Chương : 33
Lục Trung Quân quay lại nhìn, thấy hai cô cháu đang dắt tay nhau, ánh mắt lại rơi xuống chân của An Na.
– Sao thế?
– Chú Lục, cháu và cô đến đây tắm rửa, lúc đi ra ngoài thì giày của cô cháu bị mất rồi, chắc bị người ta ăn trộm ạ. Cô cháu mượn dép của bác gái trông cửa, còn phải trả năm tệ nữa, nhưng dép cũng bị hỏng luôn rồi. Cháu với cô không về nhà được ạ.
Tiểu Ny kể một hơi xong ngước lên nhìn Lục Trung Quân.
– Không sao không sao đâu, lát tôi lại mượn đôi khác, không làm phiền Đội trưởng Lục đâu.
An Na vội kéo Tiểu Ny ra sau lưng, gật đầu với Lục Trung Quân rồi quay người định đi về.
– Em đi được đấy à? – Lục Trung Quân nói, – Dép đều rách nát hết rồi, mà từ đây về nhà em cũng mất hai mươi ba mươi phút, em định mua mười đôi để dự bị phải không?
An Na ngớ ra, cúi đầu nhìn chiếc dép bị hỏng kia, không nói được gì.
– Tôi đưa em về, vừa hay tôi vừa đến đây có chuyện, xe đỗ không xa. Chờ tôi lái xe đến.
– Có xe ạ, là chiếc xe kia ạ? – Tiểu Ny rất thích ngồi xe, vui vẻ hỏi.
– Cảm ơn chú Lục! – Cô bé hét to.
Lục Trung Quân xoa đầu Tiểu Ny, cười cười bước đi.
An Na hết cách, đành phải đứng chờ, lát sau đã thấy Lục Trung Quân lái xe tới.
– Muốn tôi bế lên không? – Anh thò đầu ra hỏi.
– Không cần không cần ạ.
An Na nhặt chiếc dép hỏng lên, bế Tiểu Ny đến cạnh xe. Cánh cửa xe rách phía sau cô đã có kinh nghiệm nên mở ra dễ dàng, cho Tiểu Ny vào trước, sau đó mới trèo lên xe.
– Đưa đây. – Lục Trung Quân hất giọng.
– Gì ạ? – An Na nghe không rõ.
– Dép hỏng ấy, chẳng lẽ em còn định mang về nhà à?
An Na không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn đưa chiếc dép kia cho anh.
– Còn chiếc kia nữa.
An Na lại đưa nốt chiếc còn lại.
Lục Trung Quân cầm hai chiếc dép ném vèo ra ngoài cửa xe.
An Na ngớ người ra.
– Chú Lục, cô giáo cháu nói năm điều hay lẽ phải, là không được ném rác lung tung ạ. – Tiểu Ny nói.
– À, chú sai rồi. Lần sau chú không làm thế nữa. – Lục Trung Quân cười khì khì, ném chiếc áo khoác xuống dưới.
– Khoác vào chân đi kẻo lạnh.
Nói xong khởi động xe, lái xe đi.
Tiểu Ny lần đầu tiên được đi xe thì rất phấn khởi, ngồi không yên, hết nhìn đông lại nhìn tây. An Na thấy mình dùng áo khoác của Lục Trung Quân để ủ chân thì không hay cho lắm, bèn nhấc chân lên ngồi khoanh lại, sau đó đặt chiếc áo lên đùi.
Trên đường đi Lục Trung Quân trò chuyện với Tiểu Ny mấy câu, một lát sau, bỗng nói:
– Tôi nghe chú Vương nói, tối ba mươi có một cô gái đến đưa bánh cho tôi, là em à?
An Na giật mình, mới ý thức được anh đang hỏi mình, thoáng nhìn sang thấy Tiểu Ny đang định trả lời thì vội giành nói:
– Đúng vậy, chẳng phải anh giúp cô của tôi bắt được tên trộm à? Cô tôi muốn cảm ơn anh, đúng lúc đó đang làm bánh, nên gói nhiều hơn, rồi bảo tôi và Tiểu Ny mang cho anh.
