Chương : 59
Y tá vừa đi, bên ngoài hành lang phòng bệnh liền có tiếng bước chân vọng đến, sau đó ở ngay cửa xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác và đội chiếc mũ phi công màu đen thần sắc lạnh lùng, không đi vào ngay mà đứng ở cửa, ánh mắt quét lên giường bệnh, thần sắc nghiêm trang nặng nề giống như ông cụ Lục vậy.
Chính là Lục Trung Quân.
An Quốc Cường lần trước gặp Lục Trung Quân chính là chuyện của hai ba năm trước rồi. Thấy anh tới thì mỉm cười, gật đầu chào anh.
Lục Trung Quân cũng nhận ra ông, thấy ông cũng tới thì hơi ngạc nhiên, ngay sau đó thả đồ trong tay xuống, chào hỏi lại ông An.
An Quốc Cường lớn hơn Lục Trung Quân bảy tám tuổi, hai người coi như là ngang vai vế, chỉ đơn giản chào hỏi là được. An Quốc Cường biết hai bố con có chuyện muốn nói, quay lại nói với ông cụ Lục:
– Vậy bố con chú trò chuyện đi ạ, cháu về trước.
Ông cụ Lục muốn đích thân tiễn, ông An vội vã ngăn lại.
– Tôi tiễn anh đi.
Lục Trung Quân tiễn ông An ra khỏi phòng bệnh, đi được mấy bước, An Quốc Cường liền kêu anh dừng bước. Lục Trung Quân cũng không khách sáo, nhìn ông An đi rồi, nụ cười trên mặt biến mất. Quay người đi vào phòng bệnh lần nữa, cũng chẳng ngồi, chỉ đừng ở bên giường bệnh, nhìn nhìn bố mình, nói:
– Chủ nhiệm Điền bảo con đến chuyển lời hỏi thăm sức khỏe với bố.
Ông cụ Lục ngước mắt lên nhìn anh chòng chọc, ra hiệu anh ngồi xuống.
Lục Trung Quân ngồi xuống cái ghế cách giường xa nhất, hai tay đặt trên đùi, người hơi dướn về trước, ánh mắt cũng không nhìn bố nằm trên giường, mà nhìn chăm chú vào bức tường trắng toát đối diện, tựa như chỗ đó có vẽ hoa.
Lục Kiến Lâm giờ phút này nhìn con trai ngồi ở chiếc ghế cách mình xa nhất, trong lòng trào lên một tia ưu tư phức tạp.
Con người tuổi tác càng lớn, nội tâm càng thay đổi trở nên mềm yếu hơn.
Hai năm này, Lục Kiến Lâm tâm luôn rắn như đá không phải là không nghĩ tới quan hệ giữa mình và con trai.
Cục diện lạnh nhạt đến ngày hôm nay, ông biết mình cũng chịu một phần trách nhiệm. Trước đây là bởi vì công việc mà ít quan tâm tới người nhà, con trai dùng thái độ đó đối với ông, ông không hề trách anh. Chẳng qua trong lòng vẫn trào lên một cảm giác đau xót.
Đó cũng là nguyên nhân mà ông đã đồng ý với thỉnh cầu của An Quốc Cường.
….
– Nghe nói biểu hiện của con ở học viện rất được. – Ông cụ nhìn con trai, nét mặt ôn hòa, thậm chí khi nói chuyện còn mang theo tình cảm muốn rút ngắn lại khoảng cách, – Gần đây như nào, kể cho bố nghe đi.
– Cũng tạm.
Lục Trung Quân chỉ đơn giản đáp một câu, ánh mắt vẫn không nhìn ông.
– Sức khỏe vẫn tốt chứ?
– Bình thường.
– Có cần gì không?
– Không.
- …Tiểu Quân, nếu hôm qua con về thì đã gặp Tiểu Lâm rồi. Hai ngày trước nó vẫn luôn ở đây, sáng nay mới đi….
– Không sao.
Ông cụ im lặng.
Lục Trung Quân cũng không nói câu gì, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, không giống như là có hai người bên trong.
Lục Trung Quân bả vai giật giật, đứng lên đột ngột.
– Con vừa mới hỏi y tá, họ nói bệnh tình của bố đã ổn định. Bố chú ý sức khỏe. Con có việc đi trước.
Vừa nói vừa đi ra cửa.
Sắc mặt ông cụ hiển nhiên so với lúc nãy còn khó coi hơn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không bộc phát.
