Chương : 70
Ông An biết quan hệ yêu đương của cô và Lục Trung Quân không chỉ phản đối, mà còn phản đối cực kỳ mạnh mẽ, đây đúng là sự bất ngờ đối với cô.
Trò chuyện với bố xong, An Na rơi vào trong hối hận và chán nản.
Cô ban đầu vô cùng lo lắng Lục Trung Quân ở trước mặt bố để lộ ra hai người đã phát sinh quan hệ thân mật, nhưng không bao giờ nghĩ rằng cuối cùng lại do bản thân vì nóng não mà nói ra.
An Na vẫn giam mình trong buồng, tận đến giờ cơm chiều mới ra.
Bố không ở nhà, mẹ nói ông ra ngoài có chút việc.
An Na chẳng có khẩu vị để ăn uống, bà nội gắp thức ăn cho cô mới miễn cưỡng ăn một bát nhỏ, giúp mẹ dọn dẹp bếp núc xong, mẹ đưa Tiểu Quang đi luyện chữ, An Na lại nhốt mình trong phòng.
– An Na còn làm sao thế? – Tiêu Du bỗng gọi cô lại, – Buổi chiều không thấy con ra khỏi phòng, ăn cũng chẳng ăn mấy. Con không khỏe à?
– Dạ không…Con hơi mệt thôi, con về phòng nghỉ đây ạ.- An Na cười gượng đáp.
Tiêu Du có vẻ vẫn không tin, nhưng gật đầu:
– Ừ, con mệt thì đi nghỉ sớm đi.
Lúc tầm tám giờ tối, An Na nghe bên ngoài có động tĩnh, hình như bố về thì phải.
Rồi nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng trò chuyện của bố và mẹ, việc của ban ngày lại nổi lên trong lòng, cảm giác chán chường và hối hận lại trào dâng, trong lòng hốt hoảng, lúc cô đang nằm lỳ trên giường nghĩ ngợi miên man thì có tiếng gõ cửa, là tiếng của mẹ, hỏi cô ngủ chưa.
An Na bò dậy ra mở cửa.
Tiêu Du đi vào, đóng cửa lại.
Giữa bố và mẹ chưa từng có bí mật, vừa thấy mẹ nhìn mình bộ dạng muốn nói lại ngập ngừng mãi, An Na biết bố đã đem chuyện của mình và Lục Trung Quân nói cho bà biết rồi.
Cô càng thấy xấu hổ, lai trèo lên giường.
– An Na, mẹ biết chuyện giữa con và Lục Trung Quân rồi. – Tiêu Du ngồi xuống giường, – Ban ngày Lục Trung Quân gặp bố con rồi vẫn dùng dằng chưa chịu đi, lúc con ở trong phòng, cậu ta gọi điện xin được gặp con, bố con nhận điện thoại, sau đó thì ra ngoài gặp cậu ta.
Mới mấy tháng trước, cậu con trai của gia đình bán đồ ăn kia được nhà nước đài thọ ra nước ngoài du học, để tiện cho việc liên lạc nên đã xin lắp đặt điện thoại, hàng xóm có việc thì đều qua đó gọi điện, sau đó thì trả tiền, cũng có thể bảo người khác gọi cho mình, rất giống kiểu điện thoại công cộng.
An Na tim nhảy dựng lên, ngồi dậy.
– Bố đã làm gì anh ấy rồi ạ? Anh ấy thế nào rồi?
Tiêu Du mỉm cười.
– Yên tâm, bố con tuy rất tức giận, nhưng cũng không làm gì cậu ta cả. Chỉ nhấn mạnh thái độ với cậu ta lần nữa, không cho phép cậu ta tới tìm con nữa.
An Na thở phào, ngồi ở đầu giường ôm gối không nói lời nào.
Tiêu Du nhìn cô.
– An Na, con nói cho mẹ biết, con thật sự rất yêu Lục Trung Quân phải không, nghĩ cho dù gặp phải trắc trở gì thì cũng đều kiên quyết ở bên cậu ta cả đời đúng không?
An Na vội ngước nhìn mẹ.
Bà đang nhìn cô, thần sắc nghiêm trang hiếm có.
An Na không dám trả lời ngay, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
– Con…
Cô bỗng không nói nên lời, dừng lại.
