Chương 31
Lục Phù Sênh cười, tiện tay ném áo choàng đỏ lại cho Kỳ Tầm: “Có nghe thấy không, cô chủ Lục thưởng cho anh kìa.”
Lục Phù Sênh thấy Khương Tự khó chịu, nhìn Kỳ Tầm càng khó chịu hơn.
Anh đã khó chịu thì phải tìm phiền phức cho người khác, ai bảo áo choàng này do Kỳ Tầm tặng chứ.
Lục Phù Sênh hừ nhẹ một tiếng, xoay người vào cổng lớn.
Có lẽ o không muốn nhìn mặt Khương Tự, Lục Phù Sênh lấy đồ mình đánh rơi ở nhà họ Lục xong thì nhanh chóng rời đi, anh muốn tới thành phố khác sống.
Đối mặt với khiêu khích của Lục Phù Sênh, Kỳ Tầm cũng không bực.
Trước khi rời khỏi Lục gia, Kỳ Tầm vẫn cầm chiếc áo choàng kia trong tay.
Khương Tự lười để ý tới Kỳ Tầm, lập tức đi vào cổng chính.
Cô vừa dùng bữa tối xong, quản gia Trịnh bỗng đến gần: “Ông chủ nhờ tôi chuyển lời tới cô chủ, 8 giờ tối nay sẽ về nhà.”
Tối nay muốn về nhà?
Khương Tự hơi chau mày, mấy ngày trước Lục Lẫm vừa về nhà rồi, tối nay lại muốn về.
Theo cô biết, số lần anh về nhà trong mấy ngày này cộng lại còn nhiều hơn trước kia.
Quản gia Trịnh: “Ông chủ còn nói tối nay muốn mời cô chủ đến một nơi.”
Khương Tự hơi hoang mang, chỉ có thể chờ Lục Lẫm về nhà.
8 giờ tối.
Xe của Lục Lẫm chạy vào Lục gia, không chậm một giây.
Cửa vừa mở ra, gió đêm đông lướt nhẹ tới.
Theo bước chân của Lục Lẫm, gió lạnh thấu xương ùa vào trong nhà.
Lục Lẫm chỉ đi vào nhà mấy bước rồi dừng lại. Tầm nhìn của anh dừng trên người Khương Tự.
“Tôi muốn đưa cô đến Bách Nhạc Môn lần nữa.”
Khương Tự nhíu mày, Lục Lẫm vừa bị thương ở đó, hiện giờ còn mời cô đến. Xem ra, vụ việc ngoài ý muốn ngày đó không để lại bất cứ chấn thương tâm lý gì với anh.
Khương Tự đương nhiên sẽ không để anh dễ dàng được như mong muốn, cô cố ý làm khó dễ: “Đi Bách Nhạc Môn là phải hẹn trước.”
Lục Lâm dường như nhìn thấu tâm tư Khương Tự: “Yên tâm, tôi đã nói với ông chủ nơi đó trước rồi, tối nay Bách Nhạc Môn chỉ kinh doanh vì chúng ta.”
Khương Tự nghĩ thầm, Lục Lẫm đúng là chuẩn bị chu đáo.
Vậy thì cô phải đi xem, Lục Lẫm hành động khác thường như vậy là vì điều gì.
Lúc này, Khương Tự ngồi xe Lục Lẫm ra cửa, phía sau vẫn là nhóm vệ sĩ của cô đi theo.
Tới Bách Nhạc Môn cùng Lục Lẫm vào buổi tối đúng là một loải trải nghiệm mới lạ.
Khương Tự đi cạnh Lục Lẫm, cùng anh đi vào thang máy phục cổ, không gian trong thang máy không lớn.
Rất nhanh, Khương Tự và Lục Lẫm bắt đầu ở riêng với nhau.
Cửa thang máy khép lại, bầu không khí đột nhiên trầm tĩnh.
Trong thang máy hoài cổ, tần suất hít thở của hai người đồng đều.
Không biết vì sao, tinh thần của Khương Tự hơi loạn, cô nhịn không được mà mở miệng đánh vỡ sự an tĩnh hiện tại.
“Đi tầng mấy?”
Ánh mắt Lục Lẫm khẽ chuyển động: “Tầng 3, giống ngày ấy.”
Mãi đến khi phòng khiêu vũ ở tầng 3 mở ra, Khương Tự mới phát hiện bên trong có một người đã tới trước.
Khương Tự ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, vậy mà Lục Lẫm lại tìm cho cô một giáo sư Lịch sử, tới kể về lịch sử của Bách Nhạc Môn cho cô nghe!
Khương Tự vốn là người của thời đại ấy, giờ lại phải nghe người người hiện đại giảng giải lịch sử thời Dân quốc, vì thế cô không cho Lục Lẫm sắc mặt tốt.
Khương Tự che miệng, ngáp một cái.
Lục Lẫm hơi nghiêng đầu: “Cô chủ Khương mệt?”
Nghe có vẻ rất quan tâm nhưng ngữ điệu của anh lại chẳng hề lên xuống.
Đầu tiên Khương Tự ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại.
Lục Lẫm lại gọi cô là cô chủ Khương?
Cô chưa bao giờ tiết lộ danh hiệu của mình thời Dân quốc với bất cứ ai.
Dù cô có nói mớ thì Lục Lẫm tuyệt đối không thể nghe thấy.
Hơn nữa, từ trước tới nay phòng cô đều khóa vào ban đêm, hoàn toàn không có khả năng cho anh đi vào.
Khương Tự lập tức đề cao cảnh giác, nhưng trên mặt lại không biểu lộ.
Vẫn là miệng lưỡi kiêu căng ngày thường, Khương Tự chất vấn ngược Lục Lẫm, cô nghiêng đầu nhìn anh.
“Cô chủ Khương cái gì? Có phải anh không nghe mà ngồi thất thần không?”
Khương Tự đặc biệt nhấn mạnh: “Ở nhà họ Khương, tôi đứng hàng thứ ba.”
Thanh âm trầm thấp của Lục Lẫm lọt vào không khí: “Vậy sao? Vậy chắc là tôi gọi nhầm.”
Khương Tự nhanh chóng tỉnh táo từ cơn buồn ngủ vừa rồi, cô ưỡn thẳng sống lưng mảnh mai, nâng cằm nhìn Lục Lẫm.
