Chương : 78
Đồng sự Ngô trước khi đi còn bảo người phục vụ mang cơm lên phòng cho An Na. An Na không có tâm trạng để ăn uống, nước mắt vẫn tuôn rơi mãi không dứt.
Suốt cả buổi tối, cô không chợp mắt chút nào, mắt thao láo trong bóng tối chờ đợi tin tức. Bên ngoài hành lang phát ra thanh âm gì, một tiếng ho, một vài bước chân đều sẽ làm cô hoảng hốt, giống như ngày tận thế sắp đến rồi.
Nhưng mà cũng không có bất cứ tin tức gì. Sáng sớm hôm sau, ngoài hành lang bỗng có tiếng bước chân dồn dập, nghe như đi về phía phòng cô. Bị lo lắng cùng sợ hãi tra tấn cả một đêm, An Na lại lần nữa kinh hoảng, lao tới mở cửa. Bên ngoài là Lục Tiểu Lâm. Lục Tiểu Lâm hai mắt đỏ sưng, nhìn như vừa khóc, trông thấy An Na thì mắt lại đỏ lên, òa lên nhào tới ôm lấy cô. An Na cố nén nước mắt, thì thầm an ủi cô ấy.
Lục Tiểu Lâm khóc một lúc, hai mắt lưng tròng ngẩng lên, nghẹn ngào nói:
– Chị An Na, anh em không sao đâu chứ, đúng không? Anh nói với chị ba tháng sau là về đúng không? Anh sẽ không nói mà không giữ lời đâu…
Nước mắt lại không khống chế được lại lần lăn xuống hốc mắt của An Na, cô hít hít mũi:
– Phải, anh ấy đã hứa với chị rồi. Em đừng lo lắng, anh em sẽ trở lại thôi.
Lục Tiểu Lâm không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ. Sau một lúc ổn định rồi mới nói cho An Na biết, tối qua cô ấy cũng mới biết được tin tức. Bố cô ấy vốn không muốn thông báo cho cô ấy biết, là Hoa Lan gọi điện thông báo. Lúc cô ấy chạy tới học viện hàng không gặp chủ nhiệm Điền, mới biết An Na đã tới, liền đến đây tìm.
– Chị An Na, em sợ lắm…Nhỡ anh em không về được…
Lục Tiểu Lâm lại khóc lên. An Na cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và bất lực khi Lục Tiểu Lâm nói thế, cô ôm chặt lấy cô ấy:
– Không đâu. Em phải tin chị, chị biết anh ấy sẽ trở về.
…
Ba ngày trôi qua, lại thêm một màn đêm buông xuống. Đã là ngày thứ ba An Na đến đây, hai ngày trước Lục Tiểu Lâm vẫn ở cùng cô, chiều hôm qua mới đi, nói phải về nhà chăm sóc bố. Trước khi đi vẫn cứ căn dặn An Na, bảo cô phải ăn vào một chút. Đã hai ngày vừa rồi cô cơ hồ cũng không ăn uống gì cả, nếu cứ tiếp tục như thế ai cũng không thể chống đỡ nổi.
Trong ba ngày này, An Na đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại đến học viện hàng không rồi. Ban đầu chủ nhiệm Điền còn nhận, vẫn là câu nói cũ, bảo cô kiên nhẫn chờ. Sau đó tìm không thấy người, Lục Tiểu Lâm lại đi rồi, An Na lần nữa chạy đến học viện Hàng không, lại bị báo rằng chủ nhiệm Điền đã rời khỏi học viện rồi. Tựa như bị cả thế giới vứt bỏ, An Na hồn phi phách tán quay lại nhà khách, cuối cùng không nhịn được lấy hết can đảm gọi điện thoại về nhà. Nhận điện thoại là Tiêu Du, vừa nghe được giọng nói của mẹ, An Na đã nghẹn ngào lên. Bên kia Tiêu Du hoảng hốt, cuống quýt hỏi con gái đã xảy ra chuyện gì. Nói Lục Trung Quân đã xảy ra chuyện, không về được, một câu nói này sợ rằng sẽ thành sự thật mất, thế là cô không có can đảm nói ra.
– Không có gì ạ…
An Na cố kìm nén cơn nức nở.
– Con chỉ nhớ mọi người thôi…cho nên mới gọi về…Không có gì đâu ạ….Con vẫn khỏe…Con cúp điện thoại đây ạ.
An Na cúp điện thoại, trong ánh nhìn kinh ngạc của người bên cạnh mà chảy nước mắt trở về phòng, nhào vào giường, nước mắt tuôn xuống như mưa.
Hai ngày qua Lục Tiểu Lâm ở đây, cô vẫn cố nén cảm xúc mà an ủi cô ấy, bản thân thì không dám biểu lộ đau đớn cùng cực, sợ cảm xúc của mình sẽ làm cho Lục Tiểu Lâm càng thêm lo âu. Giờ không còn e dè gì nữa, bên cạnh cũng không có người khác, cô không muốn nhớ đến kỷ niệm giữa mình và Lục Trung Quân, nhưng trong đầu như một cái máy chiếu phim, không ngừng tự động hiện ra những hình ảnh về anh. Lần đầu họ gặp nhau, cô sợ sệt bất lực ngồi xổm dưới đất, thái độ anh lạnh nhạt cao ngạo, thậm chí còn mang chút thô bạo.