– Chú Lục, chú không ở đó, làm bọn cháu phải cầm về, cô cháu ăn bánh hết luôn rồi. No lắm.
An Na không ngờ Tiểu Ny lại nói thêm câu đó thì xấu hổ, giải thích:
– Cô tôi làm rất ngon, bánh rất ngon.
Lục Trung Quân nhìn cô qua gương chiếu hậu, không nói gì nữa. Chạy xe được một đoạn thì chiếc xe bỗng đi chậm lại, sau đó dừng ở bên đường.
– Sao thế ạ? – An Na hỏi.
– Hết dầu. – Lục Trung Quân rầu rĩ, – Hôm qua sở trưởng lái ra ngoài hơn trăm km, lúc về chưa kịp thêm dầu, buổi chiều tôi lại có việc, lúc lái xe cũng quên mất.
An Na nhìn kim dầu, đúng là đã cạn.
– Giờ phải làm thế nào đây? – Tiểu Ny mở to hai mắt, – Chỗ này cách nhà cháu một chút, dép của cô cháu lại bị chú vứt đi rồi, cô cháu không thể đi chân không về nhà được ạ.
Lục Trung Quân ngoái sang An Na:
– Hay là tôi cõng em về?
– Không cần không cần. – An Na vội vã từ chối, – Để tôi tự về là được ạ, dù sao cũng không xa mấy, tôi còn đi tất nữa.
– Dưới đất toàn là đá vụn, còn có tuyết đọng nữa, em đi được à. – Lục Trung Quân kiên quyết, – Không thì em đi giày của tôi nhé? – Nói xong lại lắc đầu, – Giày tôi rộng quá, em đau chân mất.
– Vậy phải làm sao ạ? – Tiểu Ny sốt ruột.
– Hay tôi cõng em nhé? – Lục Trung Quân hỏi, – Tôi thật sự không vấn đề.
– Không cần đâu ạ, cám ơn anh. – An Na cũng rất kiên quyết, mở cửa xe định xuống, – Để tôi tự đi, tôi đi được mà.
– Chờ chút. – Lục Trung Quân ngăn lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, xuống xe, đi tới một người đàn ông đang đạp xe tới, nói mấy câu, người đàn ông kia quay lại nhìn nhìn, rồi gật đầu đưa xe đạp cho Lục Trung Quân.
Lục Trung Quân đạp xe tới, gõ cửa xe, An Na hạ kính xe xuống.
– Tôi mượn được chiếc xe đạp, Tiểu Ny ngồi trước, em ngồi sau, tôi đưa hai dì cháu về.
– Cám ơn chú Lục. – Tiểu Ny bò xuống xe.
Lục Trung Quân đặt xe đạp gần xe ô tô cho chắc, ôm Tiểu Ny ngồi lên gác xe đằng trước, lại thấy An Na đang dò dẫm muốn bước xuống đất thì bước vội tới, ôm cô lên đặt lên sau xe đạp. Ngồi vững vàng rồi, Lục trung Quân mới lấy áo khoác ra, ngồi xuống không nói không rằng quấn vào chân của An Na, còn dùng tay áo buộc chặt lại, sau đó đóng cửa xe ô tô, ngồi lên xe đạp, chân giẫm chân đạp vào bàn đạp, chở hai cô cháu về.
Ngồi gần anh như thế, dù cách nhau bởi quần áo mùa đông, nhưng An Na cũng vẫn cảm nhận được sức nóng hừng hực trên người anh, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, cố gắng giữ khoảng cách để thân thể không chạm vào anh, bỗng nhớ lại lần trước lúc ở trên trạm thông tin trên núi, tóc mình bị cuốn vào cúc áo của anh…Có điều khi đó chú Đinh vẫn còn, không thể ngờ được mấy tháng sau chú ấy đã mất rồi…Lại nghĩ đến tấm ảnh chụp chung với bạn bè của Lục Trung Quân mà cả đời này không thể quên được, không biết anh có hay rằng tương lai không lâu nữa anh sẽ chết hay không?
Nghĩ tới đây, An Na chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng như bị một bức tường lấp kín.