– Tiểu Quân, hai hôm trước Hoa Lan có tới thăm bố, khen biểu hiện của con ở học viện rất tốt….
– Bố còn có chuyện gì nữa không?
Lục Trung Quân dừng bước, cắt ngang lời ông.
Ông cụ khựng lại.
– Không còn gì con đi trước. Sức khỏe của bố không tốt, chớ nổi giận, không tốt cho gan đâu.
Nói xong đưa tay nắm lấy chốt cửa.
– Đứng lại.
Ông cụ nói.
Lục Trung Quân dừng bước lại, quay đầu nhìn bố, thần sắc vẫn lãnh đạm.
Ông cụ ho nhẹ một tiếng như là để điều chỉnh tâm trạng, một lát sau hỏi:
– Lần trước bố nghe Chủ nhiệm Điền nói con có bạn gái rồi à? Sao không nghe con nhắc tới thế, cô gái đó là người ở đâu?
Từ sau khi đi vào, Lục Trung Quân vẫn luôn nói năng lạnh nhạt khách sáo.
Cho đến lúc ông cụ hỏi mấy câu này, chân mày của anh mới lơ đãng cau lại, ánh mắt như mờ đi.
– Không có ạ.
Đáp đơn giản, rồi mở cửa.
– Con đứng lại cho bố.
Ông cụ quát to.
– Gì mà không có hả? Bạn gái là để tùy tiện nói à? Con không nói rõ ràng cho bố thì đừng có đi được. Rốt cuộc là chuyện gì?
Lục Trung Quân lần nữa quay đầu lại, ánh mắt hung hãn đối mặt với ánh mắt bắt đầu bốc hỏa của bố mình.
– Con nói hết rồi đấy thôi. Không có. Chả có chuyện gì cả.
– Lục Trung Quân, thái độ con thế là sao. Con nói rõ ràng xem nào. Bố còn tưởng con được dạy dỗ sẽ có tiến bộ, không ngờ con lại bừa bãi như thế. Con nói đi, rốt cuộc con muốn bừa bãi đến khi nào?
Lục Trung Quân sắc mặt âm trầm, bỏ lại ông cụ đang nổi giận, chẳng nói năng gì kéo cửa đi ra ngoài.
An Quốc Cường vừa nãy ra khỏi bệnh viện thì chợt nhớ có chuyện quên nói với ông cụ Lục, thế là lộn trở lại, chờ ở hành lang bên ngoài, nghĩ chờ hai bố con họ nói chuyện xong thì mình sẽ vào. Chờ giây lát, đột nhiên nghe tiếng quát của ông cụ Lục, hình như là có mâu thuẫn gì đó thì rất giật mình. Y tá bên cạnh cũng lộ vẻ căng thẳng, muốn đi vào xem một chút nhưng lại không dám.
An Quốc Cường chờ một lúc, thấy phòng bệnh mở ra, Lục Trung Quần mặt sầm sì bước ra ngoài thì không khỏi thấy lúng túng, đành phải giả bộ như không có chuyện gì sải bước đến chỗ anh cười giải thích:
– Nãy đi rồi nhưng lại nhớ ra có chuyện quên chưa nói với bố chú, thế là quay lại. Anh vừa đến thôi. Sao thế, đi nhanh thế à, sao không ngồi thêm chút nữa?
Lục Trung Quân dừng bước lại, thần sắc hòa hoãn hơn, gật đầu với ông An một cái.
– Được, vậy chú đi nhé.
An Quốc Cường để xoa dịu không khí ngượng ngùng do vô tình đụng vào hai bố con xung đột với nhau, cười nói tiếp:
– Tiện nhắc đến, chú Lục vừa mới duyệt cho anh chuyển ngành, chắc khoảng tháng 4 tháng năm năm sau anh sẽ về quê rồi. Biết quê của anh rồi đúng không, sau này nếu rảnh rỗi thì tới chơi, anh đảm bảo phụ trách tới cùng.
Lục Trung Quân khẽ mỉm cười, gật đầu tiếp với ông An, nói rảnh rỗi nhất định sẽ đến đó, hai người bắt tay nhau.
Lục Trung Quân nhanh chóng ra khỏi khu bệnh, ngồi xuống một chiếc ghế đá trống ở sân rộng bên ngoài, móc ra điếu thuốc lá rít một hơi.
Đầu điếu thuốc lóe lên tia lửa.
