Chương 27
Lúc này, đến lượt Lục Phù Sênh ngơ ngẩn.
Năng lực trả đũa của Khương Tự tăng cấp, ngay cả chị cũng gọi được.
Lục Phù Sênh không tin trên thế giới này sẽ có người ngu như thế, vậy nên, anh nói rất tự tin: “Chẳng lẽ các người tin cô ta sao? Cô ta mới là cô chủ Lục.”
Giọng nói của Lục Phù Sênh trầm thấp, tuy rằng anh mặc sườn xám nhưng anh lại giống đàn ông.
Đám lưu manh bắt đầu mơ hồ.
Lúc này, đại pháp lừa lọc của Khương Tự online.
“Chắc chắn chủ thuê có nhắc tới tính cách của cô chủ Lục đúng chứ?”
“Có có có.” Tôn Nhị gật đầu liên tục, “Người nọ nói tính tình cô chủ Lục kiêu ngạo, thích tra tấn người, là cô chủ xấu tính.”
“Còn điểm đặc biệt gì nữa?”
“Anh ta còn nói cô chủ Lục thích mặc sườn xám nhất, những kiểu quần áo khác thì không thèm liếc mắt nhìn một cái.”
Khương Tự lại hỏi: “Các anh nhìn dáng vẻ này của tôi có giống người xấu tính không?”
Ánh mắt Khương Tự trong trẻo, giống như một đóa hoa dạ hương nở rộ trong u cốc.
Tôn Đại không khỏi khó hiểu: “Vậy cô là ai?”
Khương Tự lấy ra chút ít kiên nhẫn: “Tôi là em họ của cô chủ Lục, hôm nay được mời tới trại nuôi ngựa cùng. Đúng không chị?”
Khương Tự vô tội nhìn Lục Phù Sênh.
Lục Phù Sênh tức cười: “Tôi nào có em gái như cô?”
Thật sự có người tin lý do thoái thác này của Khương Tự sao?
Còn lâu anh mới tin.
Nhưng Lục Phù Sênh không ngờ, anh không thể dùng tư duy của người bình thường để suy đoán ý nghĩ của đám ngốc, đám lưu manh đã bị Khương Tự dắt mũi hoàn toàn.
Nghĩ vậy, bọn họ thật sự thấy không nhận sai người.
Xem ra cô chủ Lục muốn ném nồi, ngay cả em gái cũng không buông tha, tính tình đúng là hư, vừa khéo nghiệm chứng mấy đặc điểm chủ thuê nhắc tới.
Nhìn dáng vẻ bừng tỉnh của hai tên lưu manh, Khương Tự nhăn mi.
Sao hai kẻ Lục Phù Sênh tìm có vẻ không thông minh lắm nhỉ?
Hành động của Tôn Đại cực kỳ giống bọn lưu manh, cậu ta sợ to tiếng quá thì sẽ dọa đến vị em gái yếu đuối của cô chủ Lục, ngay cả tay cầm gậy gỗ cũng thu sức lại vài phần.
“Yên tâm, bọn anh chỉ đe dọa một mình cô chủ Lục thôi, tuyệt đối không làm tổn thương cô em.”
Lục Phù Sênh đen mặt, đám ngu ngốc này lại tin thật.
“Chị, xem ra chị gặp kẻ thù rồi.” Khương Tự còn đổ thêm dầu vào lửa, “Chị phải kiên cường lên, nhất định phải bảo vệ bản thân.”
Đầu lưỡi của Lục Phù Sênh để dưới hàm răng dưới, bên môi nở nụ cười nguy hiểm.
Tôn Đại không quên nhiệm vụ chủ thuê giao cho mình, cậu ta múa may gậy gỗ lại gần Lục Phù Sênh.
Chủ thuê chỉ nói dọa cô chủ Lục nhưng chưa cho nội dung cụ thể.
Nội dung dọa người đều là cậu ta lên tìm trên mạng suốt đêm.
“Chủ thuê của bọn tao nói cô chủ Lục quá xấu tính, cần phải có người dạy dỗ cô ta một trận, bọn tao sẽ nhốt mày vào phòng tối, sau đó không cho ăn, không cho ngủ.”
“Để cho mày biết, cái gọi là cảm giác cô độc nó như thế nào…”
Không biết nghe trúng cái gì, đồng tử của Lục Phù Sênh đột nhiên co rụt lại.
Tiếng mắng chửi người tới miệng lại bị nuốt về.
Con ngươi vốn chứa cơn thịnh nộ trở nên u ám, gương mặt vốn trắng nõn càng tái nhợt thêm ba phần.
Khương Tự vốn chỉ coi những lời này thành lời nói đùa, nhưng rất nhanh, tại vùng hoang vu dã ngoại chỉ còn vang vọng tiếng của đám lưu manh.
Không đúng, sao Lục Phù Sênh không mắng lại?
Khương Tự nhìn chằm chằm Lục Phù Sênh.
Cô phát hiện, hô hấp của cậu ta trở nên hỗn loạn nhẹ.
Cặp mắt phượng tinh xảo tới chói mắt kia, lúc này thiếu đi vài phần ánh sáng.
Lục Phù Sênh hệt như một con rối gỗ, tính xấu vốn có dường như đã bị cắn nuốt hết, nhìn qua có vẻ không được thích hợp lắm.
Đây là sợ hãi?
Khương Tự sẽ không đồng tình với Lục Phù Sênh tự làm tự chịu.
Khương Tự chỉ cảm thấy lỗ tai hơi đau, liếc liếc đám lưu manh đang “nói lời thân mật”.
Tôn Đại mắng chửi đến sảng khoái, Tôn Nhị thì không có cơ hội chen mồm.
Tôn Nhị nhàn rỗi, hết gãi đầu, lại gãi cánh tay, cuối cùng còn quay lưng khạc nhổ một ngụm nước miếng xuống đất.
Khương Tự ghét bỏ, nhanh chóng lùi về sau hai bước.
Cô ghét nhất ai không sạch sẽ!
Tổ hợp ngu ngốc kia hoàn toàn không ngờ tới, nhiệm vụ đầu tiên bọn họ thất bại lại vì thói ở sạch của Khương Tự.
Nếu có cơ hội làm lại, bọn họ nhất định sẽ chú ý lời nói và việc làm của mình.
Vốn dĩ Khương Tự muốn tha cho bọn họ lần này.
Nhưng hành vi lôi thôi của Tôn Nhị đã lên tới trình độ khiến cô bùng nổ.
Nếu tiếp tục mặc kệ cho người này mắng chửi thì khó tránh khỏi cậu ta sẽ không phun ra những thứ khác.
Ở một góc không ai chú ý, Khương Tự lấy ra chiếc súng lục Browning cô mang theo.
Tôn Đại đang nói hăng say, giữa trán đột nhiên có thêm một món đồ lạnh băng.
“Nói đủ chưa?”
Giọng nói giòn giã rơi xuống, sự ghét bỏ trong câu nói gần như tràn ra ngoài.
Tôn Nhị ngẩng đầu nhìn, suýt sợ tè ra quần: “Đại… đại ca… cô ta có… súng.”
Tôn Đại liếc mắt, cũng suýt quỳ gối trước mặt Khương Tự. Nhưng cậu ta sợ súng nên động cũng không dám động, đứng đơ người như khối băng.
“Bà cô ơi, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Trước đó qua điện thoại, chủ thuê không hề nhắc tới em gái của cô chủ Lục có súng!
Hơn nữa, không phải vừa rồi em gái của cô chủ Lục còn mềm yếu như bách hợp trong gió sao, dáng vẻ hiện tại nào còn chút mảnh mai nào?
