Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Cẩm Nguyệt cúp máy, cô ta ngẫm nghĩ chuyện đêm nay.
Nghiêm Ấu Sơ lại đi giúp Khương Tự gỡ xương cá, Khương Cẩm Nguyệt đúng là có phần ngoài ý muốn.
Nhưng cô ta cẩn thận nghĩ lại, Nghiêm Ấu Sơ là một người được cưng chiều từ nhỏ tới lên, cô ấy trước giờ không rành thế sự, gần như chưa từng chịu bất cứ khổ sở nào.
Lúc trước chính vì nhìn trúng chỗ dễ xiêu lòng của Nghiêm Ấu Sơ nên cô ta mới nói dăm ba câu đã dỗ được Nghiêm Ấu Sơ giao sự tín nhiệm cho mình, hiện tại thái độ của Nghiêm Ấu Sơ với Khương Tự chuyển biến tốt hơn thì cũng hoàn toàn chẳng có gì kỳ quái.
Chờ sau khi mình về nước tùy tiện châm ngòi mấy câu là Nghiêm Ấu Sơ vẫn sẽ bị mình dắt mũi thôi.
Điều duy nhất làm Khương Cẩm Nguyệt kinh ngạc chính là có vẻ thủ đoạn của Khương Tự đã thông minh hơn trước.
Cô ta hứng thú nghĩ, chẳng lẽ hiện tại Khương Tự học được cách lấy lòng người khác rồi?
Khương Tự biết kìm bớt tính xấu của mình, học được cách hạ cái tôi của mình để lấy lòng người khác cho nên ấn tượng của mọi người với cô ta mới thay đổi.
Khương Cẩm Nguyệt không để bụng cười, dù phương pháp có thông minh tới đâu thì trước mặt người đã hoàn toàn bị cô ta chinh phục chỉ có thể xem như chút tài mọn.
Cô ta không hề cảm thấy Khương Tự sẽ uy hiếp tới mình.
***
Đoàn làm phim “Lửa giận săn thú” sắp phải quay một cảnh đua xe.
Độ khó của cảnh diễn này rất lớn, phim trường đã dựng xong, mỗi vị trí đều được kiểm tra cẩn thận.
Lúc này, trợ lý đến cạnh Vệ Độ, mở miệng: “Đạo diễn Vệ, diễn viên đóng thế quay đoạn đua xe có việc đột xuất nên không tới được.”
“Cái gì?” Vệ Độ nhíu mày.
Vệ Độ gọi điện thoại cho Hàng Dĩ Thanh hỏi xe có muốn lùi cảnh quay này không.
Hàng Dĩ Thanh: “Đạo diễn Vệ, tôi có thể tự diễn, giờ tôi lập tức tới ngay.”
Một lúc sau, đại diện Đàm gọi điện tới.
“Vừa rồi Dĩ Thanh gặp tai nạn xe, lúc này tôi đang ở bệnh viện, xin lỗi, tạm thời Dĩ Thanh không thể tới.”
“Dĩ Thanh không bị thương nặng chứ?”
Vệ Độ xoắn lòng: “Anh bảo cậu ấy cứ dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Đúng lúc này, Vệ Độ nghe thấy từ điện thoại của đối phương vang lên giọng nói xa lạ, ngữ điệu có chút tùy ý.
“Đạo diễn Vệ, tôi là Lục Tư Việt, cảnh đua xe này tôi có thể quay thay Hàng Dĩ Thanh.”
Lục Tư Việt biết Hàng Dĩ Thanh bị tai nạn xe thì lập tức đến bệnh viện. Sau đó anh tình cờ nghe thấy đại diện Đàm nói chuyện với Vệ Độ.
Vệ Độ từ chối theo bản năng: “Không được, cảnh quay này rất nguy hiểm…”
Còn chưa dứt lời, đầu bên kia lại truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng của Lục Tư Việt.
“Với tôi, đua xe…” Giọng nói cố chấp của Lục Tư Việt vang lên, “Chính là chuyện nhỏ.”
“Đạo diễn Vệ, anh thật sự không muốn cho tôi quay sao?”
Vệ Độ từng nghe tới danh tiếng của cậu Ba Lục, tuy rằng anh ngang bướng khó thuần nhưng lại nặng tình nghĩa nhất. Anh có lòng giúp bạn của mình là Hàng Dĩ Thanh, tất nhiên đã hạ quyết tâm rồi.
Có lẽ người khác không khuyên được anh.
Vệ Độ lại suy xét một lúc mới đồng ý, đầu tiên anh cảm ơn Lục Tư Việt cứu cánh, sau đó mở miệng:
“Hiện trường đã làm tốt công tác bảo hộ, an toàn của cậu sẽ được đảm bảo.”
Cùng lúc đó, Khương Tự biết một rạp hát mới mở, rạp hát đó còn tặng cho cô một tấm vé xem kịch.
Cô chợt có ý định ra ngoài xem kịch, thời dân quốc cô cũng rất thích xem.
Cô muốn biết, rạp hát thời dân quốc và rạp hát thời hiện đại sẽ có gì khác nhau.
Khương Tự gọi quản gia Trịnh tới: “Chuẩn bị xe, đến đường Cầm Vu.”
Quản gia Trịnh suy nghĩ: Đường Cầm Vu?
Đầu ông chợt lóe lên suy nghĩ.
Nếu ông nhớ không lầm thì đêm nay cậu Ba sẽ diễn thay hàng Dĩ Thanh phân cảnh đua xe, vị trí quay phim nằm ngay gần đường Cầm Vu.
Chẳng lẽ…
Đêm nay cô chủ ra cửa là bởi vì lo lắng cho an toàn của cậu Ba Lục, định tự mình đi xem sao?
Quản gia Trịnh nhìn Khương Tự, ông khó kiềm chế sự kích động từ tận đáy lòng: “Cô chủ!”
“Làm sao vậy?” Khương Tự cảm thấy khó hiểu.
Quản gia Trịnh phấn chấn tinh thần, nói: “Cô chủ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng đưa cô tới đó.”
Khương Tự nhìn bước chân vui vẻ của quản gia Trịnh hôm nay, cô không khỏi nghi hoặc, cô còn chưa nói gì mà quản gia Trịnh đã đoán ra cô muốn đi đâu?
Khương Tự nghĩ chắc là quản gia Trịnh nhìn thấy vé xem kịch ở trên bàn cô nên cô không để trong lòng nữa.
Cô đi tới cửa, ngồi vào xe Bentley màu đen, xe chạy ra nhà họ Lục.
***
Tại đoàn phim “Lửa giận săn thú”.
Tới chạng vạng, trời bỗng nhiên nổi mưa.
Vệ Độ hơi lo lắng: “Đang êm đang đẹp sao trời lại mưa? Vậy chẳng phải cảnh đua xe sẽ càng khó diễn sao?”
Cảnh đua xe vốn đã rất nguy hiểm, hiện tại thêm tình hình thời tiết, mức độ nguy hiểm của nó càng thêm cao.
Lục Tư Việt đã tới nơi quay phim.
Anh nghe thấy lời Vệ Độ nói, dửng dưng mở miệng: “Tiếp tục quay thôi.”
Rõ ràng quay cảnh đua xe là một chuyện cực kỳ nguy hiểm nhưng vẻ mặt của anh vẫn chẳng khác gì ngày thường.
Một lúc sau, mưa càng lúc càng lớn, trong không khí thổi tới khí lạnh.
Có lẽ bởi vì mưa tầm tã làm cho Lục Tư Việt nhớ lại từng chuyện đã xảy ra. Không biết vì sao, trong lòng anh bực bội lâm râm.
Từ nhỏ Lục Tư Việt đã biết, trên thế giới này không có thứ gì là không thể phá vỡ.
Ngay cả người thân ruột thịt cũng có thể vứt bỏ anh thì càng đừng nói đến người khác.
Cho nên, anh khát vọng sự chú ý độc nhất vô nhị. Anh khát vọng giây phút đứng trên sân khấu, được tiếng vỗ tay và la hét vây quanh.
Lục Tư Việt rất xa cách mọi người, nhưng nếu một ai đó tốt với anh thì anh sẽ đối xử với người đó bằng tất cả sự chân thành của mình.
Khương Cẩm Nguyệt đã từng nói với anh: “Tư Việt, đây là bưu thiếp chị gửi cho em, lần nào người đầu tiên chị gửi cũng là em đó.”
“Tư Việt, hôm nay là sinh nhật em, chị là người đầu tiên chúc em sinh nhật vui vẻ sao?”
Chỉ có một mình Khương Cẩm Nguyệt cho Lục Tư Việt sự quan tâm độc nhất.
Dần dần, cuối cùng Khương Cẩm Nguyệt cũng túm được sợi dây thừng lung lay sắp rơi, bắt được anh.
Nhưng mà, từ sau khi Khương Cẩm Nguyệt xuất ngoại thì sợi dây kia hình như lại đứt.
