Chương : 83
Sáng hôm sau Lục Tiểu Lâm liền liên hệ An Na, nói ông cụ muốn tối nay cô đến nhà gặp mặt.
Bố của Lục Trung Quân đồng ý gặp mặt mình, điều này vốn dĩ An Na đã đoán trước được rồi, nên cũng không thấy căng thẳng gì. Thấy thời gian cũng sắp đến, chuẩn bị xong xuôi, cô theo địa chỉ Lục Tiểu Lâm đưa để tìm đến.
Chỗ ở của Lục gia hoàn cảnh rất yên tĩnh thanh nhã, qua bức tường lưới sắt có thể thấy bên trong là một tòa nhà hai tầng lầu còn có một đình viện nhỏ mang phong cách trước giải phóng để lại, bên ngoài nhìn có vẻ rất cũ, nhưng so với kiểu nhà mái bằng ngõ ngõ hẻm hoặc là nhà lầu xi măng màu xám xây theo một kiểu trong nội thành thì lại có một phong cách rất đặc biệt.
An Na xem đồng hồ một lần nữa thấy vẫn còn sớm trước năm phút. Lục Tiểu Lâm đã đứng ở cổng để chờ rồi, thấy An Na xuất hiện thì mừng rỡ, vội chạy ra đón cô vào nhà, giới thiệu đơn giản với thím Trương đang ở phòng khách, sau đó dẫn cô vào thư phòng gặp Lục Kiến Lâm.
- …Bố em hôm nay cố ý về sớm hơn mọi ngày, còn chưa thay quần áo nữa, đang chờ trong phòng…
Đưa An Na vào thư phòng, Lục Tiểu Lâm thì thầm nói, gõ cửa, rồi đẩy cửa khép hờ ra, đi vào nói:
– Bố, chị An Na tới rồi.
– Bảo cô ấy vào đi.
Bên trong có tiếng già nua vọng ra, nhưng rất trầm ổn.
Lục Tiểu Lâm quay lại đánh mắt ra hiệu với An Na. An Na gật đầu, đi vào, khi thấy một ông cụ tóc hoa râm tầm năm sáu mươi tuổi đang ngồi sau bàn sách, khá gầy gò, sống lưng thẳng tắp, bộ quân trang trên người nghiêm chỉnh phẳng phiu, không có một nếp nhăn nào.
Ông Lục thần sắc nghiêm túc quá mức khiến cho An Na rất khó liên tưởng đến ông cụ hiền lành sắp rời khỏi nhân thế mà mình đã từng đi thăm một lần.
Cô bước lên trước vài bước, cuối cùng đứng cách bàn sách tầm năm sáu bước, nhìn ông cụ, mỉm cười.
– Cháu chào bác, cháu là An Na. Cám ơn bác đã dành thời gian để gặp cháu ạ.
Ngay từ lúc cô bước vào phòng, ánh mắt ông cụ đã đặt lên người cô rồi. Thấy cô chào hỏi mình thì thần sắc rốt cuộc không còn nghiêm trang như ban đầu nữa, lộ ra chút ôn hòa, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ra hiệu cô ngồi xuống.
An Na qua đó ngồi xuống.
Thím Trương bước vào châm trà, An Na mỉm cười cám ơn.
– Cháu là cháu gái của An Quốc Cường à?
Chờ thím Trương đi rồi, ông Lục hỏi.
– Vâng ạ.
– Tiểu Lâm nói cháu muốn gặp ta? – Ánh mắt ông Lục lại lần nữa rơi trên mặt An Na, mang theo vẻ thăm dò nghiên cứu.
– Vâng ạ. – An Na lại gật đầu, – Bác, cháu biết cháu tới gặp bác là rất tùy tiện. Nhưng nghĩ kỹ, cháu thấy điều này rất cần thiết. Chắc bác cũng biết, cháu và Lục Trung Quân con trai bác đang yêu nhau, cháu biết mấy ngày trước bởi vì cháu mà anh ấy gây với bác, giữa hai người đã có xung đột…
Thần sắc vốn ôn hòa của ông Lục lại trở nên nghiêm trang, nhìn nhìn An Na.
