Chương : 32
Cố Tiêu gửi tin nhắn xong thì bắt đầu tính toán tổng số đồ vật Trương Tư Nghị mang theo lần này. Một, hai, ba, bốn, năm, kể cả vali thì có tổng cộng năm bao đồ trên giá, “Em về nhà mà cứ như là đi điều động binh lực.” Cố Tiêu bình luận.
Trương Tư Nghị bất đắc dĩ, “Em cũng không muốn mang nhiều thứ như thế, nhưng mẹ em khăng khăng bắt em phải mang theo.”
Cố Tiêu: “Xem ra mẹ em rất thương em.”
Trương Tư Nghị: “Cũng tạm ạ…” Không phải bà mẹ nào cũng thế sao?
Cố Tiêu bồi thêm một câu: “Chẳng trách em lớn như thế rồi mà miệng còn hôi sữa.”
Trương Tư Nghị: “…” Anh nói cho ông đây nghe chỗ nào trên người ông đây có mùi sữa chứ!
Cố Tiêu nhìn về phía hộp đàn violin đặt ở bên chân của Trương Tư Nghị, vừa rồi không có cơ hội hỏi, bây giờ anh mới ngạc nhiên nói: “Em có thể kéo đàn violin?”
Trương Tư Nghị chột dạ đáp: “Dạ, từng học ạ.” Cậu muốn lấy lại chút hình ảnh trước mặt Cố Tiêu nên không nói thật là rất lâu rồi cậu chưa tập luyện.
Cố Tiêu có vẻ rất hứng thú: “Oh? Vậy lúc nào đó chơi một bản nhạc xem.”
“Khụ” Vì ngăn ngừa vấn đề bị bại lộ, Trương Tư Nghị giả vờ kín đáo nói, “Em chơi violin có một nguyên tắc, đó là chỉ kéo đàn cho người em thích nghe.”
Cố Tiêu nghiêng mặt quan sát Trương Tư Nghị một lúc, đầy ẩn ý “ừ” một tiếng.
Trương Tư Nghị ngượng ngùng, cảm thấy bị anh nhìn thấu, vô thức ma sát vài ngón tay.
Cố Tiêu nói: “Anh đang định nói là, chờ cuộc họp thường niên của công ty, có thể để em lên sân khấu chơi một bản nhạc, lúc đó sẽ có lý do cấp thêm tiền thưởng cho em.”
Trương Tư Nghị: “…” Sao anh không nói sớm!
Ban đầu Trương Tư Nghị còn nghĩ có thể gặp đồng hương ở nhà ga cùng quay về Hải Thành là trải nghiệm tốt đẹp, trên đường không chỉ có thể nói chuyện phiếm cho đỡ buồn mà còn có thêm một người khuân vác miễn phí. Thế nhưng bây giờ cậu mới phát hiện, cậu hoàn toàn sai!
Gặp ai cũng được, nhưng không thể ngẫu nhiên gặp mặt cấp trên độc mồm độc miệng, mỗi câu của đối phương có thể làm cậu nổi khùng lên!
Trương Tư Nghị bị thương nặng không dám nói chuyện tiếp với Cố Tiêu. Cậu cúi đầu lướt điện thoại di động.
Cố Tiêu cũng hiểu chuyện, không nói gì với cậu nữa, chặng đường tiếp theo anh đều im lặng.
Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh, cậu len lén nghiêng người đi, xoay lưng về phía đối phương, phàn nàn với đồng nghiệp trong nhóm Wechat: “Em gặp Cố công trên tàu! Thật suy sụp!”
Nhạc Nhạc: “Tàu nào? Hai người đi đâu thế?”
Dì Tư: “Không đi đâu cả, em trở về thăm nhà, bây giờ đang ngồi tàu cao tốc trở về Hải Thành, trùng hợp chung chuyến tàu với Cố công. Bây giờ anh ấy đang ngồi ở bên cạnh em!”
Cánh gà: “Vậy mà em còn dám lên đây kêu ca, ghê gớm thật.”
Nhỏ Kiều: “Nghiêm túc cảnh cáo: Không được tiết lộ căn cứ bí mật của tổ chức cách mạng.”
