Chương 8: Tới Trường Làm Thủ Tục Tạm Nghỉ
Không có người kia quấy rối, việc xây nhà thuận lợi triển khai.Lâm Lạc cơ bản hai ngày một lần sẽ đến kiểm tra tiến độ xây nhà ở thôn Chu gia, ngược lại là Diêu a bà còn tích cực hơn cả cô, mỗi ngày sau khi từ ngoài đồng về đều nhìn chằm chằm công nhân, chỉ sợ Lâm Lạc bị lừa.Hơn nữa thôn không lớn, chuyện của Lâm Lạc rất nhanh thành đề tài nói chuyện của những người lớn tuổi trong thôn, mỗi lần cô trở về là đều có thể gặp phải mấy người muốn nói việc nhà cùng cô.Làm người không thích nói chuyện như Lâm Lạc có hơi khó tiêu, rất nhiều lần đều phải vận dụng ám chỉ tinh thần mới chạy thoát.Trải qua những ngày như vậy, rất nhanh đã cuối tháng tám, cũng đến lúc Lâm Lạc cần đến trường một chuyến, rốt cuộc năm sau cô không tính toán tiếp tục đi học nữa.Ngày 28 tháng 8.Trường đại học A trừ bỏ năm nhất, chính thức khai giảng là vào ngày 31 tháng 8, cho nên mấy ngày nay đã lục tục có người đến trường học.Khi Lâm Lạc đến trường, còn cách thời gian hẹn với phụ đạo viên tầm một giờ, cô trực tiếp tới ký túc xá trước.Điều kiện của ký túc xá Đại học A không tồi, bốn người một phòng, có điều hòa, có nhà vệ sinh khép kín, nhưng trừ bỏ mấy điều kiện nói trên, quan trọng nhất vẫn là bạn cùng phòng.Thực hiển nhiên, vận khí Lâm Lạc không được tốt, tổng cộng bốn người, hai cái là cực phẩm, một người quá hướng nội không hợp với cô, vốn dĩ cô còn đang lo lắng tương lai 3 năm mình phải làm sao.Hiện tại vấn đề này đã được giải quyết.“Lâm Lạc?”Vừa vào phòng đã cảm nhận được gió mát của điều hòa ập vào trước mặt, phòng ngủ đã có hai người tới trước.Lâm Lạc gật đầu coi như đáp lại, lập tức đi về phía giường của mình, phòng trong ký túc xá của đại học A đều thiết kế trên là giường dưới là bàn, làm cho sinh viên mỗi người đều có chỗ riêng để cất đồ, không phải trộn lẫn cùng nhau.Nhưng hiện tại Lâm Lạc lại nhìn thấy thùng rác cạnh bàn của cô đã bị nhét đầy rác rưởi bên trong, không chỉ không có bọc túi đựng rác vào, nhìn kỹ còn có thể thấy mấy con sâu nhỏ đang nhúc nhích bên trong, hẳn là đã bị vứt vào ít nhất một ngày.Gương mặt Lâm Lạc không chút biểu tình nhìn về phía bên cạnh, “Cậu ném?”Chu Nhã Vận bĩu môi, vẻ mặt không sao cả, “Thùng rác của tôi đầy rồi, ném nhờ chỗ cậu một hôm, xong rồi tôi sẽ mang đi vứt hết, cậu dữ như vậy làm gì?”Uông Tịnh ngồi đối diện với Chu Nhã Vận, nhìn Lâm Lạc rồi lại nhìn Chu Nhã Vận, lựa chọn câm miệng, loại sự tình này cô cũng không nói được cái gì.Lâm Lạc nhìn thoáng qua Chu Nhã Vận, không nói nữa, trực tiếp mở va ly mình mang đến ra, lấy những đồ cô muốn từng cái cất vào.Hôm nay cô lái xe đến, đồ trong phòng ngủ ký túc xá không nhiều lắm, có thể mang hết về trong một lần.Động tác này làm cho Chu Nhã Vận cùng Uông Tịnh đều hết sức tò mò, làm gì có ai vừa khai giảng đã thu thập đóng gói hành lý.