So với “cô chủ Lục” hống hách đứng cạnh thì chỉ có hơn chứ không kém.
Tôn Nhị chắp tay trước ngực, run run rẩy rẩy hạ tay, bái lạy Khương Tự.
“Tha cho chúng tôi lần này đi, hôm nay là lần đầu tiên anh em chúng tôi nhận việc, trước kia chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lí, trời xanh có thể chứng giám.”
Khương Tự cau mày, nhìn cặp tay cứ bái lạy liên tục kia.
“Không cho phép nhúc nhích, đứng ném đồ dơ bẩn lên người tôi.”
“Bộp” một tiếng.
Tôn Đại đánh Tôn Nhị một phát: “Buông tay ra, không nghe thấy em gái cô chủ Lục nói sao?”
Nói xong, bọn họ nhanh chóng ném gậy gỗ xuống đất, hai tay để sát sườn, chứng minh mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Hai tên lưu manh vừa rồi còn khí thế hừng hực, dưới sự đe dọa nhẹ của Khương Tự, hoàn toàn đầu hàng.
Một loạt hành động của Khương Tự cực kỳ trôi chảy, làm Lục Phù Sênh nhìn mà ngây người.
Anh còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, mà động tĩnh của Khương Tự lại kéo anh từ trong hồi ức ra.
Vào đông vắng vẻ, ban đêm gió bắt đầu lạnh thấu xương.
Khương Tự nhìn qua, cô hất cằm, cao ngạo nhìn Lục Phù Sênh.
Khương Tự không muốn ra tay là bởi sẽ làm ô uế tay cô.
“Dùng dây thừng trói bọn họ lại.”
Phản ứng của Lục Phù Sênh hơi chậm, hỏi lại một câu: “Dây thừng?”
Vùng hoang vu như này lấy đâu ra dây thừng.
Không chờ anh hỏi tiếp, Khương Tự đã móc ra một sợi dây thường dài mấy tấc từ phía sau, ném tới trước mặt Lục Phù Sênh.
“Dùng cái này đi.”
Dây thừng thô như vậy từ đâu ra?
Huống hồ, sao Khương Tự lại mang theo súng trên người mọi lúc mọi nơi?
Khương Tự không quen nhìn dáng vẻ chậm rì rì của Lục Phù Sênh, cô lấy một khẩu súng từ dưới chân ra, ném cho Lục Phù Sênh: “Đón lấy.”
Lục Phù Sênh thấy khẩu súng kia bay về phía mình.
Anh luống cuống tay chân đón được, theo bản năng làm theo lời cô.
Khoảnh khắc Lục Phù Sênh đón được súng, anh bỗng nhận ra có gì đó sai sai.
Anh lặng lẽ lắc lắc súng.
Súng này, sao lại nhẹ thế?
Đây, không phải súng giả sao!
Cặp mắt xinh đẹp của Lục Phù Sênh trừng to khiến cho dáng vẻ mặc đồ nữ của anh có thêm vài phần dịu dàng.
Lục Phù Sênh kinh ngạc nhìn Khương Tự.
Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy một người như vậy.
Thật sự sẽ có người cầm khẩu súng giả mà còn có thể bình tĩnh tác oai tác quái như thế sao?
Khương Tự bất mãn trừng Lục Phù Sênh một cái, yêu kiều nói: “Động tác chậm thế, khí thế vừa nãy chạy đi đâu rồi? Không thấy tôi giơ tay mỏi rồi sao?”
Cô không muốn đứng quá gần những người này, đỡ cho bọn họ làm dơ tay cô.
Lục Phù Sênh ngơ ngẩn gật đầu, trói bọn họ theo lời Khương Tự nói.
Cuối cùng Khương Tự cũng rảnh tay, ném khẩu súng ngắn bị dơ vào lòng Lục Phù Sênh: “Khẩu súng này bẩn rồi, giúp tôi ném nó đi.”
Lục Phù Sênh hai tay hai súng giả.
Rơi vào mê mang.
Tôn Đại, Tôn Nhị bị trói chặt nghe thấy lời Khương Tự nói, mặt bọn họ lộ vẻ chua xót, thời buổi này ngay cả súng cũng có thể ném loạn ư?
Rốt cuộc em gái của cô chủ Lục có địa vị gì? Tư thái còn đĩnh đạc hơn cô chủ Lục.
Khương Tự xoay người đi tới xe Bentley phía sau, Lục Phù Sênh đi cùng theo bản năng.
“Đúng rồi, tôi còn quên một chuyện.”
Quên cái gì?
Lục Phù Sênh còn chưa phản ứng lại.
Khương Tự bỗng nhiên xoay người, mỉm cười đến là say đắm lòng người với Lục Phù Sênh.
Giây tiếp theo, Khương Tự dùng hết toàn lực, một chân đá vào sau đầu gối của Lục Phù Sênh.
Không chút lưu tình.
Lục Phù Sênh đột nhiên bị đá một cước tàn nhẫn không kịp phòng bị, đau đớn ập tới, thân thể của anh mất đi khống chế, lập tức quỳ gối cạnh chân Khương Tự.
Đỉnh đầu vừa khéo ngang với bàn tay đang rũ bên người của Khương Tự.
Khương Tự cảnh cáo, vỗ nhẹ đỉnh đầu Lục Phù Sênh.
“Em hai mỹ nhân, không có lần sau nha.”
Tôn Đại, Tôn Nhị đều sửng sốt: Em hai? Người nọ không phải cô chủ Lục ư?
Khương Tự suýt quên tổ hợp ngu ngốc vừa nãy.
Cô thong thả ung dung xoay người, giọng điệu ngang ngược kiêu ngạo lại bá đạo: “À, tôi quên nói với các người một việc.”
“Tôi mới là cô chủ Lục thật sự.”
Khương Tự nâng chiếc cằm tinh xảo, liếc khẩu súng trong lòng Lục Phù Sênh.
“Súng này cũng là giả.”
“Cậu ta mới chính là chủ thuê của các người.”
Sau một hồi lâu Lục Phù Sênh vẫn không đứng dậy được, Khương Tự không thèm để ý tới người này nữa. Cô lấy một cây đạn tín hiệu trong xe ra, bàn tay trắng nõn tinh tế cầm trên nó.
Đạn tín hiệu bay thẳng lên trời cao.
Trên bầu trời đen nhánh, màu đỏ kiêu ngạo bung nở như bản thân Khương Tự.
Bọn Tôn Đại trợn tròn mắt.
Đúng vị, lúc này mới đúng vị.
Mỹ nhân sườn xám xấu tính còn không phải cô ấy sao?
Lúc này, bọn họ mới hối hận ban đầu mình ngu ngốc, nhưng kỹ thuật diễn của cô chủ Lục thật sự quá tinh vi, hoàn toàn chẳng có ai nghi ngờ.
Vệ sĩ chạy tới khu vực gần chỗ này theo định vị xe.
Khương Tự vừa phát tín hiệu, vệ sĩ càng xác định chính xác vị trí của Khương Tự, không tới 1 phút, đoàn xe đã đến hiện trường.
Khương Tự đứng cạnh Bentley, chỉ chỉ hai người trên mặt đất: “Mang người xuống.”
Vệ sĩ lập tức hiểu: “Vâng, cô chủ.”
Khương Tự ngồi vào trong xe.
So với ban ngày, Lục Phù Sênh trở nên ngoan hơn, anh không có bất kỳ phản kháng nào, còn chủ động lên xe sau.
Vệ sĩ nhìn mà ngẩn ra.
Toàn thể thành viên nhanh chóng lên xe, đoàn xe chạy về nhà.