– An Na, bố con đã nói toàn bộ cho mẹ rồi. Lục Trung Quân gánh việc thay bạn, hai con còn ở với nhau nữa.
Nỗi hổ thẹn này đã dằn vặt An Na cả một ngày lại tiếp tục tập kích lấy cô.
– Không sao đâu.
Có vẻ như hiểu tâm trạng của An Na, Tiêu Du cầm tay cô.
– Bố con bảo là con nói do con chủ động. Ông căn bản không tin, còn tức giận hơn. Mẹ lại nghĩ con chưa chắc đã che giấu cho Lục Trung Quân. Nếu con bằng lòng, con cứ coi mẹ là bạn con, hãy tâm sự cho mẹ mọi chuyện.
Tiêu Du mỉm cười, – Dù sao tuổi tác mẹ con ta cũng không chênh nhau lắm, tâm sự như bạn bè cũng rất tốt mà.
An Na cắn môi, ấp úng đem chuyện lúc đó Lục Trung Quân đột nhiên sắp rời khỏi Hồng Thạch Tỉnh, anh đến từ biệt với mình, sau đó hai người phát sinh quan hệ.
Kể xong thì cụp mắt xuống, không dám nhìn mẹ.
Yên lặng một lúc, Tiêu Du nói:
– An Na, mẹ là người từng trải, có thể hiểu cảm nhận của con. Đồng thời cũng bội phục dũng khí của con. Chẳng những con là người quyết định ở bên cậu ta, mà con còn vì cậu ta mà nói chuyện này với bố con.
– Thật đấy.
Tiêu Du nhấn mạnh, – Có lẽ con nghĩ là do nhất thời kích động, có lẽ giờ đang vô cùng hối hận. Nhưng trong mắt mẹ thì con rất có can đảm, can đảm để hai đứa được ở bên nhau. Mẹ có cảm giác, con rất rất yêu Lục Trung Quân, chỉ là tự bản thân con thấy mâu thuẫn thôi. Cho nên con vẫn luôn không thổ lộ tình cảm của mình với cậu ta, thái độ như gần như xa, nhưng khi bố con phản đối hai đứa thì con lại sốt ruột. An Na, mẹ cũng không muốn hỏi rốt cuộc vì sao con lại thế, mẹ chỉ muốn nói với con, con nhất định phải hiểu bản thân. Con có muốn bầu bạn với cậu ta cả đời, dẫu cho trước đó có gặp phải hiểm trở gì hay không. Nghĩ kỹ rồi thì thẳng thắn với cậu ta. Nếu như cậu ta nghĩ giống con, nếu như cậu ta thật lòng quan tâm con, vậy thì cậu ta sẽ quan tâm tới cảm thụ của con, hai đứa sẽ tìm ra một thỏa hiệp chung để đến với nhau. Bằng không, cứ không nói rõ ràng, cứ giằng co như này thì mẹ thấy cũng không phải chuyện tốt.
An Na ngây ra.
Tiêu Du mỉm cười, sờ sờ mặt mình.
– Nhìn mẹ gì thế?
An Na không thốt nên lời.
– Mẹ nói thế con ngạc nhiên lắm à? Thực ra cũng không có gì, mẹ dù đôi lúc ngốc nghếch nhưng cũng biết, vì mẹ cũng là người từng trải. Con biết chuyện yêu đương của bố và mẹ trước đây mà, nhưng có điều con chưa biết, đó là trước đây để được ở bên nhau bố và mẹ đều vô cùng nỗ lực. Lúc đó trước khi mẹ và bố đến với nhau, thực ra còn có một người nữa cũng đang theo đuổi mẹ. Người kia điều kiện rất tốt, là con trai huyện trưởng. Bà ngoại con luôn hy vọng mẹ và người kia lấy nhau. Bởi vì nhà bố con gia đình bình thường, nếu như theo bố thì mẹ và bố sẽ không được ở bên nhau thường xuyên. Lúc đó bà ngoại phản đối kịch liệt, thậm chí còn cấm không cho mẹ gặp bố. Nhưng mẹ coi trọng bố, nghĩ ông ấy sẽ luôn tốt với mẹ, là người đáng để phó thác cả đời, cho nên mẹ vẫn kiên trì. Bố con cũng luôn ở bên mẹ. Mà người theo đuổi mẹ thì vận dụng các quan hệ tìm bố con, nói nếu ông rời khỏi mẹ thì sẽ sắp xếp cho bố con một công việc tốt, tương lai rộng mở. Nhưng bố con từ chối. Cho nên sau cùng bố mẹ cũng lấy nhau.
