Chương : 5
Từ huyện La Bình đi cơ bản toàn là đường đá xỉ than. Trước kia trong này chủ yếu là cây cối rậm rạp. Về sau bởi vì khai thác quá độ, rất nhiều lâm trường đã bị hoang phế. Hai bên đường đi cây cối thưa thớt, thỉnh thoảng mới thấy dân bản xứ dắt dê từ ven đường đi qua.
Ngồi trên xe hai đến ba tiếng, lúc chạng vạng, An Na mới đến bến xe Hồng Thạch Tỉnh.
Hồng Thạch Tỉnh ban đầu vì khai thác lâm nghiệp mà hình thành thôn trấn. Bến xe cực kỳ đơn sơ, hai cái lều lớn, một loạt nhà mái bằng cũ xây bằng đá đỏ, bên ngoài có một con đường đất thẳng hướng tới thị trấn. Cách mấy chục mét, có nhánh đường sắt kéo dài. Lúc An Na đi ra, vừa vặn một chiếc xe lửa chở đầy than đá kéo theo dải khói đen sì sình sịch chạy qua người cô, mặt đất chấn động rung lên, có một chút than đá còn rơi xuống.
Vài đứa trẻ tan học đi ngang qua chờ xe lửa đi qua lập tức lao đến tranh nhau nhặt cục than đá rơi xuống đường kia.
An Na nhìn xe lửa biến mất trong tầm mắt, quay người đi về hướng thôn trấn.
Lý Mai có lẽ bởi vì tâm tình hỗn loạn mà khi viết vài dòng cho cô chỉ nói cô của mình ở đây chứ không viết địa chỉ gì cả.
Đây dù không phải là một nơi rộng lớn gì, nhưng cô chưa quen cuộc sống nơi đây, trong khoảng thời gian ngắn muốn dựa vào một cái tên người rất bình thường để tìm thì chỉ sợ rất khó khăn. Nhưng việc này đã đặt lên người cô, cô không thể không đi chuyến này.
Đã đến đây rồi, cô đành phải đi hỏi thăm từng nhà trong trấn, đánh cuộc với nhân phẩm của chính mình mà thôi.
Con đường đất nhìn không dài, nhưng khi đi thì lại thấy rất lâu. An Na kéo vali hành lý, tránh những bãi phân dê trên đường, cuối cùng đã đến lối vào khu trấn có bức vẽ tuyên truyền rất lớn trên bức tường “Phấn đấu thực hiện bốn mục tiêu hiện đại hóa”.
Lúc này sắc trời đã tối, dưới bức vẽ tuyên truyền thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba công nhân mặc trang phục lao động đi qua, ào ào quay sang nhìn An Na.
An Na gọi mấy người đi đường lại, hỏi thăm “Lý Hồng”, quả nhiên tất cả đều lắc đầu.
Phương bắc vào mùa đông trời tối nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của An Na. Chẳng bao lâu, đèn đường bắt đầu sáng lên. An Na đứng trước cung văn hóa công nhân, cảm thấy lạnh buốt, bèn quyết định tìm chỗ nghỉ trước. Cô hỏi người đi đường biết gần đây có nhà khách Cục Lâm vụ gì đó, vội vã qua đó tìm. Lúc tìm được thì trời đã tối hẳn, một phòng nghỉ qua đêm giá năm đồng. Nữ nhân viên phục vụ đề nghị xem thư giới thiệu. An Na nói mình đến tìm người, không có thư giới thiệu, tiện thể hỏi thăm về Lý Hồng. Nhân viên phục vụ nói không biết. An Na vốn đang thấp thỏm sợ người ta không cho mình nghỉ lại, vậy thì đêm nay chắc phải ngủ ngoài đường rồi. May mắn nhân viên phục vụ cũng không gặng hỏi thêm, nhận tiền rồi dẫn cô đến phòng nghỉ, mở cửa, nói “có nước nóng ở phòng bên cạnh, tự đi lấy”, rồi quay đi.
Căn phòng hết sức đơn sơ. Một chiếc đèn điện, nhất chiếc giường sắt, một cái bàn, trên bàn có đặt một khay trà loang lổ men tráng cùng với hai ly thủy tinh, cộng thêm một cái chậu rửa mặt cũ, một phích nước nóng.