***
Quản gia Trịnh sớm đã nhận được tin tức từ vệ sĩ, nói cậu hai mang cô chủ đi!
Ông đi qua đi lại trong vườn hoa nhà họ Lục, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
“Quản gia Trịnh?” Sau lưng vang lên giọng nói khó hiểu của Lục Tư Việt.
Ánh mắt quản gia Trịnh sáng lên: “Cậu ba, cô chủ cô ấy…”
Còn chưa nói hết câu, cổng lớn nhà họ Lục mở ra, từng chiếc xe nối đuôi nhau đi vào.
Chiếc xe đi đầu mở cửa trước.
Có một người mặc sườn xám xuống xe.
Lục Tư Việt nhìn mải miết, từ khi nào Khương Tự trở nên cao như này?
Trong một đêm, ngay cả hình thể con người cũng có thể thay đổi sao?
Lục Tư Việt chìm trong nghi ngờ, mãi đến khi cái người mặc sườn xám kia quay lại.
Lục Tư Việt trợn to mắt, hơi thở lập tức chuyển biến, toàn thân dựng gai ốc. Anh cười, nụ cười mang theo một tia tà khí.
“Ôi chà, nhìn xem ai tới này.”
“Còn bộ đồ nữ này nữa…” Lục Tư Việt không hề che giấu sự chế giễu của mình.
Lục Phù Sênh kéo tóc dài xuống, lộ ra gương mặt khó phân giới tính, tóc đen rối bời tăng thêm vài phần yêu diễm, chậm rì rì nói.
“Nhìn cái gì? Em trai.”
Rõ ràng là anh em sinh đôi, hai gương mặt rất giống nhau.
Nhưng quan hệ lại như nước với lửa, chỉ thiếu nhào vào đánh nhau.
Quản gia Trịnh cho rằng hai người này sắp đánh nhau rồi. Đúng lúc này, Khương Tự từ một chiếc xe khác xuống.
Cô nhìn Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh, cười tủm tỉm nói.
“Nào, gọi tiếng chị đi.”
Lục Tư Việt suýt không cười nổi. Từ “anh” anh hoàn toàn không thể chấp nhận, nhưng xưng hô “chị” thì anh vẫn miễn cưỡng có thể gọi một lần.
“Chào chị.”
Lục Phù Sênh nhìn Khương Tự, con ngươi của anh đen hơn người bình thường, đáy mắt đen nháy phủ một lớp gợn sóng, nhìn chằm chằm cô mấy giây, cười như không cười.
Không chờ người khác mở miệng, Lục Phù Sênh đi vào nhà chính trước.
Trước khi Khương Tự lên tầng, Lục Tư Việt bỗng nhiên bước nhanh hơn, vội vàng đi ngang qua người cô, lời cảm ơn phát ra từ mũi.
“Cảm ơn.”
Cảm ơn Khương Tự đã ra mặt giúp anh trước Lục Phù Sênh.
Giọng nói cực nhỏ nhưng Khương Tự lại nghe thấy.
Vẻ mặt cô khó hiểu, không biết Lục Tư Việt trúng gió gì mà ăn nói hàm hồ như thế.
“Có gì tốt mà cảm ơn?”
Nói xong, Khương Tự lên tầng.
Lục Tư Việt nhìn bóng dáng Khương Tự, quản gia Trịnh bỗng đứng cạnh nói một câu, âm giọng vẫn run rẩy vì kích động.
“Cô chủ là người không cần báo đáp.”
Lục Tư Việt mím chặt môi dưới.
“Là vậy sao…”
Lại nâng mắt, Lục Tư Việt nhìn Khương Tự, đáy mắt càng thêm vài phần phức tạp.
Khương Tự về phòng, kiểm tra giá trị số mệnh cả ngày hôm nay.
Lục Phù Sênh cộng lại có một triệu giá trị số mệnh, ngay cả Lục Tư Việt cũng cung cấp một trăm ngàn.
Hình như cặp song sinh này ở cùng nhau có thể 1 + 1 > 2.
***
Công ty điện ảnh Vọng Quỳ.
Sau khi “Lửa giận săn thú” công chiếu nhận đủ lời khen ngợi, tất cả thành viên tham gia phim đều được chú ý rất nhiều.
Người trong giới đều đang hỏi, rốt cuộc vị cô J là ai? Nước cờ tiếp theo cô ấy sẽ đi như thế nào?
Số tập phát sóng ngày càng nhiều, theo số tập tăng lên, bộ phim được đầu tư khủng “Chắp cánh” chiếu cùng lúc lại bị “Lửa giận săn thú” quăng mạnh ra sau.
Nhóm Mâm Xôi Vàng lại treo đoàn đội chế tác siêu mạnh trong giới lên đánh!
Ngay từ đầu, không ai đoán được kết quả này, nhưng mà, chỉ có cô J, lòng cô tràn đầy mong đợi, được ăn cả ngã về không mà đầu tư vào hai rác rưởi trứ danh trong giới giải trí.
Văn phòng Chủ tịch.
Trên bàn làm việc đặt tạp chí số mới nhất, lần đầu tiên Hàng Dĩ Thanh lên trang bìa tạp chí một mình, bên trong còn có trích dẫn câu nói của anh và đạo diễn Vệ Độ.
“Hàng Dĩ Thanh: Tôi không có bí quyết, kỹ thuật diễn của tôi gọi là tự do.”
“Vệ Độ: Thế nào là ngược gió lật bàn? Đó là từ 2 điểm Douban đến 9,2 điểm Douban.”
Bên ngoài có đủ cách nói, nhưng bản thân cô J – Khương Tự lại rất không vui.
Cô vô cảm ngồi trong văn phòng, ghét bỏ đẩy tạp chí sang một bên, không muốn nó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
Quả nhiên là “Lửa giận săn thú”, chỉ cần nghĩ đến bộ phim này là lửa giận của Khương Tự lại dâng lên.
Hai ngày trước, đoàn làm phim còn tổ chức bữa tiệc chúc mừng, cả công ty đều tới chúc mừng, chỉ có mỗi khuôn mặt nhỏ của cô suy sụp, tức giận cả ngày.
Khi bộ phim chiếu trên web, các nhãn hàng quảng cáo điên cuồng tìm tới cửa.
Phó tổng giám đốc Nhậm nói chỉ cần nguồn thu từ quảng cáo, bọn họ đã có thể thu hồi vốn, còn có rất nhiều đài truyền hình mua bản quyền phát sóng, đã sắp xếp lịch chiếu từ trước đó rồi.
Khương Tự vỗ ngực, làm dịu cảm xúc.
Vì khiến Lục Lẫm mất tiền, cô phải mau chóng đầu tư hạng mục tiếp theo.
Đầu tư phim truyền hình, Khương Tự sợ rồi.
Nếu như đi tìm những đạo diễn kém cỏi đó, vạn nhất lại là gỗ mục có thể đẽo, vừa sơ sẩy cái là tiền sinh tiền thì sao?
Khương Tự khoanh vùng rất chuẩn xác.
1. Hạng mục cần phải bắt đầu ngay lập tức, giai đoạn chuẩn bị phải ngắn, sau khi khởi động hạng mục, đốt tiền là quan trọng nhất.
2. Hạng mục này không thể có minh châu phủ bụi, một con sâu làm rầu nồi canh không đủ, cô muốn tìm một đám.
Phó tổng giám đốc Nhậm: “Khương tổng, phim truyền hình sẽ hồi vốn rất nhanh thôi, dự án tiếp theo cô muốn đầu tư cái gì?”