Tiêu Du thở dài, đưa tay vén sợi tóc lòa xòa cho An Na qua sau dái tai.
– Con xinh đẹp như này, đàn ông thích con, si mê con là điều bình thường. Thích con, người ta nguyện hết lòng vì con. Còn con thích người ta rồi, nguyện từ bỏ gì vì người ta không, điều này mới rất quan trọng.
An Na kinh ngạc nhìn mẹ, tựa như lần đầu mới biết bà.
– Mẹ đoán giờ tâm tình con rất hỗn loạn, mẹ không phiền con nữa. Tự con suy nghĩ cho rõ ràng, chờ con có quyết định rồi, nếu như muốn ở bên cậu ta, phía bố, mẹ sẽ giúp con. Con yên tâm, tuy bố con cố chấp, nhưng tất cả đều muốn tốt cho con. Nếu như ông ấy thấy các con nỗ lực để ở bên nhau, mẹ nghĩ ông sẽ nhượng bộ thôi.
– Mẹ…
An Na kêu lên.
– Con suy nghĩ đi nhé.
Tiêu Du mỉm cười vỗ vỗ lên tay của cô, đi ra ngoài.
…
Mẹ đi rồi, An Na vẫn ôm gối ngồi trên giường, rơi vào trầm tư.
Cô và Lục Trung Quân đều là mối tình đầu của nhau.
Cô biết mình tùy hứng, mà anh lại là người không thích nghe theo sự sắp xếp của người khác. Hai người yêu nhau, còn lén ăn trái cấm, nhớ nhung điên cuồng, một lời cãi nhau thì lại chia xa, khi gặp lai nhau thì lại rơi vào lưới tình, cả quá trình đủ để viết nên một tiểu thuyết tình yêu đầy cẩu huyết rồi.
Trước khi tâm sự với mẹ, cô chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ kỹ chút nào.
Cô chỉ cảm thấy, sau khi yêu Lục Trung Quân, cô vẫn bị vướng mắc ở bí mật cái chết của anh mà cô biết, vì bí mật đó, cô thường lo nghĩ, rồi hận anh chẳng coi lời mình ra gì.
Cô cũng thừa nhận, trước đó cô quả thật chưa từng nghiêm túc nghĩ về chuyện hai người, về vấn đề muốn cùng anh sống cả cuộc đời.
Lục Trung Quân là một người đàn ông khó nắm bắt, dẫu cho anh có yêu đến cuồng nhiệt, nhưng anh vẫn luôn làm theo ý mình, chưa từng nghe theo lời cô.
Yêu một người mà không thể nắm bắt được, ngoài sự ngọt ngào của tình yêu thì cũng không tránh khỏi sự thất vọng kèm theo, có một thời gian, cô dao động, thậm chí lựa chọn trốn tránh, mà khi hai người gặp lại nhau một lần nữa rơi vào lưới tình, vì để anh phải khuất phục, điều cô có thể nghĩ tới chính là uy hiếp anh.
Dùng quan hệ của hai người để uy hiếp anh nhượng bộ.
Đúng như mẹ nói, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ điều cô muốn.
…
Tầm hơn mười một giờ, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách.
An Na vẫn đang một bụng tâm sự.
Bà nội và Tiểu Quang đã đi ngủ từ sớm, phòng của bố mẹ đèn đã tắt được một lúc. Cả ngôi nhà rơi vào yên tĩnh, chỉ có giọt mưa rơi vào cây dây leo và cây hoa dâm bụt vang lên tiếng tí tách càng tăng thêm vẻ yên tĩnh của đêm.
Bỗng có tiếng gõ cửa rất khẽ phá vỡ sự yên tĩnh này.
An Na còn chưa ngủ, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa rất nhẹ, tim đập mạnh, chợt sinh ra một dự cảm.