An Na hơi mỉm cười.
– Bác, hôm nay cháu tới gặp bác là có hai mục đích. Thứ nhất là muốn xin lỗi bác. Bởi vì cháu mà khiến hai cha con bất hòa nhau. Mong bác bỏ quá cho cháu. Thứ hai…
Cô hơi ngập ngừng.
– Thứ hai, cháu cảm thấy có chuyện này cần nói cho bác biết.
Ông Lục nhìn An Na, không lên tiếng.
– Bác, trước mặt bác, cháu cũng không cần giấu diếm gì cả. Thật ra, cháu rất thích con trai bác.
Chân mày ông cụ vô thức chau lại, ánh mắt nhìn An Na lộ chút kinh ngạc.
- …Anh ấy thật sự có nhiều khuyết điểm. – An Na bình thản tiếp nhận ánh mắt quan sát của ông cụ, – Nhưng sau khuyết điểm, thì anh ấy lại là một người có trách nhiệm, có tình có nghĩa.
Bả vai ông cụ giật giật, hừ một tiếng:
– Nó tốt như vậy à?
– Đúng ạ. – An Na nói, – Còn hơn cả phán xét trước đây của bác nữa.
– Ý cô là tôi nghĩ oan cho nó hở? – Ông cụ lạnh nhạt hỏi một câu.
– Bác, cháu nghĩ thất vọng lớn nhất của bác với anh ấy hẳn là mấy năm trước chuyện anh ấy với một nữ đoàn viên của đoàn văn công đúng không ạ?
Ông cụ không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
– Sự việc này, bác không nghĩ oan cho anh ấy, vì tất cả đều là lựa chọn của anh ấy. Nhưng cháu muốn nói với bác về một khía cạnh khác. Anh ấy và chị văn công kia không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là lúc ấy vì bảo vệ danh dự của người bạn thân đã hy sinh, vì để người con của bạn mình có được trợ cấp sinh hoạt, nên anh ấy đã đứng ra, nhận hết mọi việc về mình.
Thần sắc ông Lục hơi biến đổi.
– Cháu nói gì?
Ông hỏi, giọng nói bắt đầu run rẩy.
– Bác, Lục Trung Quân làm như vậy, hơn nữa vẫn không nói sự thật cho bác biết, đúng là không đúng. Anh ấy không nghĩ tới cảm nhận của bác. Trên thực tế, ban đầu anh ấy cũng không hề nói cho cháu biết. Anh ấy cảm thấy mình nên cả đời bảo vệ bí mật cho người bạn từng vào sinh ra tử với anh ấy. Là do cháu hỏi dồn mãi, anh mấy mới nói cho cháu biết.
Ông Lục thần sắc đờ đẫn. Trong phòng khoảng lặng kéo dài.
– Chuyện thế, mà nó…nó vẫn luôn giấu ta….Nó trước nay có bao giờ coi ta là cha nó đâu…
Sau một lúc lâu, ông Lục mới bình ổn lại tinh thần, lẩm bẩm một câu. Cũng không biết được khi nghe được chân tướng có vui mừng không, mà ngược lại, thần sắc hoang mang, giọng điệu buồn bã.
– Bác, trước đây là bởi vì bác kỳ vọng vào anh ấy quá cao, cho nên thất vọng càng lớn.
Cô hơi do dự, rồi nói tiếp,
– Lời nói này thực ra cũng không tới lượt cháu nói. Ngày đó khi hai người xung đột, anh ấy ngoài mặt thì không để bụng, nhưng cháu cảm nhận được, trong lòng anh ấy không hề dễ chịu chút nào, dẫu sao bác vẫn là cha của anh ấy. Cháu nghĩ trên đời này không một người con nào lại không hy vọng mình được cha mẹ tán thành ủng hộ, dẫu cho bề ngoài luôn tỏ vẻ phản nghịch. Đôi khi, dùng một phương thức khác, có khi khúc mắc đã được cởi từ lâu rồi. Bác nói có đúng không ạ?
