Chương 10
Tốc độ làm việc của quản gia Trịnh là số một, tiêu 5 triệu để đăng ký công ty điện ảnh.
Dựa theo ý của Khương Tự, tên công ty là Vọng Quỳ, nhìn tên đoán nghĩa, cô hy vọng lỗ vốn. Đương nhiên, quản gia Trịnh không biết.
Quản gia Trịnh tìm một ekip chuyên nghiệp cho Khương Tự, bao 4 tầng trên cùng của một tòa cao ốc để làm địa chỉ công ty.
Ngày kế tiếp, bọn họ liên hệ với đạo diễn Vệ Độ, bảo anh ta đến công ty một chuyến.
Vệ Độ đi vào công ty Vọng Quỳ.
Nghèo túng lâu ngày đã đè cong lưng Vệ Độ, anh mới hơn 30 tuổi mà ánh mắt đã vẩn đục không có ánh sáng.
Từ sau khi Vệ Độ quay [Ám Hỏa] thì công ty đã bị đóng cửa. Sau đó, mỗi khi người trong giới giải trí nhắc tới tên anh thì chỉ biết lộ ra cái nhìn khinh thường.
Sau này anh có quay một bộ phim điện ảnh chiếu mạng lớn nữa, kết quả quay được một nửa thì nhà đầu tư trốn chạy, dự án lập tức đứt gãy.
Từ đó về sau, anh không gượng dậy nổi, sống trong cảnh khốn cùng và thất vọng.
Vệ Độ không nhìn Khương Tự, anh có thói quen rũ mắt: “Quý cô đây, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Khương Tự mở miệng: “Anh có hứng thú quay một bộ phim truyền hình không? Tôi đầu tư cho anh.”
Ánh mắt của Vệ Độ khẽ rung động, lại nhanh chóng trầm xuống.
Anh cười khổ một tiếng: “Đầu tư cho tôi? Cô thật sự chắc chắn chứ?”
Khương Tự kinh ngạc: “Không sai, không phải anh từng quay [Ám Hỏa] sao?”
“…Đúng.” Lâu rồi mới nghe tên bộ phim đó nhưng thân thể Vệ Độ vẫn run lên.
Trước khi bắt đầu quay bộ phim đó, vai nam – nữ chính đều mang một biên kịch của mình vào đoàn phim.
Ai cũng muốn suất diễn của mình xuất sắc nhất, kịch bản bị sửa đến mức thay đổi hoàn toàn, không ai biết ngày hôm sau sẽ quay cảnh gì.
Thời điểm phim truyền hình được công chiếu thì tiếng mắng chửi ngập trời.
Bộ phim đó bị “pha nước” đến mẹ ruột của kịch bản cũng chẳng nhận ra, có thể nói đó là bộ phim không được chào đón nhất trong lịch sử.
Vệ Độ có chút thấp thỏm, anh ta nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
“Quý cô, có lẽ cô chưa nghe danh tiếng trong ngành của tôi…”
“Tôi biết.” Khương Tự chống má “Không phải anh chỉ làm sụp một công ty thôi sao? Tôi có rất nhiều tiền.”
Cô thuận miệng nói một con số: “Tôi đầu tư 200 triệu cho anh có đủ không?”
Vệ Độ bị số tiền khổng lồ đập tới choáng váng.
Anh ta bỗng ngẩng đầu, lần đầu tiên đáy mắt u ám xuất hiện cảm xúc kịch liệt.
“2…200 triệu tệ!”
Khương Tự cho rằng không đủ, cô cười tủm tỉm vươn năm ngón tay xinh đẹp: “Vậy 500 triệu tệ?”
“5…500 triệu tệ!”
Cái này làm Vệ Độ suýt thì quỳ trên mặt đất.
“Không đủ sao?”
Khương Tự còn muốn tiếp tục tăng giá.
Vệ Độ vội vàng ngăn lại, anh hít sâu một hơi: “Đủ rồi, thưa cô, thật sự đủ rồi…”
Mình có tài đức gì.
Vệ Độ lắp bắp nói: “Nếu cô thật sự cần tôi thì tôi chỉ cần khoảng 20 triệu tệ là được.”
Khương Tự nhíu mày: “Sao được? Tôi nói 200 triệu là 200 triệu.”
“Tôi tin tưởng anh.”
Đáy mắt Khương Tự rất sáng: “Anh nhất định phải phát huy trình độ của mình.”
Dự tính của Khương Tự là: Phim truyền hình quay càng nát càng tốt, nhất định phải thua lỗ sạch sẽ, tức chết Lục Lẫm.
Vệ Độ cảm động không thôi: Mình nhất định sẽ phát huy tiêu chuẩn cao nhất trong kiếp sống theo nghề của mình, mình sẽ đánh cược tất cả.
Anh nhìn Khương Tự, trong đôi mắt chất chứa mong đợi.
Vệ Độ gục đầu xuống, đôi tay run rẩy che mắt lại, khóe miệng run rẩy. Khương Tự rất hiểu, nhìn Vệ Độ vui mừng chưa kìa, ngay cả lời nói cũng không thốt lên được.
Giây tiếp theo, Vệ Độ ngẩng đầu, hai hàng nước mắt lăn dài từ trong mắt anh.
Khương Tự:???
Một người đàn ông hơn 30 tuổi, lúc bị người trong nghề chế giễu thì không hề khóc, nhưng lúc này lại khóc nức nở như một đứa trẻ trước mặt Khương Tự.
Vệ Độ nức nở: “Thưa quý cô, tôi… Tôi nhất định sẽ không… Sẽ không phụ sự tin tưởng của cô.”
Rõ ràng anh cũng từng quay tác phẩm tốt, tác phẩm lúc tốt nghiệp của anh được rất nhiều người khen ngợi, thầy giáo cũng nói tác phẩm của anh có hồn, rõ ràng anh cũng từng tràn đầy năng lượng, hăm hở tiến lên.
Vệ Độ bình tĩnh lại, hỏi: “Trong tay tôi có mấy kịch bản, cô có muốn xem qua không?”
Khương Tự không cần nghĩ ngợi: “Anh tự quyết định là được, tôi tin tưởng anh.”
Vệ Độ cảm động nói không nên lời.
“Tôi chỉ có một yêu cầu.” Khương Tự mở miệng: “Để Hàng Dĩ Thanh diễn nam chính.”
Vệ Độ: “Hàng Dĩ Thanh?”
Hàng Dĩ Thanh là tay Bass của ban nhạc "Những tay súng của cõi Niết Bàn", hình như không phải người mà mình có thể mời.
Khương Tự buông lời cam đoan: “Tôi sẽ mời cậu ta diễn, những chuyện khác anh không cần lo lắng, tập trung quay phim là được.”
Đạo diễn kém cỏi nhất, nam chính kém cỏi nhất, Khương Tự không tin bộ phim này không hụt tiền.
***
Khi anh Đàm- người đại diện của ban nhạc "Những tay súng của cõi Niết Bàn" nhận được tin có một nữ đầu tư muốn mời Hàng Dĩ Thanh diễn phim truyền hình, hơn nữa còn thẳng thắn tỏ vẻ:
Cô không thiếu tiền.