Cô ngồi dậy lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng gõ cửa lại vang lên hai cái, rồi ngừng lại.
An Quốc Cường và vợ đã đi ngủ rồi. Nghe tiếng gõ, ông ra ngoài mở cửa, kinh ngạc thấy Lục Trung Quân ở ngoài, cửa người ướt nhẹp.
Ông An giận tái mặt định đóng cửa lại.
Lục Trung Quân chặn cửa, nói:
– Em biết giờ không nên tới đây. Nhưng sáng mai em đi rồi, em muốn gặp An Na. Cho em gặp cô ấy đi.
– Có gì đâu mà gặp? Những gì cần nói tôi nói hết với cậu rồi. Tôi không cho phép cậu và An Na qua lại với nhau. Cậu đi đi.
An Quốc Cường vô cùng nhẫn nhịn, định đóng cửa lần nữa.
Lục Trung Quân ra sức đẩy, không cho cửa đóng.
– Em nhất định phải gặp An Na. – Anh nôn nóng.
– Nếu tôi không cho phép thì sao? Cậu cho đây là địa bàn của Lục công tử à?
An Quốc Cường lạnh lùng nhìn anh.
Lục Trung Quân yên lặng chốc lát.
– Em xin anh, cho em gặp cô ấy, nói mấy câu em sẽ đi ngay.
– Không được…
An Quốc Cường tiếp tục muốn đóng cửa. Tiêu Du cầm dù đi ra.
– Quốc Cường, cho cậu ấy gặp An Na đi. – Bà nói, – Dù sao đây cũng là chuyện của hai đứa, nói rõ thì cũng sẽ tốt hơn.
Giọng của Tiêu Du dịu dàng, nhưng hết sức kiên định.
Ông An liếc vợ, lại nhìn Lục Trung Quân, sắc mặt cau có.
– Vào đi. – Tiêu Du mỉm cười nói với Lục Trung Quân, – Tôi nghĩ An Na cũng có chuyện muốn nói với cậu đấy.
– Năm phút. Hết năm phút cậu đi ngay cho tôi. – An Quốc Cường miễn cưỡng nói.
Lục Trung Quân cảm kích nhìn Tiêu Du, bước qua màn mưa đi vào.
Trò chuyện với bố xong, An Na rơi vào trong hối hận và chán nản.
Cô ban đầu vô cùng lo lắng Lục Trung Quân ở trước mặt bố để lộ ra hai người đã phát sinh quan hệ thân mật, nhưng không bao giờ nghĩ rằng cuối cùng lại do bản thân vì nóng não mà nói ra.
An Na vẫn giam mình trong buồng, tận đến giờ cơm chiều mới ra.
Bố không ở nhà, mẹ nói ông ra ngoài có chút việc.
An Na chẳng có khẩu vị để ăn uống, bà nội gắp thức ăn cho cô mới miễn cưỡng ăn một bát nhỏ, giúp mẹ dọn dẹp bếp núc xong, mẹ đưa Tiểu Quang đi luyện chữ, An Na lại nhốt mình trong phòng.
– An Na còn làm sao thế? – Tiêu Du bỗng gọi cô lại, – Buổi chiều không thấy con ra khỏi phòng, ăn cũng chẳng ăn mấy. Con không khỏe à?
– Dạ không…Con hơi mệt thôi, con về phòng nghỉ đây ạ.- An Na cười gượng đáp.
Tiêu Du có vẻ vẫn không tin, nhưng gật đầu:
– Ừ, con mệt thì đi nghỉ sớm đi.
Lúc tầm tám giờ tối, An Na nghe bên ngoài có động tĩnh, hình như bố về thì phải.
Rồi nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng trò chuyện của bố và mẹ, việc của ban ngày lại nổi lên trong lòng, cảm giác chán chường và hối hận lại trào dâng, trong lòng hốt hoảng, lúc cô đang nằm lỳ trên giường nghĩ ngợi miên man thì có tiếng gõ cửa, là tiếng của mẹ, hỏi cô ngủ chưa.
An Na bò dậy ra mở cửa.
Tiêu Du đi vào, đóng cửa lại.