– Tiểu Ny, đằng trước rất bằng phẳng, chú buông tay nhé.
An Na đang suy nghĩ miên man, chợt nghe Lục Trung Quân nói thế, còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đã nảy lên, cả người giật theo, cô theo bản năng ôm chặt hông của anh.
Chiếc xe đạp tiếp tục loạng choạng tiến về phía trước, Tiểu Ny thì cười khanh khách, Lục Trung Quân hình như cũng rất vui, An Na ôm hông anh một lúc, thấy bắt đầu thích nghi được, đang định buông tay ra, lại nghe Lục Trung Quân nói “cẩn thận”, thì lại ôm trở lại, nhưng chiếc xe không loạng choạng chút nào mà vẫn yên ổn lao về phía trước. Cô cảm giác được thân thể Lục Trung Quân khẽ run lên thì vừa bực vừa buồn cười, biết mình bị anh trêu bèn đánh vào lưng anh một cái.
Lục Trung Quân phá lên cười, Tiểu Ny không biết anh cười cái gì, nhưng cũng bật cười theo rất vui vẻ. Theo tiếng cười của anh hòa với tiếng chuông của xe đạp, cuối cùng đã đến gần quầy bán đồ lặt vặt của cô Lý Hồng rồi.
Trời đã tối hẳn, có mấy người đang ngồi ở quầy hàng của cô Lý Hồng đều ngẩng lên, thấy ba người trên một chiếc xe đạp thì đều ngạc nhiên.
Lục Trung Quân phanh xe lại, không đợi anh hay An Na nói gì, Tiểu Ny đã nhảy xuống xe, chạy vào đem chuyện xui xẻo của hai cô cháu kể cho mọi người nghe.
Cô Lý Hồng bừng tỉnh ngộ:
– Là tên nào trộm giày người khác thế.
Vừa nói vừa ra ngoài cảm ơn Lục Trung Quân. Tiểu Ny chạy vào nhà, cầm đôi dép bông ra. An Na gỡ chiếc áo khoác ở chân xuống, đi dép vào, nói với Lục Trung Quân.
– Làm bẩn áo của anh rồi, để tôi giặt sạch rồi trả lại anh…
Lục Trung Quân giật chiếc áo từ trong tay cô.
– Đừng có nhiều chuyện như thế.
– Vậy…cám ơn anh…- An Na lý nhí nói.
– Không có gì, ai bảo lúc đó tôi gặp, gặp thì phải giúp thôi. – Lục Trung Quân nói rất nhẹ nhàng.
– Đội trưởng Lục, vào nhà ngồi uống nước đã. – Cô Lý Hồng mời.
– Không ạ, cháu đi trước. Cháu còn phải trả xe đạp cho người ta nữa.
Lục Trung Quân mỉm cười với An Na, nhấc chiếc xe quay đầu lại rồi đạp đi.
An Na đứng đó, nhìn theo bóng anh đi xa dần.
– Đội trưởng Lục này nhiệt tình nhỉ, cháu nhỉ? – Cô Lý Hồng nói.
——
Ngày hôm sau, An Na thu dọn vài thứ đi huyện, còn bảo với cô Lý Hồng mình mấy ngày nữa mới về. Đến huyện, cất đồ đạc vào nhà cho thuê rồi đến trạm sữa huyện. Bận rộn tối mắt tối mũi đến tận năm giờ chiều, sắp đến giờ tan làm, An Na vẫn còn ở phòng kế toán của trạm sữa hạch toán thu chi, bất kể là khoản vay hay thu thì đều có lợi nhuận, nếu cứ thế này, rất nhanh có thể trả được hết các khoản vay nợ rồi, trong lòng hết sức vui mừng.
– Chị Lý Mai ơi, bên ngoài có người tìm chị.
Giọng của Triệu Trung Phân vọng vào, An Na ngẩng lên, thấy cô ấy thò người vào trong.
– Có một anh đến tìm chị, đẹp trai hơn cả Alain Delon nhé.
Triệu Trung Phân còn bổ sung thêm.