Tuy rằng kỹ thuật diễn xuất của Hàng Dĩ Thanh không tốt nhưng gương mặt giống như bước ra từ tác phẩm nghệ thuật, đường nét lạnh lùng lại tinh xảo, lúc không nói chuyện cũng rất đẹp trai.
Đại diện Đàm nhìn Hàng Dĩ Thanh: “Dĩ Thanh, có một nhà đầu tư là nữ giới muốn bỏ vốn cho em diễn phim, người ta nói bất kể thù lao đóng phim bao nhiêu cũng đều được.”
Hàng Dĩ Thanh rũ mắt, lông mi màu đen che đậy cảm xúc của anh.
“Nếu cậu không muốn diễn thì...” Anh Đàm tiếp tục nói: “Có thể từ chối.”
Tâm tư của nữ đầu tư kia, nhìn qua có vẻ không thích hợp.
Hàng Dĩ Thanh không nói chuyện.
Anh thật sự rất thích đóng phim, nhưng dường như anh không có thiên phú trong diễn xuất. Anh từng lấy giải Mâm Xôi Vàng, mọi người đều giễu cợt anh.
Anh cũng muốn tìm một cơ hội để chứng minh: Anh có thể làm diễn viên.
Nhưng nghĩ đến lời anh Đàm vừa nói, Hàng Dĩ Thanh lại do dự.
Đúng lúc này, một giọng nói ngang bướng vang lên.
“Các người đang thì thầm gì đấy, nói tôi nghe nữa?”
Nghe vậy, anh Đàm run người.
Một người bước ra từ căn phòng nhỏ bên trong.
Lục Tư Việt bước chân dài, có chút nóng nảy kéo mũ xuống, anh tùy tiện gãi tóc, nhìn chằm chằm đại diện Đàm.
“Tư Việt… Vừa rồi cậu ngủ trong đấy à?”
Vậy chẳng phải anh đã nghe thấy toàn bộ rồi sao?
“Mới tỉnh.”
Lục Tư Việt lười biếng ngồi xuống, lại đội mũ lên, giọng nói nhập nhèm vang lên.
Anh Đàm thở dài một hơi, căng da đầu nói: “Có nhà đầu tư muốn cho Dĩ Thanh đóng phim truyền hình…”
“Là nữ.”
Anh ấy nhìn vào mắt Lục Tư Việt.
Lục Tư Việt có đường nét khuôn mặt vừa góc cạnh, vừa tươi sáng, đặc biệt là đôi mắt kia, rõ ràng là mắt đa tình nhưng lại giống như lưỡi dao mỏng.
Lục Tư Việt quá đẹp nên khi mới ra mắt, có nữ đại gia còn không biết thân phận của anh.
Nữ đại gia hẹn dùng bữa rất nhiều lần mà anh không đến, sau đó, nữ đại gia buông lời hung ác:
Bà ta muốn triệt đường phất lên của Lục Tư Việt, trừ khi Lục Tư Việt chủ động tới nhà ngủ với bà ta.
Lục Tư Việt không nói hai lời, ngay đêm đó anh lập tức lái xe đến dưới lầu nhà nữ đại gia.
Anh khởi động chiếc Maserati, đâm thẳng vào xe của bà ta khiến nó dập nát, làm bà ta sợ tới mức dọn nhà ngay trong đêm.
Nhà họ Lục phải tốn một khoản tiền lớn để đè chuyện này xuống, từ nay về sau, trong giới lan truyền một câu:
Con sói nhà họ Lục kia không thể chọc.
Lục Tư Việt còn cực kỳ bênh vực người mình, ai dám bắt nạt bạn anh thì anh nhất định sẽ ăn miếng trả miếng.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Lục Tư Việt cười nhạo: “Người kia có biết Dĩ Thanh rất đắt không?”
Hàng Dĩ Thanh ngẩng đầu, hơi ngây ra: Thù lao đóng phim của anh không cao nha.
“Cô ấy đồng ý tăng giá.” Đại diện Đàm mở miệng.
Lục Tư Việt cà lơ phất phơ duỗi chân dài, anh trào phúng nói:
“Thù lao đóng phim gấp 5 lần, cô ta cũng đồng ý?”
“Cô ấy đồng ý ra gấp 10 lần, chỉ cần Dĩ Thanh đóng phim.” Đại diện Đàm nhắm mắt, thấy chết không sờn mà nói một câu.
Không khí đông cứng, Lục Tư Việt chậm rãi nâng cặp mắt sắc bén của mình lên.
“Anh lặp lại lần nữa?”
Đại diện Đàm nuốt nuốt nước miếng.
“Người kia nói, nam chính của bộ phim truyền hình đó chỉ có thể là Hàng Dĩ Thanh, ngoài cậu ấy thì ai cũng không được.”
Lục Tư Việt: Fu*k.
Nữ, không thiếu tiền, chỉ cần Hàng Dĩ Thanh.
Chỉ thiếu đặt mấy chữ “Bao nuôi Hàng Dĩ Thanh” ra bên ngoài thôi.
Nhưng người nọ cũng phải có số hưởng mới được.
Lục Tư Việt lạnh lùng mở miệng: “Nói cho em địa chỉ công ty, em sẽ gặp mặt nói chuyện với cô ta.”
Đại diện Đàm sợ Lục Tư Việt đi gây chuyện, anh ấy tận tình khuyên bảo: “Nếu Dĩ Thanh không diễn thì từ chối là được rồi, em tuyệt đối đừng quá xúc động.”
“Đương nhiên em sẽ cùng cô ta…” Lục Tư Việt cắn răng, nhấn mạnh từng chữ: “Nói, chuyện, tử, tế.”
Xe chạy tới công ty Vọng Quỳ, ba người ngồi trong xe.
Đại diện Đàm vẫn luôn quan sát phản ứng của Lục Tư Việt, Lục Tư Việt nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Anh nhắm mắt dựa vào ghế ngủ.
Nhưng anh không nói lời nào thì đại diện Đàm càng run sợ trong lòng.
Đại diện Đàm biết tình huống của nhà họ Lục cực kỳ loạn. Cũng chính vì nguyên nhân đó, anh ấy càng thêm biết rõ một việc:
Trong số những thành viên của nhà họ Lục, Lục Tư Việt không giống người nhà họ Lục nhất.
Bởi vì tính cách của anh phản nghịch, từ khi sinh ra thì trong máu đã mang theo gai ngược.
Nhưng đồng thời, anh cũng giống người nhà họ Lục nhất.
Anh kế thừa sự vô tình khắc sâu vào xương tủy của người nhà họ Lục.
Lục Tư Việt giống như một con sói vĩnh viễn không bị thuần phục, anh chưa bao giờ thu liễm móng vuốt của mình. Đối phó với loại người như này thì chỉ có một cách:
Hoặc là thuận theo, hoặc là khiến anh thuần phục hoàn toàn.
Xe dừng lại, Lục Tư Việt ngẩng đầu: “Cô ta ở tầng mấy?”
“Tầng 68.” Đại diện Đàm ấn nút thang máy, lại dặn dò, “Đợi lát nữa khống chế cảm xúc chút nhé.”