Khương Cẩm Nguyệt ít liên hệ với anh hơn rất nhiều.
Lục Tư Việt nhìn chằm chằm điện thoại, tay anh vô thức chạm nhẹ màn hình.
Trước khi quay cảnh đua xe, bỗng nhiên anh muốn gọi một cuộc.
Anh có thể gọi cho ai đây?
Lục Tư Việt nhắm mắt lại, có mấy người đang lướt nhanh trong đầu anh.
Lục Lẫm, anh ấy rất hiếm về nhà.
Quanh năm suốt tháng đều không gặp mặt được mấy lần.
Lục Tinh Trầm, hai người gần như không có giao tiếp.
Như người xa lạ dưới cùng mái hiên.
…
Lúc này, Lục Tư Việt bỗng nhiên nhớ tới một người, một người chưa bao giờ xuất hiện trong danh bạ của anh.
Khương Tự.
Lục Tư Việt suy nghĩ, hiếm thấy tạm dừng vài giây.
Tuy rằng anh không ghét Khương Tự như trước kia nhưng quan hệ giữa bọn họ chỉ miễn cưỡng coi như nước giếng không phạm nước sông.
Qua hồi lâu.
Lục Tư Việt gọi điện cho Khương Cẩm Nguyệt, anh hơi khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình.
Nhạc chuông của đối phương vang lên rất lâu vẫn không có người nghe máy. Cuối cùng, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nữ máy móc lạnh băng.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Lục Tư Việt có chút bực bội ném điện thoại lên sô pha, cánh tay anh gối sau đầu, không cảm xúc nhìn trần nhà.
Sau một lúc lâu, Lục Tư Việt bật ra tiếng cười nhạo.
Thật ngu ngốc.
Cảnh đua xe này quay rất lâu, Vệ Độ và Lục Tư Việt đều có yêu cầu rất khắt khe với cảnh quay này nên Lục Tư Việt phải quay đi quay lại mấy lần.
Tuy rằng anh đã làm tốt công tác phòng hộ an toàn nhưng cánh tay của anh vẫn bị thương.
Trên cánh tay Lục Tư Việt có một vết máu, diện tích không lớn nhưng nó đang dần thấm ra, như một đóa mai hồng trên nền tuyết trắng.
Nhân viên y tế cẩn thận cầm cái nhíp gắp mảnh vỡ nhỏ từ miệng vết thương của anh ra, động tác của bọn họ đã rất cẩn thận rồi nhưng da vẫn bị rách.
Lục Tư Việt lại chẳng hề nhíu mi một lần nào.
Anh chỉ cầm khăn lông, vô hồn xoa tóc.
Mấy cảnh diễn đua xe vừa rồi và miệng vết thương khiến người ta nhìn mà sợ hãi không tạo ra bất cứ gợn sóng nào trong lòng anh.
Lúc này, đại diện Đàm đi tới, trong tay cầm nước khoáng. Anh nghĩ đến cảnh vừa rồi, nhìn Lục Tư Việt.
“Tư Việt, không biết có phải anh nhìn lầm không. Hình như Lục cô chủ tới.”
Nghe vậy, đầu óc của Lục Tư Việt trống rỗng trong một thoáng chớp mắt, động tác lau khăn lông khẽ dừng.
Anh cứng đờ ngẩng đầu lên.
Mấy sợi tóc rối bời rũ xuống, đôi mắt phượng dài khép hờ.
Lục Tư Việt không dám tin, anh lẩm bẩm hỏi.
“Anh nói ai tới?”
“Cô chủ Lục.” Đại diện Đàm cũng thấy hơi ngoài ý muốn, “Xe của Lục gia đang đỗ ở cửa đoàn phim.”
Bầu không khí trầm mặc, hô hấp của Lục Tư Việt rối loạn vài phần.
Đột nhiên, anh ném khăn lông vào ngực trợ lý, chân dài sải bước ra ngoài.
Đại diện Đàm sửng sốt, anh đuổi theo vài bước, nôn nóng hỏi: “Tư Việt, em đi đâu? Bên ngoài còn mưa…”
Lục Tư Việt căn bản không nghe.
Anh chạy rất nhanh, nháy mắt đã chạy được một đoạn đường dài. Anh còn chưa thay bộ quần áo vừa rồi bị mưa xối, quần áo mỏng tanh, vạt áo bay về sau tạo thành độ cong lạnh thấu xương.
Tiếng gió vù vù đều bị anh ném ra đằng sau.
Lục Tư Việt không thể nói rõ cảm xúc hiện tại của mình, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì, anh chỉ biết, anh muốn tới cửa nhìn xem.
Một lát sau, Lục Tư Việt đã nhìn rõ chiếc xe trong màn mưa, anh cẩn thận phân biệt một lúc, bàn tay bất giác run rẩy khiến anh phải nắm chặt tay lại.
Là xe của Lục gia.
Thật sự là xe của Lục gia.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Lục Tư Việt dâng trào cảm xúc khó giải thích, tiếng tim đập từng đợt rối loạn như đang đánh nhau.
Khương Tự chị ấy… Lại thật sự tới.
Lục Tư Việt bình tĩnh rũ mắt, anh hít một hơi thật sâu, đi tới trước xe, kéo cửa xe ra.
Anh nâng mắt, giật mình đứng tại chỗ.
Khương Tự ngủ rồi, cô nửa dựa vào ghế, đôi mắt khép lại. Cô cong môi, hình như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Một chiếc giày cao gót rơi xuống sàn, chiếc giày cao gót còn lại thì vất vưởng trên chân của cô, mu bàn chân tuyết trắng của cô lười nhác cong lên.
Giống như một vầng trăng khuyết, trắng đến lóa mắt.
Đúng lúc này, Khương Tự khẽ xoay người, chiếc giày cao gót kia cũng trượt xuống sàn.
Cẳng chân trắng nõn của cô khẽ treo trên ghế, nhẹ nhàng đung đưa.
Sau đó, chân cô dẫm lên thảm.
Thảm lông dê màu trắng gạo được làm bằng phương pháp thủ công hàng đầu cứ vậy mà bị Khương Tự dẫm dưới chân.
Khương Tự vẫn ngủ say như cũ.
Ánh mắt của Lục Tư Việt lóe lên, anh nhìn đi chỗ khác.
Quản gia Trịnh thấy Lục Tư Việt, hai mắt sáng ngời, ông đang muốn mở miệng thì Lục Tư Việt đặt ngón tay lên môi, không nói chuyện mà lắc lắc đầu.
Quản gia Trịnh hiểu ý.
Lục Tư Việt nhẹ nhàng đóng cửa xe, anh đứng trong mưa, đầu óc rất loạn.
Khương Tự tới nơi này để làm gì?
Chị ấy biết mình diễn thay Hàng Dĩ Thanh sao?
Chị ấy có cần làm đến mức này không? Lần này là lại đang lấy lòng mình sao?
Lục Tư Việt cứng đầu đứng trong mưa, mắt nhìn thẳng.
Anh muốn ở ngoài xe, chờ Khương Tự tỉnh lại, muốn một đáp án.
Trời ngày càng mưa lớn, cả người Lục Tư Việt đều bị mưa xối. quần áo dán chặt vào người anh, thân hình thon dài cứng đờ.
Thân thể của anh tựa như một dây đàn đang căng chặt, giống như nếu Khương Tự không tỉnh, không cho anh một đáp án thì anh sẽ không thể buông lơi.
Quản gia Trịnh biết tính cách của Lục Tư Việt, hít một hơi: “Cậu ba, cô chủ còn chưa tỉnh.”
Hiện tại cứ chờ thì cũng không phải cách.
Lại một lát sau, Lục Tư Việt hơi thả lỏng người, giọng nói hơi khàn.
“Chị ấy tỉnh thì bảo tôi.”
Anh lên một chiếc xe khác, khép hờ mắt, không nói chuyện nữa.
Không biết qua bao lâu, Khương Tự mở mắt ra, cô nhìn ra bên ngoài, còn đang mưa.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, giày cao gót đã sớm không còn ở trên chân.
Khương Tự dứt khoát đi chân trần lên thảm lông, gọi một tiếng: “Quản gia Trịnh.”
Quản gia Trịnh lập tức mở cửa xe: “Cô chủ, cô tỉnh rồi ạ.”
Khương Tự khó hiểu hỏi: “Hiện tại tôi đang ở đâu đây?”
Rõ ràng hôm nay cô muốn đi xem kịch, sao ngủ một giấc dậy lại đến nơi này rồi?
“Cô chủ, nơi này là đoàn phim “Lửa giận săn thú”.” Quản gia Trịnh giải thích.
Tróng trí nhớ của Khương Tự, thứ không quan trọng thì nhớ nhiều một giây cô cũng ngại phiền, hiện tại cô đã sớm quên “Lửa giận săn thú” là cái gì rồi.