Ông Lục vẫn không nói gì.
An Na đứng lên.
– Bác, cháu đến đây là muốn nói với bác chuyện đó. Thực ra thì, Lục Trung Quân không cho cháu nói ạ, nhưng cháu cảm thấy điều này rất cần thiết, cho nên tự cháu đến. Cám ơn bác đã cho cháu cơ hội để nói. Cháu không quấy rầy bác nữa, cháu xin phép.
Nói xong, cô lễ phép cúi mình chào ông, rồi quay người đi ra ngoài.
Lục Tiểu Lâm và thím Trương đang ngồi ở phòng khách, biểu cảm thấp thỏm, bỗng thấy An Na đi ra thì vội đứng lên.
– Sao lại nhanh thế hạ?
Lục Tiểu Lâm kinh ngạc.
– Ừ. – An Na cười nói, – Những gì cần nói nói xong rồi. Tiểu Lâm, cảm ơn em, giờ chị đi đây.
– Chị ngồi chơi đã. – Lục Tiểu Lâm giữ cô lại, nhưng nom vẻ muốn về của An Na thì đành tiễn cô ra ngoài.
– Chị Trương, bảo anh Trương lái xe đưa con bé về đi. Nơi này xa, con bé đi một mình về không tiện.
Phía sau bỗng có tiếng nói cất lên.
Lục Tiểu Lâm quay đầu lại, thấy ông Lục đã đi ra từ lúc nào rồi, đứng đó dặn dò.
– Vâng ạ.
Thím Trương vội đi gọi người.
Lục Tiểu Lâm cũng vui mừng, nhanh chóng nhìn thoáng qua An Na.
An Na ngây ra, sau đó quay lại nói với ông:
– Cám ơn bác, vậy cháu không từ chối ạ.
Thái độ của ông Lục vẫn như trước, rất nghiêm trang, nhìn cô, gật gật đầu, sau đó chắp tay đi vào phòng.
……
Qua mấy ngày nữa, kỳ học này sẽ kết thúc.
An Quốc Cường đã về nhà rồi, hẳn là từ Tiêu Du mà biết chuyện xảy ra, không yên tâm, thỉnh thoảng lại gọi điện cho An Na, còn bảo kết thúc học thì cô về nhà luôn đi.
Về phía công việc chế tác năm bộ triều phục bên phía Tống nữ sĩ, tiến độ vẫn luôn gấp gáp, công việc của thầy Hà cũng đang tới thời khắc mấu chốt. Mặc dù được nghỉ nhưng An Na vẫn không thể về ngay được, bèn giải thích với bố, nói qua một thời gian ngắn nữa thì mới về.
An Quốc Cường đã biết cô đang làm việc này, vẫn luôn ủng hộ cô. Thấy cô nói vậy thì cũng không bắt buộc nữa.
Hôm nay phòng làm việc của Tống nữ sĩ gọi điện thoại tới, nói yêu cầu cô đến công ty thương thảo mấy vấn đề đang gặp phải. An Na vội tranh thủ thời gian qua đó. Hôm nay cũng là ngày Lục Trung Quân trở lại, khi đến trường tìm cô thì mấy chị nói cô đi có việc rồi.
Lục Trung Quân biết cô gần nhất bận việc, thấy cũng không xa mấy, muốn gặp cô nên qua đó. Lúc tới bên ngoài công ty, đang định đi vào thì nom thấy An Na đang đứng nói chuyện với một người đàn ông ở dưới bậc thang, còn đứng khá gần nhau.