Lúc cô đến thăm nhà học sinh xong đi ra đường, trên đường về thì đi nhờ xe anh, buổi tối ở trạm thông tin kia, anh và chú Đinh trò chuyện vui vẻ. Bên đống lửa, nụ cười tươi của anh làm cho cô có một cảm giác như đã từng quen biết…
Buổi tối trước khi anh rời khỏi, xe anh đụng phải chuồng heo nhà người ta, xe bị giữ lại, dưới ánh trăng sáng ngời, anh đã cõng cô đi về, còn dùng mệnh lệnh mang theo yêu chiều để bắt cô nghe theo…
Sau đó họ đã ở bên nhau. Mỗi lần gặp lại sau xa cách đều là ân ái điên cuồng. Mỗi một nụ hôn, mỗi cái đụng chạm của anh trên da thịt cô đến giờ khắc này lại vẫn còn in đậm trong từng lỗ chân lông trên người cô, khiến cô chỉ cần nghĩ tới thôi là tim nảy lên kịch liệt. Cô nhớ rõ từng chi tiết mỗi khi họ ở bên nhau….
An Na ôm chặt lấy thân mình cuộn tròn nằm trên giường, tựa như chỉ như thế mới có cảm giác ấm áp như có anh đang ở bên mình. Trong phòng không bật đèn, cô lặng lẽ khóc trong bóng tối, khóc mãi không ngừng. Rốt cuộc khóc đến mức mệt lả đi rồi, giọng cũng nghèn nghẹt đi rồi, cả người kiệt sức, bao lo lâu, sợ hãi tích tụ trong mấy ngày qua dần dần như phiêu tán, ý thức của cô cũng mơ hồ đi, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ. Hình như là bị bóng đè, nhưng lại như rất chân thật, trong đêm khuya yên tĩnh, bỗng bên tai cô nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Cô mở choàng mắt ra, trước mắt vẫn tối đen như cũ, nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên,
Là có người tới thật ư. Không phải cô đang mơ.
– An Na, anh đã về rồi!
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô. Là giọng của Lục Trung Quân!
Trái tim An Na như cuộn trào lên, dòng máu như đông đặc trong tim theo giọng nói này nháy mắt đã có sức sống. Tim đập nhanh hơn, cả người nhảy dựng lên, lúc xuống giường còn chẳng kịp bật đèn, chân vướng vào cái giá áo ngay gần đó làm giá áo đổ xuống, cô bị vấp ngã.
– An Na! Em sao vậy!
Lục Trung Quân ở bên ngoài nghe thấy tiếng động ở trong phòng thì càng sốt ruột, ra sức vặn khóa, muốn phá để vào. An Na chẳng chút thấy đau đớn vì bị ngã, cả người cô đang bồng bềnh không thể tin nổi như vẫn đang ở trong mơ, bò lên, chạy như bay ra mở cửa. Mượn ánh đè hành lang ở chỗ rẽ hắt vào, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngay trong tầm mắt mình.
– Anh về rồi!
Lục Trung Quân giang hai tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
An Na đi chân trần, lòng bàn chân giẫm lên nền gạch lạnh lẽo, như bị định trụ tại chỗ, mặc cho Lục Trung Quân ôm chặt lấy mình, cô chẳng khác gì khúc gỗ, không nhúc nhích. Lục Trung Quân ôm chặt cô ở trong ngực, nụ hôn như mưa rơi trên trán trên mặt cô. Đôi môi anh khô vô cùng, thậm chí muốn lột lớp da ra. Cuối cùng khi anh hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô, khi gọi tên cô, An Na rốt cuộc mới phản ứng, chợt dùng hết toàn lực đẩy anh ra. Lục Trung Quân bị bất ngờ lui về sau vài bước.
– An Na, em sao thế?
Anh bước tới ôm cô,
– Là anh đây! Anh đã hứa với em sẽ trở về, giờ không sao rồi.
“Bốp” một tiếng, An Na giơ tay cho anh một cái tát.
Lục Trung Quân ngớ ra, nhưng đôi tay vẫn không dừng lại mà lại lần nữa ôm cô vào lòng.
– Lục Trung Quân đồ chết tiệt!
Đôi mắt An Na vốn đã khô khốc không thể khóc được nữa lại lần nữa tuôn trào nước mắt, giọng nghẹn ngào, ra sức đẩy anh ra, không cho anh ôm mình.
– Anh cút đi cho tôi, sau này đừng tới tìm tôi nữa. Tôi không muốn nhìn thấy anh chút nào nữa.
Lục Trung Quân yên lặng, vẫn ôm chặt cô không buông. An Na không thoát được đôi tay như kìm sắt của anh, cuối cùng từ bỏ, vừa khóc vừa đánh anh, cắn vào bả vai anh.
Lục Trung Quân trước sau vẫn yên lặng, chỉ biết ôm chặt lấy cô, để mặc cô trút hết cảm xúc lên người mình, tận đến lúc đôi tay cô đang đánh vào ngực mình dần trở nên yếu đi, tiếng nức nở cũng bắt đầu đứt quãng thì mới bế bổng cô lên đi vào giường đặt cô nằm xuống, mình cũng nằm xuống bên cô, đôi môi nứt nẻ hôn lên gò má đầy nước mắt của cô, sau đó dịch chuyển khẽ khàng nói bên tai cô:
– Anh biết em mệt mỏi rồi. Anh đã về rồi, anh sẽ ở bên em. Em cứ yên tâm ngủ một giấc đi, khi thức dậy mọi thứ đều tốt đẹp cả.