Cô nhíu cặp mi xinh đẹp.
Quản gia Trịnh nhắc nhở Khương Tự mấy từ then chốt: “Cô chủ, Mâm Xôi Vàng.”
Mấy chữ Mâm Xôi Vàng này thật ra rất có ấn tượng.
Cuối cùng Khương Tự cũng nhớ ra, à, là đoàn phim của đạo diễn kém cỏi nhất, nam diễn viên kém cỏi nhân, bảo đảm sẽ lỗ tiền.
Khương Tự có phần ghét bỏ mà nhìn xung quanh.
Trước đó cô đã tới đoàn phim rồi, ban ngày đoàn phim trông còn tàm tạm. Lúc này trời mưa, xung quanh lại tối đen như mực, chỗ nào cũng ướt dầm dề.
Khương Tự kiều quý quen rồi, hiện tại cô cứ cảm thấy người mình chỗ nào cũng khó chịu, giống như có con sâu nhỏ đang cắn mình vậy.
Cô nhìn cánh tay, sợ làn da biến đỏ.
Lục Tư Việt vẫn luôn chờ trên xe bên cạnh, nghe thấy Khương Tự tỉnh, anh lập tức tới.
Biểu cảm của anh phức tạp, liếc nhìn Khương Tự một cái, vừa định mở miệng đã nghe thấy tiếng oán giận của Khương Tự.
“Nơi này thật tồi tàn, tôi không muốn ở đây nữa.”
Tâm tư của Lục Tư Việt khẽ dao động, nơi này tồi tàn mà tối mịt chị còn tới đây xem tôi?
Lúc này, Khương Tự nhìn lướt qua Lục Tư Việt. Gần đây cô rất ít khi nhìn thấy Lục Tư Việt, nhân vật số mệnh Lục Tư Việt này phải lợi dụng thích đáng mới được.
Giờ cô muốn kích phát sự chán ghét của Lục Tư Việt với cô.
Khương Tự ngoắc ngón tay, giọng điệu kiêu ngạo: “Cậu tới đây.”
Trong lòng Lục Tư Việt nhảy dựng.
Giây tiếp theo, Khương Tự phun ra mấy chữ nũng nịu.
“Giúp tôi quạt muỗi.”
Lục Tư Việt: …
Anh vừa muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng thì giọng nói lại dịu đi: “Ngày mùa đông lấy đâu ra muỗi?”
Khương đại tiểu thư tự hạ thấp địa vị để tới đây, cô thấy Lục Tư Việt do dự, nâng đôi mắt đen nhánh lên, khó tin nói.
“Trời tối mịt như vậy tôi còn phải tới nơi lụp xụp này, vậy mà cậu lại không quạt muỗi giúp tôi?”
Nghe vậy, thân thể Lục Tư Việt hơi căng thẳng, anh nhìn chằm chằm Khương Tự, đôi mắt lóe qua ánh sáng phức tạp.
Khương Tưn nói cái gì?
Chị ấy nói trời tối mịt tới đây…
Có một loại cảm giác chua xót khó diễn tả bằng lời, chậm rãi dâng trào trong lòng Lục Tư Việt.
Nói như vậy, Khương Tự đúng thật là từ sáng sớm đã biết mình ở đoàn phim, chị ấy lo lắng mình sẽ bị thương, nên không nói gì cả mà tới thẳng phim trường.
Một người kiêu căng như chị ấy vậy mà lại dầm mưa tới.
Giờ ngay cả việc nhỏ như này mình cũng phải so đo với chị ấy sao?
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Khương Tự thúc giục, “Nhanh lên.”
Người này làm trò ngẩn người trước mặt cô để làm gì chứ.
Lục Tư Việt ho nhẹ vài tiếng, anh hơi xấu hổ quay đầu đi: “Tôi dùng cái gì để quạt muỗi?”
Quản gia Trịnh:?
Các anh vệ sĩ:?
Khương Tự thổi thổi cánh tay trắng như tuyết, sau đó, cô liếc Lục Tư Việt một cái.
“Tùy tiện đi.” Cô nhìn thoáng qua quần áo ướt nhẹp của Lục Tư Việt, “Dù sao đừng dùng quần áo của cậu là được.”
Lục Tư Việt kiềm chế cảm xúc, nể tình Khương Tự dầm mưa tới đây thăm mình, anh nhịn.
“Cô chủ.” Quản gia Trịnh nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt, do dự nói, “Mưa lớn quá, có muốn đợi lát nữa rồi về không?”
Khương Tự nhíu mày: “Tới cũng tới rồi, vào xem vậy.”
Xe Lục gia tiếp tục lái vào trong, một lát sau, xe chạy đến một chỗ khô ráo, Khương Tự bĩu môi trước, sau đó mới xuống xe.
Đại diện Đàm vẫn luôn nôn nóng chờ bên trong, nhưng Lục Tư Việt mãi không về. Anh nghe thấy tiếng động, mừng rỡ quay đầu lại.
Sau đó, anh suýt bị cảnh tượng trước mặt lóe mù mắt.
Khương Tự buông cánh tay, lười biếng đi đằng trước.
Phía sau cô là mấy vệ sĩ đồ đen mênh mông cuồn cuộn, lấy cô làm trung tâm, đội ngũ của bọn họ tạo thành hình nửa vòng tròn hoàn mỹ, bảo vệ tốt cô ở phía trước.
Bọn vệ sĩ vừa đi vừa cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mà cuối đội ngũ.
Cậu ba Lục không ai bì nổi, nhìn qua có vẻ an tĩnh đến khó tin. Anh thường ngẩng đầu liếc Khương Tự một cái, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, quản gia Trịnh đi lên trước mấy bước, biểu cảm nghiêm nghị.
“Mau lấy đệm mềm và ghế dựa khắc hoa tới đây.
“Nước trà và điểm tâm đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
“Mặt đất cứng quá, lấy tấm thảm trải dưới chân cô chủ.”
“…”
Đại diện Đàm nuốt nuốt nước miếng, đây là Thái Hậu đi tuần sao?
Nhóm vệ sĩ được huấn luyện bài bản nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ, Khương Tự ưu nhã ngồi ngay ngắn ở đó, chân cô dẫm lên thảm, chậm rãi uống trà.
Sau đó, Khương Tự liếc mắt nhìn Lục Tư Việt một cái.
Lục Tư Việt khẽ mở miệng, anh đến cạnh bàn, cầm lấy cái mũ đen của mình.
Sau đó, trước mặt bao người, đi tới chỗ Khương Tự, vào vai cái quạt hình người.
Anh không tình nguyện mà nhẹ nhàng khua khua mũ, đuổi đám muỗi không tồn tại.
Người đoàn phim:!!!
Cậu ba Lục nghe lời như này từ khi nào vậy?
Sau đó, bọn họ không hẹn mà cùng nhận được ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của Lục Tư Việt, vội vàng quay đầu đi.
Cũng không biết có phải ảo giác của Khương Tự hay không mà Lục Tư Việt đứng cạnh quạt mũ mấy cái, trên người cô thật sự không ngứa nữa.
Lúc này, Khương Tự ngửi thấy hơi ẩm trên người Lục Tư Việt.
Khương Tự liếc nhìn một cái, sau đó cô nhíu mày.
Lục Tư Việt băng bó vết thương cực kỳ xấu, nghiêng bảy vặn tám, bên trên đã rỉ máu, nhìn càng gai mắt hơn.
Khương Tự không quen nhìn mấy thứ xấu xí, cô không vui.
Khương Tự đột nhiên hỏi một câu: “Ai băng bó vết thương này?”
Nghe vậy, Lục Tư Việt run lên, cúi đầu nhìn xuống.
Vừa nãy anh đứng lâu trong mưa nên quần áo và băng vải đã bị mưa xối ướt hết, máu đã thấm ra ngoài, nhìn có hơi khiến người ta sợ hãi.
Ngay cả anh còn không chú ý tới miệng vết thương đã nứt ra, vậy mà Khương Tự lại để ý tới nó.
Chị ấy vẫn luôn quan sát mình sao?
Giây tiếp theo, Khương Tư khinh thường nói: “Xấu thật đó.”
Lục Tư Việt: …
Khương Tự kiêu căng nâng nâng tay, gọi quản gia Trịnh lại đây: “Nhóm chữa bệnh của tôi đâu?”
“Cô chủ, bọn họ ở chiếc xe phía sau, sẵn sàng chờ lệnh.”
Quản gia Trịnh vui mừng, cô chủ quan tâm cậu ba lắm đây mà.
“Gọi bọn họ tới đây.” Tay Khương Tự vung lên chỉ chỉ tay Lục Tư Việt: “Băng bó vết thương cho cậu ta lần nữa.”
Nhóm chữa bệnh nhanh chóng chạy tới, bọn họ vây quanh Lục Tư Việt, thái độ của Lục Tư Việt khác thường, không từ chối.