Ngồi xe lửa một đêm, lại nửa ngày ngồi trên xe khách, An Na đã vô cùng mệt, không còn hơi sức kén chọn gì nữa, ăn hết nửa cái bánh mì cứng đơ mua ở trên đường, cầm chậu cùng phích nước nóng đi đến phòng tắm bên cạnh pha nước, quay trở về rửa ráy xong khóa cửa, cũng không cởi quần áo, vừa nằm xuống đã ngủ một mạch. Cô mơ thấy mình và bạn thân đang thưởng thức bữa tiệc hải sản tôm hùm trong nhà hàng bốn mùa trên biển, chợt có những tiếng gõ cửa liên tiếp làm cho bừng tỉnh, cô bật dậy, tim đập nhanh, không dám trả lời.
– Mở cửa! Công an kiểm tra phòng!
Bên ngoài có giọng nói vọng vào.
An Na càng thêm căng thẳng. Cũng không biết số của mình sao lại “tốt” đến thế, vừa đến đã bị công an kiểm tra phòng rồi, nhưng lại không dám không ra mở, đành phải bật điện, mặc áo khoác, sau khi mở hé cửa, thấy đúng là công an thì mở ra.
Ngoài cửa là hai người công an trẻ tuổi, thần sắc nghiêm túc, đứng đằng sau là nữ nhân viên phục vụ kia, nói với công an:
– Đồng chí công an, chính là cô ta. Tôi đề nghị thư giới thiệu, cô ta nói không có. Cô ta nói đến để tìm một người tên là Lý Hồng. Tôi hỏi Lý Hồng kia làm gì ở đâu, cô ta cũng không biết. Hỏi cô ta có quan hệ gì với Lý Hồng, cô ta nói không biết. Đây chính là nói dối đúng không? Tôi thấy cô ta không giống người lương thiện. Gần đây trong vùng không phải đang tăng cường truy bắt tội phạm à, tôi sợ chỗ của tôi chứa chấp phần tử phạm tội, cho nên mới báo các anh. Các anh nhớ điều tra cô ta rõ ràng nhé.
An Na suýt chút nữa thì hộc máu. Sớm biết như này cô thà rằng ngủ ngoài đường còn hơn.
Hai người công an không đi vào.
– Xuất trình sổ hộ khẩu.
Hiện tại chế độ thẻ căn cước mới có, còn chưa thông dụng, người công an mặt chữ điền hỏi cô sổ hộ khẩu. Lúc anh ta hỏi, người công an mặt tròn cầm bút ghi chép trên cuốn sổ.
An Na ngập ngừng nói:
– …Vì đi gấp, nên quên…
– Tên gì?
Người công an mặt tròn ánh mắt rơi lên mái tóc xoăn màu nâu rối tung và chiếc quần bò của cô, hỏi.
– An Na.
– Hỏi tên thật của chị ấy, chị trả lời tên nước ngoài cho tôi làm gì? Làm như tôi chưa từng đọc Anna Karenina ấy. – Người công an mặt tròn khó chịu, gõ bút lên quyển sổ.
– Đồng chí công an, tên tôi là An Na…
– Giỏi nhỉ, còn cứng miệng à! – Anh ta đập bút.
– Tôi thật sự tên là An Na, họ An tên Na. – An Na khóc không ra nước mắt, vội vàng giải thích.
– Ở đâu, làm gì? – Người mặt chữ điền hỏi.
- …Thành phố S…Đến tìm người thân…
Bản thân An Na cũng không dám chắc chắn câu trả lời của mình.
Người mặt chữ điền nhìn vali hành lý mà An Na đặt ở góc tường:
– Tháng trước trong huyện xảy ra một vụ án giết người, căn cứ theo nhân chứng thì trong đó có nữ đồng bọn. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ chị, mau mang đồ đạc, cùng chúng tôi đi tiếp nhận điều tra!
…
Tháng trước, phòng tài vụ Công ty rượu thuốc lá Huyện La Bình bị một nhóm côn đồ bịt mặt dùng súng cướp một khoản tiền lớn lên tới năm nghìn tệ, trong nhóm có một nữ chịu trách nhiệm trông chừng. Sự ảnh hưởng này rất xấu, trong huyện cực kỳ coi trọng, muốn nhân viên từng khu phối hợp hành động để sớm phá án.