Anh nằm nghiêng bên cô, cứ ôm lấy cô, vuốt ve sau lưng cô. An Na cuộn tròn trong ngực anh, dần dần bình ổn lại, nhưng tay vẫn bám chặt cánh tay anh không chịu buông, vẫn nấc nhẹ, cuối cùng thì chậm rãi nhắm mắt lại. Qua một lúc lâu, cảm nhận được người trong lòng đã ngủ say rồi, Lục Trung Quân mới khẽ khàng rút cánh tay đã bắt đầu tê rần do bị cô gối lên, bật đèn bàn lên. Ánh đèn bàn mờ mờ không thể chiếu sáng được căn phòng nhưng cũng đủ chiếu lên nửa gương mặt đang ngủ của cô. Khuôn mặt cô tái nhợt tiều tụy, cái cằm nhọn giờ lại càng nhọn hơn, mấy nhúm tóc rối loạn dính vào trán và má, trên gương mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt, ngay cả lông mi cũng dính nước mắt. Dù là đang ngủ, đôi mày của cô cũng nhăn lại, như đang trải qua điều gì đó rất đáng sợ ở trong mơ.
Ánh mắt Lục Trung Quân mang theo yêu thương lo lắng nhìn cô. Qua một lát, anh giúp cô dém chăn, nhẹ nhàng bước xuống giường, tắt đèn bàn, mở cửa sổ ra hé một góc, ngồi xuống chiếc ghế ngay trước cửa sổ, hai chân đặt lên bệ cửa sổ, lấy gói thuốc lá trong túi áo ra, rút một điếu châm lên…
…
Giấc ngủ này của An Na rất nặng nề, lúc tỉnh dậy, đầu óc cô trống rỗng, không biết bản thân đang ở đâu nữa. Nằm thất thần vài giây, cảnh tượng đêm qua bỗng hiện lên, tim đập nhanh hơn, hai mắt mở choàng ra, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một đôi mắt quen thuộc. Trong tia nắng ban mai dìu dịu, Lục Trung Quân ngồi dựa bên cô, đôi mắt anh đỏ quạch, gò má xanh xao, nhưng ánh nhìn kia đối với cô lại vô cùng dịu dàng. An Na nằm yên, ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt sưng đỏ của cô lại lần nữa cay cay, tay với ra, muốn ôm lấy anh.
Lục Trung Quân lập tức cúi xuống ôm cô, đôi tay vòng qua sau gáy cô cùng mái tóc dài, giữ đầu cô, hôn lên môi cô. An Na mở cánh môi ra, lưỡi quấn lấy lưỡi của anh. Trên người anh có mùi thuốc lá và vị tanh mặn của nước biển. Cứ hôn mãi, An Na lại khóc nấc lên, tay cứ ôm chặt cổ anh không buông.
– Lục Trung Quân, em sợ lắm…Em tưởng rằng anh chết rồi, không trở lại nữa…Anh không biết được mấy ngày qua em sợ thế nào đâu…
Nước mắt dọc theo gò má lăn xuống bên tai, ướt hết vành tai rồi rơi xuống tóc mai bên gối. Lục Trung Quân chăm chú nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, lấy tay lau nước mắt của cô.
– An Na, trước khi đi anh đã hứa với em rồi mà, chờ anh quay về anh sẽ có câu trả lời cho em đó thôi. Giờ anh về rồi, anh cũng đã nghĩ kỹ rồi.
An Na mở to mắt nhìn anh.
– Anh đã quyết định sau này rời khỏi hàng ngũ phi công quân sự, không tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ gì nữa.
Ngữ điệu của anh hết sức nhẹ nhàng. An Na ngây ngẩn cả người, đôi mắt ngập nước nhìn anh. Lục Trung Quân hơi hơi mỉm cười.
– Em không vui à? Lần này anh thật sự đồng ý với em, không phải như trước kia chỉ đáp có lệ thôi đâu.
…
Anh bằng lòng không làm phi công quân sự nữa! Đây chính là yêu cầu mà cô bắt ép anh làm. Giờ anh đã đồng ý rồi, cô biết anh nhất định nói được làm được. Nhưng không hiểu vì sao, giờ phút này tâm tình của cô chẳng chút vui sướng nào.
Cô chậm rãi ngồi dậy,
– Lục Trung Quân, anh thật sự…
Hỏi được nửa câu, cô ngừng lại.
Lục Trung Quân đứng lên, đi đến bên cửa sổ đang hé một cánh, nhìn ra phía xa. Trên bệ cửa sổ chỉ còn một bao thuốc lá rỗng, dưới chân anh là mười mấy đầu thuốc, có vẻ như cả đêm qua anh đã đứng ở bên cửa sổ này rất lâu rất lâu. Anh bỗng quay đầu lại, mỉm cười nói:
– An Na, hình như anh chưa kể cho em nghe những trải qua ở lần đầu độc lập bay trên không nhỉ. Thực ra anh cũng không nói với bất kỳ ai cả. Bởi vì những trải qua cũng chẳng anh hùng chút nào. Đó là chuyện của rất nhiều năm trước.
Anh tạm dừng một chút, tựa như rơi vào trong hồi ức rất cũ.