Lục Tư Việt không sao cả mà ừ một tiếng.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất– 68, cửa thang máy vừa mở, Lục Tư Việt đã bước nhanh ra ngoài.
Anh nhìn khung cảnh xung quanh, ngẩn ra.
Hai bên tường ở hành lang treo mấy tấm poster phim ảnh thời Dân Quốc.
Lục Tư Việt tiếp tục đi về phía trước, một đường đi qua, trên chiếc bàn ở hai bên hành lang bày rất nhiều đồ trang trí.
Có máy quay đĩa, có cameras thời Dân Quốc, thậm chí trong tủ kính còn treo một khẩu súng lục Browning xinh đẹp… là mô hình.
Lục Tư Việt híp mắt, vậy mà công ty Vọng Quỳ này lại trang hoàng theo phong cách Dân Quốc.
Sao cảnh này có chút quen mắt nhỉ?
Nhưng hiện tại Lục Tư Việt không nghĩ được nhiều như thế, anh đi thẳng tới cánh cửa văn phòng ở bên trong cùng, không đợi đại diện Đàm phản ứng lại thì cái người thô bạo kia đã nổi giận đùng đùng đạp một phát lên cánh cửa.
Một tiếng “Rầm” mạnh vang lên, cửa mở.
Lục Tư Việt nổi giận nói: “Đồ phụ nữ không biết tốt xấu…”
Người đứng cạnh cửa sổ xoay người lại.
Cô mặc bộ sườn xám bằng tơ lụa màu lam, bó sát, vòng eo cực kỳ tinh tế.
Mắt cá chân lộ ra ngoài, trắng lóa mắt.
Gương mặt quá diễm lệ, tựa như có một làn khói nhẹ mà mờ ảo màu lam quấn quanh cô.
Dáng người thướt tha đó không phải Khương Tự thì là ai.
Ánh mắt của Lục Tư Việt như vỡ vụn.
Cái người muốn bao nuôi Hàng Dĩ Thanh, sao lại là Khương Tự!
Khương Tự nhìn thấy Lục Tư Việt, gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
“Cậu quát tôi?”
Mắt thấy hai tay của Khương Tự đan chặt, đôi mắt yêu kiều trừng to, giống như sẽ lập tức ra tay.
Trong chớp nhoáng, đầu óc của cậu ba Lục điên cuồng chuyển động.
Chỉ thoáng chốc đó, kỹ thuật diễn nghèo nàn của Lục Tư Việt đã vận dụng tới cực hạn, anh xụ mặt nhìn anh Đàm đứng cạnh.
“Vừa rồi anh đá cửa làm gì!”
Một cái nồi to bự từ trên trời giáng xuống, anh Đàm ngốc luôn:?
“Rõ ràng em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, làm việc đừng lỗ mãng.” Lục Tư Việt kiêu ngạo nhướng mày, nói lời chỉ trích không chút chột dạ.
“Anh coi lời nói của em như gió thoảng bên tai à?”
Anh Đàm rơi lệ: Anh đã phải thừa nhận quá nhiều rồi.
Khương Tự mặc kệ rốt cuộc người vừa chửi mình là ai, dù sao, hiện tại cô đang tức.
Bàn tay mềm mại của cô kiêu căng nâng lên, lần lượt chỉ Lục Tư Việt, anh Đàm và Hàng Dĩ Thanh.
“Cậu, anh, còn có cậu..."
“Lát nữa không được phép nói chuyện cho tôi…” Khương Tự hừ một tiếng: “Chờ tâm trạng của tôi tốt lại thì mở miệng.”
Bầu không khí trầm mặc.
Khương Tự lười biếng dựa người ở đó, cô nửa híp mắt, môi mềm bất mãn cong lên.
Thời gian tích tắc trôi, phía dưới không ai nói chuyện.
Lục Tư Việt là vì chột dạ, anh cúi đầu vô thức vuốt ve ngón tay mình, không nhìn ra biểu cảm.
Hàng Dĩ Thanh thì khiếp sợ, người đầu tư cho mình lại là chị dâu cả của Lục Tư Việt.
Mỗi người một suy nghĩ.
Khoảng 10 phút trôi qua, Khương Tự mở mắt, cô liếc mấy người Lục Tư Việt một cái: “Ngồi đi.”
Trong lòng Lục Tư Việt tự dưng thả lỏng, anh tìm một vị trí ngồi xuống.
Lục Tư Việt hỏi thẳng: “Là cô chỉ định muốn Hàng Dĩ Thanh đóng phim?”
“Có vấn đề sao?” Khương Tự nghiêng đầu.
Lục Tư Việt nhìn chằm chằm, rốt cuộc Khương Tự có mục đích gì?
Hay là…
Anh bật cười không kiêng nể: “Để tôi đoán xem, vì sao cô muốn làm như vậy?”
Trong lòng Lục Tư Việt có phỏng đoán.
Khương Tự hâm mộ mình coi Khương Cẩm Nguyệt trở thành chị dâu, hâm mộ mọi người vây quanh Khương Cẩm Nguyệt.
Cô cũng muốn trở thành người được chú ý, cho nên, cô trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng mình, không tiếc đập số tiền lớn để đầu tư cho bạn mình đóng phim.
Khóe môi Lục Tư Việt nhếch lên độ cong bất cần đời, hai tay của anh chống lên bàn, khiêu khích hất cằm với Khương Tự.
“Có phải cô…” Anh nhẹ trào phúng, nói: “Muốn lấy lòng tôi?”
Khương Tự nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc.
Sau đó, cô liếc mắt nhìn quản gia Trịnh: “Đầu óc của người này hỏng rồi, gọi bác sĩ tới đây khám xem.”
Dùng giọng nói mềm mại nhất thọc cho Lục Tư Việt một dao.
Lục Tư Việt: “…”
Hàng Dĩ Thanh ngồi cạnh không nói chuyện nãy giờ lúc này mới ấp úng mở miệng.
“Cô Lục, cô nên đổi diễn viên khác đi, kỹ năng diễn xuất của tôi rất kém.”
“Ai bắt cậu diễn tốt?” Khương Tự kinh ngạc nói.
Hàng Dĩ Thanh ngẩn ngơ nhìn Khương Tự, ngón tay tái nhợt bất giác siết chặt.
“Cậu cứ diễn tùy ý.”
Khương Tự nâng cằm: “Trước khi đóng phim thì cậu chỉ cần liếc xem lời thoại một lần là được, tự mình phát huy thôi.”
Hàng Dĩ Thanh nghiêm túc diễn phim còn cầm giải Mâm Xôi Vàng, nếu anh ta tùy ý diễn thì chắc chắn hiệu quả càng bết bát hơn.
Nghe vậy, Hàng Dĩ Thanh chợt cứng người, trên gương mặt tái nhợt hiện lên sự kích động.
Tự mình phát huy?
Chẳng lẽ cho tới nay đều là anh nghĩ sai rồi sao?
Lần nào anh cũng đọc và nghiên cứu kịch bản lặp đi lặp lại, đóng khung bản thân trong một giàn giáo cứng nhắc, cuối cùng hiệu quả thể hiện lại luôn không được như ý muốn.