Người đàn ông kia Lục Trung Quân cũng biết, Phạm Minh. Anh và anh ta tuy rằng không có qua lại gì mấy nhưng trước đây cũng từng gặp nhau vài lần, coi như là quen biết nhau. Không biết tại sao anh ta lại biết An Na nhỉ. Quan sát dáng vẻ anh ta, có vẻ như rất thân thiện với An Na, chuông cảnh báo trong lòng lập tức vang lên, anh đi qua đó, gọi một tiếng Phạm Minh để chào hỏi.
Phạm Minh đang hẹn An Na cùng đi ăn cơm, bỗng nghe có người gọi mình, quay lại nhận ra là Lục Trung Quân thì sửng sốt, sau đó thì mỉm cười, bắt tay nhau.
– Chẳng phải cậu rất bận à? Đã lâu không gặp, sao hôm nay lại ở đây thế?
– Tới đón bạn gái tôi.
Lục Trung Quân cười nói.
– Hà hà, lâu không gặp đã có bạn gái rồi à? Là ai may mắn lọt vào mắt xanh của cậu vậy? – Phạm Minh đùa.
Lục Trung Quân hất cằm sang An Na,
– Kia kìa.
Phạm Minh ngây ra, nhìn An Na.
Khi buổi chiều An Na tới, Phạm Minh cũng ở đó rồi. Bởi vì lúc trước từng đi nhờ xe anh ta, dẫu cảm nhận được anh ta nhiệt tình với mình quá, nhưng anh ta không bộc lộ rõ, cô cũng đối xử bình thường. Lúc vừa rồi xong việc đi ra, Phạm Minh lại ra cùng, mời cô đi ăn. Cô còn chưa kịp từ chối thì Lục Trung Quân lại tới một cách đột ngột, không ngờ hai người còn quen nhau nữa. Thấy Phạm Minh kinh ngạc nhìn sang mình thì cười cười, nói với anh ta:
– Cám ơn anh lần trước đưa tôi đến nhà ga. Lần sau có rảnh, tôi và Lục Trung Quân mời anh đi ăn bữa cơm.
Bố của Lục Trung Quân đồng ý gặp mặt mình, điều này vốn dĩ An Na đã đoán trước được rồi, nên cũng không thấy căng thẳng gì. Thấy thời gian cũng sắp đến, chuẩn bị xong xuôi, cô theo địa chỉ Lục Tiểu Lâm đưa để tìm đến.
Chỗ ở của Lục gia hoàn cảnh rất yên tĩnh thanh nhã, qua bức tường lưới sắt có thể thấy bên trong là một tòa nhà hai tầng lầu còn có một đình viện nhỏ mang phong cách trước giải phóng để lại, bên ngoài nhìn có vẻ rất cũ, nhưng so với kiểu nhà mái bằng ngõ ngõ hẻm hoặc là nhà lầu xi măng màu xám xây theo một kiểu trong nội thành thì lại có một phong cách rất đặc biệt.
An Na xem đồng hồ một lần nữa thấy vẫn còn sớm trước năm phút. Lục Tiểu Lâm đã đứng ở cổng để chờ rồi, thấy An Na xuất hiện thì mừng rỡ, vội chạy ra đón cô vào nhà, giới thiệu đơn giản với thím Trương đang ở phòng khách, sau đó dẫn cô vào thư phòng gặp Lục Kiến Lâm.
- …Bố em hôm nay cố ý về sớm hơn mọi ngày, còn chưa thay quần áo nữa, đang chờ trong phòng…
Đưa An Na vào thư phòng, Lục Tiểu Lâm thì thầm nói, gõ cửa, rồi đẩy cửa khép hờ ra, đi vào nói:
– Bố, chị An Na tới rồi.
– Bảo cô ấy vào đi.
Bên trong có tiếng già nua vọng ra, nhưng rất trầm ổn.