– …Khi đó anh còn rất trẻ.
Anh tiếp tục nói,
– Anh nhớ rõ ngày hôm đó thời tiết không được tốt, dự báo sẽ có dông tố. Nhưng chiến hữu tác chiến của anh vẫn theo kế hoạch đã định mà bay. Anh theo đúng hướng dẫn của huấn luyện viên cất cánh bay lên không trung xuyên qua tầng mây, nhưng khi dự định bay tới độ cao 5000 mét, anh phát hiện chung quanh toàn mây là mây, vẫn là cho mây, không nhìn thấy được các chiến hữu ở đâu. Khi đó anh rất căng thẳng, nhưng đành phải căng da đầu tiếp tục bay lên, bất giác đã bay lên độ cao một vạn ba nghìn mét, đúng lúc mây bên ngoài khoang máy bay đen sì bỗng chốc biến hình, như muốn nuốt cả chiếc máy bay, sao băng trong mây không ngừng đập vào thân máy bay, anh thậm chí còn nghe được rất rõ tiếng sàn sạt như tiếng đậu rang. Anh càng thấy căng thẳng…
Ann hồi hộp đến nín thở, nghe ngữ điệu không nhanh không chậm của anh miêu tả lại những gì đã trải qua lúc đó,
- …Ngay lúc anh đang căng thẳng, anh phát hiện số liệu khí nén đang giảm xuống rất nhanh, loáng cái đã rớt xuống một nửa Mach. Anh vô cùng kinh hoảng, cho rằng máy bay trục trặc mất tốc độ, theo bản năng đẩy về trước một phát. Sau đó anh biết, đây là một thao tác rất sai lầm. Anh vừa đẩy xong, may bay như hòn đá bắt đầu lao thẳng xuống, không bay lên được nữa. Lúc ấy anh chẳng biết phải làm sao, tim đập thình thịch, anh cho rằng anh sẽ chết, chết vào ngay lần đầu tiên độc lập bay. Nhưng máy bay rơi xuống đến dưới một vạn mét, tốc độ lại trở lại bình thường. Vì thế anh tìm được đường sống trong cõi chết.
– Sau đó anh mới biết được, lúc ấy hạt băng trong không khí ảnh hưởng đến số liệu bay. Anh suýt gặp phải thần chết như thế đấy. Một lần nguy hiểm đó là nguy hiểm lần đầu tiên trong sự nghiệp bay của anh, cũng từ sau lần đó, bất luận gặp phải tình huống gì, anh đều không hề sợ hãi hay do dự. Anh bắt đầu hưởng thụ cuộc sống phi hành, đến mức các loại điều kiện bay khắc nghiệt đều mang lại cho anh một cảm giác kích thích chinh phục.
An Na ngơ ngẩn nhìn anh.
– Nhưng An Na, lúc này đây lại không giống như trước kia một chút nào.
Lục Trung Quân trầm hẳn đi một lát, sau đó nói, anh vẫn đứng bên cửa sổ, ánh mắt dừng ở trên mặt An Na, bốn mắt nhìn nhau.
– Nhiệm vụ lần này là bất ngờ, trước khi máy bay của anh nổ tung anh đã dùng thiết bị cứu sinh nhảy ra ngoài, trôi nổi trên mặt biển một ngày. Có lẽ là ông trời chưa cho anh chết, anh vẫn gặp may mắn, cuối cùng anh bị dòng hải lưu đẩy đến một hòn đảo nhỏ không có trên bản đồ. Anh ở trên đảo đợi vài ngày sau đó được cứu, sau khi lên trực thăng, chuyện đầu tiên anh nghĩ đến chính là anh đã thất hẹn, đã không về đúng hẹn như đã hứa với em.
An Na lại lần nữa rơi lệ.
Lục Trung Quân bước đến bên cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
– Ngoài sứ mệnh và chinh phục ra, cuộc sống của anh còn có thêm em nữa. Có lẽ là sau này, anh nên xác định lại tương lai của mình.
An Na ngước hai mắt đẫm lệ lên nhìn anh.
– Lục Trung Quân, sau này anh có hối hận không?
Cô nghẹn ngào nói.
– Có lẽ cũng sẽ có hối hận…
Anh chậm rì rì nói.
An Na ngẩn ra. Anh bỗng bật cười, thì thầm nói bên tai cô,
– Còn phải xem biểu hiện của em thế nào. Nhớ kỹ, anh hy sinh lớn như thế, tất cả đều vì em. Về sau nhớ đối xử tốt với anh đấy.
An Na đờ cả người, ngay sau đó thì phản ứng kịp, nín khóc mỉm cười, đấm vào anh.
– Hứ, chả có ai như em cả, người đàn ông của em vừa thoát chết trở về việc đầu tiên nghĩ đến là tìm em, em thì không đánh thì là mắng, em phải tốt với anh chứ….
An Na cắn môi, đưa bàn tay vuốt ve gương mặt xanh xao của anh. Lục Trung Quân bắt lấy tay cô gặm gặm ngón tay, lầm bầm nói:
– Mấy tháng rồi không được nếm em rồi…Nhớ muốn chết…Đừng chê anh hôi đấy, giờ anh muốn ăn em…
An Na ngoan ngoãn như con cừu non, bị anh đè xuống gối. Hai người đang tình nồng ý đượm, bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa.