Trong khói thuốc lượn lờ, vẻ mặt âm trầm của anh lay động.
Người phụ nữ kia ngủ với anh, lấy mất trái tim của anh rồi.
Cuộc đời này của anh lần đầu tiên quan tâm tới một cô gái như thế.
Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, hai người chỉ mới cãi lộn một chút, anh nhất thời không khống chế được mà nói một câu nặng lời thôi, cớ gì mà cô ấy lai bỏ anh mà đi.
Trên đời có loại đàn bà như thế ư!
Sau khi cô đi được hai tháng, anh buông bỏ mọi chuyện, nghỉ dài hạn một thời gian rồi như một kẻ điên tới Thượng Hải tìm tất cả các nhà trọ lớn nhỏ ở trong thành phố để tìm một khách trọ có tên là Lý Mai hoặc An Na. Anh vận dụng hết thảy năng lực có được, thậm chí còn mời cả người của Cục công an giúp tìm tra tìm, nhưng bất luận anh tìm thế nào thì cô lại giống như một giọt nước bốc hơi trong không khí vậy.
Anh không từ bỏ, lại đi một chuyến về Hồng Thạch Tỉnh tìm cô Lý Hồng, hỏi cặn kẽ chi tiết về cô.
Cô Lý Hồng vắt hết óc, cuối cùng nói cho anh biết, hình như cô không giống như là đi Thượng Hải tìm người thân, nhưng đó chỉ là suy đoán của bà mà thôi.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, là cô đi phía nam. Bởi vì cô là người miền nam.
Nói cách khác, cô có thể ở Thượng Hải, cũng có thể ở bất kỳ một thành phố nào đó ở phía nam.
Biển người mênh mông, muốn tìm một cô gái tên là Lý Mai hay An Na gì đó ngay cả hộ khẩu cũng có vấn đề thì khác nào mò kim đáy biển.
Hy vọng cứ thế mà bị đứt đoạn.
Sau khi trở lại, Lục Trung Quân giống như thay đổi thành một con người khác.
Anh vốn đã kiệm lời thì nay càng ít nói hơn, từ sáng đến tối ngoài công việc ra thì anh gần như điên cuồng tham gia vào các cuộc bay thử, công việc càng nguy hiểm thì càng có sức khiêu chiến, anh càng hăng say hơn. Nửa tháng trước, để thử nghiệm tính năng chịu đựng cao nhất của máy bay chiến đấu trên lý thuyết, anh đến tận khu cao nguyên Vân Nam, không nghe theo chỉ huy mặt đất một mình lái máy bay chiến đấu bay lên trên không trong tốc độ cực hạn trên lý thuyết một vạn tám ngàn dặm, mở ra tốc độ siêu âm đạt tới gần 1. 5 mã lực, thao tác ứng biến trên không bằng động tác xoắn ốc trong không khí, để chứng thực tính năng thiết kế hoàn mỹ.
Lúc hạ cánh, nhân viên chỉ huy mặt đất toát mồ hôi hột, trở về, Chủ nhiệm Điền mắng anh một trận, nghiêm lệnh anh trong một thời gian ngắn không được phép tham gia vào hạng mục bay thử nữa.
Lục Trung Quân không biết vì sao mình lại liều mạng như thế.
Khởi nguồn là trận cãi vã ngày hôm đó, cô đã ngăn cản anh trở thành thành viên bay thử, sợ anh xảy ra chuyện.
Bây giờ cô vô tình vứt bỏ anh hoàn toàn rồi, anh không những không nghe cô, ngược lại còn điên cuồng dấn thân vào sự nghiệp nguy hiểm kia.
Anh không biết mình nghĩ gì, cũng không muốn suy nghĩ.
Anh chỉ biết, chỉ cần khoảnh khắc đội mũ an toàn ngồi vào khoang kín điều khiển máy bay, anh mới tập trung được toàn bộ tinh thần vào chuyện mình đang làm, mới có thể triệt để đuổi hình bóng cô ra khỏi đầu mình.
– Ôi, đây là bệnh viện, đồng chí có chuyện gì mà lại hút thuốc trong bệnh viện thế? Có đạo đức không hả?
Cách đó không xa có một y tá đi ngang qua nhìn thấy Lục Trung Quân đang hút thuốc lá thì bất mãn nói to, nói xong rồi, nom sắc mặt của người ta âm trầm, không có vẻ gì là người tốt thì lại sợ hãi, không dám đến gần nữa.