Dì Tư: “…” Mẹ nó, căn cứ bí mật này là do tớ lập nên đấy!
Hiên Hiên: “Chị không hiểu, tại sao Cố công lại từ quê em trở lại Hải Thành?”
Nhạc Nhạc: “A! Sau khi đấu thầu kết thúc bọn chị nán lại thành phố Z hai ngày, sếp nói muốn về nhà một chuyến, liền bay thẳng từ thành phố Z về thành phố Nam Kinh. Dì Tư, hóa ra em và sếp ở cùng một chỗ à?”
Trương Tư Nghị suy nghĩ một chút, chuyện cậu và Cố Tiêu là đồng hương nếu như vừa mới vào công ty đã nói ra sẽ khiến mọi người ngờ vực vô căn cứ, nhưng bây giờ cậu đã thân quen với các anh chị đồng nghiệp rồi, chắc cậu không cần giấu giếm nữa đâu nhỉ? Vì thế cậu gửi tin nhắn lên nhóm chat: “Dạ, thật ra em và Cố công cùng tốt nghiệp một trường cấp ba.”
Quả thật mọi người không hoài nghi, đại khái ai cũng biết yếu điểm của dì Tư nhưng không đến mức tồi tệ. Hơn nữa không thể bỏ qua uy tín của Cố Tiêu.
Chỉ có Đỗ Nhuế Hiên cảm khái một câu: “Chẳng trách anh ấy đối xử đặc biệt với em như thế.”
Từ Giai: “Không đâu. Trước đây có một thực tập sinh của đại học T đến công ty chúng ta, tớ thấy cũng không nhận được nhiều đãi ngộ đặc biệt gì, chỉ mình dì Tư là có. Ôi chao, thật hâm mộ~” Thực tập sinh mà cô nhắc đến chính là cô gái hỏi xin Cố Tiêu cây xương rồng kim hổ nhưng bị từ chối trong câu chuyện kể trước đây của Tất Nhạc Nhạc.
Trương Tư Nghị nghẹn lời: “Các anh chị cho rằng được Cố công đối xử đặc biệt là thích lắm sao? Em chỉ cảm thấy bao giờ cũng bị nhìn chằm chằm, rất không thoải mái!”
Từ Giai: “Đó là cái nhìn của tình yêu~ Dì Tư, em phải thay đổi quan điểm đi, quan tâm càng nhiều chứng tỏ kỳ vọng của anh ấy với em càng lớn!”
Nhạc Nhạc: “Sếp để ý đến em chứng minh rằng em vẫn cần phát triển, đừng từ chối, cậu nhóc.”
Cánh gà: “Đúng rồi, chỉ cần làm việc thật tốt, Cố Tiêu sẽ không quá kiểm soát em đâu.”
Đại Thành: “Đồng ý…”
Trương Tư Nghị: “…” Tại sao không ai nói đỡ cho cậu vậy! TAT
Khi Trương Tư Nghị mải miết trả lời tin nhắn trong nhóm chat, Cố Tiêu ở cạnh đột nhiên hỏi một câu: “Em đang làm gì đấy?”
Trương Tư Nghị sợ hãi, nhanh chóng thoát khỏi giao diện, xoay người lại thì thấy Cố Tiêu ôm cánh tay nhìn cậu, anh nhướng mày hỏi: “Lại lướt Wechat?”
“Không phải, là chat với bạn bè.” Trương Tư Nghị sợ Cố Tiêu trách mắng cậu, bắt đầu đấu tranh vì quyền lợi của bản thân, “Anh chỉ nói trong giờ làm không thể lướt Wechat, bây giờ cũng không thể sao?”
Nhìn bộ dạng cuống cuồng biện minh của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu nở nụ cười. Anh giơ tay che miệng, nói: “Đương nhiên có thể.”
Trương Tư Nghị nhìn nụ cười của Cố Tiêu mà ngây ngẩy… Rõ ràng anh cười lên rất đẹp, dễ nhìn đến thế mà tại sao bình thường khuôn mặt luôn nghiêm túc? Nếu Cố Tiêu thường xuyên cười như thế, có lẽ cậu sẽ không quá sợ anh.
