Chương 14: Dạ Dày Không Đáy
Lâm Lạc không có quá kinh ngạc với năng lực học tập xuất sắc của anh, chỉ thuận miệng nhẹ nhàng khen một câu, thu được một nụ cười của Vân Thư.Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Lạc nhìn thấy anh cười, tự dưng lại thấy có hơi quen mắt, cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, còn không phải là giống hệt kiểu cười của cô hay sao?Cuối cùng, Lâm Lạc và Vân Thư cùng nhau tiêu diệt sạch một túi sủi cảo 40 cái với lại 4 củ khoai lang to bằng nắm tay, thực tế là phần lớn đều do Vân Thư xử lý.Lâm Lạc chỉ ăn tám hay chín cái sủi cảo cùng một củ khoai lang đã cảm thấy không chống được, nhìn Vân Thư ăn một ngụm lại một ngụm, đảo mắt đã nuốt sạch một đống đồ ăn vào trong bụng, ngay cả một giọt nước canh cũng không dư thừa đúng là làm cô cảm thấy bội phục.“Ăn no chưa?”Vân Thư lắc đầu.Lâm Lạc: “…… Nếu muốn ăn no, anh có thể ăn được bao nhiêu cái?”Vân Thư sờ bụng, lại nhìn thoáng qua cái mâm trống không trên bàn, tự hỏi ba giây, “Khoảng ba mâm như vậy.”Một mâm ước chừng là 20 cái sủi cảo, cộng lại chính là 60 cái? Không biết trước kia anh đã sống sót như thế nào ở trên núi?“Lửng dạ.” Vân Thư bổ sung nửa câu sau.Lâm Lạc:……Cô cảm thấy mình có một tầng hầm là xa xa không đủ, lấy lượng cơm của Vân Thư, đại khái yêu cầu phải đến mấy cái kho hàng to đùng.Người là do mình mang về, còn có thể làm sao bây giờ?Chỉ có thể nuôi thôi.Nhưng Lâm Lạc cũng không nghĩ tới nuôi một tổ tông, Vân Thư hiện tại có biết làm gì hay không không quan trọng, chậm rãi về sau chắc chắn là phải thể hiện tác dụng của mình.Ví như sức lực anh lớn như vậy, dùng để trồng trọt hẳn là không tồi.Bởi vì năng lực học tập của Vân Thư rất mạnh, Lâm Lạc kiểm tra xem anh có biết chữ hay không, phát hiện trình độ hiện tại của anh không khác với bạn nhỏ học lớp 3 lắm, có thể nhận biết một ít chữ cơ bản.Lại còn biết ghép vần!Vì thế cô lên mạng download một ít video thường thức cùng dạy nhận biết chữ về cho anh tự học.Cô còn cần phải lên thị trấn lấy một đống đồ chuyển phát nhanh.“Được rồi, anh tự mình ngồi ngoan ngoãn mà xem video đi, đói bụng thì ăn mấy thứ này, khoảng 2 tiếng nữa là tôi sẽ về.”Hiện tại cô không thể đưa Vân Thư ra trước mặt người khác mà không có sơ hở gì, phải chờ dị năng lên cấp 4 cô mới có thể không cần nói chuyện mà trực tiếp dùng dị năng làm ảnh hưởng đến nhận thức trong đầu người khác.Đến lúc đó chỉ cần cô đi một vòng ở trong thôn, mọi người sẽ tự động hợp lý coi Vân Thư thành anh họ của Lâm Lạc —— là thân thích bên đằng nội không yên tâm Lâm Lạc nên cố ý tới thăm.Không sai, Vân Thư biết tuổi tác của mình, còn lớn hơn ba tuổi so với Lâm Lạc hiện tại.Tuy rằng nhìn từ bề ngoài Vân Thư đúng là lớn hơn cô ba tuổi, nhưng từ hành vi của anh, Lâm Lạc chỉ cảm thấy mình đang nuôi một đứa em trai.