– An Na, con có ở trong không?
Giọng nói đầy sốt ruột của Tiêu Du vang lên ở bên ngoài.
Suốt cả buổi tối, cô không chợp mắt chút nào, mắt thao láo trong bóng tối chờ đợi tin tức. Bên ngoài hành lang phát ra thanh âm gì, một tiếng ho, một vài bước chân đều sẽ làm cô hoảng hốt, giống như ngày tận thế sắp đến rồi.
Nhưng mà cũng không có bất cứ tin tức gì. Sáng sớm hôm sau, ngoài hành lang bỗng có tiếng bước chân dồn dập, nghe như đi về phía phòng cô. Bị lo lắng cùng sợ hãi tra tấn cả một đêm, An Na lại lần nữa kinh hoảng, lao tới mở cửa. Bên ngoài là Lục Tiểu Lâm. Lục Tiểu Lâm hai mắt đỏ sưng, nhìn như vừa khóc, trông thấy An Na thì mắt lại đỏ lên, òa lên nhào tới ôm lấy cô. An Na cố nén nước mắt, thì thầm an ủi cô ấy.
Lục Tiểu Lâm khóc một lúc, hai mắt lưng tròng ngẩng lên, nghẹn ngào nói:
– Chị An Na, anh em không sao đâu chứ, đúng không? Anh nói với chị ba tháng sau là về đúng không? Anh sẽ không nói mà không giữ lời đâu…
Nước mắt lại không khống chế được lại lần lăn xuống hốc mắt của An Na, cô hít hít mũi:
– Phải, anh ấy đã hứa với chị rồi. Em đừng lo lắng, anh em sẽ trở lại thôi.
Lục Tiểu Lâm không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ. Sau một lúc ổn định rồi mới nói cho An Na biết, tối qua cô ấy cũng mới biết được tin tức. Bố cô ấy vốn không muốn thông báo cho cô ấy biết, là Hoa Lan gọi điện thông báo. Lúc cô ấy chạy tới học viện hàng không gặp chủ nhiệm Điền, mới biết An Na đã tới, liền đến đây tìm.
– Chị An Na, em sợ lắm…Nhỡ anh em không về được…
Lục Tiểu Lâm lại khóc lên. An Na cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và bất lực khi Lục Tiểu Lâm nói thế, cô ôm chặt lấy cô ấy:
– Không đâu. Em phải tin chị, chị biết anh ấy sẽ trở về.
…
Ba ngày trôi qua, lại thêm một màn đêm buông xuống. Đã là ngày thứ ba An Na đến đây, hai ngày trước Lục Tiểu Lâm vẫn ở cùng cô, chiều hôm qua mới đi, nói phải về nhà chăm sóc bố. Trước khi đi vẫn cứ căn dặn An Na, bảo cô phải ăn vào một chút. Đã hai ngày vừa rồi cô cơ hồ cũng không ăn uống gì cả, nếu cứ tiếp tục như thế ai cũng không thể chống đỡ nổi.
Trong ba ngày này, An Na đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại đến học viện hàng không rồi. Ban đầu chủ nhiệm Điền còn nhận, vẫn là câu nói cũ, bảo cô kiên nhẫn chờ. Sau đó tìm không thấy người, Lục Tiểu Lâm lại đi rồi, An Na lần nữa chạy đến học viện Hàng không, lại bị báo rằng chủ nhiệm Điền đã rời khỏi học viện rồi. Tựa như bị cả thế giới vứt bỏ, An Na hồn phi phách tán quay lại nhà khách, cuối cùng không nhịn được lấy hết can đảm gọi điện thoại về nhà. Nhận điện thoại là Tiêu Du, vừa nghe được giọng nói của mẹ, An Na đã nghẹn ngào lên. Bên kia Tiêu Du hoảng hốt, cuống quýt hỏi con gái đã xảy ra chuyện gì. Nói Lục Trung Quân đã xảy ra chuyện, không về được, một câu nói này sợ rằng sẽ thành sự thật mất, thế là cô không có can đảm nói ra.
– Không có gì ạ…
An Na cố kìm nén cơn nức nở.
– Con chỉ nhớ mọi người thôi…cho nên mới gọi về…Không có gì đâu ạ….Con vẫn khỏe…Con cúp điện thoại đây ạ.
An Na cúp điện thoại, trong ánh nhìn kinh ngạc của người bên cạnh mà chảy nước mắt trở về phòng, nhào vào giường, nước mắt tuôn xuống như mưa.
Hai ngày qua Lục Tiểu Lâm ở đây, cô vẫn cố nén cảm xúc mà an ủi cô ấy, bản thân thì không dám biểu lộ đau đớn cùng cực, sợ cảm xúc của mình sẽ làm cho Lục Tiểu Lâm càng thêm lo âu. Giờ không còn e dè gì nữa, bên cạnh cũng không có người khác, cô không muốn nhớ đến kỷ niệm giữa mình và Lục Trung Quân, nhưng trong đầu như một cái máy chiếu phim, không ngừng tự động hiện ra những hình ảnh về anh. Lần đầu họ gặp nhau, cô sợ sệt bất lực ngồi xổm dưới đất, thái độ anh lạnh nhạt cao ngạo, thậm chí còn mang chút thô bạo.