Cố Tiêu ngừng cười, tinh nghịch nói: “Nhưng mà em không phải trốn trong góc để trò chuyện đâu.”
Vừa rồi Trương Tư Nghị dán đầu vào vách tàu, khiến Cố Tiêu tưởng rằng cậu úp mặt vào tường tự kiểm điểm bản thân.
Trương Tư Nghị rất lúng túng, cậu ngồi thẳng người lên, không tiếp tục nghịch điện thoại di động nữa.
Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Ngày mai em rảnh không?”
Trương Tư Nghị: “Dạ? Có chuyện gì?”
Ngày mai là sinh nhật cậu, Phó Tín Huy nói sẽ cùng cậu trải qua, nhưng đến bây giờ hai người vẫn chưa có kế hoạch đặc biệt gì, Trương Tư Nghị cũng chưa hỏi mấy người bạn trong nhóm đại học, vì thế mọi thứ đều không chắc chắn, nên thuận miệng hỏi một câu.
Cố Tiêu ngập ngừng một chút rồi nói: “Anh muốn đưa em đến một nơi.”
Trương Tư Nghị: “…” Đây là nhịp điệu gì?
Cố Tiêu không nghe được lời tiếng lòng từ chối của Trương Tư Nghị, mặc định sự im lặng cam chịu của đối phương là đồng ý, anh nói thẳng: “Em biết quảng trường trung tâm liên hợp không?”
… A a a? Ý gì đây, Cố Tiêu hẹn cậu ra ngoài?
Trong khi Trương Tư Nghị đang xoắn xuýt, Cố Tiêu tiếp tục cho biết: “Ở gần tuyến số 3 nhà ga XX, chín giờ sáng mai, gặp nhau ở đó.”
Lúc này, Trương Tư đã không còn cơ hội để từ chối, dù sao cậu không thể nói với Cố Tiêu ngày mai là sinh nhật cậu nên cậu không muốn ra ngoài cùng anh bởi nó giống như biến tướng của việc xin xỏ quà tặng.
“Đi đến đó làm gì ạ?” Trương Tư Nghị chỉ có thể kéo dài chủ đề câu chuyện.
Cố Tiêu: “Ngày mai em sẽ biết.”
Trương Tư Nghị: “…” Fuck, còn tỏ vẻ bí hiểm!
Hứng thú của cậu được Cố Tiêu thành công khơi gợi, cậu đau trứng gật đầu nói: “Được ạ.”
Đoàn tàu đến Hải Thành, hai người xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi nhà ga, cũng lười chen chúc trên tàu điện ngầm, bắt taxi chạy thẳng về nhà.
Cố Tiêu trước tiên muốn giúp Trương Tư Nghị đưa đồ đạc về phòng trọ của cậu. Trương Tư Nghị hơi băn khoăn, hỏi: “Anh ở đâu?”
Cố Tiêu nói ra một vị trí khái quát, là phụ cận quán cà phê lần trước bạn gái cũ hẹn gặp Trương Tư Nghị, cách công ty họ không xa. Khu vực đó chủ yếu bao gồm những căn biệt thự cổ xưa của giai cấp tư sản, dù thuê phòng hay mua nhà ở, giá cả không hề rẻ.
Trương Tư Nghị tò mò hỏi: “Anh ở nhà của mình sao?”
Câu hỏi này hơi riêng tư, Trương Tư Nghị vừa mới hỏi xong thì nghĩ Cố Tiêu có thể sẽ không trả lời, không ngờ anh thản nhiên nói: “Là nhà của một người bạn, anh ở nhờ.”
Tâm trạng ngồi lê đôi mách của Trương Tư Nghị lại rục rịch, kiểu bạn bè nào? Sao có thể cho anh ấy ở nhờ tại một căn nhà lớn? Giàu có thế sao? Đối tượng trước đây Cố Tiêu gọi điện thoại là người bạn đó phải không?
Mặc dù nghi hoặc và hiếu kỳ nhưng Trương Tư Nghị không dám tiếp tục hỏi han linh tinh.