An Na không nghĩ mình quen người đàn ông nào trẻ đẹp trai hơn Alain Delon không, đầy nghi hoặc đứng lên đi ra ngoài, thấy Lục Trung Quân mặc thường phục đứng ngay cạnh cửa, hai tay đút túi quần, ánh mắt đang nhìn lên biểu báo cáo dán ở đó, chân đi đôi giày da màu đen, hai chân thon dài.
– Chị Mai, là anh này này. Ai đó chị?
Triệu Trung Phân đi ra ngoài theo, hỏi nhỏ An Na.
Lục Trung Quân nghe tiếng bước chân thì xoay người lại.
– Đội trưởng Lục, anh tìm tôi có chuyện ạ?
Từ lần trước ngồi xe đạp với anh, khi gặp anh, cô thấy tự nhiên hơn rất nhiều.
Lục Trung Quân đi hai bước đến gần cô, nói:
– Vợ Phó huyện trưởng Uông muốn mời em tối nay đến nhà họ cùng ăn bữa cơm đạm bạc.
An Na kinh ngạc.
– Là như này, – Lục Trung Quân giải thích, – Cô ấy nghe nói em không chỉ biết tiếng Pháp, còn biết tiếng Anh nữa, nhà họ vừa hay có con gái đang học cao nhất, thành tích không tốt lắm, muốn lên cao trung thì mới bắt đầu bổ túc lại, hỏi em có thể phụ đạo được không? Nếu em không rảnh cũng không sao, cũng chỉ ăn bữa cơm tối thôi, cô ấy cũng không làm quen với em.
An Na hơi chần chờ:
– Bổ túc thì không phải không được, nhưng…có thể dạy vào buổi tối được không ạ.
– Được. – Lục Trung Quân gật đầu, – Vậy cùng đi nhé? Cô ấy đã mời cơm rồi, vừa hay tôi chưa ăn gì, qua đó một lúc.
– Lục Trung Quân, tôi không đi được không, ngại lắm.
– Có gì mà ngại, cô ấy là mời em thật lòng, cũng đã sắp nấu xong rồi, em không đi, thức ăn thừa phải bỏ đấy.
An Na không thể làm gì khác hơn là phải đồng ý.
– Sao thế?
– Chú Lục, cháu và cô đến đây tắm rửa, lúc đi ra ngoài thì giày của cô cháu bị mất rồi, chắc bị người ta ăn trộm ạ. Cô cháu mượn dép của bác gái trông cửa, còn phải trả năm tệ nữa, nhưng dép cũng bị hỏng luôn rồi. Cháu với cô không về nhà được ạ.
Tiểu Ny kể một hơi xong ngước lên nhìn Lục Trung Quân.
– Không sao không sao đâu, lát tôi lại mượn đôi khác, không làm phiền Đội trưởng Lục đâu.
An Na vội kéo Tiểu Ny ra sau lưng, gật đầu với Lục Trung Quân rồi quay người định đi về.
– Em đi được đấy à? – Lục Trung Quân nói, – Dép đều rách nát hết rồi, mà từ đây về nhà em cũng mất hai mươi ba mươi phút, em định mua mười đôi để dự bị phải không?
An Na ngớ ra, cúi đầu nhìn chiếc dép bị hỏng kia, không nói được gì.
– Tôi đưa em về, vừa hay tôi vừa đến đây có chuyện, xe đỗ không xa. Chờ tôi lái xe đến.
– Có xe ạ, là chiếc xe kia ạ? – Tiểu Ny rất thích ngồi xe, vui vẻ hỏi.
– Cảm ơn chú Lục! – Cô bé hét to.
Lục Trung Quân xoa đầu Tiểu Ny, cười cười bước đi.
An Na hết cách, đành phải đứng chờ, lát sau đã thấy Lục Trung Quân lái xe tới.
– Muốn tôi bế lên không? – Anh thò đầu ra hỏi.
– Không cần không cần ạ.
An Na nhặt chiếc dép hỏng lên, bế Tiểu Ny đến cạnh xe. Cánh cửa xe rách phía sau cô đã có kinh nghiệm nên mở ra dễ dàng, cho Tiểu Ny vào trước, sau đó mới trèo lên xe.