Lục lẫm thật sự chỉ gọi nhầm sao?
Dường như Lục Lẫm không cảm ứng được ý tìm tòi nghiên cứu trong mắt Khương Tự.
Anh như vô tình hỏi một câu: “Nếu người Lục gia sinh ở Dân quốc, cô chủ Lục cảm thấy bọn họ sẽ là người như thế nào?”
Lục Lẫm không tiếp tục vấn đề kia, anh dời đề tài.
Khương Tự giả vờ không phát hiện Lục Lẫm khác thường, cô giống như không có việc gì, bóc sai lầm vừa nãy đi.
Về phần vấn đề Lục Lẫm hỏi cô, lúc rảnh rỗi, Khương Tự cũng nghĩ tới đáp án.
“Lục Tinh Trầm hẳn sẽ là học sinh với tính cách mạnh bạo và thích gây chuyện. Lục Phù Sênh là hoa đán nổi tiếng, còn Lục Tư Việt à, có thể là gián điệp nhiệt huyết ẩn úp ở Nhật Bản.”
“Về phần anh…”
Khương Tự chớp mắt, không biết cô vô tâm hay là cố ý: “Chắc anh là quân phiệt, máu lạnh vô tình.”
Lục Lẫm ngẩn ra vài giây, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, đôi môi mỏng như lưỡi dao sắc bén.
Khương Tự không thấy tí dấu hiệu nào cho thấy Lục Lẫm tức giận, ngược lại cô nhìn thấy anh cười một cái.
Lục Lẫm dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Giọng anh rất lạnh nhạt: “Ồ? Phải không?”
Người hầu đều nhìn đi chỗ khác, nhìn chằm chằm các góc trong phòng khiêu vũ với mục đích che giấu bản thân trong đoạn đối thoại kỳ quái này.
Quản gia Trịnh chủ động bước ra, muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
“Bầu không khí đang rất thích hợp, nếu không ông chủ và cô chủ cùng nhảy một điệu nhé?”
Vừa dứt lời, Lục Lẫm và Khương Tự đồng thời nhìn quản gia Trịnh.
Ánh mắt Lục Lẫm bình tĩnh, gợn sóng không sợ hãi.
Khương Tự lại nhíu mi, đáy mắt lộ vẻ khó tin.
Quản gia Trịnh lau mồ hôi, chẳng lẽ ông đã đoán sai ý của ông chủ?
Quản gia Trịnh vừa định lái sang việc khác, không ngờ Lục Lẫm lại tiếp lời mình.
Anh nhìn Khương Tự: “Cô chủ Lục, chúng ta không nên phụ ý tốt của quản gia Trịnh.”
Mặc dù không biết suy nghĩ của Lục Lẫm nhưng tóm lại là có thể thoát khỏi tình huống bị anh thử là được, không biết Khương Tự nghĩ tới cái gì mà cười tươi rói.
“Muốn khiêu vũ đúng không?”
Khương Tự ngồi ngay ngắn, không định đứng dậy.
Cô ngẩng chiếc cằm tinh xảo, kiêu ngạo vươn tay phải lên không trung, chờ Lục Lẫm chủ động tới.
Giây tiếp theo, bàn tay mềm mại được Lục Lẫm nắm trong tay.
Hai người mang tâm tư khác nhau bước vào sàn nhảy pha lê.
Giữa phòng khiêu vũ, màu xanh quân đội là màu sắc chủ đạo.
Tất cả bóng đèn xung quanh đều tắt, chỉ còn lại đèn thủy tinh trên đỉnh đầu sáng ngời chiếu xuống, sườn xám gấm lụa màu đỏ trên người Khương Tự sáng lấp lánh.
Thời không dần như đan xen.
Khương Tự bước vào một thế giới kỳ quái.
Lúc này, sườn mặt của Lục Lẫm ẩn trong ánh đèn lúc tối lúc sáng, nhìn không rõ lắm.
Khương Tự chỉ biết, Lục Lẫm nhìn mình chăm chú.
Đột nhiên cô có loại ảo giác, ánh đèn ấm áp chiếu xuống người Lục Lẫm, hình như đã biến thành lạnh.
Ngọn đèn lòe lòe nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, Khương Tự thấy rõ ngũ quan lạnh lùng của Lục Lẫm, toàn thân anh đều cứng rắn lạnh nhạt.
Hình như muốn nhìn thấu đáy lòng cô.
Bầu không khí nhìn như an bình, nhưng Khương Tự không cho không khí này duy trì lâu.
Nhạc vừa bắt đầu, cô khẽ giật mình hô to.
“Ôi, giẫm phải chân anh rồi.”
Khương Tự đi giày cao gót, dẫm một phát lên chân Lục Lẫm, lực không nhỏ.
“Quên nói với anh, tôi không biết khiêu vũ lắm.”
Khương Tự cười dịu dàng nhìn anh, chân đi giày cao gót tinh xảo kia vẫn giẫm lên giày da được làm thủ công của Lục Lẫm.
Là danh viện nổi bật nhất thời Dân quốc, sao Khương Tự có thể không biết nhảy một điệu Waltz đơn giản?
Không biết đã mời bao nhiêu gia sư, điệu nhảy cơ bản này cô sớm thuộc lòng từ lâu rồi.
Không sai, cô là muốn ra oai phủ đầu với Lục Lẫm đấy.
Ai bảo anh cố ý gọi cô tới Bách Nhạc Môn, còn mời giáo sư Lịch sử dạy cô.
Ai bảo anh thử cô lâu như thế, làm hại cô phải đề cao tinh thần để ứng phó.
Dù sao, ở trong mắt Khương Tự, ngàn sai vạn sai đều là Lục Lẫm sai.
Vừa rồi lúc cô đồng ý khiêu vũ cũng đã nghĩ ra đối sách rồi.
Đáy mắt Lục Lẫm có ý cười, ừ nhẹ một tiếng: “Không sao, vậy mong lần sau cô chủ cẩn thận.”
“Đó là đương nhiên.”
Khương Tự đáp đến là nhanh, nhưng nghe hay không lại là chuyện khác.
Sự kiện giẫm chân vừa qua không lâu, cái tay vốn đặt lên vai Lục Lẫm của Khương Tự đột nhiên giơ lên, nện một phát lên vai anh.