Thừa dịp còn chưa đến nhà, cậu gọi điện thoại cho Phó Tín Huy, bảo đối phương đến cửa khu phố đón cậu, tiếp theo dựa theo lời căn dặn của mẹ cậu, cậu lấy nho và tôm cua ra muốn chia một phần cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu từ chối: “Không cần đưa cho anh, em giữ để ăn đi.”
“Không được không được, mẹ em bảo em phải đưa cho anh một nửa.” Trong chớp mắt Trương Tư Nghị bán đứng mẹ ruột mình.
Cố Tiêu không đối phó được mẹ cậu nhưng sao lại không đối phó được Trương Tư Nghị? Anh cười khe khẽ, thẳng thừng nói toạc một câu: “Ân cần tặng đồ cho anh như thế là muốn hối lộ anh sao?”
Trương Tư Nghị nghẹn lời, suýt nữa nôn ra máu, đang muốn nói thêm vài lời, chợt nghe Cố Tiêu giải thích: “Mẹ em đã tặng cam cho anh rồi, những thứ kia là tấm lòng của bà dành cho em, em hãy giữ đi. So với việc tặng anh, không bằng em cố gắng làm việc thật tốt, để anh thêm hài lòng.”
Trương Tư Nghị: “…”
Nói xong liền đến chỗ trọ của Trương Tư Nghị, Phó Tín Huy đã đứng chờ trước cửa khu phố.
Cố Tiêu giúp Trương Tư Nghị lấy đồ đạc xuống xe, lại thêm một lần gặp mặt Phó Tín Huy. Phó Tín Huy lịch sự hỏi Cố Tiêu có muốn lên nhà uống nước không, Cố Tiêu khách sáo từ chối.
Trương Tư Nghị mang đồ đạc lên tầng, phàn nàn về thái độ lạnh nhạt hờ hững của Cố Tiêu với Phó Tín Huy: “A a! Người không thấu tình đạt lý này! Thật sự vô cùng cố chấp!”
Phó Tín Huy: “Sao thế? Cậu như vừa ăn phải thuốc nổ.”
Trương Tư Nghị: “Mẹ tớ bảo tớ đem mấy thứ này chia một ít cho anh ấy, anh ấy không cần, còn bảo tớ muốn hối lộ anh ấy! Hối lộ cái con khỉ á!”
Phó Tín Huy cười ha ha an ủi cậu: “Để bụng chuyện nhỏ này làm gì, chứng tỏ quan hệ của anh ta với cậu không thân thiết mà thôi, không có ý gì khác đâu.”
Trương Tư Nghị: “…”
Vừa vào nhà, Phó Tín Huy nhìn đồ vật trong túi: “Ôi trời ơi, pa-te cua, thật tuyệt!”
Trương Tư Nghị cộc cằn nói: “Chuẩn rồi! Đây là những con cua nhiều thịt nhất dì giúp việc nhà tớ chọn để làm, ăn siêu ngon, có tiền cũng không mua được!”
Phó Tín Huy: “Anh ta không muốn, chúng ta được ăn ngon.”
Trương Tư Nghị thấy Phó Tín Huy, tâm trạng tốt lên rất nhiều. Hai người nấu cơm, xào rau, bày một bàn toàn đồ ăn ngon. Sợ không náo nhiệt, hai người gọi điện thoại cho Khương Hải bảo cậu ta và bạn gái cùng nhau đến ăn.
Ăn uống xong, Phó Tín Huy nhắc đến ngày sinh nhật của Trương Tư Nghị. Khương Hải và Điền Ngữ Tĩnh rất kích động, nói cuối tuần họ đều rảnh, có thể đến góp vui.
Lúc này Trương Tư Nghị mới nhớ đến lời mời của Cố Tiêu, buồn bực nói: “Không được đâu, ngày mai tớ phải ra ngoài rồi, cấp trên của tớ nói muốn dẫn tớ đi một nơi.”
Phó Tín Huy mờ mịt nói: “Đi đâu?”
Trương Tư Nghị: “Quảng trường trung tâm liên hợp, tớ chưa đến đó bao giờ, lát nữa phải dò bản đồ.”
Khương Hải: “Tớ và Tiểu Tĩnh từng đến đó rồi, chính là một trung tâm thương mại, ăn uống shopping, anh ta đưa cậu vào đó làm gì?”