– Đưa đây. – Lục Trung Quân hất giọng.
– Gì ạ? – An Na nghe không rõ.
– Dép hỏng ấy, chẳng lẽ em còn định mang về nhà à?
An Na không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn đưa chiếc dép kia cho anh.
– Còn chiếc kia nữa.
An Na lại đưa nốt chiếc còn lại.
Lục Trung Quân cầm hai chiếc dép ném vèo ra ngoài cửa xe.
An Na ngớ người ra.
– Chú Lục, cô giáo cháu nói năm điều hay lẽ phải, là không được ném rác lung tung ạ. – Tiểu Ny nói.
– À, chú sai rồi. Lần sau chú không làm thế nữa. – Lục Trung Quân cười khì khì, ném chiếc áo khoác xuống dưới.
– Khoác vào chân đi kẻo lạnh.
Nói xong khởi động xe, lái xe đi.
Tiểu Ny lần đầu tiên được đi xe thì rất phấn khởi, ngồi không yên, hết nhìn đông lại nhìn tây. An Na thấy mình dùng áo khoác của Lục Trung Quân để ủ chân thì không hay cho lắm, bèn nhấc chân lên ngồi khoanh lại, sau đó đặt chiếc áo lên đùi.
Trên đường đi Lục Trung Quân trò chuyện với Tiểu Ny mấy câu, một lát sau, bỗng nói:
– Tôi nghe chú Vương nói, tối ba mươi có một cô gái đến đưa bánh cho tôi, là em à?
An Na giật mình, mới ý thức được anh đang hỏi mình, thoáng nhìn sang thấy Tiểu Ny đang định trả lời thì vội giành nói:
– Đúng vậy, chẳng phải anh giúp cô của tôi bắt được tên trộm à? Cô tôi muốn cảm ơn anh, đúng lúc đó đang làm bánh, nên gói nhiều hơn, rồi bảo tôi và Tiểu Ny mang cho anh.
– Chú Lục, chú không ở đó, làm bọn cháu phải cầm về, cô cháu ăn bánh hết luôn rồi. No lắm.
An Na không ngờ Tiểu Ny lại nói thêm câu đó thì xấu hổ, giải thích:
– Cô tôi làm rất ngon, bánh rất ngon.
Lục Trung Quân nhìn cô qua gương chiếu hậu, không nói gì nữa. Chạy xe được một đoạn thì chiếc xe bỗng đi chậm lại, sau đó dừng ở bên đường.
– Sao thế ạ? – An Na hỏi.
– Hết dầu. – Lục Trung Quân rầu rĩ, – Hôm qua sở trưởng lái ra ngoài hơn trăm km, lúc về chưa kịp thêm dầu, buổi chiều tôi lại có việc, lúc lái xe cũng quên mất.
An Na nhìn kim dầu, đúng là đã cạn.
– Giờ phải làm thế nào đây? – Tiểu Ny mở to hai mắt, – Chỗ này cách nhà cháu một chút, dép của cô cháu lại bị chú vứt đi rồi, cô cháu không thể đi chân không về nhà được ạ.
Lục Trung Quân ngoái sang An Na:
– Hay là tôi cõng em về?
– Không cần không cần. – An Na vội vã từ chối, – Để tôi tự về là được ạ, dù sao cũng không xa mấy, tôi còn đi tất nữa.
– Dưới đất toàn là đá vụn, còn có tuyết đọng nữa, em đi được à. – Lục Trung Quân kiên quyết, – Không thì em đi giày của tôi nhé? – Nói xong lại lắc đầu, – Giày tôi rộng quá, em đau chân mất.
– Vậy phải làm sao ạ? – Tiểu Ny sốt ruột.
– Hay tôi cõng em nhé? – Lục Trung Quân hỏi, – Tôi thật sự không vấn đề.
– Không cần đâu ạ, cám ơn anh. – An Na cũng rất kiên quyết, mở cửa xe định xuống, – Để tôi tự đi, tôi đi được mà.