Khương Tự ngồi tại chỗ ra lệnh: “Băng vải này xấu vậy, không có băng vải viền hoa sao?”
Lục Tư Việt: “…”
“Cuối cùng có thắt cái nơ bướm không?” Khương Tự phiền não.
Lục Tư Việt đã chết lặng.
Một lúc sau, Khương đại tiểu thư lại có hứng thú, cô nghiêng đầu cười: “Nơ bướm nhìn chán rồi, đổi cái khác thì sao nhỉ?”
Lục Tư Việt một lời khó nói hết nhìn Khương Tự.
Thấy biểu cảm của Lục Tư Việt, giọng Khương đại tiểu thư vừa yêu kiều vừa ngang ngược: “Cậu nhìn tôi làm gì? Không hài lòng với gu thẩm mỹ của tôi?”
Lục Tư Việt:?
Xem như anh có chút hiểu biết Khương Tự rồi, giọng của cô càng hung dữ thì thực ra đang chột dạ che giấu sự thật là quan tâm anh.
Khi cảm giác của Lục Tư Việt bị lăn lộn tới chết lặng thì Khương Tự mới miễn cưỡng vừa lòng, cô không nhìn anh nữa, cúi đầu khẽ uống ngụm trà nóng, sung sướng đến nheo mắt lại.
Lục Tư Việt rũ mắt, khi thấy vết thương được băng bó hoàn chỉnh, sạch sẽ, trong lòng không khỏi ấm áp.
Khương Tự click mở hệ thống, nhận 50 vạn giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt.
50 vạn?
Khương Tự kinh ngạc, hình như Lục Tư Việt chưa bao giờ cung cấp cho cô nhiều giá trị số mệnh như này.
Cô hài lòng xoa cằm, hôm nay cô lại thành công khiến nhân vận số mệnh ghét mình.
Lúc này thời gian hơi muộn rồi, Khương Tự không còn kiên nhẫn ở đây nữa, cô liếc mắt nhìn bên ngoài một cái.
Tuy mưa đã nhỏ đi nhưng vẫn còn rơi, Khương Tự nhớ tới 50 vạn giá trị số mệnh vừa nãy, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lục Tư Việt một cái.
“Lại đây, bung ô cho tôi.”
Như vậy, giá trị số mệnh của Lục Tư Việt chẳng phải sẽ tăng mạnh ư?
Mọi người khiếp sợ: Cô chủ Lục đang sai cậu ba Lục làm việc sao?
Càng kỳ quái hơn là tuy Lục Tư Việt không nói chuyện nhưng anh cũng không cự tuyệt, thật sự là quá khác thường.
Vừa rồi ai băng bó vết thương cho cậu đấy?” Khương Tự ngạo kiều oán giận, “Thật vô lương tâm.”
Tim Lục Tư Việt nhảy dựng.
Anh trầm mặc vài giây, có chút cứng đờ đi lên trước, sau đó, cầm lấy cái…
Ô thêu màu trắng kia.
Bàn tay thon dài và chiếc ô che mưa tinh xảo có vẻ không hợp nhau lắm.
Nhưng bởi vì Lục Tư Việt thu liễm tính tình nên nhìn qua có vẻ hài hòa ngoài ý muốn.
Khương đại tiểu thư thong thả ung dung đeo kính râm, che khuất nửa gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Cô kiêu căng ngạo mạn khoanh tay lại, nhẹ nhàng thanh tao nói: “Đi thôi.”
Cậu ba Lục ngạo nghễ đứng dưới mấy bậc thang, anh hơi ngửa đầu, cằm ngửa lên.
Anh nhẹ nhàng bung ô, hạt mưa nặng nề nện trên mặt ô.
Trên bậc thang còn có giọng nói yêu kiều của Khương Tự.
“Eo cong xuống chút nữa, cậu cao thì ghê gớm lắm à.”
Lục Tư Việt: …
Anh không muốn nói chuyện nữa.
Khương Tự lên chiếc Bentley màu đen, xe xuyên qua màn mưa, chạy về nhà họ Lục.
***
Đêm khuya.
Khắp nhà họ Lục đều chìm trong bóng tối, bốn phía yên tĩnh.
Lúc này, Lục Tư Việt cầm đàn ghi-ta, anh mở cửa phòng, lén lút xuống tầng. Anh tới phòng khách, đứng trầm tư trong bóng tối.
Hôm nay Khương Tự cố ý tới đoàn phim thăm mình, chị ấy còn mang theo cả nhóm chữa bệnh.
Tuy rằng ngoài mặt chị ấy không thừa nhận là quan tâm mình nhưng mình vẫn cảm nhận được thiện ý từ Khương Tự.
Vì cảm ơn Khương Tự, để chị ấy có một giấc ngủ đẹp trong âm nhạc, Lục Tư Việt quyết định đàn một ca khúc trong đêm khuya tặng Khương Tự, là bài hát mới nhất mà anh viết.
Lục Tư Việt hít một hơi thật sâu.
Anh từng nhận rất nhiều làn sóng vỗ tay từ người hâm mộ, cũng từng sáng tác ra những ca khúc bùng nổ.
Trưởng ban nhạc luôn không chịu trói buộc nay lại lần đầu tiên căng thẳng trong lòng. Lục Tư Việt rũ mắt, ngón tay thon dài gảy dây đàn.
Vài phút sau, trong Lục gia rộng lớn bỗng sáng đèn, căn nhà lập tức trở nên sáng trưng.
Giọng đám vệ sĩ vang lên từng tiếng từng tiếng.
“Không hay, có người xâm nhập!”
“Mau bảo vệ cô chủ!”
“…”
Rất nhanh, mười mấy vệ sĩ chạy tới, bọn họ giật mình, sao lại là cậu ba?
Đúng lúc này, đèn trên hành lang dài ở tầng trên liên tục sáng lên.
Trên tầng cao nhất có một người đang đứng, cô khoác áo choàng lông dê, cánh tay trắng như tuyết đang khoanh trước ngực, ưu nhã bước xuống tầng.
Khương Tự bất mãn nhìn Lục Tư Việt: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà ra đây làm ồn gì đấy?”
Không biết hơn nửa đêm giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt đột nhiên tăng mạnh là vì sao, hiện tại lại còn ồn ào làm cô ngủ không yên.
Lục Tư Việt không ngờ tác phẩm của mình lại không được thưởng thức.
Anh kiềm chế cảm xúc: “Đây là rock and roll, đây là âm nhạc đánh thẳng vào tim mỗi người, hiểu không?”
“Cậu đàn khó nghe như vậy…” Khương Tự hợp tình hợp lý nói, “Mà còn không biết xấu hổ cãi lại.”
Khương Tự nghiêng đầu nhìn quản gia Trịnh: “Quản gia, lôi cậu ta về phòng đi.”
“Cô chủ…” Quản gia Trịnh nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Hôm nay cậu ba mới bị thương.”
Khương Tự miễn cưỡng mở miệng: “Thế này đi, giờ tôi liệt kê mấy ca khúc, cậu ta đàn cho tôi nghe, coi như chuộc lỗi.”
Quản gia Trịnh cho Lục Tư Việt một cái nhìn cổ vũ, cậu Ba, nhất định phải biểu hiện thật tốt đấy.
Dục vọng thắng bại của Lục Tư Việt lập tức bị kích phát.
Anh cười trắng trợn: “Nói đi, không có bài nào tôi không biết đàn.”
Khương Tự đi lên trước vài bước, cô lười nhác nhìn Lục Tư Việt.
“Biết đàn ‘Gió Tháng Năm’* không?”
Lục Tư Việt: …
Anh cắn răng nói: “Không biết.”
Khương Tự bễ nghễ nhìn Lục Tư Việt, tiếp tục đưa ra câu hỏi chết chóc.
“Vậy ‘Khúc Hát Tận Thế’** thì sao?”
Lục Tư Việt á khẩu không trả lời được.
Khương Tự khó tin hỏi tiếp.
“Vậy ‘Khi Nào Anh Sẽ Quay Về’*** chắc cậu nên biết đàn chứ?”
Lục Tư Việt: …
“Ngay cả một bài cũng không biết đàn…” Khương Tự dè bỉu nói, “Cậu muốn chuộc lỗi cái gì?”
Đêm nay, trưởng dàn nhạc Lục Tư Việt liên tục bị đả kích 3 lần.
Bỗng nhiên, anh hơi mờ mịt, chẳng lẽ list bài hát của mình nên đổi mới sao?
- -----------
Chú thích:
(*), (**), (***) đều là các ca khúc do Chu Xuân từng thể hiện, lần lượt là:
- 五月的风 (Gió Tháng Năm)_ 1934
Link:
- 天涯歌女 (Khúc Hát Tận Thế)_1937
Link:
- 何日君再来 (Khi Nào Anh Sẽ Quay Về) _1937
Link:
- Chu Xuân (周旋)
(Nguồn Baidu)
Khương Cẩm Nguyệt cúp máy, cô ta ngẫm nghĩ chuyện đêm nay.