Hàng Dĩ Thanh nghĩ thông suốt, từ trước tới nay anh đều đang kiềm chế, căng thẳng quá mức dẫn tới khi đóng phim mắc lỗi liên tục.
Thì ra, trên thế giới này, vẫn có người tin rằng anh có thể làm diễn viên.
Hàng Dĩ Thanh bỗng nhiên khom lưng, cúi người trịnh trọng trước mặt Khương Tự: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt!”
Khương Tự cảm thấy khó hiểu, sao những người này cứ làm quá lên vậy? Vệ Độ khóc, Hàng Dĩ Thanh thì khom lưng kính cẩn với cô.
Lục Tư Việt vẫn luôn đánh giá Khương Tự, anh suy tư.
Khương Tự đầu tư cho Hàng Dĩ Thanh đóng phim, thực chất là muốn mượn bạn bè của mình để lấy lòng mình.
Thứ nhất, để hiểu biết về mình, Khương Tự sẽ dùng đủ loại cách để điều tra thành viên trong ban nhạc.
Cuối cùng cô quyết định dùng Hàng Dĩ Thanh làm điểm xâm nhập.
Thứ hai, quan hệ giữa mình với Khương Tự rất ác liệt, vì tiếp cận mình trong thầm lặng, cô ta chỉ có thể áp dụng phương pháp lòng vòng này.
Thật là dụng tâm lương khổ.
Không biết vì sao, chỗ trống trong tim Lục Tư Việt chợt lặng lẽ vơi bớt cảm giác chán ghét Khương Tự.
Hiện tại Khương Tự khá bất mãn vì qua một giờ nữa là thời gian ngủ trưa của cô.
“Cậu phiền thật đấy.” Khương Tự nhìn Lục Tư Việt, hung dữ nói: “Chậm trễ thời gian ngủ trưa của tôi.”
Môi Lục Tư Việt giật giật, lần đầu tiên không cãi lại.
Đại diện Đàm và Hàng Dĩ Thanh thì nhìn mà choáng váng, cậu Ba bị người khác mắng mà không phản bác lại ư?
“Hiện tại tôi không muốn đầu tư nữa, tôi hối hận.”
Khương Tự nhíu cặp mi xinh đẹp.
Lục Tư Việt bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Khương Tự.
Khương Tự thoáng nhìn ánh mắt ngẩn ngơ của Lục Tư Việt.
Cô giảo hoạt chớp chớp mắt: “Nhưng mà… nếu cậu hy vọng tôi tiếp tục đầu tư thì tôi có thể miễn cưỡng đồng ý.”
Khương Tự khoanh tay, kiêu căng ngẩng đầu: “Cậu cầu xin tôi đi, tôi dễ nói chuyện lắm.”
Trong lòng mọi người phát lạnh, trước đó có một người nói chuyện kiểu này với cậu Ba, đã bị cậu Ba đánh nhập viện.
Lục Tư Việt nhìn Khương Tự, đáy mắt càng thêm phức tạp.
Lúc này, Khương Tự còn mạnh miệng hơn.
Bầu không khí giống như bị nhấn nút tạm dừng, an tĩnh quá mức. Lục Tư Việt lại không nói câu nào, chỉ bình tĩnh nhìn Khương Tự.
Thôi, mình đành cho Khương Tự một cơ hội để lấy lòng mình vậy.
Lục Tư Việt khẽ ho vài tiếng: “Được rồi, tôi giúp Hàng Dĩ Thanh đồng ý, cậu ấy đồng ý diễn nam chính.”
Anh Đàm:?
Hàng Dĩ Thanh:?
Chẳng những cậu Ba nhà họ Lục không tức giận mà còn làm theo lời Khương Tự nói!
Hàng Dĩ Thanh và người đại diện đi rồi, Lục Tư Việt vẫn không đứng lên, anh nghĩ thầm, có lẽ Khương Tự còn có chuyện muốn nói riêng với mình.
Anh bèn miễn cưỡng nhẫn nại, chờ chút vậy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Tư Việt vẫn không chờ được Khương Tự mở miệng.
Khương Tự cúi đầu, thổi thổi bộ nail mới làm, móng tay bóng loáng mượt mà, đẹp cực kỳ.
Lần này cô đánh nhũ màu vàng cam, vầng trăng non trên móng giống như một đóa hoa nửa nở rộ.
Khương Tự nhíu mày, nhìn dưới ánh mặt trời thì có vẻ quá nhạt, thích– ghét của cô thay đổi rất nhanh, vừa đổi màu vàng cam đã chán.
Cô nhìn ngắm móng tay một lúc lâu, loại màu sau này muốn đổi đã không biết thay đổi bao nhiêu lần trong đầu cô rồi.
Khương Tự lơ đãng liếc xéo sang hướng bên cạnh.
Lục Tư Việt không đi, vẫn ngồi ở đó, tư thế có chút cứng đờ.
“Cậu còn ngồi ở đây làm gì?” Khương Tự không vui nhìn Lục Tư Việt, giọng nói thanh thúy hỏi: “Cậu không biết đi à?”
Lục Tư Việt cắn răng: Không phải cô gạt tôi sang một bên sao?
Anh vừa muốn mở miệng thì Khương Tự ngáp khẽ, ngắt lời anh định nói.
Khương Tự cực kỳ tự nhiên mà sai sử người: “Lúc đi ra ngoài thì đóng cửa lại.”
Lục Tư Việt nhíu mày, rất bất mãn với dáng vẻ ra lệnh của Khương Tự, anh không tình nguyện đi ra ngoài.
Khi đi tới cạnh cửa, Lục Tư Việt lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
***
Vài ngày sau, Hàng Dĩ Thanh nhận được kịch bản. Khi anh mở kịch bản ra thì Lục Tư Việt nhìn chằm chằm anh, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái.
Khi Hàng Dĩ Thanh quay đầu lại nhìn vào ánh mắt của Lục Tư Việt lần thứ năm thì cuối cùng anh không nhịn được nữa, hỏi:
“Tư Việt, có chuyện gì sao?”
Lục Tư Việt vỗ vỗ bả vai Hàng Dĩ Thanh, sau đó rời đi mà không nói một lời.
Đêm nay, ánh đèn trong phòng làm việc sáng suốt đêm.
Cả người Lục Tư Việt làm ổ trên ghế, miệng cắn nắp bút, tay phải chuyển động nhanh trên giấy.
Mà trên mặt đất là rất nhiều bản thảo ca khúc lỗi.
Không biết là lúc nào, chiếc điện thoại để một bên bỗng vang chuông, cắt ngang sự tĩnh lặng trong phòng.
Lục Tư Việt chẳng hề nâng đầu, dựa vào trực giác, đầu ngón tay thon dài vẽ một hình trên màn hình.
Tiếng chuông phiền lòng cuối cùng cũng kết thúc.
Một bên khác, Khương Cẩm Nguyệt khó tin nhìn màn hình điện thoại.
Nếu là trước đây, dù là 3 giờ sáng, Lục Tư Việt chỉ cần nhìn thấy số điện thoại của mình thì sẽ nhanh chóng bắt máy.
Mà giờ anh lại tắt máy của cô ta.