Lục Trung Quân lạnh nhạt liếc cô ta, ném nửa điếu thuốc hút dở vào hồ nước phía sau, đứng lên sải bước bỏ đi.
Chính là Lục Trung Quân.
An Quốc Cường lần trước gặp Lục Trung Quân chính là chuyện của hai ba năm trước rồi. Thấy anh tới thì mỉm cười, gật đầu chào anh.
Lục Trung Quân cũng nhận ra ông, thấy ông cũng tới thì hơi ngạc nhiên, ngay sau đó thả đồ trong tay xuống, chào hỏi lại ông An.
An Quốc Cường lớn hơn Lục Trung Quân bảy tám tuổi, hai người coi như là ngang vai vế, chỉ đơn giản chào hỏi là được. An Quốc Cường biết hai bố con có chuyện muốn nói, quay lại nói với ông cụ Lục:
– Vậy bố con chú trò chuyện đi ạ, cháu về trước.
Ông cụ Lục muốn đích thân tiễn, ông An vội vã ngăn lại.
– Tôi tiễn anh đi.
Lục Trung Quân tiễn ông An ra khỏi phòng bệnh, đi được mấy bước, An Quốc Cường liền kêu anh dừng bước. Lục Trung Quân cũng không khách sáo, nhìn ông An đi rồi, nụ cười trên mặt biến mất. Quay người đi vào phòng bệnh lần nữa, cũng chẳng ngồi, chỉ đừng ở bên giường bệnh, nhìn nhìn bố mình, nói:
– Chủ nhiệm Điền bảo con đến chuyển lời hỏi thăm sức khỏe với bố.
Ông cụ Lục ngước mắt lên nhìn anh chòng chọc, ra hiệu anh ngồi xuống.
Lục Trung Quân ngồi xuống cái ghế cách giường xa nhất, hai tay đặt trên đùi, người hơi dướn về trước, ánh mắt cũng không nhìn bố nằm trên giường, mà nhìn chăm chú vào bức tường trắng toát đối diện, tựa như chỗ đó có vẽ hoa.
Lục Kiến Lâm giờ phút này nhìn con trai ngồi ở chiếc ghế cách mình xa nhất, trong lòng trào lên một tia ưu tư phức tạp.
Con người tuổi tác càng lớn, nội tâm càng thay đổi trở nên mềm yếu hơn.
Hai năm này, Lục Kiến Lâm tâm luôn rắn như đá không phải là không nghĩ tới quan hệ giữa mình và con trai.
Cục diện lạnh nhạt đến ngày hôm nay, ông biết mình cũng chịu một phần trách nhiệm. Trước đây là bởi vì công việc mà ít quan tâm tới người nhà, con trai dùng thái độ đó đối với ông, ông không hề trách anh. Chẳng qua trong lòng vẫn trào lên một cảm giác đau xót.
Đó cũng là nguyên nhân mà ông đã đồng ý với thỉnh cầu của An Quốc Cường.
….
– Nghe nói biểu hiện của con ở học viện rất được. – Ông cụ nhìn con trai, nét mặt ôn hòa, thậm chí khi nói chuyện còn mang theo tình cảm muốn rút ngắn lại khoảng cách, – Gần đây như nào, kể cho bố nghe đi.
– Cũng tạm.
Lục Trung Quân chỉ đơn giản đáp một câu, ánh mắt vẫn không nhìn ông.
– Sức khỏe vẫn tốt chứ?
– Bình thường.
– Có cần gì không?
– Không.
- …Tiểu Quân, nếu hôm qua con về thì đã gặp Tiểu Lâm rồi. Hai ngày trước nó vẫn luôn ở đây, sáng nay mới đi….
– Không sao.
Ông cụ im lặng.
Lục Trung Quân cũng không nói câu gì, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, không giống như là có hai người bên trong.
Lục Trung Quân bả vai giật giật, đứng lên đột ngột.
– Con vừa mới hỏi y tá, họ nói bệnh tình của bố đã ổn định. Bố chú ý sức khỏe. Con có việc đi trước.
Vừa nói vừa đi ra cửa.
Sắc mặt ông cụ hiển nhiên so với lúc nãy còn khó coi hơn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không bộc phát.
– Tiểu Quân, hai hôm trước Hoa Lan có tới thăm bố, khen biểu hiện của con ở học viện rất tốt….
– Bố còn có chuyện gì nữa không?