Khương Tự chậm rãi đưa ra yêu cầu: “Có loại dự án nào mà có thể nhanh chóng bắt đầu, không cần chu kỳ quá dài như phim truyền hình không?”
Phó tổng giám đốc Nhậm sáng mắt: “Ý cô là gameshow?”
Khi Khương Tự lướt Weibo thường xuyên có thể nhìn thấy một số hot search, nhìn thì hoa hòe lòe loẹt, kết quả click vào, thấy chỉ là nội dung gameshow.
Có thể là Khương Tự không quan tâm tới những chương trình kiểu đó nên mỗi lần vô tình lướt qua gameshow thì đều cảm thấy nhàm chán.
Khương Tự cẩn thận hỏi, “Gameshow dễ lỗ tiền…À không, dễ kiếm tiền không?”
Phó tổng giám đốc Nhậm không hổ là người lăn lộn nhiều năm trong showbiz, anh lập tức liệt kê những gameshow khá hot, cũng nói sơ qua từng thể loại.
“Khương tổng, mỗi năm có rất nhiều gameshow xuất hiện nhưng kiếm tiền thì không nhiều như vậy.”
Đã hiểu, cũng chính là kiếm hay không còn tùy duyên.
“Minh tinh có địa vị cao rất quan trọng, tài năng cũng không thể thiếu, bình thường, gameshow sẽ chọn người có lượng fan đông đảo kết hợp với nghệ sĩ hài.”
Cô hiểu rồi, tìm người hết thời không phải được sao?
“Chương trình muốn hot thì nhất định phải bám sát trào lưu, xác định rõ đối tượng nhắm tới, đa số người trẻ tuổi đều khá thích.”
Cô hiểu thêm rồi, phải có yếu tố thịnh hành thì mới có thể hot, vậy thì làm hoài cổ.
Khương Tự cẩn thận suy tư, trong đầu hiện lên một phương pháp tuyệt diệu.
Không cần người đông fan, cứ tìm một đám người chìm không thể cứu! Gom nhóm người này lại với nhau, cho bọn họ hát ca khúc thời dân quốc đi!
Mấy ca khúc thời dân quốc lần trước Khương Tự nhắc tới, Lục Tư Việt chưa từng nghe bài nào.
Lục Tư Việt được xem như người thuộc thời đại âm nhạc mới, cậu ta không biết thì cư dân mạng trẻ tuổi như cậu ta chắc chắn cũng không biết.
Những năm gần đây, có ai còn nghe nhạc dân quốc đâu.
Cũng chỉ có Khương Tự.
Chương trình lỗ tiền không sao, ở trong chương trình này, một đám người biểu diễn ca khúc dân quốc khuynh tình hoài cổ cho cô.
Khương Tự dùng quyền lực để thỏa mãn sở thích của mình.
Khương Tự cười: “Phó tổng giám đốc Nhậm, tôi muốn làm một chương trình, tìm ca sĩ tới cải biên nhạc vàng thời dân quốc.”
Phó tổng giám đốc Nhậm gật đầu: “Vâng Khương tổng, tôi lập tức tìm danh sách ca sĩ hot nhất hiện nay.”
Khương Tự lắc lắc ngón tay: “Không cần.”
“Anh giúp tôi tìm những ca sĩ không có tiếng tăm, không có fan, diễn viên tuyến 18 không đủ ngũ âm, minh tinh đã từng nổi 20-30 năm trước…”
Cõi lòng Khương Tự tràn đầy tự tin, cô cong môi.
“Đầu tư 5 triệu, tên chương trình tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
“Gọi là..."
“Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”
Phó tổng giám đốc Nhậm trợn tròn mắt, mỗi chữ nói ra anh đều hiểu, mà sao đặt cạnh nhau lại không rõ nhỉ.
Cuộc gặp gỡ của những người không nổi? Ca khúc hoài cổ thời dân quốc? Còn cả cái tên thể hiện rõ chí hướng?
Phó tổng giám đốc Nhậm nghĩ nát đầu không ra, rồi vào một giây đồng hồ nào đó, đột nhiên giác ngộ.
Ý của Khương tổng có phải là… ngược hướng trào lưu?
Ca sĩ không có fan, chịu trách nhiệm phần thực lực.
Diễn diễn với ngũ âm không đầy đủ, chịu trách nhiệm phần hài hước.
Minh tinh từng nổi tiếng 20-30 năm trước là để người xem hoài niệm.
Tuy rằng nhạc dân quốc đã cũ nhưng những ca khúc hot hit mấy năm gần đây đều như sao băng vụt sáng trên bầu trời đêm, làm sao có thể so sánh với những ca khúc kinh điển từ xưa?
Thực lực, hài hước, tình cảm… cộng lại với nhau, mỗi kỳ chương trình còn sợ không nổi tiếng sao?
Phó tổng giám đốc Nhậm nhịn không được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Diệu, thật sự diệu.
Phó tổng giám đốc Nhậm nghiêm túc nói: “Khương tổng, tôi nhất định sẽ tận lực làm tốt.”
***
Mọi người vẫn luôn chờ đợi tình hình đầu tư mới nhất của Vọng Quỳ, mấy ngày gần đây, cuối cùng cũng có động thái.
Ai cũng bôn ba thông báo khắp nơi.
Số đặc biệt, số đặc biệt đây, cô J lại muốn đầu tư rồi!
Lúc trước, với sự thành công của “Lửa giận săn thú”, mọi người cho rằng nhất định điện ảnh Vọng Quỳ sẽ thừa thắng xông lên, tiếp tục đầu tư bộ phim truyền hình tiếp theo.
Nhưng không ngờ, bọn họ đều đoán sai.
Sau khi sáng tạo thần thoại trong giới truyền hình, có vẻ cô J đã mất hứng thú với phim truyền hình mất rồi.
Cô ấy lại có động thái lớn lần nữa, cực kỳ bạo gan đi một bước dài đầu tư gameshow!
Nhìn cái tên chương trình, mọi người nghẹn họng trân trối.
“Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”?!
Riêng tên chương trình đã đủ mắng một đám khách quý rồi.
Chương trình này ai dám nhận? Nhận còn chẳng phải thừa nhận mình hết thời sao!
Vì sao công ty Vọng Quỳ lại đi nước cờ này?
Tìm minh tinh hết thời tham gia chương trình là có ý gì?
Cô J là ai? Cô ấy là người được ăn cả ngã về không, sáng tạo kỳ tích cho dòng phim truyền hình.
Mọi người đều cùng cho rằng, chỉ cần là chuyện cô J làm thì ắt có thâm ý. Nhóm diễn viên trong giới ngày đêm tơ tưởng, cuối cùng đã tìm ra một giải thích hợp lý.
Chẳng lẽ, trong lòng cô J có mục tiêu cao xa hơn?
Bọn họ phỏng đoán, cô ấy có tiền, hơn nữa nhân cách cực kỳ cao thượng.
Giới giải trí có rất nhiều người hoạt động, tuy tài hoa quan trọng nhưng có thể lăn lộn đến nổi tiếng thì cần phải có may mắn.
Còn có nhiều người, bởi vì đủ kiểu nguyên nhân mà có tài nhưng không gặp thời.
Cô J đầu tư vào giới điện ảnh, có lẽ kiếm tiền không phải mục đích chủ yếu, cô ấy lấy 5 triệu để đầu tư gameshow chỉ là muốn giúp những người ưu tú kém may mắn, tạo cho họ cơ hội vào nghề.
Trời ạ, lại là bọn họ quá nông cạn, tầm mắt thiển cẩn, một lòng chỉ suy xét lợi ích cá nhân.