“A, có lỗi quá, tay tôi không nghe chỉ huy.”
Khương Tự ra vẻ kinh ngạc mà xin lỗi, nhưng trong lời nói của cô lại chẳng nghe ra tí có lỗi nào.
Nhìn là biết Khương Tự cố ý.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn còn duy trì chút thiện ý với Lục Lẫm, tránh tay bị thương của Lục Lẫm, đặt mục tiêu vào tay còn lại.
Ba lần bốn lượt khiêu khích vẫn không thể khiến Lục Lẫm nổi giận.
Lục Lẫm trời sinh cảm xúc đạm bạc, lần này, anh lại cười một cái.
Có lẽ do không thường cười nên khi Lục Lẫm cong môi lại có vài phần sắc bén.
“Không sao, tôi có thể dạy cho cô.”
Khương Tự thì nổi lên hứng thú, nếu cô cứ gây sự mãi thì liệu Lục Lẫm có thể không chút tức giận như từ đầu tới giờ không?
Khương Tự vẫn đánh bạo, liên tục làm mấy động tác nhỏ gây rối.
Khương Tự vừa quan sát hệ thống, vừa tiếp tục kết hoạch của mình.
Giá trị số mệnh của Lục Lẫm vẫn phẳng lặng, không nhập sổ một tí tẹo nào.
Ngày đó, lúc Lục Lẫm hôn mê, rõ ràng đã cung cấp mấy triệu giá trị số mệnh cho cô.
Người này vô tâm sao?
Tại sao sau khi anh tỉnh táo lại vô cảm như vậy?
Khương Tự tò mò đánh giá Lục Lẫm, động tác nhỏ cũng không dừng lại.
“Lại giẫm trúng rồi.”
“Không đúng, hình như chân tôi có suy nghĩ của nó.”
“…Hình như tay tôi đặt sai vị trí rồi.”
Cái này anh nên nổi cáu nhỉ?
Lục Lẫm nhìn thẳng vào mắt Khương Tự, giọng anh trầm thấp vang lên trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, trung hòa đi mấy phần lạnh lùng.
“Không thì tôi đổi cách dạy cô nhé?”
Còn cách khác ư?
Khương Tự nghe Lục Lẫm nói vậy, nhịn không được mà dừng động tác, muốn nhìn xem cuối cùng Lục Lẫm có cách đáp trả như nào.
“Xin lỗi, đắc tội rồi.”
Lục Lẫm bỗng nói.
Khương Tự còn chưa hiểu đắc tội là có ý gì thì đã kinh ngạc kêu lên.
Một tay của Lục Lẫm ôm trọn eo nhỏ của Khương Tự, xách cả người cô lên, rõ ràng chỉ dùng một bàn tay nhưng hoàn toàn không gây cản trở gì tới động tác của anh, vô cùng lưu loát.
Giống như Khương Tự nhẹ tựa lông chim, không có trọng lượng vậy.
Giây tiếp theo, anh vững vàng đặt Khương Tự lên mu bàn chân mình.
Đôi tay của Khương Tự bị bắt đặt lên vai Lục Lẫm, hành động ngoài dự đoán này của Lục Lẫm đã hoàn toàn áp chế động tác nhỏ của Khương Tự.
Cô bỗng ngửa đầu, đối mặt với đôi mắt bình tĩnh của Lục Lẫm.
Rõ ràng dính nhau rất gần nhưng giữa cả hai vẫn bị ngăn cách bởi sự kiềm chế có lễ.
Khương Tự cũng không biết Lục Lẫm làm kiểu gì.
Khương Tự cảm thấy mình bị mạo phạm, cô phồng mặt nhỏ, muốn làm trầm trọng thêm.
Cô nhất định phải giẫm mạnh chân Lục Lẫm vài cái, hoặc là đập cái tay vài lần.
Dù sao hành động đó cô chủ Khương am hiểu nhất.
Hình như Lục Lẫm đã đoán ra mục đích của Khương Tự, như đã tiên đoán trước, anh túm được bàn tay Khương Tự chỉ mới vừa giơ lên.
Khương Tự còn muốn giãy giụa, Lục Lẫm lại lắc nhẹ tay trái bị thương của mình.
Trên đó vẫn quấn băng gạc, nhìn có vẻ vết thương không hề nông.
“Tay của tôi hơi đau.”
Khương Tự cảm thấy mình như bị bóp lấy mệnh môn, động tác dừng lại.
Phản ứng đầu tiên của cô là, Lục Lẫm đang bán thảm với mình sao?
Nhân lúc Khương Tự đang mải nghĩ gì đó, ngón tay của Lục Lẫm lặng lẽ dịch ngầm mấy cm, cầm cổ tay mảnh khảnh của Khương Tự.
Động tác không khác ngày đó.
Cổ tay của Khương Tự trơn bóng như bạch ngọc, nhẵn nhụi mát lạnh. Ngón tay thon dài của Lục Lẫm phủ lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao, giống như đốt lên một đám lửa.
Tình huống giống nhau, động tác giống nhau, khoảng cách giống nhau.
Kỳ quái, đồng hồ đo nhịp tim không có phản ứng.
Khương Tự khẽ kêu: “Anh làm cái gì đấy!”
Đúng lúc đó, một khúc nhạc vừa kết thúc.
Lục Lẫm đạt được mục đích liền buông lỏng tay Khương Tự.
Khống chế thời gian cực kỳ khéo.
Khương Tự nhăn khuôn mặt nhỏ, căm tức nhìn Lục Lẫm: “Tôi muốn về nhà.”
Lục Lẫm bình tĩnh: “Được, tôi gọi tài xế tới.”
Lục Lẫm tận chức tận trách đưa Khương Tự về nhà.
Khương Tự về Lục gia, Lục Lẫm lại chậm chạp không vào theo.
Quản gia Trịnh báo cáo: “Ông chủ nói ngài ấy về công ty trước, không cần chờ ngài ấy.”
Khương Tự khó hiểu liếc nhìn quản gia Trịnh một cái, ai đợi anh ta.
Khương Tự nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã giờ này rồi, vết thương ở tay Lục Lẫm chưa lành hẳn, vậy mà còn đến công ty làm việc.