An Na bị dẫn ra ngoài, thời gian trên đồng hồ treo tường đổ chuông vừa đúng lúc rạng sáng.
An Na không biết tại sao mình lại xui xẻo đến thế, vừa đến đây đã gặp chuyện rồi.
Rất rõ ràng, cô giờ bị coi như là kẻ hiềm nghi mà bị bắt giữ rồi.
Ra đến đồn công an, cô bị hai người công an kia lệnh ngồi xổm xuống ở góc tường trong phòng chẳng khác gì phòng tra tấn. Vali hành lý đã bị lấy đi, bên cạnh không có người nào. Đang lúc thấp thỏm, có tiếng bước chân vọng đến, cửa được mở ra, vài người bước vào.
Ngoài hai người công an dẫn cô đến, người mặt chữ điền tên La Thành, người mặt tròn tên Cừu Cao Hạ, còn thêm một người lớn tuổi hơn chút, tầm hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Như là đang ngủ ngon bị đánh thức dậy, người đó trong mắt có tia máu, mặc chiếc quần cảnh sát giống La Thành, Cừu Cao Hạ, mùa đông, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, vừa bước vào đã quét mắt lên người An Na tóc tai bù xù đang ngồi xổm ở góc tường, ngồi xuống ghế dựa, hai chân đặt lên mặt bàn, nhận bản ghi chép mà La Thành đưa tới, liếc một cái đã ném xuống bàn.
– Trong vali có cái gì? – Anh ta hỏi.
Trên trần nhà có hai bóng đèn huỳnh quang, ánh sáng trắng chói mắt, chiếu lên gương mặt An Na không chút huyết sắc.
An Na cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bệ xí xi măng đầy nước tiểu ở nền nhà, yếu ớt trả lời:
– Quần áo…giầy…đồ trang điểm…Toàn bộ đều là đồ dùng cá nhân…
– Đội trưởng, toàn bộ đồ đạc ở nhà khách đã lấy tới, ở phòng bên ạ.
Cừu Cao Hạ đi ra xách vali hành lý của An Na đến.
Người trẻ tuổi nhìn vali:
– Mở ra!
An Na thật sự không muốn mở vali, bên trong ngoại trừ đồ dùng cá nhân ra còn có tiền mặt, hộ chiếu và di động mà cô chưa kịp xử lý. Dù đã được đặt trong ngăn kép, nhưng nếu bị lấy ra thì càng phiền phức hơn.
Thấy An Na chần chừ, người trẻ tuổi kia lộ vẻ mất kiên nhẫn, kéo ngăn kéo ra, lấy một con dao găm, như là muốn cậy chiếc vali, An Na đành phải đi tới, trong ánh mắt soi mói của ba người kia bấm mật mã mở vali ra.
Toàn bộ đồ dùng đều bị hai người công an kia lấy ra, còn người trẻ tuổi thì đứng cạnh quan sát.
Hai cái mũ che nắng, mấy đôi giày, năm sáu bộ y phục, vài chiếc khăn lụa, đồ trang điểm, nước hoa, băng vệ sinh, tất chân. Hai người công an mắt càng lúc càng mở to, khi cầm ra một bộ bikini, thần sắc của hai người đã không còn được tự nhiên như trước nữa, đều nhìn chằm chằm vào chiếc nịt ngực và chiếc quần tam giác ren màu đen đầy gợi cảm, do dự nhìn sang người trẻ tuổi:
– Đội trưởng…
Người trẻ tuổi liếc một cái, chân đang đặt trên bàn rơi xuống đập trên nắp vali đóng sập lại, nhìn An Na, thấy cô vẫn cúi gằm xuống đứng ở đó thì khẽ cong ngón tay dài gõ gõ xuống mặt bàn.
– Chị thật sự không phải đồng bọn của chúng?
– Không phải ạ, tôi thề!
An Na mở to mắt ra sức lắc đầu, bờ vai xinh đẹp trắng mịn của cô ẩn hiện dưới mái tóc xoăn, khiến ánh mắt hai người công an kia như bị định trụ.
Người trẻ tuổi liếc nhìn thấy, khẽ nhíu chân mày:
– Trong ghi chép không thấy hỏi quê quán của chị. Quê quán chị ở đâu? Đơn vị công tác hoặc là địa chỉ gia đình là gì, để tôi liên lạc, xác định là đúng thì chúng tôi sẽ thả cô đi.