Giữa bố và mẹ chưa từng có bí mật, vừa thấy mẹ nhìn mình bộ dạng muốn nói lại ngập ngừng mãi, An Na biết bố đã đem chuyện của mình và Lục Trung Quân nói cho bà biết rồi.
Cô càng thấy xấu hổ, lai trèo lên giường.
– An Na, mẹ biết chuyện giữa con và Lục Trung Quân rồi. – Tiêu Du ngồi xuống giường, – Ban ngày Lục Trung Quân gặp bố con rồi vẫn dùng dằng chưa chịu đi, lúc con ở trong phòng, cậu ta gọi điện xin được gặp con, bố con nhận điện thoại, sau đó thì ra ngoài gặp cậu ta.
Mới mấy tháng trước, cậu con trai của gia đình bán đồ ăn kia được nhà nước đài thọ ra nước ngoài du học, để tiện cho việc liên lạc nên đã xin lắp đặt điện thoại, hàng xóm có việc thì đều qua đó gọi điện, sau đó thì trả tiền, cũng có thể bảo người khác gọi cho mình, rất giống kiểu điện thoại công cộng.
An Na tim nhảy dựng lên, ngồi dậy.
– Bố đã làm gì anh ấy rồi ạ? Anh ấy thế nào rồi?
Tiêu Du mỉm cười.
– Yên tâm, bố con tuy rất tức giận, nhưng cũng không làm gì cậu ta cả. Chỉ nhấn mạnh thái độ với cậu ta lần nữa, không cho phép cậu ta tới tìm con nữa.
An Na thở phào, ngồi ở đầu giường ôm gối không nói lời nào.
Tiêu Du nhìn cô.
– An Na, con nói cho mẹ biết, con thật sự rất yêu Lục Trung Quân phải không, nghĩ cho dù gặp phải trắc trở gì thì cũng đều kiên quyết ở bên cậu ta cả đời đúng không?
An Na vội ngước nhìn mẹ.
Bà đang nhìn cô, thần sắc nghiêm trang hiếm có.
An Na không dám trả lời ngay, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
– Con…
Cô bỗng không nói nên lời, dừng lại.
– An Na, bố con đã nói toàn bộ cho mẹ rồi. Lục Trung Quân gánh việc thay bạn, hai con còn ở với nhau nữa.
Nỗi hổ thẹn này đã dằn vặt An Na cả một ngày lại tiếp tục tập kích lấy cô.
– Không sao đâu.
Có vẻ như hiểu tâm trạng của An Na, Tiêu Du cầm tay cô.
– Bố con bảo là con nói do con chủ động. Ông căn bản không tin, còn tức giận hơn. Mẹ lại nghĩ con chưa chắc đã che giấu cho Lục Trung Quân. Nếu con bằng lòng, con cứ coi mẹ là bạn con, hãy tâm sự cho mẹ mọi chuyện.
Tiêu Du mỉm cười, – Dù sao tuổi tác mẹ con ta cũng không chênh nhau lắm, tâm sự như bạn bè cũng rất tốt mà.
An Na cắn môi, ấp úng đem chuyện lúc đó Lục Trung Quân đột nhiên sắp rời khỏi Hồng Thạch Tỉnh, anh đến từ biệt với mình, sau đó hai người phát sinh quan hệ.
Kể xong thì cụp mắt xuống, không dám nhìn mẹ.
Yên lặng một lúc, Tiêu Du nói:
– An Na, mẹ là người từng trải, có thể hiểu cảm nhận của con. Đồng thời cũng bội phục dũng khí của con. Chẳng những con là người quyết định ở bên cậu ta, mà con còn vì cậu ta mà nói chuyện này với bố con.
– Thật đấy.