Quả nhiên, anh ác với người khác nhưng càng ác với mình hơn.
Cho nên, tối nay Lục Lẫm cố tình buông công việc bận rộn chạy về nhà chỉ vì đến Bách Nhạc Môn với cô một chuyến?
Thật là kỳ quái.
***
“Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” đang casting thành viên.
Hòm thư của công ty điện ảnh Vọng Quỳ đã đầy ắp, vô số sơ yếu lí lịch của những người rất không có tiếng tăm trong mọi lĩnh vực giải trí xin tham gia chương trình này.
Cuối cùng, khi chuẩn bị chốt đội hình, phó tổng giám đốc Nhậm mời Khương Tự tới văn phòng.
“Khương tổng, dựa theo yêu cầu của cô, tôi đã tiến hành sàng lọc với lượng lớn nghệ sĩ minh tinh, không cần quá hot, không cần quá tài năng.”
Phó tổng giám đốc Nhậm bấm điều khiển từ xa, TV bắt đầu chiếu video về từng nghệ sĩ.
“Dưới đây là nghệ sĩ đã ký hợp đồng.”
Có người vì quá căng thẳng nên khi nhìn vào ống kính, cả người run rẩy, lần đầu tiên lên nốt cao bị gãy, lấy hơi ba lần mới hát được.
“Thực xin lỗi nữ sĩ J, tôi hồi hộp quá, hy vọng cho tôi một cơ hội nữa!”
Có người tự giới thiệu mình là bậc thầy chơi đàn ghi-ta điện, nhưng tiếng đàn cất lên lại như đang cưa gỗ.
Khương Tự nhíu mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng che tai lại: “Ồn quá.”
Phó tổng giám đốc Nhậm xấu hổ: “Người này đã bị loại rồi, có thể là nhân viên công tác chiếu nhầm rồi. Chúng ta xem người tiếp theo.”
Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông tuổi không lớn nhưng mặt đầy sương gió.
Phó tổng giám đốc Nhậm giới thiệu: “Mười mấy năm trước, cậu ta tham gia cuộc thi hát với một ca sĩ nổi tiếng bậc nhất hiện tại. Ca sĩ kia sắp tới sẽ tham gia một chương trình âm nhạc siêu hot.”
“Khương tổng yên tâm, chương trình kia đã chiếu được một thời gian rồi. Chúng ta thứ Sáu, bọn họ thứ Bảy, tuyệt đối không đối đầu.”
“Anh ta sẽ bị ca sĩ đó đánh bại lần nữa à?” Khương Tự bắt được trọng điểm, “Không tồi.”
Trong video tiếp theo, một nghệ sĩ có vẻ ngoài rất trẻ, anh ta xấu hổ nhìn vào ống kính.
Phó tổng giám đốc Nhậm: “Đây là ngũ âm không đầy đủ mà cô yêu cầu, cậu ta rất có thành ý, nguyện bỏ hết công việc để tham gia chương trình của chúng ta.”
“Phế vật xinh đẹp ngũ âm không đầy đủ?” Khương Tự đánh giá, “Cái này cũng được.”
Ngồi trong văn phòng, cô xem video một lúc, thấy mệt mỏi buồn ngủ thì không xem nữa.
Đối với người tham gia, Khương Tự cực kỳ vừa lòng.
Mấy ngày nay, cô vắt hết óc, còn đang tự hỏi có thể tiêu tiền vào đâu.
Khương Tự xem xét rất lâu, lướt video ngắn trên Weibo, thấy không ít tin tức đầu đề, cuối cùng cô cũng nghĩ ra.
Mấy năm gần đây, ngành chế tạo trên toàn cầu trượt dốc, rất nhiều xưởng loại nhỏ phải đóng cửa.
Khương Tự nhanh chóng quyết định, chính là nó, ngành chế tạo.
Về phần cô muốn khai thác lĩnh vực gì trong ngành chế tạo ư? Khương Tự tìm một lý do hợp lý, “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” cần một linh vật.
Thử hỏi, ai sẽ mua linh vật của một chương trình flop?
Dù có mua về để trưng bày trong nhà thì chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy đen đủi sao?
Khương Tự nói: “Phó tổng giám đốc Nhậm, tôi có một ý tưởng.”
Phó tổng giám đốc rất kính nể, mỗi khi anh nghe thấy câu nói này của Khương tổng thì anh đều sẽ cảm thấy: Vị bà chủ không đi theo lối tầm thường này nhất định lại tìm được con đường mới.
“Nếu thiết kế một linh vật cho chương trình, người xem sẽ mua chứ?”
“A…” Phó tổng giám đốc Nhậm bình tĩnh lại, uyển chuyển nói, “Khương tổng, trước kia chưa từng xuất hiện trường hợp này nên tôi không biết.”
Khương Tự cười khẽ.
Chưa từng có à, vậy thì cô sẽ làm người đầu tiên ăn cua, dù sao lần này chắc chắn sẽ thiệt không thể nghi ngờ.
Khương Tự là người làm công tác văn hóa nên cô lấy tên rất dễ, thích nhất là dùng đồng âm.
Lấy ví dụ cái tên công ty điện ảnh Vọng Quỳ, Vọng Quỳ chính là hy vọng thua lỗ.
Nếu là linh vật của chương trình, vậy để khiến cho chương trình của cô chìm, chắc chắn phải làm chữ chìm này xuyên suốt cả chương trình!
Động vật gì có liên quan đến flop nhỉ?
Hồ ly, con hổ?
Khương Tự quyết định cực kỳ tùy ý, sau khi suy nghĩ vài giây, cô lập tức chốt.
Năm nay vừa khéo là năm con hổ, vậy thì con hổ đi.
Khương Tự nghiêm túc lên.
“Giúp tôi liên hệ với nhà thiết kế và nhà xưởng, tôi muốn sản xuất linh vật cho chương trình “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” với số lượng lớn.”
“Tên linh vật là..."
“Hổ Đôn Đôn.”
Hổ Đôn Đôn?
Phó tổng giám đốc Nhậm chưa bao giờ nghe qua cái tên độc đáo đáng yêu như thế.
Chẳng lẽ, Khương Tổng muốn duỗi tay vào ngành chế tạo ư?
