Chương 1: Anh cho tôi một bất ngờ lớn thật đấy
Xin chào, cô là mẹ của Lê An An đúng không ạ?
Hôm nay là sinh nhật của cô, sau một ngày dài mệt mỏi ở công ty cô định trở về nhà sẽ cùng con trai đón sinh nhật bốn mươi ba tuổi. Bất ngờ là, vừa vào xe cô đã nhận được một cuộc điện thoại từ con trai nhưng đầu dây bên kia lại không phải là cậu bé.
- Đúng vậy, cho hỏi anh là?
Sau khi nhận được cuộc gọi đó, cô như chết đi. Điện thoại cũng không cầm nổi nữa mà rơi xuống gầm xe, đôi ta run rẩy cầm lấy vô lăng lao nhanh đến bệnh viện. Lúc này trong đầu cô đều quanh quẩn lời nói của người đàn ông kia:
- Mẹ của An An chúng tôi rất tiếc phải báo cho cô một tin buồn mong cô phải thật bình tĩnh... An An con trai cô vừa được chuyển đến bệnh viện chúng tôi. Cậu bé bị đánh khá nghiêm trọng, tình hình không được khả quan cho lắm cậu ấy nói trước khi rời đi muốn gặp cô một lần...
Không thể nào...
Nữa tiếng trước thằng bé còn vui vẻ gọi điện thoại cho cô bảo đang trên đường đi mua bánh kem muốn cùng cô đón sinh nhật. Chắc chắn chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Đôi chân trần run rẩy mà chạy vào bệnh viện, cô nhất định phải gặp được con trai. Không, cô mong tất cả chỉ là nhầm lẫn.
- Mẹ An An đến rồi, mau tránh đường.
Bác sĩ cùng y tá thấy cô đến cũng vội tản ra một bên. Cô chết lặng đứng nhìn con trai nằm ở đó trên mặt đầy những vết bầm thâm tím. Xương sườn cũng gãy gần hết trên người không có một nơi nào là lành lặng cả. Đôi chân cô bủn rủn, đau đớn khụy xuống mặt sàn lạnh lẽo từng bước từng bước một bò về phía giường bệnh...
- An An con đang làm gì vậy? Con đang đùa đúng không? Đừng đùa nữa con làm mẹ sợ đấy.
Nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch, không ngừng nỉ non trông yếu đuối bất lực đến đau lòng.
- An An không phải con nói con sắp thi đại học cần mẹ đến cổ vũ sao? Con muốn đón sinh nhật cùng mẹ mà.
- Mẹ...
Hai dòng lệ chảy xuống khóe mắt, khóe môi cậu bé giương lên cố nặn ra một nụ cười vui vẻ. An An khó khăn mà mở miệng, cuối cùng mẹ cũng đến An An có thể thực hiện lời hứa rồi. Cậu thì thào:
- Sinh nhật... vui... vẻ...
Những người xung quanh chứng kiến cảnh này cũng không cầm được nước mắt. Có người không nhìn nổi nữa mà chạy ra ngoài. Lúc này một vị bác sĩ cũng đứng ra an ủi cô:
- Mong cô nén đau buồn, cậu bé đã rất cố gắng để đợi cô chắc chắn không muốn nhìn thấy cô phải đau lòng như vậy.
Thời khắc cô nhìn tấm vải trắng được phủ lên người con trai thế giới của cô như sụp đổ. Cô khóc ngất nhào vào ôm lấy cậu bé.
- An An... đừng mà... đừng mà con ơi...
Vị bác sĩ kia cũng lắc đầu bất lực, ông xoay người bước ra ngoài. Trước khi đi ông lại nói:
- Xin lỗi mẹ An An, lúc nãy chúng tôi đã gọi cho ba An An nhưng không thể liên lạc được. Tôi thấy cậu nhóc có vẻ không thích ba mình lắm, nhưng tôi nghĩ cô nên báo cho anh ta biết thì hơn.
Nói rồi ông cũng rời đi bỏ lại cô cùng An An ở đó.
Rất lâu, rất lâu... cô cũng đứng dậy. Cô cúi người hôn xuống cái trán đã trắng bệch của cậu nhóc. Môi mấp máy không rõ:
- An An đợi mẹ... đợi mẹ sắp xếp xong mẹ sẽ đưa con về nhà.
...
Bây giờ đã mười một giờ tối chân cô rớm máu lảo đảo trở về nhà, nhìn cô lúc này chả khác nào cái xác không hồn. Đầu tóc rối bời, điên điên dại dại. Cô không biết nên nói với chồng như thế nào đây. Nói con của bọn họ không còn nữa. Cô đau đớn, hai mắt sưng húp vẫn không ngừng tuông lệ, bây giờ cô chỉ còn lại anh thôi.