Nghiêm Ấu Sơ lại đi giúp Khương Tự gỡ xương cá, Khương Cẩm Nguyệt đúng là có phần ngoài ý muốn.
Nhưng cô ta cẩn thận nghĩ lại, Nghiêm Ấu Sơ là một người được cưng chiều từ nhỏ tới lên, cô ấy trước giờ không rành thế sự, gần như chưa từng chịu bất cứ khổ sở nào.
Lúc trước chính vì nhìn trúng chỗ dễ xiêu lòng của Nghiêm Ấu Sơ nên cô ta mới nói dăm ba câu đã dỗ được Nghiêm Ấu Sơ giao sự tín nhiệm cho mình, hiện tại thái độ của Nghiêm Ấu Sơ với Khương Tự chuyển biến tốt hơn thì cũng hoàn toàn chẳng có gì kỳ quái.
Chờ sau khi mình về nước tùy tiện châm ngòi mấy câu là Nghiêm Ấu Sơ vẫn sẽ bị mình dắt mũi thôi.
Điều duy nhất làm Khương Cẩm Nguyệt kinh ngạc chính là có vẻ thủ đoạn của Khương Tự đã thông minh hơn trước.
Cô ta hứng thú nghĩ, chẳng lẽ hiện tại Khương Tự học được cách lấy lòng người khác rồi?
Khương Tự biết kìm bớt tính xấu của mình, học được cách hạ cái tôi của mình để lấy lòng người khác cho nên ấn tượng của mọi người với cô ta mới thay đổi.
Khương Cẩm Nguyệt không để bụng cười, dù phương pháp có thông minh tới đâu thì trước mặt người đã hoàn toàn bị cô ta chinh phục chỉ có thể xem như chút tài mọn.
Cô ta không hề cảm thấy Khương Tự sẽ uy hiếp tới mình.
***
Đoàn làm phim “Lửa giận săn thú” sắp phải quay một cảnh đua xe.
Độ khó của cảnh diễn này rất lớn, phim trường đã dựng xong, mỗi vị trí đều được kiểm tra cẩn thận.
Lúc này, trợ lý đến cạnh Vệ Độ, mở miệng: “Đạo diễn Vệ, diễn viên đóng thế quay đoạn đua xe có việc đột xuất nên không tới được.”
“Cái gì?” Vệ Độ nhíu mày.
Vệ Độ gọi điện thoại cho Hàng Dĩ Thanh hỏi xe có muốn lùi cảnh quay này không.
Hàng Dĩ Thanh: “Đạo diễn Vệ, tôi có thể tự diễn, giờ tôi lập tức tới ngay.”
Một lúc sau, đại diện Đàm gọi điện tới.
“Vừa rồi Dĩ Thanh gặp tai nạn xe, lúc này tôi đang ở bệnh viện, xin lỗi, tạm thời Dĩ Thanh không thể tới.”
“Dĩ Thanh không bị thương nặng chứ?”
Vệ Độ xoắn lòng: “Anh bảo cậu ấy cứ dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Đúng lúc này, Vệ Độ nghe thấy từ điện thoại của đối phương vang lên giọng nói xa lạ, ngữ điệu có chút tùy ý.
“Đạo diễn Vệ, tôi là Lục Tư Việt, cảnh đua xe này tôi có thể quay thay Hàng Dĩ Thanh.”
Lục Tư Việt biết Hàng Dĩ Thanh bị tai nạn xe thì lập tức đến bệnh viện. Sau đó anh tình cờ nghe thấy đại diện Đàm nói chuyện với Vệ Độ.
Vệ Độ từ chối theo bản năng: “Không được, cảnh quay này rất nguy hiểm…”
Còn chưa dứt lời, đầu bên kia lại truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng của Lục Tư Việt.
“Với tôi, đua xe…” Giọng nói cố chấp của Lục Tư Việt vang lên, “Chính là chuyện nhỏ.”
“Đạo diễn Vệ, anh thật sự không muốn cho tôi quay sao?”
Vệ Độ từng nghe tới danh tiếng của cậu Ba Lục, tuy rằng anh ngang bướng khó thuần nhưng lại nặng tình nghĩa nhất. Anh có lòng giúp bạn của mình là Hàng Dĩ Thanh, tất nhiên đã hạ quyết tâm rồi.
Có lẽ người khác không khuyên được anh.
Vệ Độ lại suy xét một lúc mới đồng ý, đầu tiên anh cảm ơn Lục Tư Việt cứu cánh, sau đó mở miệng:
“Hiện trường đã làm tốt công tác bảo hộ, an toàn của cậu sẽ được đảm bảo.”
Cùng lúc đó, Khương Tự biết một rạp hát mới mở, rạp hát đó còn tặng cho cô một tấm vé xem kịch.
Cô chợt có ý định ra ngoài xem kịch, thời dân quốc cô cũng rất thích xem.
Cô muốn biết, rạp hát thời dân quốc và rạp hát thời hiện đại sẽ có gì khác nhau.
Khương Tự gọi quản gia Trịnh tới: “Chuẩn bị xe, đến đường Cầm Vu.”
Quản gia Trịnh suy nghĩ: Đường Cầm Vu?
Đầu ông chợt lóe lên suy nghĩ.
Nếu ông nhớ không lầm thì đêm nay cậu Ba sẽ diễn thay hàng Dĩ Thanh phân cảnh đua xe, vị trí quay phim nằm ngay gần đường Cầm Vu.
Chẳng lẽ…
Đêm nay cô chủ ra cửa là bởi vì lo lắng cho an toàn của cậu Ba Lục, định tự mình đi xem sao?
Quản gia Trịnh nhìn Khương Tự, ông khó kiềm chế sự kích động từ tận đáy lòng: “Cô chủ!”
“Làm sao vậy?” Khương Tự cảm thấy khó hiểu.
Quản gia Trịnh phấn chấn tinh thần, nói: “Cô chủ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng đưa cô tới đó.”
Khương Tự nhìn bước chân vui vẻ của quản gia Trịnh hôm nay, cô không khỏi nghi hoặc, cô còn chưa nói gì mà quản gia Trịnh đã đoán ra cô muốn đi đâu?
Khương Tự nghĩ chắc là quản gia Trịnh nhìn thấy vé xem kịch ở trên bàn cô nên cô không để trong lòng nữa.
Cô đi tới cửa, ngồi vào xe Bentley màu đen, xe chạy ra nhà họ Lục.
***
Tại đoàn phim “Lửa giận săn thú”.
Tới chạng vạng, trời bỗng nhiên nổi mưa.
Vệ Độ hơi lo lắng: “Đang êm đang đẹp sao trời lại mưa? Vậy chẳng phải cảnh đua xe sẽ càng khó diễn sao?”
Cảnh đua xe vốn đã rất nguy hiểm, hiện tại thêm tình hình thời tiết, mức độ nguy hiểm của nó càng thêm cao.
Lục Tư Việt đã tới nơi quay phim.
Anh nghe thấy lời Vệ Độ nói, dửng dưng mở miệng: “Tiếp tục quay thôi.”
Rõ ràng quay cảnh đua xe là một chuyện cực kỳ nguy hiểm nhưng vẻ mặt của anh vẫn chẳng khác gì ngày thường.
Một lúc sau, mưa càng lúc càng lớn, trong không khí thổi tới khí lạnh.
Có lẽ bởi vì mưa tầm tã làm cho Lục Tư Việt nhớ lại từng chuyện đã xảy ra. Không biết vì sao, trong lòng anh bực bội lâm râm.
Từ nhỏ Lục Tư Việt đã biết, trên thế giới này không có thứ gì là không thể phá vỡ.
Ngay cả người thân ruột thịt cũng có thể vứt bỏ anh thì càng đừng nói đến người khác.
Cho nên, anh khát vọng sự chú ý độc nhất vô nhị. Anh khát vọng giây phút đứng trên sân khấu, được tiếng vỗ tay và la hét vây quanh.
Lục Tư Việt rất xa cách mọi người, nhưng nếu một ai đó tốt với anh thì anh sẽ đối xử với người đó bằng tất cả sự chân thành của mình.
Khương Cẩm Nguyệt đã từng nói với anh: “Tư Việt, đây là bưu thiếp chị gửi cho em, lần nào người đầu tiên chị gửi cũng là em đó.”
“Tư Việt, hôm nay là sinh nhật em, chị là người đầu tiên chúc em sinh nhật vui vẻ sao?”
Chỉ có một mình Khương Cẩm Nguyệt cho Lục Tư Việt sự quan tâm độc nhất.
Dần dần, cuối cùng Khương Cẩm Nguyệt cũng túm được sợi dây thừng lung lay sắp rơi, bắt được anh.
Nhưng mà, từ sau khi Khương Cẩm Nguyệt xuất ngoại thì sợi dây kia hình như lại đứt.