- …Đội trưởng…Vừa rồi cảnh sát Cừu nói không sai, An Na chỉ là tên tiếng Anh của tôi. Tôi tên là Lý Mai, Lý Hồng là cô của tôi…Mẹ tôi vừa mới qua đời, tôi đến tìm cô mình…
Ba người công an đều sững ra. Người họ Cừu phản ứng kịp, nói:
– Cái chị này làm gì thế hả? Lúc ở nhà nghỉ tôi hỏi chị tên gì, chị bảo tên An Na còn gì, sao giờ lại thành Lý Mai rồi. Tôi cho chị biết, chị ngụy biện cũng vô dụng thôi.
– Đồng chí công an, tôi tên là Lý Mai…Chỉ vì tôi không thích cái tên này, nên bao lâu này vẫn thường dùng cái tên An Na. Tôi nói thật đó. Lý Hồng thật sự là cô của tôi. Mẹ tôi qua đời, tôi bèn đi tìm cô mình. Lúc nhỏ tôi từng đến đây rồi, nhưng sau một thời gian dài không tới với lại còn từng bị ốm nặng nên có một số việc không nhớ rõ nữa, ngay cả cô ở đâu cũng không còn nhớ…Mong các anh giúp tôi với ạ, tìm được cô tôi thì hỏi, sẽ biết là tôi không nói dối.
Người công an họ Cừu và họ La không lên tiếng, nhìn sang người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi nhìn An Na. An Na cũng nhìn lại anh ta, ánh mắt vô tội đáng thương như con cừu non.
Một lát sau, anh ta đứng lên, nói với hai đồng nghiệp:
– Ngày mai đi tìm Lý Hồng.
– Vâng, đội trưởng đi ạ. Thật ngại quá, nhà khách Cục Lâm vụ báo án, bọn em cho rằng cô gái này có vấn đề nên mới gọi anh đến. – Người họ La sợ sệt trình bày.
Người trẻ tuổi chỉ cười cười.
– Đội trưởng, thế cô gái này thì làm sao đây ạ? – Người họ Cừu hỏi.
Người trẻ tuổi liếc An Na.
– Cho cô ta chiếc áo khoác trước đã. Trước khi chưa tìm được Lý Hồng cứ nhốt cô ta ở đây.
Nói xong thì bỏ đi.
Ngồi trên xe hai đến ba tiếng, lúc chạng vạng, An Na mới đến bến xe Hồng Thạch Tỉnh.
Hồng Thạch Tỉnh ban đầu vì khai thác lâm nghiệp mà hình thành thôn trấn. Bến xe cực kỳ đơn sơ, hai cái lều lớn, một loạt nhà mái bằng cũ xây bằng đá đỏ, bên ngoài có một con đường đất thẳng hướng tới thị trấn. Cách mấy chục mét, có nhánh đường sắt kéo dài. Lúc An Na đi ra, vừa vặn một chiếc xe lửa chở đầy than đá kéo theo dải khói đen sì sình sịch chạy qua người cô, mặt đất chấn động rung lên, có một chút than đá còn rơi xuống.
Vài đứa trẻ tan học đi ngang qua chờ xe lửa đi qua lập tức lao đến tranh nhau nhặt cục than đá rơi xuống đường kia.
An Na nhìn xe lửa biến mất trong tầm mắt, quay người đi về hướng thôn trấn.
Lý Mai có lẽ bởi vì tâm tình hỗn loạn mà khi viết vài dòng cho cô chỉ nói cô của mình ở đây chứ không viết địa chỉ gì cả.
Đây dù không phải là một nơi rộng lớn gì, nhưng cô chưa quen cuộc sống nơi đây, trong khoảng thời gian ngắn muốn dựa vào một cái tên người rất bình thường để tìm thì chỉ sợ rất khó khăn. Nhưng việc này đã đặt lên người cô, cô không thể không đi chuyến này.
Đã đến đây rồi, cô đành phải đi hỏi thăm từng nhà trong trấn, đánh cuộc với nhân phẩm của chính mình mà thôi.
Con đường đất nhìn không dài, nhưng khi đi thì lại thấy rất lâu. An Na kéo vali hành lý, tránh những bãi phân dê trên đường, cuối cùng đã đến lối vào khu trấn có bức vẽ tuyên truyền rất lớn trên bức tường “Phấn đấu thực hiện bốn mục tiêu hiện đại hóa”.