Khương Cẩm Nguyệt lần đầu tiên trải qua tình cảnh bị vắng vẻ như này.
Dựa theo ý của Khương Tự, tên công ty là Vọng Quỳ, nhìn tên đoán nghĩa, cô hy vọng lỗ vốn. Đương nhiên, quản gia Trịnh không biết.
Quản gia Trịnh tìm một ekip chuyên nghiệp cho Khương Tự, bao 4 tầng trên cùng của một tòa cao ốc để làm địa chỉ công ty.
Ngày kế tiếp, bọn họ liên hệ với đạo diễn Vệ Độ, bảo anh ta đến công ty một chuyến.
Vệ Độ đi vào công ty Vọng Quỳ.
Nghèo túng lâu ngày đã đè cong lưng Vệ Độ, anh mới hơn 30 tuổi mà ánh mắt đã vẩn đục không có ánh sáng.
Từ sau khi Vệ Độ quay [Ám Hỏa] thì công ty đã bị đóng cửa. Sau đó, mỗi khi người trong giới giải trí nhắc tới tên anh thì chỉ biết lộ ra cái nhìn khinh thường.
Sau này anh có quay một bộ phim điện ảnh chiếu mạng lớn nữa, kết quả quay được một nửa thì nhà đầu tư trốn chạy, dự án lập tức đứt gãy.
Từ đó về sau, anh không gượng dậy nổi, sống trong cảnh khốn cùng và thất vọng.
Vệ Độ không nhìn Khương Tự, anh có thói quen rũ mắt: “Quý cô đây, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Khương Tự mở miệng: “Anh có hứng thú quay một bộ phim truyền hình không? Tôi đầu tư cho anh.”
Ánh mắt của Vệ Độ khẽ rung động, lại nhanh chóng trầm xuống.
Anh cười khổ một tiếng: “Đầu tư cho tôi? Cô thật sự chắc chắn chứ?”
Khương Tự kinh ngạc: “Không sai, không phải anh từng quay [Ám Hỏa] sao?”
“…Đúng.” Lâu rồi mới nghe tên bộ phim đó nhưng thân thể Vệ Độ vẫn run lên.
Trước khi bắt đầu quay bộ phim đó, vai nam – nữ chính đều mang một biên kịch của mình vào đoàn phim.
Ai cũng muốn suất diễn của mình xuất sắc nhất, kịch bản bị sửa đến mức thay đổi hoàn toàn, không ai biết ngày hôm sau sẽ quay cảnh gì.
Thời điểm phim truyền hình được công chiếu thì tiếng mắng chửi ngập trời.
Bộ phim đó bị “pha nước” đến mẹ ruột của kịch bản cũng chẳng nhận ra, có thể nói đó là bộ phim không được chào đón nhất trong lịch sử.
Vệ Độ có chút thấp thỏm, anh ta nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
“Quý cô, có lẽ cô chưa nghe danh tiếng trong ngành của tôi…”
“Tôi biết.” Khương Tự chống má “Không phải anh chỉ làm sụp một công ty thôi sao? Tôi có rất nhiều tiền.”
Cô thuận miệng nói một con số: “Tôi đầu tư 200 triệu cho anh có đủ không?”
Vệ Độ bị số tiền khổng lồ đập tới choáng váng.
Anh ta bỗng ngẩng đầu, lần đầu tiên đáy mắt u ám xuất hiện cảm xúc kịch liệt.
“2…200 triệu tệ!”
Khương Tự cho rằng không đủ, cô cười tủm tỉm vươn năm ngón tay xinh đẹp: “Vậy 500 triệu tệ?”
“5…500 triệu tệ!”
Cái này làm Vệ Độ suýt thì quỳ trên mặt đất.
“Không đủ sao?”
Khương Tự còn muốn tiếp tục tăng giá.
Vệ Độ vội vàng ngăn lại, anh hít sâu một hơi: “Đủ rồi, thưa cô, thật sự đủ rồi…”
Mình có tài đức gì.
Vệ Độ lắp bắp nói: “Nếu cô thật sự cần tôi thì tôi chỉ cần khoảng 20 triệu tệ là được.”
Khương Tự nhíu mày: “Sao được? Tôi nói 200 triệu là 200 triệu.”
“Tôi tin tưởng anh.”
Đáy mắt Khương Tự rất sáng: “Anh nhất định phải phát huy trình độ của mình.”
Dự tính của Khương Tự là: Phim truyền hình quay càng nát càng tốt, nhất định phải thua lỗ sạch sẽ, tức chết Lục Lẫm.
Vệ Độ cảm động không thôi: Mình nhất định sẽ phát huy tiêu chuẩn cao nhất trong kiếp sống theo nghề của mình, mình sẽ đánh cược tất cả.
Anh nhìn Khương Tự, trong đôi mắt chất chứa mong đợi.
Vệ Độ gục đầu xuống, đôi tay run rẩy che mắt lại, khóe miệng run rẩy. Khương Tự rất hiểu, nhìn Vệ Độ vui mừng chưa kìa, ngay cả lời nói cũng không thốt lên được.
Giây tiếp theo, Vệ Độ ngẩng đầu, hai hàng nước mắt lăn dài từ trong mắt anh.
Khương Tự:???
Một người đàn ông hơn 30 tuổi, lúc bị người trong nghề chế giễu thì không hề khóc, nhưng lúc này lại khóc nức nở như một đứa trẻ trước mặt Khương Tự.
Vệ Độ nức nở: “Thưa quý cô, tôi… Tôi nhất định sẽ không… Sẽ không phụ sự tin tưởng của cô.”
Rõ ràng anh cũng từng quay tác phẩm tốt, tác phẩm lúc tốt nghiệp của anh được rất nhiều người khen ngợi, thầy giáo cũng nói tác phẩm của anh có hồn, rõ ràng anh cũng từng tràn đầy năng lượng, hăm hở tiến lên.
Vệ Độ bình tĩnh lại, hỏi: “Trong tay tôi có mấy kịch bản, cô có muốn xem qua không?”
Khương Tự không cần nghĩ ngợi: “Anh tự quyết định là được, tôi tin tưởng anh.”
Vệ Độ cảm động nói không nên lời.
“Tôi chỉ có một yêu cầu.” Khương Tự mở miệng: “Để Hàng Dĩ Thanh diễn nam chính.”
Vệ Độ: “Hàng Dĩ Thanh?”
Hàng Dĩ Thanh là tay Bass của ban nhạc "Những tay súng của cõi Niết Bàn", hình như không phải người mà mình có thể mời.
Khương Tự buông lời cam đoan: “Tôi sẽ mời cậu ta diễn, những chuyện khác anh không cần lo lắng, tập trung quay phim là được.”
Đạo diễn kém cỏi nhất, nam chính kém cỏi nhất, Khương Tự không tin bộ phim này không hụt tiền.
***
Khi anh Đàm- người đại diện của ban nhạc "Những tay súng của cõi Niết Bàn" nhận được tin có một nữ đầu tư muốn mời Hàng Dĩ Thanh diễn phim truyền hình, hơn nữa còn thẳng thắn tỏ vẻ:
Cô không thiếu tiền.