Lúc cô đến thăm nhà học sinh xong đi ra đường, trên đường về thì đi nhờ xe anh, buổi tối ở trạm thông tin kia, anh và chú Đinh trò chuyện vui vẻ. Bên đống lửa, nụ cười tươi của anh làm cho cô có một cảm giác như đã từng quen biết…
Buổi tối trước khi anh rời khỏi, xe anh đụng phải chuồng heo nhà người ta, xe bị giữ lại, dưới ánh trăng sáng ngời, anh đã cõng cô đi về, còn dùng mệnh lệnh mang theo yêu chiều để bắt cô nghe theo…
Sau đó họ đã ở bên nhau. Mỗi lần gặp lại sau xa cách đều là ân ái điên cuồng. Mỗi một nụ hôn, mỗi cái đụng chạm của anh trên da thịt cô đến giờ khắc này lại vẫn còn in đậm trong từng lỗ chân lông trên người cô, khiến cô chỉ cần nghĩ tới thôi là tim nảy lên kịch liệt. Cô nhớ rõ từng chi tiết mỗi khi họ ở bên nhau….
An Na ôm chặt lấy thân mình cuộn tròn nằm trên giường, tựa như chỉ như thế mới có cảm giác ấm áp như có anh đang ở bên mình. Trong phòng không bật đèn, cô lặng lẽ khóc trong bóng tối, khóc mãi không ngừng. Rốt cuộc khóc đến mức mệt lả đi rồi, giọng cũng nghèn nghẹt đi rồi, cả người kiệt sức, bao lo lâu, sợ hãi tích tụ trong mấy ngày qua dần dần như phiêu tán, ý thức của cô cũng mơ hồ đi, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ. Hình như là bị bóng đè, nhưng lại như rất chân thật, trong đêm khuya yên tĩnh, bỗng bên tai cô nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Cô mở choàng mắt ra, trước mắt vẫn tối đen như cũ, nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên,
Là có người tới thật ư. Không phải cô đang mơ.
– An Na, anh đã về rồi!
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô. Là giọng của Lục Trung Quân!
Trái tim An Na như cuộn trào lên, dòng máu như đông đặc trong tim theo giọng nói này nháy mắt đã có sức sống. Tim đập nhanh hơn, cả người nhảy dựng lên, lúc xuống giường còn chẳng kịp bật đèn, chân vướng vào cái giá áo ngay gần đó làm giá áo đổ xuống, cô bị vấp ngã.
– An Na! Em sao vậy!
Lục Trung Quân ở bên ngoài nghe thấy tiếng động ở trong phòng thì càng sốt ruột, ra sức vặn khóa, muốn phá để vào. An Na chẳng chút thấy đau đớn vì bị ngã, cả người cô đang bồng bềnh không thể tin nổi như vẫn đang ở trong mơ, bò lên, chạy như bay ra mở cửa. Mượn ánh đè hành lang ở chỗ rẽ hắt vào, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngay trong tầm mắt mình.
– Anh về rồi!
Lục Trung Quân giang hai tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
An Na đi chân trần, lòng bàn chân giẫm lên nền gạch lạnh lẽo, như bị định trụ tại chỗ, mặc cho Lục Trung Quân ôm chặt lấy mình, cô chẳng khác gì khúc gỗ, không nhúc nhích. Lục Trung Quân ôm chặt cô ở trong ngực, nụ hôn như mưa rơi trên trán trên mặt cô. Đôi môi anh khô vô cùng, thậm chí muốn lột lớp da ra. Cuối cùng khi anh hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô, khi gọi tên cô, An Na rốt cuộc mới phản ứng, chợt dùng hết toàn lực đẩy anh ra. Lục Trung Quân bị bất ngờ lui về sau vài bước.
– An Na, em sao thế?
Anh bước tới ôm cô,
– Là anh đây! Anh đã hứa với em sẽ trở về, giờ không sao rồi.
“Bốp” một tiếng, An Na giơ tay cho anh một cái tát.
Lục Trung Quân ngớ ra, nhưng đôi tay vẫn không dừng lại mà lại lần nữa ôm cô vào lòng.
– Lục Trung Quân đồ chết tiệt!
Đôi mắt An Na vốn đã khô khốc không thể khóc được nữa lại lần nữa tuôn trào nước mắt, giọng nghẹn ngào, ra sức đẩy anh ra, không cho anh ôm mình.
– Anh cút đi cho tôi, sau này đừng tới tìm tôi nữa. Tôi không muốn nhìn thấy anh chút nào nữa.
Lục Trung Quân yên lặng, vẫn ôm chặt cô không buông. An Na không thoát được đôi tay như kìm sắt của anh, cuối cùng từ bỏ, vừa khóc vừa đánh anh, cắn vào bả vai anh.
Lục Trung Quân trước sau vẫn yên lặng, chỉ biết ôm chặt lấy cô, để mặc cô trút hết cảm xúc lên người mình, tận đến lúc đôi tay cô đang đánh vào ngực mình dần trở nên yếu đi, tiếng nức nở cũng bắt đầu đứt quãng thì mới bế bổng cô lên đi vào giường đặt cô nằm xuống, mình cũng nằm xuống bên cô, đôi môi nứt nẻ hôn lên gò má đầy nước mắt của cô, sau đó dịch chuyển khẽ khàng nói bên tai cô:
– Anh biết em mệt mỏi rồi. Anh đã về rồi, anh sẽ ở bên em. Em cứ yên tâm ngủ một giấc đi, khi thức dậy mọi thứ đều tốt đẹp cả.