Hổ Đôn Đôn sẽ sáng tạo kỳ tích “Một Đôn khó cầu” năm nay sao?
Lục Phù Sênh thấy Khương Tự khó chịu, nhìn Kỳ Tầm càng khó chịu hơn.
Anh đã khó chịu thì phải tìm phiền phức cho người khác, ai bảo áo choàng này do Kỳ Tầm tặng chứ.
Lục Phù Sênh hừ nhẹ một tiếng, xoay người vào cổng lớn.
Có lẽ o không muốn nhìn mặt Khương Tự, Lục Phù Sênh lấy đồ mình đánh rơi ở nhà họ Lục xong thì nhanh chóng rời đi, anh muốn tới thành phố khác sống.
Đối mặt với khiêu khích của Lục Phù Sênh, Kỳ Tầm cũng không bực.
Trước khi rời khỏi Lục gia, Kỳ Tầm vẫn cầm chiếc áo choàng kia trong tay.
Khương Tự lười để ý tới Kỳ Tầm, lập tức đi vào cổng chính.
Cô vừa dùng bữa tối xong, quản gia Trịnh bỗng đến gần: “Ông chủ nhờ tôi chuyển lời tới cô chủ, 8 giờ tối nay sẽ về nhà.”
Tối nay muốn về nhà?
Khương Tự hơi chau mày, mấy ngày trước Lục Lẫm vừa về nhà rồi, tối nay lại muốn về.
Theo cô biết, số lần anh về nhà trong mấy ngày này cộng lại còn nhiều hơn trước kia.
Quản gia Trịnh: “Ông chủ còn nói tối nay muốn mời cô chủ đến một nơi.”
Khương Tự hơi hoang mang, chỉ có thể chờ Lục Lẫm về nhà.
8 giờ tối.
Xe của Lục Lẫm chạy vào Lục gia, không chậm một giây.
Cửa vừa mở ra, gió đêm đông lướt nhẹ tới.
Theo bước chân của Lục Lẫm, gió lạnh thấu xương ùa vào trong nhà.
Lục Lẫm chỉ đi vào nhà mấy bước rồi dừng lại. Tầm nhìn của anh dừng trên người Khương Tự.
“Tôi muốn đưa cô đến Bách Nhạc Môn lần nữa.”
Khương Tự nhíu mày, Lục Lẫm vừa bị thương ở đó, hiện giờ còn mời cô đến. Xem ra, vụ việc ngoài ý muốn ngày đó không để lại bất cứ chấn thương tâm lý gì với anh.
Khương Tự đương nhiên sẽ không để anh dễ dàng được như mong muốn, cô cố ý làm khó dễ: “Đi Bách Nhạc Môn là phải hẹn trước.”
Lục Lâm dường như nhìn thấu tâm tư Khương Tự: “Yên tâm, tôi đã nói với ông chủ nơi đó trước rồi, tối nay Bách Nhạc Môn chỉ kinh doanh vì chúng ta.”
Khương Tự nghĩ thầm, Lục Lẫm đúng là chuẩn bị chu đáo.
Vậy thì cô phải đi xem, Lục Lẫm hành động khác thường như vậy là vì điều gì.
Lúc này, Khương Tự ngồi xe Lục Lẫm ra cửa, phía sau vẫn là nhóm vệ sĩ của cô đi theo.
Tới Bách Nhạc Môn cùng Lục Lẫm vào buổi tối đúng là một loải trải nghiệm mới lạ.
Khương Tự đi cạnh Lục Lẫm, cùng anh đi vào thang máy phục cổ, không gian trong thang máy không lớn.
Rất nhanh, Khương Tự và Lục Lẫm bắt đầu ở riêng với nhau.
Cửa thang máy khép lại, bầu không khí đột nhiên trầm tĩnh.
Trong thang máy hoài cổ, tần suất hít thở của hai người đồng đều.
Không biết vì sao, tinh thần của Khương Tự hơi loạn, cô nhịn không được mà mở miệng đánh vỡ sự an tĩnh hiện tại.
“Đi tầng mấy?”
Ánh mắt Lục Lẫm khẽ chuyển động: “Tầng 3, giống ngày ấy.”
Mãi đến khi phòng khiêu vũ ở tầng 3 mở ra, Khương Tự mới phát hiện bên trong có một người đã tới trước.
Khương Tự ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, vậy mà Lục Lẫm lại tìm cho cô một giáo sư Lịch sử, tới kể về lịch sử của Bách Nhạc Môn cho cô nghe!
Khương Tự vốn là người của thời đại ấy, giờ lại phải nghe người người hiện đại giảng giải lịch sử thời Dân quốc, vì thế cô không cho Lục Lẫm sắc mặt tốt.
Khương Tự che miệng, ngáp một cái.
Lục Lẫm hơi nghiêng đầu: “Cô chủ Khương mệt?”
Nghe có vẻ rất quan tâm nhưng ngữ điệu của anh lại chẳng hề lên xuống.
Đầu tiên Khương Tự ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại.
Lục Lẫm lại gọi cô là cô chủ Khương?
Cô chưa bao giờ tiết lộ danh hiệu của mình thời Dân quốc với bất cứ ai.
Dù cô có nói mớ thì Lục Lẫm tuyệt đối không thể nghe thấy.
Hơn nữa, từ trước tới nay phòng cô đều khóa vào ban đêm, hoàn toàn không có khả năng cho anh đi vào.
Khương Tự lập tức đề cao cảnh giác, nhưng trên mặt lại không biểu lộ.
Vẫn là miệng lưỡi kiêu căng ngày thường, Khương Tự chất vấn ngược Lục Lẫm, cô nghiêng đầu nhìn anh.
“Cô chủ Khương cái gì? Có phải anh không nghe mà ngồi thất thần không?”
Khương Tự đặc biệt nhấn mạnh: “Ở nhà họ Khương, tôi đứng hàng thứ ba.”
Thanh âm trầm thấp của Lục Lẫm lọt vào không khí: “Vậy sao? Vậy chắc là tôi gọi nhầm.”
Khương Tự nhanh chóng tỉnh táo từ cơn buồn ngủ vừa rồi, cô ưỡn thẳng sống lưng mảnh mai, nâng cằm nhìn Lục Lẫm.