Khương Cẩm Nguyệt ít liên hệ với anh hơn rất nhiều.
Lục Tư Việt nhìn chằm chằm điện thoại, tay anh vô thức chạm nhẹ màn hình.
Trước khi quay cảnh đua xe, bỗng nhiên anh muốn gọi một cuộc.
Anh có thể gọi cho ai đây?
Lục Tư Việt nhắm mắt lại, có mấy người đang lướt nhanh trong đầu anh.
Lục Lẫm, anh ấy rất hiếm về nhà.
Quanh năm suốt tháng đều không gặp mặt được mấy lần.
Lục Tinh Trầm, hai người gần như không có giao tiếp.
Như người xa lạ dưới cùng mái hiên.
…
Lúc này, Lục Tư Việt bỗng nhiên nhớ tới một người, một người chưa bao giờ xuất hiện trong danh bạ của anh.
Khương Tự.
Lục Tư Việt suy nghĩ, hiếm thấy tạm dừng vài giây.
Tuy rằng anh không ghét Khương Tự như trước kia nhưng quan hệ giữa bọn họ chỉ miễn cưỡng coi như nước giếng không phạm nước sông.
Qua hồi lâu.
Lục Tư Việt gọi điện cho Khương Cẩm Nguyệt, anh hơi khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình.
Nhạc chuông của đối phương vang lên rất lâu vẫn không có người nghe máy. Cuối cùng, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nữ máy móc lạnh băng.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Lục Tư Việt có chút bực bội ném điện thoại lên sô pha, cánh tay anh gối sau đầu, không cảm xúc nhìn trần nhà.
Sau một lúc lâu, Lục Tư Việt bật ra tiếng cười nhạo.
Thật ngu ngốc.
Cảnh đua xe này quay rất lâu, Vệ Độ và Lục Tư Việt đều có yêu cầu rất khắt khe với cảnh quay này nên Lục Tư Việt phải quay đi quay lại mấy lần.
Tuy rằng anh đã làm tốt công tác phòng hộ an toàn nhưng cánh tay của anh vẫn bị thương.
Trên cánh tay Lục Tư Việt có một vết máu, diện tích không lớn nhưng nó đang dần thấm ra, như một đóa mai hồng trên nền tuyết trắng.
Nhân viên y tế cẩn thận cầm cái nhíp gắp mảnh vỡ nhỏ từ miệng vết thương của anh ra, động tác của bọn họ đã rất cẩn thận rồi nhưng da vẫn bị rách.
Lục Tư Việt lại chẳng hề nhíu mi một lần nào.
Anh chỉ cầm khăn lông, vô hồn xoa tóc.
Mấy cảnh diễn đua xe vừa rồi và miệng vết thương khiến người ta nhìn mà sợ hãi không tạo ra bất cứ gợn sóng nào trong lòng anh.
Lúc này, đại diện Đàm đi tới, trong tay cầm nước khoáng. Anh nghĩ đến cảnh vừa rồi, nhìn Lục Tư Việt.
“Tư Việt, không biết có phải anh nhìn lầm không. Hình như Lục cô chủ tới.”
Nghe vậy, đầu óc của Lục Tư Việt trống rỗng trong một thoáng chớp mắt, động tác lau khăn lông khẽ dừng.
Anh cứng đờ ngẩng đầu lên.
Mấy sợi tóc rối bời rũ xuống, đôi mắt phượng dài khép hờ.
Lục Tư Việt không dám tin, anh lẩm bẩm hỏi.
“Anh nói ai tới?”
“Cô chủ Lục.” Đại diện Đàm cũng thấy hơi ngoài ý muốn, “Xe của Lục gia đang đỗ ở cửa đoàn phim.”
Bầu không khí trầm mặc, hô hấp của Lục Tư Việt rối loạn vài phần.
Đột nhiên, anh ném khăn lông vào ngực trợ lý, chân dài sải bước ra ngoài.
Đại diện Đàm sửng sốt, anh đuổi theo vài bước, nôn nóng hỏi: “Tư Việt, em đi đâu? Bên ngoài còn mưa…”
Lục Tư Việt căn bản không nghe.
Anh chạy rất nhanh, nháy mắt đã chạy được một đoạn đường dài. Anh còn chưa thay bộ quần áo vừa rồi bị mưa xối, quần áo mỏng tanh, vạt áo bay về sau tạo thành độ cong lạnh thấu xương.
Tiếng gió vù vù đều bị anh ném ra đằng sau.
Lục Tư Việt không thể nói rõ cảm xúc hiện tại của mình, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì, anh chỉ biết, anh muốn tới cửa nhìn xem.
Một lát sau, Lục Tư Việt đã nhìn rõ chiếc xe trong màn mưa, anh cẩn thận phân biệt một lúc, bàn tay bất giác run rẩy khiến anh phải nắm chặt tay lại.
Là xe của Lục gia.
Thật sự là xe của Lục gia.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Lục Tư Việt dâng trào cảm xúc khó giải thích, tiếng tim đập từng đợt rối loạn như đang đánh nhau.
Khương Tự chị ấy… Lại thật sự tới.
Lục Tư Việt bình tĩnh rũ mắt, anh hít một hơi thật sâu, đi tới trước xe, kéo cửa xe ra.
Anh nâng mắt, giật mình đứng tại chỗ.
Khương Tự ngủ rồi, cô nửa dựa vào ghế, đôi mắt khép lại. Cô cong môi, hình như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Một chiếc giày cao gót rơi xuống sàn, chiếc giày cao gót còn lại thì vất vưởng trên chân của cô, mu bàn chân tuyết trắng của cô lười nhác cong lên.
Giống như một vầng trăng khuyết, trắng đến lóa mắt.
Đúng lúc này, Khương Tự khẽ xoay người, chiếc giày cao gót kia cũng trượt xuống sàn.
Cẳng chân trắng nõn của cô khẽ treo trên ghế, nhẹ nhàng đung đưa.
Sau đó, chân cô dẫm lên thảm.
Thảm lông dê màu trắng gạo được làm bằng phương pháp thủ công hàng đầu cứ vậy mà bị Khương Tự dẫm dưới chân.
Khương Tự vẫn ngủ say như cũ.
Ánh mắt của Lục Tư Việt lóe lên, anh nhìn đi chỗ khác.
Quản gia Trịnh thấy Lục Tư Việt, hai mắt sáng ngời, ông đang muốn mở miệng thì Lục Tư Việt đặt ngón tay lên môi, không nói chuyện mà lắc lắc đầu.
Quản gia Trịnh hiểu ý.
Lục Tư Việt nhẹ nhàng đóng cửa xe, anh đứng trong mưa, đầu óc rất loạn.
Khương Tự tới nơi này để làm gì?
Chị ấy biết mình diễn thay Hàng Dĩ Thanh sao?
Chị ấy có cần làm đến mức này không? Lần này là lại đang lấy lòng mình sao?
Lục Tư Việt cứng đầu đứng trong mưa, mắt nhìn thẳng.
Anh muốn ở ngoài xe, chờ Khương Tự tỉnh lại, muốn một đáp án.
Trời ngày càng mưa lớn, cả người Lục Tư Việt đều bị mưa xối. quần áo dán chặt vào người anh, thân hình thon dài cứng đờ.
Thân thể của anh tựa như một dây đàn đang căng chặt, giống như nếu Khương Tự không tỉnh, không cho anh một đáp án thì anh sẽ không thể buông lơi.
Quản gia Trịnh biết tính cách của Lục Tư Việt, hít một hơi: “Cậu ba, cô chủ còn chưa tỉnh.”
Hiện tại cứ chờ thì cũng không phải cách.
Lại một lát sau, Lục Tư Việt hơi thả lỏng người, giọng nói hơi khàn.
“Chị ấy tỉnh thì bảo tôi.”
Anh lên một chiếc xe khác, khép hờ mắt, không nói chuyện nữa.
Không biết qua bao lâu, Khương Tự mở mắt ra, cô nhìn ra bên ngoài, còn đang mưa.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, giày cao gót đã sớm không còn ở trên chân.
Khương Tự dứt khoát đi chân trần lên thảm lông, gọi một tiếng: “Quản gia Trịnh.”
Quản gia Trịnh lập tức mở cửa xe: “Cô chủ, cô tỉnh rồi ạ.”
Khương Tự khó hiểu hỏi: “Hiện tại tôi đang ở đâu đây?”
Rõ ràng hôm nay cô muốn đi xem kịch, sao ngủ một giấc dậy lại đến nơi này rồi?
“Cô chủ, nơi này là đoàn phim “Lửa giận săn thú”.” Quản gia Trịnh giải thích.
Tróng trí nhớ của Khương Tự, thứ không quan trọng thì nhớ nhiều một giây cô cũng ngại phiền, hiện tại cô đã sớm quên “Lửa giận săn thú” là cái gì rồi.
Cô nhíu cặp mi xinh đẹp.