Lúc này sắc trời đã tối, dưới bức vẽ tuyên truyền thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba công nhân mặc trang phục lao động đi qua, ào ào quay sang nhìn An Na.
An Na gọi mấy người đi đường lại, hỏi thăm “Lý Hồng”, quả nhiên tất cả đều lắc đầu.
Phương bắc vào mùa đông trời tối nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của An Na. Chẳng bao lâu, đèn đường bắt đầu sáng lên. An Na đứng trước cung văn hóa công nhân, cảm thấy lạnh buốt, bèn quyết định tìm chỗ nghỉ trước. Cô hỏi người đi đường biết gần đây có nhà khách Cục Lâm vụ gì đó, vội vã qua đó tìm. Lúc tìm được thì trời đã tối hẳn, một phòng nghỉ qua đêm giá năm đồng. Nữ nhân viên phục vụ đề nghị xem thư giới thiệu. An Na nói mình đến tìm người, không có thư giới thiệu, tiện thể hỏi thăm về Lý Hồng. Nhân viên phục vụ nói không biết. An Na vốn đang thấp thỏm sợ người ta không cho mình nghỉ lại, vậy thì đêm nay chắc phải ngủ ngoài đường rồi. May mắn nhân viên phục vụ cũng không gặng hỏi thêm, nhận tiền rồi dẫn cô đến phòng nghỉ, mở cửa, nói “có nước nóng ở phòng bên cạnh, tự đi lấy”, rồi quay đi.
Căn phòng hết sức đơn sơ. Một chiếc đèn điện, nhất chiếc giường sắt, một cái bàn, trên bàn có đặt một khay trà loang lổ men tráng cùng với hai ly thủy tinh, cộng thêm một cái chậu rửa mặt cũ, một phích nước nóng.
Ngồi xe lửa một đêm, lại nửa ngày ngồi trên xe khách, An Na đã vô cùng mệt, không còn hơi sức kén chọn gì nữa, ăn hết nửa cái bánh mì cứng đơ mua ở trên đường, cầm chậu cùng phích nước nóng đi đến phòng tắm bên cạnh pha nước, quay trở về rửa ráy xong khóa cửa, cũng không cởi quần áo, vừa nằm xuống đã ngủ một mạch. Cô mơ thấy mình và bạn thân đang thưởng thức bữa tiệc hải sản tôm hùm trong nhà hàng bốn mùa trên biển, chợt có những tiếng gõ cửa liên tiếp làm cho bừng tỉnh, cô bật dậy, tim đập nhanh, không dám trả lời.
– Mở cửa! Công an kiểm tra phòng!
Bên ngoài có giọng nói vọng vào.
An Na càng thêm căng thẳng. Cũng không biết số của mình sao lại “tốt” đến thế, vừa đến đã bị công an kiểm tra phòng rồi, nhưng lại không dám không ra mở, đành phải bật điện, mặc áo khoác, sau khi mở hé cửa, thấy đúng là công an thì mở ra.
Ngoài cửa là hai người công an trẻ tuổi, thần sắc nghiêm túc, đứng đằng sau là nữ nhân viên phục vụ kia, nói với công an:
– Đồng chí công an, chính là cô ta. Tôi đề nghị thư giới thiệu, cô ta nói không có. Cô ta nói đến để tìm một người tên là Lý Hồng. Tôi hỏi Lý Hồng kia làm gì ở đâu, cô ta cũng không biết. Hỏi cô ta có quan hệ gì với Lý Hồng, cô ta nói không biết. Đây chính là nói dối đúng không? Tôi thấy cô ta không giống người lương thiện. Gần đây trong vùng không phải đang tăng cường truy bắt tội phạm à, tôi sợ chỗ của tôi chứa chấp phần tử phạm tội, cho nên mới báo các anh. Các anh nhớ điều tra cô ta rõ ràng nhé.
An Na suýt chút nữa thì hộc máu. Sớm biết như này cô thà rằng ngủ ngoài đường còn hơn.
Hai người công an không đi vào.
– Xuất trình sổ hộ khẩu.