Lục lẫm thật sự chỉ gọi nhầm sao?
Dường như Lục Lẫm không cảm ứng được ý tìm tòi nghiên cứu trong mắt Khương Tự.
Anh như vô tình hỏi một câu: “Nếu người Lục gia sinh ở Dân quốc, cô chủ Lục cảm thấy bọn họ sẽ là người như thế nào?”
Lục Lẫm không tiếp tục vấn đề kia, anh dời đề tài.
Khương Tự giả vờ không phát hiện Lục Lẫm khác thường, cô giống như không có việc gì, bóc sai lầm vừa nãy đi.
Về phần vấn đề Lục Lẫm hỏi cô, lúc rảnh rỗi, Khương Tự cũng nghĩ tới đáp án.
“Lục Tinh Trầm hẳn sẽ là học sinh với tính cách mạnh bạo và thích gây chuyện. Lục Phù Sênh là hoa đán nổi tiếng, còn Lục Tư Việt à, có thể là gián điệp nhiệt huyết ẩn úp ở Nhật Bản.”
“Về phần anh…”
Khương Tự chớp mắt, không biết cô vô tâm hay là cố ý: “Chắc anh là quân phiệt, máu lạnh vô tình.”
Lục Lẫm ngẩn ra vài giây, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, đôi môi mỏng như lưỡi dao sắc bén.
Khương Tự không thấy tí dấu hiệu nào cho thấy Lục Lẫm tức giận, ngược lại cô nhìn thấy anh cười một cái.
Lục Lẫm dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Giọng anh rất lạnh nhạt: “Ồ? Phải không?”
Người hầu đều nhìn đi chỗ khác, nhìn chằm chằm các góc trong phòng khiêu vũ với mục đích che giấu bản thân trong đoạn đối thoại kỳ quái này.
Quản gia Trịnh chủ động bước ra, muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
“Bầu không khí đang rất thích hợp, nếu không ông chủ và cô chủ cùng nhảy một điệu nhé?”
Vừa dứt lời, Lục Lẫm và Khương Tự đồng thời nhìn quản gia Trịnh.
Ánh mắt Lục Lẫm bình tĩnh, gợn sóng không sợ hãi.
Khương Tự lại nhíu mi, đáy mắt lộ vẻ khó tin.
Quản gia Trịnh lau mồ hôi, chẳng lẽ ông đã đoán sai ý của ông chủ?
Quản gia Trịnh vừa định lái sang việc khác, không ngờ Lục Lẫm lại tiếp lời mình.
Anh nhìn Khương Tự: “Cô chủ Lục, chúng ta không nên phụ ý tốt của quản gia Trịnh.”
Mặc dù không biết suy nghĩ của Lục Lẫm nhưng tóm lại là có thể thoát khỏi tình huống bị anh thử là được, không biết Khương Tự nghĩ tới cái gì mà cười tươi rói.
“Muốn khiêu vũ đúng không?”
Khương Tự ngồi ngay ngắn, không định đứng dậy.
Cô ngẩng chiếc cằm tinh xảo, kiêu ngạo vươn tay phải lên không trung, chờ Lục Lẫm chủ động tới.
Giây tiếp theo, bàn tay mềm mại được Lục Lẫm nắm trong tay.
Hai người mang tâm tư khác nhau bước vào sàn nhảy pha lê.
Giữa phòng khiêu vũ, màu xanh quân đội là màu sắc chủ đạo.
Tất cả bóng đèn xung quanh đều tắt, chỉ còn lại đèn thủy tinh trên đỉnh đầu sáng ngời chiếu xuống, sườn xám gấm lụa màu đỏ trên người Khương Tự sáng lấp lánh.
Thời không dần như đan xen.
Khương Tự bước vào một thế giới kỳ quái.
Lúc này, sườn mặt của Lục Lẫm ẩn trong ánh đèn lúc tối lúc sáng, nhìn không rõ lắm.
Khương Tự chỉ biết, Lục Lẫm nhìn mình chăm chú.
Đột nhiên cô có loại ảo giác, ánh đèn ấm áp chiếu xuống người Lục Lẫm, hình như đã biến thành lạnh.
Ngọn đèn lòe lòe nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, Khương Tự thấy rõ ngũ quan lạnh lùng của Lục Lẫm, toàn thân anh đều cứng rắn lạnh nhạt.
Hình như muốn nhìn thấu đáy lòng cô.
Bầu không khí nhìn như an bình, nhưng Khương Tự không cho không khí này duy trì lâu.
Nhạc vừa bắt đầu, cô khẽ giật mình hô to.
“Ôi, giẫm phải chân anh rồi.”
Khương Tự đi giày cao gót, dẫm một phát lên chân Lục Lẫm, lực không nhỏ.
“Quên nói với anh, tôi không biết khiêu vũ lắm.”
Khương Tự cười dịu dàng nhìn anh, chân đi giày cao gót tinh xảo kia vẫn giẫm lên giày da được làm thủ công của Lục Lẫm.
Là danh viện nổi bật nhất thời Dân quốc, sao Khương Tự có thể không biết nhảy một điệu Waltz đơn giản?
Không biết đã mời bao nhiêu gia sư, điệu nhảy cơ bản này cô sớm thuộc lòng từ lâu rồi.
Không sai, cô là muốn ra oai phủ đầu với Lục Lẫm đấy.
Ai bảo anh cố ý gọi cô tới Bách Nhạc Môn, còn mời giáo sư Lịch sử dạy cô.
Ai bảo anh thử cô lâu như thế, làm hại cô phải đề cao tinh thần để ứng phó.
Dù sao, ở trong mắt Khương Tự, ngàn sai vạn sai đều là Lục Lẫm sai.
Vừa rồi lúc cô đồng ý khiêu vũ cũng đã nghĩ ra đối sách rồi.
Đáy mắt Lục Lẫm có ý cười, ừ nhẹ một tiếng: “Không sao, vậy mong lần sau cô chủ cẩn thận.”
“Đó là đương nhiên.”
Khương Tự đáp đến là nhanh, nhưng nghe hay không lại là chuyện khác.
Sự kiện giẫm chân vừa qua không lâu, cái tay vốn đặt lên vai Lục Lẫm của Khương Tự đột nhiên giơ lên, nện một phát lên vai anh.