Lục Tiểu Lâm quay lại đánh mắt ra hiệu với An Na. An Na gật đầu, đi vào, khi thấy một ông cụ tóc hoa râm tầm năm sáu mươi tuổi đang ngồi sau bàn sách, khá gầy gò, sống lưng thẳng tắp, bộ quân trang trên người nghiêm chỉnh phẳng phiu, không có một nếp nhăn nào.
Ông Lục thần sắc nghiêm túc quá mức khiến cho An Na rất khó liên tưởng đến ông cụ hiền lành sắp rời khỏi nhân thế mà mình đã từng đi thăm một lần.
Cô bước lên trước vài bước, cuối cùng đứng cách bàn sách tầm năm sáu bước, nhìn ông cụ, mỉm cười.
– Cháu chào bác, cháu là An Na. Cám ơn bác đã dành thời gian để gặp cháu ạ.
Ngay từ lúc cô bước vào phòng, ánh mắt ông cụ đã đặt lên người cô rồi. Thấy cô chào hỏi mình thì thần sắc rốt cuộc không còn nghiêm trang như ban đầu nữa, lộ ra chút ôn hòa, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ra hiệu cô ngồi xuống.
An Na qua đó ngồi xuống.
Thím Trương bước vào châm trà, An Na mỉm cười cám ơn.
– Cháu là cháu gái của An Quốc Cường à?
Chờ thím Trương đi rồi, ông Lục hỏi.
– Vâng ạ.
– Tiểu Lâm nói cháu muốn gặp ta? – Ánh mắt ông Lục lại lần nữa rơi trên mặt An Na, mang theo vẻ thăm dò nghiên cứu.
– Vâng ạ. – An Na lại gật đầu, – Bác, cháu biết cháu tới gặp bác là rất tùy tiện. Nhưng nghĩ kỹ, cháu thấy điều này rất cần thiết. Chắc bác cũng biết, cháu và Lục Trung Quân con trai bác đang yêu nhau, cháu biết mấy ngày trước bởi vì cháu mà anh ấy gây với bác, giữa hai người đã có xung đột…
Thần sắc vốn ôn hòa của ông Lục lại trở nên nghiêm trang, nhìn nhìn An Na.
An Na hơi mỉm cười.
– Bác, hôm nay cháu tới gặp bác là có hai mục đích. Thứ nhất là muốn xin lỗi bác. Bởi vì cháu mà khiến hai cha con bất hòa nhau. Mong bác bỏ quá cho cháu. Thứ hai…
Cô hơi ngập ngừng.
– Thứ hai, cháu cảm thấy có chuyện này cần nói cho bác biết.
Ông Lục nhìn An Na, không lên tiếng.
– Bác, trước mặt bác, cháu cũng không cần giấu diếm gì cả. Thật ra, cháu rất thích con trai bác.
Chân mày ông cụ vô thức chau lại, ánh mắt nhìn An Na lộ chút kinh ngạc.
- …Anh ấy thật sự có nhiều khuyết điểm. – An Na bình thản tiếp nhận ánh mắt quan sát của ông cụ, – Nhưng sau khuyết điểm, thì anh ấy lại là một người có trách nhiệm, có tình có nghĩa.
Bả vai ông cụ giật giật, hừ một tiếng:
– Nó tốt như vậy à?
– Đúng ạ. – An Na nói, – Còn hơn cả phán xét trước đây của bác nữa.
– Ý cô là tôi nghĩ oan cho nó hở? – Ông cụ lạnh nhạt hỏi một câu.
– Bác, cháu nghĩ thất vọng lớn nhất của bác với anh ấy hẳn là mấy năm trước chuyện anh ấy với một nữ đoàn viên của đoàn văn công đúng không ạ?
Ông cụ không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
– Sự việc này, bác không nghĩ oan cho anh ấy, vì tất cả đều là lựa chọn của anh ấy. Nhưng cháu muốn nói với bác về một khía cạnh khác. Anh ấy và chị văn công kia không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là lúc ấy vì bảo vệ danh dự của người bạn thân đã hy sinh, vì để người con của bạn mình có được trợ cấp sinh hoạt, nên anh ấy đã đứng ra, nhận hết mọi việc về mình.