Điền Ngữ Tĩnh đúng lúc bồi thêm vào: “Hẹn hò?”
Trương Tư Nghị: “…”
Trương Tư Nghị bất đắc dĩ, “Em cũng không muốn mang nhiều thứ như thế, nhưng mẹ em khăng khăng bắt em phải mang theo.”
Cố Tiêu: “Xem ra mẹ em rất thương em.”
Trương Tư Nghị: “Cũng tạm ạ…” Không phải bà mẹ nào cũng thế sao?
Cố Tiêu bồi thêm một câu: “Chẳng trách em lớn như thế rồi mà miệng còn hôi sữa.”
Trương Tư Nghị: “…” Anh nói cho ông đây nghe chỗ nào trên người ông đây có mùi sữa chứ!
Cố Tiêu nhìn về phía hộp đàn violin đặt ở bên chân của Trương Tư Nghị, vừa rồi không có cơ hội hỏi, bây giờ anh mới ngạc nhiên nói: “Em có thể kéo đàn violin?”
Trương Tư Nghị chột dạ đáp: “Dạ, từng học ạ.” Cậu muốn lấy lại chút hình ảnh trước mặt Cố Tiêu nên không nói thật là rất lâu rồi cậu chưa tập luyện.
Cố Tiêu có vẻ rất hứng thú: “Oh? Vậy lúc nào đó chơi một bản nhạc xem.”
“Khụ” Vì ngăn ngừa vấn đề bị bại lộ, Trương Tư Nghị giả vờ kín đáo nói, “Em chơi violin có một nguyên tắc, đó là chỉ kéo đàn cho người em thích nghe.”
Cố Tiêu nghiêng mặt quan sát Trương Tư Nghị một lúc, đầy ẩn ý “ừ” một tiếng.
Trương Tư Nghị ngượng ngùng, cảm thấy bị anh nhìn thấu, vô thức ma sát vài ngón tay.
Cố Tiêu nói: “Anh đang định nói là, chờ cuộc họp thường niên của công ty, có thể để em lên sân khấu chơi một bản nhạc, lúc đó sẽ có lý do cấp thêm tiền thưởng cho em.”
Trương Tư Nghị: “…” Sao anh không nói sớm!
Ban đầu Trương Tư Nghị còn nghĩ có thể gặp đồng hương ở nhà ga cùng quay về Hải Thành là trải nghiệm tốt đẹp, trên đường không chỉ có thể nói chuyện phiếm cho đỡ buồn mà còn có thêm một người khuân vác miễn phí. Thế nhưng bây giờ cậu mới phát hiện, cậu hoàn toàn sai!
Gặp ai cũng được, nhưng không thể ngẫu nhiên gặp mặt cấp trên độc mồm độc miệng, mỗi câu của đối phương có thể làm cậu nổi khùng lên!
Trương Tư Nghị bị thương nặng không dám nói chuyện tiếp với Cố Tiêu. Cậu cúi đầu lướt điện thoại di động.
Cố Tiêu cũng hiểu chuyện, không nói gì với cậu nữa, chặng đường tiếp theo anh đều im lặng.
Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh, cậu len lén nghiêng người đi, xoay lưng về phía đối phương, phàn nàn với đồng nghiệp trong nhóm Wechat: “Em gặp Cố công trên tàu! Thật suy sụp!”
Nhạc Nhạc: “Tàu nào? Hai người đi đâu thế?”
Dì Tư: “Không đi đâu cả, em trở về thăm nhà, bây giờ đang ngồi tàu cao tốc trở về Hải Thành, trùng hợp chung chuyến tàu với Cố công. Bây giờ anh ấy đang ngồi ở bên cạnh em!”
Cánh gà: “Vậy mà em còn dám lên đây kêu ca, ghê gớm thật.”
Nhỏ Kiều: “Nghiêm túc cảnh cáo: Không được tiết lộ căn cứ bí mật của tổ chức cách mạng.”
Dì Tư: “…” Mẹ nó, căn cứ bí mật này là do tớ lập nên đấy!
Hiên Hiên: “Chị không hiểu, tại sao Cố công lại từ quê em trở lại Hải Thành?”