“Tôi biết rồi, Lạc Lạc.”May là đứa “em trai” này rất ngoan, bằng không Lâm Lạc cũng không có kiên nhẫn được như vậy.Đường từ thôn Chu gia đi lên thị trấn, mấy tháng nay Lâm Lạc đã đi qua vô số lần, cô lái xe trực tiếp đến cửa hàng chuyển phát nhanh trước.“Tiểu Lạc tới rồi, dì đã mang những đồ chuyển phát nhanh của cháu để riêng ra rồi, kia kìa.” Dì ở cửa hàng chuyển phát nhanh cười tủm tìm nhìn thoáng qua Lâm Lạc, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm cùng người bên cạnh, “Hiện tại mấy cô gái trẻ đều thích mua sắm trên mạng, đứa con gái nhà tôi đã chọn sẵn một đống đồ cần mua, chỉ đang chờ hoạt động ngày 11-11.”Lâm Lạc nói một tiếng cảm ơn, bắt đầu dọn đồ lên xe, cốp xe đầy thì để lên trên ghế sau, dù sao cũng không có người khác ngồi.Dọn xong đồ, Lâm Lạc lại đi ra chợ rau trong thị trấn một chuyến, mua một ít đồ ăn tươi sống và trái cây.Không biết nấu ăn thì phải luyện, bằng không chẳng lẽ lại cứ ăn mấy loại thức ăn chế biến sẵn mãi.Đương nhiên, mấy món sủi cảo đông lạnh ăn liền, bánh bao, bánh trôi…phải chuẩn bị trước một ít để ngừa vạn nhất.Cho đến khi nhét đầy đồ trên xe, ngay cả vị trí ghế phụ cũng không bỏ qua, Lâm Lạc mới cảm thấy mỹ mãn lái xe về nhà.“Vân Thư, lại đây lấy đồ vào giúp tôi.”Sau khi Lâm Lạc lái xe vào sân, không chút khách khí mà bắt đầu sai sử Vân Thư.Vân Thư chân dài bước nhanh, sức lực nhiều, Lâm Lạc cất xong một chuyến, anh có thể cất ba chuyến, còn làm nhiều hơn Lâm Lạc.Lập tức đã dọn sạch xe.Lâm Lạc lộ ra một gương mặt tươi cười, ném một viên kẹo sữa cho Vân Thư, “Đây là phần thưởng cho anh.”Cô rất thích loại kẹo sữa này, thơm mùi sữa lại không bị dính răng, sau mạt thế không được ăn làm cô tiếc nuối rất lâu.Lần này trực tiếp đặt mua luôn hai thùng ở trên mạng.Một đống đồ chuyển phát nhanh để trong phòng khách, Lâm Lạc cùng Vân Thư mỗi người ngồi trên một cái ghế nhỏ, bắt đầu mở các hộp hàng.“Lạc Lạc, đây là cái gì?”“Lương khô, chờ lúc nữa cất vào tầng hầm đi.”“Còn cái này?”Theo từng hộp được mở ra, Vân Thư xé một túi hàng chuyển phát màu đen, lấy ra một túi đồ trong suốt, hiếu kỳ hỏi.Bên trong là một loạt đồ vật màu đen.Lâm Lạc tùy ý nhìn thoáng qua biết ngay đây là cái gì, quỷ biết lúc trước khi mua đống đồ này trong lòng cô đã suy nghĩ cái gì.“…… Quần lót của anh, về sau mỗi ngày đều phải thay, nhớ rõ phải tự mình giặt sạch.”-----------------------------------------------------------*Câu thơ trích trong “ Tiểu song u ký” của Trần Kế NhoTrần Kế Nho 陈继儒 (1558 – 1639): văn học gia, thư hoạ gia đời Minh, tự Trọng Thuần 仲醇, hiệu Mi Công 眉公, người Hoa Đình 华亭 Tùng Giang 松江 (nay là Tùng Giang Thượng Hải).