“A, có lỗi quá, tay tôi không nghe chỉ huy.”
Khương Tự ra vẻ kinh ngạc mà xin lỗi, nhưng trong lời nói của cô lại chẳng nghe ra tí có lỗi nào.
Nhìn là biết Khương Tự cố ý.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn còn duy trì chút thiện ý với Lục Lẫm, tránh tay bị thương của Lục Lẫm, đặt mục tiêu vào tay còn lại.
Ba lần bốn lượt khiêu khích vẫn không thể khiến Lục Lẫm nổi giận.
Lục Lẫm trời sinh cảm xúc đạm bạc, lần này, anh lại cười một cái.
Có lẽ do không thường cười nên khi Lục Lẫm cong môi lại có vài phần sắc bén.
“Không sao, tôi có thể dạy cho cô.”
Khương Tự thì nổi lên hứng thú, nếu cô cứ gây sự mãi thì liệu Lục Lẫm có thể không chút tức giận như từ đầu tới giờ không?
Khương Tự vẫn đánh bạo, liên tục làm mấy động tác nhỏ gây rối.
Khương Tự vừa quan sát hệ thống, vừa tiếp tục kết hoạch của mình.
Giá trị số mệnh của Lục Lẫm vẫn phẳng lặng, không nhập sổ một tí tẹo nào.
Ngày đó, lúc Lục Lẫm hôn mê, rõ ràng đã cung cấp mấy triệu giá trị số mệnh cho cô.
Người này vô tâm sao?
Tại sao sau khi anh tỉnh táo lại vô cảm như vậy?
Khương Tự tò mò đánh giá Lục Lẫm, động tác nhỏ cũng không dừng lại.
“Lại giẫm trúng rồi.”
“Không đúng, hình như chân tôi có suy nghĩ của nó.”
“…Hình như tay tôi đặt sai vị trí rồi.”
Cái này anh nên nổi cáu nhỉ?
Lục Lẫm nhìn thẳng vào mắt Khương Tự, giọng anh trầm thấp vang lên trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, trung hòa đi mấy phần lạnh lùng.
“Không thì tôi đổi cách dạy cô nhé?”
Còn cách khác ư?
Khương Tự nghe Lục Lẫm nói vậy, nhịn không được mà dừng động tác, muốn nhìn xem cuối cùng Lục Lẫm có cách đáp trả như nào.
“Xin lỗi, đắc tội rồi.”
Lục Lẫm bỗng nói.
Khương Tự còn chưa hiểu đắc tội là có ý gì thì đã kinh ngạc kêu lên.
Một tay của Lục Lẫm ôm trọn eo nhỏ của Khương Tự, xách cả người cô lên, rõ ràng chỉ dùng một bàn tay nhưng hoàn toàn không gây cản trở gì tới động tác của anh, vô cùng lưu loát.
Giống như Khương Tự nhẹ tựa lông chim, không có trọng lượng vậy.
Giây tiếp theo, anh vững vàng đặt Khương Tự lên mu bàn chân mình.
Đôi tay của Khương Tự bị bắt đặt lên vai Lục Lẫm, hành động ngoài dự đoán này của Lục Lẫm đã hoàn toàn áp chế động tác nhỏ của Khương Tự.
Cô bỗng ngửa đầu, đối mặt với đôi mắt bình tĩnh của Lục Lẫm.
Rõ ràng dính nhau rất gần nhưng giữa cả hai vẫn bị ngăn cách bởi sự kiềm chế có lễ.
Khương Tự cũng không biết Lục Lẫm làm kiểu gì.
Khương Tự cảm thấy mình bị mạo phạm, cô phồng mặt nhỏ, muốn làm trầm trọng thêm.
Cô nhất định phải giẫm mạnh chân Lục Lẫm vài cái, hoặc là đập cái tay vài lần.
Dù sao hành động đó cô chủ Khương am hiểu nhất.
Hình như Lục Lẫm đã đoán ra mục đích của Khương Tự, như đã tiên đoán trước, anh túm được bàn tay Khương Tự chỉ mới vừa giơ lên.
Khương Tự còn muốn giãy giụa, Lục Lẫm lại lắc nhẹ tay trái bị thương của mình.
Trên đó vẫn quấn băng gạc, nhìn có vẻ vết thương không hề nông.
“Tay của tôi hơi đau.”
Khương Tự cảm thấy mình như bị bóp lấy mệnh môn, động tác dừng lại.
Phản ứng đầu tiên của cô là, Lục Lẫm đang bán thảm với mình sao?
Nhân lúc Khương Tự đang mải nghĩ gì đó, ngón tay của Lục Lẫm lặng lẽ dịch ngầm mấy cm, cầm cổ tay mảnh khảnh của Khương Tự.
Động tác không khác ngày đó.
Cổ tay của Khương Tự trơn bóng như bạch ngọc, nhẵn nhụi mát lạnh. Ngón tay thon dài của Lục Lẫm phủ lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao, giống như đốt lên một đám lửa.
Tình huống giống nhau, động tác giống nhau, khoảng cách giống nhau.
Kỳ quái, đồng hồ đo nhịp tim không có phản ứng.
Khương Tự khẽ kêu: “Anh làm cái gì đấy!”
Đúng lúc đó, một khúc nhạc vừa kết thúc.
Lục Lẫm đạt được mục đích liền buông lỏng tay Khương Tự.
Khống chế thời gian cực kỳ khéo.
Khương Tự nhăn khuôn mặt nhỏ, căm tức nhìn Lục Lẫm: “Tôi muốn về nhà.”
Lục Lẫm bình tĩnh: “Được, tôi gọi tài xế tới.”
Lục Lẫm tận chức tận trách đưa Khương Tự về nhà.
Khương Tự về Lục gia, Lục Lẫm lại chậm chạp không vào theo.
Quản gia Trịnh báo cáo: “Ông chủ nói ngài ấy về công ty trước, không cần chờ ngài ấy.”
Khương Tự khó hiểu liếc nhìn quản gia Trịnh một cái, ai đợi anh ta.
Khương Tự nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã giờ này rồi, vết thương ở tay Lục Lẫm chưa lành hẳn, vậy mà còn đến công ty làm việc.
Quả nhiên, anh ác với người khác nhưng càng ác với mình hơn.