Lục Trung Quân dừng bước, cắt ngang lời ông.
Ông cụ khựng lại.
– Không còn gì con đi trước. Sức khỏe của bố không tốt, chớ nổi giận, không tốt cho gan đâu.
Nói xong đưa tay nắm lấy chốt cửa.
– Đứng lại.
Ông cụ nói.
Lục Trung Quân dừng bước lại, quay đầu nhìn bố, thần sắc vẫn lãnh đạm.
Ông cụ ho nhẹ một tiếng như là để điều chỉnh tâm trạng, một lát sau hỏi:
– Lần trước bố nghe Chủ nhiệm Điền nói con có bạn gái rồi à? Sao không nghe con nhắc tới thế, cô gái đó là người ở đâu?
Từ sau khi đi vào, Lục Trung Quân vẫn luôn nói năng lạnh nhạt khách sáo.
Cho đến lúc ông cụ hỏi mấy câu này, chân mày của anh mới lơ đãng cau lại, ánh mắt như mờ đi.
– Không có ạ.
Đáp đơn giản, rồi mở cửa.
– Con đứng lại cho bố.
Ông cụ quát to.
– Gì mà không có hả? Bạn gái là để tùy tiện nói à? Con không nói rõ ràng cho bố thì đừng có đi được. Rốt cuộc là chuyện gì?
Lục Trung Quân lần nữa quay đầu lại, ánh mắt hung hãn đối mặt với ánh mắt bắt đầu bốc hỏa của bố mình.
– Con nói hết rồi đấy thôi. Không có. Chả có chuyện gì cả.
– Lục Trung Quân, thái độ con thế là sao. Con nói rõ ràng xem nào. Bố còn tưởng con được dạy dỗ sẽ có tiến bộ, không ngờ con lại bừa bãi như thế. Con nói đi, rốt cuộc con muốn bừa bãi đến khi nào?
Lục Trung Quân sắc mặt âm trầm, bỏ lại ông cụ đang nổi giận, chẳng nói năng gì kéo cửa đi ra ngoài.
An Quốc Cường vừa nãy ra khỏi bệnh viện thì chợt nhớ có chuyện quên nói với ông cụ Lục, thế là lộn trở lại, chờ ở hành lang bên ngoài, nghĩ chờ hai bố con họ nói chuyện xong thì mình sẽ vào. Chờ giây lát, đột nhiên nghe tiếng quát của ông cụ Lục, hình như là có mâu thuẫn gì đó thì rất giật mình. Y tá bên cạnh cũng lộ vẻ căng thẳng, muốn đi vào xem một chút nhưng lại không dám.
An Quốc Cường chờ một lúc, thấy phòng bệnh mở ra, Lục Trung Quần mặt sầm sì bước ra ngoài thì không khỏi thấy lúng túng, đành phải giả bộ như không có chuyện gì sải bước đến chỗ anh cười giải thích:
– Nãy đi rồi nhưng lại nhớ ra có chuyện quên chưa nói với bố chú, thế là quay lại. Anh vừa đến thôi. Sao thế, đi nhanh thế à, sao không ngồi thêm chút nữa?
Lục Trung Quân dừng bước lại, thần sắc hòa hoãn hơn, gật đầu với ông An một cái.
– Được, vậy chú đi nhé.
An Quốc Cường để xoa dịu không khí ngượng ngùng do vô tình đụng vào hai bố con xung đột với nhau, cười nói tiếp:
– Tiện nhắc đến, chú Lục vừa mới duyệt cho anh chuyển ngành, chắc khoảng tháng 4 tháng năm năm sau anh sẽ về quê rồi. Biết quê của anh rồi đúng không, sau này nếu rảnh rỗi thì tới chơi, anh đảm bảo phụ trách tới cùng.
Lục Trung Quân khẽ mỉm cười, gật đầu tiếp với ông An, nói rảnh rỗi nhất định sẽ đến đó, hai người bắt tay nhau.
Lục Trung Quân nhanh chóng ra khỏi khu bệnh, ngồi xuống một chiếc ghế đá trống ở sân rộng bên ngoài, móc ra điếu thuốc lá rít một hơi.
Đầu điếu thuốc lóe lên tia lửa.
Trong khói thuốc lượn lờ, vẻ mặt âm trầm của anh lay động.
Người phụ nữ kia ngủ với anh, lấy mất trái tim của anh rồi.