Hiện tại chế độ thẻ căn cước mới có, còn chưa thông dụng, người công an mặt chữ điền hỏi cô sổ hộ khẩu. Lúc anh ta hỏi, người công an mặt tròn cầm bút ghi chép trên cuốn sổ.
An Na ngập ngừng nói:
– …Vì đi gấp, nên quên…
– Tên gì?
Người công an mặt tròn ánh mắt rơi lên mái tóc xoăn màu nâu rối tung và chiếc quần bò của cô, hỏi.
– An Na.
– Hỏi tên thật của chị ấy, chị trả lời tên nước ngoài cho tôi làm gì? Làm như tôi chưa từng đọc Anna Karenina ấy. – Người công an mặt tròn khó chịu, gõ bút lên quyển sổ.
– Đồng chí công an, tên tôi là An Na…
– Giỏi nhỉ, còn cứng miệng à! – Anh ta đập bút.
– Tôi thật sự tên là An Na, họ An tên Na. – An Na khóc không ra nước mắt, vội vàng giải thích.
– Ở đâu, làm gì? – Người mặt chữ điền hỏi.
- …Thành phố S…Đến tìm người thân…
Bản thân An Na cũng không dám chắc chắn câu trả lời của mình.
Người mặt chữ điền nhìn vali hành lý mà An Na đặt ở góc tường:
– Tháng trước trong huyện xảy ra một vụ án giết người, căn cứ theo nhân chứng thì trong đó có nữ đồng bọn. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ chị, mau mang đồ đạc, cùng chúng tôi đi tiếp nhận điều tra!
…
Tháng trước, phòng tài vụ Công ty rượu thuốc lá Huyện La Bình bị một nhóm côn đồ bịt mặt dùng súng cướp một khoản tiền lớn lên tới năm nghìn tệ, trong nhóm có một nữ chịu trách nhiệm trông chừng. Sự ảnh hưởng này rất xấu, trong huyện cực kỳ coi trọng, muốn nhân viên từng khu phối hợp hành động để sớm phá án.
An Na bị dẫn ra ngoài, thời gian trên đồng hồ treo tường đổ chuông vừa đúng lúc rạng sáng.
An Na không biết tại sao mình lại xui xẻo đến thế, vừa đến đây đã gặp chuyện rồi.
Rất rõ ràng, cô giờ bị coi như là kẻ hiềm nghi mà bị bắt giữ rồi.
Ra đến đồn công an, cô bị hai người công an kia lệnh ngồi xổm xuống ở góc tường trong phòng chẳng khác gì phòng tra tấn. Vali hành lý đã bị lấy đi, bên cạnh không có người nào. Đang lúc thấp thỏm, có tiếng bước chân vọng đến, cửa được mở ra, vài người bước vào.
Ngoài hai người công an dẫn cô đến, người mặt chữ điền tên La Thành, người mặt tròn tên Cừu Cao Hạ, còn thêm một người lớn tuổi hơn chút, tầm hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Như là đang ngủ ngon bị đánh thức dậy, người đó trong mắt có tia máu, mặc chiếc quần cảnh sát giống La Thành, Cừu Cao Hạ, mùa đông, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, vừa bước vào đã quét mắt lên người An Na tóc tai bù xù đang ngồi xổm ở góc tường, ngồi xuống ghế dựa, hai chân đặt lên mặt bàn, nhận bản ghi chép mà La Thành đưa tới, liếc một cái đã ném xuống bàn.
– Trong vali có cái gì? – Anh ta hỏi.
Trên trần nhà có hai bóng đèn huỳnh quang, ánh sáng trắng chói mắt, chiếu lên gương mặt An Na không chút huyết sắc.
An Na cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bệ xí xi măng đầy nước tiểu ở nền nhà, yếu ớt trả lời:
– Quần áo…giầy…đồ trang điểm…Toàn bộ đều là đồ dùng cá nhân…
– Đội trưởng, toàn bộ đồ đạc ở nhà khách đã lấy tới, ở phòng bên ạ.
Cừu Cao Hạ đi ra xách vali hành lý của An Na đến.
Người trẻ tuổi nhìn vali:
– Mở ra!
An Na thật sự không muốn mở vali, bên trong ngoại trừ đồ dùng cá nhân ra còn có tiền mặt, hộ chiếu và di động mà cô chưa kịp xử lý. Dù đã được đặt trong ngăn kép, nhưng nếu bị lấy ra thì càng phiền phức hơn.