Thần sắc ông Lục hơi biến đổi.
– Cháu nói gì?
Ông hỏi, giọng nói bắt đầu run rẩy.
– Bác, Lục Trung Quân làm như vậy, hơn nữa vẫn không nói sự thật cho bác biết, đúng là không đúng. Anh ấy không nghĩ tới cảm nhận của bác. Trên thực tế, ban đầu anh ấy cũng không hề nói cho cháu biết. Anh ấy cảm thấy mình nên cả đời bảo vệ bí mật cho người bạn từng vào sinh ra tử với anh ấy. Là do cháu hỏi dồn mãi, anh mấy mới nói cho cháu biết.
Ông Lục thần sắc đờ đẫn. Trong phòng khoảng lặng kéo dài.
– Chuyện thế, mà nó…nó vẫn luôn giấu ta….Nó trước nay có bao giờ coi ta là cha nó đâu…
Sau một lúc lâu, ông Lục mới bình ổn lại tinh thần, lẩm bẩm một câu. Cũng không biết được khi nghe được chân tướng có vui mừng không, mà ngược lại, thần sắc hoang mang, giọng điệu buồn bã.
– Bác, trước đây là bởi vì bác kỳ vọng vào anh ấy quá cao, cho nên thất vọng càng lớn.
Cô hơi do dự, rồi nói tiếp,
– Lời nói này thực ra cũng không tới lượt cháu nói. Ngày đó khi hai người xung đột, anh ấy ngoài mặt thì không để bụng, nhưng cháu cảm nhận được, trong lòng anh ấy không hề dễ chịu chút nào, dẫu sao bác vẫn là cha của anh ấy. Cháu nghĩ trên đời này không một người con nào lại không hy vọng mình được cha mẹ tán thành ủng hộ, dẫu cho bề ngoài luôn tỏ vẻ phản nghịch. Đôi khi, dùng một phương thức khác, có khi khúc mắc đã được cởi từ lâu rồi. Bác nói có đúng không ạ?
Ông Lục vẫn không nói gì.
An Na đứng lên.
– Bác, cháu đến đây là muốn nói với bác chuyện đó. Thực ra thì, Lục Trung Quân không cho cháu nói ạ, nhưng cháu cảm thấy điều này rất cần thiết, cho nên tự cháu đến. Cám ơn bác đã cho cháu cơ hội để nói. Cháu không quấy rầy bác nữa, cháu xin phép.
Nói xong, cô lễ phép cúi mình chào ông, rồi quay người đi ra ngoài.
Lục Tiểu Lâm và thím Trương đang ngồi ở phòng khách, biểu cảm thấp thỏm, bỗng thấy An Na đi ra thì vội đứng lên.
– Sao lại nhanh thế hạ?
Lục Tiểu Lâm kinh ngạc.
– Ừ. – An Na cười nói, – Những gì cần nói nói xong rồi. Tiểu Lâm, cảm ơn em, giờ chị đi đây.
– Chị ngồi chơi đã. – Lục Tiểu Lâm giữ cô lại, nhưng nom vẻ muốn về của An Na thì đành tiễn cô ra ngoài.
– Chị Trương, bảo anh Trương lái xe đưa con bé về đi. Nơi này xa, con bé đi một mình về không tiện.
Phía sau bỗng có tiếng nói cất lên.
Lục Tiểu Lâm quay đầu lại, thấy ông Lục đã đi ra từ lúc nào rồi, đứng đó dặn dò.
– Vâng ạ.
Thím Trương vội đi gọi người.
Lục Tiểu Lâm cũng vui mừng, nhanh chóng nhìn thoáng qua An Na.