Cô J làm như vậy, tầm mắt lập tức được mở mang.
Năng lực trả đũa của Khương Tự tăng cấp, ngay cả chị cũng gọi được.
Lục Phù Sênh không tin trên thế giới này sẽ có người ngu như thế, vậy nên, anh nói rất tự tin: “Chẳng lẽ các người tin cô ta sao? Cô ta mới là cô chủ Lục.”
Giọng nói của Lục Phù Sênh trầm thấp, tuy rằng anh mặc sườn xám nhưng anh lại giống đàn ông.
Đám lưu manh bắt đầu mơ hồ.
Lúc này, đại pháp lừa lọc của Khương Tự online.
“Chắc chắn chủ thuê có nhắc tới tính cách của cô chủ Lục đúng chứ?”
“Có có có.” Tôn Nhị gật đầu liên tục, “Người nọ nói tính tình cô chủ Lục kiêu ngạo, thích tra tấn người, là cô chủ xấu tính.”
“Còn điểm đặc biệt gì nữa?”
“Anh ta còn nói cô chủ Lục thích mặc sườn xám nhất, những kiểu quần áo khác thì không thèm liếc mắt nhìn một cái.”
Khương Tự lại hỏi: “Các anh nhìn dáng vẻ này của tôi có giống người xấu tính không?”
Ánh mắt Khương Tự trong trẻo, giống như một đóa hoa dạ hương nở rộ trong u cốc.
Tôn Đại không khỏi khó hiểu: “Vậy cô là ai?”
Khương Tự lấy ra chút ít kiên nhẫn: “Tôi là em họ của cô chủ Lục, hôm nay được mời tới trại nuôi ngựa cùng. Đúng không chị?”
Khương Tự vô tội nhìn Lục Phù Sênh.
Lục Phù Sênh tức cười: “Tôi nào có em gái như cô?”
Thật sự có người tin lý do thoái thác này của Khương Tự sao?
Còn lâu anh mới tin.
Nhưng Lục Phù Sênh không ngờ, anh không thể dùng tư duy của người bình thường để suy đoán ý nghĩ của đám ngốc, đám lưu manh đã bị Khương Tự dắt mũi hoàn toàn.
Nghĩ vậy, bọn họ thật sự thấy không nhận sai người.
Xem ra cô chủ Lục muốn ném nồi, ngay cả em gái cũng không buông tha, tính tình đúng là hư, vừa khéo nghiệm chứng mấy đặc điểm chủ thuê nhắc tới.
Nhìn dáng vẻ bừng tỉnh của hai tên lưu manh, Khương Tự nhăn mi.
Sao hai kẻ Lục Phù Sênh tìm có vẻ không thông minh lắm nhỉ?
Hành động của Tôn Đại cực kỳ giống bọn lưu manh, cậu ta sợ to tiếng quá thì sẽ dọa đến vị em gái yếu đuối của cô chủ Lục, ngay cả tay cầm gậy gỗ cũng thu sức lại vài phần.
“Yên tâm, bọn anh chỉ đe dọa một mình cô chủ Lục thôi, tuyệt đối không làm tổn thương cô em.”
Lục Phù Sênh đen mặt, đám ngu ngốc này lại tin thật.
“Chị, xem ra chị gặp kẻ thù rồi.” Khương Tự còn đổ thêm dầu vào lửa, “Chị phải kiên cường lên, nhất định phải bảo vệ bản thân.”
Đầu lưỡi của Lục Phù Sênh để dưới hàm răng dưới, bên môi nở nụ cười nguy hiểm.
Tôn Đại không quên nhiệm vụ chủ thuê giao cho mình, cậu ta múa may gậy gỗ lại gần Lục Phù Sênh.
Chủ thuê chỉ nói dọa cô chủ Lục nhưng chưa cho nội dung cụ thể.
Nội dung dọa người đều là cậu ta lên tìm trên mạng suốt đêm.
“Chủ thuê của bọn tao nói cô chủ Lục quá xấu tính, cần phải có người dạy dỗ cô ta một trận, bọn tao sẽ nhốt mày vào phòng tối, sau đó không cho ăn, không cho ngủ.”
“Để cho mày biết, cái gọi là cảm giác cô độc nó như thế nào…”
Không biết nghe trúng cái gì, đồng tử của Lục Phù Sênh đột nhiên co rụt lại.
Tiếng mắng chửi người tới miệng lại bị nuốt về.
Con ngươi vốn chứa cơn thịnh nộ trở nên u ám, gương mặt vốn trắng nõn càng tái nhợt thêm ba phần.
Khương Tự vốn chỉ coi những lời này thành lời nói đùa, nhưng rất nhanh, tại vùng hoang vu dã ngoại chỉ còn vang vọng tiếng của đám lưu manh.
Không đúng, sao Lục Phù Sênh không mắng lại?
Khương Tự nhìn chằm chằm Lục Phù Sênh.
Cô phát hiện, hô hấp của cậu ta trở nên hỗn loạn nhẹ.
Cặp mắt phượng tinh xảo tới chói mắt kia, lúc này thiếu đi vài phần ánh sáng.
Lục Phù Sênh hệt như một con rối gỗ, tính xấu vốn có dường như đã bị cắn nuốt hết, nhìn qua có vẻ không được thích hợp lắm.
Đây là sợ hãi?
Khương Tự sẽ không đồng tình với Lục Phù Sênh tự làm tự chịu.
Khương Tự chỉ cảm thấy lỗ tai hơi đau, liếc liếc đám lưu manh đang “nói lời thân mật”.
Tôn Đại mắng chửi đến sảng khoái, Tôn Nhị thì không có cơ hội chen mồm.
Tôn Nhị nhàn rỗi, hết gãi đầu, lại gãi cánh tay, cuối cùng còn quay lưng khạc nhổ một ngụm nước miếng xuống đất.
Khương Tự ghét bỏ, nhanh chóng lùi về sau hai bước.
Cô ghét nhất ai không sạch sẽ!
Tổ hợp ngu ngốc kia hoàn toàn không ngờ tới, nhiệm vụ đầu tiên bọn họ thất bại lại vì thói ở sạch của Khương Tự.
Nếu có cơ hội làm lại, bọn họ nhất định sẽ chú ý lời nói và việc làm của mình.
Vốn dĩ Khương Tự muốn tha cho bọn họ lần này.
Nhưng hành vi lôi thôi của Tôn Nhị đã lên tới trình độ khiến cô bùng nổ.
Nếu tiếp tục mặc kệ cho người này mắng chửi thì khó tránh khỏi cậu ta sẽ không phun ra những thứ khác.
Ở một góc không ai chú ý, Khương Tự lấy ra chiếc súng lục Browning cô mang theo.
Tôn Đại đang nói hăng say, giữa trán đột nhiên có thêm một món đồ lạnh băng.
“Nói đủ chưa?”
Giọng nói giòn giã rơi xuống, sự ghét bỏ trong câu nói gần như tràn ra ngoài.
Tôn Nhị ngẩng đầu nhìn, suýt sợ tè ra quần: “Đại… đại ca… cô ta có… súng.”
Tôn Đại liếc mắt, cũng suýt quỳ gối trước mặt Khương Tự. Nhưng cậu ta sợ súng nên động cũng không dám động, đứng đơ người như khối băng.
“Bà cô ơi, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Trước đó qua điện thoại, chủ thuê không hề nhắc tới em gái của cô chủ Lục có súng!
Hơn nữa, không phải vừa rồi em gái của cô chủ Lục còn mềm yếu như bách hợp trong gió sao, dáng vẻ hiện tại nào còn chút mảnh mai nào?