Thấy An Na chần chừ, người trẻ tuổi kia lộ vẻ mất kiên nhẫn, kéo ngăn kéo ra, lấy một con dao găm, như là muốn cậy chiếc vali, An Na đành phải đi tới, trong ánh mắt soi mói của ba người kia bấm mật mã mở vali ra.
Toàn bộ đồ dùng đều bị hai người công an kia lấy ra, còn người trẻ tuổi thì đứng cạnh quan sát.
Hai cái mũ che nắng, mấy đôi giày, năm sáu bộ y phục, vài chiếc khăn lụa, đồ trang điểm, nước hoa, băng vệ sinh, tất chân. Hai người công an mắt càng lúc càng mở to, khi cầm ra một bộ bikini, thần sắc của hai người đã không còn được tự nhiên như trước nữa, đều nhìn chằm chằm vào chiếc nịt ngực và chiếc quần tam giác ren màu đen đầy gợi cảm, do dự nhìn sang người trẻ tuổi:
– Đội trưởng…
Người trẻ tuổi liếc một cái, chân đang đặt trên bàn rơi xuống đập trên nắp vali đóng sập lại, nhìn An Na, thấy cô vẫn cúi gằm xuống đứng ở đó thì khẽ cong ngón tay dài gõ gõ xuống mặt bàn.
– Chị thật sự không phải đồng bọn của chúng?
– Không phải ạ, tôi thề!
An Na mở to mắt ra sức lắc đầu, bờ vai xinh đẹp trắng mịn của cô ẩn hiện dưới mái tóc xoăn, khiến ánh mắt hai người công an kia như bị định trụ.
Người trẻ tuổi liếc nhìn thấy, khẽ nhíu chân mày:
– Trong ghi chép không thấy hỏi quê quán của chị. Quê quán chị ở đâu? Đơn vị công tác hoặc là địa chỉ gia đình là gì, để tôi liên lạc, xác định là đúng thì chúng tôi sẽ thả cô đi.
- …Đội trưởng…Vừa rồi cảnh sát Cừu nói không sai, An Na chỉ là tên tiếng Anh của tôi. Tôi tên là Lý Mai, Lý Hồng là cô của tôi…Mẹ tôi vừa mới qua đời, tôi đến tìm cô mình…
Ba người công an đều sững ra. Người họ Cừu phản ứng kịp, nói:
– Cái chị này làm gì thế hả? Lúc ở nhà nghỉ tôi hỏi chị tên gì, chị bảo tên An Na còn gì, sao giờ lại thành Lý Mai rồi. Tôi cho chị biết, chị ngụy biện cũng vô dụng thôi.
– Đồng chí công an, tôi tên là Lý Mai…Chỉ vì tôi không thích cái tên này, nên bao lâu này vẫn thường dùng cái tên An Na. Tôi nói thật đó. Lý Hồng thật sự là cô của tôi. Mẹ tôi qua đời, tôi bèn đi tìm cô mình. Lúc nhỏ tôi từng đến đây rồi, nhưng sau một thời gian dài không tới với lại còn từng bị ốm nặng nên có một số việc không nhớ rõ nữa, ngay cả cô ở đâu cũng không còn nhớ…Mong các anh giúp tôi với ạ, tìm được cô tôi thì hỏi, sẽ biết là tôi không nói dối.
Người công an họ Cừu và họ La không lên tiếng, nhìn sang người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi nhìn An Na. An Na cũng nhìn lại anh ta, ánh mắt vô tội đáng thương như con cừu non.
Một lát sau, anh ta đứng lên, nói với hai đồng nghiệp:
– Ngày mai đi tìm Lý Hồng.
– Vâng, đội trưởng đi ạ. Thật ngại quá, nhà khách Cục Lâm vụ báo án, bọn em cho rằng cô gái này có vấn đề nên mới gọi anh đến. – Người họ La sợ sệt trình bày.
Người trẻ tuổi chỉ cười cười.
– Đội trưởng, thế cô gái này thì làm sao đây ạ? – Người họ Cừu hỏi.
Người trẻ tuổi liếc An Na.
– Cho cô ta chiếc áo khoác trước đã. Trước khi chưa tìm được Lý Hồng cứ nhốt cô ta ở đây.
Nói xong thì bỏ đi.