Quản gia Trịnh nhắc nhở Khương Tự mấy từ then chốt: “Cô chủ, Mâm Xôi Vàng.”
Mấy chữ Mâm Xôi Vàng này thật ra rất có ấn tượng.
Cuối cùng Khương Tự cũng nhớ ra, à, là đoàn phim của đạo diễn kém cỏi nhất, nam diễn viên kém cỏi nhân, bảo đảm sẽ lỗ tiền.
Khương Tự có phần ghét bỏ mà nhìn xung quanh.
Trước đó cô đã tới đoàn phim rồi, ban ngày đoàn phim trông còn tàm tạm. Lúc này trời mưa, xung quanh lại tối đen như mực, chỗ nào cũng ướt dầm dề.
Khương Tự kiều quý quen rồi, hiện tại cô cứ cảm thấy người mình chỗ nào cũng khó chịu, giống như có con sâu nhỏ đang cắn mình vậy.
Cô nhìn cánh tay, sợ làn da biến đỏ.
Lục Tư Việt vẫn luôn chờ trên xe bên cạnh, nghe thấy Khương Tự tỉnh, anh lập tức tới.
Biểu cảm của anh phức tạp, liếc nhìn Khương Tự một cái, vừa định mở miệng đã nghe thấy tiếng oán giận của Khương Tự.
“Nơi này thật tồi tàn, tôi không muốn ở đây nữa.”
Tâm tư của Lục Tư Việt khẽ dao động, nơi này tồi tàn mà tối mịt chị còn tới đây xem tôi?
Lúc này, Khương Tự nhìn lướt qua Lục Tư Việt. Gần đây cô rất ít khi nhìn thấy Lục Tư Việt, nhân vật số mệnh Lục Tư Việt này phải lợi dụng thích đáng mới được.
Giờ cô muốn kích phát sự chán ghét của Lục Tư Việt với cô.
Khương Tự ngoắc ngón tay, giọng điệu kiêu ngạo: “Cậu tới đây.”
Trong lòng Lục Tư Việt nhảy dựng.
Giây tiếp theo, Khương Tự phun ra mấy chữ nũng nịu.
“Giúp tôi quạt muỗi.”
Lục Tư Việt: …
Anh vừa muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng thì giọng nói lại dịu đi: “Ngày mùa đông lấy đâu ra muỗi?”
Khương đại tiểu thư tự hạ thấp địa vị để tới đây, cô thấy Lục Tư Việt do dự, nâng đôi mắt đen nhánh lên, khó tin nói.
“Trời tối mịt như vậy tôi còn phải tới nơi lụp xụp này, vậy mà cậu lại không quạt muỗi giúp tôi?”
Nghe vậy, thân thể Lục Tư Việt hơi căng thẳng, anh nhìn chằm chằm Khương Tự, đôi mắt lóe qua ánh sáng phức tạp.
Khương Tưn nói cái gì?
Chị ấy nói trời tối mịt tới đây…
Có một loại cảm giác chua xót khó diễn tả bằng lời, chậm rãi dâng trào trong lòng Lục Tư Việt.
Nói như vậy, Khương Tự đúng thật là từ sáng sớm đã biết mình ở đoàn phim, chị ấy lo lắng mình sẽ bị thương, nên không nói gì cả mà tới thẳng phim trường.
Một người kiêu căng như chị ấy vậy mà lại dầm mưa tới.
Giờ ngay cả việc nhỏ như này mình cũng phải so đo với chị ấy sao?
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Khương Tự thúc giục, “Nhanh lên.”
Người này làm trò ngẩn người trước mặt cô để làm gì chứ.
Lục Tư Việt ho nhẹ vài tiếng, anh hơi xấu hổ quay đầu đi: “Tôi dùng cái gì để quạt muỗi?”
Quản gia Trịnh:?
Các anh vệ sĩ:?
Khương Tự thổi thổi cánh tay trắng như tuyết, sau đó, cô liếc Lục Tư Việt một cái.
“Tùy tiện đi.” Cô nhìn thoáng qua quần áo ướt nhẹp của Lục Tư Việt, “Dù sao đừng dùng quần áo của cậu là được.”
Lục Tư Việt kiềm chế cảm xúc, nể tình Khương Tự dầm mưa tới đây thăm mình, anh nhịn.
“Cô chủ.” Quản gia Trịnh nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt, do dự nói, “Mưa lớn quá, có muốn đợi lát nữa rồi về không?”
Khương Tự nhíu mày: “Tới cũng tới rồi, vào xem vậy.”
Xe Lục gia tiếp tục lái vào trong, một lát sau, xe chạy đến một chỗ khô ráo, Khương Tự bĩu môi trước, sau đó mới xuống xe.
Đại diện Đàm vẫn luôn nôn nóng chờ bên trong, nhưng Lục Tư Việt mãi không về. Anh nghe thấy tiếng động, mừng rỡ quay đầu lại.
Sau đó, anh suýt bị cảnh tượng trước mặt lóe mù mắt.
Khương Tự buông cánh tay, lười biếng đi đằng trước.
Phía sau cô là mấy vệ sĩ đồ đen mênh mông cuồn cuộn, lấy cô làm trung tâm, đội ngũ của bọn họ tạo thành hình nửa vòng tròn hoàn mỹ, bảo vệ tốt cô ở phía trước.
Bọn vệ sĩ vừa đi vừa cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mà cuối đội ngũ.
Cậu ba Lục không ai bì nổi, nhìn qua có vẻ an tĩnh đến khó tin. Anh thường ngẩng đầu liếc Khương Tự một cái, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, quản gia Trịnh đi lên trước mấy bước, biểu cảm nghiêm nghị.
“Mau lấy đệm mềm và ghế dựa khắc hoa tới đây.
“Nước trà và điểm tâm đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
“Mặt đất cứng quá, lấy tấm thảm trải dưới chân cô chủ.”
“…”
Đại diện Đàm nuốt nuốt nước miếng, đây là Thái Hậu đi tuần sao?
Nhóm vệ sĩ được huấn luyện bài bản nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ, Khương Tự ưu nhã ngồi ngay ngắn ở đó, chân cô dẫm lên thảm, chậm rãi uống trà.
Sau đó, Khương Tự liếc mắt nhìn Lục Tư Việt một cái.
Lục Tư Việt khẽ mở miệng, anh đến cạnh bàn, cầm lấy cái mũ đen của mình.
Sau đó, trước mặt bao người, đi tới chỗ Khương Tự, vào vai cái quạt hình người.
Anh không tình nguyện mà nhẹ nhàng khua khua mũ, đuổi đám muỗi không tồn tại.
Người đoàn phim:!!!
Cậu ba Lục nghe lời như này từ khi nào vậy?
Sau đó, bọn họ không hẹn mà cùng nhận được ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của Lục Tư Việt, vội vàng quay đầu đi.
Cũng không biết có phải ảo giác của Khương Tự hay không mà Lục Tư Việt đứng cạnh quạt mũ mấy cái, trên người cô thật sự không ngứa nữa.
Lúc này, Khương Tự ngửi thấy hơi ẩm trên người Lục Tư Việt.
Khương Tự liếc nhìn một cái, sau đó cô nhíu mày.
Lục Tư Việt băng bó vết thương cực kỳ xấu, nghiêng bảy vặn tám, bên trên đã rỉ máu, nhìn càng gai mắt hơn.
Khương Tự không quen nhìn mấy thứ xấu xí, cô không vui.
Khương Tự đột nhiên hỏi một câu: “Ai băng bó vết thương này?”
Nghe vậy, Lục Tư Việt run lên, cúi đầu nhìn xuống.
Vừa nãy anh đứng lâu trong mưa nên quần áo và băng vải đã bị mưa xối ướt hết, máu đã thấm ra ngoài, nhìn có hơi khiến người ta sợ hãi.
Ngay cả anh còn không chú ý tới miệng vết thương đã nứt ra, vậy mà Khương Tự lại để ý tới nó.
Chị ấy vẫn luôn quan sát mình sao?
Giây tiếp theo, Khương Tư khinh thường nói: “Xấu thật đó.”
Lục Tư Việt: …
Khương Tự kiêu căng nâng nâng tay, gọi quản gia Trịnh lại đây: “Nhóm chữa bệnh của tôi đâu?”
“Cô chủ, bọn họ ở chiếc xe phía sau, sẵn sàng chờ lệnh.”
Quản gia Trịnh vui mừng, cô chủ quan tâm cậu ba lắm đây mà.
“Gọi bọn họ tới đây.” Tay Khương Tự vung lên chỉ chỉ tay Lục Tư Việt: “Băng bó vết thương cho cậu ta lần nữa.”
Nhóm chữa bệnh nhanh chóng chạy tới, bọn họ vây quanh Lục Tư Việt, thái độ của Lục Tư Việt khác thường, không từ chối.