Tuy rằng kỹ thuật diễn xuất của Hàng Dĩ Thanh không tốt nhưng gương mặt giống như bước ra từ tác phẩm nghệ thuật, đường nét lạnh lùng lại tinh xảo, lúc không nói chuyện cũng rất đẹp trai.
Đại diện Đàm nhìn Hàng Dĩ Thanh: “Dĩ Thanh, có một nhà đầu tư là nữ giới muốn bỏ vốn cho em diễn phim, người ta nói bất kể thù lao đóng phim bao nhiêu cũng đều được.”
Hàng Dĩ Thanh rũ mắt, lông mi màu đen che đậy cảm xúc của anh.
“Nếu cậu không muốn diễn thì...” Anh Đàm tiếp tục nói: “Có thể từ chối.”
Tâm tư của nữ đầu tư kia, nhìn qua có vẻ không thích hợp.
Hàng Dĩ Thanh không nói chuyện.
Anh thật sự rất thích đóng phim, nhưng dường như anh không có thiên phú trong diễn xuất. Anh từng lấy giải Mâm Xôi Vàng, mọi người đều giễu cợt anh.
Anh cũng muốn tìm một cơ hội để chứng minh: Anh có thể làm diễn viên.
Nhưng nghĩ đến lời anh Đàm vừa nói, Hàng Dĩ Thanh lại do dự.
Đúng lúc này, một giọng nói ngang bướng vang lên.
“Các người đang thì thầm gì đấy, nói tôi nghe nữa?”
Nghe vậy, anh Đàm run người.
Một người bước ra từ căn phòng nhỏ bên trong.
Lục Tư Việt bước chân dài, có chút nóng nảy kéo mũ xuống, anh tùy tiện gãi tóc, nhìn chằm chằm đại diện Đàm.
“Tư Việt… Vừa rồi cậu ngủ trong đấy à?”
Vậy chẳng phải anh đã nghe thấy toàn bộ rồi sao?
“Mới tỉnh.”
Lục Tư Việt lười biếng ngồi xuống, lại đội mũ lên, giọng nói nhập nhèm vang lên.
Anh Đàm thở dài một hơi, căng da đầu nói: “Có nhà đầu tư muốn cho Dĩ Thanh đóng phim truyền hình…”
“Là nữ.”
Anh ấy nhìn vào mắt Lục Tư Việt.
Lục Tư Việt có đường nét khuôn mặt vừa góc cạnh, vừa tươi sáng, đặc biệt là đôi mắt kia, rõ ràng là mắt đa tình nhưng lại giống như lưỡi dao mỏng.
Lục Tư Việt quá đẹp nên khi mới ra mắt, có nữ đại gia còn không biết thân phận của anh.
Nữ đại gia hẹn dùng bữa rất nhiều lần mà anh không đến, sau đó, nữ đại gia buông lời hung ác:
Bà ta muốn triệt đường phất lên của Lục Tư Việt, trừ khi Lục Tư Việt chủ động tới nhà ngủ với bà ta.
Lục Tư Việt không nói hai lời, ngay đêm đó anh lập tức lái xe đến dưới lầu nhà nữ đại gia.
Anh khởi động chiếc Maserati, đâm thẳng vào xe của bà ta khiến nó dập nát, làm bà ta sợ tới mức dọn nhà ngay trong đêm.
Nhà họ Lục phải tốn một khoản tiền lớn để đè chuyện này xuống, từ nay về sau, trong giới lan truyền một câu:
Con sói nhà họ Lục kia không thể chọc.
Lục Tư Việt còn cực kỳ bênh vực người mình, ai dám bắt nạt bạn anh thì anh nhất định sẽ ăn miếng trả miếng.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Lục Tư Việt cười nhạo: “Người kia có biết Dĩ Thanh rất đắt không?”
Hàng Dĩ Thanh ngẩng đầu, hơi ngây ra: Thù lao đóng phim của anh không cao nha.
“Cô ấy đồng ý tăng giá.” Đại diện Đàm mở miệng.
Lục Tư Việt cà lơ phất phơ duỗi chân dài, anh trào phúng nói:
“Thù lao đóng phim gấp 5 lần, cô ta cũng đồng ý?”
“Cô ấy đồng ý ra gấp 10 lần, chỉ cần Dĩ Thanh đóng phim.” Đại diện Đàm nhắm mắt, thấy chết không sờn mà nói một câu.
Không khí đông cứng, Lục Tư Việt chậm rãi nâng cặp mắt sắc bén của mình lên.
“Anh lặp lại lần nữa?”
Đại diện Đàm nuốt nuốt nước miếng.
“Người kia nói, nam chính của bộ phim truyền hình đó chỉ có thể là Hàng Dĩ Thanh, ngoài cậu ấy thì ai cũng không được.”
Lục Tư Việt: Fu*k.
Nữ, không thiếu tiền, chỉ cần Hàng Dĩ Thanh.
Chỉ thiếu đặt mấy chữ “Bao nuôi Hàng Dĩ Thanh” ra bên ngoài thôi.
Nhưng người nọ cũng phải có số hưởng mới được.
Lục Tư Việt lạnh lùng mở miệng: “Nói cho em địa chỉ công ty, em sẽ gặp mặt nói chuyện với cô ta.”
Đại diện Đàm sợ Lục Tư Việt đi gây chuyện, anh ấy tận tình khuyên bảo: “Nếu Dĩ Thanh không diễn thì từ chối là được rồi, em tuyệt đối đừng quá xúc động.”
“Đương nhiên em sẽ cùng cô ta…” Lục Tư Việt cắn răng, nhấn mạnh từng chữ: “Nói, chuyện, tử, tế.”
Xe chạy tới công ty Vọng Quỳ, ba người ngồi trong xe.
Đại diện Đàm vẫn luôn quan sát phản ứng của Lục Tư Việt, Lục Tư Việt nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Anh nhắm mắt dựa vào ghế ngủ.
Nhưng anh không nói lời nào thì đại diện Đàm càng run sợ trong lòng.
Đại diện Đàm biết tình huống của nhà họ Lục cực kỳ loạn. Cũng chính vì nguyên nhân đó, anh ấy càng thêm biết rõ một việc:
Trong số những thành viên của nhà họ Lục, Lục Tư Việt không giống người nhà họ Lục nhất.
Bởi vì tính cách của anh phản nghịch, từ khi sinh ra thì trong máu đã mang theo gai ngược.
Nhưng đồng thời, anh cũng giống người nhà họ Lục nhất.
Anh kế thừa sự vô tình khắc sâu vào xương tủy của người nhà họ Lục.
Lục Tư Việt giống như một con sói vĩnh viễn không bị thuần phục, anh chưa bao giờ thu liễm móng vuốt của mình. Đối phó với loại người như này thì chỉ có một cách:
Hoặc là thuận theo, hoặc là khiến anh thuần phục hoàn toàn.
Xe dừng lại, Lục Tư Việt ngẩng đầu: “Cô ta ở tầng mấy?”
“Tầng 68.” Đại diện Đàm ấn nút thang máy, lại dặn dò, “Đợi lát nữa khống chế cảm xúc chút nhé.”
Lục Tư Việt không sao cả mà ừ một tiếng.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất– 68, cửa thang máy vừa mở, Lục Tư Việt đã bước nhanh ra ngoài.