So với “cô chủ Lục” hống hách đứng cạnh thì chỉ có hơn chứ không kém.
Tôn Nhị chắp tay trước ngực, run run rẩy rẩy hạ tay, bái lạy Khương Tự.
“Tha cho chúng tôi lần này đi, hôm nay là lần đầu tiên anh em chúng tôi nhận việc, trước kia chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lí, trời xanh có thể chứng giám.”
Khương Tự cau mày, nhìn cặp tay cứ bái lạy liên tục kia.
“Không cho phép nhúc nhích, đứng ném đồ dơ bẩn lên người tôi.”
“Bộp” một tiếng.
Tôn Đại đánh Tôn Nhị một phát: “Buông tay ra, không nghe thấy em gái cô chủ Lục nói sao?”
Nói xong, bọn họ nhanh chóng ném gậy gỗ xuống đất, hai tay để sát sườn, chứng minh mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Hai tên lưu manh vừa rồi còn khí thế hừng hực, dưới sự đe dọa nhẹ của Khương Tự, hoàn toàn đầu hàng.
Một loạt hành động của Khương Tự cực kỳ trôi chảy, làm Lục Phù Sênh nhìn mà ngây người.
Anh còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, mà động tĩnh của Khương Tự lại kéo anh từ trong hồi ức ra.
Vào đông vắng vẻ, ban đêm gió bắt đầu lạnh thấu xương.
Khương Tự nhìn qua, cô hất cằm, cao ngạo nhìn Lục Phù Sênh.
Khương Tự không muốn ra tay là bởi sẽ làm ô uế tay cô.
“Dùng dây thừng trói bọn họ lại.”
Phản ứng của Lục Phù Sênh hơi chậm, hỏi lại một câu: “Dây thừng?”
Vùng hoang vu như này lấy đâu ra dây thừng.
Không chờ anh hỏi tiếp, Khương Tự đã móc ra một sợi dây thường dài mấy tấc từ phía sau, ném tới trước mặt Lục Phù Sênh.
“Dùng cái này đi.”
Dây thừng thô như vậy từ đâu ra?
Huống hồ, sao Khương Tự lại mang theo súng trên người mọi lúc mọi nơi?
Khương Tự không quen nhìn dáng vẻ chậm rì rì của Lục Phù Sênh, cô lấy một khẩu súng từ dưới chân ra, ném cho Lục Phù Sênh: “Đón lấy.”
Lục Phù Sênh thấy khẩu súng kia bay về phía mình.
Anh luống cuống tay chân đón được, theo bản năng làm theo lời cô.
Khoảnh khắc Lục Phù Sênh đón được súng, anh bỗng nhận ra có gì đó sai sai.
Anh lặng lẽ lắc lắc súng.
Súng này, sao lại nhẹ thế?
Đây, không phải súng giả sao!
Cặp mắt xinh đẹp của Lục Phù Sênh trừng to khiến cho dáng vẻ mặc đồ nữ của anh có thêm vài phần dịu dàng.
Lục Phù Sênh kinh ngạc nhìn Khương Tự.
Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy một người như vậy.
Thật sự sẽ có người cầm khẩu súng giả mà còn có thể bình tĩnh tác oai tác quái như thế sao?
Khương Tự bất mãn trừng Lục Phù Sênh một cái, yêu kiều nói: “Động tác chậm thế, khí thế vừa nãy chạy đi đâu rồi? Không thấy tôi giơ tay mỏi rồi sao?”
Cô không muốn đứng quá gần những người này, đỡ cho bọn họ làm dơ tay cô.
Lục Phù Sênh ngơ ngẩn gật đầu, trói bọn họ theo lời Khương Tự nói.
Cuối cùng Khương Tự cũng rảnh tay, ném khẩu súng ngắn bị dơ vào lòng Lục Phù Sênh: “Khẩu súng này bẩn rồi, giúp tôi ném nó đi.”
Lục Phù Sênh hai tay hai súng giả.
Rơi vào mê mang.
Tôn Đại, Tôn Nhị bị trói chặt nghe thấy lời Khương Tự nói, mặt bọn họ lộ vẻ chua xót, thời buổi này ngay cả súng cũng có thể ném loạn ư?
Rốt cuộc em gái của cô chủ Lục có địa vị gì? Tư thái còn đĩnh đạc hơn cô chủ Lục.
Khương Tự xoay người đi tới xe Bentley phía sau, Lục Phù Sênh đi cùng theo bản năng.
“Đúng rồi, tôi còn quên một chuyện.”
Quên cái gì?
Lục Phù Sênh còn chưa phản ứng lại.
Khương Tự bỗng nhiên xoay người, mỉm cười đến là say đắm lòng người với Lục Phù Sênh.
Giây tiếp theo, Khương Tự dùng hết toàn lực, một chân đá vào sau đầu gối của Lục Phù Sênh.
Không chút lưu tình.
Lục Phù Sênh đột nhiên bị đá một cước tàn nhẫn không kịp phòng bị, đau đớn ập tới, thân thể của anh mất đi khống chế, lập tức quỳ gối cạnh chân Khương Tự.
Đỉnh đầu vừa khéo ngang với bàn tay đang rũ bên người của Khương Tự.
Khương Tự cảnh cáo, vỗ nhẹ đỉnh đầu Lục Phù Sênh.
“Em hai mỹ nhân, không có lần sau nha.”
Tôn Đại, Tôn Nhị đều sửng sốt: Em hai? Người nọ không phải cô chủ Lục ư?
Khương Tự suýt quên tổ hợp ngu ngốc vừa nãy.
Cô thong thả ung dung xoay người, giọng điệu ngang ngược kiêu ngạo lại bá đạo: “À, tôi quên nói với các người một việc.”
“Tôi mới là cô chủ Lục thật sự.”
Khương Tự nâng chiếc cằm tinh xảo, liếc khẩu súng trong lòng Lục Phù Sênh.
“Súng này cũng là giả.”
“Cậu ta mới chính là chủ thuê của các người.”
Sau một hồi lâu Lục Phù Sênh vẫn không đứng dậy được, Khương Tự không thèm để ý tới người này nữa. Cô lấy một cây đạn tín hiệu trong xe ra, bàn tay trắng nõn tinh tế cầm trên nó.
Đạn tín hiệu bay thẳng lên trời cao.
Trên bầu trời đen nhánh, màu đỏ kiêu ngạo bung nở như bản thân Khương Tự.
Bọn Tôn Đại trợn tròn mắt.
Đúng vị, lúc này mới đúng vị.
Mỹ nhân sườn xám xấu tính còn không phải cô ấy sao?
Lúc này, bọn họ mới hối hận ban đầu mình ngu ngốc, nhưng kỹ thuật diễn của cô chủ Lục thật sự quá tinh vi, hoàn toàn chẳng có ai nghi ngờ.
Vệ sĩ chạy tới khu vực gần chỗ này theo định vị xe.
Khương Tự vừa phát tín hiệu, vệ sĩ càng xác định chính xác vị trí của Khương Tự, không tới 1 phút, đoàn xe đã đến hiện trường.
Khương Tự đứng cạnh Bentley, chỉ chỉ hai người trên mặt đất: “Mang người xuống.”
Vệ sĩ lập tức hiểu: “Vâng, cô chủ.”
Khương Tự ngồi vào trong xe.
So với ban ngày, Lục Phù Sênh trở nên ngoan hơn, anh không có bất kỳ phản kháng nào, còn chủ động lên xe sau.
Vệ sĩ nhìn mà ngẩn ra.
Toàn thể thành viên nhanh chóng lên xe, đoàn xe chạy về nhà.