Anh nằm nghiêng bên cô, cứ ôm lấy cô, vuốt ve sau lưng cô. An Na cuộn tròn trong ngực anh, dần dần bình ổn lại, nhưng tay vẫn bám chặt cánh tay anh không chịu buông, vẫn nấc nhẹ, cuối cùng thì chậm rãi nhắm mắt lại. Qua một lúc lâu, cảm nhận được người trong lòng đã ngủ say rồi, Lục Trung Quân mới khẽ khàng rút cánh tay đã bắt đầu tê rần do bị cô gối lên, bật đèn bàn lên. Ánh đèn bàn mờ mờ không thể chiếu sáng được căn phòng nhưng cũng đủ chiếu lên nửa gương mặt đang ngủ của cô. Khuôn mặt cô tái nhợt tiều tụy, cái cằm nhọn giờ lại càng nhọn hơn, mấy nhúm tóc rối loạn dính vào trán và má, trên gương mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt, ngay cả lông mi cũng dính nước mắt. Dù là đang ngủ, đôi mày của cô cũng nhăn lại, như đang trải qua điều gì đó rất đáng sợ ở trong mơ.
Ánh mắt Lục Trung Quân mang theo yêu thương lo lắng nhìn cô. Qua một lát, anh giúp cô dém chăn, nhẹ nhàng bước xuống giường, tắt đèn bàn, mở cửa sổ ra hé một góc, ngồi xuống chiếc ghế ngay trước cửa sổ, hai chân đặt lên bệ cửa sổ, lấy gói thuốc lá trong túi áo ra, rút một điếu châm lên…
…
Giấc ngủ này của An Na rất nặng nề, lúc tỉnh dậy, đầu óc cô trống rỗng, không biết bản thân đang ở đâu nữa. Nằm thất thần vài giây, cảnh tượng đêm qua bỗng hiện lên, tim đập nhanh hơn, hai mắt mở choàng ra, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một đôi mắt quen thuộc. Trong tia nắng ban mai dìu dịu, Lục Trung Quân ngồi dựa bên cô, đôi mắt anh đỏ quạch, gò má xanh xao, nhưng ánh nhìn kia đối với cô lại vô cùng dịu dàng. An Na nằm yên, ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt sưng đỏ của cô lại lần nữa cay cay, tay với ra, muốn ôm lấy anh.
Lục Trung Quân lập tức cúi xuống ôm cô, đôi tay vòng qua sau gáy cô cùng mái tóc dài, giữ đầu cô, hôn lên môi cô. An Na mở cánh môi ra, lưỡi quấn lấy lưỡi của anh. Trên người anh có mùi thuốc lá và vị tanh mặn của nước biển. Cứ hôn mãi, An Na lại khóc nấc lên, tay cứ ôm chặt cổ anh không buông.
– Lục Trung Quân, em sợ lắm…Em tưởng rằng anh chết rồi, không trở lại nữa…Anh không biết được mấy ngày qua em sợ thế nào đâu…
Nước mắt dọc theo gò má lăn xuống bên tai, ướt hết vành tai rồi rơi xuống tóc mai bên gối. Lục Trung Quân chăm chú nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, lấy tay lau nước mắt của cô.
– An Na, trước khi đi anh đã hứa với em rồi mà, chờ anh quay về anh sẽ có câu trả lời cho em đó thôi. Giờ anh về rồi, anh cũng đã nghĩ kỹ rồi.
An Na mở to mắt nhìn anh.
– Anh đã quyết định sau này rời khỏi hàng ngũ phi công quân sự, không tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ gì nữa.
Ngữ điệu của anh hết sức nhẹ nhàng. An Na ngây ngẩn cả người, đôi mắt ngập nước nhìn anh. Lục Trung Quân hơi hơi mỉm cười.
– Em không vui à? Lần này anh thật sự đồng ý với em, không phải như trước kia chỉ đáp có lệ thôi đâu.
…
Anh bằng lòng không làm phi công quân sự nữa! Đây chính là yêu cầu mà cô bắt ép anh làm. Giờ anh đã đồng ý rồi, cô biết anh nhất định nói được làm được. Nhưng không hiểu vì sao, giờ phút này tâm tình của cô chẳng chút vui sướng nào.
Cô chậm rãi ngồi dậy,
– Lục Trung Quân, anh thật sự…
Hỏi được nửa câu, cô ngừng lại.
Lục Trung Quân đứng lên, đi đến bên cửa sổ đang hé một cánh, nhìn ra phía xa. Trên bệ cửa sổ chỉ còn một bao thuốc lá rỗng, dưới chân anh là mười mấy đầu thuốc, có vẻ như cả đêm qua anh đã đứng ở bên cửa sổ này rất lâu rất lâu. Anh bỗng quay đầu lại, mỉm cười nói:
– An Na, hình như anh chưa kể cho em nghe những trải qua ở lần đầu độc lập bay trên không nhỉ. Thực ra anh cũng không nói với bất kỳ ai cả. Bởi vì những trải qua cũng chẳng anh hùng chút nào. Đó là chuyện của rất nhiều năm trước.
Anh tạm dừng một chút, tựa như rơi vào trong hồi ức rất cũ.
– …Khi đó anh còn rất trẻ.