Anh nhìn khung cảnh xung quanh, ngẩn ra.
Hai bên tường ở hành lang treo mấy tấm poster phim ảnh thời Dân Quốc.
Lục Tư Việt tiếp tục đi về phía trước, một đường đi qua, trên chiếc bàn ở hai bên hành lang bày rất nhiều đồ trang trí.
Có máy quay đĩa, có cameras thời Dân Quốc, thậm chí trong tủ kính còn treo một khẩu súng lục Browning xinh đẹp… là mô hình.
Lục Tư Việt híp mắt, vậy mà công ty Vọng Quỳ này lại trang hoàng theo phong cách Dân Quốc.
Sao cảnh này có chút quen mắt nhỉ?
Nhưng hiện tại Lục Tư Việt không nghĩ được nhiều như thế, anh đi thẳng tới cánh cửa văn phòng ở bên trong cùng, không đợi đại diện Đàm phản ứng lại thì cái người thô bạo kia đã nổi giận đùng đùng đạp một phát lên cánh cửa.
Một tiếng “Rầm” mạnh vang lên, cửa mở.
Lục Tư Việt nổi giận nói: “Đồ phụ nữ không biết tốt xấu…”
Người đứng cạnh cửa sổ xoay người lại.
Cô mặc bộ sườn xám bằng tơ lụa màu lam, bó sát, vòng eo cực kỳ tinh tế.
Mắt cá chân lộ ra ngoài, trắng lóa mắt.
Gương mặt quá diễm lệ, tựa như có một làn khói nhẹ mà mờ ảo màu lam quấn quanh cô.
Dáng người thướt tha đó không phải Khương Tự thì là ai.
Ánh mắt của Lục Tư Việt như vỡ vụn.
Cái người muốn bao nuôi Hàng Dĩ Thanh, sao lại là Khương Tự!
Khương Tự nhìn thấy Lục Tư Việt, gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
“Cậu quát tôi?”
Mắt thấy hai tay của Khương Tự đan chặt, đôi mắt yêu kiều trừng to, giống như sẽ lập tức ra tay.
Trong chớp nhoáng, đầu óc của cậu ba Lục điên cuồng chuyển động.
Chỉ thoáng chốc đó, kỹ thuật diễn nghèo nàn của Lục Tư Việt đã vận dụng tới cực hạn, anh xụ mặt nhìn anh Đàm đứng cạnh.
“Vừa rồi anh đá cửa làm gì!”
Một cái nồi to bự từ trên trời giáng xuống, anh Đàm ngốc luôn:?
“Rõ ràng em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, làm việc đừng lỗ mãng.” Lục Tư Việt kiêu ngạo nhướng mày, nói lời chỉ trích không chút chột dạ.
“Anh coi lời nói của em như gió thoảng bên tai à?”
Anh Đàm rơi lệ: Anh đã phải thừa nhận quá nhiều rồi.
Khương Tự mặc kệ rốt cuộc người vừa chửi mình là ai, dù sao, hiện tại cô đang tức.
Bàn tay mềm mại của cô kiêu căng nâng lên, lần lượt chỉ Lục Tư Việt, anh Đàm và Hàng Dĩ Thanh.
“Cậu, anh, còn có cậu..."
“Lát nữa không được phép nói chuyện cho tôi…” Khương Tự hừ một tiếng: “Chờ tâm trạng của tôi tốt lại thì mở miệng.”
Bầu không khí trầm mặc.
Khương Tự lười biếng dựa người ở đó, cô nửa híp mắt, môi mềm bất mãn cong lên.
Thời gian tích tắc trôi, phía dưới không ai nói chuyện.
Lục Tư Việt là vì chột dạ, anh cúi đầu vô thức vuốt ve ngón tay mình, không nhìn ra biểu cảm.
Hàng Dĩ Thanh thì khiếp sợ, người đầu tư cho mình lại là chị dâu cả của Lục Tư Việt.
Mỗi người một suy nghĩ.
Khoảng 10 phút trôi qua, Khương Tự mở mắt, cô liếc mấy người Lục Tư Việt một cái: “Ngồi đi.”
Trong lòng Lục Tư Việt tự dưng thả lỏng, anh tìm một vị trí ngồi xuống.
Lục Tư Việt hỏi thẳng: “Là cô chỉ định muốn Hàng Dĩ Thanh đóng phim?”
“Có vấn đề sao?” Khương Tự nghiêng đầu.
Lục Tư Việt nhìn chằm chằm, rốt cuộc Khương Tự có mục đích gì?
Hay là…
Anh bật cười không kiêng nể: “Để tôi đoán xem, vì sao cô muốn làm như vậy?”
Trong lòng Lục Tư Việt có phỏng đoán.
Khương Tự hâm mộ mình coi Khương Cẩm Nguyệt trở thành chị dâu, hâm mộ mọi người vây quanh Khương Cẩm Nguyệt.
Cô cũng muốn trở thành người được chú ý, cho nên, cô trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng mình, không tiếc đập số tiền lớn để đầu tư cho bạn mình đóng phim.
Khóe môi Lục Tư Việt nhếch lên độ cong bất cần đời, hai tay của anh chống lên bàn, khiêu khích hất cằm với Khương Tự.
“Có phải cô…” Anh nhẹ trào phúng, nói: “Muốn lấy lòng tôi?”
Khương Tự nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc.
Sau đó, cô liếc mắt nhìn quản gia Trịnh: “Đầu óc của người này hỏng rồi, gọi bác sĩ tới đây khám xem.”
Dùng giọng nói mềm mại nhất thọc cho Lục Tư Việt một dao.
Lục Tư Việt: “…”
Hàng Dĩ Thanh ngồi cạnh không nói chuyện nãy giờ lúc này mới ấp úng mở miệng.
“Cô Lục, cô nên đổi diễn viên khác đi, kỹ năng diễn xuất của tôi rất kém.”
“Ai bắt cậu diễn tốt?” Khương Tự kinh ngạc nói.
Hàng Dĩ Thanh ngẩn ngơ nhìn Khương Tự, ngón tay tái nhợt bất giác siết chặt.
“Cậu cứ diễn tùy ý.”
Khương Tự nâng cằm: “Trước khi đóng phim thì cậu chỉ cần liếc xem lời thoại một lần là được, tự mình phát huy thôi.”
Hàng Dĩ Thanh nghiêm túc diễn phim còn cầm giải Mâm Xôi Vàng, nếu anh ta tùy ý diễn thì chắc chắn hiệu quả càng bết bát hơn.
Nghe vậy, Hàng Dĩ Thanh chợt cứng người, trên gương mặt tái nhợt hiện lên sự kích động.
Tự mình phát huy?
Chẳng lẽ cho tới nay đều là anh nghĩ sai rồi sao?
Lần nào anh cũng đọc và nghiên cứu kịch bản lặp đi lặp lại, đóng khung bản thân trong một giàn giáo cứng nhắc, cuối cùng hiệu quả thể hiện lại luôn không được như ý muốn.
Hàng Dĩ Thanh nghĩ thông suốt, từ trước tới nay anh đều đang kiềm chế, căng thẳng quá mức dẫn tới khi đóng phim mắc lỗi liên tục.