***
Quản gia Trịnh sớm đã nhận được tin tức từ vệ sĩ, nói cậu hai mang cô chủ đi!
Ông đi qua đi lại trong vườn hoa nhà họ Lục, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
“Quản gia Trịnh?” Sau lưng vang lên giọng nói khó hiểu của Lục Tư Việt.
Ánh mắt quản gia Trịnh sáng lên: “Cậu ba, cô chủ cô ấy…”
Còn chưa nói hết câu, cổng lớn nhà họ Lục mở ra, từng chiếc xe nối đuôi nhau đi vào.
Chiếc xe đi đầu mở cửa trước.
Có một người mặc sườn xám xuống xe.
Lục Tư Việt nhìn mải miết, từ khi nào Khương Tự trở nên cao như này?
Trong một đêm, ngay cả hình thể con người cũng có thể thay đổi sao?
Lục Tư Việt chìm trong nghi ngờ, mãi đến khi cái người mặc sườn xám kia quay lại.
Lục Tư Việt trợn to mắt, hơi thở lập tức chuyển biến, toàn thân dựng gai ốc. Anh cười, nụ cười mang theo một tia tà khí.
“Ôi chà, nhìn xem ai tới này.”
“Còn bộ đồ nữ này nữa…” Lục Tư Việt không hề che giấu sự chế giễu của mình.
Lục Phù Sênh kéo tóc dài xuống, lộ ra gương mặt khó phân giới tính, tóc đen rối bời tăng thêm vài phần yêu diễm, chậm rì rì nói.
“Nhìn cái gì? Em trai.”
Rõ ràng là anh em sinh đôi, hai gương mặt rất giống nhau.
Nhưng quan hệ lại như nước với lửa, chỉ thiếu nhào vào đánh nhau.
Quản gia Trịnh cho rằng hai người này sắp đánh nhau rồi. Đúng lúc này, Khương Tự từ một chiếc xe khác xuống.
Cô nhìn Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh, cười tủm tỉm nói.
“Nào, gọi tiếng chị đi.”
Lục Tư Việt suýt không cười nổi. Từ “anh” anh hoàn toàn không thể chấp nhận, nhưng xưng hô “chị” thì anh vẫn miễn cưỡng có thể gọi một lần.
“Chào chị.”
Lục Phù Sênh nhìn Khương Tự, con ngươi của anh đen hơn người bình thường, đáy mắt đen nháy phủ một lớp gợn sóng, nhìn chằm chằm cô mấy giây, cười như không cười.
Không chờ người khác mở miệng, Lục Phù Sênh đi vào nhà chính trước.
Trước khi Khương Tự lên tầng, Lục Tư Việt bỗng nhiên bước nhanh hơn, vội vàng đi ngang qua người cô, lời cảm ơn phát ra từ mũi.
“Cảm ơn.”
Cảm ơn Khương Tự đã ra mặt giúp anh trước Lục Phù Sênh.
Giọng nói cực nhỏ nhưng Khương Tự lại nghe thấy.
Vẻ mặt cô khó hiểu, không biết Lục Tư Việt trúng gió gì mà ăn nói hàm hồ như thế.
“Có gì tốt mà cảm ơn?”
Nói xong, Khương Tự lên tầng.
Lục Tư Việt nhìn bóng dáng Khương Tự, quản gia Trịnh bỗng đứng cạnh nói một câu, âm giọng vẫn run rẩy vì kích động.
“Cô chủ là người không cần báo đáp.”
Lục Tư Việt mím chặt môi dưới.
“Là vậy sao…”
Lại nâng mắt, Lục Tư Việt nhìn Khương Tự, đáy mắt càng thêm vài phần phức tạp.
Khương Tự về phòng, kiểm tra giá trị số mệnh cả ngày hôm nay.
Lục Phù Sênh cộng lại có một triệu giá trị số mệnh, ngay cả Lục Tư Việt cũng cung cấp một trăm ngàn.
Hình như cặp song sinh này ở cùng nhau có thể 1 + 1 > 2.
***
Công ty điện ảnh Vọng Quỳ.
Sau khi “Lửa giận săn thú” công chiếu nhận đủ lời khen ngợi, tất cả thành viên tham gia phim đều được chú ý rất nhiều.
Người trong giới đều đang hỏi, rốt cuộc vị cô J là ai? Nước cờ tiếp theo cô ấy sẽ đi như thế nào?
Số tập phát sóng ngày càng nhiều, theo số tập tăng lên, bộ phim được đầu tư khủng “Chắp cánh” chiếu cùng lúc lại bị “Lửa giận săn thú” quăng mạnh ra sau.
Nhóm Mâm Xôi Vàng lại treo đoàn đội chế tác siêu mạnh trong giới lên đánh!
Ngay từ đầu, không ai đoán được kết quả này, nhưng mà, chỉ có cô J, lòng cô tràn đầy mong đợi, được ăn cả ngã về không mà đầu tư vào hai rác rưởi trứ danh trong giới giải trí.
Văn phòng Chủ tịch.
Trên bàn làm việc đặt tạp chí số mới nhất, lần đầu tiên Hàng Dĩ Thanh lên trang bìa tạp chí một mình, bên trong còn có trích dẫn câu nói của anh và đạo diễn Vệ Độ.
“Hàng Dĩ Thanh: Tôi không có bí quyết, kỹ thuật diễn của tôi gọi là tự do.”
“Vệ Độ: Thế nào là ngược gió lật bàn? Đó là từ 2 điểm Douban đến 9,2 điểm Douban.”
Bên ngoài có đủ cách nói, nhưng bản thân cô J – Khương Tự lại rất không vui.
Cô vô cảm ngồi trong văn phòng, ghét bỏ đẩy tạp chí sang một bên, không muốn nó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
Quả nhiên là “Lửa giận săn thú”, chỉ cần nghĩ đến bộ phim này là lửa giận của Khương Tự lại dâng lên.
Hai ngày trước, đoàn làm phim còn tổ chức bữa tiệc chúc mừng, cả công ty đều tới chúc mừng, chỉ có mỗi khuôn mặt nhỏ của cô suy sụp, tức giận cả ngày.
Khi bộ phim chiếu trên web, các nhãn hàng quảng cáo điên cuồng tìm tới cửa.
Phó tổng giám đốc Nhậm nói chỉ cần nguồn thu từ quảng cáo, bọn họ đã có thể thu hồi vốn, còn có rất nhiều đài truyền hình mua bản quyền phát sóng, đã sắp xếp lịch chiếu từ trước đó rồi.
Khương Tự vỗ ngực, làm dịu cảm xúc.
Vì khiến Lục Lẫm mất tiền, cô phải mau chóng đầu tư hạng mục tiếp theo.
Đầu tư phim truyền hình, Khương Tự sợ rồi.
Nếu như đi tìm những đạo diễn kém cỏi đó, vạn nhất lại là gỗ mục có thể đẽo, vừa sơ sẩy cái là tiền sinh tiền thì sao?
Khương Tự khoanh vùng rất chuẩn xác.
1. Hạng mục cần phải bắt đầu ngay lập tức, giai đoạn chuẩn bị phải ngắn, sau khi khởi động hạng mục, đốt tiền là quan trọng nhất.
2. Hạng mục này không thể có minh châu phủ bụi, một con sâu làm rầu nồi canh không đủ, cô muốn tìm một đám.
Phó tổng giám đốc Nhậm: “Khương tổng, phim truyền hình sẽ hồi vốn rất nhanh thôi, dự án tiếp theo cô muốn đầu tư cái gì?”