Nhạc Nhạc: “A! Sau khi đấu thầu kết thúc bọn chị nán lại thành phố Z hai ngày, sếp nói muốn về nhà một chuyến, liền bay thẳng từ thành phố Z về thành phố Nam Kinh. Dì Tư, hóa ra em và sếp ở cùng một chỗ à?”
Trương Tư Nghị suy nghĩ một chút, chuyện cậu và Cố Tiêu là đồng hương nếu như vừa mới vào công ty đã nói ra sẽ khiến mọi người ngờ vực vô căn cứ, nhưng bây giờ cậu đã thân quen với các anh chị đồng nghiệp rồi, chắc cậu không cần giấu giếm nữa đâu nhỉ? Vì thế cậu gửi tin nhắn lên nhóm chat: “Dạ, thật ra em và Cố công cùng tốt nghiệp một trường cấp ba.”
Quả thật mọi người không hoài nghi, đại khái ai cũng biết yếu điểm của dì Tư nhưng không đến mức tồi tệ. Hơn nữa không thể bỏ qua uy tín của Cố Tiêu.
Chỉ có Đỗ Nhuế Hiên cảm khái một câu: “Chẳng trách anh ấy đối xử đặc biệt với em như thế.”
Từ Giai: “Không đâu. Trước đây có một thực tập sinh của đại học T đến công ty chúng ta, tớ thấy cũng không nhận được nhiều đãi ngộ đặc biệt gì, chỉ mình dì Tư là có. Ôi chao, thật hâm mộ~” Thực tập sinh mà cô nhắc đến chính là cô gái hỏi xin Cố Tiêu cây xương rồng kim hổ nhưng bị từ chối trong câu chuyện kể trước đây của Tất Nhạc Nhạc.
Trương Tư Nghị nghẹn lời: “Các anh chị cho rằng được Cố công đối xử đặc biệt là thích lắm sao? Em chỉ cảm thấy bao giờ cũng bị nhìn chằm chằm, rất không thoải mái!”
Từ Giai: “Đó là cái nhìn của tình yêu~ Dì Tư, em phải thay đổi quan điểm đi, quan tâm càng nhiều chứng tỏ kỳ vọng của anh ấy với em càng lớn!”
Nhạc Nhạc: “Sếp để ý đến em chứng minh rằng em vẫn cần phát triển, đừng từ chối, cậu nhóc.”
Cánh gà: “Đúng rồi, chỉ cần làm việc thật tốt, Cố Tiêu sẽ không quá kiểm soát em đâu.”
Đại Thành: “Đồng ý…”
Trương Tư Nghị: “…” Tại sao không ai nói đỡ cho cậu vậy! TAT
Khi Trương Tư Nghị mải miết trả lời tin nhắn trong nhóm chat, Cố Tiêu ở cạnh đột nhiên hỏi một câu: “Em đang làm gì đấy?”
Trương Tư Nghị sợ hãi, nhanh chóng thoát khỏi giao diện, xoay người lại thì thấy Cố Tiêu ôm cánh tay nhìn cậu, anh nhướng mày hỏi: “Lại lướt Wechat?”
“Không phải, là chat với bạn bè.” Trương Tư Nghị sợ Cố Tiêu trách mắng cậu, bắt đầu đấu tranh vì quyền lợi của bản thân, “Anh chỉ nói trong giờ làm không thể lướt Wechat, bây giờ cũng không thể sao?”
Nhìn bộ dạng cuống cuồng biện minh của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu nở nụ cười. Anh giơ tay che miệng, nói: “Đương nhiên có thể.”
Trương Tư Nghị nhìn nụ cười của Cố Tiêu mà ngây ngẩy… Rõ ràng anh cười lên rất đẹp, dễ nhìn đến thế mà tại sao bình thường khuôn mặt luôn nghiêm túc? Nếu Cố Tiêu thường xuyên cười như thế, có lẽ cậu sẽ không quá sợ anh.
Cố Tiêu ngừng cười, tinh nghịch nói: “Nhưng mà em không phải trốn trong góc để trò chuyện đâu.”