Anh tiếp tục nói,
– Anh nhớ rõ ngày hôm đó thời tiết không được tốt, dự báo sẽ có dông tố. Nhưng chiến hữu tác chiến của anh vẫn theo kế hoạch đã định mà bay. Anh theo đúng hướng dẫn của huấn luyện viên cất cánh bay lên không trung xuyên qua tầng mây, nhưng khi dự định bay tới độ cao 5000 mét, anh phát hiện chung quanh toàn mây là mây, vẫn là cho mây, không nhìn thấy được các chiến hữu ở đâu. Khi đó anh rất căng thẳng, nhưng đành phải căng da đầu tiếp tục bay lên, bất giác đã bay lên độ cao một vạn ba nghìn mét, đúng lúc mây bên ngoài khoang máy bay đen sì bỗng chốc biến hình, như muốn nuốt cả chiếc máy bay, sao băng trong mây không ngừng đập vào thân máy bay, anh thậm chí còn nghe được rất rõ tiếng sàn sạt như tiếng đậu rang. Anh càng thấy căng thẳng…
Ann hồi hộp đến nín thở, nghe ngữ điệu không nhanh không chậm của anh miêu tả lại những gì đã trải qua lúc đó,
- …Ngay lúc anh đang căng thẳng, anh phát hiện số liệu khí nén đang giảm xuống rất nhanh, loáng cái đã rớt xuống một nửa Mach. Anh vô cùng kinh hoảng, cho rằng máy bay trục trặc mất tốc độ, theo bản năng đẩy về trước một phát. Sau đó anh biết, đây là một thao tác rất sai lầm. Anh vừa đẩy xong, may bay như hòn đá bắt đầu lao thẳng xuống, không bay lên được nữa. Lúc ấy anh chẳng biết phải làm sao, tim đập thình thịch, anh cho rằng anh sẽ chết, chết vào ngay lần đầu tiên độc lập bay. Nhưng máy bay rơi xuống đến dưới một vạn mét, tốc độ lại trở lại bình thường. Vì thế anh tìm được đường sống trong cõi chết.
– Sau đó anh mới biết được, lúc ấy hạt băng trong không khí ảnh hưởng đến số liệu bay. Anh suýt gặp phải thần chết như thế đấy. Một lần nguy hiểm đó là nguy hiểm lần đầu tiên trong sự nghiệp bay của anh, cũng từ sau lần đó, bất luận gặp phải tình huống gì, anh đều không hề sợ hãi hay do dự. Anh bắt đầu hưởng thụ cuộc sống phi hành, đến mức các loại điều kiện bay khắc nghiệt đều mang lại cho anh một cảm giác kích thích chinh phục.
An Na ngơ ngẩn nhìn anh.
– Nhưng An Na, lúc này đây lại không giống như trước kia một chút nào.
Lục Trung Quân trầm hẳn đi một lát, sau đó nói, anh vẫn đứng bên cửa sổ, ánh mắt dừng ở trên mặt An Na, bốn mắt nhìn nhau.
– Nhiệm vụ lần này là bất ngờ, trước khi máy bay của anh nổ tung anh đã dùng thiết bị cứu sinh nhảy ra ngoài, trôi nổi trên mặt biển một ngày. Có lẽ là ông trời chưa cho anh chết, anh vẫn gặp may mắn, cuối cùng anh bị dòng hải lưu đẩy đến một hòn đảo nhỏ không có trên bản đồ. Anh ở trên đảo đợi vài ngày sau đó được cứu, sau khi lên trực thăng, chuyện đầu tiên anh nghĩ đến chính là anh đã thất hẹn, đã không về đúng hẹn như đã hứa với em.
An Na lại lần nữa rơi lệ.
Lục Trung Quân bước đến bên cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
– Ngoài sứ mệnh và chinh phục ra, cuộc sống của anh còn có thêm em nữa. Có lẽ là sau này, anh nên xác định lại tương lai của mình.
An Na ngước hai mắt đẫm lệ lên nhìn anh.
– Lục Trung Quân, sau này anh có hối hận không?
Cô nghẹn ngào nói.
– Có lẽ cũng sẽ có hối hận…
Anh chậm rì rì nói.
An Na ngẩn ra. Anh bỗng bật cười, thì thầm nói bên tai cô,
– Còn phải xem biểu hiện của em thế nào. Nhớ kỹ, anh hy sinh lớn như thế, tất cả đều vì em. Về sau nhớ đối xử tốt với anh đấy.
An Na đờ cả người, ngay sau đó thì phản ứng kịp, nín khóc mỉm cười, đấm vào anh.
– Hứ, chả có ai như em cả, người đàn ông của em vừa thoát chết trở về việc đầu tiên nghĩ đến là tìm em, em thì không đánh thì là mắng, em phải tốt với anh chứ….
An Na cắn môi, đưa bàn tay vuốt ve gương mặt xanh xao của anh. Lục Trung Quân bắt lấy tay cô gặm gặm ngón tay, lầm bầm nói:
– Mấy tháng rồi không được nếm em rồi…Nhớ muốn chết…Đừng chê anh hôi đấy, giờ anh muốn ăn em…
An Na ngoan ngoãn như con cừu non, bị anh đè xuống gối. Hai người đang tình nồng ý đượm, bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa.
– An Na, con có ở trong không?
Giọng nói đầy sốt ruột của Tiêu Du vang lên ở bên ngoài.