Khương Tự chậm rãi đưa ra yêu cầu: “Có loại dự án nào mà có thể nhanh chóng bắt đầu, không cần chu kỳ quá dài như phim truyền hình không?”
Phó tổng giám đốc Nhậm sáng mắt: “Ý cô là gameshow?”
Khi Khương Tự lướt Weibo thường xuyên có thể nhìn thấy một số hot search, nhìn thì hoa hòe lòe loẹt, kết quả click vào, thấy chỉ là nội dung gameshow.
Có thể là Khương Tự không quan tâm tới những chương trình kiểu đó nên mỗi lần vô tình lướt qua gameshow thì đều cảm thấy nhàm chán.
Khương Tự cẩn thận hỏi, “Gameshow dễ lỗ tiền…À không, dễ kiếm tiền không?”
Phó tổng giám đốc Nhậm không hổ là người lăn lộn nhiều năm trong showbiz, anh lập tức liệt kê những gameshow khá hot, cũng nói sơ qua từng thể loại.
“Khương tổng, mỗi năm có rất nhiều gameshow xuất hiện nhưng kiếm tiền thì không nhiều như vậy.”
Đã hiểu, cũng chính là kiếm hay không còn tùy duyên.
“Minh tinh có địa vị cao rất quan trọng, tài năng cũng không thể thiếu, bình thường, gameshow sẽ chọn người có lượng fan đông đảo kết hợp với nghệ sĩ hài.”
Cô hiểu rồi, tìm người hết thời không phải được sao?
“Chương trình muốn hot thì nhất định phải bám sát trào lưu, xác định rõ đối tượng nhắm tới, đa số người trẻ tuổi đều khá thích.”
Cô hiểu thêm rồi, phải có yếu tố thịnh hành thì mới có thể hot, vậy thì làm hoài cổ.
Khương Tự cẩn thận suy tư, trong đầu hiện lên một phương pháp tuyệt diệu.
Không cần người đông fan, cứ tìm một đám người chìm không thể cứu! Gom nhóm người này lại với nhau, cho bọn họ hát ca khúc thời dân quốc đi!
Mấy ca khúc thời dân quốc lần trước Khương Tự nhắc tới, Lục Tư Việt chưa từng nghe bài nào.
Lục Tư Việt được xem như người thuộc thời đại âm nhạc mới, cậu ta không biết thì cư dân mạng trẻ tuổi như cậu ta chắc chắn cũng không biết.
Những năm gần đây, có ai còn nghe nhạc dân quốc đâu.
Cũng chỉ có Khương Tự.
Chương trình lỗ tiền không sao, ở trong chương trình này, một đám người biểu diễn ca khúc dân quốc khuynh tình hoài cổ cho cô.
Khương Tự dùng quyền lực để thỏa mãn sở thích của mình.
Khương Tự cười: “Phó tổng giám đốc Nhậm, tôi muốn làm một chương trình, tìm ca sĩ tới cải biên nhạc vàng thời dân quốc.”
Phó tổng giám đốc Nhậm gật đầu: “Vâng Khương tổng, tôi lập tức tìm danh sách ca sĩ hot nhất hiện nay.”
Khương Tự lắc lắc ngón tay: “Không cần.”
“Anh giúp tôi tìm những ca sĩ không có tiếng tăm, không có fan, diễn viên tuyến 18 không đủ ngũ âm, minh tinh đã từng nổi 20-30 năm trước…”
Cõi lòng Khương Tự tràn đầy tự tin, cô cong môi.
“Đầu tư 5 triệu, tên chương trình tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
“Gọi là..."
“Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”
Phó tổng giám đốc Nhậm trợn tròn mắt, mỗi chữ nói ra anh đều hiểu, mà sao đặt cạnh nhau lại không rõ nhỉ.
Cuộc gặp gỡ của những người không nổi? Ca khúc hoài cổ thời dân quốc? Còn cả cái tên thể hiện rõ chí hướng?
Phó tổng giám đốc Nhậm nghĩ nát đầu không ra, rồi vào một giây đồng hồ nào đó, đột nhiên giác ngộ.
Ý của Khương tổng có phải là… ngược hướng trào lưu?
Ca sĩ không có fan, chịu trách nhiệm phần thực lực.
Diễn diễn với ngũ âm không đầy đủ, chịu trách nhiệm phần hài hước.
Minh tinh từng nổi tiếng 20-30 năm trước là để người xem hoài niệm.
Tuy rằng nhạc dân quốc đã cũ nhưng những ca khúc hot hit mấy năm gần đây đều như sao băng vụt sáng trên bầu trời đêm, làm sao có thể so sánh với những ca khúc kinh điển từ xưa?
Thực lực, hài hước, tình cảm… cộng lại với nhau, mỗi kỳ chương trình còn sợ không nổi tiếng sao?
Phó tổng giám đốc Nhậm nhịn không được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Diệu, thật sự diệu.
Phó tổng giám đốc Nhậm nghiêm túc nói: “Khương tổng, tôi nhất định sẽ tận lực làm tốt.”
***
Mọi người vẫn luôn chờ đợi tình hình đầu tư mới nhất của Vọng Quỳ, mấy ngày gần đây, cuối cùng cũng có động thái.
Ai cũng bôn ba thông báo khắp nơi.
Số đặc biệt, số đặc biệt đây, cô J lại muốn đầu tư rồi!
Lúc trước, với sự thành công của “Lửa giận săn thú”, mọi người cho rằng nhất định điện ảnh Vọng Quỳ sẽ thừa thắng xông lên, tiếp tục đầu tư bộ phim truyền hình tiếp theo.
Nhưng không ngờ, bọn họ đều đoán sai.
Sau khi sáng tạo thần thoại trong giới truyền hình, có vẻ cô J đã mất hứng thú với phim truyền hình mất rồi.
Cô ấy lại có động thái lớn lần nữa, cực kỳ bạo gan đi một bước dài đầu tư gameshow!
Nhìn cái tên chương trình, mọi người nghẹn họng trân trối.
“Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”?!
Riêng tên chương trình đã đủ mắng một đám khách quý rồi.
Chương trình này ai dám nhận? Nhận còn chẳng phải thừa nhận mình hết thời sao!
Vì sao công ty Vọng Quỳ lại đi nước cờ này?
Tìm minh tinh hết thời tham gia chương trình là có ý gì?
Cô J là ai? Cô ấy là người được ăn cả ngã về không, sáng tạo kỳ tích cho dòng phim truyền hình.
Mọi người đều cùng cho rằng, chỉ cần là chuyện cô J làm thì ắt có thâm ý. Nhóm diễn viên trong giới ngày đêm tơ tưởng, cuối cùng đã tìm ra một giải thích hợp lý.
Chẳng lẽ, trong lòng cô J có mục tiêu cao xa hơn?
Bọn họ phỏng đoán, cô ấy có tiền, hơn nữa nhân cách cực kỳ cao thượng.
Giới giải trí có rất nhiều người hoạt động, tuy tài hoa quan trọng nhưng có thể lăn lộn đến nổi tiếng thì cần phải có may mắn.
Còn có nhiều người, bởi vì đủ kiểu nguyên nhân mà có tài nhưng không gặp thời.
Cô J đầu tư vào giới điện ảnh, có lẽ kiếm tiền không phải mục đích chủ yếu, cô ấy lấy 5 triệu để đầu tư gameshow chỉ là muốn giúp những người ưu tú kém may mắn, tạo cho họ cơ hội vào nghề.
Trời ạ, lại là bọn họ quá nông cạn, tầm mắt thiển cẩn, một lòng chỉ suy xét lợi ích cá nhân.
Cô J làm như vậy, tầm mắt lập tức được mở mang.