Vừa rồi Trương Tư Nghị dán đầu vào vách tàu, khiến Cố Tiêu tưởng rằng cậu úp mặt vào tường tự kiểm điểm bản thân.
Trương Tư Nghị rất lúng túng, cậu ngồi thẳng người lên, không tiếp tục nghịch điện thoại di động nữa.
Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Ngày mai em rảnh không?”
Trương Tư Nghị: “Dạ? Có chuyện gì?”
Ngày mai là sinh nhật cậu, Phó Tín Huy nói sẽ cùng cậu trải qua, nhưng đến bây giờ hai người vẫn chưa có kế hoạch đặc biệt gì, Trương Tư Nghị cũng chưa hỏi mấy người bạn trong nhóm đại học, vì thế mọi thứ đều không chắc chắn, nên thuận miệng hỏi một câu.
Cố Tiêu ngập ngừng một chút rồi nói: “Anh muốn đưa em đến một nơi.”
Trương Tư Nghị: “…” Đây là nhịp điệu gì?
Cố Tiêu không nghe được lời tiếng lòng từ chối của Trương Tư Nghị, mặc định sự im lặng cam chịu của đối phương là đồng ý, anh nói thẳng: “Em biết quảng trường trung tâm liên hợp không?”
… A a a? Ý gì đây, Cố Tiêu hẹn cậu ra ngoài?
Trong khi Trương Tư Nghị đang xoắn xuýt, Cố Tiêu tiếp tục cho biết: “Ở gần tuyến số 3 nhà ga XX, chín giờ sáng mai, gặp nhau ở đó.”
Lúc này, Trương Tư đã không còn cơ hội để từ chối, dù sao cậu không thể nói với Cố Tiêu ngày mai là sinh nhật cậu nên cậu không muốn ra ngoài cùng anh bởi nó giống như biến tướng của việc xin xỏ quà tặng.
“Đi đến đó làm gì ạ?” Trương Tư Nghị chỉ có thể kéo dài chủ đề câu chuyện.
Cố Tiêu: “Ngày mai em sẽ biết.”
Trương Tư Nghị: “…” Fuck, còn tỏ vẻ bí hiểm!
Hứng thú của cậu được Cố Tiêu thành công khơi gợi, cậu đau trứng gật đầu nói: “Được ạ.”
Đoàn tàu đến Hải Thành, hai người xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi nhà ga, cũng lười chen chúc trên tàu điện ngầm, bắt taxi chạy thẳng về nhà.
Cố Tiêu trước tiên muốn giúp Trương Tư Nghị đưa đồ đạc về phòng trọ của cậu. Trương Tư Nghị hơi băn khoăn, hỏi: “Anh ở đâu?”
Cố Tiêu nói ra một vị trí khái quát, là phụ cận quán cà phê lần trước bạn gái cũ hẹn gặp Trương Tư Nghị, cách công ty họ không xa. Khu vực đó chủ yếu bao gồm những căn biệt thự cổ xưa của giai cấp tư sản, dù thuê phòng hay mua nhà ở, giá cả không hề rẻ.
Trương Tư Nghị tò mò hỏi: “Anh ở nhà của mình sao?”
Câu hỏi này hơi riêng tư, Trương Tư Nghị vừa mới hỏi xong thì nghĩ Cố Tiêu có thể sẽ không trả lời, không ngờ anh thản nhiên nói: “Là nhà của một người bạn, anh ở nhờ.”
Tâm trạng ngồi lê đôi mách của Trương Tư Nghị lại rục rịch, kiểu bạn bè nào? Sao có thể cho anh ấy ở nhờ tại một căn nhà lớn? Giàu có thế sao? Đối tượng trước đây Cố Tiêu gọi điện thoại là người bạn đó phải không?
Mặc dù nghi hoặc và hiếu kỳ nhưng Trương Tư Nghị không dám tiếp tục hỏi han linh tinh.
Thừa dịp còn chưa đến nhà, cậu gọi điện thoại cho Phó Tín Huy, bảo đối phương đến cửa khu phố đón cậu, tiếp theo dựa theo lời căn dặn của mẹ cậu, cậu lấy nho và tôm cua ra muốn chia một phần cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu từ chối: “Không cần đưa cho anh, em giữ để ăn đi.”