An Na ngây ra, sau đó quay lại nói với ông:
– Cám ơn bác, vậy cháu không từ chối ạ.
Thái độ của ông Lục vẫn như trước, rất nghiêm trang, nhìn cô, gật gật đầu, sau đó chắp tay đi vào phòng.
……
Qua mấy ngày nữa, kỳ học này sẽ kết thúc.
An Quốc Cường đã về nhà rồi, hẳn là từ Tiêu Du mà biết chuyện xảy ra, không yên tâm, thỉnh thoảng lại gọi điện cho An Na, còn bảo kết thúc học thì cô về nhà luôn đi.
Về phía công việc chế tác năm bộ triều phục bên phía Tống nữ sĩ, tiến độ vẫn luôn gấp gáp, công việc của thầy Hà cũng đang tới thời khắc mấu chốt. Mặc dù được nghỉ nhưng An Na vẫn không thể về ngay được, bèn giải thích với bố, nói qua một thời gian ngắn nữa thì mới về.
An Quốc Cường đã biết cô đang làm việc này, vẫn luôn ủng hộ cô. Thấy cô nói vậy thì cũng không bắt buộc nữa.
Hôm nay phòng làm việc của Tống nữ sĩ gọi điện thoại tới, nói yêu cầu cô đến công ty thương thảo mấy vấn đề đang gặp phải. An Na vội tranh thủ thời gian qua đó. Hôm nay cũng là ngày Lục Trung Quân trở lại, khi đến trường tìm cô thì mấy chị nói cô đi có việc rồi.
Lục Trung Quân biết cô gần nhất bận việc, thấy cũng không xa mấy, muốn gặp cô nên qua đó. Lúc tới bên ngoài công ty, đang định đi vào thì nom thấy An Na đang đứng nói chuyện với một người đàn ông ở dưới bậc thang, còn đứng khá gần nhau.
Người đàn ông kia Lục Trung Quân cũng biết, Phạm Minh. Anh và anh ta tuy rằng không có qua lại gì mấy nhưng trước đây cũng từng gặp nhau vài lần, coi như là quen biết nhau. Không biết tại sao anh ta lại biết An Na nhỉ. Quan sát dáng vẻ anh ta, có vẻ như rất thân thiện với An Na, chuông cảnh báo trong lòng lập tức vang lên, anh đi qua đó, gọi một tiếng Phạm Minh để chào hỏi.
Phạm Minh đang hẹn An Na cùng đi ăn cơm, bỗng nghe có người gọi mình, quay lại nhận ra là Lục Trung Quân thì sửng sốt, sau đó thì mỉm cười, bắt tay nhau.
– Chẳng phải cậu rất bận à? Đã lâu không gặp, sao hôm nay lại ở đây thế?
– Tới đón bạn gái tôi.
Lục Trung Quân cười nói.
– Hà hà, lâu không gặp đã có bạn gái rồi à? Là ai may mắn lọt vào mắt xanh của cậu vậy? – Phạm Minh đùa.
Lục Trung Quân hất cằm sang An Na,
– Kia kìa.
Phạm Minh ngây ra, nhìn An Na.
Khi buổi chiều An Na tới, Phạm Minh cũng ở đó rồi. Bởi vì lúc trước từng đi nhờ xe anh ta, dẫu cảm nhận được anh ta nhiệt tình với mình quá, nhưng anh ta không bộc lộ rõ, cô cũng đối xử bình thường. Lúc vừa rồi xong việc đi ra, Phạm Minh lại ra cùng, mời cô đi ăn. Cô còn chưa kịp từ chối thì Lục Trung Quân lại tới một cách đột ngột, không ngờ hai người còn quen nhau nữa. Thấy Phạm Minh kinh ngạc nhìn sang mình thì cười cười, nói với anh ta:
– Cám ơn anh lần trước đưa tôi đến nhà ga. Lần sau có rảnh, tôi và Lục Trung Quân mời anh đi ăn bữa cơm.