Cho nên, tối nay Lục Lẫm cố tình buông công việc bận rộn chạy về nhà chỉ vì đến Bách Nhạc Môn với cô một chuyến?
Thật là kỳ quái.
***
“Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” đang casting thành viên.
Hòm thư của công ty điện ảnh Vọng Quỳ đã đầy ắp, vô số sơ yếu lí lịch của những người rất không có tiếng tăm trong mọi lĩnh vực giải trí xin tham gia chương trình này.
Cuối cùng, khi chuẩn bị chốt đội hình, phó tổng giám đốc Nhậm mời Khương Tự tới văn phòng.
“Khương tổng, dựa theo yêu cầu của cô, tôi đã tiến hành sàng lọc với lượng lớn nghệ sĩ minh tinh, không cần quá hot, không cần quá tài năng.”
Phó tổng giám đốc Nhậm bấm điều khiển từ xa, TV bắt đầu chiếu video về từng nghệ sĩ.
“Dưới đây là nghệ sĩ đã ký hợp đồng.”
Có người vì quá căng thẳng nên khi nhìn vào ống kính, cả người run rẩy, lần đầu tiên lên nốt cao bị gãy, lấy hơi ba lần mới hát được.
“Thực xin lỗi nữ sĩ J, tôi hồi hộp quá, hy vọng cho tôi một cơ hội nữa!”
Có người tự giới thiệu mình là bậc thầy chơi đàn ghi-ta điện, nhưng tiếng đàn cất lên lại như đang cưa gỗ.
Khương Tự nhíu mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng che tai lại: “Ồn quá.”
Phó tổng giám đốc Nhậm xấu hổ: “Người này đã bị loại rồi, có thể là nhân viên công tác chiếu nhầm rồi. Chúng ta xem người tiếp theo.”
Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông tuổi không lớn nhưng mặt đầy sương gió.
Phó tổng giám đốc Nhậm giới thiệu: “Mười mấy năm trước, cậu ta tham gia cuộc thi hát với một ca sĩ nổi tiếng bậc nhất hiện tại. Ca sĩ kia sắp tới sẽ tham gia một chương trình âm nhạc siêu hot.”
“Khương tổng yên tâm, chương trình kia đã chiếu được một thời gian rồi. Chúng ta thứ Sáu, bọn họ thứ Bảy, tuyệt đối không đối đầu.”
“Anh ta sẽ bị ca sĩ đó đánh bại lần nữa à?” Khương Tự bắt được trọng điểm, “Không tồi.”
Trong video tiếp theo, một nghệ sĩ có vẻ ngoài rất trẻ, anh ta xấu hổ nhìn vào ống kính.
Phó tổng giám đốc Nhậm: “Đây là ngũ âm không đầy đủ mà cô yêu cầu, cậu ta rất có thành ý, nguyện bỏ hết công việc để tham gia chương trình của chúng ta.”
“Phế vật xinh đẹp ngũ âm không đầy đủ?” Khương Tự đánh giá, “Cái này cũng được.”
Ngồi trong văn phòng, cô xem video một lúc, thấy mệt mỏi buồn ngủ thì không xem nữa.
Đối với người tham gia, Khương Tự cực kỳ vừa lòng.
Mấy ngày nay, cô vắt hết óc, còn đang tự hỏi có thể tiêu tiền vào đâu.
Khương Tự xem xét rất lâu, lướt video ngắn trên Weibo, thấy không ít tin tức đầu đề, cuối cùng cô cũng nghĩ ra.
Mấy năm gần đây, ngành chế tạo trên toàn cầu trượt dốc, rất nhiều xưởng loại nhỏ phải đóng cửa.
Khương Tự nhanh chóng quyết định, chính là nó, ngành chế tạo.
Về phần cô muốn khai thác lĩnh vực gì trong ngành chế tạo ư? Khương Tự tìm một lý do hợp lý, “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” cần một linh vật.
Thử hỏi, ai sẽ mua linh vật của một chương trình flop?
Dù có mua về để trưng bày trong nhà thì chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy đen đủi sao?
Khương Tự nói: “Phó tổng giám đốc Nhậm, tôi có một ý tưởng.”
Phó tổng giám đốc rất kính nể, mỗi khi anh nghe thấy câu nói này của Khương tổng thì anh đều sẽ cảm thấy: Vị bà chủ không đi theo lối tầm thường này nhất định lại tìm được con đường mới.
“Nếu thiết kế một linh vật cho chương trình, người xem sẽ mua chứ?”
“A…” Phó tổng giám đốc Nhậm bình tĩnh lại, uyển chuyển nói, “Khương tổng, trước kia chưa từng xuất hiện trường hợp này nên tôi không biết.”
Khương Tự cười khẽ.
Chưa từng có à, vậy thì cô sẽ làm người đầu tiên ăn cua, dù sao lần này chắc chắn sẽ thiệt không thể nghi ngờ.
Khương Tự là người làm công tác văn hóa nên cô lấy tên rất dễ, thích nhất là dùng đồng âm.
Lấy ví dụ cái tên công ty điện ảnh Vọng Quỳ, Vọng Quỳ chính là hy vọng thua lỗ.
Nếu là linh vật của chương trình, vậy để khiến cho chương trình của cô chìm, chắc chắn phải làm chữ chìm này xuyên suốt cả chương trình!
Động vật gì có liên quan đến flop nhỉ?
Hồ ly, con hổ?
Khương Tự quyết định cực kỳ tùy ý, sau khi suy nghĩ vài giây, cô lập tức chốt.
Năm nay vừa khéo là năm con hổ, vậy thì con hổ đi.
Khương Tự nghiêm túc lên.
“Giúp tôi liên hệ với nhà thiết kế và nhà xưởng, tôi muốn sản xuất linh vật cho chương trình “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” với số lượng lớn.”
“Tên linh vật là..."
“Hổ Đôn Đôn.”
Hổ Đôn Đôn?
Phó tổng giám đốc Nhậm chưa bao giờ nghe qua cái tên độc đáo đáng yêu như thế.
Chẳng lẽ, Khương Tổng muốn duỗi tay vào ngành chế tạo ư?
Hổ Đôn Đôn sẽ sáng tạo kỳ tích “Một Đôn khó cầu” năm nay sao?