Cô mệt mỏi lê thân xác điêu tàn vào nhà, đến trước cửa phòng cô đột nhiên phát hiện có âm thanh vang ra từ trong phòng ngủ.
- Em yên tâm, anh cho người giải quyết thằng nhóc đó rồi, cô ta sẽ không phát hiện ra chuyện của chúng ta đâu.
Người phụ nữ kia nghe vậy thì bậc cười.
- Anh cũng ác thật đấy, tuy không phải là con trai ruột nhưng mà sống với nhau mười tám năm rồi còn gì, ra tay cũng tàn nhẫn thật.
Giọng nói này...
- Ha... vốn dĩ anh định để nó sống thêm vài năm nhưng nó thì sao? Suốt ngày chống đối anh. Chết cũng tốt đợi anh giải quyết xong mẹ của nó thì nhà cửa, công ty không phải đều là của anh à, lúc đó em muốn gì mà chả được?
Nghĩ hay thật đấy, thì ra đứa con trai đáng thương của cô vì phát hiện chuyện cầm thú của anh ta mới có kết cục đau đớn như vậy. Cô vớ lấy con dao gọt trái cây đang để trên bàn.
"Các người chắc chắn sẽ không yên với tôi."
Cô đẩy cửa xông vào, "đùng" cảnh tượng trước mắt khiến cô như bị sét đánh giữa trời quang, cô chết lặng con dao trên tay cũng rơi xuống đất.
- Chị, sao chị lại về.
- Em, em nghe anh giải thích...
Chuyện gì đang xảy ra trong cuộc đời cô vậy, đây không phải là đứa em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của cô sao? Còn có người chồng luôn dịu dàng hết lòng yêu thương vợ con của cô nữa. Hai người họ đang làm gì trong nhà cô vậy. Ngoại tình? Lên kế hoạch giết chết vợ con để thừa kế tài sản? Tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt cô...
- Ha ha... giải thích?
Cô thất thểu từng bước, từng bước đi đến tặng cho người chồng tốt của mình một cái bạt tay đau điếng, đánh mạnh tới độ năm dấu ngón tay còn in trên mặt hắn ta. Miệng hắn còn tứa cả máu tươi.
- Anh cho tôi một bất ngờ lớn thật đấy.
Hôm nay là sinh nhật của cô, sau một ngày dài mệt mỏi ở công ty cô định trở về nhà sẽ cùng con trai đón sinh nhật bốn mươi ba tuổi. Bất ngờ là, vừa vào xe cô đã nhận được một cuộc điện thoại từ con trai nhưng đầu dây bên kia lại không phải là cậu bé.
- Đúng vậy, cho hỏi anh là?
Sau khi nhận được cuộc gọi đó, cô như chết đi. Điện thoại cũng không cầm nổi nữa mà rơi xuống gầm xe, đôi ta run rẩy cầm lấy vô lăng lao nhanh đến bệnh viện. Lúc này trong đầu cô đều quanh quẩn lời nói của người đàn ông kia:
- Mẹ của An An chúng tôi rất tiếc phải báo cho cô một tin buồn mong cô phải thật bình tĩnh... An An con trai cô vừa được chuyển đến bệnh viện chúng tôi. Cậu bé bị đánh khá nghiêm trọng, tình hình không được khả quan cho lắm cậu ấy nói trước khi rời đi muốn gặp cô một lần...
Không thể nào...
Nữa tiếng trước thằng bé còn vui vẻ gọi điện thoại cho cô bảo đang trên đường đi mua bánh kem muốn cùng cô đón sinh nhật. Chắc chắn chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Đôi chân trần run rẩy mà chạy vào bệnh viện, cô nhất định phải gặp được con trai. Không, cô mong tất cả chỉ là nhầm lẫn.
- Mẹ An An đến rồi, mau tránh đường.
Bác sĩ cùng y tá thấy cô đến cũng vội tản ra một bên. Cô chết lặng đứng nhìn con trai nằm ở đó trên mặt đầy những vết bầm thâm tím. Xương sườn cũng gãy gần hết trên người không có một nơi nào là lành lặng cả. Đôi chân cô bủn rủn, đau đớn khụy xuống mặt sàn lạnh lẽo từng bước từng bước một bò về phía giường bệnh...
- An An con đang làm gì vậy? Con đang đùa đúng không? Đừng đùa nữa con làm mẹ sợ đấy.
Nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch, không ngừng nỉ non trông yếu đuối bất lực đến đau lòng.