“Không được không được, mẹ em bảo em phải đưa cho anh một nửa.” Trong chớp mắt Trương Tư Nghị bán đứng mẹ ruột mình.
Cố Tiêu không đối phó được mẹ cậu nhưng sao lại không đối phó được Trương Tư Nghị? Anh cười khe khẽ, thẳng thừng nói toạc một câu: “Ân cần tặng đồ cho anh như thế là muốn hối lộ anh sao?”
Trương Tư Nghị nghẹn lời, suýt nữa nôn ra máu, đang muốn nói thêm vài lời, chợt nghe Cố Tiêu giải thích: “Mẹ em đã tặng cam cho anh rồi, những thứ kia là tấm lòng của bà dành cho em, em hãy giữ đi. So với việc tặng anh, không bằng em cố gắng làm việc thật tốt, để anh thêm hài lòng.”
Trương Tư Nghị: “…”
Nói xong liền đến chỗ trọ của Trương Tư Nghị, Phó Tín Huy đã đứng chờ trước cửa khu phố.
Cố Tiêu giúp Trương Tư Nghị lấy đồ đạc xuống xe, lại thêm một lần gặp mặt Phó Tín Huy. Phó Tín Huy lịch sự hỏi Cố Tiêu có muốn lên nhà uống nước không, Cố Tiêu khách sáo từ chối.
Trương Tư Nghị mang đồ đạc lên tầng, phàn nàn về thái độ lạnh nhạt hờ hững của Cố Tiêu với Phó Tín Huy: “A a! Người không thấu tình đạt lý này! Thật sự vô cùng cố chấp!”
Phó Tín Huy: “Sao thế? Cậu như vừa ăn phải thuốc nổ.”
Trương Tư Nghị: “Mẹ tớ bảo tớ đem mấy thứ này chia một ít cho anh ấy, anh ấy không cần, còn bảo tớ muốn hối lộ anh ấy! Hối lộ cái con khỉ á!”
Phó Tín Huy cười ha ha an ủi cậu: “Để bụng chuyện nhỏ này làm gì, chứng tỏ quan hệ của anh ta với cậu không thân thiết mà thôi, không có ý gì khác đâu.”
Trương Tư Nghị: “…”
Vừa vào nhà, Phó Tín Huy nhìn đồ vật trong túi: “Ôi trời ơi, pa-te cua, thật tuyệt!”
Trương Tư Nghị cộc cằn nói: “Chuẩn rồi! Đây là những con cua nhiều thịt nhất dì giúp việc nhà tớ chọn để làm, ăn siêu ngon, có tiền cũng không mua được!”
Phó Tín Huy: “Anh ta không muốn, chúng ta được ăn ngon.”
Trương Tư Nghị thấy Phó Tín Huy, tâm trạng tốt lên rất nhiều. Hai người nấu cơm, xào rau, bày một bàn toàn đồ ăn ngon. Sợ không náo nhiệt, hai người gọi điện thoại cho Khương Hải bảo cậu ta và bạn gái cùng nhau đến ăn.
Ăn uống xong, Phó Tín Huy nhắc đến ngày sinh nhật của Trương Tư Nghị. Khương Hải và Điền Ngữ Tĩnh rất kích động, nói cuối tuần họ đều rảnh, có thể đến góp vui.
Lúc này Trương Tư Nghị mới nhớ đến lời mời của Cố Tiêu, buồn bực nói: “Không được đâu, ngày mai tớ phải ra ngoài rồi, cấp trên của tớ nói muốn dẫn tớ đi một nơi.”
Phó Tín Huy mờ mịt nói: “Đi đâu?”
Trương Tư Nghị: “Quảng trường trung tâm liên hợp, tớ chưa đến đó bao giờ, lát nữa phải dò bản đồ.”
Khương Hải: “Tớ và Tiểu Tĩnh từng đến đó rồi, chính là một trung tâm thương mại, ăn uống shopping, anh ta đưa cậu vào đó làm gì?”
Điền Ngữ Tĩnh đúng lúc bồi thêm vào: “Hẹn hò?”
Trương Tư Nghị: “…”