Khương Tự ngồi tại chỗ ra lệnh: “Băng vải này xấu vậy, không có băng vải viền hoa sao?”
Lục Tư Việt: “…”
“Cuối cùng có thắt cái nơ bướm không?” Khương Tự phiền não.
Lục Tư Việt đã chết lặng.
Một lúc sau, Khương đại tiểu thư lại có hứng thú, cô nghiêng đầu cười: “Nơ bướm nhìn chán rồi, đổi cái khác thì sao nhỉ?”
Lục Tư Việt một lời khó nói hết nhìn Khương Tự.
Thấy biểu cảm của Lục Tư Việt, giọng Khương đại tiểu thư vừa yêu kiều vừa ngang ngược: “Cậu nhìn tôi làm gì? Không hài lòng với gu thẩm mỹ của tôi?”
Lục Tư Việt:?
Xem như anh có chút hiểu biết Khương Tự rồi, giọng của cô càng hung dữ thì thực ra đang chột dạ che giấu sự thật là quan tâm anh.
Khi cảm giác của Lục Tư Việt bị lăn lộn tới chết lặng thì Khương Tự mới miễn cưỡng vừa lòng, cô không nhìn anh nữa, cúi đầu khẽ uống ngụm trà nóng, sung sướng đến nheo mắt lại.
Lục Tư Việt rũ mắt, khi thấy vết thương được băng bó hoàn chỉnh, sạch sẽ, trong lòng không khỏi ấm áp.
Khương Tự click mở hệ thống, nhận 50 vạn giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt.
50 vạn?
Khương Tự kinh ngạc, hình như Lục Tư Việt chưa bao giờ cung cấp cho cô nhiều giá trị số mệnh như này.
Cô hài lòng xoa cằm, hôm nay cô lại thành công khiến nhân vận số mệnh ghét mình.
Lúc này thời gian hơi muộn rồi, Khương Tự không còn kiên nhẫn ở đây nữa, cô liếc mắt nhìn bên ngoài một cái.
Tuy mưa đã nhỏ đi nhưng vẫn còn rơi, Khương Tự nhớ tới 50 vạn giá trị số mệnh vừa nãy, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lục Tư Việt một cái.
“Lại đây, bung ô cho tôi.”
Như vậy, giá trị số mệnh của Lục Tư Việt chẳng phải sẽ tăng mạnh ư?
Mọi người khiếp sợ: Cô chủ Lục đang sai cậu ba Lục làm việc sao?
Càng kỳ quái hơn là tuy Lục Tư Việt không nói chuyện nhưng anh cũng không cự tuyệt, thật sự là quá khác thường.
Vừa rồi ai băng bó vết thương cho cậu đấy?” Khương Tự ngạo kiều oán giận, “Thật vô lương tâm.”
Tim Lục Tư Việt nhảy dựng.
Anh trầm mặc vài giây, có chút cứng đờ đi lên trước, sau đó, cầm lấy cái…
Ô thêu màu trắng kia.
Bàn tay thon dài và chiếc ô che mưa tinh xảo có vẻ không hợp nhau lắm.
Nhưng bởi vì Lục Tư Việt thu liễm tính tình nên nhìn qua có vẻ hài hòa ngoài ý muốn.
Khương đại tiểu thư thong thả ung dung đeo kính râm, che khuất nửa gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Cô kiêu căng ngạo mạn khoanh tay lại, nhẹ nhàng thanh tao nói: “Đi thôi.”
Cậu ba Lục ngạo nghễ đứng dưới mấy bậc thang, anh hơi ngửa đầu, cằm ngửa lên.
Anh nhẹ nhàng bung ô, hạt mưa nặng nề nện trên mặt ô.
Trên bậc thang còn có giọng nói yêu kiều của Khương Tự.
“Eo cong xuống chút nữa, cậu cao thì ghê gớm lắm à.”
Lục Tư Việt: …
Anh không muốn nói chuyện nữa.
Khương Tự lên chiếc Bentley màu đen, xe xuyên qua màn mưa, chạy về nhà họ Lục.
***
Đêm khuya.
Khắp nhà họ Lục đều chìm trong bóng tối, bốn phía yên tĩnh.
Lúc này, Lục Tư Việt cầm đàn ghi-ta, anh mở cửa phòng, lén lút xuống tầng. Anh tới phòng khách, đứng trầm tư trong bóng tối.
Hôm nay Khương Tự cố ý tới đoàn phim thăm mình, chị ấy còn mang theo cả nhóm chữa bệnh.
Tuy rằng ngoài mặt chị ấy không thừa nhận là quan tâm mình nhưng mình vẫn cảm nhận được thiện ý từ Khương Tự.
Vì cảm ơn Khương Tự, để chị ấy có một giấc ngủ đẹp trong âm nhạc, Lục Tư Việt quyết định đàn một ca khúc trong đêm khuya tặng Khương Tự, là bài hát mới nhất mà anh viết.
Lục Tư Việt hít một hơi thật sâu.
Anh từng nhận rất nhiều làn sóng vỗ tay từ người hâm mộ, cũng từng sáng tác ra những ca khúc bùng nổ.
Trưởng ban nhạc luôn không chịu trói buộc nay lại lần đầu tiên căng thẳng trong lòng. Lục Tư Việt rũ mắt, ngón tay thon dài gảy dây đàn.
Vài phút sau, trong Lục gia rộng lớn bỗng sáng đèn, căn nhà lập tức trở nên sáng trưng.
Giọng đám vệ sĩ vang lên từng tiếng từng tiếng.
“Không hay, có người xâm nhập!”
“Mau bảo vệ cô chủ!”
“…”
Rất nhanh, mười mấy vệ sĩ chạy tới, bọn họ giật mình, sao lại là cậu ba?
Đúng lúc này, đèn trên hành lang dài ở tầng trên liên tục sáng lên.
Trên tầng cao nhất có một người đang đứng, cô khoác áo choàng lông dê, cánh tay trắng như tuyết đang khoanh trước ngực, ưu nhã bước xuống tầng.
Khương Tự bất mãn nhìn Lục Tư Việt: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà ra đây làm ồn gì đấy?”
Không biết hơn nửa đêm giá trị số mệnh từ Lục Tư Việt đột nhiên tăng mạnh là vì sao, hiện tại lại còn ồn ào làm cô ngủ không yên.
Lục Tư Việt không ngờ tác phẩm của mình lại không được thưởng thức.
Anh kiềm chế cảm xúc: “Đây là rock and roll, đây là âm nhạc đánh thẳng vào tim mỗi người, hiểu không?”
“Cậu đàn khó nghe như vậy…” Khương Tự hợp tình hợp lý nói, “Mà còn không biết xấu hổ cãi lại.”
Khương Tự nghiêng đầu nhìn quản gia Trịnh: “Quản gia, lôi cậu ta về phòng đi.”
“Cô chủ…” Quản gia Trịnh nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Hôm nay cậu ba mới bị thương.”
Khương Tự miễn cưỡng mở miệng: “Thế này đi, giờ tôi liệt kê mấy ca khúc, cậu ta đàn cho tôi nghe, coi như chuộc lỗi.”
Quản gia Trịnh cho Lục Tư Việt một cái nhìn cổ vũ, cậu Ba, nhất định phải biểu hiện thật tốt đấy.
Dục vọng thắng bại của Lục Tư Việt lập tức bị kích phát.
Anh cười trắng trợn: “Nói đi, không có bài nào tôi không biết đàn.”
Khương Tự đi lên trước vài bước, cô lười nhác nhìn Lục Tư Việt.
“Biết đàn ‘Gió Tháng Năm’* không?”
Lục Tư Việt: …
Anh cắn răng nói: “Không biết.”
Khương Tự bễ nghễ nhìn Lục Tư Việt, tiếp tục đưa ra câu hỏi chết chóc.
“Vậy ‘Khúc Hát Tận Thế’** thì sao?”
Lục Tư Việt á khẩu không trả lời được.
Khương Tự khó tin hỏi tiếp.
“Vậy ‘Khi Nào Anh Sẽ Quay Về’*** chắc cậu nên biết đàn chứ?”
Lục Tư Việt: …
“Ngay cả một bài cũng không biết đàn…” Khương Tự dè bỉu nói, “Cậu muốn chuộc lỗi cái gì?”
Đêm nay, trưởng dàn nhạc Lục Tư Việt liên tục bị đả kích 3 lần.
Bỗng nhiên, anh hơi mờ mịt, chẳng lẽ list bài hát của mình nên đổi mới sao?
- -----------
Chú thích:
(*), (**), (***) đều là các ca khúc do Chu Xuân từng thể hiện, lần lượt là:
- 五月的风 (Gió Tháng Năm)_ 1934
Link:
- 天涯歌女 (Khúc Hát Tận Thế)_1937
Link:
- 何日君再来 (Khi Nào Anh Sẽ Quay Về) _1937
Link:
- Chu Xuân (周旋)
(Nguồn Baidu)