Tiêu Du nhấn mạnh, – Có lẽ con nghĩ là do nhất thời kích động, có lẽ giờ đang vô cùng hối hận. Nhưng trong mắt mẹ thì con rất có can đảm, can đảm để hai đứa được ở bên nhau. Mẹ có cảm giác, con rất rất yêu Lục Trung Quân, chỉ là tự bản thân con thấy mâu thuẫn thôi. Cho nên con vẫn luôn không thổ lộ tình cảm của mình với cậu ta, thái độ như gần như xa, nhưng khi bố con phản đối hai đứa thì con lại sốt ruột. An Na, mẹ cũng không muốn hỏi rốt cuộc vì sao con lại thế, mẹ chỉ muốn nói với con, con nhất định phải hiểu bản thân. Con có muốn bầu bạn với cậu ta cả đời, dẫu cho trước đó có gặp phải hiểm trở gì hay không. Nghĩ kỹ rồi thì thẳng thắn với cậu ta. Nếu như cậu ta nghĩ giống con, nếu như cậu ta thật lòng quan tâm con, vậy thì cậu ta sẽ quan tâm tới cảm thụ của con, hai đứa sẽ tìm ra một thỏa hiệp chung để đến với nhau. Bằng không, cứ không nói rõ ràng, cứ giằng co như này thì mẹ thấy cũng không phải chuyện tốt.
An Na ngây ra.
Tiêu Du mỉm cười, sờ sờ mặt mình.
– Nhìn mẹ gì thế?
An Na không thốt nên lời.
– Mẹ nói thế con ngạc nhiên lắm à? Thực ra cũng không có gì, mẹ dù đôi lúc ngốc nghếch nhưng cũng biết, vì mẹ cũng là người từng trải. Con biết chuyện yêu đương của bố và mẹ trước đây mà, nhưng có điều con chưa biết, đó là trước đây để được ở bên nhau bố và mẹ đều vô cùng nỗ lực. Lúc đó trước khi mẹ và bố đến với nhau, thực ra còn có một người nữa cũng đang theo đuổi mẹ. Người kia điều kiện rất tốt, là con trai huyện trưởng. Bà ngoại con luôn hy vọng mẹ và người kia lấy nhau. Bởi vì nhà bố con gia đình bình thường, nếu như theo bố thì mẹ và bố sẽ không được ở bên nhau thường xuyên. Lúc đó bà ngoại phản đối kịch liệt, thậm chí còn cấm không cho mẹ gặp bố. Nhưng mẹ coi trọng bố, nghĩ ông ấy sẽ luôn tốt với mẹ, là người đáng để phó thác cả đời, cho nên mẹ vẫn kiên trì. Bố con cũng luôn ở bên mẹ. Mà người theo đuổi mẹ thì vận dụng các quan hệ tìm bố con, nói nếu ông rời khỏi mẹ thì sẽ sắp xếp cho bố con một công việc tốt, tương lai rộng mở. Nhưng bố con từ chối. Cho nên sau cùng bố mẹ cũng lấy nhau.
Tiêu Du thở dài, đưa tay vén sợi tóc lòa xòa cho An Na qua sau dái tai.
– Con xinh đẹp như này, đàn ông thích con, si mê con là điều bình thường. Thích con, người ta nguyện hết lòng vì con. Còn con thích người ta rồi, nguyện từ bỏ gì vì người ta không, điều này mới rất quan trọng.
An Na kinh ngạc nhìn mẹ, tựa như lần đầu mới biết bà.
– Mẹ đoán giờ tâm tình con rất hỗn loạn, mẹ không phiền con nữa. Tự con suy nghĩ cho rõ ràng, chờ con có quyết định rồi, nếu như muốn ở bên cậu ta, phía bố, mẹ sẽ giúp con. Con yên tâm, tuy bố con cố chấp, nhưng tất cả đều muốn tốt cho con. Nếu như ông ấy thấy các con nỗ lực để ở bên nhau, mẹ nghĩ ông sẽ nhượng bộ thôi.
– Mẹ…
An Na kêu lên.
– Con suy nghĩ đi nhé.
Tiêu Du mỉm cười vỗ vỗ lên tay của cô, đi ra ngoài.
…
Mẹ đi rồi, An Na vẫn ôm gối ngồi trên giường, rơi vào trầm tư.
Cô và Lục Trung Quân đều là mối tình đầu của nhau.
Cô biết mình tùy hứng, mà anh lại là người không thích nghe theo sự sắp xếp của người khác. Hai người yêu nhau, còn lén ăn trái cấm, nhớ nhung điên cuồng, một lời cãi nhau thì lại chia xa, khi gặp lai nhau thì lại rơi vào lưới tình, cả quá trình đủ để viết nên một tiểu thuyết tình yêu đầy cẩu huyết rồi.