– Chờ chút. – Lục Trung Quân ngăn lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, xuống xe, đi tới một người đàn ông đang đạp xe tới, nói mấy câu, người đàn ông kia quay lại nhìn nhìn, rồi gật đầu đưa xe đạp cho Lục Trung Quân.
Lục Trung Quân đạp xe tới, gõ cửa xe, An Na hạ kính xe xuống.
– Tôi mượn được chiếc xe đạp, Tiểu Ny ngồi trước, em ngồi sau, tôi đưa hai dì cháu về.
– Cám ơn chú Lục. – Tiểu Ny bò xuống xe.
Lục Trung Quân đặt xe đạp gần xe ô tô cho chắc, ôm Tiểu Ny ngồi lên gác xe đằng trước, lại thấy An Na đang dò dẫm muốn bước xuống đất thì bước vội tới, ôm cô lên đặt lên sau xe đạp. Ngồi vững vàng rồi, Lục trung Quân mới lấy áo khoác ra, ngồi xuống không nói không rằng quấn vào chân của An Na, còn dùng tay áo buộc chặt lại, sau đó đóng cửa xe ô tô, ngồi lên xe đạp, chân giẫm chân đạp vào bàn đạp, chở hai cô cháu về.
Ngồi gần anh như thế, dù cách nhau bởi quần áo mùa đông, nhưng An Na cũng vẫn cảm nhận được sức nóng hừng hực trên người anh, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, cố gắng giữ khoảng cách để thân thể không chạm vào anh, bỗng nhớ lại lần trước lúc ở trên trạm thông tin trên núi, tóc mình bị cuốn vào cúc áo của anh…Có điều khi đó chú Đinh vẫn còn, không thể ngờ được mấy tháng sau chú ấy đã mất rồi…Lại nghĩ đến tấm ảnh chụp chung với bạn bè của Lục Trung Quân mà cả đời này không thể quên được, không biết anh có hay rằng tương lai không lâu nữa anh sẽ chết hay không?
Nghĩ tới đây, An Na chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng như bị một bức tường lấp kín.
– Tiểu Ny, đằng trước rất bằng phẳng, chú buông tay nhé.
An Na đang suy nghĩ miên man, chợt nghe Lục Trung Quân nói thế, còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đã nảy lên, cả người giật theo, cô theo bản năng ôm chặt hông của anh.
Chiếc xe đạp tiếp tục loạng choạng tiến về phía trước, Tiểu Ny thì cười khanh khách, Lục Trung Quân hình như cũng rất vui, An Na ôm hông anh một lúc, thấy bắt đầu thích nghi được, đang định buông tay ra, lại nghe Lục Trung Quân nói “cẩn thận”, thì lại ôm trở lại, nhưng chiếc xe không loạng choạng chút nào mà vẫn yên ổn lao về phía trước. Cô cảm giác được thân thể Lục Trung Quân khẽ run lên thì vừa bực vừa buồn cười, biết mình bị anh trêu bèn đánh vào lưng anh một cái.
Lục Trung Quân phá lên cười, Tiểu Ny không biết anh cười cái gì, nhưng cũng bật cười theo rất vui vẻ. Theo tiếng cười của anh hòa với tiếng chuông của xe đạp, cuối cùng đã đến gần quầy bán đồ lặt vặt của cô Lý Hồng rồi.
Trời đã tối hẳn, có mấy người đang ngồi ở quầy hàng của cô Lý Hồng đều ngẩng lên, thấy ba người trên một chiếc xe đạp thì đều ngạc nhiên.
Lục Trung Quân phanh xe lại, không đợi anh hay An Na nói gì, Tiểu Ny đã nhảy xuống xe, chạy vào đem chuyện xui xẻo của hai cô cháu kể cho mọi người nghe.
Cô Lý Hồng bừng tỉnh ngộ:
– Là tên nào trộm giày người khác thế.
Vừa nói vừa ra ngoài cảm ơn Lục Trung Quân. Tiểu Ny chạy vào nhà, cầm đôi dép bông ra. An Na gỡ chiếc áo khoác ở chân xuống, đi dép vào, nói với Lục Trung Quân.