“Lâm Lạc, cậu muốn đổi phòng ngủ à? Phụ đạo viên sẽ không đồng ý đâu.” Lâm Lạc mặc kệ cô ta, Chu Nhã Vận cũng không tiếp tục xem điện thoại nữa, “Hay là cậu có thủ đoạn gì phải không?’Nghe ngữ khí giống như cô ta cũng muốn đổi.Lâm Lạc vẫn trầm mặc như cũ, một câu không nói nhanh chóng đóng gói.Chu Nhã Vận không vui, “Đang nói chuyện với cậu đấy, điếc hả?”Bá —— đông —— loảng xoảng ——Đáp lại cô ta chỉ có thanh âm phát ra khi Lâm Lạc thu thập đồ vật.Chu Nhã Vận trực tiếp phỉ nhổ, nhỏ giọng nói một câu nhưng lại làm cả phòng đều có thể nghe thấy: “Đúng là không có giáo dục.”Lạch cạch, là thanh âm va ly đóng lại.Kéo va ly ra phòng ngủ, Lâm Lạc bình tĩnh mà cầm lấy thùng rác đi đến chỗ Chu Nhã Vận.Xôn xao, thùng rác bị đổ hết ra.Trên giường, trên bàn, thậm chí trên người Chu Nhã Vận nháy mắt đã đầy rác rưởi, nhìn kỹ bên trong thế nhưng còn có băng vệ sinh đã dùng rồi!“Cho cậu cái thùng luôn, không cần cảm ơn!”Phanh ——Cửa bị đóng lại, phía sau Lâm Lạc truyền đến tiếng nữ sinh phẫn nộ thét chói tai, ngay sau đó chính là một âm thanh đông nặng nề.Cô có để lại một dây tinh thần lực trước cửa phòng, khẳng định là khi Chu Nhã Vận muốn đuổi theo ra ngoài bị vướng ngã.Lâm Lạc thật sự không muốn lãng phí thời gian với loại người như vậy.“Bạn học Lâm Lạc đã thật sự suy nghĩ kỹ chưa?”Phụ đạo viên nhìn Lâm Lạc, ánh mắt mang theo đồng tình, cô cũng biết chuyện xảy ra với gia đình Lâm Lạc, “Có chuyện gì thì em cứ tâm sự cùng cô, đừng tự mình chịu đựng làm gì nhé.”Phụ đạo viên sợ Lâm Lạc không chịu được đả kích mà làm ra chuyện thương tổn bản thân.“Em đã suy nghĩ nghiêm túc rồi.” Lâm Lạc gật đầu, thật ra cô muốn trực tiếp thôi học, nhưng thủ tục thôi học phiền toái hơn so với tạm nghỉ học nhiều, bởi vậy cô mới chọn làm thủ tục tạm nghỉ học.Dù sao một năm sau cũng không khác biệt.Ước chừng hàn huyên hơn mười phút, kỳ thật rất nhiều chuyện đã nói hết ở hai ngày trước rồi, phụ đạo viên cũng biết phỏng chừng hy vọng Lâm Lạc thay đổi là không lớn, nhưng vẫn muốn thử lại một lần.Cuối cùng khi rời đi, Lâm Lạc nói một câu với phụ đạo viên đang nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm chân thành , “Tiếp theo sẽ không được yên ổn lắm, nếu cô rảnh thì nên đi tích trữ nhiều đồ ăn một chút.” Những lời này còn dùng thêm tinh thần lực để ám chỉ.Chẳng sợ phụ đạo viên phát sinh nghi hoặc, nhưng vẫn sẽ không tự giác mà làm theo.Trước khi rời đi, Lâm Lạc nhìn thoáng qua đại học A lần cuối.Cô, hẳn là sẽ không còn cơ hội quay lại.Trên đường về nhà Lâm Lạc còn nhận được điện thoại của phụ đạo viên, hỏi cô chuyện của Chu Nhã Vận là thế nào, khẳng định là Chu Nhã Vận đi cáo trạng.Nhưng mà Lâm Lạc đều đã tạm nghỉ học về nhà, chuyện này còn có thể làm sao được? Lâm Lạc ứng phó vài câu qua loa, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.Hiện tại trong đầu Lâm Lạc chủ yếu suy nghĩ đến việc trang hoàng, nhà cửa đã xây xong phần thô, chuyện trang hoàng cũng đến lúc phải lên chương trình rồi.Còn có mấy người bác cả Lâm, bọn họ mấy ngày nay vẫn luôn đổi số điện thoại gọi đến quấy rầy Lâm Lạc……