Trước khi tâm sự với mẹ, cô chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ kỹ chút nào.
Cô chỉ cảm thấy, sau khi yêu Lục Trung Quân, cô vẫn bị vướng mắc ở bí mật cái chết của anh mà cô biết, vì bí mật đó, cô thường lo nghĩ, rồi hận anh chẳng coi lời mình ra gì.
Cô cũng thừa nhận, trước đó cô quả thật chưa từng nghiêm túc nghĩ về chuyện hai người, về vấn đề muốn cùng anh sống cả cuộc đời.
Lục Trung Quân là một người đàn ông khó nắm bắt, dẫu cho anh có yêu đến cuồng nhiệt, nhưng anh vẫn luôn làm theo ý mình, chưa từng nghe theo lời cô.
Yêu một người mà không thể nắm bắt được, ngoài sự ngọt ngào của tình yêu thì cũng không tránh khỏi sự thất vọng kèm theo, có một thời gian, cô dao động, thậm chí lựa chọn trốn tránh, mà khi hai người gặp lại nhau một lần nữa rơi vào lưới tình, vì để anh phải khuất phục, điều cô có thể nghĩ tới chính là uy hiếp anh.
Dùng quan hệ của hai người để uy hiếp anh nhượng bộ.
Đúng như mẹ nói, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ điều cô muốn.
…
Tầm hơn mười một giờ, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách.
An Na vẫn đang một bụng tâm sự.
Bà nội và Tiểu Quang đã đi ngủ từ sớm, phòng của bố mẹ đèn đã tắt được một lúc. Cả ngôi nhà rơi vào yên tĩnh, chỉ có giọt mưa rơi vào cây dây leo và cây hoa dâm bụt vang lên tiếng tí tách càng tăng thêm vẻ yên tĩnh của đêm.
Bỗng có tiếng gõ cửa rất khẽ phá vỡ sự yên tĩnh này.
An Na còn chưa ngủ, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa rất nhẹ, tim đập mạnh, chợt sinh ra một dự cảm.
Cô ngồi dậy lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng gõ cửa lại vang lên hai cái, rồi ngừng lại.
An Quốc Cường và vợ đã đi ngủ rồi. Nghe tiếng gõ, ông ra ngoài mở cửa, kinh ngạc thấy Lục Trung Quân ở ngoài, cửa người ướt nhẹp.
Ông An giận tái mặt định đóng cửa lại.
Lục Trung Quân chặn cửa, nói:
– Em biết giờ không nên tới đây. Nhưng sáng mai em đi rồi, em muốn gặp An Na. Cho em gặp cô ấy đi.
– Có gì đâu mà gặp? Những gì cần nói tôi nói hết với cậu rồi. Tôi không cho phép cậu và An Na qua lại với nhau. Cậu đi đi.
An Quốc Cường vô cùng nhẫn nhịn, định đóng cửa lần nữa.
Lục Trung Quân ra sức đẩy, không cho cửa đóng.
– Em nhất định phải gặp An Na. – Anh nôn nóng.
– Nếu tôi không cho phép thì sao? Cậu cho đây là địa bàn của Lục công tử à?
An Quốc Cường lạnh lùng nhìn anh.
Lục Trung Quân yên lặng chốc lát.
– Em xin anh, cho em gặp cô ấy, nói mấy câu em sẽ đi ngay.
– Không được…
An Quốc Cường tiếp tục muốn đóng cửa. Tiêu Du cầm dù đi ra.
– Quốc Cường, cho cậu ấy gặp An Na đi. – Bà nói, – Dù sao đây cũng là chuyện của hai đứa, nói rõ thì cũng sẽ tốt hơn.
Giọng của Tiêu Du dịu dàng, nhưng hết sức kiên định.
Ông An liếc vợ, lại nhìn Lục Trung Quân, sắc mặt cau có.
– Vào đi. – Tiêu Du mỉm cười nói với Lục Trung Quân, – Tôi nghĩ An Na cũng có chuyện muốn nói với cậu đấy.
– Năm phút. Hết năm phút cậu đi ngay cho tôi. – An Quốc Cường miễn cưỡng nói.
Lục Trung Quân cảm kích nhìn Tiêu Du, bước qua màn mưa đi vào.