– Làm bẩn áo của anh rồi, để tôi giặt sạch rồi trả lại anh…
Lục Trung Quân giật chiếc áo từ trong tay cô.
– Đừng có nhiều chuyện như thế.
– Vậy…cám ơn anh…- An Na lý nhí nói.
– Không có gì, ai bảo lúc đó tôi gặp, gặp thì phải giúp thôi. – Lục Trung Quân nói rất nhẹ nhàng.
– Đội trưởng Lục, vào nhà ngồi uống nước đã. – Cô Lý Hồng mời.
– Không ạ, cháu đi trước. Cháu còn phải trả xe đạp cho người ta nữa.
Lục Trung Quân mỉm cười với An Na, nhấc chiếc xe quay đầu lại rồi đạp đi.
An Na đứng đó, nhìn theo bóng anh đi xa dần.
– Đội trưởng Lục này nhiệt tình nhỉ, cháu nhỉ? – Cô Lý Hồng nói.
——
Ngày hôm sau, An Na thu dọn vài thứ đi huyện, còn bảo với cô Lý Hồng mình mấy ngày nữa mới về. Đến huyện, cất đồ đạc vào nhà cho thuê rồi đến trạm sữa huyện. Bận rộn tối mắt tối mũi đến tận năm giờ chiều, sắp đến giờ tan làm, An Na vẫn còn ở phòng kế toán của trạm sữa hạch toán thu chi, bất kể là khoản vay hay thu thì đều có lợi nhuận, nếu cứ thế này, rất nhanh có thể trả được hết các khoản vay nợ rồi, trong lòng hết sức vui mừng.
– Chị Lý Mai ơi, bên ngoài có người tìm chị.
Giọng của Triệu Trung Phân vọng vào, An Na ngẩng lên, thấy cô ấy thò người vào trong.
– Có một anh đến tìm chị, đẹp trai hơn cả Alain Delon nhé.
Triệu Trung Phân còn bổ sung thêm.
An Na không nghĩ mình quen người đàn ông nào trẻ đẹp trai hơn Alain Delon không, đầy nghi hoặc đứng lên đi ra ngoài, thấy Lục Trung Quân mặc thường phục đứng ngay cạnh cửa, hai tay đút túi quần, ánh mắt đang nhìn lên biểu báo cáo dán ở đó, chân đi đôi giày da màu đen, hai chân thon dài.
– Chị Mai, là anh này này. Ai đó chị?
Triệu Trung Phân đi ra ngoài theo, hỏi nhỏ An Na.
Lục Trung Quân nghe tiếng bước chân thì xoay người lại.
– Đội trưởng Lục, anh tìm tôi có chuyện ạ?
Từ lần trước ngồi xe đạp với anh, khi gặp anh, cô thấy tự nhiên hơn rất nhiều.
Lục Trung Quân đi hai bước đến gần cô, nói:
– Vợ Phó huyện trưởng Uông muốn mời em tối nay đến nhà họ cùng ăn bữa cơm đạm bạc.
An Na kinh ngạc.
– Là như này, – Lục Trung Quân giải thích, – Cô ấy nghe nói em không chỉ biết tiếng Pháp, còn biết tiếng Anh nữa, nhà họ vừa hay có con gái đang học cao nhất, thành tích không tốt lắm, muốn lên cao trung thì mới bắt đầu bổ túc lại, hỏi em có thể phụ đạo được không? Nếu em không rảnh cũng không sao, cũng chỉ ăn bữa cơm tối thôi, cô ấy cũng không làm quen với em.
An Na hơi chần chờ:
– Bổ túc thì không phải không được, nhưng…có thể dạy vào buổi tối được không ạ.
– Được. – Lục Trung Quân gật đầu, – Vậy cùng đi nhé? Cô ấy đã mời cơm rồi, vừa hay tôi chưa ăn gì, qua đó một lúc.
– Lục Trung Quân, tôi không đi được không, ngại lắm.
– Có gì mà ngại, cô ấy là mời em thật lòng, cũng đã sắp nấu xong rồi, em không đi, thức ăn thừa phải bỏ đấy.
An Na không thể làm gì khác hơn là phải đồng ý.