- An An không phải con nói con sắp thi đại học cần mẹ đến cổ vũ sao? Con muốn đón sinh nhật cùng mẹ mà.
- Mẹ...
Hai dòng lệ chảy xuống khóe mắt, khóe môi cậu bé giương lên cố nặn ra một nụ cười vui vẻ. An An khó khăn mà mở miệng, cuối cùng mẹ cũng đến An An có thể thực hiện lời hứa rồi. Cậu thì thào:
- Sinh nhật... vui... vẻ...
Những người xung quanh chứng kiến cảnh này cũng không cầm được nước mắt. Có người không nhìn nổi nữa mà chạy ra ngoài. Lúc này một vị bác sĩ cũng đứng ra an ủi cô:
- Mong cô nén đau buồn, cậu bé đã rất cố gắng để đợi cô chắc chắn không muốn nhìn thấy cô phải đau lòng như vậy.
Thời khắc cô nhìn tấm vải trắng được phủ lên người con trai thế giới của cô như sụp đổ. Cô khóc ngất nhào vào ôm lấy cậu bé.
- An An... đừng mà... đừng mà con ơi...
Vị bác sĩ kia cũng lắc đầu bất lực, ông xoay người bước ra ngoài. Trước khi đi ông lại nói:
- Xin lỗi mẹ An An, lúc nãy chúng tôi đã gọi cho ba An An nhưng không thể liên lạc được. Tôi thấy cậu nhóc có vẻ không thích ba mình lắm, nhưng tôi nghĩ cô nên báo cho anh ta biết thì hơn.
Nói rồi ông cũng rời đi bỏ lại cô cùng An An ở đó.
Rất lâu, rất lâu... cô cũng đứng dậy. Cô cúi người hôn xuống cái trán đã trắng bệch của cậu nhóc. Môi mấp máy không rõ:
- An An đợi mẹ... đợi mẹ sắp xếp xong mẹ sẽ đưa con về nhà.
...
Bây giờ đã mười một giờ tối chân cô rớm máu lảo đảo trở về nhà, nhìn cô lúc này chả khác nào cái xác không hồn. Đầu tóc rối bời, điên điên dại dại. Cô không biết nên nói với chồng như thế nào đây. Nói con của bọn họ không còn nữa. Cô đau đớn, hai mắt sưng húp vẫn không ngừng tuông lệ, bây giờ cô chỉ còn lại anh thôi.
Cô mệt mỏi lê thân xác điêu tàn vào nhà, đến trước cửa phòng cô đột nhiên phát hiện có âm thanh vang ra từ trong phòng ngủ.
- Em yên tâm, anh cho người giải quyết thằng nhóc đó rồi, cô ta sẽ không phát hiện ra chuyện của chúng ta đâu.
Người phụ nữ kia nghe vậy thì bậc cười.
- Anh cũng ác thật đấy, tuy không phải là con trai ruột nhưng mà sống với nhau mười tám năm rồi còn gì, ra tay cũng tàn nhẫn thật.
Giọng nói này...
- Ha... vốn dĩ anh định để nó sống thêm vài năm nhưng nó thì sao? Suốt ngày chống đối anh. Chết cũng tốt đợi anh giải quyết xong mẹ của nó thì nhà cửa, công ty không phải đều là của anh à, lúc đó em muốn gì mà chả được?
Nghĩ hay thật đấy, thì ra đứa con trai đáng thương của cô vì phát hiện chuyện cầm thú của anh ta mới có kết cục đau đớn như vậy. Cô vớ lấy con dao gọt trái cây đang để trên bàn.
"Các người chắc chắn sẽ không yên với tôi."
Cô đẩy cửa xông vào, "đùng" cảnh tượng trước mắt khiến cô như bị sét đánh giữa trời quang, cô chết lặng con dao trên tay cũng rơi xuống đất.
- Chị, sao chị lại về.
- Em, em nghe anh giải thích...
Chuyện gì đang xảy ra trong cuộc đời cô vậy, đây không phải là đứa em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của cô sao? Còn có người chồng luôn dịu dàng hết lòng yêu thương vợ con của cô nữa. Hai người họ đang làm gì trong nhà cô vậy. Ngoại tình? Lên kế hoạch giết chết vợ con để thừa kế tài sản? Tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt cô...
- Ha ha... giải thích?
Cô thất thểu từng bước, từng bước đi đến tặng cho người chồng tốt của mình một cái bạt tay đau điếng, đánh mạnh tới độ năm dấu ngón tay còn in trên mặt hắn ta. Miệng hắn còn tứa cả máu tươi.
- Anh cho tôi một bất ngờ lớn thật đấy.