Cuộc đời này của anh lần đầu tiên quan tâm tới một cô gái như thế.
Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, hai người chỉ mới cãi lộn một chút, anh nhất thời không khống chế được mà nói một câu nặng lời thôi, cớ gì mà cô ấy lai bỏ anh mà đi.
Trên đời có loại đàn bà như thế ư!
Sau khi cô đi được hai tháng, anh buông bỏ mọi chuyện, nghỉ dài hạn một thời gian rồi như một kẻ điên tới Thượng Hải tìm tất cả các nhà trọ lớn nhỏ ở trong thành phố để tìm một khách trọ có tên là Lý Mai hoặc An Na. Anh vận dụng hết thảy năng lực có được, thậm chí còn mời cả người của Cục công an giúp tìm tra tìm, nhưng bất luận anh tìm thế nào thì cô lại giống như một giọt nước bốc hơi trong không khí vậy.
Anh không từ bỏ, lại đi một chuyến về Hồng Thạch Tỉnh tìm cô Lý Hồng, hỏi cặn kẽ chi tiết về cô.
Cô Lý Hồng vắt hết óc, cuối cùng nói cho anh biết, hình như cô không giống như là đi Thượng Hải tìm người thân, nhưng đó chỉ là suy đoán của bà mà thôi.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, là cô đi phía nam. Bởi vì cô là người miền nam.
Nói cách khác, cô có thể ở Thượng Hải, cũng có thể ở bất kỳ một thành phố nào đó ở phía nam.
Biển người mênh mông, muốn tìm một cô gái tên là Lý Mai hay An Na gì đó ngay cả hộ khẩu cũng có vấn đề thì khác nào mò kim đáy biển.
Hy vọng cứ thế mà bị đứt đoạn.
Sau khi trở lại, Lục Trung Quân giống như thay đổi thành một con người khác.
Anh vốn đã kiệm lời thì nay càng ít nói hơn, từ sáng đến tối ngoài công việc ra thì anh gần như điên cuồng tham gia vào các cuộc bay thử, công việc càng nguy hiểm thì càng có sức khiêu chiến, anh càng hăng say hơn. Nửa tháng trước, để thử nghiệm tính năng chịu đựng cao nhất của máy bay chiến đấu trên lý thuyết, anh đến tận khu cao nguyên Vân Nam, không nghe theo chỉ huy mặt đất một mình lái máy bay chiến đấu bay lên trên không trong tốc độ cực hạn trên lý thuyết một vạn tám ngàn dặm, mở ra tốc độ siêu âm đạt tới gần 1. 5 mã lực, thao tác ứng biến trên không bằng động tác xoắn ốc trong không khí, để chứng thực tính năng thiết kế hoàn mỹ.
Lúc hạ cánh, nhân viên chỉ huy mặt đất toát mồ hôi hột, trở về, Chủ nhiệm Điền mắng anh một trận, nghiêm lệnh anh trong một thời gian ngắn không được phép tham gia vào hạng mục bay thử nữa.
Lục Trung Quân không biết vì sao mình lại liều mạng như thế.
Khởi nguồn là trận cãi vã ngày hôm đó, cô đã ngăn cản anh trở thành thành viên bay thử, sợ anh xảy ra chuyện.
Bây giờ cô vô tình vứt bỏ anh hoàn toàn rồi, anh không những không nghe cô, ngược lại còn điên cuồng dấn thân vào sự nghiệp nguy hiểm kia.
Anh không biết mình nghĩ gì, cũng không muốn suy nghĩ.
Anh chỉ biết, chỉ cần khoảnh khắc đội mũ an toàn ngồi vào khoang kín điều khiển máy bay, anh mới tập trung được toàn bộ tinh thần vào chuyện mình đang làm, mới có thể triệt để đuổi hình bóng cô ra khỏi đầu mình.
– Ôi, đây là bệnh viện, đồng chí có chuyện gì mà lại hút thuốc trong bệnh viện thế? Có đạo đức không hả?
Cách đó không xa có một y tá đi ngang qua nhìn thấy Lục Trung Quân đang hút thuốc lá thì bất mãn nói to, nói xong rồi, nom sắc mặt của người ta âm trầm, không có vẻ gì là người tốt thì lại sợ hãi, không dám đến gần nữa.
Lục Trung Quân lạnh nhạt liếc cô ta, ném nửa điếu thuốc hút dở vào hồ nước phía sau, đứng lên sải bước bỏ đi.