Thì ra, trên thế giới này, vẫn có người tin rằng anh có thể làm diễn viên.
Hàng Dĩ Thanh bỗng nhiên khom lưng, cúi người trịnh trọng trước mặt Khương Tự: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt!”
Khương Tự cảm thấy khó hiểu, sao những người này cứ làm quá lên vậy? Vệ Độ khóc, Hàng Dĩ Thanh thì khom lưng kính cẩn với cô.
Lục Tư Việt vẫn luôn đánh giá Khương Tự, anh suy tư.
Khương Tự đầu tư cho Hàng Dĩ Thanh đóng phim, thực chất là muốn mượn bạn bè của mình để lấy lòng mình.
Thứ nhất, để hiểu biết về mình, Khương Tự sẽ dùng đủ loại cách để điều tra thành viên trong ban nhạc.
Cuối cùng cô quyết định dùng Hàng Dĩ Thanh làm điểm xâm nhập.
Thứ hai, quan hệ giữa mình với Khương Tự rất ác liệt, vì tiếp cận mình trong thầm lặng, cô ta chỉ có thể áp dụng phương pháp lòng vòng này.
Thật là dụng tâm lương khổ.
Không biết vì sao, chỗ trống trong tim Lục Tư Việt chợt lặng lẽ vơi bớt cảm giác chán ghét Khương Tự.
Hiện tại Khương Tự khá bất mãn vì qua một giờ nữa là thời gian ngủ trưa của cô.
“Cậu phiền thật đấy.” Khương Tự nhìn Lục Tư Việt, hung dữ nói: “Chậm trễ thời gian ngủ trưa của tôi.”
Môi Lục Tư Việt giật giật, lần đầu tiên không cãi lại.
Đại diện Đàm và Hàng Dĩ Thanh thì nhìn mà choáng váng, cậu Ba bị người khác mắng mà không phản bác lại ư?
“Hiện tại tôi không muốn đầu tư nữa, tôi hối hận.”
Khương Tự nhíu cặp mi xinh đẹp.
Lục Tư Việt bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Khương Tự.
Khương Tự thoáng nhìn ánh mắt ngẩn ngơ của Lục Tư Việt.
Cô giảo hoạt chớp chớp mắt: “Nhưng mà… nếu cậu hy vọng tôi tiếp tục đầu tư thì tôi có thể miễn cưỡng đồng ý.”
Khương Tự khoanh tay, kiêu căng ngẩng đầu: “Cậu cầu xin tôi đi, tôi dễ nói chuyện lắm.”
Trong lòng mọi người phát lạnh, trước đó có một người nói chuyện kiểu này với cậu Ba, đã bị cậu Ba đánh nhập viện.
Lục Tư Việt nhìn Khương Tự, đáy mắt càng thêm phức tạp.
Lúc này, Khương Tự còn mạnh miệng hơn.
Bầu không khí giống như bị nhấn nút tạm dừng, an tĩnh quá mức. Lục Tư Việt lại không nói câu nào, chỉ bình tĩnh nhìn Khương Tự.
Thôi, mình đành cho Khương Tự một cơ hội để lấy lòng mình vậy.
Lục Tư Việt khẽ ho vài tiếng: “Được rồi, tôi giúp Hàng Dĩ Thanh đồng ý, cậu ấy đồng ý diễn nam chính.”
Anh Đàm:?
Hàng Dĩ Thanh:?
Chẳng những cậu Ba nhà họ Lục không tức giận mà còn làm theo lời Khương Tự nói!
Hàng Dĩ Thanh và người đại diện đi rồi, Lục Tư Việt vẫn không đứng lên, anh nghĩ thầm, có lẽ Khương Tự còn có chuyện muốn nói riêng với mình.
Anh bèn miễn cưỡng nhẫn nại, chờ chút vậy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Tư Việt vẫn không chờ được Khương Tự mở miệng.
Khương Tự cúi đầu, thổi thổi bộ nail mới làm, móng tay bóng loáng mượt mà, đẹp cực kỳ.
Lần này cô đánh nhũ màu vàng cam, vầng trăng non trên móng giống như một đóa hoa nửa nở rộ.
Khương Tự nhíu mày, nhìn dưới ánh mặt trời thì có vẻ quá nhạt, thích– ghét của cô thay đổi rất nhanh, vừa đổi màu vàng cam đã chán.
Cô nhìn ngắm móng tay một lúc lâu, loại màu sau này muốn đổi đã không biết thay đổi bao nhiêu lần trong đầu cô rồi.
Khương Tự lơ đãng liếc xéo sang hướng bên cạnh.
Lục Tư Việt không đi, vẫn ngồi ở đó, tư thế có chút cứng đờ.
“Cậu còn ngồi ở đây làm gì?” Khương Tự không vui nhìn Lục Tư Việt, giọng nói thanh thúy hỏi: “Cậu không biết đi à?”
Lục Tư Việt cắn răng: Không phải cô gạt tôi sang một bên sao?
Anh vừa muốn mở miệng thì Khương Tự ngáp khẽ, ngắt lời anh định nói.
Khương Tự cực kỳ tự nhiên mà sai sử người: “Lúc đi ra ngoài thì đóng cửa lại.”
Lục Tư Việt nhíu mày, rất bất mãn với dáng vẻ ra lệnh của Khương Tự, anh không tình nguyện đi ra ngoài.
Khi đi tới cạnh cửa, Lục Tư Việt lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
***
Vài ngày sau, Hàng Dĩ Thanh nhận được kịch bản. Khi anh mở kịch bản ra thì Lục Tư Việt nhìn chằm chằm anh, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái.
Khi Hàng Dĩ Thanh quay đầu lại nhìn vào ánh mắt của Lục Tư Việt lần thứ năm thì cuối cùng anh không nhịn được nữa, hỏi:
“Tư Việt, có chuyện gì sao?”
Lục Tư Việt vỗ vỗ bả vai Hàng Dĩ Thanh, sau đó rời đi mà không nói một lời.
Đêm nay, ánh đèn trong phòng làm việc sáng suốt đêm.
Cả người Lục Tư Việt làm ổ trên ghế, miệng cắn nắp bút, tay phải chuyển động nhanh trên giấy.
Mà trên mặt đất là rất nhiều bản thảo ca khúc lỗi.
Không biết là lúc nào, chiếc điện thoại để một bên bỗng vang chuông, cắt ngang sự tĩnh lặng trong phòng.
Lục Tư Việt chẳng hề nâng đầu, dựa vào trực giác, đầu ngón tay thon dài vẽ một hình trên màn hình.
Tiếng chuông phiền lòng cuối cùng cũng kết thúc.
Một bên khác, Khương Cẩm Nguyệt khó tin nhìn màn hình điện thoại.
Nếu là trước đây, dù là 3 giờ sáng, Lục Tư Việt chỉ cần nhìn thấy số điện thoại của mình thì sẽ nhanh chóng bắt máy.
Mà giờ anh lại tắt máy của cô ta.
Khương Cẩm Nguyệt lần đầu tiên trải qua tình cảnh bị vắng vẻ như này.