
Anh em nhà họ Lục rất biết điều, ngày đầu tiên của tuần trăng mật, bọn họ không đến quấy rầy hai người Lục Lẫm.
Hiện tại là ngày thứ hai của tuần trăng mật, bọn họ vẫn chỉ đi theo từ xa, san bằng tất cả chướng ngại giúp Lục Lẫm và Khương Tự.
Đây này, người chướng mắt đến rồi.
Lục Tư Việt nghe được lộ trình trăng mật cụ thể từ chỗ quản gia Trịnh.
Bọn họ đã đến địa điểm lướt ván buồm để điều nghiên địa hình trước, xem huấn luyện viên của vợ chồng Khương Tự có giỏi không.
Lục Tinh Trầm càng nhìn càng thấy không đúng: "Có phải hai người đó đang ăn nhân cơ hội sờ mó không?"
Lục Tư Việt nhíu mày lại, vừa rồi ánh nắng quá chói mắt, anh không nhìn rõ.
Anh lấy điện thoại ra trước: "Cứ chụp lại trước đã, làm chứng cứ."
Khoảng cách quá xa, ảnh chụp hơi mờ.
Có thể đe doạ tên kia một chút cũng đủ rồi.
Lục Tư Việt kéo Lục Tinh Trầm, vừa muốn bước tới tranh luận lại thấy có lẽ là người học viên cảm thấy chơi không vui lắm, cứ thế bỏ đi.
Tên huấn luyện viên kia lắc đầu, chuẩn bị chờ nhóm học sinh tiếp theo.
Một giây sau, huấn luyện viên vừa lúc đi về phía nhóm Lục Tinh Trầm.
Chờ lúc huấn luyện viên đi ngang qua Lục Tinh Trầm, cậu lập tức cất lời gọi người lại.
"Chờ chút."
Trải qua thời gian rèn luyện gần một năm, trình độ tiếng Anh của Lục Tinh Trầm đã tăng rất nhiều. Cậu vô cùng tự tin cản huấn luyện viên lại.
"Đợi lát nữa anh đừng động tay động chân với chị dâu tôi, tôi sẽ nhìn anh chằm chằm."
Làm cựu trùm trường của trường trung học Văn Lễ, khí chất phách lối trên người Lục Tinh Trầm lộ rất rõ.
Chiều cao 185 cao hơn huấn luyện viên hẳn một cái đầu.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan tuấn tú cũng trở nên sắc bén.
Huấn luyện viên người bản địa đảo Bali, anh ta nhìn thấy một thiếu niên không biết nhảy ra từ đâu, dáng vẻ này hình như là đang cảnh cáo anh ta?
Anh ta dùng tiếng Anh trả lời một câu: "Cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
Lục Tinh Trầm ngẩn ra.
Sao tiếng Anh người này nói không giống tiếng Anh cậu học lắm, sao cậu lại nghe không rõ nhỉ?
Huấn luyện viên là người địa phương, ít nhiều sẽ mang theo khẩu âm.
Nhưng Lục Tinh Trầm không cảm thấy như vậy, cậu cho rằng chắc chắn là tên huấn luyện viên này đang giả ngu giả ngơ với cậu, cố ý nói giọng tiếng Anh sứt sẹo cho cậu nghe.
Cậu mới không cho phép người này lừa dối qua ải đâu.
"Tôi bảo anh thành thật lên, đến lúc đó cách chị dâu tôi xa một chút!"
Huấn luyện viên nhíu mày: "Bạn nhỏ lạc đường, muốn tìm cảnh sát?"
Lục Tinh Trầm nhạy bén bắt được mấy chữ, bạn nhỏ? Cảnh sát?
Tốt, đây là muốn giả vờ báo cảnh sát, dùng cảnh sát để uy hiếp cậu.
Lục Tinh Trầm mới không sợ, cậu lấy điện thoại ra, bấm mở bức ảnh huấn luyện viên động tay động chân với một học sinh.
Cậu híp mắt, giơ ra trước mặt người kia, vẻ mặt dữ dằn.
"Thấy chưa! Tôi có bằng chứng."
Huấn luyện viên nhìn thấy ảnh chụp, cho rằng mình hiểu được ý của Lục Tinh Trầm.
"Ảnh chụp đẹp đấy."
Lục Tinh Trầm trơ mắt nhìn thấy người này giơ ngón tay cái lên với cậu.
Đệch đệch đệch! Đây chắc chắn là khiêu khích.
Gặp phải kẻ khó nhằn, có thể nói là Lục Tinh Trầm không được vui cho lắm.
Cậu lập tức kéo Lục Tư Việt đang đứng bên cạnh qua: "Anh ba, anh mau giúp em."
Lục Tinh Trầm vừa kéo Lục Tư Việt vừa ném một câu tiếng Anh ra.
Lục Tinh Trầm nổi giận: "Don't touch!"
Tiếng Anh của huấn luyện viên cũng không khá lắm: "What are you talking about? I don't know."
Lục Tinh Trầm tức nổ phổi bắt đầu đổi sang tiếng Trung: "Em phải đổi người này đi!"
Ai mà nghĩ tới, khó khăn lắm cậu út nhà họ Lục mới cho bản thân một kỳ nghỉ, vậy mà vẫn phải đụng tới một cuộc đối thoại thuần tiếng Anh đầy chật vật.
Khẩu âm Trung Quốc đối đầu khẩu âm địa phương đảo Bali.
Kết quả, chẳng ai hiểu ai.